Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng - Chương 53: Gặp Lại Triệu Tử Văn
Chương trước- Chương 1: Trọng Sinh
- Chương 2: Trọng Sinh(2)
- Chương 3: Giáo Huấn Đường Tỷ
- Chương 4: Giáo Huấn Đường Tỷ(2)
- Chương 5: Biến Mạnh
- Chương 6: Biến Mạnh (2)
- Chương 7: Ôn Nhu
- Chương 8: Đại Tỷ Không Ngốc
- Chương 9: Bán Hàn Ứng Hà Cùng Hàn Ứng Võ
- Chương 10: Phân Gia(1)
- Chương 11: Phân Gia(2)
- Chương 12: Chuyển Nhà
- Chương 13: Thạch Đầu Thúc
- Chương 14: Cán Mì Sợi
- Chương 15: Mì Trứng Thơm Ngào Ngạt
- Chương 16: Phát Hiện Nấm
- Chương 17: Triệu Thị Té Ngã
- Chương 18: Tiểu Muội
- Chương 19: Nấm Tươi Ngon
- Chương 20: Nước Đường Trứng Gà
- Chương 21: Triệu Tử Văn
- Chương 22: Hàn Ứng Tuyết Không Biết Liêm Sĩ
- Chương 23: Nam Chính Xuất Hiện
- Chương 24: Cứu Nam Chính
- Chương 25: Nấu Canh Cá
- Chương 26: Lưu Thị Thèm Ăn
- Chương 27: Giáo Huấn Lưu Thị
- Chương 28: Có Thù Tất Báo
- Chương 29: Canh Cá Trích
- Chương 30: Hàn Ứng Hà Hiểu Chuyện
- Chương 31: Giặt Quần Áo
- Chương 32: Hồ Tiểu Lệ
- Chương 33: Hồ Tiểu Lệ Liều Mạng Cùng Mã Thuý Hoa
- Chương 34: Hàn Ứng Tuyết Biết Bơi
- Chương 35: Chuẩn Bị Lên Núi Đi Săn
- Chương 36: Vương Đại Lỗi
- Chương 37: Nam Nhân Ngây Thơ Ngượng Ngùng
- Chương 38: Săn Được Một Con Thỏ Hoang
- Chương 39: Thu Hoạch Phong Phú
- Chương 40: Thú Lạ
- Chương 41: Cơm Tẻ Cùng Nấm
- Chương 42: Đi Lên Trấn(1)
- Chương 43: Đi Lên Trấn(2)
- Chương 44: Bán Con Mồi
- Chương 45: Mì Thịt
- Chương 46: Không Có Ớt Cay
- Chương 47: Mua Thịt Heo
- Chương 48: Vương Đại Lỗi Có Khả Năng
- Chương 49: Hàn Ứng Lan Là Cái Hoa Si
- Chương 50: Hàn Ứng Văn Đánh Nhau
- Chương 51: Giáo Huấn Hồ Đại Bảo
- Chương 52: Bảo Hộ Tỷ Tỷ
- Chương 53: Gặp Lại Triệu Tử Văn
- Chương 54: Thịt Thỏ Hầm Rượu
- Chương 55: Thịt Heo Kho Tàu
- Chương 56: Đỉnh Cấp Đầu Bếp
- Chương 57: Cấp Vương Đại Thẩm Đưa Thịt Thỏ
- Chương 58: Khích Lệ
- Chương 59: Không Được Ăn Mảnh
- Chương 60: Hàn Lão Cha Ăn Thịt Thỏ
- Chương 61: Hàn Lão Thái Da Mặt Dày
- Chương 62: Không Thể Tới
- Chương 63: Mộc Thị Tìm Tới
- Chương 64: Muốn Hai Lượng Bạc Bồi Thường
- Chương 65: Nam Chủ Tỉnh Dậy
- Chương 66: Mất Trí Nhớ
- Chương 67: Quỷ Chết Đói Đầu Thai
- Chương 68: Nam Chủ Ngu Ngốc
- Chương 69: Hàn Ứng Tuyết Hung Dữ
- Chương 70: Lại Vào Núi Lần Nữa
- Chương 71: Nhà Hồ Tiểu Lệ
- Chương 72: Tìm Lí Chính
- Chương 73: Ái Mộ Cô Nương
- Chương 74: Lí Chính Làm Chủ
- Chương 75: Ta Trả Thay Nàng Ây
- Chương 76: Săn Được Con Hươu
- Chương 77: Tuyết Nhi Thật Tốt
- Chương 78: Khoai Lang
- Chương 79: Hiểu Lầm, Áy Náy
- Chương 80: Tuyết Nhi Nấu Ăn Ngon Thật
- Chương 81: Đắp Mặt Tiêu Sưng
- Chương 82: Cánh Tay Duỗi Ra Bên Ngoài
- Chương 83: Cưới Tức Phụ Thì Quên Nương
- Chương 84: Triệu Tử Văn Nhiều Chuyện
- Chương 85: Nấu Cá Kho
- Chương 86: Ấm Áp
- Chương 87: Nổi Rôm
- Chương 88: Cách Xa Ta Một Chút
- Chương 89: Đẻ Trứng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng
Chương 53: Gặp Lại Triệu Tử Văn
Trong nhà nước trong lu đã cạn thấy đáy, hôm nay muốn tẩy sạch máu thỏ cần phải tốn nhiều nước. Còn có tẩy thịt heo, vo gạo. Phỏng chừng nhiêu nước này cũng không đủ dùng.
Hàn Ứng Tuyết một tay bưng bồn gỗ, bên trong đựng thỏ hoang. Một tay xách theo một cái thùng nước.
Thỏ hoang đi bờ sông tẩy, tương đối tiết kiệm, thuận tiện cũng có thể xách thêm một xô nước trở về.
Hàn Ứng Tuyết dặn dò Hàn Ứng Hà đem thịt tẩy sạch, sau đó vo gạo, liền đi ra cửa.
Hiện tại đang là giữa trưa, bờ sông cũng không có người. Thời điểm này ai cũng đã về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.
Hàn Ứng Tuyết cũng vui vẻ ngồi một mình bên bờ sông tẩy , không cần phải nghe mấy cái phụ nhân đó ồn ào, nàng vui sướng thổi bay tiểu khúc.
“Mênh mông thiên nhai là ta ái, kéo dài thanh sơn dưới chân hoa chính khai……”
Tiếng ca của Hàn Ứng Tuyết giống như phượng hoàng truyền kỳ, bao la mà cuồng dã.
Ở sau lưng nàng, một chiếc xe ngựa chậm rãi tới gần.
Tiếng ca của Hàn Ứng Tuyết độc đáo khiến cho trong xe người chú ý.
Triệu Tử Văn buông quyển sách trên tay, có chút tò mò hướng ra ngoài xe nhìn.
Trước mắt nhìn thấy chính là bóng dáng gầy yếu của Hàn Ứng Tuyết đang ngồi xổm bên bờ sông.
“Dừng xe, dừng xe!” Triệu Tử Văn đối với người đánh xe thúc giục nói.
Không biết vì sao Triệu Tử Văn phát hiện hắn đối Hàn Ứng Tuyết vô cùng tò mò. Mỗi một lần nhìn thấy nàng, nàng làm những chuyện như vậy đều nằm ngoài dự kiến của hắn.
Triệu Tử Văn không khỏi bước xuống xe, hướng tới bờ sông Hàn Ứng Tuyết đang ngồi đi đến.
Mà Hàn Ứng Tuyết đang hát tới khúc cao trào, căn bản không có chú ý tới có người đang tới gần.
Triệu Tử Văn vừa đi lại gần, mới phát hiện, Hàn Ứng Tuyết trong tay cầm một cái kéo đang cắt bụng thỏ hoang.
Hàn Ứng Tuyết trên tay dính đầy máu, mà nàng mỗi một đao đi xuống vừa tàn nhẫn vừa chính xác cắt trúng.
Triệu Tử Văn trước giờ chưa nhìn thấy cảnh máu me như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Có chút kinh ngạc nhìn Hàn Ứng Tuyết, vì sao này tiểu nha đầu một chút cũng không sợ hãi nha?
Hàn Ứng Tuyết lại một đao đi xuống, máu thỏ hoang bắn ra ngoài.
Vài giọt máu tươi bắn đến trên mặt Triệu Tử Văn.
“A ——” Triệu Tử Văn hoảng sợ nói.
Hàn Ứng Tuyết giật mình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là rớt xuống sông. Nàng nào biết sau lưng nàng sao đột nhiên lại có người xuất hiện, còn hét lên một tiếng như vậy, thật đúng là dọa nàng nhảy dựng.
Hàn Ứng Tuyết có chút bất mãn hướng ra sau quát lớn, “Ồn ào cái gì, ngươi là muốn hù chết ta hay sao?”
Vừa quay đầu lại, lại phát hiện người này lại là Triệu Tử Văn, trên mặt còn dính mấy đạo vết máu.
Hàn Ứng Tuyết không vui nhíu mày, người này như thế nào lại thích lặng yên không tiếng động đứng sau lưng nàng.
Triệu Tử Văn từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng đem vết máu trên mặt lau sạch.
Nhưng là rõ ràng nhìn ra hắn mới vừa rồi đã chịu kinh hách, sắc mặt cũng không được tốt.
“Ngươi sao lại đứng sau lưng ta? Lúc này đây có phải hay không lại muốn ta phụ trách nha?” Hàn Ứng Tuyết bất mãn reo lên.
“Ta……” Triệu Tử Văn nhất thời nói lắp, không biết trả lời thế nào.
“Thật là không thể hiểu được!” Hàn Ứng Tuyết trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, lười đi để ý hắn, đem nội tạng thỏ hoang lấy ra bỏ vào nước tẩy sạch. Lại xách thêm một xô nước.
“Ngươi sao vẫn đứng sau lưng ta nha!” Hàn Ứng Tuyết một tay xách theo thùng nước, một tay cầm bồn đang chuẩn bị trở về, mà Triệu Tử Văn vừa lúc lại chắn trước mặt nàng.
“Ta……” Triệu Tử Văn nhìn nhìn Hàn Ứng Tuyết, nhu nhược nói: “Ta xách nước thay ngươi đi!”
Hàn Ứng Tuyết liếc mắt đánh giá Triệu Tử Văn một cái, gia hỏa này đột nhiên có lòng tốt như vậy là muốn làm gì?
Nhìn bộ dáng thư sinh gầy gò của hắn ta, vừa nhìn liền biết trước giờ chưa từng làm qua việc nặng.
Bất quá nghĩ tới nhà ta hắn là địa chủ, phỏng chừng cũng không cần làm việc.
Hàn Ứng Tuyết một tay bưng bồn gỗ, bên trong đựng thỏ hoang. Một tay xách theo một cái thùng nước.
Thỏ hoang đi bờ sông tẩy, tương đối tiết kiệm, thuận tiện cũng có thể xách thêm một xô nước trở về.
Hàn Ứng Tuyết dặn dò Hàn Ứng Hà đem thịt tẩy sạch, sau đó vo gạo, liền đi ra cửa.
Hiện tại đang là giữa trưa, bờ sông cũng không có người. Thời điểm này ai cũng đã về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.
Hàn Ứng Tuyết cũng vui vẻ ngồi một mình bên bờ sông tẩy , không cần phải nghe mấy cái phụ nhân đó ồn ào, nàng vui sướng thổi bay tiểu khúc.
“Mênh mông thiên nhai là ta ái, kéo dài thanh sơn dưới chân hoa chính khai……”
Tiếng ca của Hàn Ứng Tuyết giống như phượng hoàng truyền kỳ, bao la mà cuồng dã.
Ở sau lưng nàng, một chiếc xe ngựa chậm rãi tới gần.
Tiếng ca của Hàn Ứng Tuyết độc đáo khiến cho trong xe người chú ý.
Triệu Tử Văn buông quyển sách trên tay, có chút tò mò hướng ra ngoài xe nhìn.
Trước mắt nhìn thấy chính là bóng dáng gầy yếu của Hàn Ứng Tuyết đang ngồi xổm bên bờ sông.
“Dừng xe, dừng xe!” Triệu Tử Văn đối với người đánh xe thúc giục nói.
Không biết vì sao Triệu Tử Văn phát hiện hắn đối Hàn Ứng Tuyết vô cùng tò mò. Mỗi một lần nhìn thấy nàng, nàng làm những chuyện như vậy đều nằm ngoài dự kiến của hắn.
Triệu Tử Văn không khỏi bước xuống xe, hướng tới bờ sông Hàn Ứng Tuyết đang ngồi đi đến.
Mà Hàn Ứng Tuyết đang hát tới khúc cao trào, căn bản không có chú ý tới có người đang tới gần.
Triệu Tử Văn vừa đi lại gần, mới phát hiện, Hàn Ứng Tuyết trong tay cầm một cái kéo đang cắt bụng thỏ hoang.
Hàn Ứng Tuyết trên tay dính đầy máu, mà nàng mỗi một đao đi xuống vừa tàn nhẫn vừa chính xác cắt trúng.
Triệu Tử Văn trước giờ chưa nhìn thấy cảnh máu me như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Có chút kinh ngạc nhìn Hàn Ứng Tuyết, vì sao này tiểu nha đầu một chút cũng không sợ hãi nha?
Hàn Ứng Tuyết lại một đao đi xuống, máu thỏ hoang bắn ra ngoài.
Vài giọt máu tươi bắn đến trên mặt Triệu Tử Văn.
“A ——” Triệu Tử Văn hoảng sợ nói.
Hàn Ứng Tuyết giật mình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là rớt xuống sông. Nàng nào biết sau lưng nàng sao đột nhiên lại có người xuất hiện, còn hét lên một tiếng như vậy, thật đúng là dọa nàng nhảy dựng.
Hàn Ứng Tuyết có chút bất mãn hướng ra sau quát lớn, “Ồn ào cái gì, ngươi là muốn hù chết ta hay sao?”
Vừa quay đầu lại, lại phát hiện người này lại là Triệu Tử Văn, trên mặt còn dính mấy đạo vết máu.
Hàn Ứng Tuyết không vui nhíu mày, người này như thế nào lại thích lặng yên không tiếng động đứng sau lưng nàng.
Triệu Tử Văn từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng đem vết máu trên mặt lau sạch.
Nhưng là rõ ràng nhìn ra hắn mới vừa rồi đã chịu kinh hách, sắc mặt cũng không được tốt.
“Ngươi sao lại đứng sau lưng ta? Lúc này đây có phải hay không lại muốn ta phụ trách nha?” Hàn Ứng Tuyết bất mãn reo lên.
“Ta……” Triệu Tử Văn nhất thời nói lắp, không biết trả lời thế nào.
“Thật là không thể hiểu được!” Hàn Ứng Tuyết trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, lười đi để ý hắn, đem nội tạng thỏ hoang lấy ra bỏ vào nước tẩy sạch. Lại xách thêm một xô nước.
“Ngươi sao vẫn đứng sau lưng ta nha!” Hàn Ứng Tuyết một tay xách theo thùng nước, một tay cầm bồn đang chuẩn bị trở về, mà Triệu Tử Văn vừa lúc lại chắn trước mặt nàng.
“Ta……” Triệu Tử Văn nhìn nhìn Hàn Ứng Tuyết, nhu nhược nói: “Ta xách nước thay ngươi đi!”
Hàn Ứng Tuyết liếc mắt đánh giá Triệu Tử Văn một cái, gia hỏa này đột nhiên có lòng tốt như vậy là muốn làm gì?
Nhìn bộ dáng thư sinh gầy gò của hắn ta, vừa nhìn liền biết trước giờ chưa từng làm qua việc nặng.
Bất quá nghĩ tới nhà ta hắn là địa chủ, phỏng chừng cũng không cần làm việc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trọng Sinh
- Chương 2: Trọng Sinh(2)
- Chương 3: Giáo Huấn Đường Tỷ
- Chương 4: Giáo Huấn Đường Tỷ(2)
- Chương 5: Biến Mạnh
- Chương 6: Biến Mạnh (2)
- Chương 7: Ôn Nhu
- Chương 8: Đại Tỷ Không Ngốc
- Chương 9: Bán Hàn Ứng Hà Cùng Hàn Ứng Võ
- Chương 10: Phân Gia(1)
- Chương 11: Phân Gia(2)
- Chương 12: Chuyển Nhà
- Chương 13: Thạch Đầu Thúc
- Chương 14: Cán Mì Sợi
- Chương 15: Mì Trứng Thơm Ngào Ngạt
- Chương 16: Phát Hiện Nấm
- Chương 17: Triệu Thị Té Ngã
- Chương 18: Tiểu Muội
- Chương 19: Nấm Tươi Ngon
- Chương 20: Nước Đường Trứng Gà
- Chương 21: Triệu Tử Văn
- Chương 22: Hàn Ứng Tuyết Không Biết Liêm Sĩ
- Chương 23: Nam Chính Xuất Hiện
- Chương 24: Cứu Nam Chính
- Chương 25: Nấu Canh Cá
- Chương 26: Lưu Thị Thèm Ăn
- Chương 27: Giáo Huấn Lưu Thị
- Chương 28: Có Thù Tất Báo
- Chương 29: Canh Cá Trích
- Chương 30: Hàn Ứng Hà Hiểu Chuyện
- Chương 31: Giặt Quần Áo
- Chương 32: Hồ Tiểu Lệ
- Chương 33: Hồ Tiểu Lệ Liều Mạng Cùng Mã Thuý Hoa
- Chương 34: Hàn Ứng Tuyết Biết Bơi
- Chương 35: Chuẩn Bị Lên Núi Đi Săn
- Chương 36: Vương Đại Lỗi
- Chương 37: Nam Nhân Ngây Thơ Ngượng Ngùng
- Chương 38: Săn Được Một Con Thỏ Hoang
- Chương 39: Thu Hoạch Phong Phú
- Chương 40: Thú Lạ
- Chương 41: Cơm Tẻ Cùng Nấm
- Chương 42: Đi Lên Trấn(1)
- Chương 43: Đi Lên Trấn(2)
- Chương 44: Bán Con Mồi
- Chương 45: Mì Thịt
- Chương 46: Không Có Ớt Cay
- Chương 47: Mua Thịt Heo
- Chương 48: Vương Đại Lỗi Có Khả Năng
- Chương 49: Hàn Ứng Lan Là Cái Hoa Si
- Chương 50: Hàn Ứng Văn Đánh Nhau
- Chương 51: Giáo Huấn Hồ Đại Bảo
- Chương 52: Bảo Hộ Tỷ Tỷ
- Chương 53: Gặp Lại Triệu Tử Văn
- Chương 54: Thịt Thỏ Hầm Rượu
- Chương 55: Thịt Heo Kho Tàu
- Chương 56: Đỉnh Cấp Đầu Bếp
- Chương 57: Cấp Vương Đại Thẩm Đưa Thịt Thỏ
- Chương 58: Khích Lệ
- Chương 59: Không Được Ăn Mảnh
- Chương 60: Hàn Lão Cha Ăn Thịt Thỏ
- Chương 61: Hàn Lão Thái Da Mặt Dày
- Chương 62: Không Thể Tới
- Chương 63: Mộc Thị Tìm Tới
- Chương 64: Muốn Hai Lượng Bạc Bồi Thường
- Chương 65: Nam Chủ Tỉnh Dậy
- Chương 66: Mất Trí Nhớ
- Chương 67: Quỷ Chết Đói Đầu Thai
- Chương 68: Nam Chủ Ngu Ngốc
- Chương 69: Hàn Ứng Tuyết Hung Dữ
- Chương 70: Lại Vào Núi Lần Nữa
- Chương 71: Nhà Hồ Tiểu Lệ
- Chương 72: Tìm Lí Chính
- Chương 73: Ái Mộ Cô Nương
- Chương 74: Lí Chính Làm Chủ
- Chương 75: Ta Trả Thay Nàng Ây
- Chương 76: Săn Được Con Hươu
- Chương 77: Tuyết Nhi Thật Tốt
- Chương 78: Khoai Lang
- Chương 79: Hiểu Lầm, Áy Náy
- Chương 80: Tuyết Nhi Nấu Ăn Ngon Thật
- Chương 81: Đắp Mặt Tiêu Sưng
- Chương 82: Cánh Tay Duỗi Ra Bên Ngoài
- Chương 83: Cưới Tức Phụ Thì Quên Nương
- Chương 84: Triệu Tử Văn Nhiều Chuyện
- Chương 85: Nấu Cá Kho
- Chương 86: Ấm Áp
- Chương 87: Nổi Rôm
- Chương 88: Cách Xa Ta Một Chút
- Chương 89: Đẻ Trứng
- bình luận