Toàn bộ quá trình lên về, Triệu Triết Vũ luôn cầm chặt bàn tay cô.
“Mọi chuyện đều có anh rồi.”
Nhất định sẽ là một đêm trằn trọc khó ngủ.
Hơn rạng sáng, màn hiện điện thoại đặt bên gối của Lâm Hoàn sánh lên, hiện lên thông báo “ác ma Triệu” gửi đến một tin nhắn Wechat.
—– Đã ngủ chưa?
Lâm Hoàn trả lời bằng một biểu tượng khóc lóc.
Một lát sau, anh gửi đến một tin nhắn thoại rất dài.
“Anh biết là em sẽ không ngủ được. Đừng lo lắng, anh vừa mới nhờ bạn đăng ký tên giúp ở một bệnh viên chuyên phụ khoa, điều kiện ở chỗ đó tốt hơn. Sáng sớm mai anh đến đón em. Không nên suy nghĩ quá nhiều, tối nay ngủ trước đã, mọi chuyện đều có anh rồi.”
Mọi chuyện đều có anh rồi.
Anh đã nói như vậy.
Cô cuộn mình trong chăn, đeo tai nghe lên, nghe lại đoạn tin nhắn thoại đó rất nhiều lần. Càng về sau, nghe giọng nói của Triệu Triết Vũ trong tai nghe, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Một đêm không mộng.
“Chúc mừng, cô đã có thai. Tính từ kỳ kinh nguyệt cuối cùng của cô thì có lẽ đã mang thai sáu tuần rồi.”
Bác sĩ trước mặt mỉm cười hòa nhã thân thiện, Lâm Hoàn lại không cười nổi. Mặc dù kết quả đã như dự đoán trước đó, nhưng khi nghe bác sĩ chân chính đưa ra “phán quyết”, Lâm Hoàn vẫn ngớ ra trong chớp mắt.
Dáng vẻ Triệu Triết Vũ vẫn tỉnh táo không gợn sóng, bắt đầu hỏi bác sĩ những điều cần chú ý và thức ăn cần tránh, vân vân.
Bác sĩ cũng kiên nhẫn giải đáp cặn kẽ từng câu, cuối cùng đưa đến một cuốn sổ nhỏ, “Trong này có rất nhiều điều phụ nữ có thai cần phải chú ý, còn có thời gian và các mục cần khám.” Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Cảm xúc của phụ nữ có thai tương đối bất ổn, cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Anh nhất định phải chú ý đến tình trạng cơ thể của cô ấy nhé.”
Hai người đồng thời rướn cổ nhìn.
Khi Triệu Triết Vũ nhìn thấy một khối hình bầu dục đen nho nhỏ, tim anh đập hơi chậm lại.
Đó là của anh và Lâm Hoàn, hai người họ, sự tiếp diễn trên thế giới này.
Anh nắm tay Lâm Hoàn, vô thức siết chặt.
Lâm Hoàn nhìn một hồi lâu, không thấy thú vị, cô bỉu môi: “Hệt như một cái bánh trôi em ăn vậy.”
Y tá bị chọc cười, “Bây giờ bé cưng còn rất nhỏ, sau này sẽ từ từ lớn lên, có thể thấy rõ ràng hơn. Chúng tôi sẽ in hình siêu âm B ra cho hai người làm kỷ niệm, về nhà có thể lấy ra xem bé cưng thêm nhé.”
Triệu Triết Vũ bất đắc dĩ xoa đầu Lâm Hoàn.
Xem ra, có hai bảo bối cần phải nuôi đó nha.
Lúc cầm sổ khám và hình siêu âm đi ra khỏi bệnh viện, Lâm Hoàn vẫn cảm thấy không chân thực.
Cô mới hai mươi ba tuổi, lý tưởng cuộc sống vẫn chưa thực hiện được. Nuôi trẻ con cần phải có trách nhiệm to lớn, cho đến bây giờ cô chưa từng chuẩn bị tư tưởng trong phương diện này. Thậm chí cảm thấy nếu không gặp được người có thể đi cùng cả đời, không kết hôn cũng không sao cả.
Mà hôm nay, mới vừa bước ra khỏi tháp ngà voi, nhận được offer chính thức đầu tiên trong cuộc đời, tương lai lại bị một lần vuốt râu cọp làm rối loạn.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Lúc ngồi lên xe, Triệu Triết Vũ chân thành nói.
Đây là trách nhiệm của anh. Sống cùng Lâm Hoàn cả đời là một quyết định rất đơn giản, nhưng đứa bé đến quá sớm kia thật sự là ngoài ý muốn. Cô không có chút kinh nghiệm nào, mà anh là người đàn ông, anh phải sử dụng các biện pháp đề phòng, nhưng lúc đó khó khống chế dục vọng nên anh đã không bảo vệ cô tốt.
Cô còn lựa chọn nào khác nữa sao?
Hai người trực tiếp về nhà Lâm Hoàn gặp người lớn. Cải trắng mình nuôi hơn hai mươi năm đột nhiên bị heo lấy đi mất, còn tặng kèm thêm một con heo nhỏ, vẻ mặt ba Lâm thoạt nhìn như bị đả kích không hề nhẹ. Mẹ Lâm thấy dáng vẻ Triệu Triết Vũ đối xử với con gái mình từng li từng tí, ngồi một bên cười thầm. Tuy vẫn sợ hết hồn, nhưng con gái mình đã mơ màng ngây ngốc bị ăn hết sạch sẻ, hơn nữa điều kiện của Triệu Triết Vũ cũng không tệ, có xe có nhà có cả sự nghiệp, vẻ ngoài đẹp và gia cảnh tốt, dường như không thể bắt bẻ được. Sau mấy giờ nói chuyện, cuối cùng ba mẹ Lâm Hoàn cũng gật đầu đồng ý hôn sự này.
“Chúng ta….. Không cần đến gặp ba mẹ anh à?”
Triệu Triết Vũ tò mò nhìn đông nhìn tây trong phòng của cô, để lời nói của Lâm Hoàn ngoài tai.
“Này!” Lâm Hoàn tức giận vỗ lên bàn tay không an phận chuẩn bị chạm lên kệ sách.
“Hửm?” Triệu Triết Vũ xoay người dựa lên bàn, đưa tay ôm cô vào ngực rất tự nhiên, “Cái gì?”
“Em nói, chúng ta không cần đi gặp ba mẹ anh à?”
Triệu Triết Vũ cười thờ ơ, “Lĩnh chứng rồi nói với họ cũng không muộn mà.”
Lâm Hoàn mở to hai mắt, “Sao có thể làm trước thông báo sau như vậy chứ? Đây là chuyện chung thân đại sự đó.”
“Cũng không phải là không cần gặp. Chỉ là anh sợ gặp rồi sẽ dọa em sợ.”
Lâm Hoàn vừa định đặt câu hỏi, mẹ Lâm đột nhiên đẩy cửa phòng ra.
“Tiểu Hoàn, mẹ muốn nói chuyện riêng với Triết Vũ một hồi. Con đi ra ngoài xem tivi cùng ba con đi.”
“À.” Lâm Hoàn đỏ mắt thoát ra khỏi ngực anh, ngượng ngùng đi ra khỏi phòng.
Cửa đóng lại, Triệu Triết Vũ đứng thẳng người, “Bác gái, bác có gì muốn dặn dò, cứ việc nói ra ạ.”
Mẹ Lâm cười híp mắt vỗ vai anh một cái, “Triết Vũ, bác thấy con đối xử với Tiểu Hoàn của nhà bác rất tốt. Về phía bác trai, chỉ là ông ấy không thể phản ứng kịp thời mà thôi, con không cần quá lo lắng đâu.”
“Con biết chuyện này ạ, là do con làm không đúng. Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt ạ.”
“Vậy thì tốt….. Chỉ là….. Bác có một số lời muốn dặn dò con. Đứa con gái này của bác, mặc dù tính tình trông thì mềm yếu, từ nhỏ đến luôn rất quy củ, chưa từng để ai phải bận lòng. Nhưng bác biết, con bé đã cố chấp từ trong xương cốt rồi, một khi đã đưa quyết định, sẽ không ai cản được. Nếu con cứng rắn với con bé, chắc chắn con bé cũng sẽ cứng rắn với con. Hai đứa muốn trở thành vợ chồng, cãi vả là là điều không tránh được, cái này rất bình thường. Bác chỉ hy vọng, con có thể nhân nhượng con bé hơn một chút, nếu có xung đột cãi vả gì, cũng hãy dịu dàng với con bé. Nó ấy, miệng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hủ, rất dễ dỗ.”
Triệu Triết Vũ nghe vậy, lại nghĩ đến dáng vẻ tựa như mèo con của cô khi bộc phát tính khí, anh cụp mắt cười nhạt.
“Còn có, con bé…..” Mẹ Lâm vừa nói, đôi mắt vừa đỏ lên, rơi lệ, “Con bé rất bướng bỉnh, y hệt ba nó vậy, mạnh miệng, không nói những lời ngon ngọt gì hết. Nhưng nếu con đối xử với con bé tốt, nó đều sẽ ghi tạc vào trong lòng. Bác biết con rất thích Tiểu Hoàn nhà bác, bác cũng nhìn ra được, con bé cũng có thích con. Chỉ hy vọng, con sẽ biết chỗ tốt của nó, sau này hai đứa sẽ sống hạnh phúc qua ngày với nhau….. Bác và ba con bé cũng sẽ yên tâm hơn.”
“Bác yên tâm ạ.” Anh nhìn tấm hình đặt trên bàn, ảnh chụp Lâm Hoàn buộc tóc đuôi ngực đang quay đầu mỉm cười.
“Con sẽ bảo vệ cô ấy cả đời.”
**
Hết chương 11