Beta: Mee
- ---------
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Trước kia Lương Độc Thu luôn muốn đối đầu với Tiêu Xuyên, bây giờ lại muốn đối với Tiêu Xuyên thì không có nguyên tắc.
- --------
Ban đầu quan hệ của Lương Độc Thu với Tiêu Xuyên vốn không tốt, ghét nhau như chó với mèo. Khi đó Tiêu Xuyên thậm chí còn trực tiếp chặn Lương Độc Thu lại, hỏi anh có phải có ý kiến với hắn không, nếu không tại sao trường nhiều người như vậy, Lương Độc Thu chỉ phạt mỗi mình hắn?
Chuyện này mà lại trực tiếp đi hỏi Lương Độc Thu, anh cảm thấy Tiêu Xuyên đúng là không biết xấu hổ. Thật ra Lương Độc Thu cũng rất muốn biết rốt cuộc là thứ nghiệt duyên nào khiến anh có thể gặp Tiêu Xuyên nhiều như vậy.
Vì vậy mà ai cũng biết Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu không hợp nhau, bọn họ còn sợ chưa đủ náo nhiệt mà ở bên âm thầm đánh cược xem hai người sẽ đánh nhau thế nào.
Lương Độc Thu:"..."
Đối với việc này, Lương Độc Thu cũng cạn lời, anh không có thời gian ở đây cãi cọ với Tiêu Xuyên.
Lương Độc Thu cũng nghĩ giống mọi người, anh nhận thức được việc anh và Tiêu Xuyên khắc nhau như nước với lửa, tình cảnh của họ giống như câu nói "trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng", cho nên Lương Độc Thu cho rằng đến gặp anh, Tiêu Xuyên còn không vui thì làm sao mà hắn lại có thể giúp anh được.
Sự thật lại khác xa so với suy nghĩ làm Lương Độc Thu chấn động.
Lần đó Lương Độc Thu cảm thấy trong người không thoái mái, cố gắng chống đỡ đi đến trường, kết quả lại càng ngày càng khó chịu, đến mức về sau đi cũng không xong, loạng choạng như sắp ngã.
Không phải không ai quan tâm anh, chẳng qua chỉ là quan tâm cho có. Lương Độc Thu lại không có thói quen làm phiền người khác, đừng nói là người lạ. Vì vậy, tuy rất nhiều người hỏi nhưng Lương Độc Thu đều lắc đầu từ chối.
Nhưng gặp được Tiêu Xuyên ở ven tường trường học thì lại khác.
Lúc đó đã sớm qua giờ học buổi sáng, nếu Lương Độc Thu muốn vào trường thì một là kí tên ở cổng lớn, hai là trèo tường. Lương Độc Thu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định làm học sinh hư một lần, đi tới bức tường thấp nhất, định nhảy vào.
Sau đó anh thấy Tiêu Xuyên đang ngồi vắt vẻo trên tường.
Lương Độc Thu:"..."
Tiêu Xuyên:"..."
Nếu là trước kia, khi Lương Độc Thu gặp được Tiêu Xuyên đang trèo tường thì cũng phải trêu chọc hắn một chút. Có điều bây giờ thân thể đang không thoải mái, không có nhiều sức lực để quản Tiêu Xuyên, đành làm bộ không nhìn thấy.
Ai biết được Tiêu Xuyên lại nhìn chằm chằm anh, Lương Độc Thu muốn không để ý cũng khó, đen mặt hỏi:"Nhìn gì mà nhìn?"
Tiêu Xuyên đã đến trường từ lâu, nhưng hắn vẫn chưa được ăn bữa sáng, sớm đã đói không chịu được nên đành trèo tường trốn ra ngoài mua đồ ăn, ai nghĩ đến sẽ gặp được Lương Độc Thu.
Quá đen.
Nhưng Tiêu Xuyên nhìn người đang đứng dưới chân tường, rất muốn nói với anh là sắc mặt anh quá kém. Chờ đến khi Tiêu Xuyên nhận được ánh mắt của Lương Độc Thu, thấy rõ cảm xúc quen thuộc nơi đáy mắt, Tiêu Xuyên lại chẳng còn tâm tình để nói nữa, thầm nghĩ hắn đúng là ăn no rửng mỡ nên mới đi quản Lương Độc Thu.
Vì thế Tiêu Xuyên nhảy xuống tường, không nói không rằng, lướt qua người Lương Độc Thu.
Nhưng rốt cuộc Tiêu Xuyên lại mềm lòng, nhìn Lương Độc Thu yếu ớt như vậy cũng không nhẫn tâm mặc kệ anh. Vì vậy Tiêu Xuyên đi lên phía trước vài bước, dừng lại, quay đầu mất tự nhiên hỏi Lương Độc Thu:"Đi ăn bữa sáng không?"
Lương Độc Thu sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tiêu Xuyên, không thể tin hắn sẽ nói lời này với mình. Tiêu Xuyên thấy vậy, nhanh chóng đoán được ý nghĩ trong lòng Lương Độc Thu, bỗng bùng nổ trong nháy mắt.
"Một câu thôi, có đi không?" Tiêu Xuyên nôn nóng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không đi thì thôi, tôi cũng không cho cậu đi nữa."
Tiêu Xuyên nói như vậy, Lương Độc Thu lại cảm nhận được sự thân thiết, nên không hiểu thế nào mà anh lại gật đầu đáp ứng: "Được".
Sau đó Lương Độc Thu xoay người, không vào trường nữa mà lại cùng Tiêu Xuyên đi ăn gì đó.
Trước đây, mặc dù thành tích của Tiêu Xuyên mỗi lần thi đều không tồi nhưng Lương Độc Thu vẫn cảm thấy Tiêu Xuyên "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển", nếu không tại sao thích đi chọc người như vậy.
Đến tận lần này cùng Tiêu Xuyên ra ngoài ăn sáng, Lương Độc Thu mới phát hiện Tiêu Xuyên thật sự buồn cười, đặc biệt là khi hắn khó xử.
Chủ yếu là Tiêu Xuyên còn dễ nổi nóng, mà Lương Độc Thu không biết vì sao lại muốn trêu chọc Tiêu Xuyên.
Lúc đó Lương Độc Thu còn chưa hiểu, cho đến khi xác nhận mình thích Tiêu Xuyên, Lương Độc Thu mới biết được, vì cảm thấy Tiêu Xuyên đáng yêu nên anh mới trêu hắn, từ đầu đến cuối đều là vì Tiêu Xuyên khác anh.
Lương Độc Thu có thể không thừa nhận, hoặc thậm chí phủ nhận điều đó, nhưng sự thật lại rành rành ngay trước mặt. Mặc dù ở trường có rất nhiều người khiến Lương Độc Thu nhớ kĩ nhưng Tiêu Xuyên khác với họ ở chỗ, chỉ cần là hắn, dù ở trong đám đông, anh có thể nhận ra ngay trong một cái liếc.
Có điều lúc này còn đang đợi bữa sáng lên bàn, Lương Độc Thu không nghĩ được nhiều như vậy, anh vẫn đang khó chịu, chống cằm xem Tiêu Xuyên nghịch điện thoại, có chút muốn hỏi hắn rốt cuộc làm thế nào mới mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.
Lương Độc Thu cảm thấy mình rất khó vui vẻ.
Chỉ là Lương Độc Thu còn chưa kịp hỏi câu này thì đã bị Tiêu Xuyên rào trước:"Nhìn cái gì mà nhìn?"
"..." Lương Độc Thu không nhịn được, một lúc sau mới nghẹn ra một câu:"Tôi nhìn cậu?"
"Cậu!" Tiêu Xuyên không thể cãi được Lương Độc Thu, mặt đen đến mức nhỏ mực, quay đầu không thèm để ý Lương Độc Thu.
Lương Độc Thu không kìm được nhẹ giọng cười.
"Cười thì cười." Tiêu Xuyên không nhìn Lương Độc Thu, rút một đôi đũa đưa cho anh, nhỏ giọng thì thầm, "Tôi đúng là ăn no rửng mỡ mới gọi cậu tới, tự dưng đem mình đi chịu tội."
"Tôi nghe được đấy." Lương Độc Thu nhắc nhở Tiêu Xuyên, "Cậu tốt nhất đừng nói gì."
Tiêu Xuyên nghĩ lại ngày thường hắn sẽ dỗi đi về, chỉ là nhìn sắc mặt Lương Độc Thu trắng bệch, hắn lại không đành lòng.
Không cần thiết chấp nhất với người bệnh, làm người cần rộng lượng.
Vì vậy Tiêu Xuyên im lặng vài giây, móc ra túi kẹo được bạn cho lúc trước, làm bộ bình tĩnh đưa đến trước mặt Lương Độc Thu, có chút mất tự nhiên nói, "Ăn kẹo cậu sẽ thấy thoải mái hơn."
Lương Độc Thu căn bản đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến tranh, nhưng không nghĩ đến lại có chuyện như vậy, tức khắc không biết nói cái gì cho phải, cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn Tiêu Xuyên.
Lương Độc Thu là người kỳ quái, bạn càng ương ngạnh, anh lại càng ương ngạnh hơn, nhưng chỉ cần bạn mềm mỏng, anh lại có thể dịu dàng hơn cả bạn.
"Ừm." Lương Độc Thu bỗng cảm thấy ngại ngùng, sờ sờ mũi, cầm lấy kẹo trên lòng bàn tay Tiêu Xuyên, cả người nóng đến bốc hơi, không dám nhìn thẳng Tiêu Xuyên, nhỏ giọng nói một câu:"Cảm ơn."
Ôn nhu vốn là pháp bảo để công lược toàn thế giới, Lương Độc Thu là tín đồ của nó, Tiêu Xuyên vô tình bày ra sự ôn nhu, Lương Độc Thu lại cố tình chống đỡ không nổi.
- ---------
- ---------