Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé - Chương 5: "Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?"

Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé Chương 5: "Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?"
Tác giả: Lâm Miên Miên (林绵绵)

Editor & Beta: Yu

Giang Nhược Kiều được thừa hưởng loại gene chất lượng nhất từ cha mẹ của cô. Vừa mới ra đời liền khiến cho y tá vừa sợ hãi vừa thán phục, trong phòng bệnh trẻ sơ sinh một hàng đều là trẻ mới ra đời trên tay cũng không có mang thẻ tên chỉ sợ ba mẹ ruột còn không nhận ra, chuyện thường thấy nên cũng không có gì lạ. Chỉ là một đứa trẻ mới sinh nhưng khi ai nhìn vào khuôn mặt của Giang Nhược Kiều đều khen ngợi tương lai cô nhất định là một mỹ nhân xuất chúng.

Cô cũng không có phụ lòng tiên đoán của những người này, càng lớn lên cô lại càng xinh đẹp.

Cô có khuôn mặt chuẩn trứng ngỗng cùng với đôi mắt hạnh, vì mẹ cô là diễn viên múa nên là từ năm 4 5 tuổi là cô đã bắt đầu học múa rồi. Nhảy múa không để cho cô tạo ra nhiều thành tích nổi bật, mà ngược lại là luyện thành một thân hình xinh đẹp, bờ vai mảnh khảnh, chiếc cổ thon dài, ở cái tuổi đôi mươi cô trông thật ngọt ngào, là vẻ đẹp một khi đã gặp qua thì không thể nào quên được.

Hôm nay trước khi ra ngoài, cô đã uốn tóc một chút.

Tự nhiên lại đẹp mắt, cô còn cài thêm một cái kẹp tóc vào hai bên tai, kiểu tóc trong có vẻ hơi thành thục lúc ban đầu nay lại thêm nhiều phần hồn nhiên ngây thơ.

Trend của năm nay thịnh hành áo thun rộng dài tới bắp đùi, trong lúc lơ đãng lộ ra quần bò ngắn bên trong.

Bên dưới ống quần là một đôi chân thon dài thẳng tắp.

Đôi giàu thể thao kiểu mới mới mua của cô cuối cùng cũng có đất dụng võ, tuổi đôi mươi nếu trang điểm quá đậm thì sẽ trở nên khá lố, lúc này trên mặt đều là collagen cho dù có ngửa mặt lên trời thì cũng là linh khí lay động lòng người.

Là kỳ nghỉ hè nên KFC vô luận lúc nào cũng đều chen chúc người đến hoài nghi nhân sinh, đường Thanh niên lại ở khu vực trung tâm giao thông lại thuận lợi, Giang Nhược Kiều dựa vào tin nhắn Lục Dĩ Thành gửi cho, cẩn thận từng li từng tí né mấy người bưng đĩa đi lên lầu hai.

Tại vị trí gần cửa sổ trên tầng hai, cô nhìn thấy Lục Dĩ Thành.

Cô cùng Lục Dĩ Thành thật sự một chút cũng không quen.

Giang Nhược Kiều cho là mình vẫn còn lưu lại một ít tiết tháo, bí mật cùng bạn thân của bạn trai gặp mặt gì đó, hiển nhiên không phải rất thích hợp. Nếu như không phải Lục Dĩ Thành lại gửi tin nhắn, xin nhờ cô tạm thời đừng đem chuyện bọn họ gặp mặt nói cho Tưởng Diên nghe, cô thật đúng là sẽ “Báo cáo” tình hình này cho Tưởng Diên.

Cứ như vậy, Giang Nhược Kiều liền càng thêm tò mò.

Đến tột cùng là chuyện gì, lại có thể để cho luôn luôn ôn hòa lại nội liễm Lục Dĩ Thành cố ý né qua Tưởng Diên mà đến nói với cô.

Cậu ta cho người ta cái cảm giác... Là một loại trầm ổn nội liễm vượt qua tuổi tác của cậu.

Nếu cái từ trầm ổn cùng nội liễm hiện lên thì Giang Nhược Kiều đầu tiên nghĩ đến hình ảnh của một nam nhân hai ba mươi tuổi thậm chí còn lớn tuổi hơn nữa.

Nhưng mà hai cái từ này dùng ở trên người Lục Dĩ Thành vậy mà một chút cũng không hề mâu thuẫn.

Người như vậy, tiến đi từng bước một, kiên định mà hướng tới mục tiêu một cách vững chắc. Giang Nhược Kiều vẫn luôn cảm thấy dù nhiều năm sau có tổ chức họp lớp thì dù cho Lục Dĩ Thành không phải là người thành công nhất nhưng nhất định sẽ là người ổn định nhất.

Giang Nhược Kiều gần đi tới chỗ bàn ăn thì mới phát hiện Lục Dĩ Thành đang ngồi đối diện với một bé trai.

Nàng cũng không nghĩ quá nhiều, KFC nếu đông người thì vẫn luôn hay có người đi giành bàn.

Chỉ là không biết phụ huynh của bé trai này đi đâu rồi.

“Lục Dĩ Thành.” Giang Nhược Kiều đứng bên cạnh bàn, trong tay còn cầm một cái ô che nắng.

Cô vừa đi đến gần thì hương hoa thơm ngọt nhàn nhạt liền lưu lại trong mũi Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành là người có gout thẩm mỹ bình thường, theo đánh giá của anh thì Giang Nhược Kiều là người có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp và loá mắt.

Vẻ đẹp này cũng giống như phong cảnh lúc Lục Dĩ Thành nhìn thấy khi anh leo núi, anh biết đẹp là gì, cũng biết rằng cô rất đẹp nhưng anh lại không có tâm tư khác đối với cô.

Sẽ không giống những nam sinh kia vì cô mà mặt đỏ tai hồng, mơ mơ màng màng.

Nhưng hôm nay lại không giống vậy.

Lục Dĩ Thành có chút không được tự nhiên.

Đặc biệt là khi nghĩ đến người này sẽ là vợ của anh trong tương lai, bọn họ còn có một đứa con trai, cái cảm giác khó xử cùng day dứt này làm anh không biết phải làm sao.

Lục Tư Nghiên trừng đôi mắt đến tròn xoe.

Nhóc nhìn thấy Giang Nhược Kiều, miệng liền bẹp một tiếng, đã quên mất ước định của những đàn ông cùng với Lục Dĩ Thành, những giọt nước mắt tựa hạt châu liền rơi xuống.

Nghiêm túc mà nói thì ở trong trí nhớ của Lục Tư Nghiên thì thời gian baba làm bạn với nhóc tựa hồ rất nhiều, mama không thích ở trong công viên giải trí chạy tới chạy lui, cũng không thích chơi Lego. Nhưng mặc dù là như vậy thì ở trong cảm nhận của bạn nhỏ Lục Tư Nghiên thì mama vẫn luôn được xếp số một! Là người mà nhóc yêu nhất!

Nhóc một tuần không được thấy mama rồi!!

Giang Nhược Kiều đột nhiên vó chút luống cuống: “……”

Lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đụng ngã ly Coca lớn bàn bên kia.

Lục Dĩ Thành thực đau đầu, chạy nhanh vươn tay bưng kín miệng Lục Tư Nghiên.

May mắn người chung quanh chỉ nhìn vài giây liền cho rằng Lục Tư Nghiên là cái đứa trẻ hư, lại sôi nổi quay đầu ăn hamburger của chính mình. Giang Nhược Kiều vẻ mặt hoài nghi mà ngồi xuống, đương nhiên nàng không dám ngồi vào cái ghế dựa bên cạnh Lục Tư Nghiên mà là ngồi bên cạnh Lục Dĩ Thành, trẻ hư cô thật sự ăn không tiêu nha. Hơn nữa cô không thích nhất là mấy đứa nhỏ hay khóc nháo, ầm ĩ lên một cái là lỗ tai bắt đầu đau.

Giang Nhược Kiều thấy Lục Dĩ Thành làm động tác này liền chần chờ hỏi: “Em trai cậu à?”

Này nếu không phải em trai hoặc là người quen, ai dám che miệng như vậy.

Lục Dĩ Thành có chút xấu hổ.

Anh cảm thấy chính mình chọn sai địa điểm rồi, không nên chọn KFC nơi có nhiều người như vậy.

Ít nhất là nên thanh tĩnh một chút, sẽ không có người ngoài ở đây mới tốt. Hiện tại khắp nơi đều là người, anh thật sự là khó mà mở lời.

Lục Tư Nghiên ủy khuất đến không được, tức giận đến mức đi cắn lòng bàn tay của Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành lúc này mới buông nhóc ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nhóc.

Lục Tư Nghiên rất muốn nhào vào lòng ngực Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều cảm thấy đứa nhỏ này rất kỳ quái, nhìn thấy cô mà cứ giống như nhìn thấy người thân vậy. Làm cô càng tò mò về mục đích mà Lục Dĩ Thành mời cô đến đây. Cô không giỏi giao tiếp với mấy đứa trẻ xa lạ, xem thì thấy cậu nhóc này lớn lên cũng thật đáng yêu, cô mi mắt cong cong, lịch sự chào cậu nhóc: “Chào em.”

Lần này không cần Lục Dĩ Thành nhắc nhở hay cảnh cáo gì, nước mắt Lục Tư Nghiên không cần tiền mà vẫn cứ rơi như mưa.

Khóc thật sự thương tâm, cánh gà rán cũng thấy không thơm nữa.....

Chỉ tiếc hiện tại Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành đều chỉ là những sinh viên hai mươi tuổi, dù Lục Tư Nghiên khóc thương tâm như thế, nhưng mà hai người nhìn thì chỉ cảm thấy thật phiền toái thôi a…… Vì cái gì muốn khóc nha.

Lục Dĩ Thành biết Lục Tư Nghiên là con của anh, bất quá biết là biết, nhưng anh hoàn toàn không thể nhập vai nhân vật người cha này được.

Chỉ xem Lục Tư Nghiên giống như con của họ hàng vậy thôi.

Giang Nhược Kiều cũng giống vậy.

Nhìn thấy tiểu đậu đinh khóc đến thở hổn hển, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí sâu trong nội tâm còn có chút oán trách Lục Dĩ Thành, nói chuyện thì nói chuyện thôi, mang theo thằng nhóc này làm gì nha, cũng không phải không mang được, mà chẳng lẽ không nên báo trước cho cô một tiếng được à?

Lục Dĩ Thành cứng rắn mà nói: “Lục Tư Nghiên, con đừng khóc.”

Lục Tư Nghiên nếu không phải còn nhớ thương bữa Pizza Hut kia, đã sớm đem đầu chui vào trong lòng ngực Giang Nhược Kiều gọi mẹ và không bao giờ muốn tách ra rồi.

Năm tuổi Lục Tư Nghiên cũng rất thông minh. Nhóc biết rất nhiều chuyện không thích hợp, mẹ trẻ tuổi hơn rất nhiều, diện mạo thì vẫn giống, nhưng cảm giác lại không quá tương đồng, cũng chính là bởi vì điểm này, nên nhóc mới kiềm chế bản thân mình không được tiến lên, cũng không phải chỉ vì một bữa ăn Pizza Hut kia.

Ba người bọn họ đều không nói lời nào.

Khóc một hồi xong, Lục Tư Nghiên lại bắt đầu ăn uống, chôn đầu ăn Hamburger với khoai tây chiên.

Trẻ con mau quên, chính là đơn giản như vậy.

Dù sao thì…… Ba mẹ của nhóc đều ở đây rồi.

Cô chỉ nghĩ Lục Dĩ Thành nếu có việc gì thì mau nói đi, một phút một giây cũng đừng chậm trễ, nghe xong rồi còn để cô chạy lấy người nữa chứ.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giang Nhược Kiều hỏi, cô chỉ uống một ngụm cà phê đá, cảm giác hương vị không đúng, nhíu nhíu mày rồi lại buông xuống.

Lục Dĩ Thành chỉ vào Lục Tư Nghiên ở đối diện, “Có liên quan với nhóc đó, tương đối nghiêm trọng, là tôi không chu toàn, lựa chọn một địa điểm không thích đáng như này. Chúng ta đi đổi một nơi khác để nói chuyện có được không?”

Giang Nhược Kiều: “……”

Lại có liên quan đến cậu nhóc đó.

Thì có thể có quan hệ gì với cô a???

“Cậu muốn chuyển sang chỗ nào nói?” Giang Nhược Kiều nhẫn nại hỏi.

Lục Dĩ Thành suy nghĩ, kế bên này có khách sạn cùng nhà nghỉ, thích hợp thì có thích hợp nhưng mà không cần thiết.

Thứ nhất, hai người bạn họ đi thuê phòng thì cũng không khỏi quá kỳ đi.

Thứ hai, giá phòng cũng không thấp, không nhất thiết chỉ vì một lần nói chuyện mà phải đi thuê một phòng hai ba trăm có khi hơn.

“Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?” Lục Dĩ Thành thành khẩn đặt câu hỏi.

Nếu không phải do ngày thường hình tượng của Lục Dĩ Thành đều rất tốt, nếu không phải tò mò cái chuyện quan trọng mà anh ta muốn nói thì Giang Nhược Kiều thật muốn bỏ tất cả mà chạy ngay đi.

Nghĩ mình là ai vậy chứ.

Vậy mà hẹn cô đi tới nhà anh ta.

Có biết xấu hổ hay không vậy? Cô cùng anh ta quen thuộc lắm sao??

Giang Nhược Kiều ý cười trên mặt thu liễm dần: “Lục Dĩ Thành, cậu giỡn với tôi à?”

Hết thảy mọi chuyện đều không thể hiểu được, đầu tiên là hẹn cô tới đâu, lần này lại hẹn cô đi nhà anh ta. Cho dù nhà anh ta có vàng để đào đi chăng nữa, cô cũng chỉ muốn nhổ vào anh ta [1] một cái.

[1] Nhổ vào anh ta: Nó có nghĩa là khinh thường và coi thường. Dùng sức khạc ra từ miệng thì được gọi là "khạc nhổ", và "nhổ" vào người để thể hiện sự khinh bỉ.

Lục Dĩ Thành cũng ngủ không ngon, để tính toán mọi chuyện đâu vào đấy làm đêm qua anh ngủ không quá bốn tiếng, vốn dĩ tinh thần lúc này đã không phấn chấn mà sự việc lại vô cùng rắc rối, cho dù anh có vòng vo hay khéo léo đến đâu, thì việc nói ra chuyện này cũng khó mà tin được. Cho dù là thế nào thì một mình anh cũng quản không được, vậy chỉ còn cách tìm mẹ của con trai chia sẻ hỗ trợ, cùng nhau đưa ra ý kiến thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Dĩ Thành không biết phải giải thích như thế nào, đành phải nói: “Cô xem tin nhắn đi, tôi gửi cho cô một tấm ảnh.”

Anh dừng lại một chút, xuất phát từ hảo tâm nhắc nhở Giang Nhược Kiều: “Cô trước tiên che miệng lại.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Lục Dĩ Thành khi nào trở nên ngốc như vậy?

Cô cúi đầu, không có nghe lời anh.

Lục Dĩ Thành chần chờ đem báo cáo xét nghiệm ADN gửi cho cô.

Giang Nhược Kiều click vào mở ra xem.

Lúc đầu biểu hiện của cô thậm chí chỉ là có lệ, sau đó mới ý thức được đây là cái gì, cô kinh ngạc rồi ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thành.....

Cái báo cáo này là bảo mật hình thức, Lục Dĩ Thành đã tìm một tổ chức không chính quy, trừ bỏ mang theo lông tóc, anh có thể không cần phải cung cấp thông tin danh tính của mình.

Trên đó biểu thị là quan hệ cha con.

Vậy thì, cái này cùng cô có quan hệ gì sao?

Trừ phi đứa nhỏ này là của Tưởng Diên.

Lục Dĩ Thành cũng biết hành vi của chính mình thực sự không thể hiểu được, nếu đổi lại là anh, anh khẳng định cho rằng đối phương bị điên, cho nên trước khi đối phương kịp phản ứng cái gì, anh cần thiết đem hết thảy mọi chuyện giải thích rõ ràng.

Vì thế anh đánh một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái trở lại sau đó gửi vài tin nhắn nữa cho cô ——

【 Đó là báo cáo xét nghiệm ADN của tôi cùng thằng bé 】

【 Ý tôi muốn nói chính là, thằng bé là con trai của cô. 】

【 Nói ra thì thật sự khó mà tin được, nhưng đây là sự thật. 】

【 Thằng bé từ tương lai xuyên không tới đây. 】

【 Nếu cô không tin, cô cũng có thể đi làm xét nghiệm ADN. 】

Lục Dĩ Thành hít sâu một hơi: 【 Chi phí tôi có thể trả giúp cô, nhưng xin cô hãy tin tưởng tôi, tôi không có lừa cô. 】

Giang Nhược Kiều nhìn tin nhắn ở trong điện thoại.

Cô rất muốn hỏi Lục Dĩ Thành định tiếp tục cuộc nói chuyện này trong bao lâu nữa đây??

ĐM [2] cùng Tưởng Diên yêu đương mấy tháng cũng không có nghe nói bạn cùng phòng của anh ta bị bệnh gì nặng a?

[2] ĐM: nguyên văn “Đạp mã: 踏马: tà mǎ” đồng âm với từ "他妈的: tā mā de“ là một từ chửi thề bên Trung có nghĩa là “*** m*”

* * *

Truyện được đăng tải duy nhất tại WATTPAD @hongngoc3108 (Yu), trên các trang web khác đều là bản re-up chưa có sự cho phép của mình. Hãy tôn trọng công sức mà mình đã bỏ ra mà đọc tại nơi chính chủ.

________________________

Thanks for reading ❤️

18/7/2022
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận