Chú Hàng Xóm Là Chồng Em - Chương 3: Về sau người ta già đi sẽ khó chiều lắm
Chương trước- Chương 1: Gặp trúng vỏ dưa, đạp luôn vỏ dừa
- Chương 2: Hai bức tường phẳng!
- Chương 3: Về sau người ta già đi sẽ khó chiều lắm
- Chương 4: Không phải ai cũng được em chăm sóc chu đáo vậy đâu
- Chương 5: Biết đâu sau này lại yêu phải một ông chú khó tính nào đấy!
- Chương 6: Sang nhà ăn tối
- Chương 7: Tôi mất công chỉ bài cho em cả buổi mà không được thưởng gì sao?
- Chương 8: Thơm vào má tôi một cái đi!
- Chương 9: Muốn bắt nạt Linh An đâu có dễ như vậy!
- Chương 10: Nụ hôn đầu
- Chương 11: Ai thèm làm bạn gái của chú cơ chứ!
- Chương 12: Lưu manh chính hiệu
- Chương 13: Đến Hứa thị (1)
- Chương 14: Đến Hứa thị (2)
- Chương 15: Ngồi ghế chủ tịch
- Chương 16: Đồ NGỦ HÌNH THÚ PIKACHU
- Chương 17: Điệu nhảy con ếch xanh
- Chương 18: Chủ tịch đang đến trường để tìm em tính sổ đó
- Chương 19: Phải dạy dỗ lại mới được
- Chương 20: Diễn đàn trường dậy sóng
- Chương 21: Vợ chú, chú lo được!
- Chương 22: Đắc tội với phu nhân tương lai của chủ tịch!
- Chương 23: Dự tiệc (1)
- Chương 24: Dự tiệc (2)
- Chương 25: Đêm nay em muốn chú
- Chương 26: Em nguyện ý, không có hối hận
- Chương 27: Ra điều kiện
- Chương 28: Lần đầu yêu đương
- Chương 29: Từ chối hợp tác
- Chương 30: Ăn kem cùng mọi người
- Chương 31: Đánh nhau ở trường
- Chương 32: Ngủ chung
- Chương 33: Trời đánh tránh bữa ăn
- Chương 34: Mặt nạ dưỡng da
- Chương 35: Mặc đồ ĐÔI
- Chương 36: Bé con, ngủ ngon
- Chương 37: Trốn dưới gầm giường
- Chương 38: Chỉ yêu mình hắn
- Chương 39: Hôn mười cái
- Chương 40: Không dạy dỗ cô, hắn thề không làm người
- Chương 41: Chú mắng em
- Chương 42: Nhìn hắn có giống mấy tên dở hơi không chứ!
- Chương 43: Cậu dám động vào người phụ nữ của ai thế hả?
- Chương 44: Em nhắm chú làm chồng tương lai rồi, liệu kiếm tiền nuôi em cả đời đi
- Chương 45: Ám muội
- Chương 46: Mây mưa triền miên
- Chương 47: Buổi sáng nhiệt huyết
- Chương 48: Sự cố trên sân khấu
- Chương 49: Làm nũng với hắn
- Chương 50: Trời ơi, phen này tiêu tùng rồi!
- Chương 51: Công khai mối quan hệ
- Chương 52: Bạn gái và em gái
- Chương 53: Gọi bằng mẹ cho quen
- Chương 54: Chọn váy dạ hội
- Chương 55: Bị hãm hại
- Chương 56: Có anh đây rồi
- Chương 57: Cuối năm đính hôn cùng hắn
- Chương 58: Căn bệnh ung thư dạ dày
- Chương 59: Linh An mang thai sao?
- Chương 60
- Chương 61: Kế hoạch đi du lịch
- Chương 62: Thằng nào dám nhìn em sai cách, ông đây chọc mù mắt thằng đó
- Chương 63: "Chăm sóc" cho em
- Chương 64: Người phụ nữ tên Thẩm Tuyết
- Chương 65: Hẹn ra gặp mặt
- Chương 66: Anh không được có ý gì với người phụ nữ khác đâu đấy
- Chương 67: So với Linh An, cô ta thích hợp hơn nhiều!
- Chương 68: Muốn em chết sớm để yêu đương với người phụ nữ khác đúng không
- Chương 69: Cháu thấy Linh An và Ngụy Phàm nhà bác xem
- Chương 70: Chuyện xấu bị phơi bày
- Chương 71: Hiểu lầm
- Chương 72: Bất tỉnh nhân sự
- Chương 73: Tối nay cũng không cần vào nữa
- Chương 74: Đều là do em chọn
- Chương 75: Mang thai
- Chương 76: Ông nội, đừng đánh!
- Chương 77: Tuyệt đối không làm lành với hắn
- Chương 78: Làm người phải giữ lại chút tôn nghiêm cho
- Chương 79: Không dỗ được vợ, không cho vào nhà
- Chương 80: Người đàn ông "tội nghiệp"
- Chương 81: Em có thai rồi!
- Chương 82: Hứa Ngụy Phàm sắp có vợ con rồi!
- Chương 83: Anh vợ cái con khỉ nhà cậu!
- Chương 84: Anh chẳng thương em nữa
- Chương 85: Cô bé hàng xóm, gọi hắn là chồng
- Chương 86: Hứa Uy Vũ
- Chương 87: Sinh đứa nữa
- Chương 88: <Ngoại truyện> Hứa Uyển Châu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
Chương 3: Về sau người ta già đi sẽ khó chiều lắm
Linh An nghe xong tức xì khói, sẵn cầm muỗng kem trên tay, cô nhét nhanh vào họng Hứa Ngụy Phàm để hắn ngậm miệng lại. Dám chê ngực cô phẳng như bức tường sao? Cái tên này đúng là chán sống mà!
Đã đành nó nhỏ thật, nhưng cũng không đến mức như hắn nói chứ! Mà biết đâu do cơ thể Linh An phát triển muộn thì sao? Chờ thêm mấy năm nữa xem, chắc chắn ngực cô sẽ to hơn thôi.
Nhưng nói gì thì nói, ai cho hắn cái quyền chê cô hả? Linh An bặm chặt môi, hầm hè:
“Có phẳng thế nào cũng không đến lượt chú húp đâu. Hừ, đồ ông chú gì vô duyên xấu nết!”
Hứa Ngụy Phàm nhếch môi hừ một tiếng, bất mãn lườm Linh An. Đột nhiên bị cô nhét một muỗng kem đầy vào miệng, cả răng và óc hắn đều trở nên lạnh buốt.
Hắn thấy Linh An có vẻ giận, liền dịu giọng nói:
“Ban nãy tôi nói đùa thôi, ngực của em không phẳng như bức tường tẹo nào! Mà tôi cũng đâu nói thích ngực to chứ? Bé bé xinh xinh, cầm vừa tay là được.”
Linh An mặt nóng phừng phừng, trừng mắt lên với Hứa Ngụy Phàm. Chết tiệt! Ông chú này càng nói chuyện càng trở nên biến thái.
“Ai cho mà cầm? Chú lo mà ăn kem đi, chảy hết ra bây giờ. Hay là chú không muốn ăn hả? Vậy thì đưa em ăn dùm cũng được.” Cô liếm môi, nhìn ly kem đã hết sạch của mình rồi lại nhìn sang ly kem của Hứa Ngụy Phàm.
Hắn xúc một muỗng kem trong ly mình, kèm theo trái dâu tươi duy nhất đưa lại gần miệng Linh An. Cô khẽ rướn người, há to miệng ngậm lấy muỗng kem của hắn. Bộ dạng tham ăn này của cô làm Hứa Ngụy Phàm phải bật cười thành tiếng.
Nghĩ đến cái cách xưng hô lạ đời của Linh An mà hắn sửa bao lần vẫn không được, Hứa Ngụy Phàm lại tiếp tục càm ràm:
“Trần đời có ai như em hửm? Đã xưng bằng em còn gọi người ta là chú. Mau sửa lại cách xưng hô nào! Gọi một tiếng anh Phàm nghe có phải hay hơn không?” . Truyện Đam Mỹ
Linh An phồng căng đôi má, lắc đầu cự tuyệt hắn. Anh cái con khỉ khô! Hứa Ngụy Phàm hơn cô tận mười lăm tuổi cơ mà.
“Còn lâu mới gọi bằng anh nha. Chú hơn em mười lăm tuổi, gọi bằng chú là đúng rồi.”
Hứa Ngụy Phàm đưa tay đỡ trán đầy bất lực. Mẹ kiếp! Tuổi tác quan trọng đến thế sao? Hai người sánh bước cạnh nhau cũng đâu có chênh lệch lắm. Nếu hắn không nói ra, ai nghĩ hắn hơn cô tận mười lăm tuổi chứ? Hứa Ngụy Phàm đẹp trai ngời ngời thế cơ mà!1
“Đồ cứng đầu. Sau này tôi cưới em về sẽ tìm cách trị em sau.”
“Xía, ai thèm cưới chú chứ? Đã dở hơi còn ảo tưởng!”
“Em mới dở hơi đó. Suốt ngày chú chú… Tôi muốn làm chồng chứ cần quái gì làm chú em hửm?” Hứa Ngụy Phàm đột nhiên chồm người tới cốc vào đầu Linh An một cái. Con nhóc này chỉ biết mở miệng mắng hắn là giỏi.
Hắn đánh rất nhẹ nhưng Linh An vẫn ôm lấy trán vờ vĩnh như đau lắm. Cô ủy khuất quay đi chỗ khác, làm bộ giận dỗi.
Hứa Ngụy Phàm nhăn mặt, Linh An đã mười chín tuổi rồi mà hệt như trẻ lên ba vậy. Nhưng mà biết sao được? Hắn lại cực thích cái tính trẻ con này của cô nha.
“Ngoan ngoan… Cái tay này hư dám cốc vào trán em, để tôi dạy dỗ lại nó. Linh An đáng yêu đừng giận nữa, bây giờ tôi chở em đi ăn đồ ăn ngon có chịu không?” Hắn vừa nói vừa dùng tay trái đánh liên tiếp vào tay phải mấy cái. Cô thấy thế liền bật cười, nói hắn dở hơi có sai đâu chứ!
Ở trước mặt người khác, Hứa Ngụy Phàm nghiêm túc vô cùng, thậm chí còn có phần khó thân, khó gần khiến người ta ái ngại. Chỉ khi ở cạnh Linh An, hắn mới trở thành một ông chú lắm lời như vậy.
Thanh toán tiền xong, Hứa Ngụy Phàm đưa cô đến một nhà hàng món Âu nổi tiếng trong thành phố. Linh An nhìn vào quyển thực đơn dày, thỏa thích gọi mấy món khoái khẩu.
“Chú ăn gì em gọi?”
“Em gọi gì tôi ăn nấy.”
“À… Vậy để em gọi thêm phần chú. Vừa nãy em chỉ gọi phần của mình thôi.”
Khóe môi Hứa Ngụy Phàm giật giật, còn tưởng bản thân nghe nhầm nữa. Một mình cô ăn hết mấy món đó sao? Khiếp thật!1
Thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn, Linh An liền liếc xéo một cái. Cô dẩu môi, nói:
“Chú đang chê em ăn nhiều chứ gì?”
“Không không… tôi có chê đâu? Em có ăn thêm cũng không sao, mũm mĩm tôi lại càng thích.”
Phục vụ còn đang đứng đó mà Hứa Ngụy Phàm lại giở thói lưu manh nữa. Linh An chỉ đành mặt dày vờ như không nghe thấy những lời nói kia. Cô quay sang người phục vụ, tươi cười gọi thêm phần thức ăn cho hắn.
Dùng xong bữa tối đã hơn bảy giờ, Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An đến công viên gần đó đi bộ hóng mát một lúc rồi mới lái xe chở cô về Diệp gia.
Linh An vẫy tay chào tạm biệt hắn, trước khi đi vào trong nhà. Ông nội Diệp đang ngồi ở ngoài phòng khách, vừa nhìn thấy cô đã gọi vội tới hỏi chuyện.
“Đi chơi với Ngụy Phàm về rồi đấy à? Có vui không?”
“Vui lắm ạ. Thế ông nội bỏ cháu gái cho người ta rồi đi chơi có vui không?” Cô hóm hỉnh hỏi lại.
“Con bé này chỉ được cái nói móc ông là giỏi.” Ông chỉ tay về phía Linh An, cười ha hả.
Cô rót một tách trà tâm sen, lễ phép mời ông nội Diệp uống. Hai ông cháu ngồi xuống tâm sự một lúc, ông kể cho Linh An nghe về mấy hoạt động ở câu lạc bộ người cao tuổi, sau đó lại nói sang chuyện của cô và Hứa Ngụy Phàm.
“Thằng nhóc con anh Hứa có gì không tốt hả? Từ tính nết cho đến sự nghiệp của nó, cái nào ông cũng ưng bụng cả. Một người tài đức vẹn toàn như thế, cháu còn do dự cái gì?”
Linh An cũng không biết làm sao nữa, cô chỉ cảm thấy tuổi tác của hai người chênh lệch quá lớn để yêu đương, kết hôn cùng nhau. Ai bảo Hứa Ngụy Phàm lớn hơn cô tận mười lăm tuổi chứ! Bây giờ thì nhìn xứng đôi thế thôi chứ mười, hai mươi năm nữa, cô không dám chắc.
Linh An cũng chẳng quan trọng ngoại hình lắm mà cái cô muốn nói đến là tính tình kìa. Người ta bảo càng già càng trở nên khó chịu nên cô sợ lắm.
Hứa Ngụy Phàm già trước cô, dĩ nhiên hắn sẽ xấu tính trước cô. Linh An đâu có ngốc mà chịu!
Cô nói suy nghĩ của mình cho ông nội Diệp nghe, liền bị ông nẻ vào cánh tay một cái. Ông nói:
“Con bé ngốc này, nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn. Cháu nhìn lão già này năm nay đã gần bảy mươi rồi, nhưng có thấy khó tính không?”
Linh An nhún nhẹ vai, lập tức kiếm cớ bào chữa:
“Ai biết được chứ. Lỡ như ông nội cháu khác người thì sao? Tóm lại cháu không thích cưới người nhiều tuổi đâu! Về sau người ta già đi sẽ khó chiều lắm.”
Đã đành nó nhỏ thật, nhưng cũng không đến mức như hắn nói chứ! Mà biết đâu do cơ thể Linh An phát triển muộn thì sao? Chờ thêm mấy năm nữa xem, chắc chắn ngực cô sẽ to hơn thôi.
Nhưng nói gì thì nói, ai cho hắn cái quyền chê cô hả? Linh An bặm chặt môi, hầm hè:
“Có phẳng thế nào cũng không đến lượt chú húp đâu. Hừ, đồ ông chú gì vô duyên xấu nết!”
Hứa Ngụy Phàm nhếch môi hừ một tiếng, bất mãn lườm Linh An. Đột nhiên bị cô nhét một muỗng kem đầy vào miệng, cả răng và óc hắn đều trở nên lạnh buốt.
Hắn thấy Linh An có vẻ giận, liền dịu giọng nói:
“Ban nãy tôi nói đùa thôi, ngực của em không phẳng như bức tường tẹo nào! Mà tôi cũng đâu nói thích ngực to chứ? Bé bé xinh xinh, cầm vừa tay là được.”
Linh An mặt nóng phừng phừng, trừng mắt lên với Hứa Ngụy Phàm. Chết tiệt! Ông chú này càng nói chuyện càng trở nên biến thái.
“Ai cho mà cầm? Chú lo mà ăn kem đi, chảy hết ra bây giờ. Hay là chú không muốn ăn hả? Vậy thì đưa em ăn dùm cũng được.” Cô liếm môi, nhìn ly kem đã hết sạch của mình rồi lại nhìn sang ly kem của Hứa Ngụy Phàm.
Hắn xúc một muỗng kem trong ly mình, kèm theo trái dâu tươi duy nhất đưa lại gần miệng Linh An. Cô khẽ rướn người, há to miệng ngậm lấy muỗng kem của hắn. Bộ dạng tham ăn này của cô làm Hứa Ngụy Phàm phải bật cười thành tiếng.
Nghĩ đến cái cách xưng hô lạ đời của Linh An mà hắn sửa bao lần vẫn không được, Hứa Ngụy Phàm lại tiếp tục càm ràm:
“Trần đời có ai như em hửm? Đã xưng bằng em còn gọi người ta là chú. Mau sửa lại cách xưng hô nào! Gọi một tiếng anh Phàm nghe có phải hay hơn không?” . Truyện Đam Mỹ
Linh An phồng căng đôi má, lắc đầu cự tuyệt hắn. Anh cái con khỉ khô! Hứa Ngụy Phàm hơn cô tận mười lăm tuổi cơ mà.
“Còn lâu mới gọi bằng anh nha. Chú hơn em mười lăm tuổi, gọi bằng chú là đúng rồi.”
Hứa Ngụy Phàm đưa tay đỡ trán đầy bất lực. Mẹ kiếp! Tuổi tác quan trọng đến thế sao? Hai người sánh bước cạnh nhau cũng đâu có chênh lệch lắm. Nếu hắn không nói ra, ai nghĩ hắn hơn cô tận mười lăm tuổi chứ? Hứa Ngụy Phàm đẹp trai ngời ngời thế cơ mà!1
“Đồ cứng đầu. Sau này tôi cưới em về sẽ tìm cách trị em sau.”
“Xía, ai thèm cưới chú chứ? Đã dở hơi còn ảo tưởng!”
“Em mới dở hơi đó. Suốt ngày chú chú… Tôi muốn làm chồng chứ cần quái gì làm chú em hửm?” Hứa Ngụy Phàm đột nhiên chồm người tới cốc vào đầu Linh An một cái. Con nhóc này chỉ biết mở miệng mắng hắn là giỏi.
Hắn đánh rất nhẹ nhưng Linh An vẫn ôm lấy trán vờ vĩnh như đau lắm. Cô ủy khuất quay đi chỗ khác, làm bộ giận dỗi.
Hứa Ngụy Phàm nhăn mặt, Linh An đã mười chín tuổi rồi mà hệt như trẻ lên ba vậy. Nhưng mà biết sao được? Hắn lại cực thích cái tính trẻ con này của cô nha.
“Ngoan ngoan… Cái tay này hư dám cốc vào trán em, để tôi dạy dỗ lại nó. Linh An đáng yêu đừng giận nữa, bây giờ tôi chở em đi ăn đồ ăn ngon có chịu không?” Hắn vừa nói vừa dùng tay trái đánh liên tiếp vào tay phải mấy cái. Cô thấy thế liền bật cười, nói hắn dở hơi có sai đâu chứ!
Ở trước mặt người khác, Hứa Ngụy Phàm nghiêm túc vô cùng, thậm chí còn có phần khó thân, khó gần khiến người ta ái ngại. Chỉ khi ở cạnh Linh An, hắn mới trở thành một ông chú lắm lời như vậy.
Thanh toán tiền xong, Hứa Ngụy Phàm đưa cô đến một nhà hàng món Âu nổi tiếng trong thành phố. Linh An nhìn vào quyển thực đơn dày, thỏa thích gọi mấy món khoái khẩu.
“Chú ăn gì em gọi?”
“Em gọi gì tôi ăn nấy.”
“À… Vậy để em gọi thêm phần chú. Vừa nãy em chỉ gọi phần của mình thôi.”
Khóe môi Hứa Ngụy Phàm giật giật, còn tưởng bản thân nghe nhầm nữa. Một mình cô ăn hết mấy món đó sao? Khiếp thật!1
Thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn, Linh An liền liếc xéo một cái. Cô dẩu môi, nói:
“Chú đang chê em ăn nhiều chứ gì?”
“Không không… tôi có chê đâu? Em có ăn thêm cũng không sao, mũm mĩm tôi lại càng thích.”
Phục vụ còn đang đứng đó mà Hứa Ngụy Phàm lại giở thói lưu manh nữa. Linh An chỉ đành mặt dày vờ như không nghe thấy những lời nói kia. Cô quay sang người phục vụ, tươi cười gọi thêm phần thức ăn cho hắn.
Dùng xong bữa tối đã hơn bảy giờ, Hứa Ngụy Phàm đưa Linh An đến công viên gần đó đi bộ hóng mát một lúc rồi mới lái xe chở cô về Diệp gia.
Linh An vẫy tay chào tạm biệt hắn, trước khi đi vào trong nhà. Ông nội Diệp đang ngồi ở ngoài phòng khách, vừa nhìn thấy cô đã gọi vội tới hỏi chuyện.
“Đi chơi với Ngụy Phàm về rồi đấy à? Có vui không?”
“Vui lắm ạ. Thế ông nội bỏ cháu gái cho người ta rồi đi chơi có vui không?” Cô hóm hỉnh hỏi lại.
“Con bé này chỉ được cái nói móc ông là giỏi.” Ông chỉ tay về phía Linh An, cười ha hả.
Cô rót một tách trà tâm sen, lễ phép mời ông nội Diệp uống. Hai ông cháu ngồi xuống tâm sự một lúc, ông kể cho Linh An nghe về mấy hoạt động ở câu lạc bộ người cao tuổi, sau đó lại nói sang chuyện của cô và Hứa Ngụy Phàm.
“Thằng nhóc con anh Hứa có gì không tốt hả? Từ tính nết cho đến sự nghiệp của nó, cái nào ông cũng ưng bụng cả. Một người tài đức vẹn toàn như thế, cháu còn do dự cái gì?”
Linh An cũng không biết làm sao nữa, cô chỉ cảm thấy tuổi tác của hai người chênh lệch quá lớn để yêu đương, kết hôn cùng nhau. Ai bảo Hứa Ngụy Phàm lớn hơn cô tận mười lăm tuổi chứ! Bây giờ thì nhìn xứng đôi thế thôi chứ mười, hai mươi năm nữa, cô không dám chắc.
Linh An cũng chẳng quan trọng ngoại hình lắm mà cái cô muốn nói đến là tính tình kìa. Người ta bảo càng già càng trở nên khó chịu nên cô sợ lắm.
Hứa Ngụy Phàm già trước cô, dĩ nhiên hắn sẽ xấu tính trước cô. Linh An đâu có ngốc mà chịu!
Cô nói suy nghĩ của mình cho ông nội Diệp nghe, liền bị ông nẻ vào cánh tay một cái. Ông nói:
“Con bé ngốc này, nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn. Cháu nhìn lão già này năm nay đã gần bảy mươi rồi, nhưng có thấy khó tính không?”
Linh An nhún nhẹ vai, lập tức kiếm cớ bào chữa:
“Ai biết được chứ. Lỡ như ông nội cháu khác người thì sao? Tóm lại cháu không thích cưới người nhiều tuổi đâu! Về sau người ta già đi sẽ khó chiều lắm.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp trúng vỏ dưa, đạp luôn vỏ dừa
- Chương 2: Hai bức tường phẳng!
- Chương 3: Về sau người ta già đi sẽ khó chiều lắm
- Chương 4: Không phải ai cũng được em chăm sóc chu đáo vậy đâu
- Chương 5: Biết đâu sau này lại yêu phải một ông chú khó tính nào đấy!
- Chương 6: Sang nhà ăn tối
- Chương 7: Tôi mất công chỉ bài cho em cả buổi mà không được thưởng gì sao?
- Chương 8: Thơm vào má tôi một cái đi!
- Chương 9: Muốn bắt nạt Linh An đâu có dễ như vậy!
- Chương 10: Nụ hôn đầu
- Chương 11: Ai thèm làm bạn gái của chú cơ chứ!
- Chương 12: Lưu manh chính hiệu
- Chương 13: Đến Hứa thị (1)
- Chương 14: Đến Hứa thị (2)
- Chương 15: Ngồi ghế chủ tịch
- Chương 16: Đồ NGỦ HÌNH THÚ PIKACHU
- Chương 17: Điệu nhảy con ếch xanh
- Chương 18: Chủ tịch đang đến trường để tìm em tính sổ đó
- Chương 19: Phải dạy dỗ lại mới được
- Chương 20: Diễn đàn trường dậy sóng
- Chương 21: Vợ chú, chú lo được!
- Chương 22: Đắc tội với phu nhân tương lai của chủ tịch!
- Chương 23: Dự tiệc (1)
- Chương 24: Dự tiệc (2)
- Chương 25: Đêm nay em muốn chú
- Chương 26: Em nguyện ý, không có hối hận
- Chương 27: Ra điều kiện
- Chương 28: Lần đầu yêu đương
- Chương 29: Từ chối hợp tác
- Chương 30: Ăn kem cùng mọi người
- Chương 31: Đánh nhau ở trường
- Chương 32: Ngủ chung
- Chương 33: Trời đánh tránh bữa ăn
- Chương 34: Mặt nạ dưỡng da
- Chương 35: Mặc đồ ĐÔI
- Chương 36: Bé con, ngủ ngon
- Chương 37: Trốn dưới gầm giường
- Chương 38: Chỉ yêu mình hắn
- Chương 39: Hôn mười cái
- Chương 40: Không dạy dỗ cô, hắn thề không làm người
- Chương 41: Chú mắng em
- Chương 42: Nhìn hắn có giống mấy tên dở hơi không chứ!
- Chương 43: Cậu dám động vào người phụ nữ của ai thế hả?
- Chương 44: Em nhắm chú làm chồng tương lai rồi, liệu kiếm tiền nuôi em cả đời đi
- Chương 45: Ám muội
- Chương 46: Mây mưa triền miên
- Chương 47: Buổi sáng nhiệt huyết
- Chương 48: Sự cố trên sân khấu
- Chương 49: Làm nũng với hắn
- Chương 50: Trời ơi, phen này tiêu tùng rồi!
- Chương 51: Công khai mối quan hệ
- Chương 52: Bạn gái và em gái
- Chương 53: Gọi bằng mẹ cho quen
- Chương 54: Chọn váy dạ hội
- Chương 55: Bị hãm hại
- Chương 56: Có anh đây rồi
- Chương 57: Cuối năm đính hôn cùng hắn
- Chương 58: Căn bệnh ung thư dạ dày
- Chương 59: Linh An mang thai sao?
- Chương 60
- Chương 61: Kế hoạch đi du lịch
- Chương 62: Thằng nào dám nhìn em sai cách, ông đây chọc mù mắt thằng đó
- Chương 63: "Chăm sóc" cho em
- Chương 64: Người phụ nữ tên Thẩm Tuyết
- Chương 65: Hẹn ra gặp mặt
- Chương 66: Anh không được có ý gì với người phụ nữ khác đâu đấy
- Chương 67: So với Linh An, cô ta thích hợp hơn nhiều!
- Chương 68: Muốn em chết sớm để yêu đương với người phụ nữ khác đúng không
- Chương 69: Cháu thấy Linh An và Ngụy Phàm nhà bác xem
- Chương 70: Chuyện xấu bị phơi bày
- Chương 71: Hiểu lầm
- Chương 72: Bất tỉnh nhân sự
- Chương 73: Tối nay cũng không cần vào nữa
- Chương 74: Đều là do em chọn
- Chương 75: Mang thai
- Chương 76: Ông nội, đừng đánh!
- Chương 77: Tuyệt đối không làm lành với hắn
- Chương 78: Làm người phải giữ lại chút tôn nghiêm cho
- Chương 79: Không dỗ được vợ, không cho vào nhà
- Chương 80: Người đàn ông "tội nghiệp"
- Chương 81: Em có thai rồi!
- Chương 82: Hứa Ngụy Phàm sắp có vợ con rồi!
- Chương 83: Anh vợ cái con khỉ nhà cậu!
- Chương 84: Anh chẳng thương em nữa
- Chương 85: Cô bé hàng xóm, gọi hắn là chồng
- Chương 86: Hứa Uy Vũ
- Chương 87: Sinh đứa nữa
- Chương 88: <Ngoại truyện> Hứa Uyển Châu
- bình luận