Chiến Và Hòa - Chương 67: Hiểu nhau
Chương trước- Chương 1: Quyết tâm của hai người
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Kẻ được chọn
- Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
- Chương 5: Cậu bé cứu thế trải qua khảo nghiệm
- Chương 6: Tử thần thực tử lẩn trốn
- Chương 7: Người cha đỡ đầu
- Chương 8: Thông đạo hai hướng
- Chương 9: Áy náy cùng hoài nghi
- Chương 10: Tam giác vàng Gryffindor
- Chương 11: Chân tình giả ý
- Chương 12: Sâu trong Rừng Cấm
- Chương 13: Số 12 Quảng trường Grimmauld
- Chương 14: Lễ vật từ Voldemort
- Chương 15: Chiếc gương Erised
- Chương 16: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 17: Trứng Phục Sinh
- Chương 18: Tiếng hát lúc đêm khuya
- Chương 19: Chúa Tể Hắc Ám trở lại
- Chương 20: Quả thơm múa ballet
- Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên
- Chương 22: Cuối kì vi diệu
- Chương 22-2: Phiên ngoại 1: 24/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 23: Sinh nhật kinh hồn
- Chương 24: Cấm lạm dụng pháp thuật
- Chương 25: Chúa Tể Hắc Ám nỗi giận
- Chương 26: Cái gọi là yếu đuối
- Chương 27: Khoá bổ túc mới
- Chương 28: Quái đầu to
- Chương 29: Thuật tiềm hành
- Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
- Chương 31: Chúng ta không có khả năng
- Chương 32: Cậu không có quyền ngăn cản tớ
- Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 34: Tại sao lại là Ngươi?
- Chương 35: Chỉ là Trò Chơi
- Chương 36: Chuyện đáng xấu hổ
- Chương 37: Thiệp tình nhân ngày Valentine
- Chương 38: Phép cư xử cơ bản
- Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật
- Chương 40: Cây Nhân sâm
- Chương 41: Trời sinh tử địch
- Chương 41-2: Phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
- Chương 43: Khách không mời mà đến
- Chương 44: Regulus Arcturus Black
- Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển
- Chương 46: Đêm trước khai giảng
- Chương 47: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 48: Bí mật
- Chương 49: Lên kế hoạch hành động
- Chương 50: Đi con đường nào
- Chương 51: Thanh kiếm Damocles rơi xuống
- Chương 52: Chiếc nhẫn Phục Sinh
- Chương 53: Vợ chồng Potter
- Chương 54: Con mèo không rõ lai lịch
- Chương 55: Đêm giao thừa
- Chương 56: Chim Tuyệt âm và Chocolate
- Chương 57: Hắn là Voldemort?
- Chương 58: Nỗi lòng của anh em Black
- Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử
- Chương 60: Thắng lợi áp đảo
- Chương 61: Trận cầu tiếp theo
- Chương 62: Vũ hội cuối năm
- Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới
- Chương 64: Vòng bảng
- Chương 65: Khải hoàn ca
- Chương 66: Kẻ được chọn và tử thần thực tử
- Chương 67: Hiểu nhau
- Chương 68: Ngài Gaunt
- Chương 69: Đi đến chân tướng
- Chương 70: Lễ khai giảng hỗn loạn
- Chương 71: Thừa nhận
- Chương 72: Chúa Tể Hắc Ám phản kích
- Chương 73: Hai mảnh hồn
- Chương 74: Victor Krum
- Chương 75: Lựa chọn Quán quân
- Chương 76: Vì em, tất cả đều đáng giá
- Chương 77: Chiến đấu với rồng
- Chương 78: Bạn nhảy của Kẻ Được Chọn
- Chương 79: Dược lão hóa
- Chương 80: Đêm xuân ngắn ngủi
- Chương 81: Thứ quý giá nhất
- Chương 82: Người biết chuyện
- Chương 83: Nhân thượng nhất bách
- Chương 83-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: Từ câu 51 đến câu 75
- Chương 84: Học sinh chuyển trường
- Chương 85: Bạn cùng phòng
- Chương 86: Một Xà Khẩu khác
- Chương 87: Vạc và Thần Hộ Mệnh
- Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp
- Chương 89: Mở cửa Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 90: Phá băng
- Chương 91: Chỉ có những con rắn mới biết
- Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
- Chương 93: Nơi ấm áp
- Chương 94: Sinh mạng và cái chết
- Chương 95: Thay đổi
- Chương 96: Buổi họp mặt thảm hại
- Chương 97: Kế hoạch thả Tử Xà
- Chương 98: Hiện thực và giấc mơ
- Chương 99: Cố vấn nghề nghiệp
- Chương 100: Làng Hangleton Nhỏ
- Chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
- Chương 102: Tự sát
- Chương 102-2: Phiên ngoại Hermione: Yêu đương mờ ám là như thế nào?
- Chương 102-3: Phiên ngoại Hermione: Mười năm sau
- Chương 102-4: Phiên ngoại Dumbledore: Nhật ký quan sát của Dumbledore
- Chương 102-5: [Chiến và Hòa] Phiên ngoại Sirius: Một ngày ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld 28.08.2016 ~ HOALINHLAN tumblr_lkmu7zbR8U1qeij
- Chương 102-6: Phiên ngoại Snape: Mảnh ghép ký ức
- Chương 102-7: Phiên ngoại Borges Chester: Chúa Tể Hắc Ám!
- Chương 103: Tòa tháp màu đen
- Chương 104: Ảo ảnh đuổi giết
- Chương 105: Thiên la địa võng
- Chương 106: Bộ trưởng Scrimgeour
- Chương 107: Bạn hay thù?
- Chương 108: Pháo đài Slytherin
- Chương 109: Câu đố của Chúa Tể Hắc Ám
- Chương 110: Người đàn ông thần bí
- Chương 111: Đồng hành
- Chương 112: Con hươu bạc
- Chương 113: Điểm tối của trái tim
- Chương 114: Thật hay giả?
- Chương 115: Lời Nguyền Độc Đoán
- Chương 116: Bóng rắn ngã xuống
- Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
- Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 119: Người gác cổng
- Chương 120: Nếu thế này không phải là yêu?
- Chương 121: Khi mặt trời mọc
- Chương 122: Bùa chú Đảo ngược
- Chương 122-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: 25 câu cuối
- Chương 123: Hòa bình đảo chính
- Chương 124: Lời tiên tri không ai nghe được
- Chương 125: Tin tưởng?
- Chương 126: Lệnh điều tra Hogwarts
- Chương 127: Một mình chiến đấu
- Chương 128: Kẻ Được Chọn bùng nổ
- Chương 129: Ngả bài
- Chương 130: Bóng tối trước bình minh
- Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
- Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
- Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
- Chương 134: Lý do nói dối
- Chương 135: Phá bỏ lời tiên tri
- Chương 136: Lễ Giáng Sinh hỗn loạn
- Chương 137: Quà Giáng Sinh
- Chương 138: Cô gái độc thân đắt giá
- Chương 139: Ai kìm ai?
- Chương 140: Hươu đực lại hiện ra
- Chương 141: Dumbledore đệ đơn từ chức
- Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên
- Chương 143: Tiền truyện 1: Hang động
- Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 145: Tiền truyện 3: Từng bước uy hiếp
- Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
- Chương 147: Tiền truyện 5: Vĩnh viễn đến khi chết
- Chương 148: Tiền truyện 6: Con rắn ở Ai Cập
- Chương 149: Tiền truyện 7: Du hành vòng quanh thế giới
- Chương 150: Tiền truyện 8: Lại nhận lời mời
- Chương 151: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
- Chương 152: Tiền truyện 10: Bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiến Và Hòa
Chương 67: Hiểu nhau
Hermione không quá để ý đến chuyện giáo sư Roald đột nhiên rời đi, nhưng lại không sao hiểu được chuyện giáo sư phó thác bọn nó cho ngài Gaunt. Về sau Harry mới biết được, bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, Voldemort chỉ có thể duy trì đồng thời hai hình dạng khác nhau, có điều ít ra lúc này nó cũng có thể thuyết phục được Hermione giúp Voldemort. Voldemort muốn dùng thân phận cao quý của dòng họ nhà mẹ hắn để xuất hiện trong trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới, nếu cụ Dumbledore cũng đến xem thi đấu, thì sẽ có trò hay để xem rồi – cụ đương nhiên biết mẹ Voldemort là người của gia tộc lập dị này. Harry có chút lo lắng, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cho nên nó chỉ có thể yên lặng theo dõi.
Sau bữa cơm chiều, mọi người quay về phòng mình nghỉ ngơi. Sau chuyện ban ngày, Harry đương nhiên sẽ không ngủ được. Nó niệm thần chú Ảo Ảnh lên người, rón ra rón rén chạy ngang qua phòng khách, nhỏ giọng dùng Xà ngữ nói ‘Mở ra’ – căn phòng này là nơi bí mật chỉ có nó với Voldemort mới vào được.
“Em đến rồi!” Voldemort đang đọc một bức thư, nghe thấy tiếng mở cửa liền đặt bức thư xuống. “Không phải vì em quá hồi hộp mong đợi chuyện kia đấy chứ…?” Hắn nhíu nhíu mày, “Cho dù đối thủ là ai, không phải em luôn muốn trở thành Tầm thủ xuất sắc nhất sao? Đi ngủ sớm một chút sẽ tốt hơn đấy.”
“Ta biết ta muốn làm cái gì.” Harry nói, giải thần chú Ảo ảnh trên người, biến từ trong không khí ra một chiếc ghế bành bằng gỗ hoa lê [nó cảm thấy mình đã bị Voldemort đồng hóa mất rồi]. “Vậy còn ngươi…” Harry nhìn thẳng vào mắt Voldemort, “Ngươi không thấy mình quá nóng vội rồi sao? Ta cảm thấy bọn họ không thực sự chấp nhận ta.”
Voldemort nhìn nó, mỉm cười. “Chuyện này không thể trách bọn chúng.” Hắn đứng lên, vòng qua bàn, đi đến trước mặt Harry, “Ta biết em muốn biết chuyện gì, ta cũng đã từng nói với em, tất cả đã có ta.” Hắn hơi cúi đầu, để hai cặp mắt đối diện với nhau, “Em đã làm rất tốt, chỉ cần em đứng bên cạnh ta nhìn mọi chuyện là được.”
Harry mở miệng, không biết nên nói gì. Ý của Voldemort rất rõ, hắn có sự tính toán của mình, còn hy vọng nó ủng hộ hắn. Có dã tâm không phải chuyện xấu, quan trọng là đạt được dã tâm ấy bằng cách nào – đương nhiên lúc này Voldemort không hề có ý định huyết tẩy ở Cúp Quidditch Thế giới… Harry suy nghĩ một lúc, quyết định hỏi hắn chuyện khác: “Người đứng dưới cùng là giáo sư Snape đúng không?”
Ánh mắt Voldemort hơi tối lại. “Ta biết ngay mà…” Với tính cách của cậu bé, chắc chắn sẽ cảm thấy rất áy náy với Snape. Có điều, vừa nghĩ đến có người che mắt mình lâu như vậy, mà bản thân từ đầu đến cuối không hề phát hiện ra hắn là gián điệp, sự phẫn nộ lại dâng trào trong lòng. Bây giờ hắn cũng không phải là giận chó đánh mèo, Snape vẫn là nội gián của Hội Phượng Hoàng đấy thôi… Voldemort nghiến răng. Kẻ có gan coi rẻ sự uy nghiêm của hắn không phải là không có, nhưng hắn có thể khẳng định, những kẻ đó đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu không phải nghĩ cho cậu bé của hắn, Snape còn có thể bình yên mà sống đến bây giờ sao? Hừ!
Harry hiểu được suy nghĩ này của Chúa Tể Hắc Ám. Với tính cách kiêu ngạo của Voldemort, giáo sư Snape phản bội hắn như vậy mà vẫn còn có thể đứng ở đó, chắc chắn là vì mình. Nghĩ như vậy, mấy lời nói đỡ cho giáo sư Snape đã ra đến miệng lại không thốt được lên lời. Voldemort đã nhượng bộ như vậy, nó không thể được nước lấn tới.
“Ta biết em hy vọng hắn có thể sống tốt.” Voldemort đột ngột nói, “Chính em cũng đã cảnh cáo hắn đừng quay lại đội ngũ Tử Thần Thực Tử, sẽ gặp nguy hiểm.”
Khi đó hắn vừa dung hợp mảnh hồn nhỏ trong chiếc vương miện, lại vội phân phó các thuộc hạ đắc lực bắt tay vào hoạt động, cho nên mới chưa động đến Snape; đến khi hắn nghĩ tới chuyện dạy cho đám phản bội một bài học, thì hắn lại băn khoăn về quan hệ với Kẻ Được Chọn. Cuối cùng hắn quyết định giữ lại tính mạng cho Snape… Có điều, nếu hắn đã muốn làm nội gián của Hội Phượng Hoàng thì cũng nên trả giá một chút, đúng không?
Harry tính tới tính lui, chỉ sợ cụ Dumbledore phát hiện ra chuyện này, không ngờ đến người phát hiện ra trước lại là Voldemort. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Voldemort biết cả hai người đều mang ký ức của tương lai mà quay về mười bảy năm trước, đương nhiên sẽ chú ý từng hành động của nó, bị phát hiện cũng là tất nhiên.
“Là ta làm.” Harry thẳng thắn thừa nhận, “Ta vốn nghĩ rằng nếu thầy ấy quay lại chắc chắn sẽ chết.” Nói đến đây nó chợt nhớ ra, chuyện này không hề xảy ra, là vì Voldemort đã nghĩ đến tương lai của hai người bọn nó sao? Suy nghĩ này khiến lòng nó ấm áp.
Hai người nhìn nhau gần nửa phút, đều thấy được sự tha thứ và thông cảm trong mắt đối phương. Có điều Harry biết, trong lòng Voldemort vẫn rất khó chịu, hắn có thể tha chết cho thầy Snape, nhưng như thế không có nghĩ là thầy ấy có thể sống thoải mái. Giáo sư Snape làm nội gián cho Hội Phượng Hoàng là vì cụ Dumbledore hứa sẽ đảm bảo sự an toàn của nó. Nếu thầy ấy biết được nó không chỉ tin tưởng Voldemort mà còn đồng ý ở lại bên cạnh hắn, không biết sẽ có phản ứng gì? Nó muốn nói chuyện với thầy về mẹ nó. Nếu muốn, thầy ấy vẫn có thể trở lại là một Tử Thần Thực Tử trung thành, giống như Regulus Black vậy.
Harry nói suy nghĩ này cho Voldemort nghe. Nó vốn tưởng rằng Voldemort sẽ cân nhắc, hoặc là sẽ phản đối, nào ngờ vẻ mặt của hắn lại chuyển thành không tin được. “Sao chứ? Regulus có thể, thầy Snape lại không được sao?” Thầy ấy thực sự khiến Voldemort mất thể diện đến vậy sao?
“Không… không phải.” Voldemort nhẹ giọng nói, nhích tới gần nó, ánh mắt lấp lánh, “Ta không có ý đó… Ta rất vui… Em đứng trên lập trường của ta nên mới có suy nghĩ này…”
Harry sửng sốt. Còn không phải sao? Nó vừa đề nghị một thuộc hạ cho Voldemort. Nếu là trước kia chắc chắn sẽ không có chuyện này. Không biết từ lúc nào, nó đã chấp nhận Voldemort, hơn nữa còn ủng hộ mọi việc hắn làm? Thấy gương mặt anh tuấn càng lúc càng tiến sát lại, mặt Harry đỏ ửng lên: “Ai nói thế? Nếu ngươi vẫn giống như trước đây, ta nhất định sẽ…”
Ba chữ ‘ngăn cản ngươi’ chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại. Lực của Voldemort không lớn, hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Harry, chặn lại mấy từ còn chưa kịp phát ra kia. Nụ hôn như lông tơ khẽ lướt qua, sâu mà rất dịu dàng. Harry phát ra tiếng thở thỏa mãn không ai nghe thấy, bất giác nhắm mắt lại, chậm rãi ngửa đầu ra sau.
Hai tay Voldemort đặt lên thành chiếc ghế bành phía sau Harry, đầu hơi nghiêng đi, nụ hôn càng sâu. Sau vui mừng, hắn lại càng thêm quý trọng. Chỉ có hắn biết, không mấy ai có thể cảm thông, khoan dung với người đã từng là kẻ thù không đội trời chung của mình; cũng chỉ có hắn hiểu rõ, người làm được chuyện này có ảnh hưởng với hắn như thế nào, từng chút từng chút một kéo lý trí của hắn trở lại. Gặp nhau, giết nhau rồi yêu nhau, hiểu nhau, người khác liệu có thể tưởng tượng được một mối quan hệ như vậy?
Nụ hôn lưu luyến kéo dài. Cuối cùng Harry thở hổn hển đẩy hắn ra, “Ta không thở được nữa rồi…” Voldemort nhìn gương mặt đỏ ửng của nó, đôi mắt xanh lấp lánh, cảm thấy kiềm chế bản thân cũng là một loại cực hình. Hắn bế bổng Harry lên, ngồi xuống ghế, rồi đặt cậu bé lên đùi mình, vật nóng ở giữa hai chân Harry, nhẹ nhàng cọ xát. Động tác chậm rãi, khiến lòng người ngứa ngáy.
Harry cảm nhận được trạng thái của hai người lúc này đều giống nhau, khuôn mặt vốn chỉ hơi đỏ lúc này đã giống như sốt cà chua. Thực ra, hai người bọn nó không phải là chưa từng thân mật, nhưng mà lúc này, cách một lớp quần áo nó vẫn cảm nhận được rõ ràng vật kia đã ngẩng cao đầu sẵn sàng tấn công.
“Chỉ có những lúc thế này, em mới không thể nói mấy lời ngăn cản ta.” Giọng nói của Voldemort trầm thấp, mang theo sự mê hoặc. Hai tay hắn đã trượt vào trong vạt áo của Harry, không nhanh không chậm vuốt ve vùng eo.
Biết được ‘ngăn cản’ hắn vừa nói không phải là ‘ngăn cản’ kia, Harry bất mãn phản bác, “Ta không… Ưhm!” Giọng nói tức giận vừa thốt ra lại chuyển thành tiếng rên rỉ, bởi vì ngực nó đột nhiên bị xoa nắn, mà điểm yếu cũng nằm trong tay người kia. “Ngươi… Ngươi cố tình! Không để cho ta nói hết câu…”
Voldemort nén cười, cậu bé của hắn luôn khiến hắn vui vẻ như vậy. Da mặt mỏng cũng là chuyện tốt, những lời mạnh miệng kia cũng càng khiến hắn thêm kích thích.
Harry cảm nhận được lồng ngực đang áp sát sau lưng mình run run, càng lúc càng nhiều hơn… Nó quay đầu, định mạnh miệng nói mấy câu, nhưng mới quay được một nửa, đôi môi lại bị hai bờ môi khác đớp lấy. Một tay Voldemort đè chặt hai chân nó xuống, khiến chúng giữ nguyên tư thế khép lại, tay còn lại thò ra từ cổ áo nó, khẽ đẩy cằm nó lên, tạo tư thế hôn thoải mái hơn.
“Không phải câu này em đã nói hết rồi sao? Hử?” Lúc Voldemort nhả ra để thở liền nói, nói xong cũng không đợi Harry trả lời, lại hôn lên. Lúc này Harry đã không còn suy nghĩ được cuộc đối thoại của bọn nó đã đến đâu rồi nữa, một tay nó ôm ngang lưng Voldemort, tay còn vòng qua cổ đối phương, tư thế cũng bị thay đổi.
Nó vừa động đậy liền ma sát vào vật cứng kia. Voldemort hít vào một hơi, ngày mai Harry phải thi đấu, cậu bé thực sự rất mong đợi, chính hắn cũng không có ý định làm quá. Nhưng hành động vừa rồi thực sự đã khiến hắn bùng nổ… Mà Harry cũng cảm nhận được thân thể người kia đột nhiên căng cứng, nó nheo mắt nhìn đôi mắt tối lại của Voldemort, chợt ngộ ra. Nó ngửa đầu hôn lên khóe miệng của Voldemort, hai chân một trước một sau nâng lên, đổi thành tư thế bắt chéo, mà động tác này lại càng cọ xát vào vật đang căng cứng dưới lớp quần áo kia.
“Đồ độc ác này…” Voldemort nghiến răng nghiến lợi nói, trên trán bắt đầu rịn ra mồ hôi. Chắc chắn cậu bé của hắn cố ý, biết mình xót cậu, cho nên mới dám trêu chọc dục vọng của hắn như vậy. Phải dạy bảo em mới được…! Voldemort hung ác nghĩ, liền đè người trong lòng xuống, cúi đầu chủ động chiếm lấy miệng người kia.
Harry đang cười trộm, đột nhiên thấy thân người phía dưới có động, bản thân liền bị đè xuống, da thịt kề sát nhau. Không cần nhìn cũng biết quần áo trên người đã biến mất rồi, thần chú không lời thật sự rất hữu dụng… Nó mơ màng nghĩ. Bị cảm giác nóng bỏng điều khiển, ý thức của nó dần trở nên mơ hồ, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra từ cổ họng.
Sáng hôm sau, lúc Harry tỉnh giấc thì nó đang nằm trên giường của Voldemort. Nó khẽ cử động tay chân, cảm thấy cả người bủn rủn. Tuy rằng cuối cùng bọn nó không có gì gọi là đột phá, nhưng hình như Voldemort bị chọc tức, đổi đủ loại tư thế hôn. Nó ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống, trên người chi chít dấu hôn, “A…” Những dấu vết này nhắc nhở nó tối qua đã điên cuồng thế nào, mặt Harry đỏ lên. Nó vội chộp lấy đũa phép đặt trên tủ đầu giường, còn chưa kịp niệm thần chú, tay đã bị người bắt lại.
“Để ta làm cho.” Voldemort đã tỉnh từ sớm rồi, nhìn cậu bé say ngủ trong lòng, hắn thực không nỡ rời giường. Hắn cũng ngồi dậy, cầm lấy cây đũa phép trong tay Harry. “Cảm giác thế nào?”
Đột nhiên không nghe thấy tiếng nói nữa, Harry lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, “Tại sao… vẫn còn?” Harry thẹn thùng không dám nói ra hai chữ ‘dấu hôn’.
“Ta thấy rất dễ nhìn mà.” Voldemort duỗi người đặt đũa phép của Harry trở lại chiếc tủ đầu giường.
“Ngươi!!!” Harry trừng mắt nhìn động tác của hắn, họng nghẹn lại chỉ nói được một từ. Nguyên nhân không có gì khác ngoài nó thấy nửa người trên lộ ra của Voldemort cũng giống như của nó… Chắc chắn không phải nó làm! Người làm là… nó? Harry xoay khuôn mặt đỏ bừng sang hướng khác.
Cuối cùng, Harry vẫn là không khuyên được Voldemort xóa mấy dấu vết trên người bọn nó đi. Nếu thế thì mặc hắn vậy, Harry từ bỏ. Nó còn phải thi đấu nữa, nhưng may mà đồng phục thi đấu Quidditch cao cổ, tay đeo găng, bao gối, kính bảo hộ đủ để che kín người nó, cho nên sẽ không ai nhìn thấy được cái gì. Nhưng Voldemort lại không như vậy, những dấu hôn đỏ ửng nổi rõ trên cổ hắn, che cũng không được, chỉ cần đưa mắt là nhìn thấy ngay.
Cho dù bị phát hiện cũng không ai nghĩ đến là nó làm ra, đúng không? Harry hy vọng. Quả thực ít nhất là hiện tại sẽ không ai nghĩ ra được… Lúc này Harry không ngờ được rằng, chỉ vài giờ sau đó, chính nó đã hướng mọi người đến suy nghĩ kia.
Sau bữa cơm chiều, mọi người quay về phòng mình nghỉ ngơi. Sau chuyện ban ngày, Harry đương nhiên sẽ không ngủ được. Nó niệm thần chú Ảo Ảnh lên người, rón ra rón rén chạy ngang qua phòng khách, nhỏ giọng dùng Xà ngữ nói ‘Mở ra’ – căn phòng này là nơi bí mật chỉ có nó với Voldemort mới vào được.
“Em đến rồi!” Voldemort đang đọc một bức thư, nghe thấy tiếng mở cửa liền đặt bức thư xuống. “Không phải vì em quá hồi hộp mong đợi chuyện kia đấy chứ…?” Hắn nhíu nhíu mày, “Cho dù đối thủ là ai, không phải em luôn muốn trở thành Tầm thủ xuất sắc nhất sao? Đi ngủ sớm một chút sẽ tốt hơn đấy.”
“Ta biết ta muốn làm cái gì.” Harry nói, giải thần chú Ảo ảnh trên người, biến từ trong không khí ra một chiếc ghế bành bằng gỗ hoa lê [nó cảm thấy mình đã bị Voldemort đồng hóa mất rồi]. “Vậy còn ngươi…” Harry nhìn thẳng vào mắt Voldemort, “Ngươi không thấy mình quá nóng vội rồi sao? Ta cảm thấy bọn họ không thực sự chấp nhận ta.”
Voldemort nhìn nó, mỉm cười. “Chuyện này không thể trách bọn chúng.” Hắn đứng lên, vòng qua bàn, đi đến trước mặt Harry, “Ta biết em muốn biết chuyện gì, ta cũng đã từng nói với em, tất cả đã có ta.” Hắn hơi cúi đầu, để hai cặp mắt đối diện với nhau, “Em đã làm rất tốt, chỉ cần em đứng bên cạnh ta nhìn mọi chuyện là được.”
Harry mở miệng, không biết nên nói gì. Ý của Voldemort rất rõ, hắn có sự tính toán của mình, còn hy vọng nó ủng hộ hắn. Có dã tâm không phải chuyện xấu, quan trọng là đạt được dã tâm ấy bằng cách nào – đương nhiên lúc này Voldemort không hề có ý định huyết tẩy ở Cúp Quidditch Thế giới… Harry suy nghĩ một lúc, quyết định hỏi hắn chuyện khác: “Người đứng dưới cùng là giáo sư Snape đúng không?”
Ánh mắt Voldemort hơi tối lại. “Ta biết ngay mà…” Với tính cách của cậu bé, chắc chắn sẽ cảm thấy rất áy náy với Snape. Có điều, vừa nghĩ đến có người che mắt mình lâu như vậy, mà bản thân từ đầu đến cuối không hề phát hiện ra hắn là gián điệp, sự phẫn nộ lại dâng trào trong lòng. Bây giờ hắn cũng không phải là giận chó đánh mèo, Snape vẫn là nội gián của Hội Phượng Hoàng đấy thôi… Voldemort nghiến răng. Kẻ có gan coi rẻ sự uy nghiêm của hắn không phải là không có, nhưng hắn có thể khẳng định, những kẻ đó đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu không phải nghĩ cho cậu bé của hắn, Snape còn có thể bình yên mà sống đến bây giờ sao? Hừ!
Harry hiểu được suy nghĩ này của Chúa Tể Hắc Ám. Với tính cách kiêu ngạo của Voldemort, giáo sư Snape phản bội hắn như vậy mà vẫn còn có thể đứng ở đó, chắc chắn là vì mình. Nghĩ như vậy, mấy lời nói đỡ cho giáo sư Snape đã ra đến miệng lại không thốt được lên lời. Voldemort đã nhượng bộ như vậy, nó không thể được nước lấn tới.
“Ta biết em hy vọng hắn có thể sống tốt.” Voldemort đột ngột nói, “Chính em cũng đã cảnh cáo hắn đừng quay lại đội ngũ Tử Thần Thực Tử, sẽ gặp nguy hiểm.”
Khi đó hắn vừa dung hợp mảnh hồn nhỏ trong chiếc vương miện, lại vội phân phó các thuộc hạ đắc lực bắt tay vào hoạt động, cho nên mới chưa động đến Snape; đến khi hắn nghĩ tới chuyện dạy cho đám phản bội một bài học, thì hắn lại băn khoăn về quan hệ với Kẻ Được Chọn. Cuối cùng hắn quyết định giữ lại tính mạng cho Snape… Có điều, nếu hắn đã muốn làm nội gián của Hội Phượng Hoàng thì cũng nên trả giá một chút, đúng không?
Harry tính tới tính lui, chỉ sợ cụ Dumbledore phát hiện ra chuyện này, không ngờ đến người phát hiện ra trước lại là Voldemort. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Voldemort biết cả hai người đều mang ký ức của tương lai mà quay về mười bảy năm trước, đương nhiên sẽ chú ý từng hành động của nó, bị phát hiện cũng là tất nhiên.
“Là ta làm.” Harry thẳng thắn thừa nhận, “Ta vốn nghĩ rằng nếu thầy ấy quay lại chắc chắn sẽ chết.” Nói đến đây nó chợt nhớ ra, chuyện này không hề xảy ra, là vì Voldemort đã nghĩ đến tương lai của hai người bọn nó sao? Suy nghĩ này khiến lòng nó ấm áp.
Hai người nhìn nhau gần nửa phút, đều thấy được sự tha thứ và thông cảm trong mắt đối phương. Có điều Harry biết, trong lòng Voldemort vẫn rất khó chịu, hắn có thể tha chết cho thầy Snape, nhưng như thế không có nghĩ là thầy ấy có thể sống thoải mái. Giáo sư Snape làm nội gián cho Hội Phượng Hoàng là vì cụ Dumbledore hứa sẽ đảm bảo sự an toàn của nó. Nếu thầy ấy biết được nó không chỉ tin tưởng Voldemort mà còn đồng ý ở lại bên cạnh hắn, không biết sẽ có phản ứng gì? Nó muốn nói chuyện với thầy về mẹ nó. Nếu muốn, thầy ấy vẫn có thể trở lại là một Tử Thần Thực Tử trung thành, giống như Regulus Black vậy.
Harry nói suy nghĩ này cho Voldemort nghe. Nó vốn tưởng rằng Voldemort sẽ cân nhắc, hoặc là sẽ phản đối, nào ngờ vẻ mặt của hắn lại chuyển thành không tin được. “Sao chứ? Regulus có thể, thầy Snape lại không được sao?” Thầy ấy thực sự khiến Voldemort mất thể diện đến vậy sao?
“Không… không phải.” Voldemort nhẹ giọng nói, nhích tới gần nó, ánh mắt lấp lánh, “Ta không có ý đó… Ta rất vui… Em đứng trên lập trường của ta nên mới có suy nghĩ này…”
Harry sửng sốt. Còn không phải sao? Nó vừa đề nghị một thuộc hạ cho Voldemort. Nếu là trước kia chắc chắn sẽ không có chuyện này. Không biết từ lúc nào, nó đã chấp nhận Voldemort, hơn nữa còn ủng hộ mọi việc hắn làm? Thấy gương mặt anh tuấn càng lúc càng tiến sát lại, mặt Harry đỏ ửng lên: “Ai nói thế? Nếu ngươi vẫn giống như trước đây, ta nhất định sẽ…”
Ba chữ ‘ngăn cản ngươi’ chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại. Lực của Voldemort không lớn, hắn nhẹ nhàng chạm vào môi Harry, chặn lại mấy từ còn chưa kịp phát ra kia. Nụ hôn như lông tơ khẽ lướt qua, sâu mà rất dịu dàng. Harry phát ra tiếng thở thỏa mãn không ai nghe thấy, bất giác nhắm mắt lại, chậm rãi ngửa đầu ra sau.
Hai tay Voldemort đặt lên thành chiếc ghế bành phía sau Harry, đầu hơi nghiêng đi, nụ hôn càng sâu. Sau vui mừng, hắn lại càng thêm quý trọng. Chỉ có hắn biết, không mấy ai có thể cảm thông, khoan dung với người đã từng là kẻ thù không đội trời chung của mình; cũng chỉ có hắn hiểu rõ, người làm được chuyện này có ảnh hưởng với hắn như thế nào, từng chút từng chút một kéo lý trí của hắn trở lại. Gặp nhau, giết nhau rồi yêu nhau, hiểu nhau, người khác liệu có thể tưởng tượng được một mối quan hệ như vậy?
Nụ hôn lưu luyến kéo dài. Cuối cùng Harry thở hổn hển đẩy hắn ra, “Ta không thở được nữa rồi…” Voldemort nhìn gương mặt đỏ ửng của nó, đôi mắt xanh lấp lánh, cảm thấy kiềm chế bản thân cũng là một loại cực hình. Hắn bế bổng Harry lên, ngồi xuống ghế, rồi đặt cậu bé lên đùi mình, vật nóng ở giữa hai chân Harry, nhẹ nhàng cọ xát. Động tác chậm rãi, khiến lòng người ngứa ngáy.
Harry cảm nhận được trạng thái của hai người lúc này đều giống nhau, khuôn mặt vốn chỉ hơi đỏ lúc này đã giống như sốt cà chua. Thực ra, hai người bọn nó không phải là chưa từng thân mật, nhưng mà lúc này, cách một lớp quần áo nó vẫn cảm nhận được rõ ràng vật kia đã ngẩng cao đầu sẵn sàng tấn công.
“Chỉ có những lúc thế này, em mới không thể nói mấy lời ngăn cản ta.” Giọng nói của Voldemort trầm thấp, mang theo sự mê hoặc. Hai tay hắn đã trượt vào trong vạt áo của Harry, không nhanh không chậm vuốt ve vùng eo.
Biết được ‘ngăn cản’ hắn vừa nói không phải là ‘ngăn cản’ kia, Harry bất mãn phản bác, “Ta không… Ưhm!” Giọng nói tức giận vừa thốt ra lại chuyển thành tiếng rên rỉ, bởi vì ngực nó đột nhiên bị xoa nắn, mà điểm yếu cũng nằm trong tay người kia. “Ngươi… Ngươi cố tình! Không để cho ta nói hết câu…”
Voldemort nén cười, cậu bé của hắn luôn khiến hắn vui vẻ như vậy. Da mặt mỏng cũng là chuyện tốt, những lời mạnh miệng kia cũng càng khiến hắn thêm kích thích.
Harry cảm nhận được lồng ngực đang áp sát sau lưng mình run run, càng lúc càng nhiều hơn… Nó quay đầu, định mạnh miệng nói mấy câu, nhưng mới quay được một nửa, đôi môi lại bị hai bờ môi khác đớp lấy. Một tay Voldemort đè chặt hai chân nó xuống, khiến chúng giữ nguyên tư thế khép lại, tay còn lại thò ra từ cổ áo nó, khẽ đẩy cằm nó lên, tạo tư thế hôn thoải mái hơn.
“Không phải câu này em đã nói hết rồi sao? Hử?” Lúc Voldemort nhả ra để thở liền nói, nói xong cũng không đợi Harry trả lời, lại hôn lên. Lúc này Harry đã không còn suy nghĩ được cuộc đối thoại của bọn nó đã đến đâu rồi nữa, một tay nó ôm ngang lưng Voldemort, tay còn vòng qua cổ đối phương, tư thế cũng bị thay đổi.
Nó vừa động đậy liền ma sát vào vật cứng kia. Voldemort hít vào một hơi, ngày mai Harry phải thi đấu, cậu bé thực sự rất mong đợi, chính hắn cũng không có ý định làm quá. Nhưng hành động vừa rồi thực sự đã khiến hắn bùng nổ… Mà Harry cũng cảm nhận được thân thể người kia đột nhiên căng cứng, nó nheo mắt nhìn đôi mắt tối lại của Voldemort, chợt ngộ ra. Nó ngửa đầu hôn lên khóe miệng của Voldemort, hai chân một trước một sau nâng lên, đổi thành tư thế bắt chéo, mà động tác này lại càng cọ xát vào vật đang căng cứng dưới lớp quần áo kia.
“Đồ độc ác này…” Voldemort nghiến răng nghiến lợi nói, trên trán bắt đầu rịn ra mồ hôi. Chắc chắn cậu bé của hắn cố ý, biết mình xót cậu, cho nên mới dám trêu chọc dục vọng của hắn như vậy. Phải dạy bảo em mới được…! Voldemort hung ác nghĩ, liền đè người trong lòng xuống, cúi đầu chủ động chiếm lấy miệng người kia.
Harry đang cười trộm, đột nhiên thấy thân người phía dưới có động, bản thân liền bị đè xuống, da thịt kề sát nhau. Không cần nhìn cũng biết quần áo trên người đã biến mất rồi, thần chú không lời thật sự rất hữu dụng… Nó mơ màng nghĩ. Bị cảm giác nóng bỏng điều khiển, ý thức của nó dần trở nên mơ hồ, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra từ cổ họng.
Sáng hôm sau, lúc Harry tỉnh giấc thì nó đang nằm trên giường của Voldemort. Nó khẽ cử động tay chân, cảm thấy cả người bủn rủn. Tuy rằng cuối cùng bọn nó không có gì gọi là đột phá, nhưng hình như Voldemort bị chọc tức, đổi đủ loại tư thế hôn. Nó ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống, trên người chi chít dấu hôn, “A…” Những dấu vết này nhắc nhở nó tối qua đã điên cuồng thế nào, mặt Harry đỏ lên. Nó vội chộp lấy đũa phép đặt trên tủ đầu giường, còn chưa kịp niệm thần chú, tay đã bị người bắt lại.
“Để ta làm cho.” Voldemort đã tỉnh từ sớm rồi, nhìn cậu bé say ngủ trong lòng, hắn thực không nỡ rời giường. Hắn cũng ngồi dậy, cầm lấy cây đũa phép trong tay Harry. “Cảm giác thế nào?”
Đột nhiên không nghe thấy tiếng nói nữa, Harry lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, “Tại sao… vẫn còn?” Harry thẹn thùng không dám nói ra hai chữ ‘dấu hôn’.
“Ta thấy rất dễ nhìn mà.” Voldemort duỗi người đặt đũa phép của Harry trở lại chiếc tủ đầu giường.
“Ngươi!!!” Harry trừng mắt nhìn động tác của hắn, họng nghẹn lại chỉ nói được một từ. Nguyên nhân không có gì khác ngoài nó thấy nửa người trên lộ ra của Voldemort cũng giống như của nó… Chắc chắn không phải nó làm! Người làm là… nó? Harry xoay khuôn mặt đỏ bừng sang hướng khác.
Cuối cùng, Harry vẫn là không khuyên được Voldemort xóa mấy dấu vết trên người bọn nó đi. Nếu thế thì mặc hắn vậy, Harry từ bỏ. Nó còn phải thi đấu nữa, nhưng may mà đồng phục thi đấu Quidditch cao cổ, tay đeo găng, bao gối, kính bảo hộ đủ để che kín người nó, cho nên sẽ không ai nhìn thấy được cái gì. Nhưng Voldemort lại không như vậy, những dấu hôn đỏ ửng nổi rõ trên cổ hắn, che cũng không được, chỉ cần đưa mắt là nhìn thấy ngay.
Cho dù bị phát hiện cũng không ai nghĩ đến là nó làm ra, đúng không? Harry hy vọng. Quả thực ít nhất là hiện tại sẽ không ai nghĩ ra được… Lúc này Harry không ngờ được rằng, chỉ vài giờ sau đó, chính nó đã hướng mọi người đến suy nghĩ kia.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Quyết tâm của hai người
- Chương 2: Giáo sư mới
- Chương 3: Kẻ được chọn
- Chương 4: Sáu chiếc giường tứ trụ
- Chương 5: Cậu bé cứu thế trải qua khảo nghiệm
- Chương 6: Tử thần thực tử lẩn trốn
- Chương 7: Người cha đỡ đầu
- Chương 8: Thông đạo hai hướng
- Chương 9: Áy náy cùng hoài nghi
- Chương 10: Tam giác vàng Gryffindor
- Chương 11: Chân tình giả ý
- Chương 12: Sâu trong Rừng Cấm
- Chương 13: Số 12 Quảng trường Grimmauld
- Chương 14: Lễ vật từ Voldemort
- Chương 15: Chiếc gương Erised
- Chương 16: Nguy cơ tín nhiệm
- Chương 17: Trứng Phục Sinh
- Chương 18: Tiếng hát lúc đêm khuya
- Chương 19: Chúa Tể Hắc Ám trở lại
- Chương 20: Quả thơm múa ballet
- Chương 21: Dumbledore lộng xảo thành chuyên
- Chương 22: Cuối kì vi diệu
- Chương 22-2: Phiên ngoại 1: 24/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 23: Sinh nhật kinh hồn
- Chương 24: Cấm lạm dụng pháp thuật
- Chương 25: Chúa Tể Hắc Ám nỗi giận
- Chương 26: Cái gọi là yếu đuối
- Chương 27: Khoá bổ túc mới
- Chương 28: Quái đầu to
- Chương 29: Thuật tiềm hành
- Chương 30: Đang tĩnh lặng bỗng bùng nổ
- Chương 31: Chúng ta không có khả năng
- Chương 32: Cậu không có quyền ngăn cản tớ
- Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 34: Tại sao lại là Ngươi?
- Chương 35: Chỉ là Trò Chơi
- Chương 36: Chuyện đáng xấu hổ
- Chương 37: Thiệp tình nhân ngày Valentine
- Chương 38: Phép cư xử cơ bản
- Chương 39: Khi ác mộng trở thành sự thật
- Chương 40: Cây Nhân sâm
- Chương 41: Trời sinh tử địch
- Chương 41-2: Phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn
- Chương 42: Rạng sáng ngày 31 tháng 7
- Chương 43: Khách không mời mà đến
- Chương 44: Regulus Arcturus Black
- Chương 45: Thổ lộ tình cảm trên biển
- Chương 46: Đêm trước khai giảng
- Chương 47: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 48: Bí mật
- Chương 49: Lên kế hoạch hành động
- Chương 50: Đi con đường nào
- Chương 51: Thanh kiếm Damocles rơi xuống
- Chương 52: Chiếc nhẫn Phục Sinh
- Chương 53: Vợ chồng Potter
- Chương 54: Con mèo không rõ lai lịch
- Chương 55: Đêm giao thừa
- Chương 56: Chim Tuyệt âm và Chocolate
- Chương 57: Hắn là Voldemort?
- Chương 58: Nỗi lòng của anh em Black
- Chương 59: Trận Quidditch đặc sắc nhất trong lịch sử
- Chương 60: Thắng lợi áp đảo
- Chương 61: Trận cầu tiếp theo
- Chương 62: Vũ hội cuối năm
- Chương 63: Đêm trước Cúp Quidditch Thế giới
- Chương 64: Vòng bảng
- Chương 65: Khải hoàn ca
- Chương 66: Kẻ được chọn và tử thần thực tử
- Chương 67: Hiểu nhau
- Chương 68: Ngài Gaunt
- Chương 69: Đi đến chân tướng
- Chương 70: Lễ khai giảng hỗn loạn
- Chương 71: Thừa nhận
- Chương 72: Chúa Tể Hắc Ám phản kích
- Chương 73: Hai mảnh hồn
- Chương 74: Victor Krum
- Chương 75: Lựa chọn Quán quân
- Chương 76: Vì em, tất cả đều đáng giá
- Chương 77: Chiến đấu với rồng
- Chương 78: Bạn nhảy của Kẻ Được Chọn
- Chương 79: Dược lão hóa
- Chương 80: Đêm xuân ngắn ngủi
- Chương 81: Thứ quý giá nhất
- Chương 82: Người biết chuyện
- Chương 83: Nhân thượng nhất bách
- Chương 83-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: Từ câu 51 đến câu 75
- Chương 84: Học sinh chuyển trường
- Chương 85: Bạn cùng phòng
- Chương 86: Một Xà Khẩu khác
- Chương 87: Vạc và Thần Hộ Mệnh
- Chương 88: Vết sẹo hình tia chớp
- Chương 89: Mở cửa Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 90: Phá băng
- Chương 91: Chỉ có những con rắn mới biết
- Chương 92: Công dụng của phòng xép để chổi
- Chương 93: Nơi ấm áp
- Chương 94: Sinh mạng và cái chết
- Chương 95: Thay đổi
- Chương 96: Buổi họp mặt thảm hại
- Chương 97: Kế hoạch thả Tử Xà
- Chương 98: Hiện thực và giấc mơ
- Chương 99: Cố vấn nghề nghiệp
- Chương 100: Làng Hangleton Nhỏ
- Chương 101: Khoảng lặng trước cơn bão
- Chương 102: Tự sát
- Chương 102-2: Phiên ngoại Hermione: Yêu đương mờ ám là như thế nào?
- Chương 102-3: Phiên ngoại Hermione: Mười năm sau
- Chương 102-4: Phiên ngoại Dumbledore: Nhật ký quan sát của Dumbledore
- Chương 102-5: [Chiến và Hòa] Phiên ngoại Sirius: Một ngày ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld 28.08.2016 ~ HOALINHLAN tumblr_lkmu7zbR8U1qeij
- Chương 102-6: Phiên ngoại Snape: Mảnh ghép ký ức
- Chương 102-7: Phiên ngoại Borges Chester: Chúa Tể Hắc Ám!
- Chương 103: Tòa tháp màu đen
- Chương 104: Ảo ảnh đuổi giết
- Chương 105: Thiên la địa võng
- Chương 106: Bộ trưởng Scrimgeour
- Chương 107: Bạn hay thù?
- Chương 108: Pháo đài Slytherin
- Chương 109: Câu đố của Chúa Tể Hắc Ám
- Chương 110: Người đàn ông thần bí
- Chương 111: Đồng hành
- Chương 112: Con hươu bạc
- Chương 113: Điểm tối của trái tim
- Chương 114: Thật hay giả?
- Chương 115: Lời Nguyền Độc Đoán
- Chương 116: Bóng rắn ngã xuống
- Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
- Chương 118: Cuộc chiến bắt đầu
- Chương 119: Người gác cổng
- Chương 120: Nếu thế này không phải là yêu?
- Chương 121: Khi mặt trời mọc
- Chương 122: Bùa chú Đảo ngược
- Chương 122-2: Phiên ngoại 100 câu hỏi: 25 câu cuối
- Chương 123: Hòa bình đảo chính
- Chương 124: Lời tiên tri không ai nghe được
- Chương 125: Tin tưởng?
- Chương 126: Lệnh điều tra Hogwarts
- Chương 127: Một mình chiến đấu
- Chương 128: Kẻ Được Chọn bùng nổ
- Chương 129: Ngả bài
- Chương 130: Bóng tối trước bình minh
- Chương 131: Hiệp định ngừng chiến
- Chương 132: Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis
- Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
- Chương 134: Lý do nói dối
- Chương 135: Phá bỏ lời tiên tri
- Chương 136: Lễ Giáng Sinh hỗn loạn
- Chương 137: Quà Giáng Sinh
- Chương 138: Cô gái độc thân đắt giá
- Chương 139: Ai kìm ai?
- Chương 140: Hươu đực lại hiện ra
- Chương 141: Dumbledore đệ đơn từ chức
- Chương 142: [Kết cục] Cô rắn bị lãng quên
- Chương 143: Tiền truyện 1: Hang động
- Chương 144: Tiền truyện 2: Tìm được đường sống trong chỗ chết
- Chương 145: Tiền truyện 3: Từng bước uy hiếp
- Chương 146: Tiền truyện 4: Cắt một chiều kết nối
- Chương 147: Tiền truyện 5: Vĩnh viễn đến khi chết
- Chương 148: Tiền truyện 6: Con rắn ở Ai Cập
- Chương 149: Tiền truyện 7: Du hành vòng quanh thế giới
- Chương 150: Tiền truyện 8: Lại nhận lời mời
- Chương 151: Tiền truyện 9: Ám tiễn khó phòng
- Chương 152: Tiền truyện 10: Bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật
- Chương 153: Tiền truyện 11: Chuyến phiêu lưu mới