Đó là một bản cổ tịch, vốn là một trong số những lễ vật mà người ta vì lấy lòng Khương Văn Chính đưa tới, chỉ tiếc Ninh Quốc Công lại không thích một cái nào cả. Hôm qua nghe Dương Hàm yêu thích, Khương Kỳ lập tức nghĩ đến những cái trân quý bài trí trong thư phòng Khương Văn Chính.
Mặc dù Dương Hàm đã tòng quân nhưng xuất thân là văn nhân nên ông nhìn thấy những cổ tịch này sao có thể không động tâm. Ông cẩn thận liếc nhìn sách cổ ở trong tay, con mắt tỏa sáng.
Khương Kỳ hướng Nghiêm Tiêu Nghi nháy mắt. Nhìn đi! Vi phu chọn không sai đâu. Cái này gọi là hợp ý.
Nghiêm Tiêu Nghi cong khóe môi, liếc mắt không nhìn hắn.
Cổ tịch vốn là vật trân quý khan hiếm, cho dù là có tiền cũng không chắc chắn có thể tìm được, mà Khương Kỳ đưa tới đúng là một quyển gốc có thể nói quý càng thêm quý, ngàn vàng khó mua.
Ninh Quốc Công chấp chưởng 40 vạn đại quân kinh kỳ, trong hàng tướng lĩnh đóng giữ các châu quận cũng có không ít qua lại thân thiết, thậm chí bản thân cũng từng là thuộc hạ Ninh Quốc Công cho nên, Khương Kỳ làm thế tử, hoàn toàn không cần thiết lấy lòng ông, một kẻ trú tận Tây Nam xa xôi này. Vì vậy việc Khương Kỳ cố ý lấy lòng nà chẳng qua bởi vì ông là cữu cữu Nghiêm Tiêu Nghi mà thôi.
Nghĩ như vậy, khuôn mặt vốn băng lãnh của Dương Hàm rốt cục lộ ra nụ cười.
Khương Kỳ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, tính cả những năm trong mộng kia, hắn ngoại trừ Nghiêm Tiêu Nghi ra, thì không tận lực đi lấy lòng ai cả. Vị Vân Huy Tướng quân này ở trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi địa vị rõ ràng, vậy nên cho dù là trong lòng bất mãn vì Nghiêm Tiêu Nghi quan tâm người khác, nhưng Khương Kỳ vẫn muốn làm cho Nghiêm Tiêu Nghi vui vẻ nhiều hơn. Huống chi Dương Hàm này là thật lòng quan tâm Nghiêm Tiêu Nghi, người đối tốt với Nghiêm Tiêu Nghi, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Một người không còn khó xử, một người khác cố ý lấy lòng, có qua có lại, ở chung lại dần dần trở nên hài hòa. Dương Hàm văn võ song toàn, mà Khương Kỳ thì từ nhỏ ở trong cung cùng hoàng tử được đại nho đương thời dạy bảo, cho dù bất cần đời, nhưng cũng không phải dốt nát như lời đồn, cộng thêm xuất thân nhà tướng, mưa dầm thấm đất, đối với việc quân cũng hết sức quen thuộc.
Qua một hồi, Dương Hàm đối với Khương Kỳ càng có chút hảo cảm. Nói tới mặc dù Khương Kỳ không có kiến giải độc đáo hay một tiếng hót lên làm kinh người gì, nhưng mặc kệ là văn là võ, đều có thể từ trong lời nói cảm nhận được hắn vững chắc căn cơ. Mặc dù không phải một người kinh tài tuyệt diễm, nhưng so với tin đồn, người này cũng không phải bất trị như vậy.
"Nói đến tiểu nhi tử Thành An Tướng quân bị ngươi đánh gãy chân, bây giờ chỉ mới một năm cũng đã là chính ngũ phẩm Đô úy..." Dương Hàm cảm khái.
Khương Kỳ thuận miệng nói: "Vậy là chân tiểu tử kia tốt hơn rồi?"
Nhưng mà nói vừa xong, Khương Kỳ lập tức ngừng lại, hắn có chút chột dạ nhìn Dương Hàm, mình thật sự là ở không đi gây sự, thật vất vả dỗ cữu cữu vui vẻ, lần này coi như xong. Ngay lúc Khương Kỳ đang muốn hướng Nghiêm Tiêu Nghi cầu cứu, liền nghe Dương Hàm hỏi: "Tiểu tử nhà Thành An Tướng quân kia, võ nghệ rất tốt. Nhớ tới có lẽ lớn hơn thế tử hai tuổi nhỉ?"
Khương Kỳ gượng cười, gật đầu."Đúng là như thế."
"Nói như vậy, có thể đánh gãy chân người lớn hơn mình hai tuổi, chắc hẳn võ nghệ của thế tử cũng nổi bật." Dương Hàm dường như xác định nói.
Khương Kỳ nụ cười gượng cơ hồ muốn cứng ở trên mặt. Nổi bật cái gì mà nổi bật? Nếu không phải học cha hắn năm đó khi ông còn là ăn xin, học được những chiêu thức lỗ mãng xuất ra khi bản thân không có chuẩn bị, kết quả đó coi như cái này nói không chính xác. Những thủ đoạn kia đánh nhau trên chiến trường thì có thể chứ đặt ở ngày bình thường coi như thật sự không ra gì.
Nhưng mà Khương Kỳ không biết là, Dương Hàm xuất thân văn nhân, một thân võ nghê kia ngoại trừ hồi nhỏ học qua một chút cường thân cơ bản ra, cái khác đều là ở chiến trường theo học lão binh - người lõi đời, so với Khương Văn Chính cũng không khá hơn chút nào. Lúc đầu Dương Hàm còn mang dáng điệu văn nhân, cảm thấy những thủ đoạn kia quá mức bỉ ổi, nhưng ở chiến trường có thể sống sót mới là quan trọng nhất.
Dương Hàm nhìn biểu cảm mất tự nhiên của Khương Kỳ thì hiểu rõ. Thế nhưng cái này lại có liên quan gì chứ? Trên sa trường thắng bại mới quan trọng nhất, Khương Kỳ cũng là làm cho đối phương biết quy củ này trước một bước mà thôi.
Mắt thấy sắp đến buổi trưa, thân vệ trước đó mang theo lão quản sự rời đi, bây giờ đến đây bẩm báo, nói ngọ thiện đã chuẩn bị xong. Mấy người bọn họ đi thiên sảnh, Nghiêm Tiêu Nghi phát hiện trên bàn lại bày tất cả các món ăn mà nàng thích ăn.
"Hậu trù đều là lão nhân trước kia đã từng hầu hạ mẫu thân ngươi, nghĩ đến cũng có thể phù hợp khẩu vị của ngươi." Dương Hàm nói.
Nghiêm Tiêu Nghi thở dài: "Sau khi mẫu thân qua đời, phòng bếp Nghiêm phủ cũng đổi người, thật rất là hoài niệm."
Khương Kỳ nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói như vậy, lập tức nói: "Nếu nàng thích, vậy hãy để Lý ma ma đến chỗ cữu cữu theo sư phó phòng bếp học đi."
Dương Hàm tiếp lời: "Như vậy cũng đúng, tuy nói đều là đồ ăn thường ngày, nhưng vẫn nên phái người thông minh linh hoạt một chút, học cho nhanh."
"Ai!" Khương Kỳ vội vàng gật đầuL "Chờ sau khi chúng ta trở về, lập tức phái người tới."
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn, bật cười nói: "Không vội."
"Làm sao không vội?" Khương Kỳ chân thành nói: "Ngộ nhỡ phu nhân đột nhiên thèm, cũng không thể cố ý chạy tới phủ thượng cữu cữu nha?"
Nghiêm Tiêu Nghi có chút xấu hổ nhìn Dương Hàm một cái, Dương Hàm lại là khoát tay cười. Nhìn ra, Khương Kỳ đối với Nghiêm Tiêu Nghi không phải là làm cho người khác nhìn, mà là thời thời khắc khắc quan tâm, để ý. Như thế, sau này ông cũng yên tâm.
Chờ thời điểm Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi rời đi, cũng đã đến giờ Thân. Dương Hàm đưa tiễn hai người sau đó đi đến từ đường trong phủ, trong từ đường ngoại trừ bày linh vị phụ mẫu ra, còn có linh vị Dương thị.
Dựa theo quy củ, nữ nhi đã xuất giá, sau khi qua đời nhà ngoại không thể tự tiện lập linh vị, trừ phi nữ tử này ly hôn hoặc là nhà chồng đã mất, nhưng mà cái quy củ này Dương Hàm hoàn toàn không quan tâm.
Sau khi Dương Hàm đốt nhan cắm vào lư hương, quỳ chân bên trên bồ đoàn, nhìn linh vị trước mặt, chậm rãi nói: "Lúc trước A tỷ đi, dặn đi dặn lại, để cho ta chiếu cố tốt Nghi Nhi, là tiểu đệ vô dụng, cũng xem thường người nhà họ Nghiêm vô sỉ kia, lại để Nghi Nhi chịu ủy khuất như vậy. Thế nhưng cũng may trời cao chiếu cố, Nghi Nhi bây giờ sống rất tốt, vị Khương gia kia mặc dù không xem là rể hiền, nhưng đối xử với Nghi Nhi cũng là thực tình. A tỷ ở dưới suối vàng có biết, cũng xin an tâm đi!"
Nói xong, Dương Hàm vái ba cái, đứng dậy mở cửa. Chân còn chưa bước ra đi, chỉ thấy lão quản sự đứng ở trước cửa, mím môi, một mặt oán trách.
Dương Hàm kỳ quái nói: "Toàn bá sao vậy?"
Toàn bá nhìn thoáng qua từ đường, sau đó nói: "Bây giờ biểu tiểu thư cũng thành hôn, Tướng quân cũng nên suy nghĩ một chút hôn nhân đại sự của mình."
Được, lão nhân gia lại không mơ hồ.
Dương Hàm cười khổ nói: "Toàn bá, ta bây giờ quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, làm gì có thời gian. . ."
"Đừng nói với lão tử những lời này, lúc trước thời điểm lão gia ra đi, lão nô đã đáp ứng lão gia, phải chăm sóc Tướng quân thật tốt. Tướng quân bỏ văn theo võ, lão nô không xen vào, nhưng lão nô không thể trơ mắt nhìn Dương gia không người kế tục." Toàn bá nói một chút, nhất thời cảm khái, lại lau nước mắt.
Dương Hàm có thể nói là người gặp thần gϊếŧ thần, nhưng đối diện lão nhân lúc trước từ trong tay phản quân đoạt lại thi thể phụ thân, lại không thể làm gì: "Toàn bá, kia đang có mấy người cũng rất tốt, sang năm ta liền thành thân."
Dương Hàm đỡ lão quản sự, chậm rãi đi xuống bậc thang. Toàn bá nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt, đôi mắt hơi đục nhìn chòng chọc Dương Hàm: "Đại thiếu gia chớ có lừa gạt lão nô nữa, nếu không lão nô liền đi nói cho lão gia, nói đại thiếu gia ngài hôm nay trốn học."
Dương Hàm than nhẹ, lão nhân gia đây là lại mơ hồ rồi. . .
Ngọc Thanh viện
"Cữu cữu lại hào phóng như vậy?" Khương Kỳ nhìn khế đất, còn có một số ngân phiếu cùng sổ sách trong tay Nghiêm Tiêu Nghi. Hắn xích lại phía trước, mặt sắp dán bên tai Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi chuyển đầu hơi hướng ra phía ngoài, buông khế đất trong tay xuống, sau đó nói: "Ba gian cửa hàng này, đều là đồ cưới mẹ ta, sau khi mẹ ta đi, vẫn luôn để cữu cữu giữ thay."
Khương Kỳ một tay kéo Nghiêm Tiêu Nghi ngồi trong ngực, cái cằm khoác lên trên vai Nghiêm Tiêu Nghi, mặt dán ở bên mặt Nghiêm Tiêu Nghi cọ xát: "Đều là vị trí tốt, cũng khó trách sẽ có nhiều lợi nhuận như vậy."
Nghiêm Tiêu Nghi đánh bàn tay Khương Kỳ phủ lên hông nàng, tức giận nói: "Mau buông tay."
Khương Kỳ vòng quanh tay của nàng lại nắm thật chặt: "Mặt trời đã lặn rồi, không phải ban ngày, hai ta vợ chồng tự nhiên thân mật."
Nghiêm Tiêu Nghi lập tức im lặng: "Nơi nào người cũng lấy cớ, vào ban ngày, cũng không thấy người thành thật."
"Vào ban ngày thân mật cùng hiện tại thân mật là không giống." Khương Kỳ cúi đầu ngửi mùi hương trên thân người trong ngực, hô hấp trở nên thâm trầm.
"Thế tử, người vẫn là nhanh chóng buông thϊếp ra, những vật này còn phải nhập sổ đấy!" Mỗi lần Khương Kỳ như thế, đến bây giờ Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ không cần e lệ.
"Không vội cái này làm trong chốc lát." Khương Kỳ hoàn toàn không nguyện ý buông tay. Thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc tắm rửa, hắn đã từng nghĩ đến Nghiêm Tiêu Nghi thủ dâʍ rồi, nhưng mà kết quả làm hắn có chút thất bại nhanh chóng. Ngày thứ hai cánh tay ê ẩm không nói, canh giờ cũng ngắn.
Hắn thật không muốn ở trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi mất mặt, nhưng những ngày qua, ôn hương nhuyễn ngọc, người hắn cũng sắp không chịu nổi.
". . ." Nghiêm Tiêu Nghi cũng lười khuyên, chỉ có thể tùy ý để Khương Kỳ ôm nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi lần nữa cầm lấy sổ sách, cẩn thận lật xem.
Nghiêm Tiêu Nghi từ bỏ phản kháng, Khương Kỳ ngược lại cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn nghiêng đầu, ở bên tai Nghiêm Tiêu Nghi thấp giọng kêu: "Nghi Nhi. . ."
Bên tai Nghiêm Tiêu Nghi trong nháy mắt phiếm hồng: "Thế tử, chớ có động loạn."
". . ." Khương Kỳ sững sờ. Đây là không để hắn vào trong mắt hả? Rõ ràng hắn rất ủy khuất, tức phụ còn không để hắn vào mắt, thân là nam nhân sao có thể nhịn.
Khương Kỳ bất mãn trong lòng, một tay nhanh chóng cầm sổ sách trong tay Nghiêm Tiêu Nghi bỏ trên bàn. Không đợi Nghiêm Tiêu Nghi có phản ứng, đứng dậy ôm Nghiêm Tiêu Nghi đi vào nội thất, nhét nàng lên giường. Không đợi Nghiêm Tiêu Nghi ngồi dậy, Khương Kỳ liền đè lên.
Toàn bộ thân thể Khương Kỳ đều ép trên người Nghiêm Tiêu Nghi, suýt nữa làm nàng hít thở không thông.
"Thế tử, người đang làm cái gì?" Cho dù là đến thời điểm này, vậy mà Nghiêm Tiêu Nghi cũng không cảm thấy kinh hoảng. Nàng rất rõ ràng, Khương Kỳ sẽ không tổn thương chính mình.
Khương Kỳ chôn mình ở cần cổ Nghiêm Tiêu Nghi, trầm trầm nói: "Nghi Nhi, lần này đừng đẩy ra ta, không làm gì khác, để vi phu sờ sờ là được."
Khương Kỳ cảm thấy hắn quá đáng thương, sờ tức phụ nhà mình thôi cũng phải xin. Lúc nào mình có thể khỏe lại? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lời nói của Khương Kỳ dường như có ủy khuất to bằng trời.