Bỏ Ta Còn Ai - Chương 87: Gợn sóng (1)
Chương trước- Chương 1: Từ gia
- Chương 2: Minh đang
- Chương 3: Lan di
- Chương 4: Lý vân lam
- Chương 5: Vu hãm
- Chương 6: Tử kiến
- Chương 7: Tính kế
- Chương 8: Minh tuyết
- Chương 9: Chuyện cũ
- Chương 10: Tấn Vương gia
- Chương 11: Thỉnh cầu
- Chương 12: Quăng tiền
- Chương 13: Bị giáo huấn
- Chương 14: Phát bệnh
- Chương 15: Sự thật
- Chương 16: Nhận mẫu thân
- Chương 17: Minh Tuyết thê thảm
- Chương 18: Hứa hẹn
- Chương 19: Xem mặt
- Chương 20: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 21: Bão nổi
- Chương 22: Ở chung
- Chương 23: Kinh hồn
- Chương 24: Cùng ăn tối
- Chương 25: Rung động
- Chương 26: Con đường giang hồ
- Chương 27: Đánh nhau
- Chương 28: Tâm ý
- Chương 29: Lại gợn sóng
- Chương 30: Cầu hôn
- Chương 31: Thành thân
- Chương 32: Sửa trị (1)
- Chương 33: Sửa trị (2)
- Chương 34: Tâm sự dưới ánh trăng
- Chương 35: Đánh cờ
- Chương 36: Dược vương cốc
- Chương 37: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 38: Đụng ngã
- Chương 39: Ẩn tình
- Chương 40: Sống chết trước mắt
- Chương 41: Hối hận không kịp
- Chương 42: Dịu dàng thắm thiết
- Chương 43: Cố nhân đến
- Chương 44: Ủy thác
- Chương 45: Dương Châu
- Chương 46: Đi dạo chợ đêm
- Chương 47: Ám sát
- Chương 48: Hậu di chứng
- Chương 49: Đế hậu
- Chương 50: Tham ăn dẫn đến huyết án
- Chương 51: Từ Đạt đến cửa
- Chương 52: Tính toán
- Chương 53: Minh Tuệ ra tay
- Chương 54: Nháo kịch
- Chương 55: Tới cửa cầu cạnh
- Chương 56: Lại bị cự
- Chương 57: Rời đi
- Chương 58: Từ gia ra tay
- Chương 59: Chịu hình phạt bằng roi
- Chương 60: Hai nam nhân
- Chương 61: Ngươi có thể hôn trở lại
- Chương 62: Lễ mừng năm mới
- Chương 63: Mê muội ảo giác
- Chương 64: Mừng thọ phong ba (1)
- Chương 65: Mừng thọ phong ba (2)
- Chương 66: Xử lý
- Chương 67: Thánh chỉ tứ hôn
- Chương 68: Đợi gả
- Chương 69: Đồ cưới (thượng)
- Chương 70: Đồ cưới (hạ)
- Chương 71: Lão ma ma (1)
- Chương 72: Lão ma ma (2)
- Chương 73: Đại hôn (1)
- Chương 74: Đại hôn (2)
- Chương 75: Vay tiền
- Chương 76: Kính trà
- Chương 77: Đám người của Từ gia (1)
- Chương 78: Đám người Từ gia (2)
- Chương 79: Dạo chơi hoa viên (1)
- Chương 80: Dạo chơi công viên (2)
- Chương 81: Dạo chơi công viên (2)
- Chương 82: Giải quyết hậu quả thật tốt
- Chương 83: Nữ nhân đưa đến cửa (1)
- Chương 84: Nữ nhân đưa lên cửa (2)
- Chương 85: Nữ nhân đưa lên cửa (3)
- Chương 86: Điềm báo
- Chương 87: Gợn sóng (1)
- Chương 88: Gợn sóng (2)
- Chương 89: Đêm trước bão táp (1)
- Chương 90: Đếm trước bão táp (2)
- Chương 91: Chờ đợi dài dằng dặc
- Chương 92: Bị thương
- Chương 93: Độc phát tác
- Chương 94: Thăm bệnh
- Chương 95: Dường như có bạn cũ đến
- Chương 96: Song hỉ
- Chương 97: Uyển chuyển
- Chương 98: Mẹ con gặp mặt
- Chương 99: Báo ứng
- Chương 100: Trượng phu của mẫu thân
- Chương 102: Bái phỏng La phủ
- Chương 103: Đau khổ theo Từ Đạt (thượng)
- Chương 104: Đau khổ theo Từ Đạt (hạ)
- Chương 105: Bi kịch cuối cùng của Từ gia
- Chương 106: Bi kịch cuối cùng của Từ gia (hạ)
- Chương 107: Chuyện bị phá hỏng
- Chương 108: Đi xa
- Chương 109: Sinh con
- Chương 110: Ngoại truyện: Lý tiêu
- Chương 111: Kỳ Lân nhi
- Chương 112: Ra biển
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bỏ Ta Còn Ai
Chương 87: Gợn sóng (1)
Bụng của Bích Liên càng lúc càng lớn, Bình An lo lắng một mình nàng ở trong vương phủ nên sau khi đã xin ý kiến của Minh Đang liền đưa thê tử đến ở trong biệt trang. Dù sao trong biệt trang có Thẩm Duy và Minh Đang đều tinh thông y thuật ở.
Sau khi Bích Liên đến đây, Minh Đang có nhiều hơn một người cùng nói chuyện làm bạn. Nếu là Vân Lam mượn cớ đi thư phòng, nàng liền đi tìm Bích Liên để làm bạn.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ phệ nệ của Bích Liên rất hạnh phúc, tâm trạng của Minh Đang cũng sẽ tốt hơn, hóa ra cảm giác hạnh phúc cũng sẽ bất tri bất giác mà truyền cho người xung quanh.
Bởi vì Thẩm Duy đã nói phụ nữ có thai nên đi lại nhiều hơn, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn. Vì Minh Đang thường chuyển động cùng Bích Liên ở trong trang, dường như đã đi khắp từng góc ở trong trang.
Cảnh vật ở biệt trang rất đẹp, trang trí vô cùng tỉ mỉ, còn căn cứ theo bốn mùa để trang trí khác nhau, mỗi chỗ mỗi vẻ.
Minh Đang thích nhất vẫn lại là hồ đầy sen kia, duyên dáng yêu kiều, phong thái yểu điệu. Còn rộng hơn so với hồ sen rộng ở trong vương phủ kia, liếc mắt một cái làm người ta có cảm giác mênh mông.
Bởi vì trong tên của Bích Liên có một chữ liên (sen), cho nên nàng ấy cũng đặc biệt thích cảnh sắc bên này. Hai người thường làm nhất là ngồi ở trong Thủy các được hoa sen vây quanh, thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, hít mùi hoa sen thanh nhã, ăn điểm tâm mỹ vị. Thật sự sự hưởng thụ lớn của cuộc đời!
Bốn phía Thủy các treo tấm màn mỏng nhẹ, gió thổi qua, màn nhẹ tung bay thơm ngát đầy trời.
Bên trong đặt hai chiếc giường êm, ở giữa thả một bàn trà, trên đó đặt đầy đồ ăn. Hai người mỗi người một chiếc giường êm, thỏa mái dễ chịu vừa nói chuyện vừa ăn. Linh Lung ngồi cách hai người khoảng hai ba bước, thường giúp hai người châm thêm trà nóng, những nha hoàn đều đứng cách đó không xa, luôn luôn chờ lệnh.
"Ôi." Đột nhiên Bích Liên sợ hãi kêu lên.
Minh Đang bị hoảng sợ, xoay người lại: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Vẻ mặt Bích Liên hớn hở, chỉ vào bụng cười nói: "Hắn đang đá ta."
Minh Đang vỗ nhẹ cái bụng dưới của nàng, cảm nhận được tiểu sinh mệnh đang máy thai, trong lòng cảm động vô cùng: "Hai tháng nữa hài từ sẽ đi ra?"
Dù sao nàng chưa từng sinh hài tử, cho dù biết chút y thuật, nhưng cũng không rõ ràng về phương diện này, từ lúc Bích Liên đến, nàng học không ít thứ từ chỗ của Thẩm Duy. Dù sao tương lai nàng cần đến.
Trên người Bích Liên tràn đầy ánh sáng của người làm mẹ, nhẹ nhàng vỗ về bụng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rơi vào trên mặt nàng ấy, đẹp vô cùng: "Thầm tiên sinh nói như vậy."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ~~sena~~dieendaaanlequyydoon~~ác cảm của chủ tớ Minh Đang đối với Thẩm Duy cũng tan đi rất nhiều, tốt xấu gì thì ông ta cung vô cùng cố gắng làm tròn nhiệm vụ của ông ta, rất tận tâm tận lực. Cho nên Minh Đang cũng không còn chán ghét cháu gái kia của ông ta, có khi còn bảo người ta đưa chút đồ mà bên ngoài có muốn mua cũng không mua được, coi như cho ông ta chút mặt mũi.
Hai vợ chồng Thẩm Văn Tĩnh cũng không về Dược Vương Cốc với Lục Tri, mà là ở kinh thành chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ông nội. Tuy bọn họ ở gần, nhưng Minh Đang cũng không hề gọi Thẩm Văn Tĩnh vào Vương phủ lấy một lần, nhưng đối với tình trạng hiện giờ Thẩm Duy đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
Minh Đang nghe Bích Liên nói như vậy, trong lòng rất vui mừng: "Ta bắt đầu thấy khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng của đứa nhỏ này một chút, không biết sẽ giống ngươi hay giống Bình An."
Hiện giờ Bích Liên trôi qua rất tốt, Bình An đối xử với nàng vô cùng tốt, không lâu nữa sei nghênh đón đứa con của bọn hắn, cuộc sống không có gì để tiếc nuối. Trước kia ở Từ gia, Bích Liên đi theo nàng phải ăn không ít cực khổ. Hiện giờ cuối cùng ông trời cũng bồi thường cho nàng ấy. Coi như nàng cũng buông xuống một nỗi lo lớn rồi.
Nghe xong lời này, Bích Liên liền cười nói: "Tiểu thư, sao người vẫn giống như đứa bé vậy, xem ra Vương gia quá sủng người rồi."
Tiểu thư gả cho người khác, trở nên thành thục hơn, thân hình dường như cao hơn một chút, trên người cũng béo hơn. Ở trước mặt hạ nhân, từng cái nhấc chân giơ tay hay nói chuyện rất có phong thái của chủ mẫu đương gia. Nhưng khi đối diện với người thân cận, tính cách nghịch ngợm của nàng nghịch sẽ bất tri bất giác lộ ra.
Nhớ lại chuyện cũ, Bích Liên mới phát hiện những khổ sợ trước kia phải chịu không tính là cái gì, đều chỉ là thứ để làm nổi bật cuộc sống hạnh phúc hiện giờ. ~~sena~~dieendaaanlequyydoon~~Nàng sống rất tốt, còn tiểu thư được Vương gia nâng niu trong tay che chở. So với cuộc sống lúc trước, quả thực khác nhau một trời một vực.
"Nói bậy." Minh Đang liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, khóe miệng lại lộ ra ý cười ngọt ngào.
Hai người vừa nói vừa cười, Bích Liên có tâm sự chiếm giữ ở ngực, thật sự là không nói không được: "Người... Người vẫn không có tin tức gì sao?"
Bọn họ cảm thấy lo lắng thay cho tiểu thư. Nếu là vẫn không có tin tức tốt, về sau sẽ phải làm như thế nào? Nói không chừng người khác sẽ gây khó dễ, nhất là những quý nhân kia. Nàng nghe được chuyện của tiểu thư Mai gia, vừa tức giận vừa có một chút thương xót.
Minh Đang ngẩn người, lập tức hiểu ra: "Chúng ta mới cưới chưa được nửa năm, gấp cái gì." Tay lại không tự chủ được mà xoa bụng dưới.
"Vương gia thì sao? Hắn không vội?" Bích Liên lại càng để ý điều này hơn, thái độ của hắn mới là qua trọng nhất. Nếu Vương gia không vội, thì những người khác cũng không tạo ra sóng gió gì.
Nhớ đến hành động của Vân Lam trong mấy ngày nay, Minh Đang có chút ai oán: "Hiện giờ tâm tư của hắn không để ở trên mặt này." Chán ghét, mỗi ngày hắn đều ngây ngốc ở trong thư phòng cả một buổi chiều, may mắn có Bích Liên ở cùng nàng, nếu không nàng rất nhàm chán.
Nhất thời Bích Liên liền quên câu hỏi lúc trước, vội vàng an ủi: "Vương gia đang bận rộn chuyện chính sự, cũng không phải cố ý lơ là người."
Minh Đang có chút kinh ngạc: "Bình An đã nói gì với ngươi sao?" Nếu không làm sao nàng có thể nói như thế? Chắc chắn phải có nguyên nhân.
Bích Liên cười nói: "Cũng không có gì, chỉ bảo nô tỳ khuyên người đừng nghĩ nhiều." Trong lòng nàng cũng không biết đang là xảy ra chuyện gì, nhưng nghe phu quân sẽ không sai.
Minh Đang không khỏi nản lòng, giấu diếm cẩn thận thật đấy. Có lẽ Bình An sẽ biết một ít, nhưng miệng của tên kia cũng vô cùng chặt, có hỏi cũng không được gì.
Đột nhiên có một hạ nhân đi đến bẩm: "Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến."
Minh Đang nhướng nhướng mày, đang định nói không gặp. Hạ nhân kia liền nói thêm: "Nàng nói nàng tên là Hồng Thược, là nha hoàn bên người trước kia."
Sau khi Bích Liên đến đây, Minh Đang có nhiều hơn một người cùng nói chuyện làm bạn. Nếu là Vân Lam mượn cớ đi thư phòng, nàng liền đi tìm Bích Liên để làm bạn.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ phệ nệ của Bích Liên rất hạnh phúc, tâm trạng của Minh Đang cũng sẽ tốt hơn, hóa ra cảm giác hạnh phúc cũng sẽ bất tri bất giác mà truyền cho người xung quanh.
Bởi vì Thẩm Duy đã nói phụ nữ có thai nên đi lại nhiều hơn, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn. Vì Minh Đang thường chuyển động cùng Bích Liên ở trong trang, dường như đã đi khắp từng góc ở trong trang.
Cảnh vật ở biệt trang rất đẹp, trang trí vô cùng tỉ mỉ, còn căn cứ theo bốn mùa để trang trí khác nhau, mỗi chỗ mỗi vẻ.
Minh Đang thích nhất vẫn lại là hồ đầy sen kia, duyên dáng yêu kiều, phong thái yểu điệu. Còn rộng hơn so với hồ sen rộng ở trong vương phủ kia, liếc mắt một cái làm người ta có cảm giác mênh mông.
Bởi vì trong tên của Bích Liên có một chữ liên (sen), cho nên nàng ấy cũng đặc biệt thích cảnh sắc bên này. Hai người thường làm nhất là ngồi ở trong Thủy các được hoa sen vây quanh, thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, hít mùi hoa sen thanh nhã, ăn điểm tâm mỹ vị. Thật sự sự hưởng thụ lớn của cuộc đời!
Bốn phía Thủy các treo tấm màn mỏng nhẹ, gió thổi qua, màn nhẹ tung bay thơm ngát đầy trời.
Bên trong đặt hai chiếc giường êm, ở giữa thả một bàn trà, trên đó đặt đầy đồ ăn. Hai người mỗi người một chiếc giường êm, thỏa mái dễ chịu vừa nói chuyện vừa ăn. Linh Lung ngồi cách hai người khoảng hai ba bước, thường giúp hai người châm thêm trà nóng, những nha hoàn đều đứng cách đó không xa, luôn luôn chờ lệnh.
"Ôi." Đột nhiên Bích Liên sợ hãi kêu lên.
Minh Đang bị hoảng sợ, xoay người lại: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Vẻ mặt Bích Liên hớn hở, chỉ vào bụng cười nói: "Hắn đang đá ta."
Minh Đang vỗ nhẹ cái bụng dưới của nàng, cảm nhận được tiểu sinh mệnh đang máy thai, trong lòng cảm động vô cùng: "Hai tháng nữa hài từ sẽ đi ra?"
Dù sao nàng chưa từng sinh hài tử, cho dù biết chút y thuật, nhưng cũng không rõ ràng về phương diện này, từ lúc Bích Liên đến, nàng học không ít thứ từ chỗ của Thẩm Duy. Dù sao tương lai nàng cần đến.
Trên người Bích Liên tràn đầy ánh sáng của người làm mẹ, nhẹ nhàng vỗ về bụng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rơi vào trên mặt nàng ấy, đẹp vô cùng: "Thầm tiên sinh nói như vậy."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ~~sena~~dieendaaanlequyydoon~~ác cảm của chủ tớ Minh Đang đối với Thẩm Duy cũng tan đi rất nhiều, tốt xấu gì thì ông ta cung vô cùng cố gắng làm tròn nhiệm vụ của ông ta, rất tận tâm tận lực. Cho nên Minh Đang cũng không còn chán ghét cháu gái kia của ông ta, có khi còn bảo người ta đưa chút đồ mà bên ngoài có muốn mua cũng không mua được, coi như cho ông ta chút mặt mũi.
Hai vợ chồng Thẩm Văn Tĩnh cũng không về Dược Vương Cốc với Lục Tri, mà là ở kinh thành chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ông nội. Tuy bọn họ ở gần, nhưng Minh Đang cũng không hề gọi Thẩm Văn Tĩnh vào Vương phủ lấy một lần, nhưng đối với tình trạng hiện giờ Thẩm Duy đã cảm thấy mĩ mãn rồi.
Minh Đang nghe Bích Liên nói như vậy, trong lòng rất vui mừng: "Ta bắt đầu thấy khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng của đứa nhỏ này một chút, không biết sẽ giống ngươi hay giống Bình An."
Hiện giờ Bích Liên trôi qua rất tốt, Bình An đối xử với nàng vô cùng tốt, không lâu nữa sei nghênh đón đứa con của bọn hắn, cuộc sống không có gì để tiếc nuối. Trước kia ở Từ gia, Bích Liên đi theo nàng phải ăn không ít cực khổ. Hiện giờ cuối cùng ông trời cũng bồi thường cho nàng ấy. Coi như nàng cũng buông xuống một nỗi lo lớn rồi.
Nghe xong lời này, Bích Liên liền cười nói: "Tiểu thư, sao người vẫn giống như đứa bé vậy, xem ra Vương gia quá sủng người rồi."
Tiểu thư gả cho người khác, trở nên thành thục hơn, thân hình dường như cao hơn một chút, trên người cũng béo hơn. Ở trước mặt hạ nhân, từng cái nhấc chân giơ tay hay nói chuyện rất có phong thái của chủ mẫu đương gia. Nhưng khi đối diện với người thân cận, tính cách nghịch ngợm của nàng nghịch sẽ bất tri bất giác lộ ra.
Nhớ lại chuyện cũ, Bích Liên mới phát hiện những khổ sợ trước kia phải chịu không tính là cái gì, đều chỉ là thứ để làm nổi bật cuộc sống hạnh phúc hiện giờ. ~~sena~~dieendaaanlequyydoon~~Nàng sống rất tốt, còn tiểu thư được Vương gia nâng niu trong tay che chở. So với cuộc sống lúc trước, quả thực khác nhau một trời một vực.
"Nói bậy." Minh Đang liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, khóe miệng lại lộ ra ý cười ngọt ngào.
Hai người vừa nói vừa cười, Bích Liên có tâm sự chiếm giữ ở ngực, thật sự là không nói không được: "Người... Người vẫn không có tin tức gì sao?"
Bọn họ cảm thấy lo lắng thay cho tiểu thư. Nếu là vẫn không có tin tức tốt, về sau sẽ phải làm như thế nào? Nói không chừng người khác sẽ gây khó dễ, nhất là những quý nhân kia. Nàng nghe được chuyện của tiểu thư Mai gia, vừa tức giận vừa có một chút thương xót.
Minh Đang ngẩn người, lập tức hiểu ra: "Chúng ta mới cưới chưa được nửa năm, gấp cái gì." Tay lại không tự chủ được mà xoa bụng dưới.
"Vương gia thì sao? Hắn không vội?" Bích Liên lại càng để ý điều này hơn, thái độ của hắn mới là qua trọng nhất. Nếu Vương gia không vội, thì những người khác cũng không tạo ra sóng gió gì.
Nhớ đến hành động của Vân Lam trong mấy ngày nay, Minh Đang có chút ai oán: "Hiện giờ tâm tư của hắn không để ở trên mặt này." Chán ghét, mỗi ngày hắn đều ngây ngốc ở trong thư phòng cả một buổi chiều, may mắn có Bích Liên ở cùng nàng, nếu không nàng rất nhàm chán.
Nhất thời Bích Liên liền quên câu hỏi lúc trước, vội vàng an ủi: "Vương gia đang bận rộn chuyện chính sự, cũng không phải cố ý lơ là người."
Minh Đang có chút kinh ngạc: "Bình An đã nói gì với ngươi sao?" Nếu không làm sao nàng có thể nói như thế? Chắc chắn phải có nguyên nhân.
Bích Liên cười nói: "Cũng không có gì, chỉ bảo nô tỳ khuyên người đừng nghĩ nhiều." Trong lòng nàng cũng không biết đang là xảy ra chuyện gì, nhưng nghe phu quân sẽ không sai.
Minh Đang không khỏi nản lòng, giấu diếm cẩn thận thật đấy. Có lẽ Bình An sẽ biết một ít, nhưng miệng của tên kia cũng vô cùng chặt, có hỏi cũng không được gì.
Đột nhiên có một hạ nhân đi đến bẩm: "Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến."
Minh Đang nhướng nhướng mày, đang định nói không gặp. Hạ nhân kia liền nói thêm: "Nàng nói nàng tên là Hồng Thược, là nha hoàn bên người trước kia."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Từ gia
- Chương 2: Minh đang
- Chương 3: Lan di
- Chương 4: Lý vân lam
- Chương 5: Vu hãm
- Chương 6: Tử kiến
- Chương 7: Tính kế
- Chương 8: Minh tuyết
- Chương 9: Chuyện cũ
- Chương 10: Tấn Vương gia
- Chương 11: Thỉnh cầu
- Chương 12: Quăng tiền
- Chương 13: Bị giáo huấn
- Chương 14: Phát bệnh
- Chương 15: Sự thật
- Chương 16: Nhận mẫu thân
- Chương 17: Minh Tuyết thê thảm
- Chương 18: Hứa hẹn
- Chương 19: Xem mặt
- Chương 20: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 21: Bão nổi
- Chương 22: Ở chung
- Chương 23: Kinh hồn
- Chương 24: Cùng ăn tối
- Chương 25: Rung động
- Chương 26: Con đường giang hồ
- Chương 27: Đánh nhau
- Chương 28: Tâm ý
- Chương 29: Lại gợn sóng
- Chương 30: Cầu hôn
- Chương 31: Thành thân
- Chương 32: Sửa trị (1)
- Chương 33: Sửa trị (2)
- Chương 34: Tâm sự dưới ánh trăng
- Chương 35: Đánh cờ
- Chương 36: Dược vương cốc
- Chương 37: Băng hỏa lưỡng trọng thiên
- Chương 38: Đụng ngã
- Chương 39: Ẩn tình
- Chương 40: Sống chết trước mắt
- Chương 41: Hối hận không kịp
- Chương 42: Dịu dàng thắm thiết
- Chương 43: Cố nhân đến
- Chương 44: Ủy thác
- Chương 45: Dương Châu
- Chương 46: Đi dạo chợ đêm
- Chương 47: Ám sát
- Chương 48: Hậu di chứng
- Chương 49: Đế hậu
- Chương 50: Tham ăn dẫn đến huyết án
- Chương 51: Từ Đạt đến cửa
- Chương 52: Tính toán
- Chương 53: Minh Tuệ ra tay
- Chương 54: Nháo kịch
- Chương 55: Tới cửa cầu cạnh
- Chương 56: Lại bị cự
- Chương 57: Rời đi
- Chương 58: Từ gia ra tay
- Chương 59: Chịu hình phạt bằng roi
- Chương 60: Hai nam nhân
- Chương 61: Ngươi có thể hôn trở lại
- Chương 62: Lễ mừng năm mới
- Chương 63: Mê muội ảo giác
- Chương 64: Mừng thọ phong ba (1)
- Chương 65: Mừng thọ phong ba (2)
- Chương 66: Xử lý
- Chương 67: Thánh chỉ tứ hôn
- Chương 68: Đợi gả
- Chương 69: Đồ cưới (thượng)
- Chương 70: Đồ cưới (hạ)
- Chương 71: Lão ma ma (1)
- Chương 72: Lão ma ma (2)
- Chương 73: Đại hôn (1)
- Chương 74: Đại hôn (2)
- Chương 75: Vay tiền
- Chương 76: Kính trà
- Chương 77: Đám người của Từ gia (1)
- Chương 78: Đám người Từ gia (2)
- Chương 79: Dạo chơi hoa viên (1)
- Chương 80: Dạo chơi công viên (2)
- Chương 81: Dạo chơi công viên (2)
- Chương 82: Giải quyết hậu quả thật tốt
- Chương 83: Nữ nhân đưa đến cửa (1)
- Chương 84: Nữ nhân đưa lên cửa (2)
- Chương 85: Nữ nhân đưa lên cửa (3)
- Chương 86: Điềm báo
- Chương 87: Gợn sóng (1)
- Chương 88: Gợn sóng (2)
- Chương 89: Đêm trước bão táp (1)
- Chương 90: Đếm trước bão táp (2)
- Chương 91: Chờ đợi dài dằng dặc
- Chương 92: Bị thương
- Chương 93: Độc phát tác
- Chương 94: Thăm bệnh
- Chương 95: Dường như có bạn cũ đến
- Chương 96: Song hỉ
- Chương 97: Uyển chuyển
- Chương 98: Mẹ con gặp mặt
- Chương 99: Báo ứng
- Chương 100: Trượng phu của mẫu thân
- Chương 102: Bái phỏng La phủ
- Chương 103: Đau khổ theo Từ Đạt (thượng)
- Chương 104: Đau khổ theo Từ Đạt (hạ)
- Chương 105: Bi kịch cuối cùng của Từ gia
- Chương 106: Bi kịch cuối cùng của Từ gia (hạ)
- Chương 107: Chuyện bị phá hỏng
- Chương 108: Đi xa
- Chương 109: Sinh con
- Chương 110: Ngoại truyện: Lý tiêu
- Chương 111: Kỳ Lân nhi
- Chương 112: Ra biển