Cuối cùng, Đường Cảnh Huy rốt cuộc mở miệng.
Hắn nhấc cằm, nói với Trần Thu Hoa: "Đi lên giường."
Thanh âm ngắn ngủi ngữ khí bình tĩnh, khiến Trần Thu Hoa càng thêm thấp thỏm, đứng đó kéo góc áo không tồn tại không biết phải làm sao.
"Không nghe được sao?" Đường Cảnh Huy bình tĩnh mà liếc cậu một cái, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách khiến người phát run, tiếp theo hắn chẳng hề để ý mà nhún nhún vai, "Nếu không muốn lên giường, cậu có thể về ngay bây giờ."
Đương nhiên Đường Cảnh Huy sẽ không thật sự để cậu về, hắn chỉ đang lạt mềm buộc chặt; mà Trần Thu Hoa cũng sẽ không đi, bởi vì đêm nay cậu đến đây để dùng thân thể kỳ lạ của chính mình câu dẫn đối phương.
Trần Thu Hoa yên lặng mà đi tới cửa phòng ngủ đang mở rộng, đứng ở mép giường tiếp tục do dự.
Đường Cảnh Huy theo sát sau đó, nhìn Trần Thu Hoa đứng thẳng bất động một bên, chỉ đẩy nhẹ, người nọ liền mềm như bông mà ngã xuống cái giường lớn mềm mại, có lẽ bởi vì lạnh, có lẽ bởi vì khẩn trương, cơ thể gần như trần trụi hơi rùng mình.
Đường Cảnh Huy cười nhẹ, mang theo cảm giác lãnh khốc, "Không phải sợ, tôi sẽ cho cậu thứ cậu muốn. "
Trần Thu Hoa vẫn mang vẻ mặt hoảng sợ.
"Cởi quần lót ra."
Đáp lại hắn là cái lắc đầu đầy bất lực của Trần Thu Hoa.
Đường Cảnh Huy lập tức thấy vui sướng, xấu xa nói, "Làm sao? Dám tới dụ dỗ tôi mà không dám tự cởi quần lót? Ngươi cũng không tránh khỏi quá tốn."
Dứt lời, hắn thô bạo kéo quần lót Trần Thu Hoa xuống, thậm chí không kịp chán ghét dương v*t nhỏ đến đáng thương rũ ở giữa hai chân đối phương, trực tiếp đem nó đẩy sang một bên, vội vàng tìm kiếm địa phương nằm ngoài ý liệu của hắn kia.
Trời ạ ——
Đường Cảnh Huy không tiếng động cảm thán.
Đây cảnh tượng hắn chưa bao giờ gặp, đáy chậu bên dưới dương v*t hơi hơi phồng lên, ở giữa có một cái khe màu da nhợt nhạt, e lệ mấp máy, hoàn toàn không nhìn được phong cảnh bên trong.
Nhẹ nhàng tách bộ phận kia sang hai bên, hai cánh hoa bên dưới mép thịt lập tức hiện ra, là màu hồng nhạt, so với môi bé của phụ nữ còn nhỏ hơn, miễn cưỡng khép lại che khuất bên trong, còn có cảm giác rất sạch sẽ. Mà phía trên thịt cánh có một hạt đậu nhỏ hơi nổi lên, bị một tầng da mềm mại bao trùm.
Đường Cảnh Huy quả thực muốn cười to, "Cậu còn có cả âm vật?"
"Đừng nói nữa......"
Trần Thu Hoa ngại muốn xỉu, liền thanh âm cũng như là ở yết hầu chỗ sâu trong bài trừ tới.
Nhiều năm như vậy, Trần Thu Hoa vẫn không cách nào đối mặt với bộ phận đó. Cậu cũng không muốn biết mình có gì khác với đàn ông bình thường, hay có gì giống phụ nữ, cậu chỉ hy vọng chính mình có thể quên nó, xem nhẹ nó, coi như nó không tồn tại......
Mỗi lần tắm rửa cậu đều vệ sinh sạch sẽ, không dám chạm nhiều vào nơi đó, càng không nói đến soi gương để nhìn cẩn thận.
Âm vật là cái gì...... Nói thật, chính cậu cũng không rõ lắm.
"Quá thần kỳ, tôi có chút hứng thú với cậu rồi đấy."
Trên thực tế đâu chỉ là "Có chút", lúc này Đường Cảnh Huy quả thực là trứ ma, hắn đã gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng bộ phận xinh đẹp như vậy tồn tại trên người một thằng đàn ông thật sự quá kỳ diệu, hoàn toàn mê hoặc thần chí hắn. Mỗi người đại khái dù ít dù nhiều đều có chút tâm lý ham muốn cái lạ, hắn cũng không ngoại lệ, muốn tự mình thử xem thân thể đặc thù ấy như thế nào.
"Tuy rằng có âm vật, nhưng không chừng chỉ là đồ trang trí......" Vừa nghĩ, Đường Cảnh Huy lấy ngón cái dùng sức đè xuống hạt đậu nhỏ kia.
"A ——" Trần Thu Hoa bỗng nhiên rên to, ngay sau đó cậu ý thức được mình thất thố, vội vàng dùng tay che miệng.
Đường Cảnh Huy vô cùng vui vẻ, hoá ra nơi này chẳng những có cảm giác, lại còn rất nhạy cảm.
dương v*t của Đường Cảnh Huy gần như cứng ngay lập tức.
Hắn ác ý mà khảy âm vật Trần Thu Hoa, khiến cho đối phương run rẩy liên tục.
Hắn cố ý hỏi thẳng: "Muốn làm người phụ nữ của tôi?"
Trần Thu Hoa lắc đầu lung tung, không nói lời nào.
Đường Cảnh Huy đè thấp giọng, mang theo ý uy hiếp: "Hửm?"
Trần Thu Hoa một đốn, tiếp theo liền tự sa ngã mà kêu ra tới: "Phải, xin anh làm em như phụ nữ!"
Không ngờ Đường Cảnh Huy lại khinh thường mà "Hừ" một tiếng, "Muốn làm người của tôi, phải thật sự là phụ nữ mới được, cậu sao ——" hắn dùng ánh mắt lộ liễu quét Trần Thu Hoa từ trên xuống dưới, giọng bỗng trở nên hung tợn: "Chỉ có thể làm con chó cái của tôi thôi!"
Trần Thu Hoa rốt cuộc vẫn không nhịn được bật khóc, "Hic, không, không phải chó cái, em không phải......"
Đường Cảnh Huy ngoảnh mặt làm ngơ, dương v*t đã cứng đến mức không cần tay đỡ vẫn có thể thọc vào bất cứ huyệt động nào. Hắn cố ý đẩy vào âm vật Trần Thu Hoa, lại giữ chặt đùi không cho cậu tránh. Lúc người kia kinh hoàng đến sắp ngất, hắn đặt quy đầu ở ngay miệng lỗ nhỏ.
"Ngoan ngoãn chút, tôi muốn *** cậu!"