Dục Hỏa Độc Nữ - Chương 65: Cùng bàn đại kế

Dục Hỏa Độc Nữ Chương 65: Cùng bàn đại kế
Lãnh Phong nhìn ra Lãnh Ly khó xử, kỳ thật lúc hắn nghe Lãnh Ly kể đã có rất nhiều nghi vấn, cảm giác Lãnh Ly lúc nói đã bỏ qua rất nhiều trọng điểm, nàng cùng Hách Liên Hiên đi Đông Hải phá án, lại không hề nói về quá trình phá án, chỉ nói một câu đơn giản để cho qua "Là kẻ xấu giả trang", đến cả lý do mấy kẻ đó làm vậy là ý gì nàng cũng chưa từng nhắc đến, chỉ là trong lòng của hắn biết Lãnh Ly không nói hẳn là có lý do riêng của nàng nên hắn cũng không muốn hỏi nhiều.

Lãnh Sương Linh dù sao cũng là người chưa từng ra ngoài nên đối với mấy chuyện này chính là hết sức tò mò, mà nàng từ trước đến nay không biết giữ miệng, chính là nghĩ gì hỏi nấy.

"Những người kia tất nhiên là bị quan phủ giam giữ, cái này còn phải hỏi sao." Lãnh Phong làm bộ hoà giải nói: "Chuyện hại đến tính mạng người khác tất nhiên là phải bắt về xử trảm, những chuyện máu me như vậy không nên nhắc lại thì hơn."

Lãnh Sương Linh bất mãn bĩu bĩu môi, Lãnh Ly thấy nàng như vậy thì không khỏi có chút thở dài.

Lãnh Ly trước đây đối với Lãnh Sương Linh trong lòng tràn đầy thống hận là vì nàng thường xuyên ức hϊếp mình, hiện nay nàng cũng không nghĩ đến mấy chuyện đó mà khó chịu với mình, như vậy mình cũng không nhất thiết phải để chuyện đó trong lòng.

Lãnh Sương Linh chính là tiểu thư được nuông chiều từ bé, từ khi đại tỷ cũng nhị tỷ xuất giá nàng lại càng được phụ thân cưng chiều hết mực nên mới sinh ra tật xấu, nàng như vậy tương lai hẳn là sẽ không có kết cục tốt, mà mình từ đầu lại nhận không ít cực khổ, tâm trí thanh minh, biết được bản thân muốn gì cần làm gì, từ đó điều khiển người khác theo ý muốn.

Lãnh Sương Linh sau này cũng lắm cũng chỉ có thể gả cho một nhà nào đó môn đăng hộ đối, nếu là vị hôn phu thiện lương quân tử may ra có thể để nàng sống tốt một chút, nếu là gả cho một tên phu quân nhu nhược ngu ngốc e rằng cả đời này của nàng cũng không có giây phút nào được hạnh phúc.

Lúc ấy Lãnh Sương Linh không nguyện ý gả cho Hách Liên Hiên, mà để mình đi thay, hiện tại Lãnh Ly ngược lại có chút cảm kích nàng, nếu không phải nàng tùy hứng, mình cũng không thể ở bên Hách Liên Hiên, càng không thể dễ dàng thực hiện kế hoạch của mình.

Nàng thời thời khắc khắc đều nghĩ đến tên Hách Liên Trần kia, đến cả trong mơ cũng muốn thấy hắn băm thây trăm mảnh.

Chỉ hi vọng Hách Liên Hiên có thể cùng mình đồng tâm, đem Hách Liên Trần đạp xuống dưới chân.

Lãnh Thiệu biết Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly còn có chính sự muốn bàn với mình, liền nghĩ cách đuổi Lãnh Phong với Lãnh Sương Linh, không nghĩ tới Lãnh Ly lại nói: "Để ca ca cũng cùng đi đi."

Lãnh Thiệu hơi sững sờ, chuyện này là chuyện cơ mật mà nàng lại muốn cho Lãnh Phong nghe cùng, đây có phải là nàng đã hoàn toàn bỏ đi thù hận trước đó?

Lãnh Ly trong lòng sớm đã có tính toán, nàng muốn lật đổ Hách Liên Trần hiện tại chỉ có thể nhờ cậy Lãnh gia, Lãnh Thiệu mặc dù thân là đại tướng quân, nắm trong tay hàng vạn tinh binh, nhưng là sẽ có một ngày hắn già đi, nếu như mình có thể đối với Lãnh Phong tốt một chút, Lãnh Thiệu tự nhiên sẽ trung thành với mình và Hách Liên Hiên.

Nàng cũng không muốn dùng phương thức như vậy tính toán phụ thân, chỉ là thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, nếu như nàng không phòng bị, chỉ sợ sau này chuẩn bị không đầy đủ sẽ không thể đem Hách Liên Trần một kích đánh đổ.



Lãnh Phong thấy Lãnh Ly chịu để cho mình tham dự chuyện này thì có chút thụ sủng nhược kinh.

Hắn là thân nam nhi, cũng có khát vọng, hắn bởi vì lâu ngày không rèn dũa tài nghệ võ công, sợ là đối với cuộc thi Võ Trạng Nguyên đã không có phần thắng, hắn cho là mình còn phải đợi thêm ba năm mới có thể có thành tựu, bây giờ Lãnh Ly lại cố ý nói muốn mình tham gia, chẳng lẽ đã có thu xếp cho mình?

Bốn người đi vào thư phòng của Lãnh Thiệu, Hách Liên Hiên mở miệng trước: "Lần này ta cùng Ly nhi ở Đông Hải đã cùng Nguyên Tân Vương bàn bạc lúc dâng tấu bào cáo với phụ hoàng đã cố tình che giấu một số chuyện." Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly, ánh mắt có chút sợ hãi, Lãnh Ly cho hắn một cái ánh mắt khích lệ, sắc mặt của hắn bỗng nhiên lại kiên định, ngẩng đầu nói "Đám người này lấy xác ngư dân là để nuôi cổ độc, mà cổ độc đã theo cống phẩm chuyển đến kinh thành."

Lãnh Thiệu cùng Lãnh Phong nghe giật nảy cả mình, Lãnh Thiệu vội vàng hỏi: "Đại sự trọng yếu như vậy ngươi vì sao giấu diếm không có báo cáo? Đây chính là tội khi quân a!"

Lãnh Ly xen vào nói: "Cổ độc trong cống phẩm nào tiến vào Duyên Quốc hiện tại chúng ta còn chưa tra rõ, sợ là bẩm báo lên sẽ thành đại cục đánh rắn động cỏ, dù sao người Hung Nô cùng Duyên Quốc quan hệ cũng không tốt lắm, nếu là tùy tiện tra chuyện này, sợ là lại dẫn đến phân tranh không ngừng, tra không được lại càng muốn dấy lên mầm tai vạ. Cho nên ta liền để Nguyên Tân Vương giấu đi chuyện này."

Nghe Lãnh Ly nói như vậy, Lãnh Thiệu cùng Lãnh Phong cũng liền minh bạch, nàng đây là muốn tự mình tra rõ sự tình rồi mới bẩm báo.

"Vương gia(ý là Hách Liên Hiên) cũng cảm thấy việc này trọng đại, nên chúng ta muốn cùng phụ thân thảo luận, xem thử có thể sử dụng biện pháp gì tra ra chân tướng sự tình." Lãnh Ly hướng Hách Liên Hiên nói, "Vương gia, Nguyên Tân Vương nói cũng sẽ giúp chúng ta điều tra, ngươi cần để lại người ở Đông Hải, Nguyên Tân Vương nếu có tin tức gì cần lập tức quay về báo lại với chúng ta."

"Đương nhiên a." Hách Liên Hiên nói, "Ta đã để lại người có thể tin được, hắn tất nhiên là sẽ thành thật đưa tin."

Lãnh Thiệu cùng Lãnh Phong kỳ thật trong lòng có chút hiếu kì, Hách Liên Hiên ngu dốt nhiều năm như vậy, hạ nhân trong phủ đều là tai mắt của các thế lực khác, thế mà còn có người hắn có thể tin tưởng, không biết là thần thánh phương nào.

"Nguyên Tân Vương sẽ điều tra từ mấy kẻ bắt được ở Đông Hải, chúng ta cũng nên bắt đầu điều tra từ những cống phẩm gần đây được đưa vào kinh thành." Lãnh Ly nhíu nhíu mày nói "Chỉ là vương gia sau khi được phong Yến vương, Tam vương gia sợ là đối với chúng ta sẽ càng theo dõi chặt chẽ hơn, nếu ta cùng vương gia tùy tiện điều tra tất nhiên sẽ để tai mắt của hắn biết được."

Nghe Lãnh Ly nói xong, Lãnh Phong lúc mới biết được nguyên nhân Lãnh Ly để hắn cùng nghe chuyện này. Hắn trước giờ không thượng triều, sẽ không khiến người ta chú ý, Lãnh Ly muốn hắn đi điều tra cũng là hợp tình lý.

Lãnh Phong nghĩ nghĩ hồi đáp: "Thành tây vùng ngoại ô có một khách trạm, người ở đó phần lớn là thương nhân Hung Nô, ta có đi tìm hiểu một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch."

Lãnh Ly gật gật đầu: "Đi, đương nhiên phải đi, không chỉ là chỗ ở của người Hung Nô, loại cổ độc này muốn phát tác cần có người dẫn dắt, nếu có thể tìm được kẻ đó liền có thể tra ra nguồn gốc."

"Ta đã tra được, năm nay người Hung Nô tiến cống Bảo khí cùng ngựa, còn có đặc sản tuyết trà, ta cảm thấy rất có khả năng cổ độc được hạ trong tuyết trà kia." Hách Liên Hiên nói ra phân tích của mình, "Tuyết trà kia đã được ban thưởng cho rất nhiều vương công đại thần, nếu là cổ độc ở trong đó, trong triều sợ là đã có rất nhiều người trúng cổ."



Lãnh Thiệu nghe xong mặt liền biến sắc: "Ta trong phủ cũng có tuyết trà, Hung Nô mỗi năm chỉ cống lên hai cân, Hoàng Thượng hàng năm đều thưởng cho ta một chút."

Mà Lãnh Phong thì chợt nhớ tới, mình trước khi ăn cơm đã ở hậu viện uống loại tuyết trà này, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch.

Lãnh Ly thấy thế, cầm lấy tay Lãnh Phong bắt mạch, lại ngẩng đầu quan sát sắc mặt của hắn, lắc đầu nói: "Ngươi không bị trúng cổ, tuyết trà trong phủ này hẳn là an toàn."

Lãnh Thiệu cùng Lãnh Phong nghe xong đều thở ra một hơi, này chính là cảm giác trở về từ quỷ môn quan.

"Không cần biết là có cổ độc hay không, những cống phẩm mà người Hung Nô dâng lên đều không nên sử dụng để phòng vạn nhất." Lãnh Ly dặn dò, lại hỏi Lãnh Thiệu, "Không biết phụ thân còn biết trong triều còn có ai được ban tuyết trà này không?"

Lãnh Thiệu suy tư nói: "Vân Tương từ trước đến nay phong nhã, nên hoàng thượng cũng ban cho một chút, còn có Liễu Quốc Công cũng được hoàng thượng ban cho, chỗ còn lại hẳn là vẫn ở nội khố trong cung."

Hách Liên Hiên nghe xong lập tức nói: "Chỗ Vân Tương cùng Liễu Quốc Công chúng ta không thể tuỳ tiện tra xét, chỗ còn lại trong nội khố có lẽ ta có thể xin phụ hoàng một chút cho Ly nhi xem thử."

" Tuyết trà trong phủ Vân Tương cùng Liễu Quốc Công ta có biện pháp tìm được." Lãnh Ly tính toán: "Vậy chúng ta liền chia ra ba đường, Lãnh Phong đi chỗ khách trạm, ta đến chỗ Vân Tương cùng Liễu Quốc Công điều tra, vương gia đến chỗ phụ hoàng a."

"Đợi có thể từ trong tuyết trà tìm ra cổ trùng, liền có thể khẳng định là có người cố tình hạ cổ vào cống phẩm." Lãnh Phong nhìn có chút kích động, dù sao đây là cơ hội tốt để mình kiến công lập nghiệp, nếu có thể giúp Hoàng Thượng tra rõ việc này, phá bỏ âm mưu của người Hung Nô, mình hẳn là sẽ được phong quan. Hắn đang hận không thể lập tức cưỡi ngựa chạy vội tới thành tây "Người Hung nô này quá đáng ghét, hạ độc trong cống phẩm không phải là muốn trọng thần Duyên Quốc đều bỏ mạng hết sao, thật là quá thâm độc rồi."

"Chớ kích động." Lãnh Ly trấn an nói " chuyện còn chưa tra rõ không nên vội kích động, chúng ta còn chưa biết cổ độc có phải do người Hung Nô hạ hay không, nếu là có kẻ mượn danh nghĩa người Hung Nô để hạ cổ cũng không phải là không có khả năng, chúng ta từ từ tra rõ chuyện này, mọi người chú ý an toàn của bản thân."

Bốn người lại thảo luận chi tiết kế hoạch một phen rồi mới từ biệt, Hách Liên Hiên cũng mang theo Lãnh Ly lên xe ngựa hồi phủ.

"Hiên, ngươi thật sự tin tưởng Khanh Nho như vậy a?" Lãnh Ly có chút hoài nghi, Hách Liên Hiên trước đó còn từng bị Khanh Nho cho ăn dấm, sau đó khi về kinh lại nói Khanh Nho nguyện ý giúp hắn điều tra chuyện cổ độc, nay lại ở lại Đông Hải cùng Nguyên Tân Vương xử lý sự vụ. Lãnh Ly cảm thấy tên Khanh Nho này có rất nhiều điểm thần bí, mà bọn hắn hoàn toàn không biết lai lịch của hắn.

"Ly nhi yên tâm, hắn có thể đem toàn bộ công lao phá được án thủy quái nhường cho ta, có thể thấy hắn là người không ham danh lợi. Ta với hắn cùng chung chí hướng, hắn nguyện ý giúp ta, ta đương nhiên tin tưởng hắn."

Thấy Hách Liên Hiên một mặt trịnh trọng, Lãnh Ly có chút ngây người, vậy mà Hách Liên Hiên cũng không phải sẽ chỉ tin tưởng mỗi mình mình, tự nhiên tên này lại có thêm một vị tri kỉ, làm cho nàng có cảm giác như bị ra rìa vậy, trong lòng cũng bất giác có chút buồn bã.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận