Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm - Quyển 2 - Chương 12: Bạn bè ly biệt
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Mới vào dị thế
- Quyển 1 - Chương 2: Cuộc sống quân y
- Quyển 1 - Chương 3: Đại ca Thích Ngân
- Quyển 1 - Chương 4: Thủy quả miên y
- Quyển 1 - Chương 5: Sinh bệnh
- Quyển 1 - Chương 6: Thích Ngân phó xuất
- Quyển 1 - Chương 7: Đường trở về nhà
- Quyển 1 - Chương 8: Tìm chết
- Quyển 1 - Chương 9: Hồi tâm
- Quyển 1 - Chương 10: Làm cho người xa hoài niệm bóng dáng
- Quyển 1 - Chương 11: Lang khẩu đào thoát
- Quyển 1 - Chương 12: Bờ lưng ấm áp
- Quyển 1 - Chương 13: Xa nhau
- Quyển 1 - Chương 14: Bị thẩm vấn
- Quyển 1 - Chương 15: Tù phạm yếu đuối
- Quyển 1 - Chương 16: Bức bách (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Bức bách (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Bức bách (3)
- Quyển 1 - Chương 19: Bệnh giữa đợi chờ
- Quyển 1 - Chương 20: Tương cố vô ngôn
- Quyển 1 - Chương 21: Nỗi khổ trong lòng Thích Ngân
- Quyển 1 - Chương 22: Lưỡng khỏa tâm
- Quyển 1 - Chương 23: Giao chiến
- Quyển 1 - Chương 24: Trêu đùa
- Quyển 1 - Chương 25: Tiền đường
- Quyển 1 - Chương 26: Giai hội
- Quyển 1 - Chương 27: Mỹ nhân hí
- Quyển 1 - Chương 28: Trúng độc
- Quyển 1 - Chương 29: Hai người buồn phiền
- Quyển 1 - Chương 30: Loạn tính
- Quyển 1 - Chương 31: Xử trí
- Quyển 1 - Chương 32: Ghen
- Quyển 1 - Chương 33: Cáo biệt
- Quyển 2 - Chương 1: Hầu hạ
- Quyển 2 - Chương 2: Bơi lội
- Quyển 2 - Chương 3: Chạy trốn
- Quyển 2 - Chương 4: Gặp sói chạy trốn
- Quyển 2 - Chương 5: Thế giới hắc ám
- Quyển 2 - Chương 6: Chữa bệnh
- Quyển 2 - Chương 7: Xuân giang hoa nguyệt dạ
- Quyển 2 - Chương 8: Tỳ bà
- Quyển 2 - Chương 9: Thay đổi đế vương
- Quyển 2 - Chương 10: Hành trình Triệu phủ
- Quyển 2 - Chương 11: Ý nghĩa của nhân sinh
- Quyển 2 - Chương 12: Bạn bè ly biệt
- Quyển 2 - Chương 13: Gặp trộm
- Quyển 2 - Chương 14: Hối tiếc
- Quyển 2 - Chương 15: Tương tư xa cách
- Quyển 2 - Chương 16: Tối kỵ của đế vương
- Quyển 2 - Chương 17: Hắn đã thay đổi
- Quyển 2 - Chương 18: Đối xử với y thật tốt
- Quyển 2 - Chương 19: Dưỡng bệnh
- Quyển 2 - Chương 20: Ôn nhu lơ đãng
- Quyển 2 - Chương 21: Ngày cuối của năm cũ
- Quyển 2 - Chương 22: Đồng sàng cộng chẩm
- Quyển 2 - Chương 23: Đôi mắt nhạy sáng
- Quyển 2 - Chương 24: Thân thể động tình
- Quyển 2 - Chương 25: Yêu và muốn
- Quyển 2 - Chương 26: Tử đằng nở hoa
- Quyển 2 - Chương 27: Ý chỉ Hoàng hậu
- Quyển 2 - Chương 28: Cự tuyệt tiến cung
- Quyển 2 - Chương 29: Yếu kém của tình yêu
- Quyển 2 - Chương 30: Tâm động và tương tư
- Quyển 2 - Chương 31: Quất sinh Hoài Nam
- Quyển 2 - Chương 32: Lan thủy nhạc gia
- Quyển 2 - Chương 33: Kích tình
- Quyển 2 - Chương 34: Nhạc Diệu
- Quyển 2 - Chương 35: Ti Thiên Thai
- Quyển 2 - Chương 36: Uông Kiền
- Quyển 2 - Chương 37: Hành cung
- Quyển 2 - Chương 38: U viên tham xuân
- Quyển 2 - Chương 39: Tranh chấp
- Quyển 2 - Chương 40: Giải thích
- Quyển 2 - Chương 41: Phong cảnh đẹp nhất
- Quyển 2 - Chương 42: Thích khách và bị thương
- Quyển 2 - Chương 43: Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 44: Mưu trí
- Quyển 2 - Chương 45: Thanh tỉnh
- Quyển 2 - Chương 46: Bảo hộ quá mức
- Quyển 2 - Chương 47: Quan hệ hậu cung
- Quyển 2 - Chương 48: Hoàng hậu khoan dung
- Quyển 2 - Chương 49: Thừa Trừng
- Quyển 2 - Chương 50: Phụ tử
- Quyển 2 - Chương 51: Hoan tình
- Quyển 2 - Chương 52: Vũ tiền phong tĩnh
- Quyển 2 - Chương 53: Bị cảm nắng
- Quyển 2 - Chương 54: Thâu thính suất đảo
- Quyển 2 - Chương 55: Lương đình tự thoại
- Quyển 2 - Chương 56: Rơi xuống nước
- Quyển 2 - Chương 57: Đế vương bệnh nặng
- Quyển 2 - Chương 58: Lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 59: Phiên ngoại 1: Nhật ký nuôi mèo (Thượng)
- Quyển 2 - Chương 60: Phiên ngoại 1 – Nhật ký nuôi mèo (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 61: Phiên ngoại 2 – Thượng ti tiết
- Quyển 2 - Chương 62: Phiên ngoại 3 – Sự tĩnh lặng trong hạnh phúc
- Quyển 2 - Chương 63: Phiên ngoại 4 - Biết kết quả (Thượng)
- Quyển 2 - Chương 64: Phiên ngoại 4 – Biết kết cục (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 65: Tiết tử – Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm
Quyển 2 - Chương 12: Bạn bè ly biệt
Ngày thứ hai, khi Nhạc Thần rời giường còn có chút ho khan, nên Lý Lực không cho cậu đến vườn cúc luyện cầm, Nhạc Thần đành phải tự mình ngồi trong phòng, một lần lại một lần luyện mấy thủ khúc.
Nhạc Thần dùng xong bữa sáng, uống qua dược, thì có Vương đại phu tiến đến xem bệnh cho cậu.
Chủ yếu là xem mắt cho Nhạc Thần, tiện thể mở phương thuốc bổ trị nhược thể.
Vương đại phu cũng yêu thích Nhạc Thần đánh đàn tỳ bà, cho nên mới nguyện ý vội đến xem bệnh cho Nhạc Thần trước khi mở cửa y quán vào mỗi sáng.
Vương đại phu ly khai, Nhạc Thần cũng chuẩn bị đến sảnh đường nhạc phường cùng mọi người ôn luyện thủ khúc hợp tấu, vừa được Lý Lực dìu qua ngưỡng cửa, chợt nghe trước cửa sân viện có tiếng bước chân, Nhạc Thần nghe thấy thanh âm, liền lộ ra tươi cười, “Uẩn Chi, sao sáng hôm nay lại đến sớm như vậy?”
“Ngươi làm sao lại biết ta đến đây, chẳng lẽ như lời người khác nói, tâm ý tương thông?” Thanh âm Ngô Khánh tao nhã mang theo trêu đùa, đi đến bên người Nhạc Thần, muốn vươn tay đỡ tay cậu, nhưng Lý Lực lại nắm tay Nhạc Thần không buông.
Ngô Khánh nhíu mày, ý cười trong mắt đối với Lý Lực mang theo điểm ngạo nghễ và khiêu khích từ trên cao nhìn xuống.
Lý Lực không để ý tới hắn, dìu tay Nhạc Thần không có ý tứ buông ra.
Nhạc Thần không biết hai người này là đang âm thầm phân cao thấp, mỉm cười tiếp lời Ngô Khánh, “Tiếng bước chân của ngươi rõ ràng như vậy, nếu ta còn không biết là ngươi đến, chẳng phải lỗ tai cũng có vấn đề sao?”
“Ân, hôm nay ngươi đến là có chuyện gì, không phải là lại không có việc gì, tới nơi này nhìn chúng ta luyện tập đốt thời gian chứ? Ta thấy ngươi thường xuyên ngâm ở đây, lại còn hay cùng chúng ta lên đài hợp khúc, ngươi cũng có thể hướng tổng quản muốn chút bạc, cũng không cần phải bỏ bạc ra nghe khúc!”
Nhạc Thần nói xong, rốt cuộc phát hiện không khí có chút không thích hợp, liền hỏi, “Uẩn Chi, có phải ta lại nói đến điều ngươi không muốn nghe hay không, vậy ta xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Nói lung tung, ta không phải không muốn nghe, lời của ngươi ngược lại nhắc nhở ta, mỗi ngày lấy bạc mới có thể tiến vào nơi này nghe khúc, dù sao ta mỗi ngày cũng đến, còn không bằng tiến vào nơi này làm người hầu gì đó cũng được, có đôi khi còn có thể lên đài một hai lần, lúc bình thường thì có thể an vị một chỗ nghe các ngươi khảy đàn!” Cuối cùng khí thế Ngô Khánh vẫn là chiếm thượng phong, Lý Lực phi thường không cam lòng mà nhìn Ngô Khánh nắm lấy cánh tay Nhạc Thần, mà chính hắn lại phải buông cậu ra.
“Trong nhạc phường khả thỉnh không nổi người hầu như ngươi!” Nhạc Thần cười nói.
“Tiểu Thần, ta hôm nay là tới cùng ngươi từ biệt, ngày hôm qua đã muốn nói cho ngươi, nhưng không có nói ra, nghĩ hôm nay mới nói, mặc dù trong lòng ta không tha nhưng vẫn phải nói!” Ngô Khánh đỡ Nhạc Thần đi trở về sảnh nhỏ ngồi xuống.
Nhạc Thần không nghĩ tới Ngô Khánh là tới chào từ biệt, trong lúc nhất thời sửng sốt, không biết nên nói cái gì, dù sao, ở nơi này Ngô Khánh là bằng hữu duy nhất của cậu, mà bằng hữu này hiện tại cũng muốn đi rồi, trong lòng cậu nổi lên nồng đậm không tha, thần sắc lập tức mang theo ảm đạm.
“Xem ra cũng không phải ta tự mình đa tình, Tiểu Thần cũng không nguyện ý muốn ta rời đi đúng không?” Ngô Khánh cười trêu chọc nói.
Nhạc Thần áp chế khó chịu và không tha trong lòng, trên mặt xuất cái tươi cười, hỏi, “Chừng nào thì ngươi đi, đi nơi nào, còn có trở lại hay không?”
“Ngươi không lưu ta lại sao? Lập tức đã hỏi ta khi nào thì đi rồi!” Trong thanh âm Ngô Khánh giả bộ mang theo tiếc nuối, Nhạc Thần vừa nghe liền nở nụ cười, “Lưu ngươi hữu dụng, ta liền lưu ngươi.”
Ngô Khánh trầm mặc một lát, thanh âm trêu đùa ban đầu đã không còn, ý tứ hàm xúc, mang theo trầm trọng, nói “Ta lập tức đi rồi, đồ vật đều đã thu dọn tốt lắm, chỉ chờ ta lên xe rời đi”
Nghe được Ngô Khánh nói phải đi ngay, tâm Nhạc Thần chấn động một cái, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn phía mặt Ngô Khánh, trong mắt dấu không được đau buồn.
Ngô Khánh cũng ảm đạm một chút, tiếp tục nói, “Ta là đi vào kinh, trong nhà có người bảo ta về, không trở về không được, cũng không biết ý tứ người trong nhà, có thể ta sẽ trở lại, cũng có thể không thể trở lại. Bất quá, Tiểu Thần ngươi yên tâm, có thể trở lại hay không, ta đều sẽ cho người báo lại cái tin.”
Nhạc Thần nghe hắn nói là người nhà gọi trở về, đau buồn trên mặt cũng tan đi, dù sao, người nhà kêu trở về đương nhiên cần phải trở về, “Vậy thay ta hướng người trong nhà ngươi vấn an đi!”
Ngô Khánh bị bộ dạng trịnh trọng của Nhạc Thần làm cho nở nụ cười, sau lại nhìn chằm chằm mặt Nhạc Thần, nhìn kỹ mỗi một biến hóa rất nhỏ trên mặt cậu, nói, “Tiểu Thần, nếu không, ngươi và ta cùng nhau vào kinh đi! Xuất phát từ tình nghĩa tri âm, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Hai mắt Nhạc Thần mở thật to, tuy là bên trong đã chết, nhưng vẫn giấu không được ngạc nhiên, sau đó, Nhạc Thần lại nhíu mày, “Ta đã quen ở nơi này, không nghĩ rời đi, xin lỗi, ngươi vẫn là tự mình đi thôi!”
Nhạc Thần đương nhiên không thể vào kinh, nơi đó dưới chân Thiên Tử, bị Ngu Gia Tường phát hiện đương nhiên sẽ không an ổn.
“Kỳ thật, ta đã đem đồ vật ngươi dùng đều chuẩn bị một phần, nghĩ nói không chừng ngươi sẽ nguyện ý cùng ta đi chứ! Ngươi trả lời kiên quyết như vậy thật đúng là làm ta trở tay không kịp.” Lời nói Ngô Khánh mang theo ảm đạm, Nhạc Thần không nghĩ tới hắn sẽ lại như vậy, nhất thời nghẹn lời.
“Ngươi không muốn đi cùng ta cũng không quan hệ, ta sẽ cố gắng tranh thủ trở về. Vài thứ kia ta mang theo cũng không có dùng, vậy đều chuyển đến nơi này của ngươi đi!” Ngô Khánh thực tiêu sái mà nói như vậy, sau liền đứng lên.
“Một tháng này nhận biết ngươi, ta cảm thấy cũng không tồi, này coi như là tạ lễ được rồi!” Ngô Khánh nói xong đã muốn đi ra ngoài.
Nhạc Thần mạnh mẽ đứng lên, thiếu chút nữa đứng không vững đã ngã sấp xuống, may mắn Lý Lực nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu.
“Uẩn Chi!” Nhạc Thần nghe được thanh âm bước chân Ngô Khánh bước nhanh ra ngoài, hoảng sợ mà hô một tiếng.
Ngô Khánh không quay đầu lại, nói một tiếng, “Không cần tiễn!” Cứ như vậy ly khai.
Ngô Khánh cứ như vậy đi rồi, trong lòng Nhạc Thần lại khó chịu, kỳ thật, cậu là một người đặc biệt cảm tính, sau khi mắt không nhìn thấy, suy nghĩ và cảm xúc về cuộc sống xung quanh cũng trở nên mẫn cảm hơn, mà lúc này, một người bạn tốt rời đi, cậu như thế có thể lạnh nhạt ngồi yên một chỗ.
Một đoạn thời gian sau đó, người nghe cậu đàn, đều có thể nghe ra trong đó là nồng đậm quyến luyến cùng thương cảm.
Nhiều ngày sau, thời tiết lạnh hơn, buổi sáng ra ngoài, ven đường là cỏ khô nhợt nhạt phủ một tầng bạch sương thật dày, hiện giờ sớm mới Nhạc Thần đã không còn xuất môn luyện cầm, chỉ một mình ở trong phòng luyện tập, hơn nữa, ngón tay thường xuyên bị lạnh, thập phần khó chịu.
Lúc này, cậu mới rút thân ra từ buồn bả và không tha khi Ngô Khánh rời đi, lấy ý chí kiên định vùi đầu vào tỳ bà và hòa khúc cùng dàn nhạc
Nhạc Thần dùng xong bữa sáng, uống qua dược, thì có Vương đại phu tiến đến xem bệnh cho cậu.
Chủ yếu là xem mắt cho Nhạc Thần, tiện thể mở phương thuốc bổ trị nhược thể.
Vương đại phu cũng yêu thích Nhạc Thần đánh đàn tỳ bà, cho nên mới nguyện ý vội đến xem bệnh cho Nhạc Thần trước khi mở cửa y quán vào mỗi sáng.
Vương đại phu ly khai, Nhạc Thần cũng chuẩn bị đến sảnh đường nhạc phường cùng mọi người ôn luyện thủ khúc hợp tấu, vừa được Lý Lực dìu qua ngưỡng cửa, chợt nghe trước cửa sân viện có tiếng bước chân, Nhạc Thần nghe thấy thanh âm, liền lộ ra tươi cười, “Uẩn Chi, sao sáng hôm nay lại đến sớm như vậy?”
“Ngươi làm sao lại biết ta đến đây, chẳng lẽ như lời người khác nói, tâm ý tương thông?” Thanh âm Ngô Khánh tao nhã mang theo trêu đùa, đi đến bên người Nhạc Thần, muốn vươn tay đỡ tay cậu, nhưng Lý Lực lại nắm tay Nhạc Thần không buông.
Ngô Khánh nhíu mày, ý cười trong mắt đối với Lý Lực mang theo điểm ngạo nghễ và khiêu khích từ trên cao nhìn xuống.
Lý Lực không để ý tới hắn, dìu tay Nhạc Thần không có ý tứ buông ra.
Nhạc Thần không biết hai người này là đang âm thầm phân cao thấp, mỉm cười tiếp lời Ngô Khánh, “Tiếng bước chân của ngươi rõ ràng như vậy, nếu ta còn không biết là ngươi đến, chẳng phải lỗ tai cũng có vấn đề sao?”
“Ân, hôm nay ngươi đến là có chuyện gì, không phải là lại không có việc gì, tới nơi này nhìn chúng ta luyện tập đốt thời gian chứ? Ta thấy ngươi thường xuyên ngâm ở đây, lại còn hay cùng chúng ta lên đài hợp khúc, ngươi cũng có thể hướng tổng quản muốn chút bạc, cũng không cần phải bỏ bạc ra nghe khúc!”
Nhạc Thần nói xong, rốt cuộc phát hiện không khí có chút không thích hợp, liền hỏi, “Uẩn Chi, có phải ta lại nói đến điều ngươi không muốn nghe hay không, vậy ta xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Nói lung tung, ta không phải không muốn nghe, lời của ngươi ngược lại nhắc nhở ta, mỗi ngày lấy bạc mới có thể tiến vào nơi này nghe khúc, dù sao ta mỗi ngày cũng đến, còn không bằng tiến vào nơi này làm người hầu gì đó cũng được, có đôi khi còn có thể lên đài một hai lần, lúc bình thường thì có thể an vị một chỗ nghe các ngươi khảy đàn!” Cuối cùng khí thế Ngô Khánh vẫn là chiếm thượng phong, Lý Lực phi thường không cam lòng mà nhìn Ngô Khánh nắm lấy cánh tay Nhạc Thần, mà chính hắn lại phải buông cậu ra.
“Trong nhạc phường khả thỉnh không nổi người hầu như ngươi!” Nhạc Thần cười nói.
“Tiểu Thần, ta hôm nay là tới cùng ngươi từ biệt, ngày hôm qua đã muốn nói cho ngươi, nhưng không có nói ra, nghĩ hôm nay mới nói, mặc dù trong lòng ta không tha nhưng vẫn phải nói!” Ngô Khánh đỡ Nhạc Thần đi trở về sảnh nhỏ ngồi xuống.
Nhạc Thần không nghĩ tới Ngô Khánh là tới chào từ biệt, trong lúc nhất thời sửng sốt, không biết nên nói cái gì, dù sao, ở nơi này Ngô Khánh là bằng hữu duy nhất của cậu, mà bằng hữu này hiện tại cũng muốn đi rồi, trong lòng cậu nổi lên nồng đậm không tha, thần sắc lập tức mang theo ảm đạm.
“Xem ra cũng không phải ta tự mình đa tình, Tiểu Thần cũng không nguyện ý muốn ta rời đi đúng không?” Ngô Khánh cười trêu chọc nói.
Nhạc Thần áp chế khó chịu và không tha trong lòng, trên mặt xuất cái tươi cười, hỏi, “Chừng nào thì ngươi đi, đi nơi nào, còn có trở lại hay không?”
“Ngươi không lưu ta lại sao? Lập tức đã hỏi ta khi nào thì đi rồi!” Trong thanh âm Ngô Khánh giả bộ mang theo tiếc nuối, Nhạc Thần vừa nghe liền nở nụ cười, “Lưu ngươi hữu dụng, ta liền lưu ngươi.”
Ngô Khánh trầm mặc một lát, thanh âm trêu đùa ban đầu đã không còn, ý tứ hàm xúc, mang theo trầm trọng, nói “Ta lập tức đi rồi, đồ vật đều đã thu dọn tốt lắm, chỉ chờ ta lên xe rời đi”
Nghe được Ngô Khánh nói phải đi ngay, tâm Nhạc Thần chấn động một cái, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn phía mặt Ngô Khánh, trong mắt dấu không được đau buồn.
Ngô Khánh cũng ảm đạm một chút, tiếp tục nói, “Ta là đi vào kinh, trong nhà có người bảo ta về, không trở về không được, cũng không biết ý tứ người trong nhà, có thể ta sẽ trở lại, cũng có thể không thể trở lại. Bất quá, Tiểu Thần ngươi yên tâm, có thể trở lại hay không, ta đều sẽ cho người báo lại cái tin.”
Nhạc Thần nghe hắn nói là người nhà gọi trở về, đau buồn trên mặt cũng tan đi, dù sao, người nhà kêu trở về đương nhiên cần phải trở về, “Vậy thay ta hướng người trong nhà ngươi vấn an đi!”
Ngô Khánh bị bộ dạng trịnh trọng của Nhạc Thần làm cho nở nụ cười, sau lại nhìn chằm chằm mặt Nhạc Thần, nhìn kỹ mỗi một biến hóa rất nhỏ trên mặt cậu, nói, “Tiểu Thần, nếu không, ngươi và ta cùng nhau vào kinh đi! Xuất phát từ tình nghĩa tri âm, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Hai mắt Nhạc Thần mở thật to, tuy là bên trong đã chết, nhưng vẫn giấu không được ngạc nhiên, sau đó, Nhạc Thần lại nhíu mày, “Ta đã quen ở nơi này, không nghĩ rời đi, xin lỗi, ngươi vẫn là tự mình đi thôi!”
Nhạc Thần đương nhiên không thể vào kinh, nơi đó dưới chân Thiên Tử, bị Ngu Gia Tường phát hiện đương nhiên sẽ không an ổn.
“Kỳ thật, ta đã đem đồ vật ngươi dùng đều chuẩn bị một phần, nghĩ nói không chừng ngươi sẽ nguyện ý cùng ta đi chứ! Ngươi trả lời kiên quyết như vậy thật đúng là làm ta trở tay không kịp.” Lời nói Ngô Khánh mang theo ảm đạm, Nhạc Thần không nghĩ tới hắn sẽ lại như vậy, nhất thời nghẹn lời.
“Ngươi không muốn đi cùng ta cũng không quan hệ, ta sẽ cố gắng tranh thủ trở về. Vài thứ kia ta mang theo cũng không có dùng, vậy đều chuyển đến nơi này của ngươi đi!” Ngô Khánh thực tiêu sái mà nói như vậy, sau liền đứng lên.
“Một tháng này nhận biết ngươi, ta cảm thấy cũng không tồi, này coi như là tạ lễ được rồi!” Ngô Khánh nói xong đã muốn đi ra ngoài.
Nhạc Thần mạnh mẽ đứng lên, thiếu chút nữa đứng không vững đã ngã sấp xuống, may mắn Lý Lực nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu.
“Uẩn Chi!” Nhạc Thần nghe được thanh âm bước chân Ngô Khánh bước nhanh ra ngoài, hoảng sợ mà hô một tiếng.
Ngô Khánh không quay đầu lại, nói một tiếng, “Không cần tiễn!” Cứ như vậy ly khai.
Ngô Khánh cứ như vậy đi rồi, trong lòng Nhạc Thần lại khó chịu, kỳ thật, cậu là một người đặc biệt cảm tính, sau khi mắt không nhìn thấy, suy nghĩ và cảm xúc về cuộc sống xung quanh cũng trở nên mẫn cảm hơn, mà lúc này, một người bạn tốt rời đi, cậu như thế có thể lạnh nhạt ngồi yên một chỗ.
Một đoạn thời gian sau đó, người nghe cậu đàn, đều có thể nghe ra trong đó là nồng đậm quyến luyến cùng thương cảm.
Nhiều ngày sau, thời tiết lạnh hơn, buổi sáng ra ngoài, ven đường là cỏ khô nhợt nhạt phủ một tầng bạch sương thật dày, hiện giờ sớm mới Nhạc Thần đã không còn xuất môn luyện cầm, chỉ một mình ở trong phòng luyện tập, hơn nữa, ngón tay thường xuyên bị lạnh, thập phần khó chịu.
Lúc này, cậu mới rút thân ra từ buồn bả và không tha khi Ngô Khánh rời đi, lấy ý chí kiên định vùi đầu vào tỳ bà và hòa khúc cùng dàn nhạc
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Mới vào dị thế
- Quyển 1 - Chương 2: Cuộc sống quân y
- Quyển 1 - Chương 3: Đại ca Thích Ngân
- Quyển 1 - Chương 4: Thủy quả miên y
- Quyển 1 - Chương 5: Sinh bệnh
- Quyển 1 - Chương 6: Thích Ngân phó xuất
- Quyển 1 - Chương 7: Đường trở về nhà
- Quyển 1 - Chương 8: Tìm chết
- Quyển 1 - Chương 9: Hồi tâm
- Quyển 1 - Chương 10: Làm cho người xa hoài niệm bóng dáng
- Quyển 1 - Chương 11: Lang khẩu đào thoát
- Quyển 1 - Chương 12: Bờ lưng ấm áp
- Quyển 1 - Chương 13: Xa nhau
- Quyển 1 - Chương 14: Bị thẩm vấn
- Quyển 1 - Chương 15: Tù phạm yếu đuối
- Quyển 1 - Chương 16: Bức bách (1)
- Quyển 1 - Chương 17: Bức bách (2)
- Quyển 1 - Chương 18: Bức bách (3)
- Quyển 1 - Chương 19: Bệnh giữa đợi chờ
- Quyển 1 - Chương 20: Tương cố vô ngôn
- Quyển 1 - Chương 21: Nỗi khổ trong lòng Thích Ngân
- Quyển 1 - Chương 22: Lưỡng khỏa tâm
- Quyển 1 - Chương 23: Giao chiến
- Quyển 1 - Chương 24: Trêu đùa
- Quyển 1 - Chương 25: Tiền đường
- Quyển 1 - Chương 26: Giai hội
- Quyển 1 - Chương 27: Mỹ nhân hí
- Quyển 1 - Chương 28: Trúng độc
- Quyển 1 - Chương 29: Hai người buồn phiền
- Quyển 1 - Chương 30: Loạn tính
- Quyển 1 - Chương 31: Xử trí
- Quyển 1 - Chương 32: Ghen
- Quyển 1 - Chương 33: Cáo biệt
- Quyển 2 - Chương 1: Hầu hạ
- Quyển 2 - Chương 2: Bơi lội
- Quyển 2 - Chương 3: Chạy trốn
- Quyển 2 - Chương 4: Gặp sói chạy trốn
- Quyển 2 - Chương 5: Thế giới hắc ám
- Quyển 2 - Chương 6: Chữa bệnh
- Quyển 2 - Chương 7: Xuân giang hoa nguyệt dạ
- Quyển 2 - Chương 8: Tỳ bà
- Quyển 2 - Chương 9: Thay đổi đế vương
- Quyển 2 - Chương 10: Hành trình Triệu phủ
- Quyển 2 - Chương 11: Ý nghĩa của nhân sinh
- Quyển 2 - Chương 12: Bạn bè ly biệt
- Quyển 2 - Chương 13: Gặp trộm
- Quyển 2 - Chương 14: Hối tiếc
- Quyển 2 - Chương 15: Tương tư xa cách
- Quyển 2 - Chương 16: Tối kỵ của đế vương
- Quyển 2 - Chương 17: Hắn đã thay đổi
- Quyển 2 - Chương 18: Đối xử với y thật tốt
- Quyển 2 - Chương 19: Dưỡng bệnh
- Quyển 2 - Chương 20: Ôn nhu lơ đãng
- Quyển 2 - Chương 21: Ngày cuối của năm cũ
- Quyển 2 - Chương 22: Đồng sàng cộng chẩm
- Quyển 2 - Chương 23: Đôi mắt nhạy sáng
- Quyển 2 - Chương 24: Thân thể động tình
- Quyển 2 - Chương 25: Yêu và muốn
- Quyển 2 - Chương 26: Tử đằng nở hoa
- Quyển 2 - Chương 27: Ý chỉ Hoàng hậu
- Quyển 2 - Chương 28: Cự tuyệt tiến cung
- Quyển 2 - Chương 29: Yếu kém của tình yêu
- Quyển 2 - Chương 30: Tâm động và tương tư
- Quyển 2 - Chương 31: Quất sinh Hoài Nam
- Quyển 2 - Chương 32: Lan thủy nhạc gia
- Quyển 2 - Chương 33: Kích tình
- Quyển 2 - Chương 34: Nhạc Diệu
- Quyển 2 - Chương 35: Ti Thiên Thai
- Quyển 2 - Chương 36: Uông Kiền
- Quyển 2 - Chương 37: Hành cung
- Quyển 2 - Chương 38: U viên tham xuân
- Quyển 2 - Chương 39: Tranh chấp
- Quyển 2 - Chương 40: Giải thích
- Quyển 2 - Chương 41: Phong cảnh đẹp nhất
- Quyển 2 - Chương 42: Thích khách và bị thương
- Quyển 2 - Chương 43: Hy vọng
- Quyển 2 - Chương 44: Mưu trí
- Quyển 2 - Chương 45: Thanh tỉnh
- Quyển 2 - Chương 46: Bảo hộ quá mức
- Quyển 2 - Chương 47: Quan hệ hậu cung
- Quyển 2 - Chương 48: Hoàng hậu khoan dung
- Quyển 2 - Chương 49: Thừa Trừng
- Quyển 2 - Chương 50: Phụ tử
- Quyển 2 - Chương 51: Hoan tình
- Quyển 2 - Chương 52: Vũ tiền phong tĩnh
- Quyển 2 - Chương 53: Bị cảm nắng
- Quyển 2 - Chương 54: Thâu thính suất đảo
- Quyển 2 - Chương 55: Lương đình tự thoại
- Quyển 2 - Chương 56: Rơi xuống nước
- Quyển 2 - Chương 57: Đế vương bệnh nặng
- Quyển 2 - Chương 58: Lưu luyến
- Quyển 2 - Chương 59: Phiên ngoại 1: Nhật ký nuôi mèo (Thượng)
- Quyển 2 - Chương 60: Phiên ngoại 1 – Nhật ký nuôi mèo (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 61: Phiên ngoại 2 – Thượng ti tiết
- Quyển 2 - Chương 62: Phiên ngoại 3 – Sự tĩnh lặng trong hạnh phúc
- Quyển 2 - Chương 63: Phiên ngoại 4 - Biết kết quả (Thượng)
- Quyển 2 - Chương 64: Phiên ngoại 4 – Biết kết cục (Hạ)
- Quyển 2 - Chương 65: Tiết tử – Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ
- bình luận