Cô Giáo Ở Nhà Tôi - Chương 48: Em yêu chị
Chương trước- Chương 1: Đến rồi, nhà của anh họ.
- Chương 2: Chị dâu là giáo viên chủ nhiệm
- Chương 3: Về quê xem võ
- Chương 4: Tịnh tâm
- Chương 5: Tôi của tương lai
- Chương 6: Bà chủ
- Chương 7: Cửa khoá
- Chương 8: Để chị kể cho nghe
- Chương 9: Tự tôn mất đi
- Chương 10: Chọn sai đường
- Chương 11: Cắt tóc
- Chương 12: Tình yêu là gì?
- Chương 13: Ái muội
- Chương 14: Giận cả thế giới
- Chương 15: Đêm ấm
- Chương 16: Chút cảm xúc nhỏ nhoi
- Chương 17: Ánh trăng sáng
- Chương 18: Hạ thấp cái tôi
- Chương 19: Về quê ăn tết
- Chương 20: Kẻ thứ ba lên mặt
- Chương 21: Lỡ đâu chị ỷ lại thì sao?
- Chương 22: Tự mình ảo tưởng
- Chương 23: Cái bóng của Hương
- Chương 24: Người ta là nắng, chị lại là cỏ cây
- Chương 25: Em đừng nhắc, được không?
- Chương 26: Chị muốn làm thêm
- Chương 27: Với em ấy là cuộc sống
- Chương 28: Chị thương em thật rồi
- Chương 29: Đã quen với cô đơn
- Chương 30: Chị dâu, chị hai, cô giáo
- Chương 31: Vũ Thị Phương Dung
- Chương 32: Ở bên em là bình yên
- Chương 33: Xem như con đã chết
- Chương 34: Nhưng có thương mãi không?
- Chương 35: Dù có phạm vào tội trọng
- Chương 36: Phổ cập giới tính
- Chương 37: Đánh ghen
- Chương 38: Có thương hay không?
- Chương 39: Kẻ bại trận
- Chương 40: Hư hỏng
- Chương 41: Chút chuyện hư hỏng
- Chương 42: Đà Lạt trăng mờ
- Chương 43: Sao chị nỡ?
- Chương 44: Đừng đụng đến Dung
- Chương 45: Để có thể thản nhiên
- Chương 46: Em tin Dung sẽ không yêu ai
- Chương 47: Cứng đầu
- Chương 48: Em yêu chị
- Chương 49: Trời sinh voi sinh cỏ
- Chương 50: Tự biết mình xấu
- Chương 51: Viên ngọc quý
- Chương 52: Còn chưa dám nghĩ là yêu
- Chương 53: Nhất tự vi sư
- Chương 54: Bầu trời Tây Bắc
- Chương 55: Chẳng là con ngoan mãi
- Chương 56: Cội nguồn của nỗi nhớ
- Chương 57: Thoả lòng
- Chương 58: Năm mới sung túc
- Chương 59: Chị không sợ xã hội, chỉ sợ mất Hương
- Chương 60: Dự định
- Chương 61: Không nỡ xa rời
- Chương 62: Sinh nhật chị Ngọc
- Chương 63: Chị sẽ là vợ ngoan
- Chương 64: Giấu cô giáo ở nhà
- Chương 65: Nếu là em
- Chương 66: Lẳng lặng ở bên
- Chương 67: Nhà mình
- Chương 68: Chơi thuốc
- Chương 69: Chị cần em
- Chương 70: Hoài thương
- Chương 71: Một kiếp không uổng phí
- Chương 72: Khi không còn em
- Chương 73: Hãy chỉ để tang một năm
- Chương 74: Người nhà
- Chương 75: Hi vọng
- Chương 76: Vợ ơi, thương chị
- Chương 77: Người tốt, người xấu
- Chương 78: Vậy con không cần tổ tiên
- Chương 79: Cười cuộc đời mình
- Chương 80: Cùng sinh cùng tử
- Chương 81: Cầu hôn
- Chương 82: Thương, hoài thương
- Chương 83: Thiên chức
- Chương 84: Đầy tháng
- Chương 85: Dự giờ
- Chương 86: Em vô dụng
- Chương 87: Yêu em
- Chương 88: Là chân tình
- Chương 89: Kiếp sau mình yêu nhau nhé?
- Chương 90: Nhìn em già đi
- Chương 91: Ngoại truyện: Ghen hụt
- Chương 92: Ngoại truyện: Người con gái ta thương
- Chương 93: Ngoại truyện: Gia đình lạ lẫm
- Chương 94: Ngoại truyện: Ngọc Hương, Phương Dung
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cô Giáo Ở Nhà Tôi
Chương 48: Em yêu chị
Đến tận mười một giờ mà Dung vẫn chưa ngủ được, cuối cùng nàng cũng nhấn nút gọi cho Hương, lần này không phải là nói chuyện yêu đương nữa mà chỉ là kể chuyện bé nghe trước khi rơi vào mộng đẹp.
Nàng sợ cảm giác chỉ ở một mình giữa đồng không mông quạnh như thế này, vậy nên nàng cần một giọng nói. Gọi Ngọc và My thì không được, gọi Thư Phương càng không... chỉ còn mỗi mình Hương...
Chưa tới ba giây Hương đã vui mừng nghe máy, hệt như nghe được điện thoại của nàng như ơn phước của con bé.
"Đừng hỏi chị ở đâu nữa, kể chút chuyện gì cho chị nghe đi, ở đây chỉ còn một mình chị, hơi sợ ma."
Hương ấn nút bật camera lên, Dung cũng bật camera lên, dù sao ở trong phòng nên em ấy cũng không biết nàng đang ở đâu. Hương với đôi mắt sưng vù làm cho nàng buồn cười, hai đôi mắt của hai người hệt như bốn cái trứng gà đỏ hỏn.
"Nhớ chị lắm."
Dung mím môi, cuối cùng cũng buông ra một câu thật lòng: "Chị cũng nhớ."
"Em có điều này muốn nói cho chị nghe, mà em nghĩ nếu em nói trực tiếp cho chị nghe thì hay hơn."
"Em nói đi, chị nghe, không cần phải gặp chị đâu."
Nghĩ chần chừ mãi cũng không tốt nên Hương mới thổ lộ với Dung qua điện thoại ngay lúc này, cô sợ mình chần chừ nữa chị sẽ không nghe máy của mình nữa, cũng không như lúc này gọi cho cô. Cô sợ mình tìm không thấy chị, hai ngày này với cô thật dài, một ngày thiếu chị như một năm đằng đằng trôi qua, cô nhớ chị vô cùng.
"Em yêu chị. Không phải do em ngộ nhận, em yêu chị từ lâu lắm rồi, từ lúc đêm mưa chị nằm trong vòng tay của em, em không dám nói ra vì sợ em không đủ mạnh mẽ lo cho chị. Nhưng giờ em mặc kệ hết, trời sinh voi sinh cỏ, em với chị không sợ không sống được. Bây giờ em chỉ sợ... em mất chị."
Dung nghe khóe mắt của mình nóng hổi, nàng che mắt mình cố gắng không cho Hương thấy mình rơi nước mắt. Yêu em ấy đến ngày hôm nay cuối cùng cũng nghe được một câu em yêu chị hoàn chỉnh, càng nghĩ Dung càng khóc nhiều hơn, nàng che mắt mình chỉ chừa lại đôi môi, không quên mắng Hương: "Xấu xa... bây giờ mới nói... nếu em nói sớm hơn chị đã không phải ngủ một mình ở đây rồi..."
"Hồi nãy chị không cho em nói..."
"Chị không cho thì em không nói... từ khi nào em nghe lời chị vậy?"
Hương cũng lẳng lặng rơi nước mắt: "Chị ngủ một mình có sợ không? Em lo chị ở một mình sẽ buồn, đồ chơi của chị vẫn còn ở nhà, chị không lấy lên trên ấy sẽ rất chán."
Cô đem rổ len của Dung lại gần camera khiến Dung nhịn không được mà bật cười, là đang khóc nhưng vẫn phải cười.
"Đồ đan len của chị chứ có phải đồ chơi đâu."
"Em muốn lên ấy với chị..."
Thật sự để người thương ở đó khiến Hương không an lòng, cô muốn lên trên ấy cùng chị, để cho ngày tháng của chị trôi qua dễ dàng hơn. Nhưng mà chị khả năng cao sẽ không chịu, đúng như cô nghĩ chị bảo rằng: "Không, Hương ở nhà ráng học, sau này còn lo cho chị và con..."
"Chị có bầu rồi!!!"
Mặt Dung đỏ lựng lên ngay lập tức, cái đồ ngốc này sao lại có thể nghĩ nàng có bầu rồi, nàng làm sao có bầu được, nàng không phải là mẹ sọ dừa!
"Không, chị giả dụ là chị sẽ có bầu."
"Chị có bầu với ai? Không được! Không được! Chị là của em, ai cũng không được đụng vào, ai đụng vào em gϊếŧ chết." Hương nghĩ ra viễn cảnh Dung sẽ ngủ với người khác để có bầu, cô ngay lập tức lắc lắc đầu để suy nghĩ đó bay đi, không được, chị ấy không thể có bầu được. Chị ấy là của cô, của cô một ngày cũng là của cô một đời, không thể nào là của người khác được.
Dung nhăn mặt không hài lòng, tối ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ, nàng biết Hương nhát gan đến chết đi được, chỉ có mỗi đợt đi về quê nàng bị người ta xàm sỡ em ấy mới phản ứng mạnh như thế, còn lại em ấy chỉ là một chú mèo nhỏ đáng yêu mà thôi.
Mà Dung không biết chú mèo nhỏ đáng yêu này đã qua nhà dọa gϊếŧ Vân nếu Vân còn dám đụng đến vợ yêu của chú mèo nhỏ đáng yêu, còn bảo rằng không nể tình chủ tớ bạn bè đã cho Vân một trận nhớ đời. Dung không biết chú mèo nhỏ đáng yêu của mình từ nhỏ đã học võ, những chỗ nào đánh vào sẽ chết, những chỗ nào an toàn Hương hiểu rõ vô cùng.
Chung quy Hương vẫn là chú mèo nhỏ đáng yêu của Dung, cho đến khi có người động chạm vào nàng, cô bé mới bắt buộc lộ nguyên hình mà gầm một tiếng, hổ không ra oai không có nghĩa đã bị biến thành mèo nhà.
Hai người video call cho nhau cho đến khi Dung ngủ mất, Hương lấy dây sạc sạc điện thoại, cứ để điện thoại kết nối với nhau như vậy cho đến sáng. Buổi sáng khi Dung ngủ dậy đã thấy Hương, em ấy đang nhắm mắt ngủ, đôi mắt mệt mỏi kia trông thương vô cùng.
"Nhớ em..." Nàng nói khẽ thật khẽ.
"Em cũng nhớ chị... muốn ôm chị vào buổi sáng..."
Em ấy đột nhiên nói làm cho Dung giật mình, nàng còn tưởng em ấy đang ngủ, thì ra là tỉnh rồi những vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Hai người nhìn nhau một lúc, cảm nhận có thứ gì đó ấm nóng chảy trong lòng, ấm áp, khiến hai người không tự chủ được mà nảy sinh sự si mê.
"Sáng chị ăn cái gì?"
"Sáng? Chị phải đi một dọc xem thử có gì ăn không. Bye em nha."
Dung lạnh đến độ không thể nào mặc đồ bình thường ra đường, nàng khoác một chiếc áo len hôm đi Đà Lạt nhưng vẫn không hết lạnh, nhìn thấy người đi đường ai cũng mặc áo phao, Dung quyết định tìm mua cho mình một chiếc áo phao ấm áp. Vùng xa như thế này chắc hẳn không ship gì tới nổi, vậy nên nàng mua đại áo của dân địa phương mà mặc, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp.
Ở đây người dân không hay ăn sáng ngoài đường, vậy nên đi một lúc mà chẳng thấy nhiều món lắm, Dung ngừng lại mua một ổ bánh mì, món ăn truyền thống, quen thuộc. Ở đây hầu hết là người dân tộc nhưng vẫn biết tiếng Kinh, Dung mua vội một ổ rồi chạy về nhà, lạnh suýt chết nàng. Ở nơi lạnh lẽo này nàng lại nhớ đến người con gái ôm mình khi lạnh, nhớ đến Hương, nỗi nhớ dai dẳng mãi không dứt.
Ở nơi này Dung chẳng có lấy một người bạn, mà vốn dĩ nàng cũng không có bạn bè gì nhiều. Chẳng biết cơ may nào mà nàng gặp được bốn người My Ngọc, Thư Phương, vậy nên nàng có bốn người bạn mới, cùng một người bạn đời. Thật ra tính tình của Dung khá lạnh nhạt, những người muốn kết bạn với nàng đều chịu không nổi nàng, vậy nên nàng mới không có bạn lâu dài.
Vừa ăn bánh mì xong thì thấy Hương nhắn, em ấy bảo: "Trời lạnh, uống trà gừng mật ong không em ship?"
Dung biết tỏng em ấy muốn lừa mình, vậy nên nàng nhắn tin trả lời: "Không cần, ở đây có."
"Ở trên ấy có len không? Không có sao chị đan len được?"
"Có."
"Vậy... ở trên đó có em không? Không có sao chị ôm được?"
Dung bật cười: "Em nói chuyện còn lợi hại hơn giáo viên dạy Văn."
"Em còn rất nhiều trò lợi hại nha, có thể khiến chị vui không tả được luôn, cho em địa chỉ em ship lên."
"Thôi đi cô nương, à, em làm giấy tờ chưa?"
"Giấy tờ, em nộp đơn rồi, trường đại học X."
Dung ngạc nhiên không thôi: "Học trong nước?"
Nàng sợ cảm giác chỉ ở một mình giữa đồng không mông quạnh như thế này, vậy nên nàng cần một giọng nói. Gọi Ngọc và My thì không được, gọi Thư Phương càng không... chỉ còn mỗi mình Hương...
Chưa tới ba giây Hương đã vui mừng nghe máy, hệt như nghe được điện thoại của nàng như ơn phước của con bé.
"Đừng hỏi chị ở đâu nữa, kể chút chuyện gì cho chị nghe đi, ở đây chỉ còn một mình chị, hơi sợ ma."
Hương ấn nút bật camera lên, Dung cũng bật camera lên, dù sao ở trong phòng nên em ấy cũng không biết nàng đang ở đâu. Hương với đôi mắt sưng vù làm cho nàng buồn cười, hai đôi mắt của hai người hệt như bốn cái trứng gà đỏ hỏn.
"Nhớ chị lắm."
Dung mím môi, cuối cùng cũng buông ra một câu thật lòng: "Chị cũng nhớ."
"Em có điều này muốn nói cho chị nghe, mà em nghĩ nếu em nói trực tiếp cho chị nghe thì hay hơn."
"Em nói đi, chị nghe, không cần phải gặp chị đâu."
Nghĩ chần chừ mãi cũng không tốt nên Hương mới thổ lộ với Dung qua điện thoại ngay lúc này, cô sợ mình chần chừ nữa chị sẽ không nghe máy của mình nữa, cũng không như lúc này gọi cho cô. Cô sợ mình tìm không thấy chị, hai ngày này với cô thật dài, một ngày thiếu chị như một năm đằng đằng trôi qua, cô nhớ chị vô cùng.
"Em yêu chị. Không phải do em ngộ nhận, em yêu chị từ lâu lắm rồi, từ lúc đêm mưa chị nằm trong vòng tay của em, em không dám nói ra vì sợ em không đủ mạnh mẽ lo cho chị. Nhưng giờ em mặc kệ hết, trời sinh voi sinh cỏ, em với chị không sợ không sống được. Bây giờ em chỉ sợ... em mất chị."
Dung nghe khóe mắt của mình nóng hổi, nàng che mắt mình cố gắng không cho Hương thấy mình rơi nước mắt. Yêu em ấy đến ngày hôm nay cuối cùng cũng nghe được một câu em yêu chị hoàn chỉnh, càng nghĩ Dung càng khóc nhiều hơn, nàng che mắt mình chỉ chừa lại đôi môi, không quên mắng Hương: "Xấu xa... bây giờ mới nói... nếu em nói sớm hơn chị đã không phải ngủ một mình ở đây rồi..."
"Hồi nãy chị không cho em nói..."
"Chị không cho thì em không nói... từ khi nào em nghe lời chị vậy?"
Hương cũng lẳng lặng rơi nước mắt: "Chị ngủ một mình có sợ không? Em lo chị ở một mình sẽ buồn, đồ chơi của chị vẫn còn ở nhà, chị không lấy lên trên ấy sẽ rất chán."
Cô đem rổ len của Dung lại gần camera khiến Dung nhịn không được mà bật cười, là đang khóc nhưng vẫn phải cười.
"Đồ đan len của chị chứ có phải đồ chơi đâu."
"Em muốn lên ấy với chị..."
Thật sự để người thương ở đó khiến Hương không an lòng, cô muốn lên trên ấy cùng chị, để cho ngày tháng của chị trôi qua dễ dàng hơn. Nhưng mà chị khả năng cao sẽ không chịu, đúng như cô nghĩ chị bảo rằng: "Không, Hương ở nhà ráng học, sau này còn lo cho chị và con..."
"Chị có bầu rồi!!!"
Mặt Dung đỏ lựng lên ngay lập tức, cái đồ ngốc này sao lại có thể nghĩ nàng có bầu rồi, nàng làm sao có bầu được, nàng không phải là mẹ sọ dừa!
"Không, chị giả dụ là chị sẽ có bầu."
"Chị có bầu với ai? Không được! Không được! Chị là của em, ai cũng không được đụng vào, ai đụng vào em gϊếŧ chết." Hương nghĩ ra viễn cảnh Dung sẽ ngủ với người khác để có bầu, cô ngay lập tức lắc lắc đầu để suy nghĩ đó bay đi, không được, chị ấy không thể có bầu được. Chị ấy là của cô, của cô một ngày cũng là của cô một đời, không thể nào là của người khác được.
Dung nhăn mặt không hài lòng, tối ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ, nàng biết Hương nhát gan đến chết đi được, chỉ có mỗi đợt đi về quê nàng bị người ta xàm sỡ em ấy mới phản ứng mạnh như thế, còn lại em ấy chỉ là một chú mèo nhỏ đáng yêu mà thôi.
Mà Dung không biết chú mèo nhỏ đáng yêu này đã qua nhà dọa gϊếŧ Vân nếu Vân còn dám đụng đến vợ yêu của chú mèo nhỏ đáng yêu, còn bảo rằng không nể tình chủ tớ bạn bè đã cho Vân một trận nhớ đời. Dung không biết chú mèo nhỏ đáng yêu của mình từ nhỏ đã học võ, những chỗ nào đánh vào sẽ chết, những chỗ nào an toàn Hương hiểu rõ vô cùng.
Chung quy Hương vẫn là chú mèo nhỏ đáng yêu của Dung, cho đến khi có người động chạm vào nàng, cô bé mới bắt buộc lộ nguyên hình mà gầm một tiếng, hổ không ra oai không có nghĩa đã bị biến thành mèo nhà.
Hai người video call cho nhau cho đến khi Dung ngủ mất, Hương lấy dây sạc sạc điện thoại, cứ để điện thoại kết nối với nhau như vậy cho đến sáng. Buổi sáng khi Dung ngủ dậy đã thấy Hương, em ấy đang nhắm mắt ngủ, đôi mắt mệt mỏi kia trông thương vô cùng.
"Nhớ em..." Nàng nói khẽ thật khẽ.
"Em cũng nhớ chị... muốn ôm chị vào buổi sáng..."
Em ấy đột nhiên nói làm cho Dung giật mình, nàng còn tưởng em ấy đang ngủ, thì ra là tỉnh rồi những vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Hai người nhìn nhau một lúc, cảm nhận có thứ gì đó ấm nóng chảy trong lòng, ấm áp, khiến hai người không tự chủ được mà nảy sinh sự si mê.
"Sáng chị ăn cái gì?"
"Sáng? Chị phải đi một dọc xem thử có gì ăn không. Bye em nha."
Dung lạnh đến độ không thể nào mặc đồ bình thường ra đường, nàng khoác một chiếc áo len hôm đi Đà Lạt nhưng vẫn không hết lạnh, nhìn thấy người đi đường ai cũng mặc áo phao, Dung quyết định tìm mua cho mình một chiếc áo phao ấm áp. Vùng xa như thế này chắc hẳn không ship gì tới nổi, vậy nên nàng mua đại áo của dân địa phương mà mặc, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp.
Ở đây người dân không hay ăn sáng ngoài đường, vậy nên đi một lúc mà chẳng thấy nhiều món lắm, Dung ngừng lại mua một ổ bánh mì, món ăn truyền thống, quen thuộc. Ở đây hầu hết là người dân tộc nhưng vẫn biết tiếng Kinh, Dung mua vội một ổ rồi chạy về nhà, lạnh suýt chết nàng. Ở nơi lạnh lẽo này nàng lại nhớ đến người con gái ôm mình khi lạnh, nhớ đến Hương, nỗi nhớ dai dẳng mãi không dứt.
Ở nơi này Dung chẳng có lấy một người bạn, mà vốn dĩ nàng cũng không có bạn bè gì nhiều. Chẳng biết cơ may nào mà nàng gặp được bốn người My Ngọc, Thư Phương, vậy nên nàng có bốn người bạn mới, cùng một người bạn đời. Thật ra tính tình của Dung khá lạnh nhạt, những người muốn kết bạn với nàng đều chịu không nổi nàng, vậy nên nàng mới không có bạn lâu dài.
Vừa ăn bánh mì xong thì thấy Hương nhắn, em ấy bảo: "Trời lạnh, uống trà gừng mật ong không em ship?"
Dung biết tỏng em ấy muốn lừa mình, vậy nên nàng nhắn tin trả lời: "Không cần, ở đây có."
"Ở trên ấy có len không? Không có sao chị đan len được?"
"Có."
"Vậy... ở trên đó có em không? Không có sao chị ôm được?"
Dung bật cười: "Em nói chuyện còn lợi hại hơn giáo viên dạy Văn."
"Em còn rất nhiều trò lợi hại nha, có thể khiến chị vui không tả được luôn, cho em địa chỉ em ship lên."
"Thôi đi cô nương, à, em làm giấy tờ chưa?"
"Giấy tờ, em nộp đơn rồi, trường đại học X."
Dung ngạc nhiên không thôi: "Học trong nước?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đến rồi, nhà của anh họ.
- Chương 2: Chị dâu là giáo viên chủ nhiệm
- Chương 3: Về quê xem võ
- Chương 4: Tịnh tâm
- Chương 5: Tôi của tương lai
- Chương 6: Bà chủ
- Chương 7: Cửa khoá
- Chương 8: Để chị kể cho nghe
- Chương 9: Tự tôn mất đi
- Chương 10: Chọn sai đường
- Chương 11: Cắt tóc
- Chương 12: Tình yêu là gì?
- Chương 13: Ái muội
- Chương 14: Giận cả thế giới
- Chương 15: Đêm ấm
- Chương 16: Chút cảm xúc nhỏ nhoi
- Chương 17: Ánh trăng sáng
- Chương 18: Hạ thấp cái tôi
- Chương 19: Về quê ăn tết
- Chương 20: Kẻ thứ ba lên mặt
- Chương 21: Lỡ đâu chị ỷ lại thì sao?
- Chương 22: Tự mình ảo tưởng
- Chương 23: Cái bóng của Hương
- Chương 24: Người ta là nắng, chị lại là cỏ cây
- Chương 25: Em đừng nhắc, được không?
- Chương 26: Chị muốn làm thêm
- Chương 27: Với em ấy là cuộc sống
- Chương 28: Chị thương em thật rồi
- Chương 29: Đã quen với cô đơn
- Chương 30: Chị dâu, chị hai, cô giáo
- Chương 31: Vũ Thị Phương Dung
- Chương 32: Ở bên em là bình yên
- Chương 33: Xem như con đã chết
- Chương 34: Nhưng có thương mãi không?
- Chương 35: Dù có phạm vào tội trọng
- Chương 36: Phổ cập giới tính
- Chương 37: Đánh ghen
- Chương 38: Có thương hay không?
- Chương 39: Kẻ bại trận
- Chương 40: Hư hỏng
- Chương 41: Chút chuyện hư hỏng
- Chương 42: Đà Lạt trăng mờ
- Chương 43: Sao chị nỡ?
- Chương 44: Đừng đụng đến Dung
- Chương 45: Để có thể thản nhiên
- Chương 46: Em tin Dung sẽ không yêu ai
- Chương 47: Cứng đầu
- Chương 48: Em yêu chị
- Chương 49: Trời sinh voi sinh cỏ
- Chương 50: Tự biết mình xấu
- Chương 51: Viên ngọc quý
- Chương 52: Còn chưa dám nghĩ là yêu
- Chương 53: Nhất tự vi sư
- Chương 54: Bầu trời Tây Bắc
- Chương 55: Chẳng là con ngoan mãi
- Chương 56: Cội nguồn của nỗi nhớ
- Chương 57: Thoả lòng
- Chương 58: Năm mới sung túc
- Chương 59: Chị không sợ xã hội, chỉ sợ mất Hương
- Chương 60: Dự định
- Chương 61: Không nỡ xa rời
- Chương 62: Sinh nhật chị Ngọc
- Chương 63: Chị sẽ là vợ ngoan
- Chương 64: Giấu cô giáo ở nhà
- Chương 65: Nếu là em
- Chương 66: Lẳng lặng ở bên
- Chương 67: Nhà mình
- Chương 68: Chơi thuốc
- Chương 69: Chị cần em
- Chương 70: Hoài thương
- Chương 71: Một kiếp không uổng phí
- Chương 72: Khi không còn em
- Chương 73: Hãy chỉ để tang một năm
- Chương 74: Người nhà
- Chương 75: Hi vọng
- Chương 76: Vợ ơi, thương chị
- Chương 77: Người tốt, người xấu
- Chương 78: Vậy con không cần tổ tiên
- Chương 79: Cười cuộc đời mình
- Chương 80: Cùng sinh cùng tử
- Chương 81: Cầu hôn
- Chương 82: Thương, hoài thương
- Chương 83: Thiên chức
- Chương 84: Đầy tháng
- Chương 85: Dự giờ
- Chương 86: Em vô dụng
- Chương 87: Yêu em
- Chương 88: Là chân tình
- Chương 89: Kiếp sau mình yêu nhau nhé?
- Chương 90: Nhìn em già đi
- Chương 91: Ngoại truyện: Ghen hụt
- Chương 92: Ngoại truyện: Người con gái ta thương
- Chương 93: Ngoại truyện: Gia đình lạ lẫm
- Chương 94: Ngoại truyện: Ngọc Hương, Phương Dung