Ngày hôm đó Trình Quý Hằng mượn điện thoại di động của cô, cô còn tưởng anh sẽ gọi điện thoại cho người nhà, nhưng mấy ngày sau, cô vẫn không thấy người nhà anh đến bệnh viện, cũng không thấy ai gọi điện lại cho anh. Trình Quý Hằng không hề tỏ ra lo lắng hay nóng nảy, cứ như việc không có người thân quan tâm đối với anh mà nói cũng không quan trọng.
Đào Tử cảm thấy kỳ lạ, cho nên từng hỏi qua anh một lần: "Anh đã liên lạc với người nhà chưa?".
Trình Quý Hằng trả lời cô: "Tôi không có người thân."
Lúc anh nói ra lời này giọng nói cùng vẻ mặt đều bình tĩnh ôn hòa, trong mắt không có gợn sóng, anh chỉ là đang nói ra sự thật, không có điểm nào để tranh luận.
Đào Tử ngạc nhiên không thôi.
Làm gì có ai lại không có người thân đâu chứ?
Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì cô cảm thấy Trình Quý Hằng sẽ không đem việc này ra để nói dối. Về chuyện tại sao anh lại không có người thân, có lẽ là chuyện riêng tư cho nên cô không muốn hỏi nhiều.
Chỉ là lúc trước cô lặng lẽ kiểm tra lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, nhưng lại không phát hiện ra được gì, quả nhiên Trình Quý Hằng đã xóa lịch sử trò chuyện trước khi trả lại điện thoại cho cô, cô không muốn tò mò thêm nữa nên đành thôi.
Sau một tuần bận rộn, cuối cùng ngày Chủ nhật cũng là ngày Đào Tử được nghỉ ngơi.
Đêm hôm qua cô đã nhận được tiền lương. Sáng hôm nay điều đầu tiên cô làm khi đến bệnh viện chính là đến đại sảnh nộp viện phí.
Không giống như trong dự định của cô, chỉ biết bây giờ cô phải tốn thêm một khoản chi phí lớn.
Vốn dĩ sinh hoạt phí trong thẻ của cô cũng không nhiều, bây giờ lại có thêm Trình Quý Hằng xuất hiện. Nhưng khi cô cầm tấm thẻ ngân hàng đến quầy thu phí để nộp tiền mới biết được, tiền viện phí đã được thanh toán trong tuần này rồi. Không chỉ có tiền viện phí của Trình Quý Hằng, mà ngay cả bà nội cô cũng đã có người thay cô thanh toán.
Đào Tử không có thể tin được, nhìn nhân viên thu phí ngồi bên cửa sổ hỏi: "Cô có phải đang nhầm lẫn rồi không? Đã thanh toán xong từ khi nào? Là ai đã đến thanh toán tiền viện phí giúp tôi vậy?".
Nhân viên thu phí dùng máy tính xác minh một chút thông tin, rồi trả lời cô: "Không có nhầm lẫn ở đây, tôi đã xác minh cả rồi, nhưng không tra ra được là ai gửi tiền, dù sao cũng đã thanh toán từ tối hôm qua".
Trong lòng Đào Tử tràn đầy nghi hoặc, cuối cùng là ai đã đóng viện phí giúp cô?
Là Tô Yến sao?
Trước đây nhiều lần Tô Yến muốn thay cô đóng tiền thuốc men cho bà nội, nhưng cuối cùng đều bị cô từ chối. Cô không nghĩ tới lần này, ngay cả tiền viện phí của Trình Quý Hằng cũng là do anh ấy đóng luôn sao?
Nhưng ngoài Tô Yến ra, Đào Tử cũng không có khả năng nghĩ ra là ai khác.
Trước đây, mỗi lần Tô Yến thay cô thanh toán tiền viện phí cho bà nội, cô đều trả lại tiền cho anh, lần này cũng vậy —— cô biết Tô Yến có lòng tốt, có lẽ vì nhớ đến tình bạn thuở nhỏ của bọn họ, nhưng tuyệt đối cô không thể được voi đòi mà lợi dụng lòng tốt của anh được.
Cô đang định trả lại tiền cho Tô Yến ngay, nhưng lại tìm không thấy anh ấy đâu.
Sau khi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy bà nội của cô đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng đưa tay vào hộp cơm trên tủ đầu giường, thay vào đó một bình hoa cúc cô vừa mới mua thêm, sau đó mang theo một phần cơm khác đi lên tầng 17.
Mỗi ngày Trình Quý Hằng đều thức dậy từ rất sớm, bất kể khi nào Đào Tử đến, đều nhìn thấy anh đang ngồi trên giường bệnh.
Sức khoẻ của người này cũng không tệ, vết thương khôi phục còn nhanh hơn so với dự đoán của bác sĩ. Hiện tại đã có thể xuống giường đi lại, xem ra mấy ngày nữa đã có thể xuất viện.
Vậy mà buổi sáng hôm nay, lúc Đào Tử đi vào phòng bệnh, thấy Trình Quý Hằng còn chưa rời khỏi giường.
Trong tấm ga trải giường cùng chăn bông màu trắng, có một bệnh nhân còn đang ngủ rất say, bên trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, lông mi giãn ra, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc đang chìm vào giấc ngủ.
Đào Tử đi đến bên giường bệnh, hộp cơm đang cầm trong tay đặt lên tủ đầu giường, nhưng động tác của cô chợt cứng đờ, bởi vì phát hiện ra một điểm khác lạ.
Không nghe được tiếng hít thở.
Cô cố gắng lắng nghe nhịp thở của anh, nhưng vẫn không thể nghe được gì.
Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy lo sợ, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Trong một tuần nay, mỗi ngày Trình Quý Hằng đều dậy từ lúc sáng sớm, biểu hiện lại có phần khác thường —— trước mấy ngày nay, tinh thần của anh trở nên tràn đầy năng lượng hơn, đây không phải là hồi quang phản chiếu chứ?
Dù sao anh cũng đang trọng thương nặng.
Đào Tử bị suy đoán này làm cho giật mình, hít sâu một hơi, vội vàng vươn cánh tay phải khẽ run lên, đưa ngón trỏ để lên gần chóp mũi của anh.
Thật không còn thở!
Đào Tử kêu lên một tiếng, đột ngột rút tay về, hoảng sợ lùi lại hai bước, không biết làm sao nhìn chằm chằm thi thể trước mặt.
Nhưng vào lúc này, “Thi thể” đột nhiên mở mắt ra nói "Này" một tiếng rồi từ trên giường bệnh ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cô một cái, trịnh trọng nói: "Hoan nghênh đã đến với thế giới âm phủ, hiện tại mở ra thế giới vô hình này".
Đào Tử sửng sốt vài giây mới ý thức được mình bị lừa, tức giận đến không nhịn được trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: "Anh bị bệnh à?".
Trình Quý Hằng không hề bị phản ứng của cô lay động, chuyên chú, nghiêm túc vào vai trong trò chơi hệ thống, giống như rất có đạo đức nghề nghiệp: "Cô rất may mắn khi được hệ thống chọn trúng, để đi vào thế giới âm phủ, nhiệm vụ của cô là đi vào Địa Phủ để cứu người trong lòng của cô ra, nếu vượt qua cửa ải thành công, hai người sẽ mãi sát cánh bên nhau. Nếu vượt qua thất bại, một trong hai sẽ bị đẩy vào mười tám tầng Địa Ngục, vĩnh viễn không được gặp nhau. Hiện tại cửa ải đã mở ra, bày ở trước mặt cô có hai con đường, đường thứ nhất: đi qua nước Vong Xuyên; đường thứ hai: đi qua vườn hoa Bỉ ngạn, mời cô đưa ra lựa chọn".
"..."
Sáng sớm như vậy lại muốn kích động đến âm phủ sao?
Đào Tử vừa tức, vừa thấy buồn cười: "Có phải hiện tại anh cảm thấy rất nhàm chán hay không?"
Trình Quý Hằng không phải là một người nhàm chán, từ trước cho đến bây giờ anh chưa bao giờ chơi trò trẻ con như vậy với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm loại chuyện nhàm chán như vậy, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ.
Anh chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc cô gái ngốc nghếch này.
Có một sức mạnh hồn nhiên trong người cô ngốc này, khiến cho anh cảm giác được niềm vui sướng.
Edit: Mino Mũm mĩm.
Đối mặt với câu hỏi của Đào Tử, Trình Quý Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng vẫn nhập vai chuyên nghiệp với trò chơi hệ thống mà anh nghĩ ra: "Mời đưa ra lựa chọn trong vòng năm giây, nếu quá thời gian sẽ coi như cô tự động bỏ cuộc, lúc đó cô sẽ bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục. Năm...bốn... ba... ".
Mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng Đào Tử vẫn quyết định chơi trò chới với anh một chút: "Tôi chọn vườn Hoa Bỉ Ngạn!".
Trình Quý Hằng: "Hoa Bỉ Ngạn có kịch độc, cô không có mặt nạ phòng độc, sẽ bị độc chết. Vượt qua cửa ải thất bại".
Đào Tử quyết không chịu thua: "Trước đó anh cũng không nói là hoa có độc mà".
Trình Quý Hằng: "Cô cũng đâu có hỏi".
Đào Tử: "Đây không phải là anh đang chơi ăn gian sao?".
Trình Quý Hằng: "Được, xem như lần đầu là do cô không hiểu quy tắc trò chơi nên không thể vượt qua được, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác để hồi sinh, mời cô lần nữa đưa ra lựa chọn".
Đào Tử lần này có kinh nghiệm, cho nên trước khi chơi hỏi thêm một câu: "Làm như thế nào mới có thể lấy được mặt nạ phòng độc?".
Trình Quý Hằng: "Thanh toán một trăm đồng vàng.""
Còn phải cần đến đồng vàng sao?
Đường Hoa quá đắt, nên từ bỏ.
Lần này Đào Tử đưa ra lựa chọn khác: "Vậy tôi muốn đổi đi qua đường nước Vong Xuyên ".
Trình Quý Hằng: "Cô không có thuyền, sẽ bị chết đuối, vượt qua cửa ải thất bại".
"..."
Cô hoài nghi anh đang đùa cợt cô.
Đào Tử hít sâu một hơi, tức giận: "Đi qua đường Hoa thì anh nói tôi không có mặt nạ phòng độc, đi đường nước thì lại nói tôi không có thuyền, con đường nào cũng không đi được thuận lợi, sao có thể chơi được chứ? Tôi không chơi nữa!".
Trình Quý Hằng: "Nếu cô không hiểu quy tắc vì sao không chịu hỏi hệ thống?".
Đào Tử: "Dù sao tôi cũng không chơi nữa!".
Trình Quý Hằng cảm thấy còn chưa chơi chán, lập tức bắt đầu dụ dỗ cô chơi tiếp: "Tôi cho cô thêm cơ hội hồi sinh, tôi sẽ cho cô một trăm đồng vàng".
Đào Tử... Do dự.
Sau vài giây suy nghĩ, cô vẫn quyết định chơi thêm lần nữa, "Thuyền cũng cần tiền sao?"
Trình Quý Hằng: "Đúng vậy ".
Đào Tử: "Bao nhiêu đồng vàng một tấm vé tàu?"
Trình Quý Hằng: "Du thuyền riêng một nghìn, bè gỗ thì một trăm đồng vàng. Nếu lựa chọn bè gỗ trong trò chơi, sau đó có thể thăng cấp lên thành du thuyền".
Đào Tử lúc này mới nhớ kỹ, thận trọng hỏi: "Có gì khác nhau?"
Trình Quý Hằng: "Nên lựa chọn càng đắt càng tốt, trong nước Vong Xuyên có cả người cá, du thuyền sẽ không bị người cá công kích, nhưng bè gỗ thì có".
Đào Tử: "Nếu bị công kích thì tôi phải làm gì?".
Trình Quý Hằng: "Đây là cửa ải kế tiếp của cô".
Đào Tử suy nghĩ một chút, hỏi: "Làm sao kiếm được tiền vàng? Có thể nạp tiền mặt không?".
Trình Quý Hằng: "Không thể, chỉ có thể dùng điểm kinh nghiệm trong trò chơi để trao đổi thôi, tỷ lệ trao đổi là một đổi một".
Đào Tử: "Hiện tại tôi có bao nhiêu điểm kinh nghiệm? Còn đồng vàng thì có bao nhiêu?".
"Hiện tại tôi đang tiến hành hình thức kiểm tra". Trình Quý Hằng kiểm tra xong thì trả lời cô, " điểm kinh nghiệm là 0, còn đồng vàng là 100".
Đào Tử không hài lòng: "Tôi đã thất bại nhiều lần như vậy, điểm kinh nghiệm vẫn là số 0 sao?".
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ giải thích với cô: "Cửa ải thứ nhất cô đã thất bại nhiều lần như vậy, bây giờ còn không biết xấu hổ đòi hỏi thêm điểm kinh nghiệm sao?".
"..."
Cô lại không thể phản bác thêm gì được.
Đào Tử vừa giận vừa bất mãn, nhìn chằm chằm vào Trình Quý Hằng nhìn trong chốc lát rồi quyết định: "Tôi sẽ chọn đi bè gỗ, đi dưới nước Vong Xuyên".
Trình Quý Hằng: "Chúc mừng cô, cô đã vượt qua cửa ải đầu tiên và đạt được 10 điểm kinh nghiệm ".
Đào Tử: "Sao chỉ có 10 điểm? Không chơi nữa!"
"..."
Ai...cái người này.
Trình Quý Hằng: "Cô có thể chọn lưu trữ điểm kinh nghiệm để có thể tiếp tục chơi vào lần sau". Anh còn cố tình nói thêm một câu, "Lưu trữ vẫn được miễn phí".
Đầu óc của Đào Tử giao động vài giây, co không cam lòng nên trả lời: "Vậy anh lưu trữ lại đi".
Trình Quý Hằng nhịn cười nói: "Hệ thống lưu trữ lại cho cô, chờ cô quay trở lại vào lần đăng nhập sau".
Đào Tử lườm anh, không vui: "Phá game!".
Trình Quý Hằng dù bận nhưng vẫn ung dung: "Chơi không dễ à?"
Đào Tử: "Cái này chơi vui sao?"
Trình Quý Hằng: "Tôi nhìn cô chơi rất nhập tâm".
Đào Tử nghiêm túc nói: "Tôi tuyệt đối không thể đi qua cửa ải thứ hai, anh nên từ bỏ trò này đi!".
Trình Quý Hằng cũng rất bình tĩnh nói với cô: "Cô cũng có thể kiếm được điểm kinh nghiệm bằng nhiều cách khác".
Đào Tử vểnh tai lên, liếc nhìn anh một cái.
Trình Quý Hằng lời ít mà ý nhiều: "Nếu cô chịu lấy lòng hệ thống, hệ thống có thể đưa cho cô điểm kinh nghiệm".
Lúc này Đào Tử cuối cùng cũng hiểu rõ, cái người này làm ra cái trò chơi âm phủ phức tạp như vậy, chỉ vì muốn cô làm cho anh vui lòng?
"Anh nói thì hay lắm." Cô kiên quyết không muốn lấy lòng cái tên lưu manh này.
Trình Quý Hằng thở dài, chuyên tâm bày ra vẻ mặt bất cần đời, ánh mắt có chút ảm đạm: "Cô đừng có nghiêm túc như vậy, tôi chỉ đang đùa với cô thôi, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội đâu".
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút ảm đạm, Đào Tử có chút khó hiểu cùng bất an: "Ý của anh là sao?".
Đôi môi mỏng của Trình Quý Hằng khẽ mở, trầm giọng nói: "Tôi muốn rời đi".
Anh ngồi xếp bằng trên giường bệnh, tay trái bó bột, bởi vì thân thể bất tiện nên khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, nhìn mười phần thật vô hại.
Đào Tử kinh ngạc không thôi mà nhìn anh: "Anh muốn đi đâu?"
Trong mắt Trình Quý Hằng hiện ra mấy phần mờ mịt: "Tôi không biết mình nên đi đến nơi nào, nhưng tôi cũng không muốn ở lại để tiếp tục liên lụy đến cô".
Thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt bất lực thực khiến người ta đau lòng, tiêu chuẩn của cái đẹp rất lớn.
Đào Tử nhất thời cảm thấy rất đau lòng cho anh, vội vàng nói: "Anh không có làm gì liên luỵ đến tôi! Anh không nên suy nghĩ lung tung, việc anh cần phải làm bây giờ là phải dưỡng thương thật tốt!".
Trình Quý Hằng làm ra vẻ mặt nghiêm túc với đôi mắt chân thành: "Cảm ơn ý tốt của cô, tôi cũng xin đón nhận, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng của cô".
Đào Tử: "Anh không phải là gánh nặng của tôi, thật sự không phải".
"Nhưng tôi..." Trình Quý Hằng mười phần kiên quyết: "Tôi cũng không muốn nợ ân tình của cô, cho nên tôi dùng số tiền còn sót lại của mình để thanh toán tiền thuốc men. Cũng vì để báo đáp, nên tôi cũng đã thanh toán tiền viện phí cho bà của cô".
Vào nửa đêm hôm qua Quý Sơ Bạch đã đến đây một chuyến, đưa cho anh một chiếc điện thoại di động cùng một tấm chi phiếu —— không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, dù có giả chết cũng phải giữ lại thể diện.
Nhưng vẫn đang giả chết để cho Bách Lệ Thanh tin, nên đành phải cải trang triệt để, thẻ ngân hàng của mình thì tuyệt đối không thể động. May mà lúc trước anh cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, mở một tài khoản trong ngân hàng với thân phận của Quý Sơ Bạch, luôn chuyển tiền vào đó đều đặn.
Anh thầm nghĩ rằng viên Mật Đào này nhìn thôi cũng biết cô ngốc đến mức nào, cho nên anh cũng không có lưu manh đến mức bắt cô đóng hết tiền viện phí, huống chi số tiền nhỏ này so với anh thật sự không đáng kể chút nào. Nhưng đối với Đào Tử đó là một khoản tiền rất lớn.
Đào Tử bối rối một lúc, nghi hoặc từ sáng đến bây giờ rốt cục cũng tra ra manh mối, hóa ra là Trình Quý Hằng đã thay cô đóng tiền viện phí chứ không phải là Tô Yến.
Cô đột nhiên không có chút ý tứ nói: "Anh không cần làm như vậy, tôi không muốn nhận tiền của anh, tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh".
Trình Quý Hằng lắc cánh tay phải, cười nhẹ một tiếng: "Không cần, tôi cũng không cần cô trả lại tiền".
Đào Tử đột nhiên có một dự cảm không tốt, lo lắng nhìn Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng thở dài, và đôi mắt anh lại u ám: "Mẹ của tôi mất sớm, cha và mẹ kế không thể nuôi tôi, tôi lập nghiệp thất bại nên không còn nhà để về, khi xuất viện tôi cũng không biết nên về nơi nào. Tôi không có ai quan tâm, cũng không có người thương yêu, sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ?".
Trong câu nói này, ngoại trừ câu "khởi nghiệp thất bại" và "Còn sống không có ý nghĩa" là giả, còn lại tất cả đều là sự thật.
Edit: Mino Mũm mĩm.
Sự nghiệp của anh không những không thất bại mà còn thành công rực rỡ.
Về phần sống có gì điều gì tốt đẹp hay không? Trước kia anh không rõ về điều này, nhưng sau khi gặp được Đào Tử anh lại có một suy nghĩ khác.
Anh tự hỏi, cô ngây thơ và lương thiện có thể lớn bao nhiêu? Nó có thể bao dung và tha thứ hết được hay không?
Anh cũng muốn biết, làm sao cô có thể sống hồn nhiên, ngây thơ như vậy được?
Ngoài ra, muốn xem cô kiên cường đến mức nào?
Người ta thường nói bệnh lâu trước giường vô hiếu tử, đổi thành người khác sớm muộn gì cũng sẽ bỏ cuộc khi kiếm tiền trị liệu cho người già. Nhưng một cô gái trẻ 20 tuổi như cô, vậy mà vẫn mạnh mẽ tiếp tục chống đỡ.
Nếu đem cô so với cây ăn quả xấu xí nhất thế gian, thì cô giống như một ngoại lệ trên cái cây đó.
Anh không thể hiểu được sự ngoại lệ bất thường này, cho nên anh chỉ muốn hái quả Đào này từ trên cây xuống.
Trong lời nói thật giả lẫn lộn, thường là sự thật mới có thể khiến mọi người tin tưởng.
Đào Tử không chút nghi ngờ đến lời nói của Trình Quý Hằng, lại thêm bộ dạng hiện tại của anh trông rất đáng thương, cô tỏ ra hung hăng nắm chặt nắm đấm như chém đinh, chặt sắt nói: "Không phải! Trên thế gian này nhất định sẽ có người thích anh, cũng sẽ có người thương anh! Nếu như bây giờ không có thì sau này nhất định cũng sẽ có!".
Bề ngoài của Trình Quý Hằng tỏ ra bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt: "Sẽ không có đâu".
Anh nói câu này rất nhẹ nhàng, khiến người nghe không phân biệt được là thật hay giả.
Khả năng, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết đây là lời nói thật hay là lời nói dối.
Đào Tử tin rằng ông trời sẽ không triệt đường người, ánh mắt cô kiên định nhìn Trình Quý Hằng, giọng nói vô cùng chắc chắn: "Sẽ có! Nhất định sẽ có! Một ngày nào đó, nhất định sẽ có một người đem anh trở thành cả thế giới của cô ấy".
Rèm cửa không thể kéo mở được, chúng có màu xanh nhạt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, trên rèm cửa có một tia sáng xanh nhàn nhạt.
Trình Quý Hằng ngước mắt nhìn cô, giọng điệu không thay đổi, ánh mắt dịu dàng bao phủ lấy cô, hỏi: "Thật sao?"
Đào Tử trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy!".
Trình Quý Hằng tự giễu cười nhạo: "Đó là chuyện của sau này, hiện tại tôi vẫn không có nhà để về. Cũng không có một cái gì thuộc về mình, bị cả thế giới vứt bỏ, sao tôi có thể một mình sống trên thế giới này?"
Đào Tử có chút sốt ruột: "Làm sao anh có thể bị cả thế giới vứt bỏ được chứ? Không phải anh còn có tôi, tôi chắc chắn sẽ không vứt bỏ anh!".
Thực sự Trình Quý Hằng đang chờ câu này của cô: "Cô không ghét bỏ tôi sao?".
Đào Tử: "Tôi không có ghét bỏ anh, chúng ta cứ xem nhau như bạn bè không được sao?".
Trình Quý Hằng hơi híp mắt, im lặng mím môi, nén lại cảm xúc trong bầu không khí này trong vài giây, anh nâng ánh mắt lên, trong mắt mang theo một chút chờ mong: "Cô có đồng ý để tôi lại ở chỗ cô không?".