Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Chương 103: Nét cười kiêu ngạo
Chương trước- Chương 1: Kétttttttttt !
- Chương 2: Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3: Hụt chân ngay từ bước đi đầu tiên
- Chương 4: Phát điên …khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không sao chạm tới được !
- Chương 5: Đường bóng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6: Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7: Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59 !
- Chương 8: Dậm lên gió quỉ !
- Chương 9: Nhìn gió quỉ tới giây thứ 60 !
- Chương 10: Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11: Nhím xù nổi giận
- Chương 12: Kẻ móc túi
- Chương 13: Bé con say xỉn !
- Chương 14: Áng tình khó dứt
- Chương 15: Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16: Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17: Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18: Cuốn phăng bởi Gió Quỷ
- Chương 19: Lên đạn cho phát súng đầu tiên !
- Chương 20: Vấp. Ngã . Gượng dậy. Phủi phủi đầu gối và lầm lũi bước đi
- Chương 21: Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22: Sắc đỏ đe dọa . Sắc trắng biến mất
- Chương 23: Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24: Vết máu
- Chương 25: Những mẩu bí mật
- Chương 26: Những mẩu bí mật - Tiếp theo
- Chương 27: Đổ máu !
- Chương 28: Những kẻ đi săn
- Chương 29: Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30: Nhát dao
- Chương 31: Xe điên
- Chương 32: Lớp ngụy trang
- Chương 33: Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34: Ném giày vào Gió Quỷ
- Chương 35: Kẻ chạy trốn
- Chương 36: Em ngủ say!
- Chương 37: Chọc giận Gió quỉ
- Chương 38: Thiên sứ giở trò
- Chương 39: Phơi bày
- Chương 40: Bàn tay lạ
- Chương 41: Săn lùng
- Chương 42: Mất tăm
- Chương 43: Tái sinh
- Chương 44: Gió vờn
- Chương 45: Ngoan, mèo con
- Chương 46: Va chạm
- Chương 47: Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48: Châm ngòi nổ
- Chương 49: Giăng bẫy
- Chương 50: Sập bẫy
- Chương 51: Vị trí tối cao
- Chương 52: Vùng khỏi bẫy
- Chương 53: Luật cấm từ vị khách
- Chương 54: Luật cấm từ vị khách
- Chương 55: Chạm tay vào tử thần
- Chương 56: Gặp nguy
- Chương 57: Cổng thiên đường
- Chương 58: Cùng ngậm miệng!
- Chương 59: Cửa đã sập!
- Chương 60: Cáo!
- Chương 61: Đôi cánh gãy
- Chương 62: Coi chừng đấy!
- Chương 63: Hớ hênh
- Chương 64: Kéttttt !
- Chương 65: Chào!
- Chương 66: Nước cờ mạo hiểm
- Chương 67: Nhân tình
- Chương 68: Thật láo!
- Chương 69: Bất mãn (1)
- Chương 70: Bất mãn (2)
- Chương 71: Ban mai yêu
- Chương 72: Đối đầu!
- Chương 73: Chạm mặt!
- Chương 74: Nụ hôn đánh thức
- Chương 75: Nhẹ nhàng hạ nhục
- Chương 76: Nổi gió
- Chương 77: Người cha
- Chương 78: Lọt hang cọp
- Chương 79: Hất và ném
- Chương 80: Ép buộc
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Thức giấc
- Chương 83: Nụ hôn máu
- Chương 84: Yêu bất tử
- Chương 85: Máu, nước mắt
- Chương 86: Vệt gió tàn
- Chương 87: Tôi thích thế!
- Chương 88: Tát!
- Chương 89: Tự lột mặt!
- Chương 90: Hơi thở cuối
- Chương 91: Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92: Hụt hẫng
- Chương 93: Kẽ hở
- Chương 94: Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95: Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96: Nhà bên hồ
- Chương 97: Luật nhân quả
- Chương 98: Sói vào nhà
- Chương 99: Chiến-thuật-hắt-hủi
- Chương 100: Người ta và Người lạ
- Chương 101: Con bé đó!
- Chương 102: Quyết định
- Chương 103: Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104: Ngày nối ngày
- Chương 105: Phát điên!
- Chương 106: Chiếc ôm trở về
- Chương 107: Ngoại truyện 1: Quỷ ngoan (1)
- Chương 108: Ngoại truyện 1: Quỷ ngoan (2)
- Chương 109: Ngoại truyện 2 : Quỷ ngái ngủ
- Chương 110: Ngoại truyện 3 : Bạo lực? Chừa lưng
- Chương 111: Ngoại truyện 4 : Quỷ vô sỉ
- Chương 112: Ngoại truyện 5: Quỷ bị ... bắt nạt
- Chương 113: Ngoại truyện 6: Bí mật của Minh Quý
- Chương 114: Ngoại truyện 7: Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Chương 115: Ngoại truyện 8: Quỷ ngốc
- Chương 116: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (1)
- Chương 117: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (2)
- Chương 118: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (3)
- Chương 119: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (4)
- Chương 120: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (5)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ
Chương 103: Nét cười kiêu ngạo
Của tôi thì sẽ về bên tôi! Nhớ, anh đợi Vy!
---
Ánh mắt hằn vằn đỏ của cô gái nhỏ khiến ngực Hữu Phong quặn thắt. Cảm giác bất lực như xông thẳng vào khối óc, quyện chặt trong từng thớ da. Anh hoang mang, chợt thấy bản thân là thứ vô dụng nhất đời. Vốn là hóa thân hoàn hảo của vũ trụ, nắm giữ tất thảy thế nhưng lại chỉ biết lặng nhìn người mình yêu sắp vuột khỏi tay. Không cách gì níu giữ!
Đông Vy ác lắm! Nếu nhất định phải chấm dứt với anh thì hãy để Minh Quý đem cô vĩnh viễn cất giấu! Cớ gì để anh lần ra dấu vết, giả bệnh như là không vướng chuyện xưa, gieo cho anh chút hy vọng, rút hết mọi mong mỏi của anh rồi lại thẳng tay hất anh đi! Nếu, anh cũng vờ như chẳng biết Đông Vy giở trò thì sẽ thế nào? Hai người sẽ cứ bên nhau không chỉ 30 ngày nhưng thương tổn thì một thêm sâu sắc ...
Giá như Đông Vy hiểu được nỗi khốn khổ của anh xuyên suốt kể từ ngày hồi phục trí nhớ! Mất mát hay cô độc, thứ mùi vị này cả Hữu Phong và Đông Vy đều đã sớm nếm qua nhưng ... cô gái nhỏ biết thế nào là tha thứ còn Gió Quỷ lại khắc sâu đến mức tự ám mình.
Cô đã gồng mình chịu hết những lần Hữu Phong nổi cơn điên mất nhân tính thì cớ gì lại vô tình quay lưng, khi anh chỉ muốn bù đền. Rõ ràng là Đông Vy ép anh phải tự dày xéo mình trong sự hối hận vô hạn. Giá như cô gái nhỏ hiểu, rằng cô đang đẩy anh về lại với bóng quỷ ngang tàn …
- Em giết tôi đi! - Hữu Phong đưa ra phương án thứ ba. Đi hoặc Đông Vy tự kết liễu đời, anh đều không thể lựa chọn.
- Sát nhân, chung thân! Anh tự chết đi, tôi không cản!
- Hy vọng, Vy giữ lời!
Đông Vy bứt tầm mắt khỏi Hữu Phong, tỏ thẳng ý “không cản”. Nhưng cô vẫn lén quan sát mọi cử chỉ của anh, ruột gan bỗng nóng ran như bị sáp nến tưới lên. Thôi đi Đông Vy! Mi phải dùng não suy nghĩ thay vì nghe tim thủ thỉ. Anh ta không thể tự ý tước bỏ sinh mạng mẹ trao!
Và đúng là Hữu Phong chẳng giết mình, nhưng hành động của anh ngày hôm đó đã cắm chặt trong trí nhớ của cô gái nhỏ tựa hạt mầm bén rễ tận sâu lòng đất. Nó còn khiến Đông Vy tê dại hơn cả việc thấy anh dùng lưỡi dao sắc rạch thẳng lòng bàn tay hay nằm mê man bất tỉnh trên giường bệnh trắng xóa. Mặt cô biến Đông Vy trân trối nhìn chàng quý tộc đang quỳ hẳn dưới chân mình, sắc mặt cô trắng bệch.
- Đinh Hữu Phong! Anh làm trò gì thế hả? - Cô gái nhỏ khó nhọc mấp máy môi, cả người mềm nhũn như đã bị vắt kiệt sức sống.
- Vy, tha lỗi anh! - Hữu Phong nói thật khẽ như phả hơi vào không khí. Nơi đầu gối khuỵa xuống có lẽ chẳng phải sàn nhà mà là thảm rải đinh, gai nên ngực anh mới vặn mạnh tới vậy. Anh chưa từng xin lỗi bố lấy nửa chữ nhưng lại vứt hết tự trọng, tự tôn để quỳ trước mặt người anh yêu thương. Thế, đã đủ chưa?
- Đứng dậy đi Đinh Hữu Phong! Mau đứng dậy đi!
- Này là xin lỗi gia đình Vy nữa!
- Anh điên à? Anh muốn thế nào hả? Tại sao làm thế! Anh đứng dậy đi! - Đông Vy khóc oà, nước mắt cô âm thầm ngậm nuốt suốt những nngày qua giờ đua nhau trào ra, lăn dài trên bờ má gầy gò.
- Lỗi do anh hết! Mẹ Hữu Tuệ không liên quan!
Cô gái nhỏ bịt chặt miệng, cố ngăn đi những tiếng nấc đang chèn ứ thanh quản, chỉ chực thoát ra. Khoé mắt cô ầng ậng nước, đưa tay lau quệt, má vẫn ướt đẫm.
Tích tắc thời gian kéo nhau qua, khoảng im lặng dần khỏa lấp những tiếng thở. Nắng thập thò ngoài khung cửa, không dám mò vào căn phòng ngột ngạt. Những bức tranh dán tường tựa những con ngươi buồn rượi, nằm im lim. Mùi cỏ dại man mát, hương nước hoa sắc lạnh, cùng lặng lẽ bay.
Vài thế kỷ, có lẽ đã trôi qua …
Cô gái nhỏ đã nuốt sạch mọi cảm xúc vào bụng như ngốn sạch một chiếc bánh mì đen. Làn môi nhợt nhạt từ từ hé mở, Đông Vy cất lời thật chậm rãi, thật từ tốn như đang chắp vá từng câu chữ.
- Phong, em tha thứ! Nhưng … chúng ta chính thức quên nhau đi! Em và anh, sẽ không dính líu, không liên quan, không chạm mặt nữa. Hôm qua đã yêu, hôm nay đang yêu hay ngày mai còn yêu, đều hãy coi nhau như không tồn tại!
Sống lưng chàng quý tộc bỗng cứng ngắc, vệt sáng cuối nơi đáy mắt bỗng tắt lịm. Những ngón tay lúc nãy còn siết chặt, giờ chợt duỗi ra như buông thả chút hy vọng cuối cùng. Hữu Phong chầm chậm gật đầu, đáp rất gọn.
- Ừ, anh hiểu.
***
Khi căn phòng đã sạch bách dư vị lạnh lẽo thuộc riêng chàng quý tộc, cô gái nhỏ lết thân tới bên ô cửa, run rẩy đưa tay vén rèm. Đông Vy chết điếng người, linh hồn như sắp vuột bay khỏi thể xác, chân cũng sắp ngã quỵ.
Cảnh tượng dăng trước mắt cô gái nhỏ hồ như đang tái hiện lại buổi sáng u ám ấy. Cái hôm Hữu Phong rời nhà bên hồ và vô tâm bỏ mặc Đông Vy, cô đã hét thẳng vào anh câu nói nhẫn tâm như tẩm thuốc độc.
“ Em quên anh rồi đấy ! Cứ xuất hiện và biến mất bất kỳ lúc nào đi Gió Quỷ, em không quan tâm ! Cứ tàn bạo và ác độc theo đúng bản chất của anh đi, em tránh xa anh ! Anh vui khi mọi người xung quanh đau khổ nhưng anh vẫn là người đáng thương nhất mà thôi ! Anh mãi mãi là vệt gió đơn độc, cứ gieo nỗi sợ vào mọi người rồi sẽ không ai bên anh đâu ! ”
Lúc ấy, Hữu Phong đã quăng trả Đông Vy cái nhếch miệng bất cần, nhưng bây giờ, chỉ còn bóng lưng đơn độc, lạc giữa cảnh thiên nhiên muôn sắc. Một vệt gió ma mị, quyến rũ nhưng không nơi dừng chân. Bởi cỏdại đã kệ gió phiêu du …
Lời cô gái hôm ấy, hóa ra là kết cục cho kẻ tàn bạo và ngạo mạn!
'" Sẽ không ai bên anh đâu! ""
Hữu Phong vẫn chỉ cười …
Bên kia bờ hồ, anh bỗng nhiên dừng bước. Anh quay phắt người lại, phóng thẳng tầm mắt về phía mái đầu quen thuộc, loáng thoáng sau ô cửa nhỏ xinh.
- Của tôi thì sẽ về bên tôi! Nhớ, anh đợi Vy!
Thiếu niên vừa dứt lời, nét cười kiêu ngạo bất chợt ẩn hiện trên khoé môi.
---
Ánh mắt hằn vằn đỏ của cô gái nhỏ khiến ngực Hữu Phong quặn thắt. Cảm giác bất lực như xông thẳng vào khối óc, quyện chặt trong từng thớ da. Anh hoang mang, chợt thấy bản thân là thứ vô dụng nhất đời. Vốn là hóa thân hoàn hảo của vũ trụ, nắm giữ tất thảy thế nhưng lại chỉ biết lặng nhìn người mình yêu sắp vuột khỏi tay. Không cách gì níu giữ!
Đông Vy ác lắm! Nếu nhất định phải chấm dứt với anh thì hãy để Minh Quý đem cô vĩnh viễn cất giấu! Cớ gì để anh lần ra dấu vết, giả bệnh như là không vướng chuyện xưa, gieo cho anh chút hy vọng, rút hết mọi mong mỏi của anh rồi lại thẳng tay hất anh đi! Nếu, anh cũng vờ như chẳng biết Đông Vy giở trò thì sẽ thế nào? Hai người sẽ cứ bên nhau không chỉ 30 ngày nhưng thương tổn thì một thêm sâu sắc ...
Giá như Đông Vy hiểu được nỗi khốn khổ của anh xuyên suốt kể từ ngày hồi phục trí nhớ! Mất mát hay cô độc, thứ mùi vị này cả Hữu Phong và Đông Vy đều đã sớm nếm qua nhưng ... cô gái nhỏ biết thế nào là tha thứ còn Gió Quỷ lại khắc sâu đến mức tự ám mình.
Cô đã gồng mình chịu hết những lần Hữu Phong nổi cơn điên mất nhân tính thì cớ gì lại vô tình quay lưng, khi anh chỉ muốn bù đền. Rõ ràng là Đông Vy ép anh phải tự dày xéo mình trong sự hối hận vô hạn. Giá như cô gái nhỏ hiểu, rằng cô đang đẩy anh về lại với bóng quỷ ngang tàn …
- Em giết tôi đi! - Hữu Phong đưa ra phương án thứ ba. Đi hoặc Đông Vy tự kết liễu đời, anh đều không thể lựa chọn.
- Sát nhân, chung thân! Anh tự chết đi, tôi không cản!
- Hy vọng, Vy giữ lời!
Đông Vy bứt tầm mắt khỏi Hữu Phong, tỏ thẳng ý “không cản”. Nhưng cô vẫn lén quan sát mọi cử chỉ của anh, ruột gan bỗng nóng ran như bị sáp nến tưới lên. Thôi đi Đông Vy! Mi phải dùng não suy nghĩ thay vì nghe tim thủ thỉ. Anh ta không thể tự ý tước bỏ sinh mạng mẹ trao!
Và đúng là Hữu Phong chẳng giết mình, nhưng hành động của anh ngày hôm đó đã cắm chặt trong trí nhớ của cô gái nhỏ tựa hạt mầm bén rễ tận sâu lòng đất. Nó còn khiến Đông Vy tê dại hơn cả việc thấy anh dùng lưỡi dao sắc rạch thẳng lòng bàn tay hay nằm mê man bất tỉnh trên giường bệnh trắng xóa. Mặt cô biến Đông Vy trân trối nhìn chàng quý tộc đang quỳ hẳn dưới chân mình, sắc mặt cô trắng bệch.
- Đinh Hữu Phong! Anh làm trò gì thế hả? - Cô gái nhỏ khó nhọc mấp máy môi, cả người mềm nhũn như đã bị vắt kiệt sức sống.
- Vy, tha lỗi anh! - Hữu Phong nói thật khẽ như phả hơi vào không khí. Nơi đầu gối khuỵa xuống có lẽ chẳng phải sàn nhà mà là thảm rải đinh, gai nên ngực anh mới vặn mạnh tới vậy. Anh chưa từng xin lỗi bố lấy nửa chữ nhưng lại vứt hết tự trọng, tự tôn để quỳ trước mặt người anh yêu thương. Thế, đã đủ chưa?
- Đứng dậy đi Đinh Hữu Phong! Mau đứng dậy đi!
- Này là xin lỗi gia đình Vy nữa!
- Anh điên à? Anh muốn thế nào hả? Tại sao làm thế! Anh đứng dậy đi! - Đông Vy khóc oà, nước mắt cô âm thầm ngậm nuốt suốt những nngày qua giờ đua nhau trào ra, lăn dài trên bờ má gầy gò.
- Lỗi do anh hết! Mẹ Hữu Tuệ không liên quan!
Cô gái nhỏ bịt chặt miệng, cố ngăn đi những tiếng nấc đang chèn ứ thanh quản, chỉ chực thoát ra. Khoé mắt cô ầng ậng nước, đưa tay lau quệt, má vẫn ướt đẫm.
Tích tắc thời gian kéo nhau qua, khoảng im lặng dần khỏa lấp những tiếng thở. Nắng thập thò ngoài khung cửa, không dám mò vào căn phòng ngột ngạt. Những bức tranh dán tường tựa những con ngươi buồn rượi, nằm im lim. Mùi cỏ dại man mát, hương nước hoa sắc lạnh, cùng lặng lẽ bay.
Vài thế kỷ, có lẽ đã trôi qua …
Cô gái nhỏ đã nuốt sạch mọi cảm xúc vào bụng như ngốn sạch một chiếc bánh mì đen. Làn môi nhợt nhạt từ từ hé mở, Đông Vy cất lời thật chậm rãi, thật từ tốn như đang chắp vá từng câu chữ.
- Phong, em tha thứ! Nhưng … chúng ta chính thức quên nhau đi! Em và anh, sẽ không dính líu, không liên quan, không chạm mặt nữa. Hôm qua đã yêu, hôm nay đang yêu hay ngày mai còn yêu, đều hãy coi nhau như không tồn tại!
Sống lưng chàng quý tộc bỗng cứng ngắc, vệt sáng cuối nơi đáy mắt bỗng tắt lịm. Những ngón tay lúc nãy còn siết chặt, giờ chợt duỗi ra như buông thả chút hy vọng cuối cùng. Hữu Phong chầm chậm gật đầu, đáp rất gọn.
- Ừ, anh hiểu.
***
Khi căn phòng đã sạch bách dư vị lạnh lẽo thuộc riêng chàng quý tộc, cô gái nhỏ lết thân tới bên ô cửa, run rẩy đưa tay vén rèm. Đông Vy chết điếng người, linh hồn như sắp vuột bay khỏi thể xác, chân cũng sắp ngã quỵ.
Cảnh tượng dăng trước mắt cô gái nhỏ hồ như đang tái hiện lại buổi sáng u ám ấy. Cái hôm Hữu Phong rời nhà bên hồ và vô tâm bỏ mặc Đông Vy, cô đã hét thẳng vào anh câu nói nhẫn tâm như tẩm thuốc độc.
“ Em quên anh rồi đấy ! Cứ xuất hiện và biến mất bất kỳ lúc nào đi Gió Quỷ, em không quan tâm ! Cứ tàn bạo và ác độc theo đúng bản chất của anh đi, em tránh xa anh ! Anh vui khi mọi người xung quanh đau khổ nhưng anh vẫn là người đáng thương nhất mà thôi ! Anh mãi mãi là vệt gió đơn độc, cứ gieo nỗi sợ vào mọi người rồi sẽ không ai bên anh đâu ! ”
Lúc ấy, Hữu Phong đã quăng trả Đông Vy cái nhếch miệng bất cần, nhưng bây giờ, chỉ còn bóng lưng đơn độc, lạc giữa cảnh thiên nhiên muôn sắc. Một vệt gió ma mị, quyến rũ nhưng không nơi dừng chân. Bởi cỏdại đã kệ gió phiêu du …
Lời cô gái hôm ấy, hóa ra là kết cục cho kẻ tàn bạo và ngạo mạn!
'" Sẽ không ai bên anh đâu! ""
Hữu Phong vẫn chỉ cười …
Bên kia bờ hồ, anh bỗng nhiên dừng bước. Anh quay phắt người lại, phóng thẳng tầm mắt về phía mái đầu quen thuộc, loáng thoáng sau ô cửa nhỏ xinh.
- Của tôi thì sẽ về bên tôi! Nhớ, anh đợi Vy!
Thiếu niên vừa dứt lời, nét cười kiêu ngạo bất chợt ẩn hiện trên khoé môi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kétttttttttt !
- Chương 2: Lời nói dối kỳ lạ để che lấp sự thật bất thường
- Chương 3: Hụt chân ngay từ bước đi đầu tiên
- Chương 4: Phát điên …khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không sao chạm tới được !
- Chương 5: Đường bóng của tên biến thái và những cú ném từ người tàn bạo
- Chương 6: Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh
- Chương 7: Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59 !
- Chương 8: Dậm lên gió quỉ !
- Chương 9: Nhìn gió quỉ tới giây thứ 60 !
- Chương 10: Chiếc lá bị đánh cướp
- Chương 11: Nhím xù nổi giận
- Chương 12: Kẻ móc túi
- Chương 13: Bé con say xỉn !
- Chương 14: Áng tình khó dứt
- Chương 15: Những nước cờ dưới bàn tay ma quái
- Chương 16: Bứt ra và chạy điên cuồng
- Chương 17: Bóng đêm và những góc khuất
- Chương 18: Cuốn phăng bởi Gió Quỷ
- Chương 19: Lên đạn cho phát súng đầu tiên !
- Chương 20: Vấp. Ngã . Gượng dậy. Phủi phủi đầu gối và lầm lũi bước đi
- Chương 21: Những nhân vật nắm giữ quyền lực
- Chương 22: Sắc đỏ đe dọa . Sắc trắng biến mất
- Chương 23: Cú đòn cảnh cáo
- Chương 24: Vết máu
- Chương 25: Những mẩu bí mật
- Chương 26: Những mẩu bí mật - Tiếp theo
- Chương 27: Đổ máu !
- Chương 28: Những kẻ đi săn
- Chương 29: Chiếc ôm xuyên đêm
- Chương 30: Nhát dao
- Chương 31: Xe điên
- Chương 32: Lớp ngụy trang
- Chương 33: Cuộc gặp gỡ không mong muốn
- Chương 34: Ném giày vào Gió Quỷ
- Chương 35: Kẻ chạy trốn
- Chương 36: Em ngủ say!
- Chương 37: Chọc giận Gió quỉ
- Chương 38: Thiên sứ giở trò
- Chương 39: Phơi bày
- Chương 40: Bàn tay lạ
- Chương 41: Săn lùng
- Chương 42: Mất tăm
- Chương 43: Tái sinh
- Chương 44: Gió vờn
- Chương 45: Ngoan, mèo con
- Chương 46: Va chạm
- Chương 47: Chiếc hôn mở mắt
- Chương 48: Châm ngòi nổ
- Chương 49: Giăng bẫy
- Chương 50: Sập bẫy
- Chương 51: Vị trí tối cao
- Chương 52: Vùng khỏi bẫy
- Chương 53: Luật cấm từ vị khách
- Chương 54: Luật cấm từ vị khách
- Chương 55: Chạm tay vào tử thần
- Chương 56: Gặp nguy
- Chương 57: Cổng thiên đường
- Chương 58: Cùng ngậm miệng!
- Chương 59: Cửa đã sập!
- Chương 60: Cáo!
- Chương 61: Đôi cánh gãy
- Chương 62: Coi chừng đấy!
- Chương 63: Hớ hênh
- Chương 64: Kéttttt !
- Chương 65: Chào!
- Chương 66: Nước cờ mạo hiểm
- Chương 67: Nhân tình
- Chương 68: Thật láo!
- Chương 69: Bất mãn (1)
- Chương 70: Bất mãn (2)
- Chương 71: Ban mai yêu
- Chương 72: Đối đầu!
- Chương 73: Chạm mặt!
- Chương 74: Nụ hôn đánh thức
- Chương 75: Nhẹ nhàng hạ nhục
- Chương 76: Nổi gió
- Chương 77: Người cha
- Chương 78: Lọt hang cọp
- Chương 79: Hất và ném
- Chương 80: Ép buộc
- Chương 81: Bệnh viện
- Chương 82: Thức giấc
- Chương 83: Nụ hôn máu
- Chương 84: Yêu bất tử
- Chương 85: Máu, nước mắt
- Chương 86: Vệt gió tàn
- Chương 87: Tôi thích thế!
- Chương 88: Tát!
- Chương 89: Tự lột mặt!
- Chương 90: Hơi thở cuối
- Chương 91: Tìm kiếm và lục soát
- Chương 92: Hụt hẫng
- Chương 93: Kẽ hở
- Chương 94: Bi kịch vịt hóa thiên nga
- Chương 95: Nước cờ tiêu khiển
- Chương 96: Nhà bên hồ
- Chương 97: Luật nhân quả
- Chương 98: Sói vào nhà
- Chương 99: Chiến-thuật-hắt-hủi
- Chương 100: Người ta và Người lạ
- Chương 101: Con bé đó!
- Chương 102: Quyết định
- Chương 103: Nét cười kiêu ngạo
- Chương 104: Ngày nối ngày
- Chương 105: Phát điên!
- Chương 106: Chiếc ôm trở về
- Chương 107: Ngoại truyện 1: Quỷ ngoan (1)
- Chương 108: Ngoại truyện 1: Quỷ ngoan (2)
- Chương 109: Ngoại truyện 2 : Quỷ ngái ngủ
- Chương 110: Ngoại truyện 3 : Bạo lực? Chừa lưng
- Chương 111: Ngoại truyện 4 : Quỷ vô sỉ
- Chương 112: Ngoại truyện 5: Quỷ bị ... bắt nạt
- Chương 113: Ngoại truyện 6: Bí mật của Minh Quý
- Chương 114: Ngoại truyện 7: Tuệ Anh, không ngoảnh đầu
- Chương 115: Ngoại truyện 8: Quỷ ngốc
- Chương 116: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (1)
- Chương 117: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (2)
- Chương 118: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (3)
- Chương 119: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (4)
- Chương 120: Ngoại truyện 9 - 10: Vĩ Thanh (5)