Người Tình Bí Ấn - Chương 25: Cùng cô động phòng hoa chúc
Chương trước- Chương 1: Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ
- Chương 2: Gạo nấu thành cơm
- Chương 3: Ai đứng sau sai khiến tụi mày
- Chương 4: Phía sau có người theo đuôi
- Chương 5: Đi không nhìn đường hả
- Chương 6: Cút, đừng động vào tôi
- Chương 7: Không ngờ lại là xử nữ
- Chương 8: Mèo hoang nồng nhiệt
- Chương 9: Con gái yêu Bối Nhi
- Chương 10: Chỉ là do mệt quá thôi
- Chương 11: Con phải gϊếŧ hắn.
- Chương 12: Không còn cơ hội
- Chương 13: Xảy ra chuyện
- Chương 14: Đi đến một nơi
- Chương 15: Bóng dáng sau cửa sổ
- Chương 16: Hai người gặp mặt, hóa ra là cô?
- Chương 17: Cô không nỡ đâu
- Chương 18: Nhưng mà tôi thích
- Chương 19: Bỏ súng xuống
- Chương 20: Nhưng tôi không nỡ gϊếŧ cô
- Chương 21: Tôi cho cậu thời gian ba ngày
- Chương 22: Không thể xác định
- Chương 23: Anh nhớ em chết mất
- Chương 24: Sự thuần khiết trong cả tâm hồn và thể xác
- Chương 25: Cùng cô động phòng hoa chúc
- Chương 26: Hãy đính hôn với anh
- Chương 27: Bỉ ổi vô liêm sỉ
- Chương 28: Cô, sẽ không thua
- Chương 29: Đã lâu không gặp
- Chương 30: Quả nhiên người phụ nữ này đủ ác độc
- Chương 31: Lại lần nữa đi
- Chương 32: Cô đang tiếc nuối
- Chương 33: Anh nói đùa rồi
- Chương 34: Chắc cũng mệt rồi
- Chương 35: Một báu vật như vậy
- Chương 36: Anh vẫn còn non lắm
- Chương 37: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
- Chương 38: Tôi sắp hôn em rồi
- Chương 39: Điều kiện của anh, nụ hôn của anh
- Chương 40: Không chiếm được chút lợi thế nào
- Chương 41: Trúng chiêu rồi
- Chương 42: Chân đạp ba thuyền
- Chương 43: Chắc chắn là cô
- Chương 44: Không chỉ một mình cô
- Chương 45: Ai dám?
- Chương 46: Liếc mắt đưa tình
- Chương 47: Người là do tôi đánh
- Chương 48: Hóa giải hiểu nhầm là tốt rồi
- Chương 49: Cô không sợ sẽ trở thành góa phụ à?
- Chương 50: Đúng là yêu tinh
- Chương 51: Không thể từ chối phải không
- Chương 52: Tiếng súng vang lên
- Chương 53: Trực tiếp ra tay
- Chương 54: Đúng là chịu chơi
- Chương 55: Chọt ngang một gậy
- Chương 56: Đối xử như thế với người có ơn cứu mạng
- Chương 57: Đầu óc anh có vấn đề đúng không?
- Chương 58: Sai lầm lớn nhất
- Chương 59: Toàn bộ đều game over
- Chương 60: Những tiếng súng điên cuồng vang lên
- Chương 61: Người con gái này, đúng là dám làm
- Chương 62: Tôi không cẩn thận
- Chương 63: Bắt đầu phản công
- Chương 64: Anh bị thương rồi?
- Chương 65: Nóng giận nhất thời
- Chương 66: Một dấu vết cũng không để lại
- Chương 67: Không sợ hãi và thông báo
- Chương 68-1: Lựa chọn
- Chương 68-2: Lựa chọn
- Chương 68-3: Lựa chọn
- Chương 68-4: Lựa chọn
- Chương 68-5: Lựa chọn
- Chương 68-6: Lựa chọn
- Chương 68-7: Lựa chọn
- Chương 68-8: Lựa chọn
- Chương 68-9: Lựa chọn
- Chương 68-10: Lựa chọn
- Chương 69-1
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 70-1
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 71-1: Tư liệu của Đường Diệc Sâm
- Chương 71-2: Tư liệu của Đường Diệc Sâm
- Chương 71-3: Tư liệu của Đường Diệc Sâm
- Chương 72-1: Khá thú vị
- Chương 72-2: Khá thú vị
- Chương 73-1: Càng thêm cảnh giác
- Chương 73-2: Càng thêm cảnh giác
- Chương 73-3: Càng thêm cảnh giác
- Chương 74-1: Em thích tôi hôn
- Chương 74-2: Em thích tôi hôn
- Chương 75-1: Lật bài
- Chương 75-2: Lật bài
- Chương 75-3: Lật bài
- Chương 76-1: Một ván quyết định thắng thua
- Chương 76-2: Một ván quyết định thắng thua
- Chương 77-1: Nếu cô thua
- Chương 77-2: Nếu cô thua
- Chương 78-1: Vận may của tôi không tệ
- Chương 78-2: Vận may của tôi không tệ
- Chương 79-1: Em thua rồi
- Chương 79-2: Em thua rồi
- Chương 79-3: Em thua rồi
- Chương 80: Ặc, chúng tôi hiểu rồi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Người Tình Bí Ấn
Chương 25: Cùng cô động phòng hoa chúc
Vừa dứt lời, anh ta liền quay sang nói với đám người đi theo bằng tiếng Hàn: “Mấy người lui xuống trước đi, tôi muốn cùng Cố Tĩnh Đình yêu quý động phòng hoa chúc. Mấy người nên tránh đi chút.”
“Cậu chủ?”
Đám người đó có vẻ không đồng ý nên hơi nhíu mày lại. Nhưng khuôn mặt Phác Tương Vũ lại có vẻ kiên định, bướng bỉnh: “Làm sao? Tôi muốn cùng Tĩnh Đình yêu quý của tôi ân ái một chút, mấy người định đứng bên cạnh xem à?”
“Thuộc hạ không dám.” Đám người áo đen đó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lần lượt rời đi.
“Cô chủ?” Tiểu Lâm nhìn Phác Tương Vũ bằng ánh mắt đầy cảnh giác, Cố Tĩnh Đình vẫy vẫy tay, nói: “Mấy cậu ra cửa canh chừng đi.”
“Cô chủ?” Không phải chứ? Cô chủ thực sự muốn ở một mình với con chó Husky này trong phòng sao?
Cố Tĩnh Đình hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Lâm: “Cậu đang chất vấn quyết định của tôi à?”
“Thuộc hạ không dám.” Tiểu Lâm hơi cúi đầu xuống sau đó rời khỏi phòng.
Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên lặng.
Phác Tương Vũ bổ nhào đến bên cạnh Cố Tĩnh Đình: “Tĩnh Đình yêu quý, anh yêu em chết mất. Anh rất nhớ em. Nào nào nào, để anh xem nào, có phải em ngày càng xinh đẹp hơn không? Lúc em không mặc quần áo nhất định sẽ trông càng xinh đẹp hơn, thân hình nhất định sẽ rất mỹ miều.”
“Phác Tương Vũ.” Cố Tĩnh Đình trừng mắt nhìn khuôn mặt của anh ta, cảm thấy bản thân như sắp nổi điên lên rồi. Anh ta rốt cuộc đã xong chưa vậy? Có phải diễn đến mức nghiện rồi phải không?
Thấy vậy, Phác Tương Vũ liền nén lại mấy lời chưa kịp nói vào trong miệng.
Ánh mắt anh ta bỗng trở nên trái ngược hẳn với dáng vẻ cợt nhả lúc trước, mạnh mẽ, ác liệt, tĩnh lặng và đầy ẩn ý. Phác Tương Vũ giơ một tay lên. Cố Tĩnh Đình nhìn thấy chiếc dồng hồ trên tay anh ta lập tức liền có phản ứng.
“Ưmm” Phác Tương Vũ buông tay xuống, Cố Tĩnh Đình “ưmm” một tiếng, âm thanh đó nghe rất giống âm thanh hai người đang hôn nhau phát ra.
Chỉ là pha xử lý này có vẻ hơi cồng kềnh, Phác Tương Vũ mỉm cười rồi thò tay vào túi áo lấy ra một chiếc điện thoại, sau đó vẽ mấy nét vào màn hình, rất nhanh sau đó điện thoại liền phát ra âm thanh “ưm ưm a a”.
Cố Tĩnh Đình trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống. Phác Tương Vũ cũng tháo chiếc đồng hồ trên tay anh ta xuống, ném nó vào căn phòng bên trong phòng tổng thống cùng với điện thoại. Sau đó anh ta mới bước đến bên ghế sô pha, ngồi xuống, với tay lấy mấy chiếc ly rồi tự rót cho mình một ly trà.
“Ai làm vậy?” Cố Tĩnh Đình tháo chiếc khăn trên cổ mà lúc nãy cô mới tháo được một nửa xuống, vén tóc ra phía sau, rồi tuỳ ý dựa lưng vào ghế.
“Mẹ kế của anh.” Giọng nói của Phác Tương Vũ rất lạnh lùng, mang theo giọng điệu châm biếm: “Bà ta tưởng rằng anh không biết nhưng từ ngày bà ta sai người động tay vào chiếc đồng hồ của anh là anh đã biết rồi.”
Cố Tĩnh Đình hơi trầm mặc.
Thanh Phong Xã là bang phái lớn nhất ở Hàn Quốc mà Phác Tương Vũ lại chính là con trai trưởng của xã trưởng Phác Bỉnh Chính.
Vốn dĩ, Phác Tương Vũ là người có tư cách thừa kế Thanh Phong Xã nhất. Chỉ có điều không may là mẹ anh ta đã mất sớm trong lúc các bang phái đang cạnh tranh kịch liệt.
Lúc đó, con gái của kẻ thù Thanh Phong Xã lại chính là mẹ kế của Phác Tương Vũ bây giờ Kim Lệ Châu. Bà ta đã nhìn trúng Phác Bỉnh Chính, vì vậy nhờ kết hôn với Phác Bỉnh Chính mà hai bang phái hòa hảo với nhau hơn.
Sau khi Kim Lệ Châu kết hôn với Phác Bỉnh Chính thì sinh ra một người con trai tên là Phác Chính Nguyên và một người con gái tên là Phác Ân Tuệ. Việc sinh ra hai đứa con càng giúp bà ta củng cố hơn địa vị của mình. Vốn là một con người mưu mô thủ đoạn, bà ta không chỉ nịnh bợ khiến Phác Bỉnh Chính trở nên ngoan ngoãn, nghe lời mà chậm chí còn bắt ông ta bắt đầu suy nghĩ đến việc giao Thanh Phong Xã cho Phác Chính Nguyên.
Nhưng đối với Phác Tương Vũ mà nói, anh ta căn bản chẳng ham hố gì quyền lực. Cho dù bố của anh có dự định giao cho anh đi nữa thì anh đã sớm thể hiện rằng bản thân mình tình nguyện từ bỏ Thanh Phong Xã.
Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này lại có một loại người như bà ta, nếu như bạn nhường cho bà ta, bà ta lại cảm thấy không đáng tin tưởng, cứ phải tự mình cướp về mới cảm thấy an tâm.
Kim Lệ Châu chính là loại người như vậy. Bà ta cho rằng Phác Tương Vũ chủ động từ bỏ nhưng thực tâm là muốn nhưng giả bộ từ chối, căn bản không hề tin Phác Tương Vũ sẽ từ bỏ Thanh Phong Xã.
Với tình thế như vậy nên Phác Tương Vũ từ khi 15 tuổi đã phải đối mắt với vô số lần bị truy sát. Đám người truy sát anh ta đều là người do mẹ kế của anh ta Kim Lệ Châu phái tới.
Chỉ riêng lúc học đại học ở Mỹ, Cố Tĩnh Đình cùng với Phác Tương Vũ đã phải cùng nhau đối mặt với việc không dưới năm lần bị truy sát.
Có một lần, Phác Tương Vũ suýt chút nữa đã mất mạng. Cũng chính từ lúc đó, Phác Tương Vũ đã thay đổi. Anh ta bắt đầu dồn hết tâm sức để lên kế hoạch cho mọi thứ. Trong đó, điều quan trọng nhất là lấy được Thanh Phong Xã.
“Cậu chủ?”
Đám người đó có vẻ không đồng ý nên hơi nhíu mày lại. Nhưng khuôn mặt Phác Tương Vũ lại có vẻ kiên định, bướng bỉnh: “Làm sao? Tôi muốn cùng Tĩnh Đình yêu quý của tôi ân ái một chút, mấy người định đứng bên cạnh xem à?”
“Thuộc hạ không dám.” Đám người áo đen đó ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lần lượt rời đi.
“Cô chủ?” Tiểu Lâm nhìn Phác Tương Vũ bằng ánh mắt đầy cảnh giác, Cố Tĩnh Đình vẫy vẫy tay, nói: “Mấy cậu ra cửa canh chừng đi.”
“Cô chủ?” Không phải chứ? Cô chủ thực sự muốn ở một mình với con chó Husky này trong phòng sao?
Cố Tĩnh Đình hơi nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tiểu Lâm: “Cậu đang chất vấn quyết định của tôi à?”
“Thuộc hạ không dám.” Tiểu Lâm hơi cúi đầu xuống sau đó rời khỏi phòng.
Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên lặng.
Phác Tương Vũ bổ nhào đến bên cạnh Cố Tĩnh Đình: “Tĩnh Đình yêu quý, anh yêu em chết mất. Anh rất nhớ em. Nào nào nào, để anh xem nào, có phải em ngày càng xinh đẹp hơn không? Lúc em không mặc quần áo nhất định sẽ trông càng xinh đẹp hơn, thân hình nhất định sẽ rất mỹ miều.”
“Phác Tương Vũ.” Cố Tĩnh Đình trừng mắt nhìn khuôn mặt của anh ta, cảm thấy bản thân như sắp nổi điên lên rồi. Anh ta rốt cuộc đã xong chưa vậy? Có phải diễn đến mức nghiện rồi phải không?
Thấy vậy, Phác Tương Vũ liền nén lại mấy lời chưa kịp nói vào trong miệng.
Ánh mắt anh ta bỗng trở nên trái ngược hẳn với dáng vẻ cợt nhả lúc trước, mạnh mẽ, ác liệt, tĩnh lặng và đầy ẩn ý. Phác Tương Vũ giơ một tay lên. Cố Tĩnh Đình nhìn thấy chiếc dồng hồ trên tay anh ta lập tức liền có phản ứng.
“Ưmm” Phác Tương Vũ buông tay xuống, Cố Tĩnh Đình “ưmm” một tiếng, âm thanh đó nghe rất giống âm thanh hai người đang hôn nhau phát ra.
Chỉ là pha xử lý này có vẻ hơi cồng kềnh, Phác Tương Vũ mỉm cười rồi thò tay vào túi áo lấy ra một chiếc điện thoại, sau đó vẽ mấy nét vào màn hình, rất nhanh sau đó điện thoại liền phát ra âm thanh “ưm ưm a a”.
Cố Tĩnh Đình trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống. Phác Tương Vũ cũng tháo chiếc đồng hồ trên tay anh ta xuống, ném nó vào căn phòng bên trong phòng tổng thống cùng với điện thoại. Sau đó anh ta mới bước đến bên ghế sô pha, ngồi xuống, với tay lấy mấy chiếc ly rồi tự rót cho mình một ly trà.
“Ai làm vậy?” Cố Tĩnh Đình tháo chiếc khăn trên cổ mà lúc nãy cô mới tháo được một nửa xuống, vén tóc ra phía sau, rồi tuỳ ý dựa lưng vào ghế.
“Mẹ kế của anh.” Giọng nói của Phác Tương Vũ rất lạnh lùng, mang theo giọng điệu châm biếm: “Bà ta tưởng rằng anh không biết nhưng từ ngày bà ta sai người động tay vào chiếc đồng hồ của anh là anh đã biết rồi.”
Cố Tĩnh Đình hơi trầm mặc.
Thanh Phong Xã là bang phái lớn nhất ở Hàn Quốc mà Phác Tương Vũ lại chính là con trai trưởng của xã trưởng Phác Bỉnh Chính.
Vốn dĩ, Phác Tương Vũ là người có tư cách thừa kế Thanh Phong Xã nhất. Chỉ có điều không may là mẹ anh ta đã mất sớm trong lúc các bang phái đang cạnh tranh kịch liệt.
Lúc đó, con gái của kẻ thù Thanh Phong Xã lại chính là mẹ kế của Phác Tương Vũ bây giờ Kim Lệ Châu. Bà ta đã nhìn trúng Phác Bỉnh Chính, vì vậy nhờ kết hôn với Phác Bỉnh Chính mà hai bang phái hòa hảo với nhau hơn.
Sau khi Kim Lệ Châu kết hôn với Phác Bỉnh Chính thì sinh ra một người con trai tên là Phác Chính Nguyên và một người con gái tên là Phác Ân Tuệ. Việc sinh ra hai đứa con càng giúp bà ta củng cố hơn địa vị của mình. Vốn là một con người mưu mô thủ đoạn, bà ta không chỉ nịnh bợ khiến Phác Bỉnh Chính trở nên ngoan ngoãn, nghe lời mà chậm chí còn bắt ông ta bắt đầu suy nghĩ đến việc giao Thanh Phong Xã cho Phác Chính Nguyên.
Nhưng đối với Phác Tương Vũ mà nói, anh ta căn bản chẳng ham hố gì quyền lực. Cho dù bố của anh có dự định giao cho anh đi nữa thì anh đã sớm thể hiện rằng bản thân mình tình nguyện từ bỏ Thanh Phong Xã.
Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này lại có một loại người như bà ta, nếu như bạn nhường cho bà ta, bà ta lại cảm thấy không đáng tin tưởng, cứ phải tự mình cướp về mới cảm thấy an tâm.
Kim Lệ Châu chính là loại người như vậy. Bà ta cho rằng Phác Tương Vũ chủ động từ bỏ nhưng thực tâm là muốn nhưng giả bộ từ chối, căn bản không hề tin Phác Tương Vũ sẽ từ bỏ Thanh Phong Xã.
Với tình thế như vậy nên Phác Tương Vũ từ khi 15 tuổi đã phải đối mắt với vô số lần bị truy sát. Đám người truy sát anh ta đều là người do mẹ kế của anh ta Kim Lệ Châu phái tới.
Chỉ riêng lúc học đại học ở Mỹ, Cố Tĩnh Đình cùng với Phác Tương Vũ đã phải cùng nhau đối mặt với việc không dưới năm lần bị truy sát.
Có một lần, Phác Tương Vũ suýt chút nữa đã mất mạng. Cũng chính từ lúc đó, Phác Tương Vũ đã thay đổi. Anh ta bắt đầu dồn hết tâm sức để lên kế hoạch cho mọi thứ. Trong đó, điều quan trọng nhất là lấy được Thanh Phong Xã.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ
- Chương 2: Gạo nấu thành cơm
- Chương 3: Ai đứng sau sai khiến tụi mày
- Chương 4: Phía sau có người theo đuôi
- Chương 5: Đi không nhìn đường hả
- Chương 6: Cút, đừng động vào tôi
- Chương 7: Không ngờ lại là xử nữ
- Chương 8: Mèo hoang nồng nhiệt
- Chương 9: Con gái yêu Bối Nhi
- Chương 10: Chỉ là do mệt quá thôi
- Chương 11: Con phải gϊếŧ hắn.
- Chương 12: Không còn cơ hội
- Chương 13: Xảy ra chuyện
- Chương 14: Đi đến một nơi
- Chương 15: Bóng dáng sau cửa sổ
- Chương 16: Hai người gặp mặt, hóa ra là cô?
- Chương 17: Cô không nỡ đâu
- Chương 18: Nhưng mà tôi thích
- Chương 19: Bỏ súng xuống
- Chương 20: Nhưng tôi không nỡ gϊếŧ cô
- Chương 21: Tôi cho cậu thời gian ba ngày
- Chương 22: Không thể xác định
- Chương 23: Anh nhớ em chết mất
- Chương 24: Sự thuần khiết trong cả tâm hồn và thể xác
- Chương 25: Cùng cô động phòng hoa chúc
- Chương 26: Hãy đính hôn với anh
- Chương 27: Bỉ ổi vô liêm sỉ
- Chương 28: Cô, sẽ không thua
- Chương 29: Đã lâu không gặp
- Chương 30: Quả nhiên người phụ nữ này đủ ác độc
- Chương 31: Lại lần nữa đi
- Chương 32: Cô đang tiếc nuối
- Chương 33: Anh nói đùa rồi
- Chương 34: Chắc cũng mệt rồi
- Chương 35: Một báu vật như vậy
- Chương 36: Anh vẫn còn non lắm
- Chương 37: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
- Chương 38: Tôi sắp hôn em rồi
- Chương 39: Điều kiện của anh, nụ hôn của anh
- Chương 40: Không chiếm được chút lợi thế nào
- Chương 41: Trúng chiêu rồi
- Chương 42: Chân đạp ba thuyền
- Chương 43: Chắc chắn là cô
- Chương 44: Không chỉ một mình cô
- Chương 45: Ai dám?
- Chương 46: Liếc mắt đưa tình
- Chương 47: Người là do tôi đánh
- Chương 48: Hóa giải hiểu nhầm là tốt rồi
- Chương 49: Cô không sợ sẽ trở thành góa phụ à?
- Chương 50: Đúng là yêu tinh
- Chương 51: Không thể từ chối phải không
- Chương 52: Tiếng súng vang lên
- Chương 53: Trực tiếp ra tay
- Chương 54: Đúng là chịu chơi
- Chương 55: Chọt ngang một gậy
- Chương 56: Đối xử như thế với người có ơn cứu mạng
- Chương 57: Đầu óc anh có vấn đề đúng không?
- Chương 58: Sai lầm lớn nhất
- Chương 59: Toàn bộ đều game over
- Chương 60: Những tiếng súng điên cuồng vang lên
- Chương 61: Người con gái này, đúng là dám làm
- Chương 62: Tôi không cẩn thận
- Chương 63: Bắt đầu phản công
- Chương 64: Anh bị thương rồi?
- Chương 65: Nóng giận nhất thời
- Chương 66: Một dấu vết cũng không để lại
- Chương 67: Không sợ hãi và thông báo
- Chương 68-1: Lựa chọn
- Chương 68-2: Lựa chọn
- Chương 68-3: Lựa chọn
- Chương 68-4: Lựa chọn
- Chương 68-5: Lựa chọn
- Chương 68-6: Lựa chọn
- Chương 68-7: Lựa chọn
- Chương 68-8: Lựa chọn
- Chương 68-9: Lựa chọn
- Chương 68-10: Lựa chọn
- Chương 69-1
- Chương 69-2
- Chương 69-3
- Chương 69-4
- Chương 69-5
- Chương 70-1
- Chương 70-2
- Chương 70-3
- Chương 71-1: Tư liệu của Đường Diệc Sâm
- Chương 71-2: Tư liệu của Đường Diệc Sâm
- Chương 71-3: Tư liệu của Đường Diệc Sâm
- Chương 72-1: Khá thú vị
- Chương 72-2: Khá thú vị
- Chương 73-1: Càng thêm cảnh giác
- Chương 73-2: Càng thêm cảnh giác
- Chương 73-3: Càng thêm cảnh giác
- Chương 74-1: Em thích tôi hôn
- Chương 74-2: Em thích tôi hôn
- Chương 75-1: Lật bài
- Chương 75-2: Lật bài
- Chương 75-3: Lật bài
- Chương 76-1: Một ván quyết định thắng thua
- Chương 76-2: Một ván quyết định thắng thua
- Chương 77-1: Nếu cô thua
- Chương 77-2: Nếu cô thua
- Chương 78-1: Vận may của tôi không tệ
- Chương 78-2: Vận may của tôi không tệ
- Chương 79-1: Em thua rồi
- Chương 79-2: Em thua rồi
- Chương 79-3: Em thua rồi
- Chương 80: Ặc, chúng tôi hiểu rồi
- bình luận