Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh - Chương 25: Tổng tài là lưu manh!

Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh Chương 25: Tổng tài là lưu manh!
Không thể chịu được nữa, ta không phải là phú nhị đại không phải là bạch phú mỹ nữ không phải là phần tử cao cấp của xã hội nhưng… Ta là một con người, sinh mạng không thể để cho chà đạp!

“Tổng tài.” Thiên Thiên ngửa đầu nhìn qua Lăng Phong, trừng to mắt làm cho đối phương thấy rõ tất cả bất mãn:

“Xin ngài không cần phải luôn nhìn chằm chằm em” nuốt nước miếng:

“Em…”

“36B, gầy một chút.”

Quá phận nha! ! !

“Em bình thường nhất định không thích ăn đu đủ không thường uống sữa tươi.”

“Làm sao anh biết?”

Lăng Phong nhún nhún vai:

“Người thái bình đều như vậy.”

“Hả?” Bật thốt lên Thiên Thiên giác ngộ rồi:

“…” Liền nàng như vậy còn là thái bình, nam nhân này có hay không ánh mắt không nhìn ra nha! !

Bất quá… Nàng tại sao phải cùng hắn thảo luận loại vấn đề này…

“Đi thôi, ăn cơm trưa xong có chuyện rất trọng yếu muốn giao cho em làm.”

Vừa nghe nói có chuyện trọng yếu Thiên Thiên đương nhiên cảm thấy là vụ án mới, béo bở nhất định rất dầy, đem sự tình vừa rồi ném sau ót đi theo Lăng Phong đi.

Ngoài dự liệu của Thiên Thiên tổng tài hôm nay đặc biệt tới địa phương khác, không chỉ mời nàng ăn cơm trưa phong phú, còn tặng kèm 1 nồi đu đủ hầm cách thủy và 1 lon nước ngọt.

Nếu đã lão bản rộng lớn như vậy thì nàng cũng không thể cất giấu nữa các kiểu kỹ năng toàn bộ đều dùng tới, chỉ vì giúp tổng tài đại nhân chọn một phần cá nữa.

“Còn chưa được sao.” Đối diện chờ ăn cá BOSS bực mình nói.

“Nhanh nhanh thôi…ngài lại đợi lát nữa.” Con cá này xương nhiều, nhặt lấy nửa ngày còn không có sạch Thiên Thiên cũng muốn dùng miệng cắn.

“Em muốn ăn?” Đối diện chờ đợi đã lâu hắn hỏi.

Nàng vừa rồi bộ dạng thèm thuồng khay hấp cá như vậy sao?

Thiên Thiên tươi cười rạng rỡ:

“Đồ ăn tổng tài thích em làm sao dám đoạt.” Đem một đống cá đã gỡ xong xương đẩy đến trước mặt Lăng Phong:

“Tổng tài thỉnh chậm dùng.”

“Anh lại đột nhiên không muốn ăn.”

“…” Ngài đây là nháo loại à!

“Nhìn anh làm gì, nhân viên Lăng thị phải tiết kiệm, em ăn đi.”

“Cái này…” Việc nhân viên làm là không sai, Thiên Thiên xoa tay:

“Kia… Vậy em ăn nhé?” Nhận được BOSS cho phép gật đầu, Thiên Thiên “Thẹn thùng” “Hắc hắc” nở nụ cười hai tiếng ..chén.

Phát giác BOSS đang theo dõi cười nhạt, Thiên Thiên cảm thấy không đúng, chẳng lẽ con cá này bên trong có độc? !

Phi phi phi..phim cổ trang nhiều tập đã thấy nhiều.

“Lăng tổng, hạnh ngộ.”

Thiên Thiên đã ăn uống no đem khay cá tỉ mỉ chọn lựa xương kia toàn bộ ăn sạch, nghe thấy có người cùng Lăng Phong chào hỏi, đứng dậy lễ phép chuẩn bị cùng đối phương lên tiếng chào hỏi, đầu tiên là cảm thấy thanh âm này quen tai, giương mắt phát hiện Tiêu Hàn liền ở trước mặt.

“Di, Tiêu Hàn, tại sao là cậu?”

“Thiên Thiên, 2 người biết?” Tiêu Hàn chỉ vào người ngòi chung bàn cùng Thiên Thiên Lăng Phong:

“A nha, cậu vốn là tại Lăng thị đi làm, trí nhớ mình thật là.” Ha ha nở nụ cười:

“Chỉ là không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy, công tác mới không bao lâu liền lên tới chức vị cao như vậy a.”

Thiên Thiên mới biết ý Tiêu Hàn là chỉ nàng cùng tổng tài cùng nhau ăn cơm, bình thường nhân viên có cơ hội cùng lão bản dùng cơm, thì lệ rơi đầy mặt, ngoại trừ….

“Ha ha, thật tình cờ Ít nhất hôm nay tổng tài không có cho nàng ăn chay.

“A, để mình giới thiệu một chút!” Tiêu Hàn trịnh trọng đưa tay chỉ hướng người bên cạnh:

“Vị này là Vân Từ chủ tịch Vân thì, cũng là…”

“Vân Từ… A không…. chủ tịch, chúng ta giống như gặp qua?”

“Sở tiểu thư, nhĩ hảo.” Vân Từ gật gật đầu, đưa tay phải ra cùng Thiên Thiên nắm tay: “Sở tiểu thư đã quên, bán nước có ga…”

Thiên Thiên bừng tỉnh:

“A, tôi nhớ ra rồi.” Thực thật xin lỗi, sắc mặt ửng đỏ:

“Ngày đó có chút ít gấp rút, cho nên không có nói tiếng xin lỗi liền đi…. thật sự là quá ngại rồi.”

“Không sao… Sở tiểu thư lầm tưởng Vân mỗ là người bán nước…thật đúng là tập đoàn chúng tôi gần đây thật sự làm quảng cáo nước có ga.”

Thiên Thiên nở nụ cười: “Vân tổng thực hài hước, rất hân hạnh được biết ngày…. tôi tên…”

“Sở Thiên Thiên.” Vân Từ lay ngón trỏ:

“Đã sớm nghe Tiêu Hàn nhắc tới, Sở tiểu thư thông minh khó được.”

Thiên Thiên bị khen nghe lâng lâng, bỏ quên người bên cạnh đầy bất mãn trong ánh mắt, lập tức nghe thấy tổng tài liên tục ho khan vài tiếng, gấp rút từ trong túi móc ra khăn: “Tổng tài, ngài không có sao chứ, không phải là vừa rồi ăn cá bị hóc chứ …”

“Cá của anh đều bị em ăn sạch, em trí nhớ kiểu gì vậy.” Lăng Phong sủng ái cúi đầu nhìn Thiên Thiên.

Thiên Thiên mờ mịt, cô gái kim cương không có ở đây, tổng tài đây là muốn diễn trò cho ai xem đây?

Vân Từ gật đầu cười một chút:

“Lăng tổng, không bằng chúng ta đi tới bàn kia uống vài chén, nghe nói ở đây có món ăn và rượu hương vị rất ngon.”

Thiên Thiên vừa rồi bị lấp đầy bụng đột nhiên liền có không gian, nuốt vài giọt nước miếng âm thầm cầu nguyện, nói đi đi tổng tài, nói đi…

“Không được rồi, chúng tôi mới vừa ăn no, hôm nào khác đi.”

Hu hu hu…

“Kia… Sở tiểu thư đây?”

“Tôi?” Thiên Thiên ngón trỏ chỉ vào cái mũi của mình, nghiêng đầu nhìn nhìn sắc mặt, lão bản thấy không ổn:

“Không được rồi, tôi mới vừa cùng tổng tài ăn thật nhiều, no rồi, lần sau, lần sau lại…” BOSS rõ ràng dùng ánh mắt uy hiếp nàng!

“Có cơ hội… ha ha, có cơ hội cùng nhau sẽ ăn được không.” Quá lãng phí nha.

Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mắt nhìn xéo dựng thẳng giao đấu, xong rồi cáo biệt, Thiên Thiên không quá sảng khoái theo sát Lăng Phong đi ra nhà hàng.

Thiên Thiên không vui, Lăng Phong tựa hồ cũng không sai biệt lắm, bước nhanh sau khi lên xe một câu nói cũng không có nói. Thiên Thiên ngồi ghế cạnh một hồi lâu cũng không thấy tổng tài khởi động xe.

“A…tổng tài, chúng ta còn phải đợi người nào ư?” Thiên Thiên hướng ra ngoài nhìn quanh.

“Lăng thị mỗi tháng cho em bao nhiêu tiền lương?”

Trầm mặc không nói mười phút BOSS đột nhiên đặt câu hỏi, hỏi loại vấn đề này, Thiên Thiên có điểm theo không kịp suy nghĩ của hắn:

“Như thế nào… Tỏng tài ngài không biết mỗi tháng tiền lương của em sao.”

Lăng Phong nhìn ngày Thiên, mang theo thỏa hiệp ý tứ:

“Như vậy… về sau em muốn ăn cái gì trực tiếp nói cho anh biết, đừng làm cho người ta cảm thấy anh nuôi không nổi em.”

Thiên Thiên sửng sốt. Lời này như thế nào nghe kỳ quái như thế.

Nhưng lại vô ý thức giải thích:

“Không phải vậy tổng tài, Lăng thị lớn như vậy, dưới nhiều nhân viên như vậy ngài đều nuôi nổi, làm sao sẽ nuôi không nổi em đây.”

Lăng Phong liếc xéo Thiên Thiên:

“Em quả là không ngốc?”

Bị tổng tài biểu dương ai… hôm nay là ngày mấy nha, thật sự là nhân gian khắp nơi có ca ngợi ~~

“Thích ăn tôm?”

Thiên Thiên trông thấy lão bản mỉm cười hòa ái dễ gần hỏi, cũng vừa cười vừa gật đầu:

“Ừ.” Tổng tài em trở về liền ăn một bữa.

“Ở vào kì sinh lý con gái không nên ăn quá nhiều thức ăn ăn.”



Này này này… Còn có hay không là chuyện đáng nói ! !

“Mặt như thế nào hồng như vậy, em xem…anh nói không cần phải ăn quá nhiều đồ cay, mặt em vừa rồi nhưu trái ớt vậy.”

~~~~ ( _ )~~~~ Tổng tài là lưu manh! !
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận