Chữa Lành Cho Em - Chương 95: Tài Xế
Chương trước- Chương 1: Khởi Đầu ~ Thực Tại
- Chương 2: Cuộc hội thoại công việc
- Chương 3: Một người yêu sách
- Chương 4: Thuận Lợi
- Chương 5: Năng lực làm việc đáng khen
- Chương 6: Bị từ chối
- Chương 7: Những lập luận của cô ta
- Chương 8: E Thẹn
- Chương 9: Ra mặt giúp đỡ
- Chương 10: Lo chuyện bao đồng
- Chương 11: Bất kể là cô mọi thứ đều sẽ để mắt tới
- Chương 12: Góc Khuất
- Chương 13: Buổi khải giảng của trường cũ
- Chương 14: Rung động chị ấy...
- Chương 15: Có chị ở đây, không được sợ
- Chương 16: Phiên tòa căng thẳng
- Chương 17: Cái kết của kẻ vô nhân tính
- Chương 18: Làm sao để gặp lại em?
- Chương 19: Con thỏ , con nhím
- Chương 20: Cửa hàng thương hiệu của anh
- Chương 21: Bữa ăn trong tình cảnh bất đắc dĩ
- Chương 22: bản nháp
- Chương 23: Cùng làm việc chung
- Chương 24: Ghen
- Chương 25: Tôi kiện anh đấy! Ngôn Huễ Minh
- Chương 26: Chạm mắt ~ Đôi mắt đẹp
- Chương 27: "Ngoan nào tôi sẽ thưởng cho...."
- Chương 28: Hay là muốn về nhà tôi ?
- Chương 29: Hiểu ra
- Chương 30: Tâm tư
- Chương 31: "Chị cười đẹp thật"
- Chương 32: Ra mắt
- Chương 33: Suy nghĩ đến anh ta
- Chương 34: Có hẹn
- Chương 35: Kỉ niệm ngày cưới
- Chương 36: Nhìn về phía em
- Chương 37: Người ta thường bảo yêu thì mới chọc
- Chương 38: Bóc vỏ tôm
- Chương 39: Cô độc
- Chương 40: Biến cố ập tới
- Chương 41: Ngồi Im
- Chương 42: Không xứng
- Chương 43: Hai người họ có điểm chung
- Chương 44: Từ trên trời rơi xuống một hôn sự
- Chương 45: Ở cùng nhau một ngày
- Chương 46: Tôi đưa anh về
- Chương 47: Mệt mỏi với sự cố chấp từ mẹ
- Chương 49: Cuộc hẹn từ vị khách đặc biệt từ Pháp trở về
- Chương 50: Tình cờ lướt qua nhau
- Chương 51: Viên kẹo dâu.... "Cho em" !
- Chương 52: Dù có được chấp thuận... Vẫn không là gì...
- Chương 53: Nghỉ Ngơi
- Chương 54: Cùng Nhau
- Chương 55: Vẫn còn tử tế với cô
- Chương 56: Sự đối lập của cả ba người
- Chương 57: Sự cố ngoài ý muốn lập biên bản
- Chương 58: Chạm mặt bất ngờ khó đỡ
- Chương 59: Mẹ chồng tương lai
- Chương 60: Trở về Thượng Hải
- Chương 61: Bước đi sai
- Chương 62: Ngưng động thời gian đó...
- Chương 63: Có những điều không lường trước được
- Chương 64: Kiếp nạn tới rồi
- Chương 65: Diễn xuất
- Chương 66: Ai cũng có một chuyện riêng
- Chương 67: Cuộc gọi từ em trai
- Chương 68: "Để tôi đưa em đi chơi"
- Chương 69: "Tôi thích em"
- Chương 70: Lạnh lúc cần, ấm lúc cần
- Chương 71: Nhưng nhượng không phải là cách
- Chương 72: "Mối quan hệ giữ cô và con trai tôi là gì?"
- Chương 73: "Hắn ta không phải là bạn trai tôi"
- Chương 74: Đảm nhiệm vụ kiện mới
- Chương 75: Có chút quyền lực
- Chương 76: Nhân chứng
- Chương 77: Cảnh cáo
- Chương 78: Sự quan tâm đặc biệt của Minh Nghi
- Chương 79: Khủng hoảng
- Chương 80: Sức nặng của tiền
- Chương 81: "Im lặng là tôi hôn em đấy"
- Chương 82: Có chút hiểu nhau
- Chương 83: Một chút rung động anh ta
- Chương 84: Thuốc đắng
- Chương 85: Khoảng cách đang dần tốt lên
- Chương 86: Khoảng cách đang dần tốt lên
- Chương 87: Tiến sâu vào việc tìm hiểu
- Chương 88: Nghiêm túc
- Chương 89: Trẻ con
- Chương 90: Suy nghĩ nhiều là mau già đấy
- Chương 91: Tiền liệu có phải là tất cả
- Chương 92: Bất lợi nghiêng
- Chương 93: Bất lợi nghiêng về phía cô
- Chương 94: Ván cờ lật ngược
- Chương 95: Tài Xế
- Chương 96: Chúng ta có hi vọng không...
- Chương 97: Một chút yên bình
- Chương 98: Bầu trời đẹp bỗng trở nên bão tố
- Chương 99: Phép màu sẽ xuất hiện hay không?
- Chương 100: Dần mở lòng với hắn ta
- Chương 101: Âm mưu
- Chương 102: Cố gắng hay là cố chấp
- Chương 103: Một trả mười
- Chương 104: Mong muốn thật sự?
- Chương 105: Cả hai đều là những người có nhiều tâm sự
- Chương 106: Bản sao sẽ không bằng bản gốc
- Chương 107: Chung phòng
- Chương 108: Thuốc ngủ
- Chương 109: Săn bình minh trên biển thất bại
- Chương 110: Mọi thứ đều rất đặc biệt
- Chương 112: Khung cảnh đẹp
- Chương 113: Suy nghĩ về quyết định
- Chương 114: Một ngày làm việc khác biệt
- Chương 114-2: Vụ kiện đặc biệt
- Chương 115: Sự tương đồng
- Chương 116: Sự kết nối của cả hai
- Chương 117: Gia trưởng
- Chương 118: Bữa ăn cùng nhau
- Chương 119: Người bà
- Chương 120: Giới hạn
- Chương 121: Nhà nội
- Chương 122: Buổi tâm sự của hai bà cháu
- Chương 123: Bà cô bên chồng
- Chương 124: Cưng chiều em
- Chương 125: Chối từ
- Chương 126: Không hứng thú với việc này
- Chương 127: Những vết sẹo
- Chương 128: Bạch Nguyệt Quang
- Chương 129: Lời nói từng rất mong muốn
- Chương 130: Chuyện tình cảm
- Chương 131: Nguy hiểm?
- Chương 132: Kịp thời
- Chương 133: Quan trọng
- Chương 134: Thay em yêu em
- Chương 135: Mọi chuyện đang dần tới gần
- Chương 136: Tạm hoãn
- Chương 137: Phóng viên
- Chương 138: Giận
- Chương 139: Tôi phải cảm ơn anh như nào?
- Chương 140
- Chương 141: Uống rượu cùng nhau
- Chương 142: Mè nheo
- Chương 143: Sự thật
- Chương 144: Suy nghĩ phong phú thật
- Chương 145: Giám đốc truyền thông
- Chương 146: Cuộc hẹn
- Chương 147: Đến muộn
- Chương 148: Chống lưng cho em
- Chương 149: Có thai
- Chương 150: Tiến triển
- Chương 151: Tình yêu lạ kì đến mức nào?
- Chương 152: Lựa chọn
- Chương 153: 1 không 2
- Chương 154: "Ngốc vừa"
- Chương 155: Tin tức
- Chương 156: Bắt đầu
- Chương 157: Mọi chuyện thật sự đã dừng lại rồi...
- Chương 158: Tôi sẽ đợi!
- Chương 159: Thật đáng trách
- Chương 160: Lý trí thì không thể nào thắng nổi con tim..
- Chương 161: Dự định
- Chương 162: Giao dịch bí mật
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chữa Lành Cho Em
Chương 95: Tài Xế
Linh Hoa cũng gửi lời chào tạm biệt đến gia đình bọn họ, Huễ Minh anh cũng gọi xe đến để đưa họ về nhà an toàn.
“Giỏi như vậy thì phải thưởng đúng không nhỉ”
Huễ Minh đi bên cạnh cô rồi lên tiếng, Linh Hoa vẫn chưa làm quen được bên cạnh mình có sự xuất hiện của anh nên có chút khó chịu.
“Trước giờ nó vẫn là điều cần làm tốt”
“Đâu phải là một bài thi được 10 điểm thì sẽ được thưởng”
Anh đứng sau lưng cô rồi đặt tay lên vai đẩy nhẹ cô đi trả lời.
“Nhưng tôi vẫn muốn thưởng cho em, không nói nhiều nữa đi thôi”
Tại một trong một ngôi biệt phủ lớn, Minh Nghi ngồi trên sofa vừa ăn một chút hoa quả thì có một cuộc gọi đổ chuông đến.
Là mẹ cô, bà ấy gọi điện báo về việc mà em gái của Minh Nghi đã dọn ra bên ngoài ở để tiện cho việc học. Bà ấy cũng căn dặn cô ráng thường xuyên sang nhà trông coi em một chút dù sao con bé cũng chỉ mới chập chững ra riêng.
Minh Nghi cũng rất lễ phép hứa rằng sẽ chăm coi em thật tốt. Vừa tắt máy cô vừa thầm bụng trách con bé Tuệ Nghi cứng đầu kia, ra riêng cũng không gọi báo cô một tiếng thật là hết nói.
Quay trở về với hai con người đang dần dần có những tiến triển tốt kia. Huễ Minh trên xe nhìn sang Linh Hoa một chút rồi lại quay mắt nhìn đường lái xe.
“Sao em đối với người ta dịu dàng bao nhiêu thì với tôi lại phũ phàng vậy”
Linh Hoa cũng vội trả lời cái thắc mắc của anh ta, để hắn khỏi phải chờ đợi lâu.
“Vậy anh nói xem tại sao tôi lại phải dịu dàng với anh?”
Anh khá tự tin mà dõng dạc trả lời rằng…
“Em không thể vì sự đẹp trai này mà dịu dàng sao”
Cô vừa nghe lời vừa nói của anh ta lại trở nên trầm tư, ngoài việc ảo tưởng nặng thì cô thấy anh ta còn có thêm một nguồn tự tin mà khiến người khác phải đánh giá đó chứ.
“Đi ăn xong ghé nhà cô bé kia”
Nói xong rồi, cô quay ngắt nhìn ra cửa xe mà không thèm nói thêm một chữ nào với anh. Huễ Minh lái xe cam chịu, bây giờ trông anh không khác gì tên tài xế taxi đang lái xe cho vị khách nữ khó tính xinh đẹp vậy.
Cả hai đã có một buổi đi ăn cùng nhau, sau đó vừa hay là thời gian mà học sinh tan học đi về. Anh đưa cô về dãy nhà trọ mà cô bé kia đang sinh sống.
Vừa dừng xe là cô đã vội mở cửa đi vào trong tìm kiếm. Mẫn Nhi vừa thấy bóng dáng của Linh Hoa liền lớn tiếng hô to gọi cô vào trong.
Cô bé rất ngoan ngoãn, lấy nước cho anh và Linh Hoa.
“Hôm nay cô đến chơi với con sớm vậy”
Linh Hoa: tiện đường tan làm, mà này gọi bằng chị đi bé con gọi bằng cô như vậy chẳng lẽ trông già lắm sao.
Con bé cười ngại rồi ngây thơ trả lời.
“Dạ chị, nhưng chú đó”
Vừa nói vừa chỉ tay về phía Huễ Minh.
“Thì già ạ”
Đón nhận lấy câu nói này của cô bé khiến cô nhất thời khó đỡ mà không kiềm được bật cười nhẹ. Còn Huễ Minh lúc này mặt đen như đít nồi, dù sao anh cũng chỉ mới 29 tuổi xuân sắc phong độ còn giữ vững vậy mà bị con nhóc lớp ba gọi là ông chú già. Tự hỏi sao anh lại chẳng hề có thiện cảm trong mắt đám con nít vậy nhỉ.
Nhìn cách bố trí trong nhà, ngăn nắp gọn gàng cô tò mò lên tiếng hỏi Mẫn Nhi. Cô bé cũng rất ngây thơ bảo rằng mình nhìn theo mấy cô nhà bên cạnh rồi học theo.
Mới bé tý đã giỏi như vậy, nhiều khi cô còn không thể để nhà cửa ngăn nắp như vậy đấy. Cô cũng hỏi sâu thêm về hoàn cảnh gia đình cô bé một lần nữa. Nét trả lời ngây thơ mà khiến người khác không thể không đau lòng khi nghĩ về những lời đó.
Hôm nay cô chỉ muốn qua nhìn cô bé một chút, vì như thế mới có thể yên tâm được. Mặc dù là mới quen nhưng cô rất quý cô bé, tuổi nhỏ mà lại hiểu chuyện đến thế.
Trước khi rời đi về, cô căn dặn cô bé phải khoá cửa kĩ càng, nhìn thấy chiếc điện thoại để trên đầu giường cô nhắc nhở Mẫn Nhi.
“Nếu có chuyện gì em phải gọi cho chị, chị sẽ chạy qua liền”
Cô vừa ghi số điện vừa dặn dò, nét mặt lo lắng của cô khiến Huễ Minh trong đầu bất giác hiện lên một suy nghĩ.
(Chà, cũng tới lúc nên làm mẹ rồi nhỉ Linh Hoa)
Vừa nghĩ vừa cười, Linh Hoa quay người nhìn anh, đánh nhẹ một cái giọng nói có chút đa nghi.
“Anh là đang nghĩ việc gì xấu xa hay sao mà cứ cười một mình như người điên vậy”
Nói rồi cô bước ra ngoài bỏ lại anh đứng ngơ ra đó, Mẫn Nhi lúc này mới khều lấy tay của Huễ Minh lên tiếng bảo anh.
“Chú ơi, chú ra ngoài con khoá cửa, chị Linh Hoa dặn không cho người lạ vào khi không có chị ấy”
Anh cũng vô thức bước ra ngoài, cô bé đóng cửa rồi khoá chốt. Huễ Minh mới định hình được, đi vội ra ngoài xe thì đã thấy cô ngồi bên trong đợi sẵn.
Linh Hoa sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ ấy suốt chặng đường luôn suy nghĩ về câu nói đó của Mẫn Nhi. Trong hồi tưởng cô nhớ về nó, câu nói cứ quây quẩn trong đầu.
“Ba mẹ không phải là không thương Mẫn Nhi, mà là mấy em của Mẫn Nhi còn nhỏ nên họ phải ở bên cạnh chăm sóc”
Sao có thể ngây thơ mà nói ra những câu đấy chứ, rõ ràng bản thân cũng còn rất nhỏ cũng cần sự yêu thương từ bố mẹ mà. Cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu của cô là một giọng nói trời đánh của Huễ Minh.
“Bộ em thích suy nghĩ cho nặng đầu lắm à”
“Đã lo chuyện bao đồng, còn hay suy nghĩ nữa, em không biết thương bản thân mình à”
Linh Hoa không trả lời anh mà quay đầu nhìn ra dòng xe đang tấp nập ngoài kia. Chẳng biết sao một lát sau cô lại chủ động lên tiếng nói với anh.
“Mà này, vụ kiện xong rồi anh tính chở tôi như vậy suốt sao? Tôi không có tiền trả cho anh đâu”
Huễ Minh vừa cười vừa trả lời cô
“Bộ em thấy tôi thiếu tiền lắm à?”
Linh Hoa: chứ chẳng lẽ anh cứ định đưa tôi như vậy suốt à
“Em nên cảm thấy may mắn vì có một tài xế vừa đẹp trai lại ấm áp trò chuyện với em suốt một chuyến đi như vậy”
“Đuổi đi rồi em kiếm đâu ra người tài xế như vậy nữa”
“Không sợ sao”
Linh Hoa quay lại nhìn thẳng vào mặt anh lên tiếng trả lời mấy cái câu tự luyến khi nãy của anh.
“Anh đi tôi càng mừng đấy”
“Thật là không hiểu nổi”
Huễ Minh lại tiếp tục được đà mà trêu chọc cô khiến cô giận đỏ mặt không nói được gì nữa.
“Không nói nhiều từ giờ về sau tôi sẽ là tài xế riêng của em, em không được phép từ chối”
“Còn vấn đề tiền bạc tôi thoải mái lắm, miễn là dùng tình yêu cả đời này của em trả cho tôi là được rồi”
“Giỏi như vậy thì phải thưởng đúng không nhỉ”
Huễ Minh đi bên cạnh cô rồi lên tiếng, Linh Hoa vẫn chưa làm quen được bên cạnh mình có sự xuất hiện của anh nên có chút khó chịu.
“Trước giờ nó vẫn là điều cần làm tốt”
“Đâu phải là một bài thi được 10 điểm thì sẽ được thưởng”
Anh đứng sau lưng cô rồi đặt tay lên vai đẩy nhẹ cô đi trả lời.
“Nhưng tôi vẫn muốn thưởng cho em, không nói nhiều nữa đi thôi”
Tại một trong một ngôi biệt phủ lớn, Minh Nghi ngồi trên sofa vừa ăn một chút hoa quả thì có một cuộc gọi đổ chuông đến.
Là mẹ cô, bà ấy gọi điện báo về việc mà em gái của Minh Nghi đã dọn ra bên ngoài ở để tiện cho việc học. Bà ấy cũng căn dặn cô ráng thường xuyên sang nhà trông coi em một chút dù sao con bé cũng chỉ mới chập chững ra riêng.
Minh Nghi cũng rất lễ phép hứa rằng sẽ chăm coi em thật tốt. Vừa tắt máy cô vừa thầm bụng trách con bé Tuệ Nghi cứng đầu kia, ra riêng cũng không gọi báo cô một tiếng thật là hết nói.
Quay trở về với hai con người đang dần dần có những tiến triển tốt kia. Huễ Minh trên xe nhìn sang Linh Hoa một chút rồi lại quay mắt nhìn đường lái xe.
“Sao em đối với người ta dịu dàng bao nhiêu thì với tôi lại phũ phàng vậy”
Linh Hoa cũng vội trả lời cái thắc mắc của anh ta, để hắn khỏi phải chờ đợi lâu.
“Vậy anh nói xem tại sao tôi lại phải dịu dàng với anh?”
Anh khá tự tin mà dõng dạc trả lời rằng…
“Em không thể vì sự đẹp trai này mà dịu dàng sao”
Cô vừa nghe lời vừa nói của anh ta lại trở nên trầm tư, ngoài việc ảo tưởng nặng thì cô thấy anh ta còn có thêm một nguồn tự tin mà khiến người khác phải đánh giá đó chứ.
“Đi ăn xong ghé nhà cô bé kia”
Nói xong rồi, cô quay ngắt nhìn ra cửa xe mà không thèm nói thêm một chữ nào với anh. Huễ Minh lái xe cam chịu, bây giờ trông anh không khác gì tên tài xế taxi đang lái xe cho vị khách nữ khó tính xinh đẹp vậy.
Cả hai đã có một buổi đi ăn cùng nhau, sau đó vừa hay là thời gian mà học sinh tan học đi về. Anh đưa cô về dãy nhà trọ mà cô bé kia đang sinh sống.
Vừa dừng xe là cô đã vội mở cửa đi vào trong tìm kiếm. Mẫn Nhi vừa thấy bóng dáng của Linh Hoa liền lớn tiếng hô to gọi cô vào trong.
Cô bé rất ngoan ngoãn, lấy nước cho anh và Linh Hoa.
“Hôm nay cô đến chơi với con sớm vậy”
Linh Hoa: tiện đường tan làm, mà này gọi bằng chị đi bé con gọi bằng cô như vậy chẳng lẽ trông già lắm sao.
Con bé cười ngại rồi ngây thơ trả lời.
“Dạ chị, nhưng chú đó”
Vừa nói vừa chỉ tay về phía Huễ Minh.
“Thì già ạ”
Đón nhận lấy câu nói này của cô bé khiến cô nhất thời khó đỡ mà không kiềm được bật cười nhẹ. Còn Huễ Minh lúc này mặt đen như đít nồi, dù sao anh cũng chỉ mới 29 tuổi xuân sắc phong độ còn giữ vững vậy mà bị con nhóc lớp ba gọi là ông chú già. Tự hỏi sao anh lại chẳng hề có thiện cảm trong mắt đám con nít vậy nhỉ.
Nhìn cách bố trí trong nhà, ngăn nắp gọn gàng cô tò mò lên tiếng hỏi Mẫn Nhi. Cô bé cũng rất ngây thơ bảo rằng mình nhìn theo mấy cô nhà bên cạnh rồi học theo.
Mới bé tý đã giỏi như vậy, nhiều khi cô còn không thể để nhà cửa ngăn nắp như vậy đấy. Cô cũng hỏi sâu thêm về hoàn cảnh gia đình cô bé một lần nữa. Nét trả lời ngây thơ mà khiến người khác không thể không đau lòng khi nghĩ về những lời đó.
Hôm nay cô chỉ muốn qua nhìn cô bé một chút, vì như thế mới có thể yên tâm được. Mặc dù là mới quen nhưng cô rất quý cô bé, tuổi nhỏ mà lại hiểu chuyện đến thế.
Trước khi rời đi về, cô căn dặn cô bé phải khoá cửa kĩ càng, nhìn thấy chiếc điện thoại để trên đầu giường cô nhắc nhở Mẫn Nhi.
“Nếu có chuyện gì em phải gọi cho chị, chị sẽ chạy qua liền”
Cô vừa ghi số điện vừa dặn dò, nét mặt lo lắng của cô khiến Huễ Minh trong đầu bất giác hiện lên một suy nghĩ.
(Chà, cũng tới lúc nên làm mẹ rồi nhỉ Linh Hoa)
Vừa nghĩ vừa cười, Linh Hoa quay người nhìn anh, đánh nhẹ một cái giọng nói có chút đa nghi.
“Anh là đang nghĩ việc gì xấu xa hay sao mà cứ cười một mình như người điên vậy”
Nói rồi cô bước ra ngoài bỏ lại anh đứng ngơ ra đó, Mẫn Nhi lúc này mới khều lấy tay của Huễ Minh lên tiếng bảo anh.
“Chú ơi, chú ra ngoài con khoá cửa, chị Linh Hoa dặn không cho người lạ vào khi không có chị ấy”
Anh cũng vô thức bước ra ngoài, cô bé đóng cửa rồi khoá chốt. Huễ Minh mới định hình được, đi vội ra ngoài xe thì đã thấy cô ngồi bên trong đợi sẵn.
Linh Hoa sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ ấy suốt chặng đường luôn suy nghĩ về câu nói đó của Mẫn Nhi. Trong hồi tưởng cô nhớ về nó, câu nói cứ quây quẩn trong đầu.
“Ba mẹ không phải là không thương Mẫn Nhi, mà là mấy em của Mẫn Nhi còn nhỏ nên họ phải ở bên cạnh chăm sóc”
Sao có thể ngây thơ mà nói ra những câu đấy chứ, rõ ràng bản thân cũng còn rất nhỏ cũng cần sự yêu thương từ bố mẹ mà. Cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu của cô là một giọng nói trời đánh của Huễ Minh.
“Bộ em thích suy nghĩ cho nặng đầu lắm à”
“Đã lo chuyện bao đồng, còn hay suy nghĩ nữa, em không biết thương bản thân mình à”
Linh Hoa không trả lời anh mà quay đầu nhìn ra dòng xe đang tấp nập ngoài kia. Chẳng biết sao một lát sau cô lại chủ động lên tiếng nói với anh.
“Mà này, vụ kiện xong rồi anh tính chở tôi như vậy suốt sao? Tôi không có tiền trả cho anh đâu”
Huễ Minh vừa cười vừa trả lời cô
“Bộ em thấy tôi thiếu tiền lắm à?”
Linh Hoa: chứ chẳng lẽ anh cứ định đưa tôi như vậy suốt à
“Em nên cảm thấy may mắn vì có một tài xế vừa đẹp trai lại ấm áp trò chuyện với em suốt một chuyến đi như vậy”
“Đuổi đi rồi em kiếm đâu ra người tài xế như vậy nữa”
“Không sợ sao”
Linh Hoa quay lại nhìn thẳng vào mặt anh lên tiếng trả lời mấy cái câu tự luyến khi nãy của anh.
“Anh đi tôi càng mừng đấy”
“Thật là không hiểu nổi”
Huễ Minh lại tiếp tục được đà mà trêu chọc cô khiến cô giận đỏ mặt không nói được gì nữa.
“Không nói nhiều từ giờ về sau tôi sẽ là tài xế riêng của em, em không được phép từ chối”
“Còn vấn đề tiền bạc tôi thoải mái lắm, miễn là dùng tình yêu cả đời này của em trả cho tôi là được rồi”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Khởi Đầu ~ Thực Tại
- Chương 2: Cuộc hội thoại công việc
- Chương 3: Một người yêu sách
- Chương 4: Thuận Lợi
- Chương 5: Năng lực làm việc đáng khen
- Chương 6: Bị từ chối
- Chương 7: Những lập luận của cô ta
- Chương 8: E Thẹn
- Chương 9: Ra mặt giúp đỡ
- Chương 10: Lo chuyện bao đồng
- Chương 11: Bất kể là cô mọi thứ đều sẽ để mắt tới
- Chương 12: Góc Khuất
- Chương 13: Buổi khải giảng của trường cũ
- Chương 14: Rung động chị ấy...
- Chương 15: Có chị ở đây, không được sợ
- Chương 16: Phiên tòa căng thẳng
- Chương 17: Cái kết của kẻ vô nhân tính
- Chương 18: Làm sao để gặp lại em?
- Chương 19: Con thỏ , con nhím
- Chương 20: Cửa hàng thương hiệu của anh
- Chương 21: Bữa ăn trong tình cảnh bất đắc dĩ
- Chương 22: bản nháp
- Chương 23: Cùng làm việc chung
- Chương 24: Ghen
- Chương 25: Tôi kiện anh đấy! Ngôn Huễ Minh
- Chương 26: Chạm mắt ~ Đôi mắt đẹp
- Chương 27: "Ngoan nào tôi sẽ thưởng cho...."
- Chương 28: Hay là muốn về nhà tôi ?
- Chương 29: Hiểu ra
- Chương 30: Tâm tư
- Chương 31: "Chị cười đẹp thật"
- Chương 32: Ra mắt
- Chương 33: Suy nghĩ đến anh ta
- Chương 34: Có hẹn
- Chương 35: Kỉ niệm ngày cưới
- Chương 36: Nhìn về phía em
- Chương 37: Người ta thường bảo yêu thì mới chọc
- Chương 38: Bóc vỏ tôm
- Chương 39: Cô độc
- Chương 40: Biến cố ập tới
- Chương 41: Ngồi Im
- Chương 42: Không xứng
- Chương 43: Hai người họ có điểm chung
- Chương 44: Từ trên trời rơi xuống một hôn sự
- Chương 45: Ở cùng nhau một ngày
- Chương 46: Tôi đưa anh về
- Chương 47: Mệt mỏi với sự cố chấp từ mẹ
- Chương 49: Cuộc hẹn từ vị khách đặc biệt từ Pháp trở về
- Chương 50: Tình cờ lướt qua nhau
- Chương 51: Viên kẹo dâu.... "Cho em" !
- Chương 52: Dù có được chấp thuận... Vẫn không là gì...
- Chương 53: Nghỉ Ngơi
- Chương 54: Cùng Nhau
- Chương 55: Vẫn còn tử tế với cô
- Chương 56: Sự đối lập của cả ba người
- Chương 57: Sự cố ngoài ý muốn lập biên bản
- Chương 58: Chạm mặt bất ngờ khó đỡ
- Chương 59: Mẹ chồng tương lai
- Chương 60: Trở về Thượng Hải
- Chương 61: Bước đi sai
- Chương 62: Ngưng động thời gian đó...
- Chương 63: Có những điều không lường trước được
- Chương 64: Kiếp nạn tới rồi
- Chương 65: Diễn xuất
- Chương 66: Ai cũng có một chuyện riêng
- Chương 67: Cuộc gọi từ em trai
- Chương 68: "Để tôi đưa em đi chơi"
- Chương 69: "Tôi thích em"
- Chương 70: Lạnh lúc cần, ấm lúc cần
- Chương 71: Nhưng nhượng không phải là cách
- Chương 72: "Mối quan hệ giữ cô và con trai tôi là gì?"
- Chương 73: "Hắn ta không phải là bạn trai tôi"
- Chương 74: Đảm nhiệm vụ kiện mới
- Chương 75: Có chút quyền lực
- Chương 76: Nhân chứng
- Chương 77: Cảnh cáo
- Chương 78: Sự quan tâm đặc biệt của Minh Nghi
- Chương 79: Khủng hoảng
- Chương 80: Sức nặng của tiền
- Chương 81: "Im lặng là tôi hôn em đấy"
- Chương 82: Có chút hiểu nhau
- Chương 83: Một chút rung động anh ta
- Chương 84: Thuốc đắng
- Chương 85: Khoảng cách đang dần tốt lên
- Chương 86: Khoảng cách đang dần tốt lên
- Chương 87: Tiến sâu vào việc tìm hiểu
- Chương 88: Nghiêm túc
- Chương 89: Trẻ con
- Chương 90: Suy nghĩ nhiều là mau già đấy
- Chương 91: Tiền liệu có phải là tất cả
- Chương 92: Bất lợi nghiêng
- Chương 93: Bất lợi nghiêng về phía cô
- Chương 94: Ván cờ lật ngược
- Chương 95: Tài Xế
- Chương 96: Chúng ta có hi vọng không...
- Chương 97: Một chút yên bình
- Chương 98: Bầu trời đẹp bỗng trở nên bão tố
- Chương 99: Phép màu sẽ xuất hiện hay không?
- Chương 100: Dần mở lòng với hắn ta
- Chương 101: Âm mưu
- Chương 102: Cố gắng hay là cố chấp
- Chương 103: Một trả mười
- Chương 104: Mong muốn thật sự?
- Chương 105: Cả hai đều là những người có nhiều tâm sự
- Chương 106: Bản sao sẽ không bằng bản gốc
- Chương 107: Chung phòng
- Chương 108: Thuốc ngủ
- Chương 109: Săn bình minh trên biển thất bại
- Chương 110: Mọi thứ đều rất đặc biệt
- Chương 112: Khung cảnh đẹp
- Chương 113: Suy nghĩ về quyết định
- Chương 114: Một ngày làm việc khác biệt
- Chương 114-2: Vụ kiện đặc biệt
- Chương 115: Sự tương đồng
- Chương 116: Sự kết nối của cả hai
- Chương 117: Gia trưởng
- Chương 118: Bữa ăn cùng nhau
- Chương 119: Người bà
- Chương 120: Giới hạn
- Chương 121: Nhà nội
- Chương 122: Buổi tâm sự của hai bà cháu
- Chương 123: Bà cô bên chồng
- Chương 124: Cưng chiều em
- Chương 125: Chối từ
- Chương 126: Không hứng thú với việc này
- Chương 127: Những vết sẹo
- Chương 128: Bạch Nguyệt Quang
- Chương 129: Lời nói từng rất mong muốn
- Chương 130: Chuyện tình cảm
- Chương 131: Nguy hiểm?
- Chương 132: Kịp thời
- Chương 133: Quan trọng
- Chương 134: Thay em yêu em
- Chương 135: Mọi chuyện đang dần tới gần
- Chương 136: Tạm hoãn
- Chương 137: Phóng viên
- Chương 138: Giận
- Chương 139: Tôi phải cảm ơn anh như nào?
- Chương 140
- Chương 141: Uống rượu cùng nhau
- Chương 142: Mè nheo
- Chương 143: Sự thật
- Chương 144: Suy nghĩ phong phú thật
- Chương 145: Giám đốc truyền thông
- Chương 146: Cuộc hẹn
- Chương 147: Đến muộn
- Chương 148: Chống lưng cho em
- Chương 149: Có thai
- Chương 150: Tiến triển
- Chương 151: Tình yêu lạ kì đến mức nào?
- Chương 152: Lựa chọn
- Chương 153: 1 không 2
- Chương 154: "Ngốc vừa"
- Chương 155: Tin tức
- Chương 156: Bắt đầu
- Chương 157: Mọi chuyện thật sự đã dừng lại rồi...
- Chương 158: Tôi sẽ đợi!
- Chương 159: Thật đáng trách
- Chương 160: Lý trí thì không thể nào thắng nổi con tim..
- Chương 161: Dự định
- Chương 162: Giao dịch bí mật
- bình luận