Tạ Quỳnh ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, không nói gì cũng không khóc.
Vì thế Tạ Trọng Sơn cũng không nói lời nào.
Hai người trốn trong góc đường u ám ở trước nhà chính nhà họ Tạ, nhìn cấm quân ra ra vào vào, vận chuyển châu báo từ trong sân ra, lại nhìn những người hầu ở đây canh giữ nhà bị cấm quân áp lên xe chở tù.
Ngọn lửa phía xa nhà chính nhà họ Tạ cháy càng lúc càng lớn, không khí nóng rực phả hơi nóng quả thực tựa như thiêu đốt gương mặt Tạ Quỳnh.
Mà những khuôn mặt bị áp giải từ trong sân ra ngoài bị ánh lửa phản chiếu hoàn toàn thay đổi, ngày xưa đều từng chào hỏi Tạ Quỳnh trong sân.
"Trùng Nương. Cần phải đi rồi."
Tạ Trọng Sơn khẽ nói.
Tình thế nhà chính nhà họ Tạ đã bị bọn họ nhìn thấy rõ ràng, nếu kéo dài thêm một lúc nữa thì khó đảm bảo rằng cấm quân sẽ không phát hiện ra bọn họ.
"Ta biết."
Tạ Quỳnh nói bằng giọng nghẹn ngào.
Nàng nhìn chằm chằm nhà chính nhà họ Tạ trong ngọn lửa lớn, lại quay đầu lại nhìn về hướng dinh phủ phía Tây Nam nhà chính nhà họ Tạ mới tiếp tục nói: "Đi tìm Thôi Lãnh."
Nhưng ai biết người bên dưới hơi cứng đờ, lại không có động tác.
"Tạ Trọng Sơn? Ngươi không nghe thấy ta nói chuyện sao?"
Tạ Quỳnh chẳng có lòng dạ nổi giận, chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện trước mắt.
Là ai cho tiểu hoàng đế lá gan, để y dám hạ chỉ đốt nhà chính nhà họ Tạ?
Hiện giờ tình cảnh của người trong gia tộc họ Tạ dời khỏi Uyển Thành như thế nào? Chú hai bị vu hãm thông đồng với địch bên kia lại như thế nào? Có phải mọi chuyện đã tới tình cảnh chẳng cứu vãn được hay không?
Còn có bản thân nàng, hiện tại nên làm cái gì bây giờ đây?
Lúc này có thể giúp nàng, lúc này cũng chỉ còn lại Thôi Lãnh.
Nhưng Tạ Trọng Sơn ······ vì sao không nhúc nhích?
"Đi tìm Thôi lang quân ư?"
Tạ Trọng Sơn buồn bực lặp lại, như thể hỏi ngược lại, thứ phát ra từ trong miệng Tạ Quỳnh có thể là tên những người khác.
Ai cũng được nhưng Thôi Lãnh thì không được.
Tứ Lang nhà họ Thôi, Thôi Lãnh.
Xuất thân danh môn, tài cao kiêu ngạo, ngày thường cũng là dáng vẻ đẹp trai hờ hững được nhóm con gái nhà quyền quý trước mắt ưu ái nhất Uyển Thành. Đàm luận sâu xa về cờ vây, thi họa thi thư không gì không biết. Chưa kịp đội mũ đã bị triệu đi làm quan sách hầu hoàng đế, tuy chỉ nhàn tản nhưng cũng là vị trí mà các sĩ tử bần hàn đời này đều với không tới.
Con cháu nhà quyền quý trẻ tuổi ở Uyển Thành không một ai không lấy Thôi Linh làm tấm gương.
Những chuyện này đều không liên quan đến chuyện của Tạ Trọng Sơn.
Khiến chàng chú ý là Tạ Quỳnh và Thôi Lãnh cùng nhau lớn lên, hai nhà Tạ Thôi nhiều thế hệ càng kết thông gia. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì năm nay sau lễ cập kê của Tạ Quỳnh, nàng sẽ phải gả đến nhà họ Thôi, gả cho Thôi Lãnh.
Tạ Trọng Sơn nghiền cát đá dưới chân.
Trong bóng đêm cũng chẳng ai thấy rõ sắc mặt của chàng, nếu Tạ Quỳnh có thể thấy rõ, chỉ e cũng sẽ không quan tâm chàng cau mày.
Dù sao trước nay nàng đều sẽ chẳng nhìn chàng nhiều thêm một cái.
Nhẹ nhàng cọ xát cát đá, quân mã phía trước nhà chính nhà họ Tạ tựa như nghe thấy chút tiếng động yếu ớt khác nên hí vang chỗ hai người ẩn thân một tiếng, ngẫu nhiên khiến cho cấm quân đề phòng.
"Ai?!"
Có binh sĩ gào thét.
"Ngươi còn không đi?"
Tạ Quỳnh dùng sức đập người dưới thân một chút.
Tạ Trọng Sơn cắn răng, lập tức nhảy lên, cõng Tạ Quỳnh từ đầu tường cao cao bên cạnh bay qua đi. Trong cơn gió đêm lạnh lẽo, họ đi đến phủ Thôi hướng Tây Nam nhà chính nhà họ Tạ.
Phủ Thôi cách nhà chính nhà họ Tạ không xa.
Chỉ là Tạ Trọng Sơn nhảy lên nhảy xuống vài lần, Tạ Quỳnh lắc lư thật sự khó chịu.
Nàng cũng không biết vì sao.
Ngọn lửa ban nãy tựa như đốt đến trên người nàng, trong lòng lạnh băng, gương mặt lại càng ngày càng nóng.
Nếu Tạ Quỳnh có thể nhịn được cũng nhẫn nhịn cho qua, nhưng hai luồng đào tiên đè xuống tấm rưng cứng rắn của chàng trai, lúc chạy còn nghiêng nghiêng ngả ngả, hai điểm mẫn cảm trước ngực đã đau râm ran.
Tựa vào trên lưng Tạ Trọng Sơn.
Tạ Quỳnh không sờ lấy. Nhưng tự nàng cũng ngửi thấy được mùi sữa tanh và nồng nặc kia. Đừng nói đến chiếc váy mỏng manh trên người mình, chỉ sợ là áo choàng của Tạ Trọng Sơn cũng sắp bị làm ướt.