Beta: BM
_______________________________
Kỹ năng bị động làm nũng của Mộc Thư trời sinh đã max điểm, khi gặp phải một loại sinh vật tên là "ca ca" thì sẽ tự động phát ra kỹ năng, bình thường vẫn là nhất kích tất sát(1). Tuy rằng nàng vẫn không hiểu tứ ca đang suy nghĩ điều gì, nhưng với "trực giác của dã thú" khiến Mộc Thư theo bản năng phát huy kỹ năng làm muội muội, nàng ôm đôi tai thỏ giả ngu giả ngơ, khoe khoang một trận ý đồ nói sang chuyện khác.
Tính cách Mộc Thư vốn cởi mở thẳng thắn, làm người lạc quan lại rộng rãi, là một em gái mềm mại có thể tự chơi tự vui với chính mình. Điều này có thể là vì liên quan đến vị anh trai đời trước luôn lạnh như núi băng nhưng lại phá lệ yêu thương em gái. Nhưng cũng may, tuy rằng nàng có chút đơn thuần nhưng lại có thiên phú đặc biệt nhạy cảm đối với cảm xúc của mọi người, cùng với tính cách ôn hòa nên cũng tạo thành bản năng hay chăm sóc người khác, vì vậy trông nàng đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện. Đây cũng là lý do nhân duyên của Mộc Thư vẫn luôn rất tốt, người lớn cũng tốt, bạn bè cùng tuổi cũng tốt, luôn nguyện ý yêu thương nàng.
Cũng may Mộc Thư là người được sủng mà không xấu, được sống trong hũ mật nên tâm của nàng cũng lớn đến không biên giới, chỉ cần không phải là những việc thương thiên hại lý, giết người phóng hỏa, dẫm lên tam quan của nàng thì nàng chính là cục bột trắng dễ xoa, dễ bóp, dễ bắt nạt. Người bình thường bỗng nhiên bị kéo tới đây gánh trách nhiệm lại còn chịu nhiều tội như vậy, không nói đến trong lòng sẽ có những mặt trái cảm xúc, thì cũng sẽ có ba phần tức giận.
Nhưng với Mộc Thư thì trừ bỏ một chút oán trách vì nguyên chủ không có trách nhiệm, thầm trào phúng về hiện tại hố cha này của mình, thì nàng vẫn sống vô cùng khoái hoạt vui sướng. Khi nàng nhìn về tứ ca đang có bắt đầu có dấu hiệu hắc hóa, Mộc Thư liền vừa trấn an vừa bán manh, sau đó ngoan ngoãn nắm tay Diệp Mông đi tới nơi ở của Thịnh Thần Y, tự chui đầu vô lưới.
Diệp Mông vừa lo lắng vừa đau lòng cho tiểu muội, sau khi nhiều lần xác định rằng đồ ngọt có thể ăn nhưng không thể ăn quá nhiều thì dưới sự an ủi của muội muội cũng dần dần hạ hỏa.
Tiêu chuẩn của một muội muội tốt là gì? Ngoan ngoãn? Hiểu chuyện? Đáng yêu? Mộc Thư cũng không biết. Nàng chỉ biết chính mình có được khả năng làm một muội muội tốt, con gái tốt. Ở trong cuộc đời này của nàng, vui sướng và hạnh phúc của nàng đều liên quan đến những người mà nàng để ý, nếu đời trước của nàng đều là hoa trong gương trăng trong nước thì hiện tại nàng sẽ quý trọng thật tốt khoảng thời gian mười lăm năm này.
Mộc Thư cảm thấy nhiệm vụ "Hiếu thuận" hẳn là sẽ không khó hoàn thành, nhưng nàng đâu biết ngày đầu tiên đi đến Kiếm Trủng vấn an phụ thân thì suýt chút nữa đã gặp chuyện ở nơi đó. Nàng thế mới biết trong Tàng Kiếm sơn trang không phải nơi nào cũng đều sẽ an toàn, ít nhất là với khối thân thể gần đất xa trời này của nàng, chín sông mười tám vách núi cùng với Kiếm Trủng kiếm khí tung hoành bốn phía thì đều là nơi nàng không thể đến.
Vẫn quen thuộc đời trước có thể tung tăng nhảy nhót khắp nơi, Mộc Thư vẫn không thể tưởng tượng được chính mình đi ra ngoài mấy bước cũng có khả năng ném mất cái mạng nhỏ.
Nàng có chút buồn bực nhìn các vị ca ca giải thích một chút, chính nàng vì sao rảnh rỗi đến không có chuyện gì mà chạy đến Kiếm Trủng, ngày hôm sau Mộc Thư liền nghe các đệ tử nói Đại trang chủ đã đi một chuyến đến Kiếm Trủng và sau đó lão trang chủ cũng dọn ra khỏi Kiếm Trủng rồi.... Nhìn ánh mắt thương tiếc cùng yêu thương của các vị ca ca, Mộc Thư cảm thấy gia đình một đời này của nàng đều có trí tưởng tượng bay ra ngoài vũ trụ.
Thế là sinh hoạt hàng ngày của nàng liền đã đổi thành buổi sáng bái phỏng phụ thân, bồi lão cha cô đơn ăn cơm nói chuyện lải nhải. Giữa trưa đi Thiên Trạch lâu bái phỏng "Một thành viên trong đội bảo vệ gia đình" đại ca, bồi người đàn ông lớn tuổi độc thân hoàng kim ăn cơm nói chuyện lải nhải. Buổi chiều hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, đi đến trong viện của Lục tỷ Diệp Tịnh Y ngồi xem tỷ ấy thương xuân thu buồn, sau đó vào lúc đối phương ảm đạm buồn thương còn chưa biến thành tự ai tự oán thì rót một chén tâm linh canh gà, rót đến Diệp Tịnh Y nhoẻn miệng cười thì thành tựu mỗi ngày của nàng sẽ viên mãn thành công, buổi tối bồi tỷ tỷ ăn cơm nói chuyện lải nhải, đôi lúc tỷ muội sẽ ngủ cùng nhau.
Mộc Thư hận không thể đem chính mình hóa thân thành mặt trời nhỏ có thể bỏ túi, cuồn cuộn đốt cháy, tạo ra ngọn lửa lan tỏa năng lượng tích cực, sưởi ấm cho mọi người. Nàng cảm thấy những phiền não khiến cho Diệp gia nhọc lòng cũng không nhiều, có thể khiến cho mọi người nhọc lòng trừ bỏ thân thể của nàng thì còn lại chính là Diệp Tịnh Y. Vì thế, với ý nghĩ muốn giải quyết lo lắng thay các ca ca cùng phụ thân, mỗi ngày Mộc Thư đều đến trong viện của Diệp Tịnh Y, đem toàn bộ tâm linh canh gà nàng từng nghe ở kiếp trước toàn bộ đút cho vị Diệp đại tiểu thư vốn có nhiều tâm sự này.
Sau mấy ngày làm thùng rác, cùng ngủ với tiểu tỷ tỷ, Mộc Thư rõ ràng cảm giác được thái độ của Diệp Tịnh Y đối với nàng thân mật hơn không ít. Tuy rằng thi thoảng tỷ ấy vẫn sẽ có một phen kể khổ, nhưng so với quá khứ im lặng không làm gì cũng có thể hoảng sợ thì đã khá hơn rất nhiều. Mộc Thư thấy cảm xúc của tỷ ấy đã chuyển biến tốt lên không ít, liền đem số điểm tích phân mà nàng tiết kiệm được thay đổi thành Nước Ấm, ném lên trên người Diệp Tịnh Y.
Nước Ấm, tên như ý nghĩa, đây là một loại linh tuyền có độ ấm, đối với những nữ tử bởi vì âm khí quá nhiều dẫn tới tay chân luôn lạnh lẽo cực kỳ ích lợi. Buổi tối lúc đi ngủ, Mộc Thư từ bên trong không gian hệ thống lấy ra một vật có dạng keo màu xanh nước biển, cầm trong tay giống như đang cầm một dòng nước đang lưu động, chơi rất vui. Mộc Thư thưởng thức trong chốc lát, sau đó xốc chăn của Diệp Tịnh Y, đem Nước Ấm đặt ở trên rốn của tỷ tỷ, nhìn dòng Nước Ấm từ từ bị hấp thụ.
Mộc Thư đợi một hồi lâu, nhìn Diệp Tịnh Y vẫn còn trong giấc ngủ say đang từ từ giãn đôi mày liễu, mới lén lút sờ sờ tay của tỷ ấy. Quả nhiên ngón tay không còn lạnh như băng nữa, ngược lại trở nên ấm áp dễ chịu như noãn ngọc. Thấy Nước Ấm quả nhiên có hiệu quả, Mộc Thư lúc này mới yên lòng đi ngủ, âm thầm tính toán có thể đem Nước Ấm ném đến trên người những người đang bị tẩu hỏa nhập ma như đại ca và tam ca của nàng được không.
Nàng nghĩ đến rất tốt, nhưng hệ thống lại không nhịn được nhảy nhót ra ngoài, hất cho nàng một chén nước lạnh:
[đinh ------- ký chủ vẫn nên lưu lại cho chính mình sử dụng đi, đừng mang suy nghĩ kỳ lạ mà cho rằng các ca ca ký chủ cũng giống với Diệp Tịnh Y, bị ký chủ xốc chăn sờ soạng bụng mà vẫn không hề phát hiện nha ~~~ ký chủ thật là ngốc nghếch đến đáng yêu, tôi yêu cô, moah moah ~~!]
Mộc Thư: "......" Nhân sinh gian nan, có những chuyện xin đừng vạch trần! Thật là quá đáng ghét!
Ngày hôm sau sau khi thức dậy, Mộc Thư phát hiện đôi mắt Diệp Tịnh Y trong trẻo, thần sắc cũng rất tốt, nhìn thoáng qua đã bớt đi mấy phần liễu yếu đào tơ và cảm giác yếu ớt vô lực mà toát ra vài phần tươi tắn xinh đẹp của thiếu nữ nên có. Lúc này Mộc Thư mới có thể nhẹ nhàng thở ra, âm thầm quyết định sử dụng Nước Ấm điều dưỡng cơ thể tỷ tỷ trước vài năm, sau đó lại tiết kiệm điểm tích phân một hai năm, hẳn là có thể đổi đến Âm Dương Tịnh Đế Liên(2), đến khi đó cho Diệp Tịnh Y ăn hạt sen, tương lai lại từ từ tìm kiếm nam tử có Tam Dương Tuyệt Mạch thì là tốt rồi.
Cũng may Nước Ấm có đặc điểm điều trị chậm chạp nhưng ôn hòa, nên mặc dù thần sắc Diệp Tịnh Y có tốt hơn một chút, thì mọi người cũng chỉ là nghĩ rằng vì có Mộc Thư bên cạnh làm bạn mấy ngày nên lòng của muội muội không còn tích tụ. Mọi người nghĩ như vậy thì Diệp Tịnh Y cũng cho rằng như thế, thân thể tốt lên cho nên mặt trái cảm xúc cũng mất đi rất nhiều, ngẫu nhiên thấy vui thì cũng sẽ trêu chọc Mộc Thư.
Mộc Thư cũng là đem bản thân mình trở thành cục bột trắng, mặc kệ tỷ ấy bóp hay xoa tròn hoặc chọc bẹp, nàng cũng chỉ coi mình đang ở trên lớp mẫu giáo mà thôi. Trên thực tế nàng cũng phát hiện, Diệp Tịnh Y tuy rằng sinh ra thân thể ốm yếu nhiều bệnh nhưng là so với thân thể của nàng lúc này, lại là tốt hơn không ít. Ít nhất thì Diệp Tịnh Y vẫn có thể tập võ, Mộc Thư lại vĩnh viễn không có được khả năng đó. Mà thân thể yếu kém của Diệp Tịnh Y là có thể giảm bớt thông qua một số cách, còn thân thể của Mộc Thư là dần dần đi về hướng mục nát, sớm đã không còn khả năng xoay chuyển.
Diệp Tịnh Y giống như là một cái ly nước, cầm không chắc thì sẽ tràn ra một ít nước. Nhưng còn Mộc Thư thì lại giống như một quả khinh khí cần đã bị đâm thủng, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ xẹp.
Tuy rằng tính cách Mộc Thư rất rộng rãi lạc quan, nhưng đôi lúc khi nghĩ về việc này, thì trong lòng nàng vẫn có chút đau khổ. Vì điều chỉnh tâm trạng đang có vấn đề, Mộc Thư bắt đầu dùng rất nhiều thời gian đi luyện chữ, dù sao bây giờ nàng ngoại trừ ăn uống ngủ thì cũng không có việc gì khác, ngược lại luyện chữ có thế khiến cho lòng của nàng trở nên bình tĩnh.
Cầm kỳ thi họa thơ rượu hoa trà, đây chính là tám việc phong nhã của đời người, đều nói người hay đánh đàn sẽ có tâm thông suốt trong sáng, người giỏi cờ thì thông minh giỏi tính toán thiên hạ, người có chữ tốt thì khí phách tranh tranh(3), người giỏi vẽ thì cực thiện cực mỹ. Người đời chỉ hâm mộ phong thái tốt đẹp đó, lại không hề biết việc phong nhã này có bao nhiêu giày vò người, không có ngày qua ngày kiên trì cùng nỗ lực, thì cũng sẽ không có được phong độ thong dong của hôm nay.
Cầm vận cần nhập tâm, cờ ý cần nhập hồn, mà thư pháp chính là đem hương mực nhập vào trong xương cốt, có khi mệt mỏi cả đời nhưng cũng không thể có được một thân phong thái của người thư hương.
Mộc Thư đặt bút luyện chữ, một ngày rồi lại một ngày, nàng mang bi thương của mình hòa vào trong nước mực, hóa vào bên trong mỗi một nét chữ. Trong thư phòng, tâm nàng như nước lặng, có lẽ đây chỉ là một loại giãy dụa và rơi lệ mà không phát ra tiếng động của nàng mà thôi. Ra thư phòng, nàng vẫn sẽ là một cô bé hồn nhiên đơn thuần, tích cực lạc quan. Nét mặt của Mộc Thư thoải mái lại dịu dàng, từ trước đến nay nàng đều không có thói quen đem bi thương của mình truyền đến cho người khác, trong lòng nóng hừng hực, có lẽ nàng có chút thương cảm, nhưng nàng vẫn sẽ tiếp tục kiên cường, vui sướng đối mặt với từng chút thời gian còn lại của mình.
Mộc Thư không biết rằng chính mình là đang giác ngộ.
Nàng cũng phát hiện ra khi chính mình viết hai chữ "Phù Tô" tốt hơn rất nhiều khi viết hai chữ "Mộc Thư", thời gian trôi mau, năm tháng như nước chảy, hai năm đã đi qua.
Hai năm, nói dài không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn, nhưng cũng đủ khiến mọi người quên đi Diệp gia Thất cô nương đã từng là đứa bé ương ngạnh kiêu ngạo đến mức nào. So với quá khứ đã nhạt đi trong trí nhớ, họ chỉ biết thời gian sẽ bao dung cho tất cả và kết luận chỉ còn là "Còn nhỏ không hiểu chuyện". Mộc Thư của hiện tại, chính là tiểu trang chủ khiến mọi người đau lòng yêu thương từ nội tâm, là Diệp gia Thất tiểu thư gặp thất bại nhưng không chịu khuất phục, thông tuệ lại hiểu chuyện. Nàng đem hết sức lực mà đối tốt với mọi người xung quanh, chịu đựng thân thể ốm đau, qua năm tháng đổi dời, tuổi ngày một lớn, trên người nàng dần xuất hiện một loại cứng cỏi trưởng thành.
Thậm chí khi nhắc đến Mộc Thư phần lớn mọi người đều sẽ cười cùng với biểu tình hàm chứa ôn nhu.
Nhưng mà với Mộc Thư mà nói, đối với người bình thường lấy trăm tuổi làm cơ sở thì cuộc đời của nàng đã trôi qua mười ba năm, sinh mệnh của nàng cũng đã đi qua khoảng thời gian thơ ấu của người bình thường, bước vào thời kỳ thiếu niên.
Chữ của nàng càng viết càng tốt, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hai chữ "Phù Tô" lại tiến bộ thần tốc, chỉ hai chữ như có cả một câu chuyện xưa, có một loại vẻ đẹp như thơ như nước, nhưng hai chữ "Mộc Thư" thì vẫn cứ bình thường trung quy trung củ, bất quá thì cũng không xấu. Mộc Thư không hiểu được, lại không dám cầm hai chữ này đi hỏi người lớn, hỏi hệ thống thì cũng không hỏi ra được nguyên nhân, nàng chỉ có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Trên thực tế so với chữ nhỏ trâm hoa "Mộc Thư", thường ngày nàng vẫn thích viết hai chữ "Phù Tô" hơn.
Ngoại trừ chữ, nàng cũng không quên rèn luyện tư duy logic của mình cùng với năng lực sáng tác. Hai năm qua, nàng đọc rất nhiều sách, cũng thử sáng tác ra rất nhiều dàn bài chuyện xưa, nhưng đều bị hệ thống bác bỏ là không đủ tiêu chuẩn, Mộc Thư cũng chưa từng từ bỏ, bởi vì chính nàng có thể thấy rõ ràng bản thân đang tiến bộ. Hiện tại, nàng đã có thể miễn cưỡng đạt được đánh giá tiêu chuẩn, ngẫu nhiên có thể kể một chút chuyện xưa dưới dạng giấc mơ của nàng cho các loli(4), shota(5) trong sơn trang, có vẻ lại còn rất được hoan nghênh khen ngợi.
[ đinh ------- yêu cầu ký chủ không cần xem một đám nhóc đang khóc đến vô cùng thảm thương đến xưng là hoan nghênh khen ngợi, ký chủ trừ sáng tác được chuyện xưa bi kịch thì còn lại đều Không. Đạt. Yêu. Cầu. Nha ~~~!]
Đúng rồi...... Còn có một cái hệ thống trải qua hai năm càng ngày càng độc miệng càng ngày càng không đáng yêu.
Có lẽ bởi vì nàng đưa toàn bộ cảm xúc tiêu cực của mình vào trong ngòi bút cùng trang giấy, nên chuyện xưa dưới ngòi bút của Mộc Thư luôn có một sự ấm áp mềm mại nhưng cũng vô cùng bi thương, khiến người nghe sau khi có được hạnh phúc thì nước mắt cũng đã rơi ướt khăn. Trong một lần Mộc Thư kể chuyện xưa đã bị dọa sợ, không dám tiếp tục nhiều lời. Nhưng không nghĩ tới vẫn có rất nhiều đứa nhỏ vẫn tìm tới nàng, yên tĩnh lắng nghe nàng kể những chuyện xưa kia.
"Bởi vì trong giấc mộng của tiểu trang chủ có tưởng niệm cùng bi thương, mặc dù cuối cùng không thể lâu dài nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc đang tồn tại." Một vị nữ đệ tử trong lúc vô ý đi ngang qua nghe được chuyện xưa của nàng đã nhợt nhạt cười, trong tươi cười có một sự buồn bã mất mát, tâm sự xúc động, "Tiểu trang chủ đang nhớ đến ai sao?"
Nhớ đến người nhà ở đời trước của nàng.
Tuy đã cùng bọn họ chia cách ở hai thế giới, nhưng trong những ký ức nàng được yêu thương kia thì vẫn luôn đang lên men trong dòng sông sinh mệnh này của nàng, có những phần ký ức kia, nàng mới có càng thêm nhiều dũng cảm mà bước tiếp về phía trước.
Nàng là cỏ cây, mọc ra cành cây, chẳng sợ lửa, tuy ngọn lửa sẽ đốt rừng cháy lan đồng cỏ, nhưng nàng cũng sẽ hướng chết mà sinh, bất khuất kiên cường.
Con đã tới, con đã rất ngoan, con yêu mọi người.
Đó là kiếp sống hai mươi năm ngắn ngủi của Mộc Thư, nàng muốn đem hết tất cả nói cho mọi người.
____________________________________
(1) Nhất kích tất sát: chỉ cần đánh một lần chắc chắn sẽ chết.
(2) Âm Dương Tịnh Đế Liên: tên của một loại hoa sen.
(3) Tranh tranh: từ tượng thanh, tiếng kim loại chạm vào nhau.
(4) Loli: có nghĩa là những bé gái chưa hoặc mới bắt đầu quá trình dậy thì, và thuật ngữ này thường được thấy trong các bộ anime hay manga của Nhật Bản.
(5) Shota: là từ chỉ các bé trai 12,13 tuổi trở xuống.