Hai tháng sau, một trận mưa xuân kéo dài qua,bầu trời như được gột tẩy.
Siêu xe màu đen kiểu dáng điệu thấp, từ từ rộng mở trên đường cây râm mát lâu đời, tiếng động cơ thực nhẹ.
Hai bên đường cây cối đã nhiễm lên màu xanh non, từng căn biệt thự đều được trang hoàng đặc biệt, ở trong sân như ẩn như hiện.
Bên trong xe trừ bỏ tài xế, ngồi phía sau còn có một nam tử trung niên nho nhã cùng với một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn.
Nữ sinh mặc một thân thời trang mùa xuân, trên đầu đội mũ, mái tóc dài màu đỏ ở tại bên trong chiếc mũ. Giờ phút này, bàn tay nhỏ của nàng chống lên cạnh cửa xe, ánh mắt đen láy yên lặng nhìn về một hướng, có chút đứng ngồi không yên.
Bên cạnh, Lâm Chấn Vũ tưởng nàng tới địa phương mới chưa kịp thích ứng đẩy đẩy góc kính khoan dung mà nói: " Pi Pi nơi này về sau chính là nhà của cháu, nếu cần cái gì nhất định phải nói cho chú với dì biết không"
Lâm Pi Pi lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, hướng về phía hắn ngọt ngào cười: "Biết rồi."
Xe thực nhanh dừng ở gara Lâm gia Lâm Pi Pi không có hành lí, Lâm Chấn Vũ từ trong cốp xe lấy ra một cái xe lăn, chờ nàng ngồi lên rồi đẩy nàng vào tầng 1 biệt thự.
Hắn mở ra một phòng, áy náy nói: " Chú Chuẩn bị tương đối vội vàng chỉ thêm vào đây một chút nhu yếu phẩm cho cháu về sau sẽ bổ sung thêm".
Từ lúc mới bước vào Lâm Pi Pi để tay ở trong lòng bây giờ vẫn chưa bỏ xuống.
Mắt đen ở trong phòng nhìn lướt một qua nàng ngồi ở trên xe lăn ngoan ngoãn ngẩng đầu, hướng Lâm Chấn Vũ nói: " Cảm ơn chú như vậy là rất tốt rồi".
Trong ánh Lâm Chấn Vũ lộ ra chút từ ái lẫn chua xót, muốn sờ đầu của nàng, lại sợ nàng không được tự nhiên, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
"Vậy cháu ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, đến lúc ăn cơm tối chú kêu cháu".
"Vâng!" Lâm pi pi vội gật đầu bộ dạng gấp không chờ nổi.
Lâm Chấn Vũ xoay người rời đi, ở bên ngoài giúp nàng đóng cửa.
Lâm pi pi ngồi không được, đứng lên, nhảy tới cửa, đem lỗ tai dán ở trên cửa, tập trung tinh thần mà nghe.
Xác định tiếng bước chân của Lâm Chấn Vũ ngày càng xa, trong lòng thầm hoan hô một tiếng giây tiếp theo cả người liền biến mất.
Bộ quần áo thời trang mùa xuân cùng với mũ, bởi vì mất đi chống đỡ, toàn bộ rơi xuống trên sàn nhà. Bên trong quần áo cố lấy một cái túi xách, tả hữu giật giật.
Nàng từ cổ áo nhảy ra, giống như là giải thoát mà "pi pi" hai tiếng.
Đó là một con chim sẻ nhỏ bằng lòng bàn tay, trên đỉnh đầu có một nhúm lông tơ màu đỏ, miệng ngắn ngủn, cái bụng thuần màu trắng.
Hai cái móng vuốt của chim sẻ nhẹ nhàng nhảy, cánh giương ra lập tức phành phạch bay lên.
Nàng theo chỉ dẫn của ấn kí trên ngực, từ cửa cửa sổ mà vọt ra ngoài. Ai ngờ nàng quá vội vàng cửa sổ mở quá hẹp, Nàng "Phanh" một tiếng, đâm vào cửa kính, đau đến mức "pi" một tiếng .
Choáng váng hai giây, nàng dán ở khung cửa sổ tìm tìm, cuối cùng cũng tìm được khe hở, phành phạch từ trong phòng bay ra ngoài.
Thân hình linh hoạt ở bầu trời lượn vài vòng, sau đó theo gió bay lúc cao lúc thấp, nhắm ngay một hướng mà tới, bay qua mấy cái sân.
Ở khu biệt thự sẽ thường thấy mấy con chim cũng không ai đem con chim nhỏ này liên hệ tới tiểu cô nương ở trên xe vừa nãy.
Thực nhanh,nàng liền tới địa điểm cần đên. Đây là toà biệt thự 3 tầng, trong sân cỏ mọc um tùm, cho thấy nó bị chủ nhân lười xử lí.
Nàng lại giở trò cũ, tìm được một chút không gian từ khe cửa sổ mà chui vào. Ánh mắt của nàng lập tức rơi vào thiếu niên trong căn phòng.
Càng tới gần hắn, lồng ngực nóng rực trở nên nhẹ nhàng,thời điểm nàng xoay mấy vòng trên đỉnh đầu của hắn, cảm giác không thoải mái đã hoàn toàn biến mất.
Tính ra, nàng bị ấn kí này làm phiền 2 năm, gần đây càng thêm khó chịu, bỗng nhiên cơ thể trở nên thoải mái nàng làm sao lại không vui cho được.
Biểu hiện ra bên ngoài, chính là cánh nàng vỗ thực nhanh, ngay tại đỉnh đầu thiếu niên mà bay vòng vòng, còn không ngừng " pi pi pi".
—— ân nhân! Ô ô ô ta nhiều lần trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng cũng tìm được ngươi!
—— mười hai năm không thấy, ngươi lớn lên thật cao nga! Không còn là một cậu bé!
—— về sau ta vì ân nhân vượt lửa qua sông!
Yến Tuyệt mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt dầm dề, khăn lông sạch sẽ tuỳ ý vắt trên vai.
Hắn chỉ mặc áo phông đơn giản cùng cái quần dài, dáng người cao lớn nhìn không sót thứ gì, Bất quá nếu Lâm Pi Pi bay thấp một chút là có thể thấy được khuôn mặt của hắn vô cùng tuấn tú, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Ở trên sô pha ngồi xuống, hắn một tay mở ra lon Coca, âm thanh bọt khí phát ra không ngừng,ánh lạnh lùng mà hướng trên đầu liếc liếc một cái.
Từ khi nào chim sẻ đã không còn sợ người? ở trong phòng mà không nóng nảy bay ra ngoài, còn ở trên đầu hắn bay tới bay lui. Lại còn ríu rít, phiền muốn chết.
Ánh mắt lạnh thấu mà nhìn lông mao trên đầu của nàng. Yến Tuyệt tay nắm non coca, uống một ngụm môi mỏng nhiễm thuỷ sắc.
Ngay sau đó, hắn âm lãnh nói: "Dám ở trên đầu lão tử ị phân, lão tử liền mang ngươi đi nướng ăn."
Lâm Pi Pi nghe được lời hắn nói, cánh đơ một chút, thiếu chút nữa là rơi xuống dưới.
Ân nhân đang nói cái gì đâý! Chính mình muốn ị phân, cũng không có khả năng ị trên đầu của ân nhân a! Ân.... Lời này nghe quen quen.
"Pi pi pi!"
—— ân nhân hiểu lầm ta!
Nàng định cho hắn thấy ý tứ của mình không phải như vậy, thì một thân ảnh mập mạp đột nhiên từ dưới đất nhảy lên.
Ánh mắt nhìn xuống, lâm pi pi cảm thấy lông trên người nàng đều dựng hết cả lên. Mình như thế nào quên mất, ân nhân có nuôi mèo a.
Con mèo béo này dù có chết, hoá thành tro nàng cũng nhận ra nó. Lúc trước nàng suýt nữa bị nó thịt!
Từng kí ức hiện lên, như có cơn gió mà thổi trên người nàng,nàng còn sợ nha!
Nàng bay cao vút mà "Pi ——" một tiếng, cũng không rảnh lo nhìn xem, con mèo này sống mười mấy năm, đã sớm già rồi, vẫn bất động nhìn nàng, từ phía cửa sổ bên kia mà phi chạy trốn
Yến Tuyệt híp mắt, xem chim sẻ nhỏ chạy trối chết, Bình An nhà hắn còn chưa từ bỏ ý định, chầm chậm mà đuổi theo ở phía sau.
Buông Coca, hắn đứng lên, chân dài bước tới chỗ Bình An.
Ngón tay hơi lạnh mà bế con mèo tam hoa lên, lòng bàn tay ở trên bụng nó xoa xoa,tay vừa mới lạnh ngắt giờ phút này có chút ấm áp.
Hắn mở miệng, thanh âm hơi lạnh, lại như phỉ thúy thanh thấu: "Bình An nhà ta, móng vướt chưa già."
Con mèo béo tam hoa ở trong lồng ngực hắn cọ cọ thoải mái đến híp mắt, dường như muốn tranh công mà "Miêu ~" một tiếng.
......
Loài chim nhận đường không tệ lắm, Lâm Pi Pi theo đường cũ bay trở về biệt thự Lâm gia, từ hướng cửa sổ mà bay vào phòng của nàng.
Chim sẻ nhỏ đứng ở nới quần áo rơi lả tả. Một vầng sáng hiện lên, chim sẻ nhỏ biến mất, trên mặt đất liền xuất hiện một tiểu cô nương đang ngồi nhưng không mặc gì.
Nàng chớp chớp con mắt vẫn còn đang sợ hãi một mái tóc dà màu đỏ như lửa rơi lung tung trên bờ vai trắng nõn hắc mâu trung còn sót lại sợ hãi, một đầu lửa đỏ tóc dài, theo oánh bạch thân thể rối tung. Ngũ quan giống như nàng người này giống nhau, tinh tế đáng yêu, môi thịt đầy đặn tinh xảo mĩ vị giống hệt thách trái cây
Chậm rãi thở ra một hơi Lâm Pi Pi không thuần thục đem quần áo mặc vào, vẫn còn sợ hãi.
"Đã quên ân nhân có nuôi mèo, thật là thất sách!" Lâm pi pi ngồi quỳ trên mặt đất, nho nhỏ một khối, nâng má lầm bẩm: "Quay lại vội vàng, cũng chưa có hảo hảo xem xem ân nhân lớn lên trông như thế nào."
Cũng may nàng cùng ân nhân ở tương đối gần về sau hẳn là có rất nhiều cơ hội gặp lại. Nghĩ vậy, nàng lại xán lạn mà cười rộ lên.
Đang chuyên chú, có tiếng đập cửa vang lên, theo sau âm thanh nhu hoà của Lâm Chấn Vũ Chính: "Pi pi, tới giờ ăn cơm tối. Chính cháu có cần chú vào đẩy cháu?"
Lâm pi pi liền hoàn hồn: "Không cần! cháu tới liền đây!"
Nàng chống đôi tay,từ từ đứng dậy, nhảy tới ngồi lên xe lăn.
Kỳ thật hai năm trước nàng có thể hóa thành hình người, nhưng trước khi nàng làm chim đã quen với việc bay lượn, không thích ứng kịp với việc đi bằng hai chân như con người. Đi đường nào có nhanh như vậy, muốn hoàn toàn giống con người hoàn toàn là không thể nào.
Người Lâm gia đối xử rất tốt với nàng, thấy nàng không đi được, liền mang nàng tới bệnh viện kiểm tra, kết quả là chân nàng không có tật xấu gì. Bác sĩ mặc dù không biết vì sao nàng đi cà thọt, nhưng vẫn đề ra phương án bình phục cho nàng.
Luyện tập đi đường giải đoạn, phòng ngừa cho hai chân nhận quá nhiều kích thích, trước dùng xe lăn để thay thế việc đi đường, suy nghĩ thêm đổi thành nạng chống nách*.
Lâm pi pi trước kia ở trong núi, đã bao giờ gặp qua nạng chống nách, còn tưởng rằng thứ đồ đó không khác biệt lắm với xe lăn,cho nên bác sĩ hoàn toàn mà sắp đặt.
Cúi đầu kiểm tra rồi một phen, quần áo ăn mặc vào hoàn hảo, không lộ ra sơ hở, Lâm Pi pi mở cửa, thao tác xe lăn, đi nhà ăn.
Lâm Chấn Vũ đã ngồi trước bàn ăn chò nàng, thấy nàng liền vẫy tay: "Nghỉ ngơi tốt?"
Lâm Pi Pi nghĩ đến việc ân nhân hiểu lầm mình muốn ị ở trên đầu hắn, nụ cười có chút đơ cứng mà gật đầu.
Chờ nàng ngồi lại đây, Lâm Chấn Vũ một bên đem cơm đưa cho nàng,một bên nói: "Dì Tống còn ở bệnh viện chiếu cố Dục Cẩn, phải mấy ngày nữa mới về. Chú ngày mai cũng phải đi làm, nếu cháu muốn cái gì có thể gọi điện cho chú."
Lâm Dục Cẩn là con của bọn họ, khoảng thời gian trước bị bắt cóc, bị vết thương nhẹ, đang ở bệnh viện tiếp thu trị liệu.
Lâm Pi Pi an tĩnh mà nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, suy nghĩ cũng đã bay xa. Chim sẻ không thể biểu đạt tốt ý nghĩ của mình, nếu không ngày mai nàng hoá thành hình người đi gặp ân nhân?