[ được. Ngươi định làm cái gì? ]
“Chế tạo chút phiền toái cho nàng.”
[ vì sao? Bởi vì nàng bức hôn Klein? ], Bảo Bảo cười nói.
“Dời sự chú ý của Hoàng đế bệ hạ sang hướng khác. Cho dù thế nào, chị em tương tàn quan trọng hơn ta một quang hệ ma pháp sư đúng không? Cho bọn hắn có việc làm. Mấy lão nhân đỡ phải mỗi ngày không có việc gì làm gây phiền toài cho chúng ta.”
[ chỉ có nguyên nhân này? ]
“Tuy rằng không biết vương tử Allan là loại người gì, nhưng hắn vẫn là con nít, muốn chân chính cầm quyền cần đợi thêm vài năm nữa. Nhưng nếu Catherine cầm quyền, chính là lập tức cầm quyền. Nữ nhân này ta không thích, hơn nữa tâm tư nàng giảo quyệt, nếu cả em trai mình cũng hạ thủ được, tương lai nàng có thể gây phiền toái cho Klein. Lại nói giữa Klein và lão sư hắn cũng không phải toàn vô cảm tình, ta cũng không hy vọng lão nhân đó mạc danh kỳ diệu bị tính kế. Hắn sống tốt, bồi dưỡng một ám hệ Đại Sư khác, Klein sẽ không còn gánh nặng.”
Bảo Bảo khẽ cười ra tiếng. Ta biết nó cười cái gì, không để ý tới nó trêu ghẹo.
[ còn muốn chuẩn bị cái gì? ]
“Không có gì, hai quyển trục truyền tống, điểm đến là suối nước nóng trên tuyết nguyên lần trước. Súng gây tê nữa, đối phó với hai tên hộ vệ kia.
Ai bảo Hades tự tin như vậy, cho rằng ta dù biết chuyện này cũng không dám đi vào kinh thành,tưởng rằng dùng cấm ma pháp với Klein là hắn vĩnh viễn trốn không thoát được.”
[ ta nghĩ trừ ngươi ra, không có ai dám đối địch với Hades Đại Sư, lại nói trừ ngươi ra, Klein cũng không có bằng hữu khác. Cho nên hắn chẳng phải coi trọng trông giữ Klein. ]
“Còn công chúa Catherine kia, che dấu thật kĩ. Nếu không phải ngày hôm qua nàng ra mặt, ai biết được công chúa ru rú trong nhà, nghe nói đam mê văn học sẽ có dã tâm đó.”
[ nguyên nhân như thế, Hoàng đế mới yên tâm cho nàng và Klein thành hôn. Bất quá Klein giống như hiểu rõ bản tính của nàng, cho nên trước mặt Klein nàng cũng không che dấu mục đích thật sự. ]
“Ừ. Lúc trước Klein thường lui tới cung đình, có lẽ nhìn thấy nghe được gì đó người khác không biết.”
[ bây giờ thu hồi thiết bị theo dõi Hades và Catherine sao? ]
Ta suy nghĩ, gật đầu, “Chúng ta tham dự đến trình độ này là được. Bọn họ tranh đấu thành bại ta cũng không để ý. Nếu không thèm để ý, cũng không cần biết thêm cái gì. Bọn họ không thể uy hiếp đến an toàn của chúng ta. Ta và Klein cùng một chỗ, người bình thường cũng không dám đến khiêu khích ám hệ Đại Sư hắn.”
[ tốt. ]
Dùng xong bữa tối, nhìn Klein trong thiết bị theo dõi có chút đứng ngồi không yên ăn bữa tối của hắn, sau đó hắn lưu phong thư cho lão sư. Như vậy ngược lại khiến ta có chút vui mừng, nếu thật sự là hắn hoàn toàn không thèm để ý lão sư của hắn, theo ý ta cũng không tránh khỏi có chút lãnh khốc. Quyết định rời đi, nhưng còn có thể nghĩ đến cáo biệt lão sư, có tâm ý này cũng thoải mái hơn.
Sắc trời dần tối, ta lẻn vào chỗ Klein, gây tê hai tên lính gác. Sau đó tiến vào phòng Klein.
Hắn thấy ta liền vọt tới, gắt gao ôm eo ta, đem mặt chôn trong cổ ta.
“Không giận ta sao?”, ta buồn cười hỏi hắn, ta không quên đoạn thời gian đó, hắn càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng không có biểu tình.
“Rõ ràng là ngươi giận ta”, hắn ở trong lòng ta hàm hàm hồ hồ nói, “Là ngươi lãnh đạm với ta trước không để ý tới ta trước ”, hắn trừng mắt nhìn ta.
Được rồi, loại chuyện này, đại khái là có lí cũng nói không rõ.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, trước khi đi còn có chuyện gì muốn làm không?”
“Ừ, ta viết phong thư cho lão sư, dặn hắn coi chừng công chúa. Nhưng ta nghĩ lão sư và Hoàng đế sẽ không tin. Nàng vẫn luôn ngụy trang rất tốt trước mặt bọn họ.”
“Không sao, ta đã sớm chuẩn bị, đem đoạn đối thoại của ngươi và nàng ghi lại ”, ta cầm Thủy Tinh ghi hình đặt trên thư của hắn.
“Ngươi cũng nghĩ đến?”, ánh mắt hắn sáng lên, “Ngươi đối với ta thật tốt. Lão sư muốn giết ngươi, ngươi còn suy nghĩ cho hắn.”
Chẳng lẽ ta không thể là vì an nguy của bản thân sao?...... ==!!!
“Thư có thể đưa đến tay lão sư không?”
“Không thành vấn đề, trước khi chúng ta rời đi, ta sẽ thông tri hắn tới lấy thư ”, đến lúc đó khẳng định lão nhân sẽ bị ta chọc tức chết, ta cũng coi như báo thù.
Ta đem tay đặt trên cổ Klein, mặc niệm một câu “Thu thập”, dụng cụ cấm ma pháp liền thuộc sở hữu của Bảo Bảo.
Klein sờ sờ cổ của mình, “Làm sao ngươi làm được? Lão sư nói trừ phi ta tìm đến một ám hệ Đại Sư, bằng không ai cũng đừng nghĩ đem nó lấy ra.”
“Bí mật ~”, ta mỉm cười nói.
“Carl”, hắn ôm cổ ta, tựa vào đầu vai ta, thanh âm bỗng nhiên phóng nhẹ, “Carl...... Ta rất nhớ ngươi......”
Trong tâm ta khẽ động, nhưng không biểu lộ gì, đưa cho hắn một quyển trục, “Rời khỏi nơi này trước đi.”
Hắn đứng thẳng người, gật đầu,mở quyển trục, biến mất trước mắt ta.
Ta dùng thiết bị theo dõi hình con muỗi liên lạc Hades, “Hades Đại Sư, ta là Carl. Ta mang Klein đi. Bất quá trong phòng hắn có lưu lại thứ ngươi và bệ hạ sẽ cảm thấy hứng thú. Xem như vì cảm kích ngươi đã chỉ bảo Klein,cố ý lưu lại lễ vật.”
Ta xem sắc mặt Hades đại biến chạy khỏi hoàng cung, mỉm cười, mở quyển trục, đảo mắt liền đứng trước mặt Klein.
Sau đó hắn lại đi tới trong ngực ta, lần này mới chân chính trầm tĩnh lại. Ta cũng im lặng để hắn ôm ta.
Mấy tháng nay, ta lo lắng an nguy của hắn, suy đoán phải chăng hắn còn đang giận. Nhưng so với lo lắng và suy đoán của ta, mỗi ngày hắn đều sinh hoạt trong vô cùng lo lắng. Khẩn trương, mồ hôi lạnh, còn có ác mộng, ta đều thấy.
Giờ phút này im lặng ôm, cái gì cũng không muốn nói, gì cũng không suy nghĩ, chỉ là ôm hắn mà thôi.
End 23