Văn Phi Khanh bị tiếng chuông báo đánh thức, tối hôm qua anh bị Ôn Chiêu ‘quần’ tới rất trễ, bây giờ còn hơi mơ màng. Đang muốn với lấy tay cầm điện thoại, đã có một cái tay từ phía sau lướt điện thoại qua để tắt chuông đi, sau đó đặt lên trên hông của anh.
“Khanh Khanh, em đi đánh răng trước, để em nấu chút chè cho anh ăn, anh ngủ tiếp đi.” Ôn Chiêu đã cạ ngay vào mặt của Văn Phi Khanh, cũng không quấy anh thêm nữa, mặc quần áo vào người xong rồi đi ra.
Lúc này Văn Phi Khanh vẫn còn rất buồn ngủ, nằm trong một chốc, vẫn cố gắng ngồi dậy chuẩn bị đi đánh răng trước, mắt nửa đóng nửa mở mà đánh răng xong, trong đầu vẫn thấy hơi mê man, lại mơ mơ màng màng lên giường trùm chăn đi ngủ tiếp.
Anh tỉnh lại vì ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, mở mắt ra phát hiện mình đang tựa vào người Ôn Chiêu để ngủ.
Anh mới rục rịch một chút, hắn đã nhận ra ngay, thả cái tay đã tê cứng xuống, cúi đầu hôn một cái lên môi anh, “Anh thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Văn Phi Khanh chớp mắt mấy cái bị hôn tiếp liền một cái lên trán, giọng do mới vừa rời giường nên nghe vẫn hơi khàn khàn, “Ừm…, ” anh nhìn lướt qua chỗ kệ tủ đầu giường, hỏi: “Em nấu gì vậy?”
“Chè kỷ tử nấm tuyết hạt sen, bỏ thêm một chút đường vào” Ôn Chiêu làm cho anh ngồi xuống, đặt một cái bàn nhỏ lên trên giường, “Anh ăn đi.”
“Em có ăn không?” Văn Phi Khanh quấy ly chè bỏ nước đường nấu đến sềnh sệch.
“Em ăn rồi.” Ôn Chiêu rút khăn giấy từ trong hộp để trên mặt bàn.
Văn Phi Khanh lo tập trung ăn chè, mà Ôn Chiêu thì một tay vừa lướt điện thoại, một tay vòng quanh thắt lưng của anh. Không thể không nói, món chè Ôn Chiêu làm ăn rất ngon, độ ngọt vừa phải, nấm tuyết nấu rất nhừ, tan vào trong miệng.
Mới đặt muỗng xuống, Ôn Chiêu đã lấy khăn giấy lau miệng ngay cho anh.
Văn Phi Khanh: “…”
“Em tính nuôi anh thành vô dụng luôn à?” anh bó tay nói.
Ôn Chiêu hôn anh một cái, ném khăn giấy vào trong thùng rác “Đâu có đâu” lại vén chăn lên xuống giường, nói rằng: “Hôm nay trời có nắng, anh muốn ra ngoài đi chơi chút không?”
Mà lúc này không biết tại sao vẻ mặt Văn Phi Khanh lại có chút mất tự nhiên, “Em đi ra ngoài trước đi, một chút nữa anh sẽ xuống giường liền.”
“Làm sao vậy?” Ôn Chiêu cúi người sờ trán của Văn Phi Khanh, nhíu mày: “Bị cảm à?”
Văn Phi Khanh ho nhẹ một tiếng, “Không phải bị cảm. “
Thấy anh không muốn nói, Ôn Chiêu nhìn anh thật kỹ một vòng, hơi dừng lại, ánh mắt đặt ở trên chăn, “Cần em giúp không?”
Ngoài miệng Ôn Chiêu hỏi như vậy, thực tế một tay đã đưa vào từ mép chăn, dưới ổ chăn ấm áp là làn da trần trụi, theo đường cong trôi chảy từ đầu gối sờ một đường lên trên.
Văn Phi Khanh tựa ở đầu giường nhìn Ôn Chiêu hơi híp mắt lại, phối hợp banh chân ra, ngón tay thô ráp quanh quẩn một chỗ ở góc đùi, cứ không chịu tiến thêm một bước nữa. Làm anh phải vươn một chân từ phía dưới chăn đạp nhẹ vào người hắn.
Đây đối với Ôn Chiêu mà nói chỉ là một cú đạp ‘yêu’ thế thôi, ngược lại còn cho hắn một lý do vừa đúng lúc để mò mẫm vào dưới ổ chăn.
Văn Phi Khanh mở to mắt, “Em cũng không cần… làm tới cùng chứ hả!?”
“Không anh,” cũng không biết câu trả lời này có phải thật vậy hay không, chỉ biết giờ Ôn Chiêu đã nhét người hắn vào giữa hai chân Văn Phi Khanh.
“… Vậy em bò lên người anh làm cái gì? ” Văn Phi Khanh vừa trừng mắt với cậu, cơ thể vừa rất thành thật mà nằm sẵn ra, hai cái đùi móc vào phía sau Ôn Chiêu ở dưới chăn, tư thế chuẩn bị sẵn sàng để được ‘phục vụ.’
“Làm vậy anh sẽ thấy thích hơn.” Ôn Chiêu trả lời xong, đã cúi đầu hôn lên môi anh.
“Em… ” Văn Phi Khanh hướng một bên né tránh, bị hôn vào trên vành tai, lại bị một đầu lưỡi ấm áp từ vành tai liếm một đường đến chỗ cần cổ, cổ áo lỏng lẻo đã hoàn toàn rớt xuống dưới vai, lộ ra đường cong mượt mà xinh đẹp chỗ bờ vai. Cũng không biết hôn ở đó có gì tốt mà Ôn Chiêu cứ vùi đầu vào chỗ hõm vai, từ trên ấn xuống những dấu hôn ướt át liên tiếp, cuối cùng còn ngậm vào làn da ở đầu vai, dùng môi lưỡi để liếm cắn chỗ ấy.
“Ưhm… Đừng dùng răng, ” Văn Phi Khanh đỡ đầu của hắn, đã hơi thở dốc, “Em đừng làm ở đó nữa, dấu vết tối hôm qua còn rất nhiều.”
Bình thường mặc dù Ôn Chiêu luôn tìm mọi cách để chăm sóc, nhưng lúc ở trên giường lại không bao giờ nghe lời, chẳng những không có dừng mà còn dùng đầu lưỡi liếm láp không ngừng theo xương quai xanh, lại còn mút thật mạn đầu ti vẫn đang còn sưng.
Tiếng mút vào chùn chụt xen lẫn giữa cơn sướng và cảm tác tê tê đau nhè nhẹ, Văn Phi Khanh nhịn không được mà túm vào một chùm tóc của Ôn Chiêu, kéo hắn ra, kết quả lại là trong một khoảnh khắc không chú ý, đã bị cắn vào đầu ti. Được copy tại — TRÙMt ruуệИ.V N —
“Úi đau, đau anh!”
Ôn Chiêu vội vã nhả răng ra, nhìn thoáng qua đầu ti mới đỏ lên chứ không bị rách da, ngẩng đầu nhìn Văn Phi Khanh với vẻ mặt đau đớn, “Rất đau à?”
Là chính hắn làm Văn Phi Khanh không biết ngượng nữa mà trách hắn, thật ra thì cũng không phải rất đau, chính là cái loại cảm giác vừa đau vừa thích này làm cho anh thấy hơi có chút khó khăn để mở miệng, đương nhiên không chịu nói rồi.
Ôn Chiêu quan sát kỹ lưỡng nét mặt của anh, thấy thật sự không có đau đến thế rồi mới yên tâm, hai tay bưng mặt anh lên, hướng về phía môi mút vào hai cái, giọng khàn khàn dỗ dành anh: “Em thổi thổi vào cho anh hết đau nhé.”
Nói xong đúng thật đã cúi đầu, hướng về phía hai bên đầu ti đã sưng mà thổi vào. Hai ‘hạt đậu nhỏ’ bị thổi đến run lên một cái, cảm giác nóng hừng hực bị hơi thở quét qua làm cho Văn Phi Khanh cũng phải rên lên ư ử.
“Em… liếm, liếm ở dưới đi… ” Văn Phi Khanh ôm lấy đầu Ôn Chiêu ấn xuống.
Ôn Chiêu theo lực mà chuyển xuống dưới, tiến vào trong chăn, hai tay cầm lấy côn th*t đã hoàn toàn cứng rắn mà sục sục, lại mở miệng ngậm vào trên đỉnh, nắm chắc sức lực để mút vào, còn liếm vòng quanh cây hàng.
Văn Phi Khanh bị liếm một ít, tuy là rất sướng nhưng luôn cảm thấy thiếu đi một chút gì, đến lúc Ôn Chiêu ở trong chăn từ bên đùi mò vào phía sau…
Đang lúc vừa vuốt ve mông thịt mềm mịn đầy đặn, vừa đâm sâu con c*c lớn vào trong cổ họng mình, Ôn Chiêu lại đột nhiên bị đạp vào. Lần đầu tiên hắn còn tưởng Văn Phi Khanh quá sướng, nhưng sát theo đó lại bị đạp hai cái nữa, đến lần thứ ba đã bị một bàn chân đạp ngay lồng ngực, không cho hắn ngậm vào.
Ôn Chiêu vội vàng ngồi dậy, thấy gương mặt Văn Phi Khanh mang theo đỏ ửng, trong mắt đã chứa hơi nước, “Làm sao vậy? “
Văn Phi Khanh chớp mắt, không chịu nói cái gì.
“Hả…? Có phải là làm gì đau anh rồi không?” Ôn Chiêu cầm lấy ly nước đầu giường để súc súc miệng, cúi đầu hôn lên cánh môi anh, giọng dỗ dành hỏi anh: “Cục cưng của em làm sao vậy?”
Một từ ‘cục cưng’ làm cho Văn Phi Khanh mặt đỏ tới mang tai, trợn mắt nhìn hắn, “Anh cấm em gọi anh như vậy, nghe rất… ” rất đáng xấu hổ.
“Được rồi, không gọi vậy nữa,” Ôn Chiêu lại dỗ anh, “giờ anh nói cho em biết anh bị sao vậy…?”
Văn Phi Khanh giơ tay lên ôm lấy cổ Ôn Chiêu, cặp chân dài vắt quanh ngang hông hắn, đem mặt vùi vào cổ người ta, ở dưới hông đang hẩy hẩy ‘thằng nhỏ’ của mình vào hông của hắn để ra ám hiệu.
Mấy động tác này làm cho Ôn Chiêu dừng một chút, con mắt rất nhanh đã hơi nheo lại, ở chỗ anh không nhìn thấy, hắn để lộ ra ánh mắt tỏ vẻ hài lòng đầy nham hiểm, khóe miệng cũng nhếch lên, nhưng ở bên tai anh vẫn thầm thì nhẹ nhàng trước sau như một, “Thì ra Khanh Khanh muốn được em ‘ôm trọn’ à.”
Không nói ra cũng không sao cả, thời gian còn rất dài, sẽ cố gắng để anh mở miệng ra.
Văn Phi Khanh bị cơn lửa dục quen thuộc ôm ấp bao vây, tiếng nghẹn ngào cũng bị từng nụ hôn sâu triền miên cháy bỏng nuốt vào trong miệng Ôn Chiêu. Từ khi nào mà anh không hề phát hiện ra, cơ thể anh đã không thỏa mãn với tình ái đơn thuần, mà là khao khát được người ta kiểm soát cơ thể, thao túng tình dục.
Thậm chí đã không giới hạn là ai đang làm nữa.
“Phiên ngoại ngắn”: Chuyện cũ ngày trước
①
Trong nhà hết giấy vệ sinh, công việc quá bận rộn nên không có thời gian đi mua đồ dùng trong siêu thị. Tiện đường về nhà lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Ôn Chiêu thuận tay từ trên giá hàng lấy một cuộn giấy. Vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy ở phía trước có một người thanh niên đang đứng, mặc áo sơ mi màu trắng, sơ vin áo vào quần màu sậm, đường cong thắt lưng được siết lại thành một độ cong xinh đẹp.
Ở trong tay người thanh niên trước mặt đang cầm một cái ổ điện, cau mày xem đi xem lại, có vẻ như còn đang phân vân.
“Cái anh cầm trong tay thích hợp với mấy món cần công suất điện lớn hơn, bình thường ở nhà xài thì anh dùng ổ cắm trong bao bì xanh dương ở bên cạnh này là được.” Ôn Chiêu mở miệng.
Nghe được lời của hắn, người thanh niên quay đầu, lộ ra một gương mặt đẹp đẽ làn da mịn màng, một đôi mắt xinh đẹp mà dịu dàng, “Vậy hả?”
Giọng nói của người thanh niên trong sáng tựa như gió nhẹ ngày xuân, anh mỉm cười với Ôn Chiêu, “Cám ơn anh.”
Ôn Chiêu gật đầu, “Không có gì…. “
Đợi người thanh niên đi xa, bóng hình vừa cao vừa gầy biến mất ở sau lối rẽ, vẻ mặt giả vờ bình thản của Ôn Chiêu mới mất đi.
…
Anh ấy gầy đi rồi.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn trong nhiều năm qua, nhưng ngày nào cũng như ngày ấy, vẫn cứ phát lại trong đầu của Ôn Chiêu. Khiến sau đó hắn phải nỗ lực khống chế chính mình không được tới gần, không được quấy rầy, nếu không thì sớm muộn gì có một ngày sẽ làm ra chuyện gì đó trái với lương tâm.
②
Ôn Chiêu lau tóc xong rồi treo khăn tắm lên, cầm ly nước nóng ngồi xuống trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy điện thoại di động để trên bàn trà, theo thói quen mở tường bạn bè trên Wechat ra, lướt lướt nhìn một hồi, ngón tay chợt dừng lại.
Đó là một bức chụp ảnh chung.
Hắn nhìn chằm chằm một người trong nhóm người chụp chung với nhau đó, từ mái tóc đen tuyền mềm mại, đến đôi mắt đen nhánh dịu dàng kia, rồi đến đôi môi hơi cong lên.
Ôn Chiêu ấn vào bức hình, phóng đại lên người mình vẫn muốn nhìn, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt dễ nhìn của người thanh niên, lại nhìn vào người ấy thật lâu sau đó…