Ngự Phật - Chương 93: Không thể nói lung tung
Chương trước- Chương 1: Hòa thượng giả
- Chương 2: Người của Hồ Khâu tới
- Chương 3: Mẹ con chia lìa
- Chương 4: Tam sinh bất hạnh
- Chương 5: Một cái phất tay bay luôn
- Chương 6: Nhập thế
- Chương 7: Một chiêu định Càn Khôn
- Chương 8: Bộ dạng rất khó coi
- Chương 9: Phủ Quốc sư
- Chương 10: Món hàng vô giá trị
- Chương 11: Cửu Long thân
- Chương 12: Trở lại Linh Sơn Tự
- Chương 13: Đều là giả heo ăn cọp
- Chương 14: Phong Biệt Tình
- Chương 15: Một viên đá có lai lịch không nhỏ
- Chương 16: Lệnh bài bên người
- Chương 17: Phản ứng của La gia
- Chương 18: Đứa bé từ trên trời rơi xuống
- Chương 19: Ngã Phật từ bi
- Chương 20: Lần sau tới rồi
- Chương 21: Làm yêu quái không thể quá lương thiện
- Chương 22: Linh cốt
- Chương 23: Ân Mạc phiền phức đầy mình
- Chương 24: Cuối cùng cũng đi
- Chương 25: Tiểu Chỉ
- Chương 26: Thành chủ Quân Hầu
- Chương 27: Sen Tử San
- Chương 28: Đột nhiên té xỉu
- Chương 29: Thích thì lấy đi
- Chương 30: Có trò hay để xem
- Chương 31: Gặp lại Khổng Uyên
- Chương 32: Kẻ nào kẻ nấy đều vô sỉ
- Chương 33: Già tới hỏi tội
- Chương 34: Tiểu nhị miễn phí
- Chương 35: Khỉ làm đại vương
- Chương 36: Ai giữ ai
- Chương 37: Bỗng dưng có thêm một người cha
- Chương 38: Theo bọn họ trở về
- Chương 39: Trong có hổ ngoài sói
- Chương 40: Từng thấy thứ đẹp hơn
- Chương 41: Kim Luân tự
- Chương 42: Có khách quý khác
- Chương 43: Đột phá
- Chương 44: Chín cánh hoa sen
- Chương 45: Không thể không đi
- Chương 46: Khổng Tước cũng sợ lạnh
- Chương 47: Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó sẽ phải chết
- Chương 48: Thú vui kinh tởm của Khổng đại thiếu gia
- Chương 49: Đánh cuộc
- Chương 50: Gặp mặt Giao Hoàng
- Chương 51: Bị cắn ngược lại một cái
- Chương 52: Thạch Hải nguy hiểm
- Chương 53: Di tích Thái cổ
- Chương 54: Biến dị
- Chương 55: Bắt đầu hiến tế
- Chương 56: Bạt xuất thế
- Chương 57: Tên Xạ Nhật
- Chương 58: Đột nhiên muốn thành hôn
- Chương 59: Tiến vào Hồ Khâu
- Chương 60: Cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt
- Chương 61: Chính là ý này
- Chương 62: Mẹ con gặp nhau
- Chương 63: Mang ngươi tới
- Chương 64: Ở lại Hồ Khâu
- Chương 65: Đan độc
- Chương 66: Hẹn gặp ở Yêu Long huyệt
- Chương 67: Yêu Long Xuất Thế
- Chương 68: Bị Bắt
- Chương 69: Huyết Ma
- Chương 70: Trúng Độc
- Chương 71: Nhân Mệnh, Thiên Định
- Chương 72: Giương Cung Bạt Kiếm
- Chương 73: Có Người Cản Đường
- Chương 74: Hàn Độc
- Chương 75: Đuổi Theo
- Chương 76: Gia Sư Vấn An Bà
- Chương 77: Trở Về Thành Nam Khê Sơn
- Chương 78: Tin tức kinh hoàng
- Chương 79: Sắp Đặt
- Chương 80: Huyền Vũ Giáp
- Chương 81: Nhìn Thấu Chân Thân
- Chương 82: Nằm Cũng Có Thể Bị Bắt Cóc
- Chương 83: Đan Sư Chân Chính
- Chương 84: Cần Thì Cho Ngươi
- Chương 85: Quyết Định Của Quân Hầu
- Chương 86: Mất Tự Nhiên Cũng Đáng Yêu
- Chương 87: Đốt Một Lần Cháy Sạch
- Chương 88: Nhập Thế
- Chương 89: Lại Đến Kim Luân Tự
- Chương 90: Ta Sợ Cái Gì
- Chương 91: Hắn phải phụ trách
- Chương 92: Giao dịch với Ấn Thiên
- Chương 93: Không thể nói lung tung
- Chương 94: Không có lần sau
- Chương 95: Ma trong lòng nàng
- Chương 96: Nàng chịu đi theo ta chứ
- Chương 97: Hồ Tộc có biến
- Chương 98: Chặn lại
- Chương 99: Tính kế
- Chương 100: Ta thành toàn cho ngươi
- Chương 101: Lưu cho ngươi một mạng
- Chương 102: Giao dịch hay giao tình
- Chương 103: Không thể dung được sao
- Chương 104: Ta rất xác định
- Chương 105: Qua cầu rút ván
- Chương 106: Yêu Hoàng nhận lỗi
- Chương 107: Đẩy ngã
- Chương 108: Đi cùng con một chuyến
- Chương 109: Kẻ thù gặp mặt
- Chương 110: Liên thủ
- Chương 111: Hôm Nay Tha Cho Ngươi
- Chương 112: Mười năm quá ngắn
- Chương 113: Bạn cũ gặp lại
- Chương 114: Ta sẽ thắng
- Chương 115: Tổ Long ấn
- Chương 116: Nàng chính là chúng sinh
- Chương 117: Náu mình trong Cách Thế kính
- Chương 118: Độ kiếp
- Chương 119: Già báo thù
- Chương 120: Độ Thiên kiếp
- Chương 121: Hòa nhau?
- Chương 122: Bách Hoa Viên
- Chương 123: Lăng Tiêu Yến
- Chương 124: Đông Lâm tiên quân
- Chương 125: Quang minh chính đại giết hắn
- Chương 126: Thu hồi lại lời nói của ngươi đi
- Chương 127: Giới thiệu cho Phật tổ
- Chương 128: Say rượu
- Chương 129: Tơ hồng
- Chương 130: Thần khí Lưỡng Nghi đồ
- Chương 131: Lợi lộc
- Chương 132: Đại lễ tế Thiên Địa
- Chương 133: Ta là Phật
- Chương 134: Ngài có đổi không?
- Chương 135: Giám thị
- Chương 136: Cản đường
- Chương 137: Núi Vĩnh Sinh
- Chương 138: Huyết mạch tách rời
- Chương 139: Một vị trí
- Chương 140: Đánh không trả đòn
- Chương 141: Vẫn không được làm sao bây giờ?
- Chương 142: Thiệp mời
- Chương 143: Trùng hợp?
- Chương 144: Thiên tướng chấp pháp
- Chương 145
- Chương 146: Vào Thiên lao
- Chương 147: Luôn có người làm chủ
- Chương 148: So chiêu
- Chương 149: Chuyện tình cảm
- Chương 150: Cưỡng cầu không được
- Chương 151: Thánh Nhân bá đạo
- Chương 152: Bồi thường
- Chương 153: Đàn ông không thể nhỏ nhen
- Chương 154: Lần thứ hai
- Chương 155: Nếu được may mắn…
- Chương 156: Gặp Trời đố kị
- Chương 157: Có gì mà không dám
- Chương 158: Ta không giết hắn
- Chương 159: Lưu đày Thiên Hà
- Chương 160: Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé
- Chương 161: Huyết chú
- Chương 162: Thứ thuộc về mình
- Chương 163: Đất Họa Loạn
- Chương 164: Thân tử Đạo tiêu
- Chương 165: Tìm kiếm
- Chương 166: Chàng có được không?
- Chương 167: Mê tình Vu mộ
- Chương 168: Hai người ở Ma giới
- Chương 169: Tuyết Nguyên
- Chương 170: Bạn cũ
- Chương 171: Không bằng không gặp
- Chương 172: Gật đầu chào hỏi
- Chương 173: Sự thay đổi của Tạo Hóa
- Chương 174: Có chút hiểu lầm
- Chương 175: Lưỡi xán hoa sen
- Chương 176: Điệu kiện hậu đãi
- Chương 177: Giúp một việc
- Chương 178: Hợp mưu
- Chương 179: Sắc ma
- Chương 180: Cùng ta về nhà được không?
- Chương 181: Thiếu nợ nên trả
- Chương 182: Hần khí thực sự
- Chương 183: Chỉ là muốn hỏi một chút
- Chương 184: Khổng Uyên mất tích
- Chương 185: Long hồn quấn thân
- Chương 186: Thiên Bi hạ thế
- Chương 187: Kết thúc
- Chương 188: Ngoại truyện 1
- Chương 189: Ngoại Truyện 2
- Chương 190: Ngoại Truyện 3
- Chương 191: Ngoại Truyện 4
- Chương 192: Ngoại Truyện 5
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ngự Phật
Chương 93: Không thể nói lung tung
Không thể nói lung tung
“Đây là Hủy Vân châu đã đồng ý với thí chủ.” Làm ăn với nhà giàu đúng là thoải mái, vĩnh viễn không phải lo bọn họ khất nợ. Sau khi cất Hủy Vân châu đi, Hoa Liên không chút lưu luyến giao cây Nhân Sinh quả ra.
Thấy Hoa Liên đã giao cây Nhân Sinh quả ra, hòa thượng Diệt Thiên vẫn giữ vẻ mặt vẫn âm lãnh đột nhiên dời mắt về phía Hoa Liên, cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng Hoa Liên chợt run lên, một cảm giác nguy hiểm tràn lan. Nàng đột nhiên có chút hối hận, cứ thế đã giao cây Nhân Sinh quả ra, nhưng mà, cho dù không giao ra thì bọn họ muốn đối phó với nàng chắc cũng rất dễ dàng. Có điều không biết là địch ý của Diệt Thiên hòa thượng này đến từ đâu đây.
“Diệt Thiên sư huynh có suy nghĩ khác với những lời trụ trì vừa nói sao?” Ân Mạc hai tay khoanh trước ngực đứng cách Diệt Thiên không xa, khóe miệng dắt một tia cười, giọng nói cũng lười nhác.
“Ta đúng là có ý kiến khác, sư đệ có muốn nghe chăng?” Hòa thượng Diệt Thiên lạnh lùng nói.
“A, xin được nghe rõ.” Ân Mạc ngẩng đầu, nụ cười nhạt vẫn treo trên mặt.
“Người Ma tôn chỉ đích danh muốn, giờ đang ở trong Kim Luân tự của chúng ta, sư đệ không cảm thấy việc này quá mức trùng hợp sao.” Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Diệt Thiên hòa thượng lại quét qua Hoa Liên.
Nghe hắn nói vậy, Hoa Liên kinh ngạc vô cùng, người Ma Tôn chỉ đích danh, là mình? Từ bao giờ nàng lại dính dáng đến cả Ma Tôn chứ?
“Cho nên, sư huynh định làm thế nào đây?” Ân Mạc không nhanh không chậm hỏi.
“Trước khi biết rõ quan hệ của nàng và Ma Tôn, không thể để nàng đi được.”
Thì ra là muốn đổi ý, Hoa Liên cười cười, nhìn về phía Diệt Thiên hòa thượng, nàng lại cảm thấy, hòa thượng này còn muốn giết mình chấm dứt hậu họa hơn nữa kia.
“Chú ý này của Diệt Thiên sư đệ cũng không sai, vị nữ thí chủ này ở lại đây cũng an toàn hơn.” Hòa thượng Diệt Thiên vừa dứt lời, lập tức có kẻ phụ họa. Hoa Liên nhìn quanh, phát hiện trừ Ân Mạc và Phạm Thiên hòa thượng cùng với trụ trì Ấn Thiên không tỏ vẻ gì ra, các cao tăng còn lại đều đồng ý với đề nghị của Diệt Thiên.
Ở đây, ý kiến của người trong cuộc như Hoa Liên, trên cơ bản là không đáng kể. Cho nên, nàng dứt khoát chẳng nói câu nào, cho dù có nói cũng đâu thay đổi được gì.
Nàng chỉ lo, một khi Yêu tộc tham chiến, nếu là về phe Chính đạo thì còn được, một khi theo phe Ma Tu, cái mạng nhỏ của nàng, chỉ e là không giữ được.
Chính vì biết Yêu tộc không thể nào vẫn không có động tĩnh gì cho nên Hoa Liên mới vội vã trở về, dù sao sống ở địa bàn của mình, sự an toàn của nàng cũng có chút bảo đảm.
“Ý trụ trì thì sao?” Ân Mạc vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười này đà phiếm lãnh ý, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia kim quang, nhanh đến mức khiến người ta nghĩ đó là ảo giác.
Ấn Thiên nhìn nét mặt của Ân Mạc xong, sắc mặt thoáng biến đổi, có điều hắn vẫn trầm ngâm một lát mới mở miệng, “Bần tăng trước đó đã giao hẹn với Hoa thí chủ, đương nhiên không thể bội ước.”
Nếu không phải thấy sự biến hóa của Ân Mạc, chắc hắn cũng sẽ không màng tới ý nguyện của Hoa Liên, cưỡng ép giữ nàng lại. Dù sao hôm đó Ma Tôn cũng tự mình ra mặt muốn hắn giao nộp Hoa Liên, nhìn ra được, Ma Tôn này cực kỳ coi trọng Hoa Liên.
Chuyện Hoa Liên ở Kim Luân tự đã không còn là bí mật. Nếu như hắn cứ thế mà tiễn người đi, phiền toái tuyệt đối sẽ không ít. Nhưng mà….
Liếc nhìn vị sư bá kia của mình, Ấn Thiên khó chịu mà thở dài một tiếng, hắn tình nguyện đối mặt với một đống phiền toái kia còn hơn là nhìn thấy vị này nổi giận, đó tuyệt đối chẳng phải chuyện gì hay ho.
“Đã vậy thì để ta đưa vị thí chủ này về đi.” Thấy ý kiến của mình không được chấp nhận, Diệt Thiên lại chủ động yêu cầu đưa Hoa Liên về thành Nam Khê sơn.
Hoa Liên thực sự rất hoài nghi, đợi đến khi đó, sau khi nàng đến thành Nam Khê sơn rồi, có còn thở được hay không nữa đây.
“Ý Hoa thí chủ ra sao?” Ấn Thiên không trực tiếp kết luận mà hỏi lại Hoa Liên.
Hoa Liên do dự một chút, vẫn mở miệng nói, “Không phiền Diệt Thiên đại sư phải nhọc lòng, ta nghĩ vẫn nên đổi người khác thì tốt hơn.”
“Hoa thí chủ là không tin tưởng bần tăng, ngươi cho là, bần tăng sẽ ám hại ngươi chắc.” Diệt Thiên lạnh lùng nói.
Hoa Liên cười cười, “Diệt Thiên đại sư nói quá lời rồi, Hoa Liên chẳng qua là không thể nào giao tính mạng của mình vào tay một người chưa từng quen biết được.” Về phần Diệt Thiên có dám giết nàng hay không, ai có thể nói chính xác được. Hòa thượng ở Kim Luân tự này, Phật đạo tu luyện vốn bất đồng, nàng nhìn kiểu gì cũng thấy, hòa thượng Diệt Thiên kia tu theo Phật đạo sát sinh. Nếu thực sự là như vậy, cho dù nàng có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ dùng.
“Đã thế, vậy để ta đưa nàng về đi.” Cuối cùng, Ân Mạc cũng lên tiếng.
“Niết Thiên sư đệ, đừng quên ngươi còn mang trọng trách trên người.” Diệt Thiên cười lạnh nhắc nhở.
“Diệt Thiên sư huynh quản thân mình cho tốt đi thì hơn, đi nào.” Ân Mạc đại khái chẳng có hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn, bước tới cạnh Hoa Liên, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi ra ngoài.
Thấy hành vi của Ân Mạc, cơn tức bị đè nén của Diệt Thiên rốt cục không kìm được nữa, vào lúc Ân Mạc sắp bước ra khỏi đại điện, giọng nói của hắn vang lên, “Sư đệ tốt nhất đừng đi theo vết xe đổ của sư bá tổ, ta cũng không muốn phải đích thân đưa ngươi vào ngục Liệt Hỏa.” Lời này, nói như thực sự suy nghĩ cho Ân Mạc vậy, bất quá nói cho cùng thì cũng vẫn là đang cảnh cáo Ân Mạc.
Bình thường, Ân Mạc cũng chỉ coi như không nghe thấy gì mà bước đi, nhưng hôm nay, hắn không đi.
Ân Mạc thả tay Hoa Liên ra, xoay người, cánh môi mỏng nhếch lên, mặt thì mỉm cười, nhưng cặp mắt kia lại hoàn toàn biến thành màu hoàng kim. Diệt Thiên nhìn thẳng vào hắn, trong lòng giật mình, chưa chờ hắn kịp phản ứng, đột nhiên thấy bóng dáng của Ân Mạc đã biến mất.
Sau một khắc, một bàn tay đã chụp lên gáy hắn, đầu ngón tay hoàn toàn bấm vào thịt, huyết dịch xen lẫn màu vàng nhạt dọc theo những ngón tay thon dài đẹp đẽ từ từ nhỏ xuống.
Diệt Thiên không phải là không muốn phản kháng, mà là hắn căn bản không sao nhúc nhích được. Rõ ràng tu vi của Ân Mạc tương đương với hắn, tại sao lại biến thành thế này, vô luận ra sao, Diệt Thiên cũng nghĩ không ra.
“Diệt Thiên, có những lời không thể nói lung tung, nếu không, rất dễ phải lấy mạng để bù vào.” Ân Mạc mỉm cười nói, năm ngón tay cũng dần dần siết chặt.
Mắt thấy mặt của Diệt Thiên ngày càng đỏ nhưng không ai có thể tiến lên giúp, không phải bọn họ không muốn, mà là cũng không thể nào nhúc nhích được.
“Sư bá… cho qua đi….” Ấn Thiên thở dài, lần đầu tiên gọi Ân Mạc là sư bá trước mặt người ngoài.
“Sư bá?” Nghe thấy cách gọi này của trụ trì, sắc mặt của mấy vị cao tăng kia nhất thời biến đổi, kinh hoàng nghi hoặc nhìn về phía Ân Mạc. Bọn họ cũng không chắc chắn, trụ trì hẳn là nhất thời nói sai.
“Diệt Thiên sư huynh, còn không mau xin lỗi nhận sai với sư bá.”
Diệt Thiên hé miệng, căn bản không thể nào nói chuyện. Giờ hắn cũng đang phát rầu trong lòng đây. Ân Mạc thực sự muốn giết hắn, Diệt Thiên rõ ràng cảm thấy sát ý trong mắt hắn, nếu như biết vài câu nói lại đẩy mình vào tình cảnh thế này, hắn tình nguyện đi tu luyện giữ khẩu thiện, tội tình gì thế này.
Để tránh cho hắn trở thành cao tăng Hóa Thần kỳ đầu tiên bị bóp chết trong Tu Chân giới, Ấn Thiên bất đắc dĩ phất tay áo, đáng tiếc, luồng lực kia nửa đường đã bị Ân Mạc hóa giải. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, Ấn Thiên chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà thôi, hắn cũng chẳng muốn Ân Mạc thực sự thả người.
Hơn nữa, một khi đã chọc giận Ân Mạc, lúc đó thực sự lại xảy ra án mạng chưa biết chừng.
“Sư bá có lời gì thì cứ nói, người có giết Diệt Thiên sư huynh cũng đâu có ích gì.” Làm trụ trì, vào thời khắc này mà hắn còn phải đi giảng hòa.
“Hoa Liên vẫn sống ở Kim Luân tự, hiểu chưa?” Ân Mạc quét qua những kẻ khác trong đại điện, con ngươi màu hoàng kim không có lấy nửa phần tình cảm. Thứ Phật quang tinh khiết khiến cho lòng người run sợ kia, chỉ làm cho người ta cảm thấy rét run cả người.
Sau khi mấy cao tăng kia vội vã gật đầu xong, tiếp đó, Ân Mạc mới dời mắt đến Diệt Thiên, “Ta biết, ngươi nhất định là không hiểu, cho nên…”
“Niết Thiên, đừng tạo sát nghiệt.” Đột nhiên, một luồng hư ảnh xuất hiện trên đại điện. Nghe thấy thanh âm này, Hoa Liên theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vị lão tăng đã từng gặp trong núi hôm đó.
Lão tăng nhìn thấy Hoa Liên thì gật đầu cười với nàng, sau đó quay về phía đám hòa thượng đang bất động tại chỗ kia điểm một cái, việc đầu tiên họ làm sau khi cử động được chính là quỳ xuống đất dập đầu với vị lão tăng kia, đồng thanh nói, “Bái kiến sư bá tổ.”
Ngay cả Phạm Thiên hòa thượng và Ấn Thiên cũng quỳ trên mặt đất, cung kính vô cùng.
Thấy Kiến Tuệ xuất hiện, Ân Mạc cuối cùng cũng thu tay, gật đầu với lão tăng kia một cái, “Sư phụ.”
“Khụ khụ khụ, sư, sư bá, tổ.” Đây là lần đầu tiên trong vòng bảy trăm năm Diệt Thiên nhìn thấy Kiến Tuệ bị giam ở trong ngục Liệt Hỏa. Về chuyện của vị sư bá tổ này, hắn đã nghe qua rất nhiều. Có điều bảy trăm năm trước hắn cũng chỉ vừa mới đến Xuất Khiếu kỳ sau mà thôi, còn chưa đủ tư cách để gặp mặt vị lão tổ tông này, cho nên cũng chưa từng thấy chỗ lợi hại thực sự của ông ta.
Về phần sau này, sau khi Kiến Tuệ bị giam cầm, hắn cũng dần cảm thấy, vị sư bá tổ này cũng chẳng có chỗ nào đáng để khâm phục, chẳng qua là có giao hảo với một đời Ma Tôn mà thôi, hơn nữa kể ra thì đó cũng đâu phải chuyện gì vinh quang. Nếu không phải vì ông ta, Kim Luân tự cũng chẳng phải chịu bia miệng cắn nuốt.
Cho nên Diệt Thiên cũng không quỳ sụp xuống đất như những người khác, chỉ khẽ gật đầu hành lễ mà thôi.
“Sư bá tổ sao lại xuất hiện ở đây, ta nhớ, trong ngục Liệt Hỏa hẳn là có phong ấn chứ.” Theo lý thuyết, Kiến Tuệ tuyệt đối không thể phân thân xuất hiện ở đây được, bởi vì trong ngục Liệt Hỏa có phong ấn rất lợi hại. Ở phương diện này Diệt Thiên vẫn rất có trách nhiệm, còn chưa quên mình là người trông coi quy định của Kim Luân tự.
Kiến Tuệ cười cười, “Mới đây vừa mới vượt qua được sáu đạo Thiên Kiếp, phong ấn kia, nên gia cố lại.” Nói cách khác, ông ta lại đột phá, hơn nữa tu vi ơ trong cái chùa này cũng được tính là cao nhất, phong ấn kia với ông ta đã chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Sự ăn ngay nói thật của ông ta khiến cho Diệt Thiên không thốt ra nổi một câu. Gia cố, lấy gì để gia cố đây, năm đó ba mươi sáu vị Pháp Vương phong ấn Kiến Tuệ lại, giờ nếu bọn họ xuất hiện trước mặt Kiến Tuệ, chắc có bị vung tay một cái phất bay đi cũng chẳng ai dám nói gì.
“Niết Thiên, lần sau không được vọng động như vậy.”
“Dạ, sư phụ.”
“Chuyện của Hoa thí chủ, chấm dứt tại đây đi, nếu đã đồng ý đưa nàng đi thì nhất định phải làm được, Niết Thiên, ngươi đưa nàng về đi. Ấn Thiên, cứ theo lời sư bá của ngươi nói, đừng để tin tức Hoa thí chủ đi rồi truyền ra ngoài.”
“Dạ, sư bá tổ.” Ấn Thiên vội vàng đồng ý.
”Sư bá tổ, việc này không hợp với tự quy.” Diệt Thiên lại lên tiếng.
“Đây là Hủy Vân châu đã đồng ý với thí chủ.” Làm ăn với nhà giàu đúng là thoải mái, vĩnh viễn không phải lo bọn họ khất nợ. Sau khi cất Hủy Vân châu đi, Hoa Liên không chút lưu luyến giao cây Nhân Sinh quả ra.
Thấy Hoa Liên đã giao cây Nhân Sinh quả ra, hòa thượng Diệt Thiên vẫn giữ vẻ mặt vẫn âm lãnh đột nhiên dời mắt về phía Hoa Liên, cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng Hoa Liên chợt run lên, một cảm giác nguy hiểm tràn lan. Nàng đột nhiên có chút hối hận, cứ thế đã giao cây Nhân Sinh quả ra, nhưng mà, cho dù không giao ra thì bọn họ muốn đối phó với nàng chắc cũng rất dễ dàng. Có điều không biết là địch ý của Diệt Thiên hòa thượng này đến từ đâu đây.
“Diệt Thiên sư huynh có suy nghĩ khác với những lời trụ trì vừa nói sao?” Ân Mạc hai tay khoanh trước ngực đứng cách Diệt Thiên không xa, khóe miệng dắt một tia cười, giọng nói cũng lười nhác.
“Ta đúng là có ý kiến khác, sư đệ có muốn nghe chăng?” Hòa thượng Diệt Thiên lạnh lùng nói.
“A, xin được nghe rõ.” Ân Mạc ngẩng đầu, nụ cười nhạt vẫn treo trên mặt.
“Người Ma tôn chỉ đích danh muốn, giờ đang ở trong Kim Luân tự của chúng ta, sư đệ không cảm thấy việc này quá mức trùng hợp sao.” Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Diệt Thiên hòa thượng lại quét qua Hoa Liên.
Nghe hắn nói vậy, Hoa Liên kinh ngạc vô cùng, người Ma Tôn chỉ đích danh, là mình? Từ bao giờ nàng lại dính dáng đến cả Ma Tôn chứ?
“Cho nên, sư huynh định làm thế nào đây?” Ân Mạc không nhanh không chậm hỏi.
“Trước khi biết rõ quan hệ của nàng và Ma Tôn, không thể để nàng đi được.”
Thì ra là muốn đổi ý, Hoa Liên cười cười, nhìn về phía Diệt Thiên hòa thượng, nàng lại cảm thấy, hòa thượng này còn muốn giết mình chấm dứt hậu họa hơn nữa kia.
“Chú ý này của Diệt Thiên sư đệ cũng không sai, vị nữ thí chủ này ở lại đây cũng an toàn hơn.” Hòa thượng Diệt Thiên vừa dứt lời, lập tức có kẻ phụ họa. Hoa Liên nhìn quanh, phát hiện trừ Ân Mạc và Phạm Thiên hòa thượng cùng với trụ trì Ấn Thiên không tỏ vẻ gì ra, các cao tăng còn lại đều đồng ý với đề nghị của Diệt Thiên.
Ở đây, ý kiến của người trong cuộc như Hoa Liên, trên cơ bản là không đáng kể. Cho nên, nàng dứt khoát chẳng nói câu nào, cho dù có nói cũng đâu thay đổi được gì.
Nàng chỉ lo, một khi Yêu tộc tham chiến, nếu là về phe Chính đạo thì còn được, một khi theo phe Ma Tu, cái mạng nhỏ của nàng, chỉ e là không giữ được.
Chính vì biết Yêu tộc không thể nào vẫn không có động tĩnh gì cho nên Hoa Liên mới vội vã trở về, dù sao sống ở địa bàn của mình, sự an toàn của nàng cũng có chút bảo đảm.
“Ý trụ trì thì sao?” Ân Mạc vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười này đà phiếm lãnh ý, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia kim quang, nhanh đến mức khiến người ta nghĩ đó là ảo giác.
Ấn Thiên nhìn nét mặt của Ân Mạc xong, sắc mặt thoáng biến đổi, có điều hắn vẫn trầm ngâm một lát mới mở miệng, “Bần tăng trước đó đã giao hẹn với Hoa thí chủ, đương nhiên không thể bội ước.”
Nếu không phải thấy sự biến hóa của Ân Mạc, chắc hắn cũng sẽ không màng tới ý nguyện của Hoa Liên, cưỡng ép giữ nàng lại. Dù sao hôm đó Ma Tôn cũng tự mình ra mặt muốn hắn giao nộp Hoa Liên, nhìn ra được, Ma Tôn này cực kỳ coi trọng Hoa Liên.
Chuyện Hoa Liên ở Kim Luân tự đã không còn là bí mật. Nếu như hắn cứ thế mà tiễn người đi, phiền toái tuyệt đối sẽ không ít. Nhưng mà….
Liếc nhìn vị sư bá kia của mình, Ấn Thiên khó chịu mà thở dài một tiếng, hắn tình nguyện đối mặt với một đống phiền toái kia còn hơn là nhìn thấy vị này nổi giận, đó tuyệt đối chẳng phải chuyện gì hay ho.
“Đã vậy thì để ta đưa vị thí chủ này về đi.” Thấy ý kiến của mình không được chấp nhận, Diệt Thiên lại chủ động yêu cầu đưa Hoa Liên về thành Nam Khê sơn.
Hoa Liên thực sự rất hoài nghi, đợi đến khi đó, sau khi nàng đến thành Nam Khê sơn rồi, có còn thở được hay không nữa đây.
“Ý Hoa thí chủ ra sao?” Ấn Thiên không trực tiếp kết luận mà hỏi lại Hoa Liên.
Hoa Liên do dự một chút, vẫn mở miệng nói, “Không phiền Diệt Thiên đại sư phải nhọc lòng, ta nghĩ vẫn nên đổi người khác thì tốt hơn.”
“Hoa thí chủ là không tin tưởng bần tăng, ngươi cho là, bần tăng sẽ ám hại ngươi chắc.” Diệt Thiên lạnh lùng nói.
Hoa Liên cười cười, “Diệt Thiên đại sư nói quá lời rồi, Hoa Liên chẳng qua là không thể nào giao tính mạng của mình vào tay một người chưa từng quen biết được.” Về phần Diệt Thiên có dám giết nàng hay không, ai có thể nói chính xác được. Hòa thượng ở Kim Luân tự này, Phật đạo tu luyện vốn bất đồng, nàng nhìn kiểu gì cũng thấy, hòa thượng Diệt Thiên kia tu theo Phật đạo sát sinh. Nếu thực sự là như vậy, cho dù nàng có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ dùng.
“Đã thế, vậy để ta đưa nàng về đi.” Cuối cùng, Ân Mạc cũng lên tiếng.
“Niết Thiên sư đệ, đừng quên ngươi còn mang trọng trách trên người.” Diệt Thiên cười lạnh nhắc nhở.
“Diệt Thiên sư huynh quản thân mình cho tốt đi thì hơn, đi nào.” Ân Mạc đại khái chẳng có hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn, bước tới cạnh Hoa Liên, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi ra ngoài.
Thấy hành vi của Ân Mạc, cơn tức bị đè nén của Diệt Thiên rốt cục không kìm được nữa, vào lúc Ân Mạc sắp bước ra khỏi đại điện, giọng nói của hắn vang lên, “Sư đệ tốt nhất đừng đi theo vết xe đổ của sư bá tổ, ta cũng không muốn phải đích thân đưa ngươi vào ngục Liệt Hỏa.” Lời này, nói như thực sự suy nghĩ cho Ân Mạc vậy, bất quá nói cho cùng thì cũng vẫn là đang cảnh cáo Ân Mạc.
Bình thường, Ân Mạc cũng chỉ coi như không nghe thấy gì mà bước đi, nhưng hôm nay, hắn không đi.
Ân Mạc thả tay Hoa Liên ra, xoay người, cánh môi mỏng nhếch lên, mặt thì mỉm cười, nhưng cặp mắt kia lại hoàn toàn biến thành màu hoàng kim. Diệt Thiên nhìn thẳng vào hắn, trong lòng giật mình, chưa chờ hắn kịp phản ứng, đột nhiên thấy bóng dáng của Ân Mạc đã biến mất.
Sau một khắc, một bàn tay đã chụp lên gáy hắn, đầu ngón tay hoàn toàn bấm vào thịt, huyết dịch xen lẫn màu vàng nhạt dọc theo những ngón tay thon dài đẹp đẽ từ từ nhỏ xuống.
Diệt Thiên không phải là không muốn phản kháng, mà là hắn căn bản không sao nhúc nhích được. Rõ ràng tu vi của Ân Mạc tương đương với hắn, tại sao lại biến thành thế này, vô luận ra sao, Diệt Thiên cũng nghĩ không ra.
“Diệt Thiên, có những lời không thể nói lung tung, nếu không, rất dễ phải lấy mạng để bù vào.” Ân Mạc mỉm cười nói, năm ngón tay cũng dần dần siết chặt.
Mắt thấy mặt của Diệt Thiên ngày càng đỏ nhưng không ai có thể tiến lên giúp, không phải bọn họ không muốn, mà là cũng không thể nào nhúc nhích được.
“Sư bá… cho qua đi….” Ấn Thiên thở dài, lần đầu tiên gọi Ân Mạc là sư bá trước mặt người ngoài.
“Sư bá?” Nghe thấy cách gọi này của trụ trì, sắc mặt của mấy vị cao tăng kia nhất thời biến đổi, kinh hoàng nghi hoặc nhìn về phía Ân Mạc. Bọn họ cũng không chắc chắn, trụ trì hẳn là nhất thời nói sai.
“Diệt Thiên sư huynh, còn không mau xin lỗi nhận sai với sư bá.”
Diệt Thiên hé miệng, căn bản không thể nào nói chuyện. Giờ hắn cũng đang phát rầu trong lòng đây. Ân Mạc thực sự muốn giết hắn, Diệt Thiên rõ ràng cảm thấy sát ý trong mắt hắn, nếu như biết vài câu nói lại đẩy mình vào tình cảnh thế này, hắn tình nguyện đi tu luyện giữ khẩu thiện, tội tình gì thế này.
Để tránh cho hắn trở thành cao tăng Hóa Thần kỳ đầu tiên bị bóp chết trong Tu Chân giới, Ấn Thiên bất đắc dĩ phất tay áo, đáng tiếc, luồng lực kia nửa đường đã bị Ân Mạc hóa giải. Trong lòng mọi người đều rõ ràng, Ấn Thiên chẳng qua chỉ làm ra vẻ mà thôi, hắn cũng chẳng muốn Ân Mạc thực sự thả người.
Hơn nữa, một khi đã chọc giận Ân Mạc, lúc đó thực sự lại xảy ra án mạng chưa biết chừng.
“Sư bá có lời gì thì cứ nói, người có giết Diệt Thiên sư huynh cũng đâu có ích gì.” Làm trụ trì, vào thời khắc này mà hắn còn phải đi giảng hòa.
“Hoa Liên vẫn sống ở Kim Luân tự, hiểu chưa?” Ân Mạc quét qua những kẻ khác trong đại điện, con ngươi màu hoàng kim không có lấy nửa phần tình cảm. Thứ Phật quang tinh khiết khiến cho lòng người run sợ kia, chỉ làm cho người ta cảm thấy rét run cả người.
Sau khi mấy cao tăng kia vội vã gật đầu xong, tiếp đó, Ân Mạc mới dời mắt đến Diệt Thiên, “Ta biết, ngươi nhất định là không hiểu, cho nên…”
“Niết Thiên, đừng tạo sát nghiệt.” Đột nhiên, một luồng hư ảnh xuất hiện trên đại điện. Nghe thấy thanh âm này, Hoa Liên theo tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vị lão tăng đã từng gặp trong núi hôm đó.
Lão tăng nhìn thấy Hoa Liên thì gật đầu cười với nàng, sau đó quay về phía đám hòa thượng đang bất động tại chỗ kia điểm một cái, việc đầu tiên họ làm sau khi cử động được chính là quỳ xuống đất dập đầu với vị lão tăng kia, đồng thanh nói, “Bái kiến sư bá tổ.”
Ngay cả Phạm Thiên hòa thượng và Ấn Thiên cũng quỳ trên mặt đất, cung kính vô cùng.
Thấy Kiến Tuệ xuất hiện, Ân Mạc cuối cùng cũng thu tay, gật đầu với lão tăng kia một cái, “Sư phụ.”
“Khụ khụ khụ, sư, sư bá, tổ.” Đây là lần đầu tiên trong vòng bảy trăm năm Diệt Thiên nhìn thấy Kiến Tuệ bị giam ở trong ngục Liệt Hỏa. Về chuyện của vị sư bá tổ này, hắn đã nghe qua rất nhiều. Có điều bảy trăm năm trước hắn cũng chỉ vừa mới đến Xuất Khiếu kỳ sau mà thôi, còn chưa đủ tư cách để gặp mặt vị lão tổ tông này, cho nên cũng chưa từng thấy chỗ lợi hại thực sự của ông ta.
Về phần sau này, sau khi Kiến Tuệ bị giam cầm, hắn cũng dần cảm thấy, vị sư bá tổ này cũng chẳng có chỗ nào đáng để khâm phục, chẳng qua là có giao hảo với một đời Ma Tôn mà thôi, hơn nữa kể ra thì đó cũng đâu phải chuyện gì vinh quang. Nếu không phải vì ông ta, Kim Luân tự cũng chẳng phải chịu bia miệng cắn nuốt.
Cho nên Diệt Thiên cũng không quỳ sụp xuống đất như những người khác, chỉ khẽ gật đầu hành lễ mà thôi.
“Sư bá tổ sao lại xuất hiện ở đây, ta nhớ, trong ngục Liệt Hỏa hẳn là có phong ấn chứ.” Theo lý thuyết, Kiến Tuệ tuyệt đối không thể phân thân xuất hiện ở đây được, bởi vì trong ngục Liệt Hỏa có phong ấn rất lợi hại. Ở phương diện này Diệt Thiên vẫn rất có trách nhiệm, còn chưa quên mình là người trông coi quy định của Kim Luân tự.
Kiến Tuệ cười cười, “Mới đây vừa mới vượt qua được sáu đạo Thiên Kiếp, phong ấn kia, nên gia cố lại.” Nói cách khác, ông ta lại đột phá, hơn nữa tu vi ơ trong cái chùa này cũng được tính là cao nhất, phong ấn kia với ông ta đã chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Sự ăn ngay nói thật của ông ta khiến cho Diệt Thiên không thốt ra nổi một câu. Gia cố, lấy gì để gia cố đây, năm đó ba mươi sáu vị Pháp Vương phong ấn Kiến Tuệ lại, giờ nếu bọn họ xuất hiện trước mặt Kiến Tuệ, chắc có bị vung tay một cái phất bay đi cũng chẳng ai dám nói gì.
“Niết Thiên, lần sau không được vọng động như vậy.”
“Dạ, sư phụ.”
“Chuyện của Hoa thí chủ, chấm dứt tại đây đi, nếu đã đồng ý đưa nàng đi thì nhất định phải làm được, Niết Thiên, ngươi đưa nàng về đi. Ấn Thiên, cứ theo lời sư bá của ngươi nói, đừng để tin tức Hoa thí chủ đi rồi truyền ra ngoài.”
“Dạ, sư bá tổ.” Ấn Thiên vội vàng đồng ý.
”Sư bá tổ, việc này không hợp với tự quy.” Diệt Thiên lại lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hòa thượng giả
- Chương 2: Người của Hồ Khâu tới
- Chương 3: Mẹ con chia lìa
- Chương 4: Tam sinh bất hạnh
- Chương 5: Một cái phất tay bay luôn
- Chương 6: Nhập thế
- Chương 7: Một chiêu định Càn Khôn
- Chương 8: Bộ dạng rất khó coi
- Chương 9: Phủ Quốc sư
- Chương 10: Món hàng vô giá trị
- Chương 11: Cửu Long thân
- Chương 12: Trở lại Linh Sơn Tự
- Chương 13: Đều là giả heo ăn cọp
- Chương 14: Phong Biệt Tình
- Chương 15: Một viên đá có lai lịch không nhỏ
- Chương 16: Lệnh bài bên người
- Chương 17: Phản ứng của La gia
- Chương 18: Đứa bé từ trên trời rơi xuống
- Chương 19: Ngã Phật từ bi
- Chương 20: Lần sau tới rồi
- Chương 21: Làm yêu quái không thể quá lương thiện
- Chương 22: Linh cốt
- Chương 23: Ân Mạc phiền phức đầy mình
- Chương 24: Cuối cùng cũng đi
- Chương 25: Tiểu Chỉ
- Chương 26: Thành chủ Quân Hầu
- Chương 27: Sen Tử San
- Chương 28: Đột nhiên té xỉu
- Chương 29: Thích thì lấy đi
- Chương 30: Có trò hay để xem
- Chương 31: Gặp lại Khổng Uyên
- Chương 32: Kẻ nào kẻ nấy đều vô sỉ
- Chương 33: Già tới hỏi tội
- Chương 34: Tiểu nhị miễn phí
- Chương 35: Khỉ làm đại vương
- Chương 36: Ai giữ ai
- Chương 37: Bỗng dưng có thêm một người cha
- Chương 38: Theo bọn họ trở về
- Chương 39: Trong có hổ ngoài sói
- Chương 40: Từng thấy thứ đẹp hơn
- Chương 41: Kim Luân tự
- Chương 42: Có khách quý khác
- Chương 43: Đột phá
- Chương 44: Chín cánh hoa sen
- Chương 45: Không thể không đi
- Chương 46: Khổng Tước cũng sợ lạnh
- Chương 47: Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó sẽ phải chết
- Chương 48: Thú vui kinh tởm của Khổng đại thiếu gia
- Chương 49: Đánh cuộc
- Chương 50: Gặp mặt Giao Hoàng
- Chương 51: Bị cắn ngược lại một cái
- Chương 52: Thạch Hải nguy hiểm
- Chương 53: Di tích Thái cổ
- Chương 54: Biến dị
- Chương 55: Bắt đầu hiến tế
- Chương 56: Bạt xuất thế
- Chương 57: Tên Xạ Nhật
- Chương 58: Đột nhiên muốn thành hôn
- Chương 59: Tiến vào Hồ Khâu
- Chương 60: Cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt
- Chương 61: Chính là ý này
- Chương 62: Mẹ con gặp nhau
- Chương 63: Mang ngươi tới
- Chương 64: Ở lại Hồ Khâu
- Chương 65: Đan độc
- Chương 66: Hẹn gặp ở Yêu Long huyệt
- Chương 67: Yêu Long Xuất Thế
- Chương 68: Bị Bắt
- Chương 69: Huyết Ma
- Chương 70: Trúng Độc
- Chương 71: Nhân Mệnh, Thiên Định
- Chương 72: Giương Cung Bạt Kiếm
- Chương 73: Có Người Cản Đường
- Chương 74: Hàn Độc
- Chương 75: Đuổi Theo
- Chương 76: Gia Sư Vấn An Bà
- Chương 77: Trở Về Thành Nam Khê Sơn
- Chương 78: Tin tức kinh hoàng
- Chương 79: Sắp Đặt
- Chương 80: Huyền Vũ Giáp
- Chương 81: Nhìn Thấu Chân Thân
- Chương 82: Nằm Cũng Có Thể Bị Bắt Cóc
- Chương 83: Đan Sư Chân Chính
- Chương 84: Cần Thì Cho Ngươi
- Chương 85: Quyết Định Của Quân Hầu
- Chương 86: Mất Tự Nhiên Cũng Đáng Yêu
- Chương 87: Đốt Một Lần Cháy Sạch
- Chương 88: Nhập Thế
- Chương 89: Lại Đến Kim Luân Tự
- Chương 90: Ta Sợ Cái Gì
- Chương 91: Hắn phải phụ trách
- Chương 92: Giao dịch với Ấn Thiên
- Chương 93: Không thể nói lung tung
- Chương 94: Không có lần sau
- Chương 95: Ma trong lòng nàng
- Chương 96: Nàng chịu đi theo ta chứ
- Chương 97: Hồ Tộc có biến
- Chương 98: Chặn lại
- Chương 99: Tính kế
- Chương 100: Ta thành toàn cho ngươi
- Chương 101: Lưu cho ngươi một mạng
- Chương 102: Giao dịch hay giao tình
- Chương 103: Không thể dung được sao
- Chương 104: Ta rất xác định
- Chương 105: Qua cầu rút ván
- Chương 106: Yêu Hoàng nhận lỗi
- Chương 107: Đẩy ngã
- Chương 108: Đi cùng con một chuyến
- Chương 109: Kẻ thù gặp mặt
- Chương 110: Liên thủ
- Chương 111: Hôm Nay Tha Cho Ngươi
- Chương 112: Mười năm quá ngắn
- Chương 113: Bạn cũ gặp lại
- Chương 114: Ta sẽ thắng
- Chương 115: Tổ Long ấn
- Chương 116: Nàng chính là chúng sinh
- Chương 117: Náu mình trong Cách Thế kính
- Chương 118: Độ kiếp
- Chương 119: Già báo thù
- Chương 120: Độ Thiên kiếp
- Chương 121: Hòa nhau?
- Chương 122: Bách Hoa Viên
- Chương 123: Lăng Tiêu Yến
- Chương 124: Đông Lâm tiên quân
- Chương 125: Quang minh chính đại giết hắn
- Chương 126: Thu hồi lại lời nói của ngươi đi
- Chương 127: Giới thiệu cho Phật tổ
- Chương 128: Say rượu
- Chương 129: Tơ hồng
- Chương 130: Thần khí Lưỡng Nghi đồ
- Chương 131: Lợi lộc
- Chương 132: Đại lễ tế Thiên Địa
- Chương 133: Ta là Phật
- Chương 134: Ngài có đổi không?
- Chương 135: Giám thị
- Chương 136: Cản đường
- Chương 137: Núi Vĩnh Sinh
- Chương 138: Huyết mạch tách rời
- Chương 139: Một vị trí
- Chương 140: Đánh không trả đòn
- Chương 141: Vẫn không được làm sao bây giờ?
- Chương 142: Thiệp mời
- Chương 143: Trùng hợp?
- Chương 144: Thiên tướng chấp pháp
- Chương 145
- Chương 146: Vào Thiên lao
- Chương 147: Luôn có người làm chủ
- Chương 148: So chiêu
- Chương 149: Chuyện tình cảm
- Chương 150: Cưỡng cầu không được
- Chương 151: Thánh Nhân bá đạo
- Chương 152: Bồi thường
- Chương 153: Đàn ông không thể nhỏ nhen
- Chương 154: Lần thứ hai
- Chương 155: Nếu được may mắn…
- Chương 156: Gặp Trời đố kị
- Chương 157: Có gì mà không dám
- Chương 158: Ta không giết hắn
- Chương 159: Lưu đày Thiên Hà
- Chương 160: Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé
- Chương 161: Huyết chú
- Chương 162: Thứ thuộc về mình
- Chương 163: Đất Họa Loạn
- Chương 164: Thân tử Đạo tiêu
- Chương 165: Tìm kiếm
- Chương 166: Chàng có được không?
- Chương 167: Mê tình Vu mộ
- Chương 168: Hai người ở Ma giới
- Chương 169: Tuyết Nguyên
- Chương 170: Bạn cũ
- Chương 171: Không bằng không gặp
- Chương 172: Gật đầu chào hỏi
- Chương 173: Sự thay đổi của Tạo Hóa
- Chương 174: Có chút hiểu lầm
- Chương 175: Lưỡi xán hoa sen
- Chương 176: Điệu kiện hậu đãi
- Chương 177: Giúp một việc
- Chương 178: Hợp mưu
- Chương 179: Sắc ma
- Chương 180: Cùng ta về nhà được không?
- Chương 181: Thiếu nợ nên trả
- Chương 182: Hần khí thực sự
- Chương 183: Chỉ là muốn hỏi một chút
- Chương 184: Khổng Uyên mất tích
- Chương 185: Long hồn quấn thân
- Chương 186: Thiên Bi hạ thế
- Chương 187: Kết thúc
- Chương 188: Ngoại truyện 1
- Chương 189: Ngoại Truyện 2
- Chương 190: Ngoại Truyện 3
- Chương 191: Ngoại Truyện 4
- Chương 192: Ngoại Truyện 5
- bình luận