Họ đã thanh lý hết tàng một của bệnh viện, hiện đang ngồi nghỉ ngơi chờ Lăng Sâm và Hàn Chi.
Hàn Chi nhìn nhìn Lăng Sâm, cũng không biết hắn đến khi nào tỉnh lại được, thôi thì cô thông báo cho nhóm Kỷ Phong một tiếng để mọi người khỏi lo lắng.
Hàn Chi dùng tinh thần lực khiến giọng nói vang lên trong đầu nhóm Kỷ Phong.
Bên phía bệnh viện, Lưu Duẫn vừa thanh lý xong tang thi với mọi người thì ngồi phịch xuống đất, thở từng ngụm.
Đối với lão đại và chị dâu mấy con tang thi này không là gì nhưng đối với đám người bọn hắn thì cũng là một vấn đề đó.
Ở đây có gần bốn trăm con tang thi, chưa thể tang thi cấp một, hai. Họ cũng không có dị năng mạnh như Lăng Sâm có thể đốt xác tang thi lấy tinh thạch được. Tất cả cắn răng lấy đao chẻ đầu từng con để tìm tinh thạch.
Xong mọi thứ, ai cũng mệt hơn chó. Bởi vậy, đi chung với lão đại và chị dâu mới là sướng nhất, sau này, họ nên cố gắng ôm đùi thôi.
Họ biết cái đùi này cũng không phải dễ ôm như vậy. Muốn đứng bên người Lăng Sâm thì phải là người mạnh mới có thể đồng hành với anh. Nhưng họ tình nguyện ôm, tình nguyện cố gắng mạnh lên để ôm được đùi lão đại của mình.
Đừng hỏi tại sao họ lại ôm đùi mà không phải là ngang vai với Lăng Sâm. Đừng đùa, Lăng Sâm là yêu nghiệt, hắn thăng cấp nhanh đến chóng mặt, mới chỉ hai tháng mà hắn đã là cấp năm rồi thì ai mà theo kịp cơ chứ.
Cả đám đang ngồi thở dốc thì bên tai nghe được tiếng của Hàn Chi vang lên.
"Mọi người nghỉ ngơi ăn uống gì nhé. Sâm đang thăng cấp, em cũng không biết chừng nào anh ấy tỉnh lại. Tất cả ở lại tầng một, đừng lên tầng hai, ở trên đó có tang thi cấp ba, mọi người không giết được nó đâu, nó có dị năng đó. Vậy nhé!"
Cả đám quay mặt nhìn nhau.
Đừng có nói, Hàn Chi tuốt ở sở nghiên cứu mà có thể truyền âm lại cho bọn hắn nhé.
Bây giờ, không chỉ lão đại biến thái mà cả chị dâu cũng biến thái là sao. Họ làm đàn em cũng rất có áp lực, muốn khóc quá.
Hàn Chi không biết rằng chỉ một câu truyền âm của cô mà khiến cho cả đám người Kỷ Phong lâm vào điên cuồng tăng cấp dị năng. Họ sợ dị năng quá yếu, lão đại sẽ không cần họ nữa.
Bọn họ nhận mệnh, ngồi tại chỗ lôi đồ ăn nhanh trong ba lô.
Khi đi theo lão đại, họ làm gì có chuyện ngồi nhìn xác tang thi mà ăn như vậy chứ. Nay cả đám chỉ phải ngậm nước mắt nhét đồ ăn vào miệng, cố gắng thôi miên mũi mình bị nghẹt rồi.
Hàn Chi nằm nghỉ hơn nửa tiếng thì dị năng của lăng Sâm bắt đầu ổn định lại, kèm đó, khí tức của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.
Đây chính là khác biệt giữa biến thái và người thường mà. Hàn Chi dù có ôn tuyền trong không gian trợ giúp nhưng cũng không thể biến thái như Lăng Sâm được.
Khi trước, phải hơn nửa năm, cô mới lên được cấp sáu. Còn Lăng Sâm thì chỉ cần ba tháng. Người so người tức chết người mà.
Nhưng cùng đó, Hàn Chi cảm thấy vui vẻ, tự hào. Người đàn ông biến thái này không phải là của cô hay sao.
Nghĩ vậy, Hàn Chi cười khúc khích, càng cười càng có dấu hiệu không ngừng được.
Lăng Sâm đã thăng cấp xong nãy giờ rồi, vẫn luôn ngồi nhìn Hàn Chi. Hắn thấy cô cười vui vẻ như vậy cũng không muốn cắt ngang. Không biết cô nghĩ gì mà vui như vậy.
Cười được một lúc, Hàn Chi cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng soi trên người mình. Quay sang, cô thấy Lăng Sâm không biết đã nhìn cô được bao lâu rồi.
Mặt cô nhanh đỏ lên. Lăng Sâm này sinh ra là để đến khắc cô mà. Những lúc cô tỏ ra ngu ngốc đều bị hắn nhìn thấy, thật mất mặt.
"Cười cái gì mà vui vẻ như vậy?" Lăng Sâm đi lại vuốt tóc Hàn Chi nói.
"Sâm, anh là một tên biến thái." Hàn Chi cười nhìn Lăng Sâm nói.
"Anh có làm gì đâu mà biến thái." Lăng Sâm ủy khuất nói, nhưng trong lòng lại vui vẻ về cách mà Hàn Chi gọi hắn.
Lòng hắn nghĩ thầm: "Nếu kêu bằng ông xã có lẽ hắn càng vui hơn, nhưng với da mặt mỏng của Hàn Chi thì chuyện này có vẻ khó thực hiện."
"Ba tháng mà anh thăng đến sáu cấp rồi. Biến thái như vậy ai mà sống nổi." Hàn Chi ai oán nói với Lăng Sâm.
"Mèo con, anh không ngại cho em thấy càng nhiều chuyện biến thái hơn đâu."
Hắn nói rồi, một tay ôm eo Hàn Chi, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn sâu đôi môi mà hắn ngày đêm trông mong kia.
Có trời mới biết hắn muốn hôn cô nhiều đến nhường nào.
Hàn Chi bị Lăng Sâm hôn choáng váng, đến khi cô lấy lại tinh thần thì áo đã bị Lăng Sâm lột quăng sang một bên.
Hàn Chi nhanh tay giữ lại tay của Lăng Sâm. Cái tên này lúc nào cũng dụ dỗ cô.
Nhưng Hàn Chi nhìn đến đôi mắt đáng thương của Lăng Sâm thì lại mềm lòng. Thôi, cả hai đều là người lớn cả, cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng phải nhắc nhở cái con sói đói này một chút mới được.
"Cần thận con." Hàn Chi nghiêng mặt qua một bên, đỏ mặt nói.
Lăng Sâm trìu mến nhìn Hàn Chi. Hai tay hắn thành kính ôm mặt cô, hôn sâu đôi môi mà hắn trông mong, trằng trọc phát thảo nó như một món đồ trân quý.
Hàn Chi cũng đắm chìm trong sự dịu dàng của Lăng Sâm.
Sở nghiên cứu lạnh lẽo, nhưng trong phòng hai người đang ở lại nóng bỏng, ấm áp lạ thường.