Triệu Tiểu Sơn bây giờ mới có phản ứng, cậu ngẩng đầu nhìn Tiền Oánh Oánh, luống cuống khoa tay múa chân với cô, động tác rất nhanh hơn nữa thay đổi liên tục, dường như hết sức kích động, đôi mắt sáng ngời phảng phất bắn ra những đốm lửa nhỏ.
Tiền Oánh Oánh ngơ ngác theo dõi động tác của cậu, có phần không hiểu, cô tò mò: “Tiểu Sơn, em muốn biểu đạt điều gì, động tác chậm lại một chút được không?”
Thân mình Triệu Tiểu Sơn cứng đờ, không biết cậu nghĩ gì mà gương mặt kích động dần trắng bệch, cậu chầm chậm buông tay, ánh mắt ngấn nước.
Tiền Oánh Oánh ngẩn ra, cho rằng mình chạm vào nỗi đau không thể nói chuyện của cậu, cô vội trấn an xoa đầu, lại lấy chocolate từ trong túi áo, bóc vỏ đưa đến bên miệng cậu: “Xin lỗi Tiểu Sơn, chị chưa học ngôn ngữ tay nên không hiểu hết, em bỏ qua lời chị vừa nói nhé.”
Triệu Tiểu Sơn hơi gật đầu, cậu viên chocolate, nỗi bất an trên mặt từ từ biến mất.
Biết bản thân không xứng với cô lại muốn ở bên cạnh cô, nguyện vọng này khi biết cô chưa kết hôn càng thêm mãnh liệt, tựa cơn sóng biển cuồn cuộn tràn vào mỗi tế bào trong cơ thể, từ tận đáy lòng có âm thanh điên cuồng gào thét – tặng cô tất cả những gì mình có, chỉ mong giành được nụ cười của cô.
Song, ngay cả khi cậu rất muốn đến gần cô, muốn làm cô vui vẻ, cậu vẫn e ngại cô sẽ ghét cậu, ghét bỏ cậu xấu, ghét bỏ cậu là người câm.
Chỉ là Tiền Oánh Oánh tuyệt đối không phải người kỳ thị người khác. Cậu yên tâm, đồng thời cũng thầm phỉ nhổ bản thân hoài nghi Tiền Oánh Oánh ruồng bỏ mình.
Cậu ngồi kế bên Tiền Oánh Oánh, mặt đỏ hồng, không hiểu sao tim đập thình thịch như muốn thoát khỏi trói buộc bật ra khỏi lồng ngực. Cậu không kìm được mà ngước mắt trộm liếc Tiền Oánh Oánh, thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, trái tim hẫng một nhịp, cuống quít cụp mắt theo phản xạ.
“Tiểu Sơn, loài hoa này trong rất đẹp, nghe nói mọc trên đỉnh núi.” Tiền Oánh Oánh ngồi trên ghế, cầm di động chạm hai lần phóng to hình ảnh mà Triệu Trừng gửi đến, cô giơ điện thoại trước mặt Triệu Tiểu Sơn, “Là loài hoa này, Tiểu Sơn, em từng gặp qua chưa?”
Triệu Tiểu Sơn ngượng ngùng nâng mắt, chăm chú nhìn bông hoa dại màu tím nhạt trên màn hình.
Cậu đã từng bắt gặp, trước kia khi đốn củi hay chăn trâu trên núi, cậu phát hiện mảnh đất trống sau núi nở đầy loài hoa này. Hoa màu tím nhạt tựa áng mây trôi theo gió, hương thơm ngào ngạt.
Thấy Triệu Tiểu Sơn gật đầu, Tiền Oánh Oánh cất di động, có phần ước ao: “Thật muốn hái mấy bó về, nếu nó sinh trưởng ở quanh đây thì tốt rồi, nào ngờ lại ở trên đỉnh núi…” Từ lần đi leo núi cùng đồng nghiệp năm ngoái, cô chưa được thể nghiệm cảm giác leo núi thêm lần nào nữa.
Đúng lúc này, mợ đi ra gọi cô: “Oánh Oánh, cháu mau vào đây, mợ có lời muốn nói với cháu.”
“Vâng.” Tiền Oánh Oánh quay đầu đáp, cô mỉm cười nhìn Triệu Tiểu Sơn: “Chị vào trước nhé, ngày khác chúng ta lại tán gẫu.”
Triệu Tiểu Sơn vội gật đầu, cũng đứng lên theo, dõi theo Tiền Oánh Oánh trở về.
***
“Oánh Oánh, sáng mai cháu cùng Trương Hạo trở về thành phố đi, tuy mợ cũng muốn giữ cháu ở lại mấy ngày nhưng ba mẹ cháu vừa gọi điện, bảo mợ giục cháu về.” Mợ cô khó xử mở miệng.
Tiền Oánh Oánh dẫu muốn ở thêm vài ngày nhưng cũng không muốn mợ khó xử. Cô gật đầu: “Vâng, ngày mai cháu sẽ cùng Trương Hạo trở về.”
Trương Hạo ở bên cạnh cong môi, Tiền Oánh Oánh nhìn anh ta, nhíu mày không vui. Ba mẹ cô nằng nặc yêu cầu cô về thành phố, nhất định là do Trượng Hạo than thở không ít trước mặt họ.
Khi cậu mợ rời khỏi phòng khách, Trương Hạo lại gần Tiền Oánh Oánh: “Sáng mai dậy sớm rồi chúng ta về sớm.”
Tiền Oánh Oánh trừng anh ta. Em họ rưng rưng ôm eo cô không buông: “Chị ơi, ngày mai chị thật sự phải đi sao? Bao giờ chị quay lại thăm em?”
Tiền Oánh Oánh xoa đầu cậu bé: “Tiểu Bân yên tâm, chị rảnh sẽ về thăm em.”
***
Đêm dài.
Triệu Tiểu Sơn ôm chăn lăn qua lộn lại, chỉ cần nghĩ đến nụ cười ấm áp của người ấy cậu lại kích động không ngủ yên, mong ngày qua nhanh một chút là có thể đi gặp cô.
Cậu lấy chocolate trong hộp ra, đặt trên ngực, làm vậy giống như có thể gần cô thêm một chút.
Cậu cầm chocolate đưa tới bên môi hôn, rồi xoa nó trên mặt.
Hi vọng đêm nay có thể mơ thấy cô.
Thế nhưng cậu nhắm mắt lại hồi lâu cũng không hề buồn ngủ. Cậu ôm chăn lăn vài vòng rồi lại lăn vài vòng bèn đứng dậy, bật đèn đầu giường.
Ngày mai phải chỉnh trang một chút, cậu muốn cô chú ý đến mình nhiều hơn.
Cậu bước đến trước gương đánh giá bản thân cẩn thận. Tóc cậu đã dài hơn, vừa vặn che khuất lông mày, cậu lấy nước làm ẩm mái, dùng lược tạo kiểu tóc cho mình, cậu chải phần mái sang bên trái rồi đổi sang phải, sau đó rõ chải ngược lên để lộ vầng trán đầy đặn, nhưng chải kiểu nào cũng không vừa lòng.
Tiếp theo, cậu lại mở ra tủ quần áo chọn đồ cho mình, T-shirt, áo sơ mi, quần áo thể thao, đồng phục, cậu gần như thử hết từng bộ quần áo mà vẫn chẳng ưng ý.
Cậu nhìn dáng người gầy gò của mình trong gương, cảm thấy thật thất vọng.
Quả nhiên bản thân không lên được mặt bàn, không xứng với cô.
Cậu ỉu xìu bổ nhào lên giường.
Khi gà trống bắt đầu gáy, Triệu Tiểu Sơn lập tức bật dậy khỏi giường. Cả đêm mất ngủ nhưng cậu không hề uể oải, trái lại rất có tinh thần. Cậu mặc quần áo, rửa mặt xong lập tức chạy ra sân, cách hàng rào nhìn về căn phòng chưa sáng đèn.
Lúc này trời còn chưa sáng, bốn phía tối đen, ngay cả đường cũng không nhìn rõ. Triệu Tiểu Sơn ở bên ngoài nhìn căn phòng kia một lát, liền bật đèn pin, đi lên núi.
Trước khi cô thức dậy, cậu muốn hái bông hoa cô thích đưa tới trước mặt cô.
Tưởng tượng cô sẽ tươi cười dịu dàng, trái tim cậu cũng trở nên mềm mại như nước mùa xuân.