Chúng tiến dần về phía kho lúa. Nơi đó có mùi thịt sống mà bọn chúng yêu thích.
"Mọi người" Nhạc Ly quay đầu lại khẽ gọi mọi người dậy.
Giang Niệm Bắc hắn ngủ thiển giấc. Nghe thấy Nhạc Ly gọi liền lập tức đứng dậy. Nhìn sang hai bên đã thấy La Bình và Phượng Hủ đang trong trạng thái tùy thời có thể chiến đấu.
"Hú.. hú.."
Chỉ nghe được một tiếng bén nhọn hung tàn tiếng kêu, trong đêm đen đặc biệt thấm người, tiếp đó nháy mắt một trận sắc bén phong cùng với một cổ tanh tưởi đánh úp lại.
Nhạc Ly cong lên khóe miệng, lạnh lùng cười. Trong mắt còn có sự hưng phấn. Tuy hơi xú một chút. Nhưng đây chính là đưa tới cửa thức ăn. Chỉ là khâu chế biến mất nhiều thời gian. Ban đầu nàng nghĩ, biến dị thú không thể ăn.
Nhưng suốt dọc đường đi theo Giang Niệm Bắc đám người. Nàng thấy có một cây bị nhiễm virus, trên đó có quả chín mọng, rụng ngay dưới chân nàng. Nàng tò mò thử xem liệu có thể ăn được không? Không ngờ ăn xong trong nàng có thể cảm giác được trong cơ thể có thêm mỏng manh lực lượng. Không nhiều nhưng là có.
Suy nghĩ vấn đề này chắc có lẽ do thể chất đặc biệt của nàng. Dù sao ở mạt thế vốn dĩ đầy virus này đây là chính chuyện tốt.
Nhạc Ly vung lên nắm tay liền triều trực diện đánh úp lại biến dị sói ném tới.
Những người khác cũng bắt đầu chiến đấu. Một bầy của chúng có tám chỉ.
Giang Niệm Bắc, La Bình, Phượng Hủ mỗi người một con. Nhạc Ly thì một mình năm con.
"Phanh!"
Trọng vật rơi xuống đất thanh âm, Nhạc Ly thu hồi nắm tay, trên mặt treo trào phúng, có bản lĩnh lại đứng lên nha, dù sao nàng cũng đã không còn hình tượng thiếu nữ ngọt ngào, không sợ gì cả. Không ngại lại thêm một lần.
Biến dị sói: .
Ách, đã chết.
Nhạc Ly kia một quyền, là dùng toàn lực, ân, là toàn lực, trực tiếp đem nó đầu đánh bẹp, đương nhiên, tay có điểm đau, và nhiễm máu. Nàng ghét bỏ lấy chiếc khăn mà nàng chuẩn bị sẵn lau tay. Nhưng sói đen liền thảm, trực tiếp bị đánh bay đi ra ngoài, thật mạnh ngã trên mặt đất, thất khiếu đổ máu, lại vô nửa điểm tiếng động.
Đã chết.
Một con lại một con. Nhạc Ly chỉ dùng một quyền.
Chẳng mấy chốc đã giải quyết được năm chỉ vây quanh nàng. Thật biết lựa người, nhưng bi ai thay cho chúng, người này không dễ khi dễ. Một bên đầu bị nàng làm cho vỡ ra trong đầu có tinh hạch, ở ánh sáng hạ, đặc biệt tinh lượng.
Di. Đây là biến dị sói nhị cấp.
Nhạc Ly quay đầu lại xem đám người Giang Niệm Bắc. Thấy bọn họ tuy đều có chút chật vật nhưng cũng may không ở thế hạ phong cũng liền không để ý họ nữa.
Lại bắt đầu hấp thu tinh hạch lấy được. Nhạc Ly cảm thấy lần này đến đây quá có lời. Nàng hấp thu chính là virus bên trong mà không phải năng lượng của nó. Virus cũng là một phần của năng lượng nhưng nó lại khác nhau về bản chất. Ví dụ như trong gene của con người có 98, 4% số gene giống với loài động vật gần con người nhất: Tinh tinh.
Nhưng con người lại khác hoàn toàn với tinh tinh.
Con người là một loài sinh vật có bộ não tiến hóa rất cao cho phép thực hiện các tư duy trừu tượng, ngôn ngữ và xem xét nội tâm.
Virus này chính là một thứ đến từ thế giới khác.
Đám người Giang Niệm Bắc sau khi giải quyết xong cũng đã thuần thục đào tinh hạch bên trong ra để hấp thu năng lượng.
Bọn họ cảm thấy rất vui vẻ. Thực lực lại được tăng lên. Ở trong mạt thế này, thực lực tăng thêm chính là nhiều một cái mệnh.
Trời bắt đầu sáng. Trong khi những người đó đang hấp thụ dị năng. Nhạc Ly lại lấy đao của nàng ra bắt đầu mổ xẻ. Nội tạng nàng không cần. Da lông có thể tạm giữ.
Tám con sói, Nhạc Ly làm hơi lâu cho nên khi Giang Niệm Bắc bọn họ hấp thụ xong tinh hạch, thấy hành động của Nhạc Ly không khỏi tò mò hỏi.
"Ngươi lấy thịt này làm gì? Đâu có ăn được. Trước kia có người bởi vì bụng đói ăn quàng mà đã lập tức biến thành tang thi" Giang Niệm Bắc vẫn là đem những gì hắn biết nói cho Nhạc Ly, để tránh nàng không biết.
Ách, đã quên còn có ba cái bảo bảo ở phía sau nàng. Đối với Nhạc Ly, ba người tương đối như hài tử về mặt tuổi tác đối với nàng.
"À.. trời sáng rồi, chúng ta quay về thôi" Nhạc Ly nhanh chóng hoàn thành nốt công việc, đánh trống lảng và đi ra ngoài.
Giang Niệm Bắc thấy vậy cũng không hỏi nữa. Mỗi người đều có bí mật, ngay cả hắn cũng có.
Mọi người lại quay trở về căn cứ. Trên đường đi trở về bọn họ bắt gặp một đội nhân mã đang ở cùng mười mấy chỉ tang thi ẩu đả.
Xuất phát từ tinh thần quân nhân, Giang Niệm Bắc dừng xe lại để giúp đỡ.
Bên trong đám người đó một người thoạt nhìn cực kỳ nổi bật ăn mặc một thân màu đen áo da nữ tử, dáng người phập phồng quyến rũ, trát thật dài đuôi ngựa, tuyệt mỹ khuôn mặt mang theo tàn nhẫn chi sắc, trong tay cầm dài chừng một thước cổ kiếm. Tay nâng kiếm lạc, bí mật mang theo một tia lôi điện, vèo phụt, cùng với một cổ đốt trọi hương vị, đại bộ phận tang thi đều bị nàng kiếm chém giết.
Nhạc Ly nhìn đến đó quay lại nhìn Phượng Hủ cảm thán: "Hai người khí chất thực sự rất giống nhau. Ngay cả cách ăn mặc cũng tương đồng. Chỉ là dị năng có chút khác biệt"
La Bình và Giang Niệm Bắc vô cùng nhận đồng lời này của Nhạc Ly.
Họ bước xuống gia nhập cùng với đám người đó. Nhạc Ly chỉ đứng quan vọng. Dù sao bằng đấy người cũng đủ đối phó với tang thi một cấp.
Rốt cuộc ở nửa giờ lúc sau, này đó tang thi xem như toàn bộ đều giải quyết.
Diêu Tình chính là nữ nhân quyến rũ kia, đặc biệt cảm kích họ "Cảm ơn các ngươi đã giúp"
Bọn họ cũng có bốn người, trong đó hai người là anh trai - Bùi Ninh, em gái - Bùi Thư, còn một người nam nhân nữa tên là Nghiêm Vũ.
"Không có gì, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau" Giang Niệm Bắc cảm thấy trong thời buổi gian nan như thế này. Tình người càng nên được phát huy hơn bao giờ hết. Hắn không ngại giúp đỡ mọi người.
"Đại ca, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi một chút đi!" Bùi Thư lúc này cảm thấy chính mình tay đều không phải chính mình, nếu không phải bởi vì nghe nói sát tang thi có tinh hạch, hơn nữa tinh hạch còn có thể dùng để thăng cấp, rất hữu dụng, nàng mới không dám đối mặt tang thi. Huống hồ từ cái này kêu Diêu Tình nữ tử xuất hiện lúc sau, đội ngũ trung người rất nhiều đều thiên hướng nàng, làm Bùi Thư rất là không phục.
Bùi Ninh nghe được Bùi Thư trong thanh âm có điểm mệt mỏi, đầu tiên là thói quen tính hướng tới Diêu Tình tuyệt mỹ sườn mặt xem ra hạ, lại nhìn lại bản thân hắn có vẻ đã chật vật cũng mỏi mệt, vừa định mở miệng, liền nghe được một cái ôn hòa giọng nữ nói, "Nơi này tuy rằng là vùng ngoại ô, nhưng là thôn quá nhiều, này cũng biểu thị tang thi rất nhiều, hơn nữa chúng ta ở chỗ này nháo ra như thế đại động tĩnh, nơi này cũng không an toàn."
"Vậy thì đến căn cứ Đế Cửu, nơi này cách Đế Cửu cũng không xa. Chúng ta cũng xem như thuận đường" Nhạc Ly đúng lúc lên tiếng.
Diêu Tình ngay từ ban đầu chỉ chú ý đến Phượng Hủ. Không thể không chú ý, hai người khí chất đều rất tương đồng. Có loại kỳ phùng địch thủ cảm giác.
Nghe thấy Nhạc Ly nói, lúc này mới chú ý đến nàng. Làn da của nàng ta cũng quá tốt đi, trơn bóng trắng sáng. Ở vào mạt thế này, thời tiết cũng thay đổi thất thường, hiếm có người nào làn da tốt như vậy. Khuôn mặt mang vẻ thanh tú cùng với khí chất thanh nhã, nhẹ nhàng mang đến cảm giác thân thiết cho người đối diện.
Nhưng có vẻ cũng chỉ là bề ngoài, nhìn xem Nhạc Ly lên tiếng mà trong đội ngũ nàng không có ai phản đối liền biết Nhạc Ly không đơn giản.
Mạt thế lúc đầu, tang thi số lượng vẫn là ít.
Trong thế giới này, ngoài những người có dị năng và bị biến thành tang thi vẫn còn những người bình thường.
Họ ở tầng dưới chót giãy giụa cầu sinh, núp dưới bóng cường giả.
Nhưng có những người vẫn được hưởng đặc quyền.
Vu Huệ ba ba là thành phố C xếp hạng top 10 phú hào, nàng ở nhà thực được sủng ái, muốn cái gì cấp cái gì, thế cho nên dưỡng thành ương ngạnh tính tình.
Mạt thế tiến đến cái kia buổi tối, nàng cùng bằng hữu ở quán bar chơi đến rạng sáng. Không nghĩ về nhà, vì thế nàng liền trốn tới chung cư, kết quả ở trong xe ngủ rồi. Ai ngờ chờ nàng tỉnh lại, thế giới này liền biến dạng. Loại này xấu xí quái vật ở ăn người, nàng trong lúc hoảng hốt, liền thiếu chút nữa bị quái vật cắn được.
Cũng may nàng ba ba đến kịp lúc, nàng nhịn không được kêu lên.
Vu Sơn nhìn đến hoàn hảo không tổn hao gì nữ nhi, tức khắc nhẹ nhàng thở ra. Hắn đã 50, lại chỉ có Vu Huệ một cái hài tử, hắn không thể làm nàng xảy ra chuyện.
"Ba ba," Vu Huệ cao hứng nhào vào Vu Sơn trong lòng ngực.
Cao hứng qua đi. Hiện tại quan trọng nhất chính là chạy nhanh rời đi nơi này.
Hai người lên xe bắt đầu chạy hướng thành phố D.
Vu Sơn là D căn cứ người cầm quyền chi nhất chó săn. Hắn có biến thái đam mê, thích chơi ngược tuổi nhỏ nữ hài.
Những người thường tuổi nhỏ nữ hài ở trong căn cứ này đều bị hắn hạ thủ.
Nhạc Ly lần này ra ngoài, ngoài sát tang thi, biến dị động vật. Ở trong mạt thế pháp luật đã bị huỷ này. Cũng cần phải thiết lập lại trật tự. Như thế cũng có thể kiếm thêm công đức.
Nàng nghe nói căn cứ D này trước kia đều là một những kẻ lưu manh vô lại. Khi mạt thế chưa đến còn có pháp luật chế tài bọn hắn. Nhưng bây giờ sống sót cũng là một vấn đề, pháp luật bị bỏ sang một bên, đạo đức cũng bị chôn vùi theo.