Xe đi được một lúc thì Hạ Linh bắt đầu để ý đến những chiếc rương gỗ. Cô bé rất tò mò không biết trong rương chứa cái gì, nó chỉ ước giá mà có Thái Khôi lúc này thì mấy cái khoá không còn là trở ngại.
Bỗng Hạ Linh nhìn thấy một chiếc rương có ổ khoá đang mở. Cô bé từ từ tiến lại và mở nắp rương ra, phía trong trống không, tuy nhiên trái tim cô bé bỗng nhói lên một cái khi nhìn thấy có một ít tóc dưới đáy rương, đó là những sợi tóc màu đen dài.
Vừa lúc đó chiếc xe đi chậm dần và dừng lại. Hạ Linh vội vã chui vào rương, nó rút chiếc kẹp trên tóc, dùng một thủ thuật nhỏ với cái ổ khoá để đảm bảo nhìn từ bên ngoài như thể ổ khoá đã được đóng lại.
Cô bé nghe tiếng cửa thùng xe được mở. Một lúc sau có khá nhiều người xuất hiện, họ nói gì đó với nhau bằng tiếng Trung Quốc và cười hô hố.
Những chiếc rương lần lượt được khiêng đi. Chiếc rương chứa Hạ Linh cũng được hai người khiêng ra, cô bé có cảm giác như thể họ khiêng nó xuống một tầng hầm dưới đất. Họ đặt chiếc rương xuống một cách thô bạo, lát sau có tiếng cánh cửa đóng sập lại và một sự im lặng đáng sợ bao trùm.
Lúc này Hạ Linh từ từ rút cái kẹp tăm của nó và mở ổ khoá. Cô bé chui ra khỏi chiếc rương thì choáng ngợp khi thấy nó đang ở trong một cái hầm rộng thênh thang có gần cả trăm chiếc rương gỗ.
Trống ngực cô bé đánh bình bịch, nó có một linh cảm rằng rất có thể Quỳnh Chi cũng đang ở đây.
Hạ Linh nhìn ngó quanh quất tìm kiếm một cái gì đó có thể mở được khoá rương nhưng chả có cái gì hữu dụng.
“Phải ra ngoài kiếm thôi.”Hạ Linh nghĩ thầm.
Vừa lúc đó có tiếng bước chân đi tới. Hạ Linh vội vã chạy về phía bức tường gần cánh cửa, khi cánh cửa mở ra thì đồng thời cũng che lấp cô bé.
Bốn tên cao lớn đi vào, nhân lúc chúng đang quay lưng với cánh cửa, Hạ Linh nhanh chóng chạy ù ra ngoài, cô bé vừa chạy vừa thở dốc vì hồi hộp và lo sợ.
Phía ngoài căn hầm là một bãi xe. Hôm nay có sự kiện gì đó nên bãi xe chật kín các loại ô tô đắt tiền. Có lẽ mọi người đều đang tụ tập đâu đó nên bên ngoài mới vắng vẻ một cách kỳ lạ, nhờ thế Hạ Linh an toàn đi ra mà không bị ai phát hiện.
Cạnh bãi xe là một toà nhà khổng lồ với kiến trúc rất sang trọng, hình ảnh chủ đạo của toà nhà lấy cảm hứng từ con hổ, từ tay nắm đấm cửa cho đến hình vẽ ở các bức tường.
Xung quanh toà nhà là khung cảnh núi non trùng điệp, không hề có một bóng người.
Cảm giác tò mò thôi thúc, Hạ Linh đánh bạo đi vào trong toà nhà, cô bé nghe thấy có tiếng ồn ào vọng xuống từ tầng hai. Nó cố gắng bước đi thật khẽ lên cầu thang, đi hết cầu thang sắp tới đại sảnh tầng hai thì bỗng nhiên một bàn tay thò ra bóp miệng cô bé.
Hạ Linh hãi hùng vùng vẫy, cô bé định cắn vào tay người đó thì một giọng nói cất lên: “Suỵt! Bọn tớ đây!”
Thái Khôi và Lâm Khánh kéo cô bé vào một góc khuất. Hạ Linh vui mừng tột độ khi gặp lại hai thằng bạn.
Thái Khôi chợt xoè tay, trong tay nó là chiếc điện thoại của Hạ Linh, nó cười toe toét: “Bọn này tìm thấy điện thoại tụi mình ở ngay chỗ bán đồ cũ. Lâm Khánh đã phải đổi lấy chiếc đồng hồ Thuỵ Sỹ xịn sò để đổi lại điện thoại cho bạn đó, chắc chúng ta sẽ cần nhiều đến nó.”
Hạ Linh cầm lấy điện thoại rồi ôm chầm lấy hai đứa bạn, cô bé cảm động nói: “Cảm ơn hai cậu nhiều lắm, hai cậu đi theo vết sơn tớ để lại à?”
Lâm Khánh thì thầm: “Bọn này đã bị mất dấu vết sơn lúc đổi chiếc điện thoại này đây, nhưng cũng may là bọn này thấy một người ngay gần đấy nên đã đi theo...”
“Ai vậy?”
“Là Lâm Hạo và ông nội của cậu ta.”
Hạ Linh tỏ ra bất ngờ khi nghe thấy điều đó. Cô bé run run chỉ tay về phía đại sảnh tầng hai: “Không lẽ cậu ta ở trong đó?”
Lâm Khánh và Thái Khôi gật đầu.
Hạ Linh định lao tới cánh cửa thì Lâm Khánh kéo áo cô bé lại: “Cậu điên à, cậu muốn bị cả băng đảng này xé xác hử. Bình tĩnh đi, tớ và Thái Khôi đã phát hiện ra một nơi có thể hữu ích.”
Hạ Linh theo chân hai thằng bạn đi lên tầng ba.
Tầng ba có một vài căn phòng đóng cửa im lìm. Thái Khôi khoát tay bảo hai đứa đi về phía một cánh cửa sắt to sụ. Với tài mở khoá thần sầu của mình Thái Khôi đã mở được chiếc cửa. Và Hạ Linh nhìn thấy một ban công rất rộng có thể nhìn xuống đại sảnh.
Hạ Linh thì thào: “Mình mà ra đó thì bị phát hiện ngay.”
Lâm Khánh chỉ tay về phía một chiếc tủ đựng chổi ở góc, nó nói nhỏ: “ Bọn mình chui vào đấy rồi he hé cửa tủ sẽ theo dõi được dưới kia.”
Cả ba đứa bò trên sàn tiến tới chiếc tủ rồi chui vào trong.
Tiếng nói chuyện từ dưới sảnh vọng lên chúng đều nghe thấy. Hạ Linh mở phần mềm dịch nhanh ở điện thoại để có thể hiểu được tiếng Trung quốc.
Có vẻ những người ở phía dưới đang chờ đợi ai đó.
Có tất cả bốn dãy bàn, mỗi dãy có khoảng năm mươi người đàn ông khoác trên mình những chiếc áo in hình các biểu tượng khác nhau. Dãy đầy tiên là những người mặc áo in biểu tượng con hổ, dãy thứ hai là hình con gà, dãy thứ ba là hình con thằn lằn và dãy cuối cùng là những người đàn ông mặc áo in hình lạc đà.
Hạ Linh thì thầm với Lâm Khánh và Thái Khôi: “Các cậu có nghĩ đây là hậu duệ bốn học trò còn lại của Ông pháp sư không? Con rồng được tạo nên từ chín con vật, tương ứng với chín đệ tử của ông ấy. Bao gồm Sừng hươu, đầu sư tử, thân rắn, vẩy cá chép, móng vuốt chim ưng, chân của hổ, cựa gà, đùi thằn lằn và mũi lạc đà.”
“Rất có thể”
Tiếng ồn ào từ đại sảnh chợt im bặt khi có một người đàn ông bước vào. Đó là một người cao lớn có gương mặt trông rất hung dữ với hai chân mày dính sát vào nhau, ở hắn toát lên một vẻ đáng sợ đầy uy lực.
Một dọng nói cất lên: “Đại ca triệu tập gấp bọn tôi tới đây làm gì? Chẳng phải còn rất nhiều hàng cần giao hôm nay hay sao?”
Tên đại ca phẩy tay, hắn cất giọng: “Mấy con đàn bà đấy giao lúc nào chả được, nhốt trong rương một hai ngày chúng cũng không chết được đâu, đơn hàng hôm nay ta đã xin hoãn lại hết vì chúng ta có một vị khách đặc biệt.”
Hạ Linh, Thái Khôi và Lâm Khánh nhìn nhau với vẻ bàng hoàng.
Ở dưới đại sảnh, Lâm Hạo và ông nội của cậu ta vừa xuất hiện
***