- Con đến chơi hay phá Tiểu Chi đấy?
Mộc Yên Chi liền nói giúp anh:
- Anh ấy giúp con nấu đấy ạ, không có phá gì đâu bác.
- Vậy thì tốt!
Bà Cao tranh chỗ ngồi gần với Mộc Yên Chi, đẩy anh ra mà cầm lấy tay cô.
- Đứa trẻ này thật xinh đẹp, lại còn đảm đang. Mạn Niệm, cậu nuôi con tốt thật đấy!
Cô cười ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mẹ của Cao Tuấn Lãng.
- Tiểu Lãng, cháu ngồi đây đi.
Ông Mộc biết ý, liền nhường cho anh cái ghế ngay sát cạnh Mộc Yên Chi. Cao Tuấn Lãng xua tay đáp lại:
- Dạ không, bác cứ ngồi đi ạ.
- Không sao, bác ngồi đây được rồi.
Bà Cao nhìn rất thích đứa con dâu này, cả buổi cứ gắp thức ăn cho cô mãi, còn hỏi đủ thứ chuyện, đến mức Cao Tuấn Lãng nuốt không trôi hết, hắng giọng nhắc nhở mẹ mình. Tư Ân cười, tranh thủ nói xấu đứa con trai mà bà hết mực cưng chiều:
- Tiểu Chi, thằng nhỏ nhà bác nó còn trẻ con lắm, không hiểu chuyện. Khi nào nó làm con giận, cứ nói với bác, bác xử nó cho con.
Mộc Yên Chi phì cười, che tay lên miệng rồi nhìn anh, tốt bụng nói đỡ mấy câu:
- Không có đâu bác, anh ấy rất ngoan.
Từ “ngoan” này của cô mới làm anh sặc. Không phải từ này chỉ để nói mấy đứa nhóc thôi sao? Anh không còn nhỏ nữa mà, dù sao cũng hai mươi lăm tuổi rồi.
- Tôi thấy thằng bé trưởng thành đấy chứ, còn rất đẹp trai, chắc anh nhà cũng nổi trội lắm.
Ông Mộc vừa nâng ly rượu vừa nói, sau đó chạm ly với anh.
- Ây, không có đâu. Ông nhà tôi không được đẹp lão như anh đâu.
Ông cười lớn lắc đầu rồi uống cạn một hơi. Không khí vô cùng thoải mái khiến người ta chẳng muốn ra về. Cả gia đình bọn họ tụ họp vui vẻ, trong mắt ai cũng ánh lên niềm hạnh phúc khó tả.
Cao Tuấn Lãng nắm lấy bàn tay đang để dưới bàn của cô, khẽ vuốt ve. Mộc Yên Chi suýt giật mình, đưa mắt nhìn anh. Cao Tuấn Lãng giả vờ như bản thân không biết gì, thản nhiên gắp thêm cho cô một miếng cá, nói nhỏ:
- Em ăn nhiều một chút!
Bà Cao rất thích việc Cao Tuấn Lãng thể hiện tình cảm rõ ràng với cô, miệng cười không khép lại được. Tư Ân vô tình nhìn sang chiếc túi giấy màu đen đặt ngoài bàn trà, vội đứng lên nói:
- Bác vô ý quá, lại quên đưa cái này cho cháu.
Cả nhà Mộc Yên Chi đều ngẩng lên, nhìn theo bóng bà Cao đang vụt đi. Cô đứng dậy nhận món quà bà đưa đến, khách sáo nói:
- Cháu không dám nhận đâu ạ.
- Không sao, không sao. Bác nghe Tiểu Lãng nói cháu mới hư điện thoại, đúng lúc ghé thăm nên bác mua luôn, xem như quà ra mắt.
Bà Mộc nói chen vào:
- Tư Ân, quà cáp làm gì, phiền cậu quá!
- Có gì đâu, chi cho con dâu thì có gì mà phiền.
Cô nhận lấy, còn cúi người cảm ơn đến mấy lần, bà Cao liền cảm thấy đứa trẻ này thật quá có phép tắc, rất hợp ý bà.
Đến hơn tám giờ tối, hai người mới tạm biệt để ra về, quên luôn cả việc đến thăm Cao Như Tuyết. Lúc ấy bà Cao mới sực nhớ đến con gái của mình, đập tay lên trán, xuýt xoa:
- Chết rồi, còn chị con!
Cao Tuấn Lãng cười nhạt đáp lại:
- Chị ấy chưa chết được, mai rồi sang thăm.
- Nói năng lung tung!
Anh mở cửa cho mẹ, đợi đến khi bà ngồi ngay ngắn ở trong, còn tiện tay kéo luôn cả dây an toàn rồi mới đóng cửa. Tư Ân hạ kính xe xuống, gọi với:
- Con còn đi đâu đấy?
- Tạm biệt con dâu của mẹ!
Mộc Yên Chi còn đang đứng ở cửa, vì khi nãy anh đã nhắc khéo rồi. Cô dùng chân vẽ mấy vòng tròn dưới đất, miệng ngân nga một câu hát không đầu không đuôi. Cao Tuấn Lãng mỉm cười, lại gần xoa đầu cô. Mộc Yên Chi chu miệng gạt tay anh, nói:
- Anh muốn nói gì đấy?
Anh chưa nói vội, lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi gọi điện. Cô nhận ra đó là số của mình, còn đang không hiểu gì thì điện thoại trong túi liền rung lên.
- Số mới của anh, lưu lại đi.
Cô nhìn dãy số lạ trên màn hình, vừa đặt tên vừa hỏi:
- Sao anh lại đổi thế?
- Ngoài mẹ và chị anh, chỉ để cho một mình em gọi.
Mộc Yên Chi nhấn lưu, cười cười hỏi anh, vẻ đùa cợt:
- Còn mấy em gái của anh thì sao?
Cao Tuấn Lãng chạm vào đầu mũi cô, mắng khẽ:
- Không thích em gái, chỉ yêu chị gái thôi.
Anh vừa dứt lời đã đáp lên môi cô một nụ hôn, chặn lại mấy lời tiếp theo cô định thốt ra.
- Anh về đây, lát sẽ gọi cho em!
Mộc Yên Chi cười mỉm, hai má ửng hồng, dưới ánh đèn lờ mờ ngoài sân càng thêm phần mị hoặc.
Cao Tuấn Lãng không dám ở lại lâu, sợ rằng bản thân không kiềm chế được mà sẽ hôn đến khi cô mệt mất cho nên dứt khoát rời đi, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn, nháy mắt thêm một cái mới lên xe.
Mộc Yên Chi vẫy chào tạm biệt, đợi đến khi chiếc xe khuất sau ngã rẽ mới thơ thẩn đặt tay lên làn môi mềm, cảm thấy không uống rượu mà cũng sắp say đến choáng váng rồi.
Anh lái xe từ từ, không còn phóng nhanh như trước đây, tâm trạng sảng khoái mở thêm chút nhạc. Bà Cao liền vặn nhỏ lại, chỉ vào điện thoại, nói:
- Chị con điện này.
Tư Ân hắng giọng, lướt ngón tay trên màn hình.
- Alo bảo bối, mẹ nghe đây.
- Sao lúc chiều mẹ bảo qua mà con chờ đến tận giờ vẫn không thấy?
- Chuyện là như thế này. Khi nãy mẹ mới sang nhà em dâu con, đến giờ mới về. Mai mẹ sang nhé!
Cao Như Tuyết đưa bé con cho chồng bế đi chơi, còn mình thì chú tâm trò chuyện.
- Em dâu con hả? Là cô bác sĩ mà mẹ kể con ấy ạ?
- Đúng rồi! Con bé ngoan lắm, còn xinh nữa, nói chung là quá tốt so với Tiểu Lãng.
Cao Tuấn Lãng nhếch mép cười, mắt liếc ra ngoài, lại vô tình nhìn trúng một tiệm áo cưới rất hoành tráng. Trong đầu anh đột nhiên xẹt qua hình ảnh cô mặc váy cưới màu trắng, tầng tầng lớp lớp, lấp lánh xinh đẹp, nở nụ cười thật tươi nhìn anh. Chỉ cần nghĩ tới viễn cảnh đó thôi, trái tim anh đã nhảy dựng lên rồi.
Người ngồi bên ghế phụ vẫn nói không ngừng:
- Mấy bữa nữa con hẹn em nó đi mua sắm, ba chúng ta cùng đi.
- Dạ! Mà con bé ấy cũng tội nghiệp lắm mới va phải Tuấn Lãng nhà mình.
- Bởi vậy, con phải yêu thương con bé nhé!
Không gian trong xe không lớn, lời nói xấu kia liền lọt thẳng vào tai anh. Cao Tuấn Lãng chỉ cười cho qua, dù sao thì việc nhà họ Cao thích cô như vậy cũng tốt, tránh việc cô thấy ngại ngùng hay sợ sệt.
Bà Cao về đến nhà đã thấy chồng mình ngồi ở đó, vội vàng đi tới, mặt mày vui vẻ kể chuyện đã gặp con dâu thế nào. Cao Uy Vũ nghe xong liền có thiện cảm với đứa con dâu này.
Cao Tuấn Lãng lên phòng tắm rửa qua một lượt, sau đó cạo râu. Anh nhìn lên tóc mình, suy nghĩ không biết có nên đổi màu tóc hay không, màu xanh than này theo anh đã hơn hai tháng rồi. Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm của mình, như nảy ra ý định gì đó liền cầm điện thoại lên, bấm gọi video cho Mộc Yên Chi.
Cô vừa dọn dẹp nhà bếp xong, đúng lúc định mở máy tính để làm việc, dù trong kì nghỉ phép nhưng cô vẫn luôn giữ thói quen này.
- Em đang làm gì vậy?
- Em làm việc một chút ấy mà.
- Em vừa khỏe dậy còn làm việc gì nữa. Mau đi nghỉ đi.
Mộc Yên Chi đặt điện thoại vào giá đỡ bên cạnh, chỉnh góc sao cho anh vẫn luôn nhìn thấy mình mới tiếp tục nói:
- Không sao, em khỏe lắm rồi.
Cao Tuấn Lãng lấy khăn lau mặt, từ từ ra khỏi phòng tắm.
- Bảo bối, anh nhớ em rồi!
Anh lại bày ra cái dáng vẻ đáng thương, quấn khăn qua đầu, chu miệng nói:
- Mau ôm anh đi!
Mộc Yên Chi cười, làm bộ dang tay ra rồi ôm lấy điện thoại, hôn chụt một cái.
- Hôn anh rồi nhé! Ngoan, mau đi ngủ đi.
- Không, anh không muốn ngủ. Anh chờ em.
- Vậy được, anh cứ chờ đi.
Cao Tuấn Lãng mỉm cười nhìn cô, dường như không có ý định ngắt máy thật. Mộc Yên Chi cũng để điện thoại như vậy, nghĩ rằng anh sẽ
sớm ngủ thôi.
Thế mà đến tận khi cô nhìn đồng hồ trên máy tính, phát hiện bản thân làm việc hăng say hai tiếng không chú ý đến anh rồi. Lúc quay sang định đem điện thoại đi sạc pin cô mới thấy màn hình vẫn còn sáng. Cao Tuấn Lãng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mơ màng.
- Bảo bối, lúc em làm việc trông rất xinh. Anh thật sự muốn sang ôm em quá!
- Anh còn chưa chịu ngủ nữa à?
- Anh đã nói là chờ em mà.
Cô lắc đầu thở dài, đành phải tắt máy tính, ôm điện thoại lên giường.
- Được rồi, chúng ta ngủ thôi!
Mộc Yên Chi nhìn mắt anh díu hết cả lại nhưng vẫn không chịu tắt máy mới đau lòng nói:
- Bây giờ em đi ngủ đây.
- Đắp chăn cẩn thận vào. Chỗ kia nữa. Còn tay.
Cao Tuấn Lãng nằm bên kia chỉ huy, cho đến khi cả người cô đều được quấn chăn kín mít mới chịu đi ngủ. Mộc Yên Chi đặt máy xuống, mỉm cười.
Cô nhìn chiếc đèn bàn đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, cảm thấy quyết định ở bên anh là điều đúng đắn. Cao Tuấn Lãng hoàn toàn khác với Trần Đình. Anh không nóng nảy, không hay than phiền như người chồng cũ của cô. Chỉ có điều, cô không biết hạnh phúc này có đến quá sớm hay không. Tình yêu giống như quả bóng bay, bơm càng lớn lại càng dễ vỡ, đến lúc đó, e rằng cô không thể nào chịu được đả kích lớn như vậy. Mộc Yên Chi không muốn yêu nhiều, nhưng lại không thể ngăn bản thân nhớ đến anh. Từng cử chỉ, ánh mắt, từng cái nhếch mày, cong môi của Cao Tuấn Lãng đủ khiến cho hàng triệu tế bào trong người cô kêu gào.
Tối nay cô không trằn trọc như đêm qua nhưng cũng chẳng dễ dàng gì mới đi vào được giấc ngủ.