Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn - Quyển 2 - Chương 36: Giải quyết
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2: Nguyên lai đã là tận thế!
- Quyển 1 - Chương 3: Chạy trốn là bản năng của côn trùng
- Quyển 1 - Chương 4: Bánh sủi cảo tang thi
- Quyển 1 - Chương 5: Sủi cảo phá da
- Quyển 1 - Chương 6: Vì cái gì tróc trùng
- Quyển 1 - Chương 7: Được cứu
- Quyển 1 - Chương 8: Ân nhân quái dị
- Quyển 1 - Chương 9: Khiêng về
- Quyển 1 - Chương 10: Tang thi huynh (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Tang thi huynh (2)
- Quyển 1 - Chương 12: Ta cháy
- Quyển 1 - Chương 13: Cháy cũng chạy không được
- Quyển 1 - Chương 14: Ô ô ~ không nên mang theo như vậy
- Quyển 1 - Chương 15: Đi theo tang thi huynh đánh tang thi
- Quyển 1 - Chương 16: Thiếu chút nữa bị ăn
- Quyển 1 - Chương 17: Nên thanh tỉnh
- Quyển 1 - Chương 18: Tang thi huynh đi qua
- Quyển 1 - Chương 19: Tang thi huynh có nguy cơ
- Quyển 1 - Chương 20: Điềm báo rời đi
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22: Có cừu tất báo, nhân tiện càn quét đồ
- Quyển 1 - Chương 23: Thù cũng báo, đồ cũng cướp
- Quyển 1 - Chương 24: Tang thi huynh, ngươi đi ăn cướp sao
- Quyển 1 - Chương 25: Khổ bức căn cứ tinh anh
- Quyển 1 - Chương 26: Căn cứ bị cướp
- Quyển 1 - Chương 27: Trở lại căn cứ
- Quyển 1 - Chương 28: Tang thi huynh có thể nói
- Quyển 1 - Chương 29: Rời đi
- Quyển 1 - Chương 30: Tịch thu căn cứ nghiên cứu
- Quyển 1 - Chương 31: Sủng vật bị lãng quên
- Quyển 1 - Chương 32: Không gian không phải của ta
- Quyển 1 - Chương 33: Lao động miễn phí
- Quyển 1 - Chương 34: Tắm rửa
- Quyển 1 - Chương 35: Khởi hành
- Quyển 1 - Chương 36: Chán ghét lúa nước
- Quyển 1 - Chương 37: Tiêu Văn bị ‘Kinh hách’
- Quyển 1 - Chương 38: Đồ đạc nhiều lắm
- Quyển 1 - Chương 39: Tọa kỵ không tồi
- Quyển 1 - Chương 40: Ngoại truyện 1: Văn Hàn 【tang thi huynh】 sau khi chiếm núi làm vua.- Gặp nhau
- Quyển 1 - Chương 41: Gặp nhau (2)
- Quyển 1 - Chương 42: Ngoại truyện 2: Thiếu niên, cậu muốn đi đâu
- Quyển 1 - Chương 43: Lại tái ngộ
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45: Xe hết xăng
- Quyển 1 - Chương 46: Khu căn cứ, chúng ta đến đây
- Quyển 1 - Chương 47: Nhị hóa rất nhiều
- Quyển 1 - Chương 48: Sự kiện lương thực
- Quyển 1 - Chương 49: Lại đả kiếp
- Quyển 1 - Chương 50: Nhanh đến
- Quyển 2 - Chương 1: Đến căn cứ
- Quyển 2 - Chương 2: Chung quy cũng có bia đỡ đạn
- Quyển 2 - Chương 3: Văn Hàn thật tốt
- Quyển 2 - Chương 4: Tiêu Văn ngạo kiều
- Quyển 2 - Chương 5: Tiếp nhận nhiệm vụ
- Quyển 2 - Chương 6: Nhiệm vụ
- Quyển 2 - Chương 7: Nổ tung
- Quyển 2 - Chương 8: Thăng cấp
- Quyển 2 - Chương 9: Cuồng theo dõi
- Quyển 2 - Chương 10: Chiêu dụ
- Quyển 2 - Chương 11: Chiếc hòm thần kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Chuyện thăng cấp
- Quyển 2 - Chương 13: Mật
- Quyển 2 - Chương 14: Lại dùng bom
- Quyển 2 - Chương 15: Trở về
- Quyển 2 - Chương 16: Hoa si và kẻ chết thay
- Quyển 2 - Chương 17: Xem đại chiến ma pháp
- Quyển 2 - Chương 18: Đại chiến ma pháp (tiếp)
- Quyển 2 - Chương 19: Mưa gió nổi lên
- Quyển 2 - Chương 20: Mưa gió nổi lên (tiếp)
- Quyển 2 - Chương 21: Rột rột rột rột
- Quyển 2 - Chương 22: Tiêu Văn bị thương
- Quyển 2 - Chương 23: Văn Hàn cuồng hóa
- Quyển 2 - Chương 24: Là yêu sao?
- Quyển 2 - Chương 25: Hừ, không thèm nói
- Quyển 2 - Chương 26: Giới nghiêm
- Quyển 2 - Chương 27: Mặt dày đi chết đi
- Quyển 2 - Chương 28: Tang thi vây thành là điềm báo
- Quyển 2 - Chương 29: Khương Sinh
- Quyển 2 - Chương 30: Hợp tác
- Quyển 2 - Chương 31: Tang thi vây thành
- Quyển 2 - Chương 32: Dị biến!
- Quyển 2 - Chương 33: Âm mưu!
- Quyển 2 - Chương 34: Vì cái gì nha?
- Quyển 2 - Chương 35: Ngũ chỉ, lên!
- Quyển 2 - Chương 36: Giải quyết
- Quyển 2 - Chương 37
- Quyển 2 - Chương 38: Thiếu niên
- Quyển 2 - Chương 39
- Quyển 2 - Chương 40: Quyết định của Ngụy Minh
- Quyển 3 - Chương 1: Khởi đầu mới
- Quyển 3 - Chương 2: Lê Diệu
- Quyển 3 - Chương 3: Lão giả
- Quyển 3 - Chương 4: Gia pháp?
- Quyển 3 - Chương 5: Cuộc sống yên ổn
- Quyển 3 - Chương 6: Thời gian dần trôi
- Quyển 3 - Chương 7: Đây là phác đảo
- Quyển 3 - Chương 8: Ngoại truyện 3: Ước định
- Quyển 3 - Chương 9: Ngoại truyện 4: Sủng vật có thể ăn sao?
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Quyển 2 - Chương 36: Giải quyết
Cần hoàn thiện kế hoạch, dị năng giả chỗ chúng ta cũng không phải chỉ ngồi không.” Thấy ánh mắt mọi người có nét hoài nghi, Du viện trưởng tiêm cho một liều thuốc trợ tim.
“Tôi nghĩ hay là trực tiếp tìm người, nói với hắn chúng ta cần sự hỗ trợ của hắn.” Đối thủ của Du viện trưởng nói châm chọc.
Ha ha, nói với [ cô ] rằng bọn tôi muốn nghiên cứu cậu, vậy nên bọn tôi mới bắt bạn của cậu, bây giờ cậu ngoan ngoãn để bọn tôi nghiên cứu đi, xong xuôi bọn tôi sẽ thả các cậu ra?
Đó là muốn chết.
“Chúng ta tuy lúc trước bị tổn thất một ít dị năng giả nhưng sau đó đã mời chào thêm được rất nhiều. Viện nghiên cứu hiện tại lực lượng coi như đồng dạng với ngày trước, mặc dù những dị năng giả kia chết đi cũng có chút đáng tiếc.” Du viện trưởng hung tợn nhìn kẻ đối nghịch mình, sau đó hòa ái nói với các thành viên khác.
“Cho nên, tôi nghĩ…”
“Rầm!” Du viện trưởng còn chưa nói hết câu, cửa phòng họp bị người đập mạnh. Đúng vậy, là đập mạnh, bởi vì tầm quan trọng của hội nghị, khi họp bọn họ đều khóa cửa, bên ngoài sẽ có người canh phòng.
“Chuyện gì vậy! Mấy người là thủ hạ của ai!” Bị cắt ngang lời nói, Du viện trưởng rất là tức giận, đối với người xô cửa tất nhiên ngữ điệu không được hài lòng.
Huống chi đây là địa phương nào? Đây là phòng họp của lãnh đạo, nếu như đám cầm đầu của căn cứ biết bí mật của bọn họ, bọn họ sẽ không còn đường sống.
“Viện trưởng, chuyện không xong rồi. Không xong.” Người xô cửa kia vừa xuất hiện liền quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt ràn rụa, khóc nức nở.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Nói.” Không hiểu vì sao Du viện trưởng có dự cảm không tốt, từ lúc mạt thế đến giờ phần lớn thời gian lão chỉ ở trong viện nghiên cứu, nhưng lão cũng từng đối mặt với tang thi. Đối với loại dự cảm này, trước kia lão cũng từng trải qua mấy lần.
“Có người xông vào, sau đó bọn tôi ngăn không nổi!” Vừa nói vừa khóc, hắn sợ hãi có, đau xót cũng có. Hắn vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì hắn không còn khí lực mà đứng nữa.
“Ngăn không được? Tìm thêm người đi.” Du viện trưởng nghe đến đây không khỏi thở dài một hơi, không phải một đoàn tang thi là tốt rồi.
“Nhưng mà chúng ta chẳng còn bao nhiêu người.” Nửa người dưới của hắn đã không còn cảm giác.
“Cái gì!” Đây là tiếng kêu của mọi người trong phòng.
Làm sao có thể như vậy, không còn bao nhiêu? Đó loại khái niệm gì vậy, có phải là nếu bọn họ có một trăm người, hiện tại chỉ còn bảy tám người?
“[ cô ]!” Một người không khỏi kinh hô.
Nếu đúng là [ cô ], vậy thì xong rồi, bọn họ cơ bản là không ngăn được.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Sẽ chết sao?”
“Nghĩ biện pháp đi, nghĩ biện pháp.”
Mọi người trong phòng họp đã loạn thành một đoàn.
“Nhanh, mau đưa Tiêu Văn đến đây, chúng ta bây giờ chỉ còn một con đường này thôi.” Du viện trưởng nói với tâm phúc phía sau.
Xem ra bọn họ đánh giá thấp vị trí của Tiêu Văn trong lòng [ cô ], không ngờ [ cô ] lại trực tiếp tìm tới tận cửa.
Trước đó bọn họ chỉ biết [ cô ] đã có ý thức riêng, nhưng không nghĩ tới [ cô ] lại phát triển hoàn thiện thế này.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào cái người tên là Tiêu Văn kia thôi, chỉ có cậu ta mới uy hiếp được [cô].
Du viện trưởng nói xong mỏi mệt tựa lên ghế.
Không biết sẽ ra sao đây?
———–
Văn Hàn thấy đám dị năng giả hoàn toàn bị tiêu diệt thì khẽ cười.
Bây giờ chỉ còn lại đám giáo sư đáng ghét kia.
“Rống!” Thời điểm nghe thấy tiếng gầm của ngũ chỉ, Văn Hàn không rõ vì sao hắn có chút không dám nhìn, hắn sợ, sợ không nhìn thấy Tiêu Văn, hoặc là sợ sẽ nhìn thấy cậu vết thương chồng chất.
“Văn Hàn.” Tiêu Văn giọng nói trầm thấp truyền đến. Văn Hàn không khỏi run rẩy.
Tiêu Văn thuận lợi trốn thoát, được năm con mãnh thú bảo vệ đi xuống đại sảnh.
Nhìn đến tử thi đầy đất, Tiêu Văn không hề kinh ngạc, cậu chỉ thấy bóng dáng người nào đó phẫn nộ bi thương.
Là vì cậu sao? Tiêu Văn nội tâm không khỏi suy nghĩ.
Thấy Văn Hàn đã nghe được tiếng gầm của tiểu nhất nhưng đối phương vẫn không quay lại, lòng Tiêu Văn khẽ nhói.
Nhẹ gọi một tiếng, Tiêu Văn không biết Văn Hàn thấy bộ dáng bây giờ của cậu sẽ có phản ứng như thế nào.
Cúi đầu nhìn lại bản thân, Tiêu Văn thầm cười khổ, toàn thân cậu không có một chỗ nào là lành lặn.
Vụ nổ kia đã khiến cậu cả người đầy vết thương, sau đó lại thêm hai roi, bây giờ nhìn lại mình cực kỳ thê thảm.
Văn Hàn vẫn quay người sang chỗ khác.
Có điều.
Này…
Tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Văn, Văn Hàn không dám dùng lực, hắn sợ làm sủng vật bị thương.
Tay run run, toàn thân đều run.
Tiêu Văn tựa đầu lên vai Văn Hàn, nhẹ nhàng buông lỏng khẽ nhắm mắt.
“Không sao. Ta rất khỏe.” Vuốt lưng Văn Hàn, Tiêu Văn chậm rãi trấn an hắn.
Cậu nhìn qua chỉ hơi nhếch nhác chút thôi, vết thương bên trong hầu như đều khép lại rồi, cái cậu cần bây giờ chính là nghỉ ngơi.
“Ừ.” Sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không buông tha, một người cũng không.
Nghe Văn Hàn trả lời, Tiêu Văn dần thiếp đi, cậu quá mệt mỏi, vừa mới tiêu hao phần lớn thể lực, hiện tại cẩu có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.
“Tiêu Văn? Sủng vật?” Văn Hàn gọi vài câu không thấy đối phương trả lời, cảm giác được Tiêu Văn hô hấp vững vàng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Văn, Văn Hàn tiến vào không gian. Vào phòng, Văn Hàn nhẹ nhàng đặt Tiêu Văn lên giường.
Trước khi đắp chăn thuận tiện kiểm tra tình huống thân thể cậu một chút.
Kiểm tra xong, Văn Hàn không khỏi thở dài một hơi.
Khá tốt, không có gì nghiêm trọng.
Có vẻ như sủng vật dùng dị năng trị liệu thân thể.
Cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống môi Tiêu Văn một nụ hôn.
“Chờ ta một lát, ta sẽ về ngay.”
Ngắm sủng vật ngủ say một hồi, Văn Hàn ra khỏi không gian.
“Tôi nghĩ hay là trực tiếp tìm người, nói với hắn chúng ta cần sự hỗ trợ của hắn.” Đối thủ của Du viện trưởng nói châm chọc.
Ha ha, nói với [ cô ] rằng bọn tôi muốn nghiên cứu cậu, vậy nên bọn tôi mới bắt bạn của cậu, bây giờ cậu ngoan ngoãn để bọn tôi nghiên cứu đi, xong xuôi bọn tôi sẽ thả các cậu ra?
Đó là muốn chết.
“Chúng ta tuy lúc trước bị tổn thất một ít dị năng giả nhưng sau đó đã mời chào thêm được rất nhiều. Viện nghiên cứu hiện tại lực lượng coi như đồng dạng với ngày trước, mặc dù những dị năng giả kia chết đi cũng có chút đáng tiếc.” Du viện trưởng hung tợn nhìn kẻ đối nghịch mình, sau đó hòa ái nói với các thành viên khác.
“Cho nên, tôi nghĩ…”
“Rầm!” Du viện trưởng còn chưa nói hết câu, cửa phòng họp bị người đập mạnh. Đúng vậy, là đập mạnh, bởi vì tầm quan trọng của hội nghị, khi họp bọn họ đều khóa cửa, bên ngoài sẽ có người canh phòng.
“Chuyện gì vậy! Mấy người là thủ hạ của ai!” Bị cắt ngang lời nói, Du viện trưởng rất là tức giận, đối với người xô cửa tất nhiên ngữ điệu không được hài lòng.
Huống chi đây là địa phương nào? Đây là phòng họp của lãnh đạo, nếu như đám cầm đầu của căn cứ biết bí mật của bọn họ, bọn họ sẽ không còn đường sống.
“Viện trưởng, chuyện không xong rồi. Không xong.” Người xô cửa kia vừa xuất hiện liền quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt ràn rụa, khóc nức nở.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Nói.” Không hiểu vì sao Du viện trưởng có dự cảm không tốt, từ lúc mạt thế đến giờ phần lớn thời gian lão chỉ ở trong viện nghiên cứu, nhưng lão cũng từng đối mặt với tang thi. Đối với loại dự cảm này, trước kia lão cũng từng trải qua mấy lần.
“Có người xông vào, sau đó bọn tôi ngăn không nổi!” Vừa nói vừa khóc, hắn sợ hãi có, đau xót cũng có. Hắn vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì hắn không còn khí lực mà đứng nữa.
“Ngăn không được? Tìm thêm người đi.” Du viện trưởng nghe đến đây không khỏi thở dài một hơi, không phải một đoàn tang thi là tốt rồi.
“Nhưng mà chúng ta chẳng còn bao nhiêu người.” Nửa người dưới của hắn đã không còn cảm giác.
“Cái gì!” Đây là tiếng kêu của mọi người trong phòng.
Làm sao có thể như vậy, không còn bao nhiêu? Đó loại khái niệm gì vậy, có phải là nếu bọn họ có một trăm người, hiện tại chỉ còn bảy tám người?
“[ cô ]!” Một người không khỏi kinh hô.
Nếu đúng là [ cô ], vậy thì xong rồi, bọn họ cơ bản là không ngăn được.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Sẽ chết sao?”
“Nghĩ biện pháp đi, nghĩ biện pháp.”
Mọi người trong phòng họp đã loạn thành một đoàn.
“Nhanh, mau đưa Tiêu Văn đến đây, chúng ta bây giờ chỉ còn một con đường này thôi.” Du viện trưởng nói với tâm phúc phía sau.
Xem ra bọn họ đánh giá thấp vị trí của Tiêu Văn trong lòng [ cô ], không ngờ [ cô ] lại trực tiếp tìm tới tận cửa.
Trước đó bọn họ chỉ biết [ cô ] đã có ý thức riêng, nhưng không nghĩ tới [ cô ] lại phát triển hoàn thiện thế này.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào cái người tên là Tiêu Văn kia thôi, chỉ có cậu ta mới uy hiếp được [cô].
Du viện trưởng nói xong mỏi mệt tựa lên ghế.
Không biết sẽ ra sao đây?
———–
Văn Hàn thấy đám dị năng giả hoàn toàn bị tiêu diệt thì khẽ cười.
Bây giờ chỉ còn lại đám giáo sư đáng ghét kia.
“Rống!” Thời điểm nghe thấy tiếng gầm của ngũ chỉ, Văn Hàn không rõ vì sao hắn có chút không dám nhìn, hắn sợ, sợ không nhìn thấy Tiêu Văn, hoặc là sợ sẽ nhìn thấy cậu vết thương chồng chất.
“Văn Hàn.” Tiêu Văn giọng nói trầm thấp truyền đến. Văn Hàn không khỏi run rẩy.
Tiêu Văn thuận lợi trốn thoát, được năm con mãnh thú bảo vệ đi xuống đại sảnh.
Nhìn đến tử thi đầy đất, Tiêu Văn không hề kinh ngạc, cậu chỉ thấy bóng dáng người nào đó phẫn nộ bi thương.
Là vì cậu sao? Tiêu Văn nội tâm không khỏi suy nghĩ.
Thấy Văn Hàn đã nghe được tiếng gầm của tiểu nhất nhưng đối phương vẫn không quay lại, lòng Tiêu Văn khẽ nhói.
Nhẹ gọi một tiếng, Tiêu Văn không biết Văn Hàn thấy bộ dáng bây giờ của cậu sẽ có phản ứng như thế nào.
Cúi đầu nhìn lại bản thân, Tiêu Văn thầm cười khổ, toàn thân cậu không có một chỗ nào là lành lặn.
Vụ nổ kia đã khiến cậu cả người đầy vết thương, sau đó lại thêm hai roi, bây giờ nhìn lại mình cực kỳ thê thảm.
Văn Hàn vẫn quay người sang chỗ khác.
Có điều.
Này…
Tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Văn, Văn Hàn không dám dùng lực, hắn sợ làm sủng vật bị thương.
Tay run run, toàn thân đều run.
Tiêu Văn tựa đầu lên vai Văn Hàn, nhẹ nhàng buông lỏng khẽ nhắm mắt.
“Không sao. Ta rất khỏe.” Vuốt lưng Văn Hàn, Tiêu Văn chậm rãi trấn an hắn.
Cậu nhìn qua chỉ hơi nhếch nhác chút thôi, vết thương bên trong hầu như đều khép lại rồi, cái cậu cần bây giờ chính là nghỉ ngơi.
“Ừ.” Sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không buông tha, một người cũng không.
Nghe Văn Hàn trả lời, Tiêu Văn dần thiếp đi, cậu quá mệt mỏi, vừa mới tiêu hao phần lớn thể lực, hiện tại cẩu có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi.
“Tiêu Văn? Sủng vật?” Văn Hàn gọi vài câu không thấy đối phương trả lời, cảm giác được Tiêu Văn hô hấp vững vàng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Văn, Văn Hàn tiến vào không gian. Vào phòng, Văn Hàn nhẹ nhàng đặt Tiêu Văn lên giường.
Trước khi đắp chăn thuận tiện kiểm tra tình huống thân thể cậu một chút.
Kiểm tra xong, Văn Hàn không khỏi thở dài một hơi.
Khá tốt, không có gì nghiêm trọng.
Có vẻ như sủng vật dùng dị năng trị liệu thân thể.
Cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống môi Tiêu Văn một nụ hôn.
“Chờ ta một lát, ta sẽ về ngay.”
Ngắm sủng vật ngủ say một hồi, Văn Hàn ra khỏi không gian.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1
- Quyển 1 - Chương 2: Nguyên lai đã là tận thế!
- Quyển 1 - Chương 3: Chạy trốn là bản năng của côn trùng
- Quyển 1 - Chương 4: Bánh sủi cảo tang thi
- Quyển 1 - Chương 5: Sủi cảo phá da
- Quyển 1 - Chương 6: Vì cái gì tróc trùng
- Quyển 1 - Chương 7: Được cứu
- Quyển 1 - Chương 8: Ân nhân quái dị
- Quyển 1 - Chương 9: Khiêng về
- Quyển 1 - Chương 10: Tang thi huynh (1)
- Quyển 1 - Chương 11: Tang thi huynh (2)
- Quyển 1 - Chương 12: Ta cháy
- Quyển 1 - Chương 13: Cháy cũng chạy không được
- Quyển 1 - Chương 14: Ô ô ~ không nên mang theo như vậy
- Quyển 1 - Chương 15: Đi theo tang thi huynh đánh tang thi
- Quyển 1 - Chương 16: Thiếu chút nữa bị ăn
- Quyển 1 - Chương 17: Nên thanh tỉnh
- Quyển 1 - Chương 18: Tang thi huynh đi qua
- Quyển 1 - Chương 19: Tang thi huynh có nguy cơ
- Quyển 1 - Chương 20: Điềm báo rời đi
- Quyển 1 - Chương 21
- Quyển 1 - Chương 22: Có cừu tất báo, nhân tiện càn quét đồ
- Quyển 1 - Chương 23: Thù cũng báo, đồ cũng cướp
- Quyển 1 - Chương 24: Tang thi huynh, ngươi đi ăn cướp sao
- Quyển 1 - Chương 25: Khổ bức căn cứ tinh anh
- Quyển 1 - Chương 26: Căn cứ bị cướp
- Quyển 1 - Chương 27: Trở lại căn cứ
- Quyển 1 - Chương 28: Tang thi huynh có thể nói
- Quyển 1 - Chương 29: Rời đi
- Quyển 1 - Chương 30: Tịch thu căn cứ nghiên cứu
- Quyển 1 - Chương 31: Sủng vật bị lãng quên
- Quyển 1 - Chương 32: Không gian không phải của ta
- Quyển 1 - Chương 33: Lao động miễn phí
- Quyển 1 - Chương 34: Tắm rửa
- Quyển 1 - Chương 35: Khởi hành
- Quyển 1 - Chương 36: Chán ghét lúa nước
- Quyển 1 - Chương 37: Tiêu Văn bị ‘Kinh hách’
- Quyển 1 - Chương 38: Đồ đạc nhiều lắm
- Quyển 1 - Chương 39: Tọa kỵ không tồi
- Quyển 1 - Chương 40: Ngoại truyện 1: Văn Hàn 【tang thi huynh】 sau khi chiếm núi làm vua.- Gặp nhau
- Quyển 1 - Chương 41: Gặp nhau (2)
- Quyển 1 - Chương 42: Ngoại truyện 2: Thiếu niên, cậu muốn đi đâu
- Quyển 1 - Chương 43: Lại tái ngộ
- Quyển 1 - Chương 44
- Quyển 1 - Chương 45: Xe hết xăng
- Quyển 1 - Chương 46: Khu căn cứ, chúng ta đến đây
- Quyển 1 - Chương 47: Nhị hóa rất nhiều
- Quyển 1 - Chương 48: Sự kiện lương thực
- Quyển 1 - Chương 49: Lại đả kiếp
- Quyển 1 - Chương 50: Nhanh đến
- Quyển 2 - Chương 1: Đến căn cứ
- Quyển 2 - Chương 2: Chung quy cũng có bia đỡ đạn
- Quyển 2 - Chương 3: Văn Hàn thật tốt
- Quyển 2 - Chương 4: Tiêu Văn ngạo kiều
- Quyển 2 - Chương 5: Tiếp nhận nhiệm vụ
- Quyển 2 - Chương 6: Nhiệm vụ
- Quyển 2 - Chương 7: Nổ tung
- Quyển 2 - Chương 8: Thăng cấp
- Quyển 2 - Chương 9: Cuồng theo dõi
- Quyển 2 - Chương 10: Chiêu dụ
- Quyển 2 - Chương 11: Chiếc hòm thần kỳ
- Quyển 2 - Chương 12: Chuyện thăng cấp
- Quyển 2 - Chương 13: Mật
- Quyển 2 - Chương 14: Lại dùng bom
- Quyển 2 - Chương 15: Trở về
- Quyển 2 - Chương 16: Hoa si và kẻ chết thay
- Quyển 2 - Chương 17: Xem đại chiến ma pháp
- Quyển 2 - Chương 18: Đại chiến ma pháp (tiếp)
- Quyển 2 - Chương 19: Mưa gió nổi lên
- Quyển 2 - Chương 20: Mưa gió nổi lên (tiếp)
- Quyển 2 - Chương 21: Rột rột rột rột
- Quyển 2 - Chương 22: Tiêu Văn bị thương
- Quyển 2 - Chương 23: Văn Hàn cuồng hóa
- Quyển 2 - Chương 24: Là yêu sao?
- Quyển 2 - Chương 25: Hừ, không thèm nói
- Quyển 2 - Chương 26: Giới nghiêm
- Quyển 2 - Chương 27: Mặt dày đi chết đi
- Quyển 2 - Chương 28: Tang thi vây thành là điềm báo
- Quyển 2 - Chương 29: Khương Sinh
- Quyển 2 - Chương 30: Hợp tác
- Quyển 2 - Chương 31: Tang thi vây thành
- Quyển 2 - Chương 32: Dị biến!
- Quyển 2 - Chương 33: Âm mưu!
- Quyển 2 - Chương 34: Vì cái gì nha?
- Quyển 2 - Chương 35: Ngũ chỉ, lên!
- Quyển 2 - Chương 36: Giải quyết
- Quyển 2 - Chương 37
- Quyển 2 - Chương 38: Thiếu niên
- Quyển 2 - Chương 39
- Quyển 2 - Chương 40: Quyết định của Ngụy Minh
- Quyển 3 - Chương 1: Khởi đầu mới
- Quyển 3 - Chương 2: Lê Diệu
- Quyển 3 - Chương 3: Lão giả
- Quyển 3 - Chương 4: Gia pháp?
- Quyển 3 - Chương 5: Cuộc sống yên ổn
- Quyển 3 - Chương 6: Thời gian dần trôi
- Quyển 3 - Chương 7: Đây là phác đảo
- Quyển 3 - Chương 8: Ngoại truyện 3: Ước định
- Quyển 3 - Chương 9: Ngoại truyện 4: Sủng vật có thể ăn sao?