Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi! - Chương 53: Cứu giúp cô bé kì lạ
Chương trước- Chương 1: Có phải vợ cậu không?
- Chương 2: Người cũ muốn chiếm đoạt hắn!
- Chương 3: Cuộc hôn nhân không có ý nghĩa
- Chương 4: Tâm tình chuyện gia đình
- Chương 5: Phong Dực bị cưỡng hôn!?
- Chương 6: Anh thực sự đẹp trai!
- Chương 7: Bữa sáng lần đầu ngồi với nhau.
- Chương 8: Tổ chức Hắc Tế
- Chương 9: Hợp tác
- Chương 10: Một đêm bất đắt dĩ vô tình
- Chương 11: Kinh hỉ Chúc Tùy Sơ mang đến
- Chương 12: Thực sự không tin vào sự thật
- Chương 13: Lúc có cơ hội nhưng tâm không muốn rời
- Chương 14: Là Hoắc Uyển Nghi
- Chương 15: Ba mẹ Hoắc biết chuyện: Hoắc Uyển Ngưng ung dung, nhàn nhã.
- Chương 16: Như mẹ già và con gái
- Chương 17: Anh cả không cho lái xe đi chơi đều có lí do cả!
- Chương 18: Truy Khải thực sự chết tâm
- Chương 19: Hai người,mỗi người một hướng đi.
- Chương 20: Lục Tư Nại hộ tống
- Chương 21: Tình cảm khác biệt giữa hai người
- Chương 22: Đến Seattle - Washington (Mỹ)
- Chương 23: Đứa nhỏ chưa thành hình đã...mất rồi.
- Chương 24: Sinh linh đi và sinh linh đến.
- Chương 25: NT (1) Rượu ngon, người đẹp hết thảy là một khung cảnh tuyệt sắc.
- Chương 26: NT (1 - p2) Ngọt ngào tuyệt mỹ
- Chương 27: Tình cảm của anh: sẽ yêu thương, che chở và bảo vệ cho mẹ con em.
- Chương 28: Thành phố cổ và gặp gỡ
- Chương 29: Dã Nhiên Hoài không đơn giản là phiên dịch viên.
- Chương 30: Đối đầu.
- Chương 31: Xử lý
- Chương 32: Bắn súng
- Chương 33: Lời đề nghị của Vincent.
- Chương 34: Nối lòng cô gái nhỏ ai thấu?
- Chương 35: Thoát khỏi vỏ bọc
- Chương 36: Nhà là nơi họ chưa muốn về.
- Chương 37: Chuyện cũ_ Trở về Tây Ngụy
- Chương 38: Đi triển lãm tranh
- Chương 39: Lặng lẽ nhìn_10 triệu không vấn đề
- Chương 40: Nhìn thấy _ Nửa năm sắp tới
- Chương 41: Gọi chú là ba.
- Chương 42: Chuyện ngày đầu Danny đi học
- Chương 43: Công Tôn Dạ Uý và Danny
- Chương 44: Đứa trẻ hiểu chuyện.
- Chương 45: Chính thức chạm mặt.
- Chương 46: Hậu quả của việc vụng trộm si mê
- Chương 47: Sự kết nối hai ta.
- Chương 48: Nợ đào hoa
- Chương 49: Đón "cháu trai"_ Gặp lại Hoắc Kỳ Vũ
- Chương 50: Chị gái em trai.
- Chương 51: Mỗi người một tình yêu
- Chương 52: Ngọt ngào nơi đất Pháp
- Chương 53: Cứu giúp cô bé kì lạ
- Chương 54: Quà cảm tạ
- Chương 55: Rạo rực bên bờ biển và cánh chim
- Chương 56: Ngày anh điên, đêm em khùng
- Chương 57: Chiếm lấy, trả đũa và nâng niu
- Chương 58: Sau cuộc vui, hai ta sẽ là một đôi
- Chương 59: Sói gian manh với mèo nhỏ
- Chương 60: Giấm chua ngứa mắt _ Có chuyện
- Chương 61: Cùng nhau thoát thân
- Chương 62: Cùng nhau thoát thân (2)
- Chương 63: Sự kinh ghét của Quân Hi _ "Về Trung."
- Chương 64: Cuộc gọi tống tiền _ Danny gặp Bạch Viêm
- Chương 65: Tai qua nạn khỏi, đều an ổn. Chúng ta cùng nói chuyện
- Chương 66: Hoắc Uyển Ngưng, tôi yêu em
- Chương 67: Có em thật tốt
- Chương 68: Gặp ba mẹ _ "Danny là con trai ruột của anh."
- Chương 69: Uyên ương chung phòng, dính chặt lấy nhau
- Chương 70: Mọi chuyện đều tốt
- Chương 71: Ngoại truyện sau kết (1) : Đăng ký kết hôn
- Chương 72: Ngoại truyện sau kết (2) : Nguôi ngoai
- Chương 73: Ngoại truyện sau kết (3) : Hạnh phúc
- Chương 74: Ngoại truyện sau kết (4) : Hai cặp song sinh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
Chương 53: Cứu giúp cô bé kì lạ
Một buổi tối trước ngày diễn ra Tuần lễ thời trang, Hoắc Uyển Ngưng đang vi vu lượn lờ trong phố đêm ở Paris, đây là một con phố nhỏ mới được xây dựng, chủ yếu bán đồ lưu niệm và ẩm thực của Pháp.
Cô nàng hôm nay trông tươi tắn hơn thường ngày, trang điểm nhẹ nhàng để đi dạo. Vừa kết thúc cuộc gọi với Danny, cô chỉ thấy thật tiếc khi không đưa con trai đến được. Cô nghĩ tính chất công việc đợt này bận rộn nên sẽ không có thời gian trông chừng thằng bé được, vậy mới quyết định để nó ở biệt thự Lục Tư Nại.
Len lỏi qua từng dòng người tấp nập, hiện tại mới đứng tại một quầy bán móc khóa hoạt hình, bỗng có một cô bé khoảng 8, 9 tuổi chạy vội chạy vàng đến đụng trúng người Hoắc Uyển Ngưng. Cô quay lại nhìn, con bé bị choáng nên lùi vài bước về sau, “Này em nhỏ à, có làm sao không?”
“Em ổn.”
Hoắc Uyển Ngưng bất giác nhận ra, cô nói tiếng Anh, không ngờ cô bé người Pháp này lại lanh lợi và giỏi như vậy. Thiết nghĩ, trẻ con bây giờ đều như siêu nhân vậy á.
“Có chuyện gì gấp hay sao? Trông em rất vội vã.”
Cô bé không vội trả lời, đôi mắt trong veo đáng yêu cảnh giác nhìn xung quanh, hệt như đang đề phòng ai đó. Nó rụt rè nép sau lưng Hoắc Uyển Ngưng rồi ló mắt nhìn. Cô nhìn hành động kì lạ của nó mà thắc mắc, thử nhìn theo hướng mắt của đứa nhỏ, từ xa xa trong đám người vóc dáng cao lớn thấp thoáng hai ba tên đàn ông rất khả nghi. Bọn chúng nhìn bặm trợn, đảo mắt dáo dác tìm kiếm. Kinh nghiệm huấn luyện lâu năm giúp Hoắc Uyển Ngưng nhận ra gì đó, biết đứa nhỏ gặp nguy hiểm nên cũng không vội đẩy nó đi.
Hoắc Uyển Ngưng nói nhỏ:“Cô bé, em gặp nguy hiểm sao?”
Con bé bấu chặt gấu váy cô, trong ánh mắt là sự hoảng sợ và lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn cố bình tĩnh, “Phải, mấy người kia đột nhiên truy lùng em.”
Cô lấy tay đẩy nhẹ đầu đứa trẻ vào sau lưng mình, cố gắng che giấu nó đi.
Một tên trong số đó hình như phát giác ra, hắn ta nhìn đăm đăm vào hai người, đôi mắt xanh ngọc đùng đục của gã dò xét, sau đó huých vai đồng bọn, chúng chỉ trỏ về phía họ.
Không kịp để hai người nhanh chân rời đi chúng đã hùng hổ kéo đến, đứng cao hơn Hoắc Uyển Ngưng hai cái đầu, tên mắt xanh đục kia nở nụ cười giả tạo nói tiếng Pháp:“Cô gái à, đứa bé này là người nhà chúng tôi.”
Hoắc Uyển Ngưng nhíu mày, đáp trả bằng tiếng Anh:“Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Pháp.”
Bọn chúng ngớ người ra, nhìn nhau một cách đầy bối rối, tên mắt xanh kia thẳng tay kéo cô bé về phía mình, ngoắc ngoắc tay ý biểu thị con bé là người của hắn.
Đứa nhỏ càng sợ hãi, muốn thoát khỏi cái nắm tay chặt như gọng kìm của gã ta, nhưng với cái sức người nhỏ bé đó không thể làm gì được gã.
Chúng định bỏ đi bị, Hoắc Uyển Ngưng lao đến túm tay cô bé lại, “Dừng lại.”
Tên mắt xanh đục nhíu mày đầu mày rậm rạp, hoàn toàn không hài lòng với hành vi của cô. Hắn không nói được tiếng Anh, chỉ có thể hiểu qua loa đại loại cơ bản. Gã ta rất kiệm lời, từ đầu đến cuối đều hé miệng chỉ có một lần. Gã tính gỡ cánh tay Hoắc Uyển Ngưng ra, cô thuận theo ý, rất buôn lỏng. Một khắc gã mất cảnh giác, cô liền ôm lấy bé gái che chắn đằng sau lưng mình.
“Mày định làm gì?”
Hoắc Uyển Ngưng vẫn giả lơ, đã nói là không hiểu tiếng Pháp rồi mà còn cãi cố.
“Tôi đã nói, tôi không hiểu tiếng Pháp được.”
Đồng bọn:"…" Hai người này thực sự là muốn biểu đạt cái gì cho đối phương vậy?
Đám đông đi xung quanh bắt đầu tò mò, bu lại xem có chuyện gì. Mấy kẻ to cao đàn áp một người phụ nữ và một bé gái, hiển nhiên người được bênh vực sẽ là bên phía người phụ nữ với bé gái.
Hoắc Uyển Ngưng ôm cô bé lên, chớp thời cơ mọi người cản trở bọn kia mà chạy, sức lực của cô gái bế một đứa nhỏ cũng không chạy quá nhanh được. Sau đuôi là mấy gã đàn ông truy sát cũng không khiến cô biến sắc chút nào, đến đoạn mấy ngã rẽ cô liền chen vào chỗ đông rồi vào một ngã, bọn chúng theo sau, bị vướn víu bởi người đi đường nên chúng cũng chả chạy nhanh được, đến mấy ngã rẽ thì dừng lại. Mấy gã chia nhau ra, mà lại không có ai đi vào tìm cái ngõ chật hẹp nhất.
Cô ôm đứa nhỏ trấn an, bảo sẽ không sao đâu. Lại liếc mắt nhìn xem bọn kia đã tản xa chưa.
Cô bé thấp giọng nói:“Cảm ơn chị đã cứu em.”
Hoắc Uyển Ngưng mỉm cười, “Không có gì.”
Con bé lại hỏi:“Chị không sợ chúng hay sao?”
Sợ à? Tuyết đối không!
Sợ đứa nhỏ thắc mắc lung tung nên cô cũng phải giả vờ nói:“À, có hơi sợ, nhưng mà không sao, chị phải giúp đỡ em chứ.”. truyện đam mỹ
Đứa nhỏ cúi mặt vùi đầu vào ngực cô, thều thào:“Thật tốt quá…”
Trong không gian kín còn hẹp như vậy nếu ở lại lâu sẽ ngợp thở, Hoắc Uyển Ngưng đang cật lực suy nghĩ cách để đi ra mà không bị đám người kia bắt gặp.
Cô bé như nhận ra ý định của cô, giương mắt nhìn, lúc sau mới nói:“Chị ơi, có thể đi ra. Nếu đưa em được đến đoạn đầu của cảng thì sẽ có vệ sĩ nhà em ở đó, họ sẽ bảo vệ chúng ta.”
Hoắc Uyển Ngưng nở nụ cười mừng rỡ:“Vậy thì được, chị sẽ đưa em tới đó.”
“Ưm! Nhưng mà phải cẩn thận một chút, nếu bọn chúng bắt được nhất định sẽ nguy to.”
Hoắc Uyển Ngưng:"…" Cô bé này…
Cô thấy có hơi lạ, lúc nãy nhìn nó sợ đám người kia, điều này có thể khẳng định khi nhìn vào đôi mắt của nó, ấy vậy mà giờ lại bình tĩnh quá, thậm chí là ngang nhiên còn có sắc bén.
Tâm tình của một đứa trẻ có thể thay đổi trong tích tắc như vậy ư? E là có gì ẩn khuất.
Cô nàng hôm nay trông tươi tắn hơn thường ngày, trang điểm nhẹ nhàng để đi dạo. Vừa kết thúc cuộc gọi với Danny, cô chỉ thấy thật tiếc khi không đưa con trai đến được. Cô nghĩ tính chất công việc đợt này bận rộn nên sẽ không có thời gian trông chừng thằng bé được, vậy mới quyết định để nó ở biệt thự Lục Tư Nại.
Len lỏi qua từng dòng người tấp nập, hiện tại mới đứng tại một quầy bán móc khóa hoạt hình, bỗng có một cô bé khoảng 8, 9 tuổi chạy vội chạy vàng đến đụng trúng người Hoắc Uyển Ngưng. Cô quay lại nhìn, con bé bị choáng nên lùi vài bước về sau, “Này em nhỏ à, có làm sao không?”
“Em ổn.”
Hoắc Uyển Ngưng bất giác nhận ra, cô nói tiếng Anh, không ngờ cô bé người Pháp này lại lanh lợi và giỏi như vậy. Thiết nghĩ, trẻ con bây giờ đều như siêu nhân vậy á.
“Có chuyện gì gấp hay sao? Trông em rất vội vã.”
Cô bé không vội trả lời, đôi mắt trong veo đáng yêu cảnh giác nhìn xung quanh, hệt như đang đề phòng ai đó. Nó rụt rè nép sau lưng Hoắc Uyển Ngưng rồi ló mắt nhìn. Cô nhìn hành động kì lạ của nó mà thắc mắc, thử nhìn theo hướng mắt của đứa nhỏ, từ xa xa trong đám người vóc dáng cao lớn thấp thoáng hai ba tên đàn ông rất khả nghi. Bọn chúng nhìn bặm trợn, đảo mắt dáo dác tìm kiếm. Kinh nghiệm huấn luyện lâu năm giúp Hoắc Uyển Ngưng nhận ra gì đó, biết đứa nhỏ gặp nguy hiểm nên cũng không vội đẩy nó đi.
Hoắc Uyển Ngưng nói nhỏ:“Cô bé, em gặp nguy hiểm sao?”
Con bé bấu chặt gấu váy cô, trong ánh mắt là sự hoảng sợ và lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn cố bình tĩnh, “Phải, mấy người kia đột nhiên truy lùng em.”
Cô lấy tay đẩy nhẹ đầu đứa trẻ vào sau lưng mình, cố gắng che giấu nó đi.
Một tên trong số đó hình như phát giác ra, hắn ta nhìn đăm đăm vào hai người, đôi mắt xanh ngọc đùng đục của gã dò xét, sau đó huých vai đồng bọn, chúng chỉ trỏ về phía họ.
Không kịp để hai người nhanh chân rời đi chúng đã hùng hổ kéo đến, đứng cao hơn Hoắc Uyển Ngưng hai cái đầu, tên mắt xanh đục kia nở nụ cười giả tạo nói tiếng Pháp:“Cô gái à, đứa bé này là người nhà chúng tôi.”
Hoắc Uyển Ngưng nhíu mày, đáp trả bằng tiếng Anh:“Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Pháp.”
Bọn chúng ngớ người ra, nhìn nhau một cách đầy bối rối, tên mắt xanh kia thẳng tay kéo cô bé về phía mình, ngoắc ngoắc tay ý biểu thị con bé là người của hắn.
Đứa nhỏ càng sợ hãi, muốn thoát khỏi cái nắm tay chặt như gọng kìm của gã ta, nhưng với cái sức người nhỏ bé đó không thể làm gì được gã.
Chúng định bỏ đi bị, Hoắc Uyển Ngưng lao đến túm tay cô bé lại, “Dừng lại.”
Tên mắt xanh đục nhíu mày đầu mày rậm rạp, hoàn toàn không hài lòng với hành vi của cô. Hắn không nói được tiếng Anh, chỉ có thể hiểu qua loa đại loại cơ bản. Gã ta rất kiệm lời, từ đầu đến cuối đều hé miệng chỉ có một lần. Gã tính gỡ cánh tay Hoắc Uyển Ngưng ra, cô thuận theo ý, rất buôn lỏng. Một khắc gã mất cảnh giác, cô liền ôm lấy bé gái che chắn đằng sau lưng mình.
“Mày định làm gì?”
Hoắc Uyển Ngưng vẫn giả lơ, đã nói là không hiểu tiếng Pháp rồi mà còn cãi cố.
“Tôi đã nói, tôi không hiểu tiếng Pháp được.”
Đồng bọn:"…" Hai người này thực sự là muốn biểu đạt cái gì cho đối phương vậy?
Đám đông đi xung quanh bắt đầu tò mò, bu lại xem có chuyện gì. Mấy kẻ to cao đàn áp một người phụ nữ và một bé gái, hiển nhiên người được bênh vực sẽ là bên phía người phụ nữ với bé gái.
Hoắc Uyển Ngưng ôm cô bé lên, chớp thời cơ mọi người cản trở bọn kia mà chạy, sức lực của cô gái bế một đứa nhỏ cũng không chạy quá nhanh được. Sau đuôi là mấy gã đàn ông truy sát cũng không khiến cô biến sắc chút nào, đến đoạn mấy ngã rẽ cô liền chen vào chỗ đông rồi vào một ngã, bọn chúng theo sau, bị vướn víu bởi người đi đường nên chúng cũng chả chạy nhanh được, đến mấy ngã rẽ thì dừng lại. Mấy gã chia nhau ra, mà lại không có ai đi vào tìm cái ngõ chật hẹp nhất.
Cô ôm đứa nhỏ trấn an, bảo sẽ không sao đâu. Lại liếc mắt nhìn xem bọn kia đã tản xa chưa.
Cô bé thấp giọng nói:“Cảm ơn chị đã cứu em.”
Hoắc Uyển Ngưng mỉm cười, “Không có gì.”
Con bé lại hỏi:“Chị không sợ chúng hay sao?”
Sợ à? Tuyết đối không!
Sợ đứa nhỏ thắc mắc lung tung nên cô cũng phải giả vờ nói:“À, có hơi sợ, nhưng mà không sao, chị phải giúp đỡ em chứ.”. truyện đam mỹ
Đứa nhỏ cúi mặt vùi đầu vào ngực cô, thều thào:“Thật tốt quá…”
Trong không gian kín còn hẹp như vậy nếu ở lại lâu sẽ ngợp thở, Hoắc Uyển Ngưng đang cật lực suy nghĩ cách để đi ra mà không bị đám người kia bắt gặp.
Cô bé như nhận ra ý định của cô, giương mắt nhìn, lúc sau mới nói:“Chị ơi, có thể đi ra. Nếu đưa em được đến đoạn đầu của cảng thì sẽ có vệ sĩ nhà em ở đó, họ sẽ bảo vệ chúng ta.”
Hoắc Uyển Ngưng nở nụ cười mừng rỡ:“Vậy thì được, chị sẽ đưa em tới đó.”
“Ưm! Nhưng mà phải cẩn thận một chút, nếu bọn chúng bắt được nhất định sẽ nguy to.”
Hoắc Uyển Ngưng:"…" Cô bé này…
Cô thấy có hơi lạ, lúc nãy nhìn nó sợ đám người kia, điều này có thể khẳng định khi nhìn vào đôi mắt của nó, ấy vậy mà giờ lại bình tĩnh quá, thậm chí là ngang nhiên còn có sắc bén.
Tâm tình của một đứa trẻ có thể thay đổi trong tích tắc như vậy ư? E là có gì ẩn khuất.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Có phải vợ cậu không?
- Chương 2: Người cũ muốn chiếm đoạt hắn!
- Chương 3: Cuộc hôn nhân không có ý nghĩa
- Chương 4: Tâm tình chuyện gia đình
- Chương 5: Phong Dực bị cưỡng hôn!?
- Chương 6: Anh thực sự đẹp trai!
- Chương 7: Bữa sáng lần đầu ngồi với nhau.
- Chương 8: Tổ chức Hắc Tế
- Chương 9: Hợp tác
- Chương 10: Một đêm bất đắt dĩ vô tình
- Chương 11: Kinh hỉ Chúc Tùy Sơ mang đến
- Chương 12: Thực sự không tin vào sự thật
- Chương 13: Lúc có cơ hội nhưng tâm không muốn rời
- Chương 14: Là Hoắc Uyển Nghi
- Chương 15: Ba mẹ Hoắc biết chuyện: Hoắc Uyển Ngưng ung dung, nhàn nhã.
- Chương 16: Như mẹ già và con gái
- Chương 17: Anh cả không cho lái xe đi chơi đều có lí do cả!
- Chương 18: Truy Khải thực sự chết tâm
- Chương 19: Hai người,mỗi người một hướng đi.
- Chương 20: Lục Tư Nại hộ tống
- Chương 21: Tình cảm khác biệt giữa hai người
- Chương 22: Đến Seattle - Washington (Mỹ)
- Chương 23: Đứa nhỏ chưa thành hình đã...mất rồi.
- Chương 24: Sinh linh đi và sinh linh đến.
- Chương 25: NT (1) Rượu ngon, người đẹp hết thảy là một khung cảnh tuyệt sắc.
- Chương 26: NT (1 - p2) Ngọt ngào tuyệt mỹ
- Chương 27: Tình cảm của anh: sẽ yêu thương, che chở và bảo vệ cho mẹ con em.
- Chương 28: Thành phố cổ và gặp gỡ
- Chương 29: Dã Nhiên Hoài không đơn giản là phiên dịch viên.
- Chương 30: Đối đầu.
- Chương 31: Xử lý
- Chương 32: Bắn súng
- Chương 33: Lời đề nghị của Vincent.
- Chương 34: Nối lòng cô gái nhỏ ai thấu?
- Chương 35: Thoát khỏi vỏ bọc
- Chương 36: Nhà là nơi họ chưa muốn về.
- Chương 37: Chuyện cũ_ Trở về Tây Ngụy
- Chương 38: Đi triển lãm tranh
- Chương 39: Lặng lẽ nhìn_10 triệu không vấn đề
- Chương 40: Nhìn thấy _ Nửa năm sắp tới
- Chương 41: Gọi chú là ba.
- Chương 42: Chuyện ngày đầu Danny đi học
- Chương 43: Công Tôn Dạ Uý và Danny
- Chương 44: Đứa trẻ hiểu chuyện.
- Chương 45: Chính thức chạm mặt.
- Chương 46: Hậu quả của việc vụng trộm si mê
- Chương 47: Sự kết nối hai ta.
- Chương 48: Nợ đào hoa
- Chương 49: Đón "cháu trai"_ Gặp lại Hoắc Kỳ Vũ
- Chương 50: Chị gái em trai.
- Chương 51: Mỗi người một tình yêu
- Chương 52: Ngọt ngào nơi đất Pháp
- Chương 53: Cứu giúp cô bé kì lạ
- Chương 54: Quà cảm tạ
- Chương 55: Rạo rực bên bờ biển và cánh chim
- Chương 56: Ngày anh điên, đêm em khùng
- Chương 57: Chiếm lấy, trả đũa và nâng niu
- Chương 58: Sau cuộc vui, hai ta sẽ là một đôi
- Chương 59: Sói gian manh với mèo nhỏ
- Chương 60: Giấm chua ngứa mắt _ Có chuyện
- Chương 61: Cùng nhau thoát thân
- Chương 62: Cùng nhau thoát thân (2)
- Chương 63: Sự kinh ghét của Quân Hi _ "Về Trung."
- Chương 64: Cuộc gọi tống tiền _ Danny gặp Bạch Viêm
- Chương 65: Tai qua nạn khỏi, đều an ổn. Chúng ta cùng nói chuyện
- Chương 66: Hoắc Uyển Ngưng, tôi yêu em
- Chương 67: Có em thật tốt
- Chương 68: Gặp ba mẹ _ "Danny là con trai ruột của anh."
- Chương 69: Uyên ương chung phòng, dính chặt lấy nhau
- Chương 70: Mọi chuyện đều tốt
- Chương 71: Ngoại truyện sau kết (1) : Đăng ký kết hôn
- Chương 72: Ngoại truyện sau kết (2) : Nguôi ngoai
- Chương 73: Ngoại truyện sau kết (3) : Hạnh phúc
- Chương 74: Ngoại truyện sau kết (4) : Hai cặp song sinh
- bình luận