Vừa ra khỏi biệt thự, một trận gió lạnh lẽo và băng tuyết ập vào mặt.
Phương Nam có tuyết, nhưng thứ gọi là mùa đông nơi ấy chả là gì so với phương Bắc.
Phương Nam ấm áp mỗi năm chỉ có Tết Âm lịch nhiệt độ đạt âm, có tuyết nhưng trò chơi đắp người tuyết là thứ gì đó vô cùng xa xỉ với Ôn Trà.
Nhìn Ôn Trà háo hức muốn chơi, Cố Vân Lan buồn cười, chắc hoa hồng quanh năm sống trong lồng kính chưa từng thấy bão tuyết lớn thế này: “Muốn nghịch tuyết không? Anh chơi với em.”
Đáy mắt Ôn Trà ngập tràn chữ muốn, ngoài miệng vẫn thì thầm: “Em muốn đến nhà ấm trồng hoa trước.”
Chà, ý Hoa Hồng Nhỏ là đi đến nhà ấm trồng hoa rồi về nghịch sau vẫn chưa muộn.
Cố Vân Lan quen với thời tiết lạnh lẽo này vẫn nhịn không nổi xuýt xoa rụt cổ. Chẹp, thời tiết này phải ngồi nhà trêu chọc Hoa Hồng Nhỏ mới đúng, bên ngoài chỉ là phù du.
Nhà ấm trồng hoa dựng bằng thủy tinh, bên trong cực kì ấm áp.
Hoa hồng là loài hoa mỏng manh, ở phương Bắc chỉ có thể sống trong nhà ấm.
“Em thích hồng champagne lắm.” Ôn Trà chỉ vào một góc trong lồng kính.
Hồng champagne rất đẹp, không phải thuần trắng, mang màu sắc hơi ngả vàng của bơ, mềm mại dịu dàng
Cánh hoa xếp từng lớp, vừa kiêu sa vừa quý phái.
Cố Vân Lan chậm rãi bước qua, từ bụi hồng champagne lớn cẩn thận ngắt một bông thoạt nhìn đúng độ xuân sắc nhất, mặt không biến sắc lấy dao găm quân dụng loại bỏ sạch gai rồi mới đưa cho Ôn Trà.
Ánh nắng xuyên qua lồng kính chiếu lên sườn mặt Cố Vân Lan, vẻ ngoài đẹp trai như được mạ thêm lớp vàng ấm áp, Ôn Trà nghe được tiếng tim mình đang loạn nhịp.
“Nếu em thích tới vậy, chắc hẳn em biết ý nghĩa của hoa hồng champagne là gì nhỉ?”
Ôn Trà đỏ mặt gật đầu.
“Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi đau ngọt ngào nhất đời anh.” Cố Vân Lan thì thầm, “Ở bên em khiến anh kiêu ngạo, không có em ở bên, anh tựa như con thuyền lạc lối.”
Ôn Trà nhìn đóa hồng champagne trong tay, hai má ửng hồng ngẩng lên hôn sâu với Cố Vân Lan.
Rời khỏi nhà ấm trồng hoa, Ôn Trà muốn tìm một gò đất đắp đôi người tuyết, nhìn đóa hồng champagne trong tay lại hơi khó xử.
Cố Vân Lan xoa đầu cậu rồi nhận đóa hồng cẩn thận cài trên túi, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói: “Đi chơi đi, anh giúp bé cầm hoa hồng rồi.”
Lăn lộn nửa ngày, Ôn Trà đắp được một đôi người tuyết, còn sai Cố Vân Lan đi tìm cà rốt làm mũi cho người tuyết.
Ôn Trà vui vẻ gửi ảnh cho Trần Duyệt.
Trần Duyệt biết chuyện nửa kia của cậu là Cố Vân Lan, nhận được ảnh chụp thì ngạc nhiên gào lên, bày tỏ mình cực kì thích cặp người tuyết kia, hôm nào sẽ đến phương Bắc du lịch.
Vui vẻ đến tận bữa trưa, ấm no sinh dâm dục, Cố Vân Lan lại kéo bé yêu nhà mình vào phòng.
Căn phòng nhìn về phía sau cũng có cửa sổ lớn, hai người không mảnh vải đứng nơi đó.
Cố Vân Lan đè tay Hoa Hồng Nhỏ lên vách thủy tinh, tuyết bên ngoài cũng trắng đến chói mắt như nước da cậu.
“Có người nhìn thấy mất…”
“Không có đâu, ngoan nào.” Cố Vân Lan liếm lên tuyến thể Ôn Trà, gậy thịt nóng bỏng chọc chọc ngoài miệng nhỏ, miệng nhỏ mẫn cảm lại chảy nước.
“Ưm…” Ôn Trà rên rỉ yêu kiều, “Đừng… Đừng chọc chỗ ấy… Ah ~…”
“Ừm ừm, bé yêu thích làm nũng, anh không chọc.” Cố Vân Lan thuận nước đẩy thuyền nắm rễ, gậy thịt trượt ra chọc vào khe giữa hai chân, vuốt ve miệng nhỏ đem nước dâm của Ôn Trà bôi lên, bắt đầu nhấp nhô.
Cơ thể mẫn cảm của Ôn Trà bị kích thích run rẩy, thậm chí còn đứng không nổi, bé cưng đáng yêu phía trước cũng tỉnh giấc.
Hai đầu nhũ bị Cố Vân Lan bóp dựng thẳng lên, trêu chọc xong thì trượt xuống chăm sóc bé cưng cho Ôn Trà.
“Ưm… Nhanh quá… Ah ah…” Ôn Trà rên rỉ.
“Hoa Hồng Nhỏ rên to quá.” Cố Vân Lan xấu xa cong eo lên, “Em không sợ bị người khác nghe thấy à?”
Ôn Trà cắn môi, tiếng rên ưm ưm vẫn tràn ra.
Cố Vân Lan dừng lại, bế Hoa Hồng Nhỏ về mép giường, đặt lên chăn, từ giá treo mũ áo lấy xuống đóa hồng champagne ban nãy: “Ngậm nó đi em.”
Ôn Trà ngoan ngoãn hé môi ngậm lấy phần cuống hoa, hai mắt ươn ướt nhìn Cố Vân Lan.
Cố Vân Lan nhịn không được phải chửi thề, cúi đầu cắn lên đầu nhũ của Hoa Hồng Nhỏ yêu kiều.
Bên dưới cứng quá, muốn cắm vào. Cố Vân Lan sắp phát điên rồi.
Kỳ phát tình chết tiệt mãi chẳng tới, sống một ngày bằng cả năm.
Tướng quân Cố nghĩ thầm.
Cố Vân Lan trêu chọc Ôn Trà đủ giật bông hồng champagne ra, từ trên cao nhìn xuống đổi thứ trong miệng cậu thành gậy thịt lớn, hung hăng ra vào.
“Thứ này mới có thể nhét đầy miệng Hoa Hồng Nhỏ, đúng không em?” Cố Vân Lan tận hưởng cảm giác ướt át trong khoang miệng, quái vật lớn nhịn không nổi nhảy nhảy lên trong miệng Ôn Trà, “Muốn đè em lên giường chịch đến chết, đến khi miệng nhỏ của em khép lại không nổi.”
Ôn Trà không còn đường lui, mơ màng không rõ Cố Vân Lan đang nói gì, cố chống đỡ thứ vừa to lớn vừa dữ tợn không biết thương hoa tiếc ngọc của Cố Vân Lan. Bên mép cậu toàn nước miếng.
Cố Vân Lan ra vào thêm vài lần tưới đầy dịch trắng vào miệng Hoa Hồng Nhỏ, Hoa Hồng Nhỏ nuốt không kịp nên thứ chất lỏng ấy chảy ra từ khóe môi cậu xuống đến cổ.
Cố Vân Lan biết mình hơi quá đáng rồi, mắt Ôn Trà đã dại ra.
“Hoa Hồng Nhỏ…” Cố Vân Lan hôn lên đôi môi dính đầy dịch trắng của Ôn Trà, Ôn Trà hoàn hồn ngoan ngoãn đáp lại.
Ôn Trà cứ nghĩ mọi thứ đã qua, ai ngờ Cố Vân Lan đột nhiên xuống giường, đứng ở mép giường nhấc chân cậu lên, cúi xuống liếm lên miệng nhỏ.
“Không được!” Ôn Trà vùng vẫy, khoái cảm quá mãnh liệt. Đầu lưỡi miêu tả từng ngóc ngách, dịu dàng ra vào, quan trọng nhất từ góc độ này cậu có thể thấy Cố Vân Lan đang trêu chọc mình thế nào.
“Ưm… Không… Cái này…” Ôn Trà buông vũ khí đầu hàng, bé cưng bắn ra, miệng nhỏ cũng co rút lại, trên mặt Cố Vân Lan toàn nước dâm của cậu.
Ôn Trà mặt ửng hồng, vội vàng nhấc cơ thể mềm như bông dậy, giơ tay lau mặt cho anh: “Anh đi rửa mặt đi!”
Cố Vân Lan để im cho cậu nghịch ngợm: “Không rửa, bé Hoa Hồng Nhỏ ngọt lắm.”
Cuối cùng Cố Vân Lan vẫn bị Ôn Trà kéo đi tắm lại, còn được dùng ké sữa rửa mặt sản xuất riêng cho Omega.