"Anh Trạch."
Phương Trạch nhíu mày một chút, hỏi: "Đến thăm Lập Tân?"
Dư Hạo gật đầu, "Đúng vậy."
Phương Trạch nói: "Về sau người nhà sẽ đem Lập Tân ra ngoài, trước khi nó hoàn toàn từ bỏ cô gái kia, sẽ không để cho nó về nước, tiểu tử này ngay lúc mấu chốt lại nổi điên, thiếu chút nữa đem toàn bộ Phương gia mất mặt, các trưởng bối sẽ không ngồi yên đâu."
Dư Hạo gật đầu, cười khổ nói: "Em tin tưởng anh Trạch. Kỳ thật chuyện này em cũng có trách nhiệm, nếu như em phát hiện sớm hơn một chút, có lẽ tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh."
Phương Trạch vỗ vai của anh, an ủi: "Không cần nghĩ quá nhiều, Lập Tân từ nhỏ có tính tình gì, cậu cũng rõ ràng, nếu như nó thật sự muốn làm cái gì, cậu cũng không ngăn cản được. Cũng may lần này nó kịp thời thu tay lại, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Dư Hạo cũng còn sợ hãi trong lòng.
Anh nói: "Kỳ thật cậu ấy ở thời khắc sống còn thu tay lại, em cũng thật bất ngờ."
Phương Trạch chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, nhìn về phía nơi xa, nói: "Đây mới là điều mà anh lo lắng, nó chịu thu tay lại, đúng lúc đã nói rõ, cô gái kia đã quan trọng đến mức có thể chi phối ý chí của nó. Cho dù đưa nó đi qua bên kia bờ đại dương, thật sự có thể quên à."
Hai người im lặng không nói gì, hiển nhiên đều biết rõ đáp án của vấn đề này.
Dư Hạo nói: "Chí ít, không gặp được tiểu Hinh, cậu vẫn sẽ bình thường."
Phương Trạch khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Hi vọng như thế đi."
Một bên dải cây xanh bên đường trồng một loạt cây sơn chi, mấy đóa hoa tuyết trắng xen lẫn nụ hoa, khéo léo đẹp đẽ, làm người ta yêu thích.
(Ji: Hoa sơn chi có ý nghĩa là một tình yêu bí mật, một tình yêu không được nói ra.
Cây sơn chi là cây họ bụi có bề ngoài rất đẹp và có hoa trắng tỏa hương. Cây được đặt tên theo nhà thực vật học Alexander Garden. Cây mọc ở vùng viễn đông, ở Ấn Độ và Trung Quốc. Như hoa nhài, hoa sơn chi cũng được cho vào trà.)
Lại là cuối mùa xuân của một năm.
Năm ngoái thời tiết cuối mùa xuân, bọn họ đã từng ước định qua năm sau tốt nghiệp, năm người sẽ đi du ngoạn, núi tuyết, thảo nguyên, thành cổ, sa mạc lớn, đi khắp non song nước lớn...
Ước hẹn sắp tới, nhưng người ước định còn không?
***
Chẳng mấy chốc đến tháng sáu, tới gần kỳ thi đại học, Đàm Hinh đặc biệt nghỉ hai ngày, trong nhà bồi dưỡng.
Trong nhà cô luôn ăn mặc rất tùy ý, một váy dài màu hồng phấn, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết, lười nhác tựa trên ghế sa lon đọc sách.
Quý Yến ở một bên ôn tập, căn bản tĩnh tâm không nổi.
Cúi đầu xuống, là có thể nhìn thấy một đôi chân trắng bóc, xinh đẹp quá mức, lên nữa là bắp chân mảnh khảnh trắng muốt.
Anh ổn định lại tinh thần, thật lâu mới bình phục lại.
Lúc này, Đàm Hinh lại tiến đến trước mặt anh hỏi: "Có mệt hay không, em cắt hoa quả cho anh có được không?"
Tiếng nói mới vừa phát ra, cả người liền bị Quý Yến kéo tới trong ngực, ôm thật chặt.
Đàm Hinh nói: "Đừng làm loạn, học nhanh đi."
Tiếng anh nói rất buồn bực, rất nặng, sâu kín nói: "Em cố ý."
" Cố ý cái gì?"
Đàm Hinh cảm thấy không hiểu, thấy anh không chịu buông ra, bất đắc dĩ nói: "Anh đây lại mắc bệnh à."
Quý Yến nhẹ nhàng hít hương thơm trên cổ cô, làm nũng nói: "Vậy em chữa cho anh đi."
Đàm Hinh bị anh làm cho có chút ngứa, cười nói: "Em thấy anh đã bệnh rất nguy kịch, không cứu nổi nữa."
Quý Yến nghĩ, em còn biết anh thích em đến hết thuốc chữa à.
Anh chơi xấu, đem người ôm chầm ép ở trên ghế sa lon, ôm lấy đôi môi ái muội nói: "Vậy còn nước còn tát, bác sĩ Đàm..."
Nói, lôi kéo tay Đàm Hinh, thăm dò vào vạt áo của anh, dán lên trên cơ bụng rắn chắc cân xứng.
Người này dùng ngữ điệu cực sắc dục, nói: " Bác sĩ Đàm chẩn trị cho anh đi."
Mặt Đàm Hinh đỏ rần, người này mỗi ngày kiên trì sáng sớm chạy bộ, lại đúng giờ đến phòng tập thể thao, dáng người đối với con trai tuổi này mà nói, thực sự tốt hơn rất nhiều.
"Đừng làm rộn... Ngày mai sẽ phải thi, nếu thi rớt, em sẽ mặc kệ anh."
Quý Yến nói: "Cái này không thể được, bác sĩ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với bệnh nhân, mà đều đã sờ soạng cả rồi."
Đàm Hinh vừa xấu hổ, vừa buồn cười, cuối cùng thực sự cũng không làm gì được anh, hôn một cái trên gương mặt anh.
Quý Yến quả nhiên yên tĩnh.
Anh trưng ra một mặt thất bại, ai oán nói: "Thật sự là thua với em."
Đàm Hinh cười đem anh kéo đến bên cạnh bàn, tiếp tục làm bài, cũng thuận tay cho anh vẽ mấy vùng quan trọng, nói: "Trước tiên đem mấy đề này làm xong, em đi cắt hoa quả."
Đàm Hinh mặc dù tham gia qua thi đại học lần trước, nhưng đã qua mười năm, ngoại trừ mơ hồ nhớ kỹ mấy câu đầu đề ngữ văn năm đó một chút, câu khác đã sớm không có ấn tượng.
Về phần Quý Yến, năm đó không học một chút, chớ nói chi là nhớ kỹ đề đi.
Đàm Hinh đem mâm đựng trái cây tới, Quý Yến đang bị một đề làm khó, Đàm Hinh đưa vào tay anh một miếng dưa hấu, cầm bút lên, đem giải đề viết ở một bên.
Quý Yến sững sờ, lập tức hiểu ra, "Hinh Hinh em thật thông minh."
Nói rồi lại lôi kéo Đàm Hinh muốn náo loạn, bị cô trừng mắt dọa một chút.
Bình thường tính tình người càng tốt, lúc nổi giận lên càng đáng sợ.
Có Đàm Hinh giám sát, tự nhiên Quý Yến học rất chân thành, mãi cho đến đêm, cô chịu không được mà ngủ thiếp đi, được Quý Yến ôm trở về phòng ngủ.
Ngày hôm, Quý Yến tỉnh lại trước khi chuông reo.
Anh đem chuông báo tắt đi, vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng kỹ càng, để lại một tờ giấy rồi đi ra ngoài.
Lúc Đàm Hinh tỉnh lại, mê mang một hồi lâu.
Cô bình thường ngủ rất sớm, khó mà thức đêm, cho nên không quen lắm.
Ngồi xuống ăn bữa sáng, cô nhịn không được lại nhìn tờ giấy, khóe môi chậm rãi cong lên, trên đó viết cô ngoan ngoãn ăn điểm tâm xong, sau đó đi học đi.
Hai ngày thi đại học này, vì phòng ngừa học sinh thay thế nhau thi, đại học không cho xin nghỉ phép.
Đàm Hinh đem bát dĩa dọn sạch xong, chuẩn bị đi ra ngoài, đã thấy đến một người ngoài ý muốn đang chờ trước cửa nhà cô.
"Tiểu Hinh, đã lâu không gặp."
***
Xong tiết học.
Đàm Hinh nhận được tin Quý Yến gửi tới, nói cho cô biết thi môn đầu tiên cực kì thuận lợi.
Đàm Hinh trả lời: "Giữa trưa về nhà làm cho món ngon cho anh."
"Được, anh chờ em."
Đi ra cửa trường, một chiếc xe con màu đen dừng ở gần đó, cửa xe mở ra, người đàn ông bước ra.
Đàm Hinh nhíu mày lại, nói: "Cha còn chưa đi."
Cảm xúc của cô cũng không quá rõ ràng, nhưng Đàm Diệu Uy vẫn nhận ra sự phản cảm của cô.
Ông cười khổ, "Cha chỉ muốn hàn thuyên với con."
Đàm Hinh trầm mặc một lát, nói: "Được, từ nơi này đi về chung cư có mười phút, nói xong chuyện cha muốn nói, liền rời đi đi."
Đàm Diệu Uy liên tục không ngừng gật đầu.
Người đàn ông mặc âu phục đắt đỏ, tại đầu hạ mùa, hiển nhiên có chút nóng bức, bất quá ông giống như cảm giác rất bình thường, thậm chí chỉ có mừng rỡ.
"Tiểu Hinh, gần đây con có khỏe hay không? Chuyện của Phương Lập Tân, gần đây cha mới nghe người ta nói đến, người làm cha này đúng là quá không xứng."
Đàm Hinh nói: "Cha còn nhớ rõ, cha đã cùng mẹ con ly hôn rồi à."
"Cha vẫn là cha của con."
Đàm Hinh cong môi, không muốn cho ý kiến.
Đàm Diệu Uy nói: "Mặc kệ con có nguyện ý hay không thừa nhận, quan hệ máu mủ không thể chặt đứt. Tiểu Hinh, cha biết, cha và mẹ con đã không trở về được nữa, hiện tại cô ấy sống rất hạnh phúc, cha cũng biết chính mình không chen vào lọt giữa bọn họ, hiện tại, chỉ là cha không nghĩ lại mất đi đứa con gái duy nhất."
Đàm Hinh khẽ cười một tiếng, hỏi: "Cha nói duy nhất?"
Sắc mặt Đàm Diệu Uy cứng đờ, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Mẹ con Đàm Hiểu San bị ông đưa đi nước ngoài, vẫn không quản được trong tay, thói cá độ đã quen, mắc nợ chồng chất, ông thất vọng cực độ, còn sau khi xong tiền nợ sẽ triệt để từ bỏ hai mẹ con kia, tùy ý cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Ông khó nhọc nói: "Cha thật tâm muốn đền bù cho con."
Đàm Hinh nói: "Nếu như cha chỉ muốn nói những này, vậy liền dừng ở đây đi. Cha cũng nhìn thấy, hiện tại con sống rất tốt, không cần đền bù cái gì, cha cho con sinh mệnh, chỉ cần cha không đem tính mạng của con thu hồi lại, con sẽ vô cùng cảm kích."
Đàm Diệu Uy im lặng sau đó lắp bắp nói: "Tiểu Hinh, con có ý gì, cái gì gọi là đem tính mệnh của con thu hồi lại..."
Kinh ngạc trong mắt ông không giống giả bộ.
Đàm Hinh trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Nghe cha nói như vậy, trong lòng con hơi có chút trấn an."
Cô hơi gật đầu, nói: "Con đi vào đây, xin cha sau này cứ tự nhiên."
Đàm Diệu Uy trơ mắt nhìn cô vào cửa, bên trong truyền đến thanh âm của Quý Yến, người đàn ông cưng chiều hỏi: "Đang cùng ai nói chuyện vậy em?"
Đàm Hinh tựa hồ trả lời: " Người hỏi đường thôi."
Đàm Diệu Uy cứng đờ người.
—— giữa bọn họ, mỗi người sớm đã một ngả rồi.
(Ji: Chương cuối hoàn chính văn tối Ji up nha, thanks các bạn đã đồng hành với Ji nha <3)