Là Do Em Không May Mắn
Chương 7: Giải cứu
- Trương Lĩnh, cậu có điều gì muốn nói?
- Tôi...Hàn tổng, anh cứ để mặc cô ấy như vậy thật sao?
Hàn Minh Hạo khi nghe Trương Lĩnh nói đến đây thì liền nghĩ đến nét mặt sợ hãi của Mạc Tử Sâm, lúc cô nép vào sau vai anh để né tránh ánh nhìn của Vương tổng. Hình như anh đã doạ cô sợ thật, dù gì cô ấy cũng là vợ mới cưới của anh...nghĩ rồi anh nhìn vào đồng hồ đeo trên tay mình rồi quay qua nói với Trương Lĩnh:
- Đi đi, đón cô ấy về được rồi đó!
- Vâng!
Nghe vậy Trương Lĩnh liền gật đầu với anh rồi lập tức quay lại nơi đó! Thật ra Hàn Minh Hạo cũng không cố ý để mặc cô như vậy đâu, nhưng vì hôm nay cô đã dám chê anh keo kiệt! Nên anh sẽ kéo dài thời gian cứu cô thêm một chút, để cô nếm được mùi vị đau khổ một chút có lẽ cô mới biết điều và ngoan ngoãn hơn!
*Phía bên này...*
Mạc Tử Sâm đã bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, cô liền giật mình tỉnh giấc! Trước mặt cô là gương mặt đang cười rất đê tiện của Vương tổng và cả tên thuộc hạ của ông ta. Mạc Tử Sâm liền cựa quậy muốn ngồi dậy thì mới phát hiện tay cô đã bị trói! Cô vừa hoảng loạn vừa tức giận trừng mắt nhìn Vương tổng, giọng nói không dấu đi được sự run rẩy:
- Vương tổng, ông mau thả tôi ra!
Ông ta nghe vậy thì cười cợt nhã rồi nói:
- Thả cô sao? Thả cô ra rồi thì ai sẽ thoả mãn tôi đây? Hơn nữa hợp đồng còn chưa kí kết, cô muốn lật lọng để Hàn thị mất mối làm ăn, Mạc thị của cô cũng sẽ đi đời sao?
Phải...sau lưng cô còn có cả Mạc thị nữa! Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà cô phải đánh đổi chính bản thân mình sao..? Tên khốn Hàn Minh Hạo đó nhất định phải đẩy cô đến đường cùng thì mới hài lòng hả dạ anh ta chăng?! Nghĩ đến đây trong lòng Mạc Tử Sâm chứa đựng một bầu uất ức! Mắt cô long lanh ngấn lệ, và rồi một giọt nước mắt lăn dài trên má...Vương tổng được nước liền lấn tới! Ông đưa bàn tay dơ bẩn lên chạm vào mặt cô và lau đi giọt nước mắt ấy, giọng điệu bỡn cợt nói:
- Ôi đừng khóc chứ, nhan sắc xinh đẹp này còn chưa phục vụ tôi kia mà?
Nói xong ông ta còn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô rồi trượt xuống cổ... cuối cùng xuống tới khuy áo ở giữa ngực cô! Mạc Tử Sâm liền dẫy dụa và quát lớn:
- Không! Lão già khốn kiếp!! Mau bỏ ra!!
Cô cố hết sức co chân lại vào người và đẩy ông ta ra! Nhưng sức lực của một cô gái nhỏ hèn mọn làm sao có thể chống lại được một người đàn ông trưởng thành chứ? Huống hồ ông ta còn có thêm trợ lí của mình. Vừa nghĩ tới thì hai chân cô đã bị túm lại và kéo thẳng xuống, còn bị kẹp chặt! Cô không thể cựa quậy được nữa rồi...! Mạc Tử Sâm dần buông xuôi...coi như đời cô từ nay không còn thứ gì gọi là sự trong trắng nữa!
Vương tổng vừa bị mắng thì cực kì tức giận! Không ngờ một con nhãi nhép mà lại dám chửi vào mặt ông như thế, ông liền dơ tay lên cao lấy đà định đánh cô thì...
*RẦM*
- Dừng tay!!
Cánh cửa phòng bị một lực tác động vật lí rất mạnh từ bên ngoài đá văng ra! Tất cả sự chú ý của những người trong đó liền dồn vào người vừa cả gan phá cửa. Mạc Tử Sâm đôi mắt đang nhắm nghiền cũng liền mở to ra hết cỡ ngước lên nhìn. Và hình bóng hiện ra trước mắt cô chính là Trương Lĩnh! Anh ta đến đây làm gì? Là do Hàn Minh Hạo sai anh ta tới để xem cô bây giờ đã thảm hại thế nào sao? Hay chỉ đơn giản là anh đến cứu cô...?
Lão già họ Vương thấy Trương Lĩnh đến thì liền ngồi dậy sửa soạn lại quần áo rồi nhìn anh cách khó hiểu:
- Trợ lí Trương, anh đến đây có việc gì sao?
- Vương tổng, ông thật to gan! Dám ra ra tay với cả thiếu phu nhân của Hàn gia chúng tôi?
Trương Lĩnh giả vờ lơ đi câu hỏi của ông ta mà tiếp tục diễn hết vở kịch của mình. Vương tổng nghe xong thì liền ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì? Rõ ràng chẳng phải Hàn tổng đã bàn giao dịch với ông ta bằng người phụ nữ này sao? Bây giờ anh ta lại giở quẻ lật lọng với ông à? Anh ta không cần bảng hợp đồng này nữa sao? Vương tổng hiểu vấn đề liền tức tối quát lớn:
- Hàn Minh Hạo đâu? Kêu anh ta ra đây nói chuyện với tôi cho rõ! Anh ta là người đã đồng ý giao dịch, nếu anh ta giở trò lật lọng thì đừng hòng ông đây kí vào hợp đồng đó nữa!!
Trương Lĩnh nghe vậy thì liền cười khẩy, ai thèm kí hợp đồng với ông ta chứ! Ông ta đã không ít lần làm hỏng nhiều vụ làm ăn lớn của Hàn tổng rồi. Chẳng qua bây giờ anh mới chịu trả thù ông thôi! Trương Lĩnh nhìn ông khinh bỉ rồi nói:
- Ông đợi ngày ra toà đi rồi họ sẽ nói rõ với ông!
Vừa xong anh lại quay ra ngoài hô lớn:
- Người đâu! Mau đưa thiếu phu nhân đi!
Ngoài cửa liền có thêm năm sáu người đàn ông mặc áo đen có thân hình cao to chạy vào. Họ dìu Mạc Tử Sâm xuống giường và cởi trói cho cô! Cô như được thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh ta thật sự tới cứu cô! Nhưng vừa bước xuống giường chân của Mạc Tử Sâm liền ngã khuỵ! Dường như tác dụng của thuốc mê còn chưa hết nên dây thần kinh của cô vẫn còn tê liệt! Đôi chân yếu ớt càng không thể đi nỗi, đầu óc cô lại bắt đầu quay cuồng...Mạc Tử Sâm lại ngất đi! Thấy vậy Trương Lĩnh liền hốt hoảng chạy đến gọi:
- Thiếu phu nhân...thiếu phu nhân...!
Thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại anh liền bế hẫng cô lên rồi quay đi! Mọi việc xảy ra quá nhanh, lão già họ Vương vẫn chưa kịp định hình thì bọn họ đã đi mất! Ông liền tức tối và sửa soạn quay về! Lần này Hàn Minh Hạo chơi ông một vố, ông nhất định sẽ không để yên cho anh ta!