Khi Hạ Nhạc Dương hạ quyết tâm trở về nhà ma, cậu đã xây dựng tâm lý kỹ lắm rồi.
Đầu tiên, cậu rất buồn ngủ, không có gì quan trọng hơn ngủ. Trừ phi động đất, không thì không gì có thể ngăn cậu ngủ.
Thứ hai, chuyện xảy ra ở khách sạn lần này có chút quỷ dị, nếu có 1 phần vạn xác suất liên quan đến Thượng Đình Chi, thì suy cho cùng cũng là do cậu đã đưa người ta đến đây. Nếu hai người ở lại đây, nhỡ có chuyện gì nữa xảy ra thì thật không hay.
Cho nên sau khi cân nhắc lên xuống, Hạ Nhạc Dương quyết định trở về.
Là một thanh niên học hành đến nơi đến chốn ở thời đại mới, không thể nói không sợ ma rồi trong lòng lại chột dạ được, phải nhân cơ hội này rèn luyện lá gan.
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương nhất thời cảm thấy bản thân thật vĩ đại khi bước ra khỏi phòng của Thượng Đình Chi.
Ngoài hiên treo một ngọn đèn chùm dài mười mét, ánh sáng ấm áp dịu dàng chiếu vào từng ngóc ngách, chỉ cần không nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở đây, thì không khí vẫn thật là ấm áp.
Yes, chỉ cần đừng nghĩ gì là được.
Lúc này, trong tâm trí cậu có hai người mini chia ra, một đứa bảo cậu mạnh mẽ lên, đánh bại tất cả yêu quái, đứa còn lại rụt mình trốn phía sau, vừa khóc vừa gào lên thật đáng sợ.
Cuối cùng, đứa phản diện khóc lóc kia chiếm thế thượng phong, bởi vì đứa dũng cảm cũng chạy tới an ủi nó, căn bản không thèm cổ vũ Hạ Nhạc Dương.
Hạ Nhạc Dương mặc dù trong lòng rất kháng cự, nhưng vẫn chắp tay vái lạy hai lần: “Oan có đầu nợ có chủ. Tui đây chỉ ở nhờ tí thôi, đừng có đòi nợ nhầm người nha.”
Kết quả vừa dứt lời, đèn trên đầu liền lập lòe nhập nhoạng.
Trong một nháy mắt đó, căn phòng chìm vào bóng tối, đồ đạc xung quanh đột nhiên thay đổi trở lại như hơn 40 năm trước, vết máu tươi trên đầu giường và sàn nhà hiện lên rõ nét.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như biến thành vĩnh hằng, đến mức Hạ Nhạc Dương kịp nhớ ra chỗ mình đang đứng chính là ngay đằng trước thi thể năm đó.
Dây thần kinh trong não cậu đứt phựt, Hạ Nhạc Dương kinh hãi quay đầu nhìn thi thể sau lưng, nhưng vừa quay lại, đèn lại sáng.
Chuyện này thật sự không bình thường.
Tuy Hạ Nhạc Dương không đích thân tham gia trang hoàng nhà cửa, nhưng dù gì nhà bọn họ phát triển bất động sản nên ít nhiều vẫn biết.
Sửa lại một căn nhà thì lắp thang máy, sửa điện nước chắc chắn là bước đầu tiên.
Làm thế nào mà nhà này vừa mới sửa đã có vấn đề xảy ra với mạch điện chứ?
Hạ Nhạc Dương đứng trong góc suy tư hồi lâu, cuối cùng đi đến kết luận … ảo giác.
Yes, chắc là do cậu nghĩ quá nhiều, chỗ này lại y hệt như 40 năm trước nên mới bất giác nhìn thấy cảnh tượng khi đó.
Nghĩ vậy, Hạ Nhạc Dương cất túi, quyết định thay đổi cách bài trí trong phòng.
Cậu đẩy bàn làm việc tới cạnh cửa sổ, đẩy giường lên, sau đó dịch chuyển tủ quần áo, kệ và các đồ nội thất khác.
Bây giờ giường lớn được đặt ở góc cạnh cửa sổ, đuôi giường hướng vào trong, đầu giường hướng ra ngoài, bàn làm việc bị ngăn bởi giường, thoạt nhìn như một cái lô cốt.
Khoan đã.
Hạ Nhạc Dương từ trên giường giật mình bật dậy, nhìn căn phòng trống không, người bạn Hồng Kông ở đâu ra?
Ai rất vui khi gặp cậu?
Chẳng lẽ người chết trong biệt thự của Cố gia là người Hồng Kông?
Hạ Nhạc Dương da đầu nổi sẩy, sống lưng lạnh ngắt.
Không thể nào!
Cậu đã cố lắm rồi, nhưng những tư tưởng tiếp nhận khi còn nhỏ đã ăn sâu bám rễ, cậu không thể chống lại ngôi nhà ma, chỉ có thể đầu hàng.
Mặc dù vừa rồi lời nói khó nghe của mình đối với Thượng Đình Chi cậu vẫn còn nhớ rõ, nhưng đại trượng phu co được giãn được, có gì đâu mà mất mặt.
Thời gian quay ngược trở lại hiện tại.
Hạ Nhạc Dương vừa mở cửa, Thượng Đình Chi liền sờ sờ mũi mình, không thèm quan tâm cậu một chút nào, nhưng cậu không thể dễ dàng từ bỏ như vậy bởi vì bây giờ chỉ có Thượng Đình Chi mới có thể đi cùng cậu.
“Nửa đêm không cần tôi giúp anh đi vệ sinh sao?” Hạ Nhạc Dương sờ sờ đầu giường Thượng Đình Chi, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm.
“Thận tôi tốt, sẽ không đi tiểu đêm.” Thượng Đình Chi vẻ mặt lạnh te.
Hạ Nhạc Dương gãi gãi má, xấu hổ: “Khát không, tôi rót nước cho.”
Thượng Đình Chi nói: “Không khát.”
Hạ Nhạc Dương cau mày định tìm lý do, nhưng Thượng Đình Chi đã hạ lệnh đuổi khách: “Cậu đang quấy rầy giấc ngủ của tôi đấy.”
“Chuyện này… Thầy Thương.” Hạ Nhạc Dương khô khan cười cười, “Anh bị sốt, đừng ngại, tôi ở đây cùng anh, bất cứ lúc nào anh cần có thể gọi tôi giúp.”
Thượng Đình Chi không nói gì, làm sao hắn có thể không nhìn ra Hạ Nhạc Dương đang sợ hãi?
Hắn nhắm mắt chuẩn bị ngủ: “Tôi hết sốt rồi. Không cần phiền đến cậu.”
Hạ Nhạc Dương hơi giật mình: “Khỏi nhanh vậy?”
Cậu không tin, dùng mu bàn tay ấn nhẹ lên trán Thượng Đình Chi, thực sự không nóng.
Xong thật rồi, hết đường lý do lý trấu.
“Cậu còn ở đây làm gì?” Thượng Đình Chi hỏi.
Hạ Nhạc Dương cúi đầu, nghĩ nghĩ xem sợ hãi và mất mặt thì cái nào khó chấp nhận hơn. Cuối cùng sự sợ hãi lại chiếm thế thượng phong.
Cậu lí nhí nói với Thượng Đình Chi: “Tôi ngủ với anh được không?”
Thượng Đình Chi hơi hơi nhướng mày, gần như không dễ phát hiện ra, cố ý hỏi: “Cậu nói gì, tôi nghe không ra?”
“Ý tôi là, giường anh lớn như vậy,” Hạ Nhạc Dương đáng thương cắn môi dưới một cái, “Ngủ một mình không uổng phí sao?”
“Ờm.” Hạ Nhạc Dương lầu bầu đáp lại, cơn mệt mỏi cả đêm ập đến, cậu dính lên giường liền không muốn nhúc nhích nữa.
“Lại đây.” Thượng Đình Chi liếc mắt nhìn sang một đống lù lù kia, lửa giận gần như tiêu tan hết rồi. Nếu người đã tự mình dâng tới cửa thì hắn cũng không cần cự tuyệt.
“Làm gì?” Hạ Nhạc Dương hỏi.
“Muốn ngủ thì sang đây ngủ.” Thượng Đình Chi trở mình, vươn tay kéo đống lù lù kia ôm vào trong ngực.
Tuy không còn sốt nhưng ôm Hạ Nhạc Dương vẫn thấy rất thoải mái.
Thượng Đình Chi một tay ôm eo Hạ Nhạc Dương, chóp mũi áp lên trán cậu. Hạ Nhạc Dương đang buồn ngủ muốn chết, tư thế này cậu cũng không cảm thấy có gì không ổn, cứ thế nép vào cánh tay Thượng Đình Chi ngủ say.
Vòng tay của Thượng Đình Chi rất ấm áp, thoải mái hơn trăm lần so với việc một mình ôm chăn ngủ.
Hạ Nhạc Dương ngủ không ngoan, vặn vẹo hết lần này tới lần khác, miệng rầm rì không dứt.
Không biết mơ cái gì, cậu liên tục rúc rúc vào ngực Thượng Đình Chi. Hắn ngủ không sâu, bị Hạ Nhạc Dương đánh thức liền buông tay ra chờ Hạ Nhạc Dương điều chỉnh lại tư thế mới cho thoải mái, mới lại ôm lấy cậu, ép vào trong ngực.
Lúc này, Hạ Nhạc Dương nhếch nhếch mép, thấp giọng lẩm bẩm gì đó.
Thượng Đình Chi khẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt đang ngủ say trong tay, còn nghĩ trông thật ngoan, liền ghé đầu đến gần Hạ Nhạc Dương, hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Chậc chậc,” Hạ Nhạc Dương mấp máy môi, “Bà nội, cho con ăn bánh nếp.”
Thượng Đình Chi: “…”
Hạ Nhạc Dương nhóp nhép miệng như đang ăn, sau khi nhai vài lần, miệng cũng không khép lại, hơi hơi hé mở.
Đôi môi phấn nộn ánh lên một tia sáng trong suốt, Thượng Đình Chi nhìn đến ngây người. Nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra ánh sáng đó là cái gì.
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi cau mày đẩy vai Hạ Nhạc Dương, sau đó rút khăn giấy ở đầu giường đè lên môi Hạ Nhạc Dương, “Không được chảy nước miếng!
“Dạ?” Hạ Nhạc Dương sững sờ mở mắt ra, nhìn Thượng Đình Chi lẩm nhẩm: “Bà nội?”