Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu - Chương 47: Cậu ta là bạn trai của tôi

Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu Chương 47: Cậu ta là bạn trai của tôi
Giấc mơ không rõ ràng, không có hành động, chỉ là một cậu con trai ngồi quay lưng, xung quanh là rừng hoa lửa đỏ, rồi giấc mơ cứ thế tan ra, tan mãi như chưa hề tồn tại, nó rơi vào cõi mộng ảo thiên thu, chơi vơi với những kí ức đau khổ. 

- Này… Dậy đi, 5 giờ sáng rồi. Mày mê gì mà toát mồ hôi đẫm người thế?

Có tiếng gọi bên tai khiến nó giật bắn cả mình, mở choàng mắt ra thì thấy Nhím đang ngồi bên cạnh. Nó hốt hoảng thoát khỏi cơn mê man, trong đầu đau như búa bổ và những lời nói thì thầm ghê rợn. Rõ là đã lâu lắm rồi không còn những giấc mơ đáng sợ cơ mà?

Ngày đầu tiên tại khu quân sự mới không có gì thay đổi ngoài việc sáng chiều luyện tập khắc nhiệt trong thời tiết ngày càng oi bức. 

Những môn học về vũ khí dần dần được dạy cho học sinh. Những đứa trẻ non nớt dần dần chuyên nghiệp, thành thạo hơn, chân tay không còn vụng về lóng ngóng như những ngày đầu. Việc tráo học sinh của các lớp lên khá ổn, vì không thân thiết với nhau lắm nên sẽ không nói chuyện riêng trong giờ, cái tôi được thể hiện ra nhiều hơn. Gia Lạc là một trong những học viên xuất sắc của đội A, không phải xuất sắc về thành tích mà là dũng khí rất tốt, dám thử tất cả mọi thứ, không dè dặt, lo ngại. 

Những ngày luyện tập căng thẳng, chỉ đến khi ăn cơm mới được ngồi cạnh nhau, ngồi bên bạn bè mình để nói chuyện, cơ mà thời gian ăn chẳng có bao nhiêu, ăn xong còn nghỉ ngơi để tiếp tục tập luyện nên thời gian buôn dưa lê bị rút lại khá nhiều. Khi đến tối thì lại quá mệt mỏi chỉ còn muốn đi ngủ thôi. 

Hạo Bối và Gia Lạc không hiểu may rủi thế nào lại được xếp chung lớp Ngân giáo quan, mà cũng tốt, Hạo Bối là chẳng muốn quá đi ấy chứ, một mặt có thể gần với Gia Lạc, phần còn lại là để mắt tới những thằng muốn leng phéng lại gần. Từ đầu tuần tập tới giờ, hôm nay mới được xếp trung lớp với Gia Lạc, ngoài vài phút ăn trưa ra thì chả lúc nào gặp nhau, thành thử lại thấy nhơ nhớ.

Buổi sáng, khi còi báo kêu lên phải thật nhanh chóng ra khỏi giường rồi làm vệ sinh nhanh nhất có thể, mặc quần áo tập luyện đàng hoàng rồi ngay lập tức ra sân tập, Gia Lạc ban đầu còn lề mề nhiều, nhưng vì đã bị phạt nên sợ lắm, đâu phải đùa, phải đeo một lốp 20kg lên lưng và đi ngồi mười vòng quanh sân tập, mà sân tập lại cứ bị “nhỏ” quá ý, đâm ra cái chân nó đau cứng lại tận mấy hôm sau. Tởn tới già.

Sáng nay cũng như bao buổi sáng khác, thời tiết rất thuận lợi, có tí nắng và hây hẩy gió. Đang không hiểu tại sao hôm nay không tập trong sân tập mà lại leo đến vùng mấp mô gập ghềnh như này thì Ngân giáo quan bước tới, đứng nghiêm trang, sau một loạt những nghi thức nhận lớp thì cô Ngân sắng giọng:

- Hôm nay, cả lớp sẽ tập luyện theo cặp bài tập phối hợp hỗ trợ xung kích trong địa hình hiểm trở. Đây là một nội dung khó cần sự phối hợp ăn ý của cả hai người, cái được đề cao ở đây là tinh thần đồng đội, hoạt động vì cái chung. Đây cũng là 1 trong 5 nội dung chính trong kiểm tra cuối kì huấn luyện. Điều thất bại nhất trong phối hợp đồng đội chính là để cho đồng đội mình thất bại, điều đó chứng tỏ các cô các cậu không hề có tinh thần đồng đội với sự phối hợp chẳng chẳng ra gì….

Cả lớp im thin thít nghe cô nói, sau khi được phân công, Hạo Bối với Gia Lạc một cặp, nó vui vui nhảy nhót sang bên chỗ hắn đứng

- Có duyên nhỉ? – nó nói

- Ừ…. Cũng “đông” duyên đấy!

Hắn cười cười, nó cũng cười, trong lòng vui đến khó tả, rạo rực cả lên. Chả phải, điều nó mong nhất từ nãy đến giờ chính là như này hay sao, lúc cô phân nhóm, nó đã chắp tay cầu nguyện thật nhiều, cầu cho hai đứa được chung nhóm với nhau, đã lâu quá, nó không có gần Hạo Bối, đúng là xa thơm gần thối mà, khi không ngồi cùng một bàn thì suốt ngày mắng chửi nhau, giờ xa mấy ngày mà ngóng không chịu được. 

Đầu tiên, cả lớp tiến lại một bức tường cao khoảng 6 mét đều xếp hàng ngang trước nó, mỗi đội cách nhau khoảng 3 mét, cô Ngân hướng dẫn cách thắt và kiểm tra đai an toàn, cô bảo đây chỉ là tập luyện nên mới có đai an toàn thôi, còn khi mà phải xông pha ra chiến trường thật thì chả có cái đai nào trên người đâu. Điều đó đâu phải không biết, đám dây dợ lùng nhùng nặng trịch này đâu thể đem theo trên người mà ra chiến trường được, vác súng ống lựu đạn là quá đủ rồi. 

Hầu hết các cặp đều là nam và nữ chung với nhau vì hai bạn nữ sẽ không thể một người chống bên dưới cho một người trèo lên được, chính vì thế tất nhiên Gia Lạc sẽ trèo lên vài Hạo Bối để có thể vượt qua bức tường đó. Sau đó sẽ ở bên trên chờ Hạo Bối bật nhảy lên bức tường thì dùng tay kéo qua. Vậy là hoàn thành. 

Nói thì nghe dễ vậy thôi chứ bức tường dựng đứng,. lại còn trơn tuồn tuột, chẳng có chỗ nào mấp mô ra để có thể kê chân chống đỡ trọng lực cả. Ngân sĩ quan cùng với trung sĩ Mạnh Tuấn làm mẫu trước cho các học sinh.

Đầu tiên là nam sẽ một chân chống, một chân quỳ, đầu cúi thấp, hai đay giữ chắc vào bức tường, nữ sẽ lùi ra xa lấy đủ đà để có thể chạy bật ên bức tường, sau khi chạy đà sẽ dùng hết tốc lực đạp mạnh lên vai của nam bật thằng lên, tay với đỉnh tường, nam lập tức sau khi nữ dẫm lấy đà phải đứng dậy và đẩy chân nữ mạnh lên phía tên cho nữ bám chắc vào đỉnh tường và leo lên, thả dây thừng xuống, cuối cùng thì nam sẽ chạy đà, một chân đạp tường bật lên, một tay nắm dây, một tay với đỉnh tường, nữ sẽ kéo lên cộng với sức leo của nam để bạn nam có thể trèo được lên đỉnh. 

Khi xem làm mẫu thì kĩ thuật diễn ra ý như vậy, Mạnh Tuấn lần đầu làm vẫn dùng dây thừng thả xuống của Ngân sĩ quan và leo lên nhanh thoăn thoắt

- Đó chỉ là khi các em mới tập, còn chưa chắc tay mới cần dây thừng, đến khi quen rồi thì sẽ không còn dây thừng và trên thực tế cũng rất ít khi có dây thừng. Luyện tập tới một lúc nào đó, các em nam có thể không cần dây thừng và sức kéo của đồng đội mà một phát bật lên trên được ngay, vẫn đề là thời gian để tôi luyện. - Ngân giáo quan nhảy xuống và nói dõng dạc.

- Bây giờ, tôi sẽ cho các em thấy, sau khi các em thành thục có thể làm được như nào.

Minh Tuấn nói rồi gia hiệu cho Ngân sĩ quan thực hiện lại khi không có đai an toàn và dây thừng. Nhanh thoăn thoắt, một cái chớp mặt, cả hai người đã leo lên bức tường. Cả lớp chố mắt ra nhìn và mấy đứa con gái còn reo lên xúc động vì cảm phục. 

Bây giờ tới lượt học sinh thực hiện, trông đứa nào đứa nấy lóng nga lóng ngóng, hắn nói nho nhỏ với Gia Lạc

- Không sao đâu, dù cậu nặng thì tôi vẫn có thể đỡ được mà, không ngã đâu mà sợ!

Hắn vừa nói vừa cười nhưng nó lại đỏ cả mặt

- Ý cậu là tôi béo chứ gì?

Hắn cười khì khì rồi bắt đầu chống chân dưới bức tường còn Gia Lạc đi ra xa lấy đà chạy. Nó thấy hơi sợ, nó sợ giẫm lên vai hắn thì hắn sẽ bị đau. Khi cô Ngân tuýt còi, Lạc chạy lao người về phía trước, lấy hết sức bình sinh nhảy lên vai cậu và bật cao, tay với mép tường. Sau khi thấy Lạc đã với xong thì Bối đứng phắt dậy, hay tay ôm tròn lấy chân Lạc nhắc cao hơn nữa, vì hắn cao mà nên Gia Lạc đã nhanh chóng bám chắc tường, đu mình lên. Tụt lên tụt xuống mấy lần, nhòm qua những đôi khác cũng thảm hại không kém, rõ ràng là nhìn làm mẫu đơn giản lắm mà, tay mỏi rã rời cũng không thể trèo lên nổi, nó thở dốc nhìn xuống, thấy hắn cũng đang tuốt toát mồ hôi mà thương khủng khiếp, nó quay đầu lại nói nhỏ

- Cố nhấc cao hơn một chút, tớ sẽ cố vươn lên phía trên. 

Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đẩy nó lên cao hơn nữa, nó chống tay hết sức, một tay lên trên đích đến khuỷu, cong người, chân với lên rồi xoay người lại, cuối cùng cũng lên được đến nơi, thực sự là đã hết sức rồi. Hắn lùi qua xa xa, lấy đà để bật lên trên. Bức tường này với hắn cũng chưa nhằm nhò gì, khổ nỗi nãy đứng nhấc Gia Lạc một lúc lâu nên tay với chân hơi bị “nhừ”. 

Hạo Bối nhanh gọn bật cao rồi bám vào dây thừng, Gia Lạc ra sức kéo mặc dù cái tay chẳng còn cảm thấy chút sức lực nào cả. May mà trời ban cho Hạo Bối một đôi tay rắn chắc và cơ bắp nên đã vượt qua thử thách. Hai đứa ngồi ung dung trên đỉnh nhìn những học sinh khác đang cố gắng để trèo, đứa nào đứa nấy mồ hôi mướt mải.

- Mệt không? – hắn hỏi

- Hơi… hơi…. – Nó nói, miệng cười toe toét

Bỗng dưng, hắn thấy có giọt mồ hôi trên trán Lạc chảy xuống, không kìm được bèn lấy ngón cái nhẹ nhàng lau đi. Hành động nhỏ này của hắn khiến tim nó rung rinh, nó cứng đơ cả người, hắn nhận ra, liền ngại ngùng bỏ tay xuống, mặt quay đi nhìn hướng khác

- Này… Hai cô cậu kia, leo xong rồi thì xuống làm lại cho thuần thục đi chứ, ở trên đó là âu yếm nhau hả?

Ngân giáo quan đứng chống nạnh thét lớn làm hai đứa giật bắn mình vội vàng tụt xuống nhưng Bối cản Lạc lại rồi nhảy xuống trước, đứng bên dưới, hắn ngẩng cổ lên kêu Lạc xuống. Nó tụt xuống, khi gần tới đất thì hắn chìa tay ra đỡ, chỉ tại cái lực quán tính mà nó bổ nhào nằm gọn trong vòng tay hắn. Hắn đơ một lúc, đột nhiên nó giật mình né ra thì hắn mới tỉnh ngộ, khuôn mặt còn vương một chút nuối tiếc. 

Buổi tập luyện nhanh chóng kết thúc, mồ hôi cứ chảy ra như suối, lưng áo ướt đẫm. Thực là không thể thở nổi ra hơi, chẳng biết hai đứa đã phải leo cái tường ngớ ngẩn ấy bao nhiêu lần, chỉ biết là cứ leo lên lại tuột xuống chóng cả mặt mà Ngân giám thị chẳng cho nghỉ ngơi một chút. Khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, nó nằm phượt ra thảm cỏ luôn, chân tay rã rời, miệng há ra mới thở nổi, đầu óc quay cuồng.

Hạo Bối cầm chiếc khăn ướt, ngồi bên cạnh nó, đưa chiếc khăn ra trước mặt Gia Lạc

- Muốn tự lau hay người ta lau hộ - Hắn vừa nói vừa nhếch mày trêu ghẹo nó

Nó ấp ủng đỏ ửng cả mặt, vội vàng vớ chiếc khăn ướt miết lên mặt, mát rười rượi không hà. Đang mải mê lau chùi khuôn mặt len luốc thì ở đâu ra mấy đứa con gái tiến lại chỗ Hạo Bối đang ngồi chia chai nước mát ra, giọng điệu đà

- Cậu… cậu uống đi cho đỡ nóng, tặng cậu đó.

- Cảm ơn nhưng tôi có nước rồi. – Hắn lạnh lùng cầm chai nước bên cạnh giơ lên

Mấy bạn nữ đó cũng xinh, cơ mà chắc chưa tu đủ phước rồi, nó chẹp miệng, cơ mà bọn nữ háo sắc này cũng dai như đỉa, cứ bắt Hạo Bối phải chụp chung một bức ảnh, rồi nhì nhèo mời hắn ăn tối mặc cho hắn từ chối. Gia Lạc bực mình, đang nằm nghỉ phải bật ngồi dậy, lớn giọng

- Mời xong chưa? Xong rồi thì đi ra chỗ khác.

- Cậu là ai mà cấm bọn tôi? – Bọn con gái đó cong mỏ, mắt liếc xéo.

- Cậu ta là BẠN TRAI tôi. 

Nó nói gằn giọng lên, khuôn mặt không cảm xúc, mắt nhìn chằm chằm như phóng dao vào lũ con gái khiến chúng sợ hãi mà cong mông bỏ chạy, dù còn nuối tiếc. Nói xong, thấy mình hơi hớ nên quay qua nhìn Hạo Bối thì thấy hắn dương mặt chằm chằm nhìn nó, đơ trong giây lát vì không tin vào những gì tai mình nghe thấy, miệng lắp bắp

- Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?

- Thì…. Bạn…Bạn trai. Sao vậy?

Nó hơi ấp úng, nó chỉ định đuổi bọn con gái đi thôi, ai ngờ sung nên nói quá, ngường ngượng nên chữa cháy

- Cậu không là bạn trai, không lẽ bạn gái sao, tớ chỉ nói vậy thôi, tại chúng nó nhạy cảm đấy chứ!

Hắn gượng cười biết mình đã ăn dưa bở. Hạo Bối đứng dậy định đi về thì nó kéo tay lại nói với hắn, khuôn mặt cúi xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

- Đi uống nước cho đỡ nóng không?

- Ừ… Đi.

Hắn cười, tay đội mũ lên đầu che đi cái nắng nóng, tầm trưa này, mặt trời như đổ lửa, chẳng nhẹ dịu thoáng mát như lúc sáng. Học sinh cũng tản dần ra, một nửa cũng đi tới canteen để uống nước, nửa còn lại thì về khu kí túc để nghỉ ngơi vì kiệt sức rồi.

Khi vừa ra tới đoạn sân bắn súng thì vừa hay gặp Nhím và Hắc đi ra nên cả bọn rủ nhau đi uống nước cùng luôn, mấy khi gặp nhau lúc tập như này. Hắn và cậu đi cùng nhau phía trước, nói vài câu bình thường, hỏi han kết quả của nhau, tóm lại, hai thằng con trai nói chuyện chán phèo, chẳng có gì để hóng hớt cả, nó đành lùi lại phía sau với Nhím buôn dưa.

- Hôm nay hai người được phân cùng một lớp à? – Gia Lạc khoác vai Nhím

- Ừ… có mỗi tiết luyện súng này là chung với lớp trưởng thôi. Mà hôm nay hai đứa mày tập gì mà mồ hôi ghê vậy? – Nhím vờ lấy tay phẩy phẩy trước mũi trêu Lạc

Nó thở dài, chắc mẩm Nhím chưa được tập tiết này rồi, nó chỉ nói, tiết học “chết đi sống lại”. Mới nghe đã dọa cô bạn sợ nổi da gà. Hai đứa đang đi thì thấy Đậu bước ra từ phòng máy tính, hay quá, đỡ phải mất công đi rủ

- Cái đuôi đâu rồi? – Nhím hỏi Đậu

Đậu nhấc mắt kính lên nhìn Nhím rồi lại cúi xuống ngay

- Hôm nay tôi không cùng lớp cậu ta. – Vừa nói, gương mặt thoáng chút buồn

Vừa dứt lời, từ đằng xa đã có tiếng gọi ơi ới như con thấy mẹ đi chợ về

- Đậu… đợi… đợi với 

Lương Tiểu Bạch chạy hớt ha hớt hải từ đằng sau, quần áo bê bết bùn bẩn, gương mặt, chân tay vốn trắng nõn nà giờ bị đều che lấp, đen sì, chỉ lộ ra mỗi hàm răng trắng.

- Vừa học lớp đào huyệt à? Haha… – Nhím vừa vỗ vai vừa trêu Bạch, cả bọn đều cười

- Đâu có, tôi hôm nay học nhảy dù tiếp đất, không may rơi đúng chỗ bùn. Xui thế chứ lại!

Bạch vừa nói vừa lấy tay phủi phủi bùn, mặt mày nhăn nhó khó chịu. Đột nhiên Đậu cau mày, kéo Bạch lại phía sau vào trong nhà vệ sinh, rồi lại chạy ra, chắc đi lấy quần áo cho Tiểu Bạch thay, kêu mọi người cứ đến nhà ăn trước. Hai anh chị này, trong lù rù mà cũng tình cảm phết chứ đùa.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận