Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được - Chương 4

Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được Chương 4
10.

Ta khiếp vía một phen, liền rút tay lại, lập tức quỳ xuống, dập đầu trên giường: “Thần phụ thất lễ, cầu xin bệ hạ, nương nương thứ tội!”

Cô mẫu còn chưa vội mở lời, bệ hạ đã cất tiếng: “Tam Nương tội gì? Chỉ là bi thương quá độ. Mau truyền thái y đến bắt mạch.”

Ta ngẩng đầu, vội nói: “Tam Nương không sao…”

“Nếu không sao thì cứ xem như bắt mạch bình an là được mà.”

Bệ hạ ôn hoà dìu ta dậy, không cho phép ta cự tuyệt, ta cũng hết cách bèn nghe theo, chỉ là cảm giác ngồi trên long sàng như ngồi trên đống lửa.

Ta nhìn xung quanh, phát hiện ngoài cô mẫu và bệ hạ thì chỉ có vài tiểu thái giám, cung nữ trực hầu, bọn người quốc công phủ cùng ta nhập cung không thấy tung tích.

Bệ hạ thấy ta trùng trùng nghi vấn bèn nói: “Tam Nương hãy yên tâm dưỡng bệnh, người của quốc công phủ khó tránh bi thương, sớm đã lui về phủ đệ.”

Ta nghe cũng cũng gật gù theo.

Thái y bắt mạch cho ta nói ngoại trừ ưu tư quá độ thì tất cả đều ổn.

Cô mẫu thở dài, nói: “Sinh tử do trời, con nên học cách buông bỏ đi.”

Ta lắc đầu: “Tam Nương cảm thấy Thất Lang chàng ấy vẫn chưa chết.”

Cô mẫu nhướng mày: “Hửm.”

Ta cúi đầu nói: “Tam Nương vừa nãy hôn mê, hồn phi khỏi xác tìm đến bên cạnh Thất Lang, nhìn thấy Thất Lang đang nằm trong sơn động, chàng ấy hôn mê bất tỉnh.”

Bệ hạ cả mặt phiền muộn: “Chỉ là mộng thôi, Thất Lang đã lâm nạn biên ải, gieo mình biển lớn, sao lại nằm trong sơn động chứ? Chỉ là thương nhớ thành mộng mà thôi, Tam Nương mau nghỉ ngơi đừng suy nghĩ quá nhiều nữa.”

Ta quả quyết kiên định: “Thất lang quả thật nằm trong sơn động cạnh biển, trong động còn có lửa, quanh lửa còn có cá.”

Bệ hạ và nương nương hai mắt nhìn nhau, không biết lời ta đang nói là thật hay đùa.

Ta một lần nữa quỳ khấu đầu trước bệ hạ: “Thần phụ thỉnh cầu bệ hạ khai ân, cho phép thần phụ đi đến chiến tuyến Cao Ly đi tìm Thất Lang! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cảnh tượng trong mộng tuy hư mà thật, thần phụ tin rằng đi đến biên ải, nhất định tìm được chàng.’

Cô mẫu liếc nhìn ta: “Xằng bậy. Chiến tuyến Cao Ly, nguy hiểm trùng trùng, xa xôi hiểm trở, đâu phải thứ con có thể đem ra đùa giỡn?”

Ta đáp: “Tam Nương khắc khoải hình ảnh sơn động, nếu đến được đó nhất định tìm ra.”

Bệ hạ ngược lại cảm thấy chuyện này thú vị: “Ta nghe thế nhân nói tài năng hội hoạ của Tam Nương hơn hẳn Cửu Lang của Thôi gia. Chẳng biết Tam Nương có bằng lòng vẽ ra cảnh vật trong mộng không?”

Ta vội gật đầu: “Dạ.”

Bệ hạ thấy ta tự tin, trong lòng càng phấn khởi, ra lệnh bảo thái giám đem nghiên mực tới cho ta vẽ.

Ta khẽ nhắm mắt, cố gắng quay ngược hồi ức, tìm lại hình ảnh sơn động trong giấc mộng đó.

Bút vạch ra một đường, sau đó tô tô vẽ vẽ không ngừng, rất nhanh ta đã vẽ ranh cảnh tượng đó, những bãi đá ngầm ngổn ngang, biển xanh cát trắng, sóng vỗ rì rào từng đợt.

Bệ hạ thấy ta tay vẽ thành thục, có ý khen ta danh xứng với tài, đợi ta dừng bút, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc, căn dặn thái giám: “Truyền Tô tướng quân đến bái kiến.”

Tô tướng quân xuất chinh Cao Ly chiến thắng trở về, vừa mới tháng trước đã được triệu cáo về kinh.

Lão tướng quân vừa mới nhìn qua bức tranh, vô cùng kinh ngạc: “Bệ hạ, lai lịch bức tranh này từ đâu mà có?”

Bệ hạ hai mắt nặng trĩu: “Tướng quân chỉ mới xem qua, sao tướng quân lại phải hỏi tới lai lịch bức tranh?”

Tô tướng quân nhẹ nhàng vuốt trên mặt giấy, phát hiện mực vẫn chưa khô hoàn toàn, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Đây là cảnh sắc biển Bình An phía Bắc Cao Ly chỉ cách Bình Nhưỡng vài chục dặm, vi thần đã từng hành quân ngang qua, nhìn qua liền biết. Bức tranh này rốt cuộc là do ai vẽ? Cho dù là kẻ có tận mắt nhìn thấy cảnh vật chắc gì đã hoạ được thế thế này, trong số những người thần dẫn binh đi xuất chinh, tuyệt đối không tồn tại nhân vật nào có tài hoa như thế!”

Thái độ của hoàng thượng, cô mẫu bỗng trở nên nghiêm trọng.

Hoàng thượng lệnh thái giám lấy bản đồ ra, tìm nơi ta đã vẽ, ngài ấy thì thào: “Đây chính là nơi Bùi khanh gặp nạn, so với nơi này cách chừng mười dặm…”

Ta nghe thấy lời này, vội vàng quỳ xuống khấu đầu: “Cầu xin hoàng thượng khai ân, cho phép thần phụ đi trước tìm chàng!”

Cô mẫu đứng một bên than thở: “Nơi đó cách Trường An vạn dặm, cho dù bệ hạ có ban chỉ, con có thể đi tới đó được sao? Thất Lang nếu như thật sự còn tại thế, nhất định sẽ có ngày đoàn tụ cùng con.”

“Tô tướng quân,” Bệ hạ vội vàng hỏi, “Nếu như một người chưa từng ra chiến tuyến Cao Ly, nhưng bây giờ một khi nhìn thấy lại nhớ hết từng góc từng nghách địa hình, vẽ lại bản đồ nơi đó, điều này đối với chiến sự có lợi thế nào?”

Tô tướng quân hai mắt sáng rực: “Hổ mọc thêm cánh.”

Cô mẫu kinh ngạc, ngẩng mặt nhìn bệ hạ, bốn mắt nhìn nhau, hai người dường như hiểu ra điều gì đó.

Sau khi Tô tướng quân rời đi, bệ hạ lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho ta: “Hạ Tam Nương nghe chỉ.’”

Ta vội quỳ xuống: “Tam Nương tiếp chỉ!”

“Trẫm lệnh cho Hạ gia Hạ Tam Nương làm Thái Phong Sứ, bí mật xuất hành, đi đến nơi nào cũng phải đem non nước Cao Ly hoạ lại thành bản đồ, hơn nữa nếu như hội ngộ cùng Tả Vũ Vệ tướng quân Bùi Diệu, phối hợp tác chiến, hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nhiệm vụ lần này phải được giữ tuyệt mật, nếu như lâm nạn thà huỷ đi bản đồ còn hơn để rơi vào tay địch.”

Ta tiếp nhận lệnh bài: “Thần phụ tiếp chỉ!”

“Trẫm sẽ sắp xếp nội vệ giúp ngươi Tam Nương rời cùng xuất hành, tất cả vật dụng cần thiết cứ đi tìm Lý Lâm Hải nhờ hắn là được. Chuyện này không được phép hé lộ nửa lời kể cả là người của phủ quốc công, ngoài ra…trẫm sẽ nói với bên ngoài Tam Nương sẽ được giữ lại trong cung bên cạnh cô mẫu.”

Điều này…

Trong mắt người đời, ta ngủ một đêm trong cung thôi cũng đã khiến thanh danh không còn trong sạch, nếu như truyền lệnh ra ngoài “bên cạnh cô mẫu” hết tận mấy tháng thì…

Bùi Diệu trong ánh mắt người là một vị tướng lĩnh tài ba.

Nếu như danh dự ta bị hoen ố, thì hắn…

“Thỉnh cầu bệ hạ, nếu như thế thì lời ra tiếng vào trong cung sẽ dấy lên không ngừng. Hay chi bằng cứ nói rằng Tam Nương đóng cửa thờ phật tụng kinh, cầu phúc cho Thất Lang đi.”

Bệ hạ ngoảnh đầu nhìn cô mẫu, nhưng nhìn thấy nụ cười thờ ơ của cô mẫu, đành gật đầu đồng ý: “Vẫn là hoàng hậu của trẫm suy nghĩ vẹn toàn.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ra tới cổng cung ta đụng mặt công chúa Huỳnh Dương bèn cúi người hành lễ, cô ta xem như không thấy, ngược lại hỏi ả nô tỳ kế bên: “Phụ hoàng gần đây lại có thêm món đồ chơi mới nữa à?”

Tổng quản thái giám Lý Lâm Hải khuyên cô ta: “Bệ hạ, nương nương đang ngồi trong điện, mong công chúa cẩn thận ngôn từ.”

Công chúa quất một roi ngựa, khiến cho váy của ta rách đi một mảnh, sau đó liếc nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, rời đi.

Ta từ trước đến giờ chưa hề gây thù với cô ta, sao cô ta lại gây khó đủ điều.

Thế là về đến nhà, ta mới phát hiện, khăn tay ta đem đi lúc nhập cung không còn thấy đâu nữa.

Lẽ nơi đánh rơi trên long sàng?

Vừa mới nghĩ thôi ta đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Bệ hạ trong mơ từng có ý nạp ta vào cung, nhưng tình hình bây giờ xem ra, lẽ nào chuyện ấy là thật. Khăn tay có khi nào rơi vào tay bệ hạ? Ngài ấy đúng ra không nên làm vậy chứ?

Lòng ta trăn trở suốt mấy ngày, nhưng lại không nghe ngóng được chút tin tức, cũng đành dặn lòng phải bình tĩnh.

Qua thêm mấy ngày, ta được nội vệ giúp đỡ trèo ra khỏi tường, chỉ để lại một cung nữ mạo danh làm “nương tử Bùi Thất”, cả ngày đóng cửa niệm kinh cầu phúc.

Ta cùng với đám thị vệ cải trang thành những thương nhân bán bút, mực đi đến Bình Nhưỡng.

Trên đường đi ta đã vẽ lại rất nhiều cảnh vật, cũng nghĩ ngợi rất nhiều đến cảnh tượng ta gặp lại Bùi Thất sẽ sẽ như thế nào.

Nhưng ta quả thật không ngờ, lần gặp lại này lại hoang đường đến thế.

11.

Chúng ta xuất phát vào giữa tháng chín, sau khi băng qua sông Áp Lục cũng đã cuối tháng mười, gió bắc gào thét, trời tối om như mực.

Đường hẹp, gập ghềnh khiến xe rất khó đi, vì thế ta phải cải thành nam trang tự mình cưỡi ngựa,

Đường núi Cao Ly thổ phỉ hoành hành, thị vệ đi theo chia làm hai phía, một bên ngoài sáng, một bên trong tối bảo vệ cho ta. Tuy gặp phải vài nhóm cướp, nhưng sau cùng chúng cũng bỏ chạy lấy mạng. Ta cũng vì chuyện này mà vẽ thêm những nơi bọn thổ phỉ tập kích, gia tăng phòng bị, chuẩn bị kế sách.

Đi đến An Châu, sắp vào được Bình Nhưỡng, ta cảm thấy nơi này thoáng mát có thể làm chỗ nghỉ chân, thu xếp lại hành lý. Bỗng dưng từ xa có mấy con ngựa phi nước đại chạy đến, ta còn chưa kịp nhìn thấy diện mạo thật sự của những người này, thì đội hình thị vệ đã tan tành, ngay sau đó ta bị nhấc bổng lên, lúc hướng mắt nhìn xuống chỉ thấy đôi chân của một nam nhân đang cưỡi ngựa.

Kẻ này thấy sự đã thành, huýt sao phấn khích, ưỡng ngực nghiêng người suýt chút rơi xuống ngựa. Lúc hắn ngã người xuống, ta cứ nghĩ hắn sẽ xuống ngựa. Nhưng không phải thế, hắn chìa tay lấy bình nước, sau đó ngồi ngay ngắn lại yên, một ngụm hốc cạn, sau đó hắn vẫy tay gọi thêm một tên khác tới. Hai kẻ này dùng một thứ ngôn ngữ kì lạ để giao tiếp, ta không thể hiểu được, nói xong lại vứt bình nước lên trời.

Lúc hắn thực hiện những hành động nãy giờ, ngựa vẫn phi không hề dừng lại, hơn nữa còn là một tốc độ kinh người chạy thẳng về phía trước. Ta bị ngựa xốc đến nỗi muốn nôn ra cả dạ dày, nhưng khi nhìn lại dung mạo của kẻ cưỡi ngựa phía sau, ta sững sờ đến cả thở cũng quên mất.

Kẻ này khoác một bộ y phục từ da thú, trên đầu thắt những bím tóc dài chạy dọc ra lưng, đây không phải tướng mạo của người Đột Quyết sao? Da trắng mắt xanh, ngũ quan tinh xảo, đây nếu không phải Bùi Diệu thì còn là ai?

Nhìn thấy một vài đồng minh trong nhóm còn đánh nhau với thị vệ, hắn quay đầu hét lên bằng tiếng người Hán: “Thành công rồi, còn không mau đi? Dám chơi dám chịu”

Ngoài kia có mấy tên lạ mặt hét lớn: “Tên cẩu Đột Quyết, dám hẫng tay trên của ta!”

Ta bây giờ mới phát hiện bọn người kia mặc y phục của người Hán, trên đầu có đội mũ trái phải đều có một chiếc lông chim cắm vào. Theo như tin tức ta nắm bắt được có lẽ là người tộc Cao Ly.

Bị mắng như thế, Bùi Diệu bật cười, phi ngựa chạy lên đẫn đầu.

Thị vệ dẫn người đuổi tới, nhưng mấy con ngựa đó sao có thể so với tuấn mã của tộc Đột Quyết, bị bọn người Bùi Diệu bỏ xa cả khúc.

Bọn người này vào thẳng doanh trại, bên ngoài trại được xếp quân đội canh gác dày đặt thế mà họ cũng vào được. Thân phận quả thật không tầm thường.

Sau khi vào trong doanh trại, tên nam tử ta nghi ngờ là Bùi Diệu hắn bỗng cho ngựa đi chậm, đứng trước một cái lều nọ cho dừng ngựa. Hắn lật ta lại, ôm ta xuống, hơn nữa còn siết chặt vào eo ta, phấn khởi khoe chiến tích: “Chiến phẩm này là của ta, bọn ngươi còn không ngoan ngoãn chạy về ôm vợ nhà đi!”

Bọn người Cao Ly không phục ra mặt, lầm bầm: “Kẻ này thật sự là nữ cải nam trang sao? Biết đâu chừng là một tiểu lang quân…”

Đằng sau có một kẻ gương mặt dung tục bước tới: “Nam nữ cũng không phải hưởng thụ cùng một kiểu sao. Hạ Duyên ngươi có cần chút mỡ lợn không?”

Bùi Diệu khinh bỉ ra mặt, lột mũ của ta ra, tay cho vào lớp vải đen, vuốt ngược ra sau, làm lộ một bên má, hắn sờ sờ cằm ta, còn véo hai cái, sau đó nhìn bọn kia cười ẩn ý: “Kẻ này là một tiểu nương tử, bọn ngươi không phát hiện ra sao? Mỡ lợn cứ để cho ngươi giữ lại mà dùng, gia gia ta không dám nhận.”

Sau đó bỗng nhiên ôm ta lại, vén rèm lên bước vào.

Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ném lên chiếc nệm làm bằng da dê, bị hắn đè cả thân lên người.

Ta bị hoảng hồn một phen, tim đập loạn nhịp, trong đầu ta ngập tràn những suy nghĩ, hắn ta có khi nào chỉ giống Bùi Diệu mấy phần tướng mạo, thật sự hắn không phải Bùi Diệu mà chỉ là một nam nhân Đột Quyết hoàn toàn xa lạ? Nhưng rõ ràng giọng nói này rất giống với Bùi Diệu, trên đời lại có chuyện trùng hợp lạ kì đến thế sao?

Hắn áp vào người ta khiến ta sợ đến đến nỗi hét lớn, quay mặt không dám nhìn, hắn lại thì thầm bên tai ta: “Tam Nương, là nàng sao?”

Đầu óc ta như sắp nổ tung, tròn xoe hai mắt, một lúc sau ta quay lại nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Bên ngoài bỗng truyền vào giọng nói tức giận của đám người Cao Ly: “Hạ Duyên, đúng là tên chó chết, có được không vậy hả? Nếu không được thì mau ra đi thay kẻ khác vào!”

Bùi Diệu tức giận mắng hắn “Cút”, sau đó vội thì thầm bên tai ta: “Rên.”

Ta nhìn hắn với vẻ mặt mơ hồ, thế…thế này cũng được sao…

Hắn cau mày nói với ta “nàng thiệt thòi rồi”, sau đó véo thật mạnh vào phần hông dưới.

“A aaa aaa aaaaaaaaaaaaaa….”

Bọn người bên ngoài phấn khích tột độ, không ngừng hô hào. Khi nhìn thấy bóng dáng hiện bên ngoài lều bọn chúng càng phấn khích hơn nữa, từng kẻ bọn chúng bắt đầu vén áo lên làm những hành vi đồi bại, bên ngoài đủ loại âm thanh hỗn tạp, vì chúng đều là tiếng Cao Ly nên ta cũng không cách nào hiểu được.

Ta cứ nghe theo lời Bùi Diệu cứ rên lên không dứt, Bùi Diệu còn nói tiếp vào tai ta “Nàng rên thảm thêm chút nữa đi”, âm thanh của ta phát ra từ đó cũng ngày càng thảm khốc.

Không lâu sau, bọn người bên ngoài không nhịn được nữa, thương lượng với nhau muốn ra ngoài tìm thêm nữ nhân để thoã mãn dục vọng. Từng người bọn chúng rời đi, ta bảo Bùi Diệu bọn chúng đã đi hết rồi, nhưng Bùi Diệu lại lắc đầu nói: “Vẫn còn.”

Ta cũng hết cách chỉ đành nghe theo Bùi Diệu, ngân nga mãi không thôi. Hết trái rồi đến phải, bọn ta cứ đổi tư thế, thỉnh thoảng lại va phải ánh mắt, lại cảm thấy ngại ngùng, sau đó vội nhìn sang nơi khác.

Bùi Diệu đẩy không biết bao lâu, cuối cùng cũng đã dừng, hai người bọn ta ngồi trên nệm, người thì nghịch ngón tay, kẻ thì bứt tóc, nhưng bầu không khí này cũng không quá khó chịu.

Một hồi lâu Bùi Diệu hạ giọng hỏi ta: “Tam Nương sao nàng lại đến đây?”

Ta ngập ngừng, lẩm bẩm trong miệng: “Ta đến tìm chàng.”

Bùi Diệu tròn xoe hai mắt: “Xằng bậy! Nàng trên người không biết chút võ công, vậy mà đi đến chiến trường để làm gì?”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu.

Ta đã từng nghĩ hắn sẽ không tin lời ta, nhưng ta lại không ngờ hắn lại dùng cái lý do này để bác bỏ, không phải nên nói thân là nữ nhi phải thế này, thế nọ sao?

Ta đáp: “Tam Nương nhận được mật chỉ, xuất hành đến đây để vẽ bản đồ.”

Dứt lời, ta rút ra vài bức tranh: “Chính là thứ này.”

Hắn xem một lúc, sau đó vội cuốn chúng lại, đưa vào bên trong tay áo ta, hạ giọng tức giận nói: “Chuyện nguy hiểm thế này, bệ hạ sao lại phái nàng xả thân ra trận chứ!”

Ta níu lấy tay áo hắn: “Ta nghe tin chàng xảy ra chuyện, nên muốn đi tìm chàng, là ta cam tâm tình nguyện.”

Hắn ngạc nhiên đến nỗi đơ cả người, không nói không rằng cũng chẳng hề tỏ ra chút thái độ, đến một lúc sau mới bắt đầu nói: “Bệ hạ…có phải có ý với nàng không?”

Ta bất ngờ: “Chàng hồ đồ rồi phải không? Lời này không thể nói bừa được đâu.”

Bùi Diệu thở dài: “Quả thật ta đã đoán trúng, nàng rất giống với hoàng hậu lúc trẻ, ngài ấy có ý với nàng cũng chẳng lấy làm lạ, chẳng trách nàng quyết định trốn tới đây.”

Ta im lặng một hồi lâu, hắn cũng bắt đầu nói sang chuyện khác: “Ta đã ra tay giết chết A Sử Na Hạ Duyên (đã ngỏm sớm mà tên còn dài dữ z má) tên hoàng tử Đột Quyết mưu bè kết đảng cùng với bọn Cao Ly, ta bây giờ giả danh thành hắn, trà trộn vào tộc Cao Ly, thừa cơ hành động. Bọn người Cao Ly đã nhắm đến đoàn xe ngựa của nàng từ rất lâu rồi, sớm đã có ý định cướp tài cướp sắc. Ta cũng đành bất đắc dĩ chỉ có thể ra hạ sách thế này. Nàng ở bên cạnh ta cần phải diễn tiếp màn kịch này, quả thật nguy hiểm cho nàng.”

Ta chua xót gượng cười: “Ta đã tìm được chàng, đâu còn mưu cầu gì khác. Chỉ cần nhìn thấy chàng không phải gieo thân biển lớn, lòng ta đã vui mừng khôn nguôi. Bệ hạ căn dặn ta phối hợp cùng chàng tuỳ cơ hành sự, bây giờ chàng nói xem, thời cơ đã chín muồi rồi không phải sao?”

Bùi Diệu trở nên phấn khởi: “Được, thời cơ chín muồi. Nàng đến lần này là dùng thân phận gì? Thương nhân?”

Ta đáp: “Thương nhân bán bút, mực.”

Bùi Diệu thở dài: “Binh đao tán loạn, thương nhân bút mực tới nơi biên ải này để làm gì cơ chứ? Thôi bỏ đi, dù sao bọn chúng cũng không tin, nàng cứ cắn răng không nói là được rồi. Mấy bức tranh khác nàng còn giữ bên mình à?”

Ta nói: “Ta giữ lại mật thất trên xe, độ chừng mười bức.”

“Lật xe rồi, mấy bức tranh đó có bị lộ không?”

Ta ngẫm một lúc, sau đó gật đầu.

Bùi Diệu cũng gật đầu đáp: “Tốt, xe ngựa bây giờ chắc đã lọt vào tay bọn người Cao Ly, ta đi sắp xếp người cướp nó trở lại. Hộ vệ bên cạnh nàng đến đây ngoại trừ ám vệ của ta, còn có kẻ nào khác không?”

Ta đáp: “Nội vệ.”

“Đám nội vệ này có biết thực hư chuyện nàng xuất hành chuyến này không?”

Ta lắc đầu: “Không.”

Bùi Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tiếp theo, nàng cứ diễn vai nữ tử cương trực, còn ta diễn cường hào ác bá, nàng cứ cầm chắc vai diễn này vừa phải kết hợp một chút tính cách quật cường, vừa phải phải tỏ ra thích nhưng lại tỏ vẻ chối từ, ta với nàng cứ duy trì một trạng thái như thế sẽ tạo ra một vở kịch hoàn mỹ.”

Ta khều khều móc móc tấm nệm da cừu trên giường, lẩm bẩm: “Ác bá mà kiểu như chàng giống chỗ nào đâu chứ…”

Bùi Diệu đứng đờ ra, trên mặt bỗng trở nên chút ửng đỏ, ho nhẹ hai tiếng vẻ mặt ngượng ngùng, một lúc sau lộ ra vẻ mặt ưu sầu: “Vậy ta…mạnh bạo chút nữa?”

Ta nuốt nước bọt: “Chàng muốn bạo cỡ nào?”

Hắn đưa tay ra giữ chặt lấy cổ áo ta, hai tay dùng lực, xoẹt một tiếng, cổ áo đã bị xé rách tươm.

(Còn tiếp)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận