Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ - Chương 146
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 146
Chương 146:
Lời đó của Quan Dĩ Đồng vừa khẽ vừa mềm, Mộc Dao ôm lấy eo cô ấy từ sau lưng, khẽ khàng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang, cảnh đêm hôm nay thật đẹp, những cơn gió mát thổi qua bàn chân. Cơ thể Cố Minh ngả ra sau, trong khoảnh khắc ấy, có cảm giác như cách biệt với thế giới, nhìn cặp đôi dính lấy nhau như chốn không người ở phía đối diện, một người là bạn tốt của bản thân, đã từng, nhân duyên dị tính tốt tới dọa người, mà hôm nay lại bảo vệ một con ma men, tính tình khó chịu, không có chí cầu tiến, làm màu làm mè. Cố Minh vắt chéo chân, ban nãy đã có chiếc bánh hăm-bơ-gơ để lót dạ, hiện tại cũng không quá đói, đưa một tay chống cằm, che đi nửa khuôn mặt, đã không muốn nhìn hai người Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng nữa.
Ngược lại Trì Úy và Hứa Nặc, quy củ ngồi cạnh nhau, không dính sát, rất yên tĩnh, Tiểu Nặc rất ngoan, còn hỏi có phải cô ấy mệt hay không, Cố Minh lắc đầu.
Trì Úy cũng ở bên ân cần hỏi, có ăn cái này không, có ăn cái kia không, giống như dập khuôn hỏi này hỏi nọ, mới có thể che giấu vui vẻ cùng hưng phấn trong nội tâm đã không cách nào khống chế được.
Vốn dĩ hôm nay Trì Úy cũng không có chuyện gì làm, chiều thứ sáu, chỉ có phó tổng Cố và tổng giám đốc Quan đi họp, cô ấy cũng không thân quen với các đồng nghiệp ở chi nhánh, làm xong việc của mình, liền ra ngoài đi dạo, mua chút quần áo, khi toát mồ hồi, liền về khách sạn tắm rửa thay quần áo, sau đó chuẩn bị gọi đồ ăn cho hai người phụ nữ phòng bên, lúc này mới nhắt tin Wechat hỏi phó tổng Cố, "Tối nay chị muốn ăn gì ạ?"
Phó tổng Cố chỉ trả lời một câu, "Tối nay ăn muộn chút, tôi còn chút việc chưa xử lí xong."
Trì Úy cứ ngồi chờ trong phòng, nhàm chán đi tới bên cửa sổ, nghịch điện thoại, lướt trang cá nhân một chút, cũng không có gì thú vị, lướt qua tài khoản của Hứa Nặc, cô ấy nhấp vào, đọc xin nhắn đã gửi lúc trước rồi ngẩn người, đúng lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, trong lòng nghĩ có lẽ là phó tổng Cố, cũng không nghĩ nhiều, khoảnh khắc mở cửa, liền ngây người tại chỗ, tay đặt trên tay nắm cửa, cứng ngắc, đôi chân cũng không di chuyển nửa phân, thường ngày nói chuyện như pháo rang nhưng nay lại không thể mở miệng nói ra nửa chữ. Quá đột ngột, Trì Úy muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi. Nhìn người phụ nữ với đôi tay đan chặt lấy nhau ngay trước mặt, Trì Úy ngẩn người giây lát, sau đó mới bật cười nói, "Em... sao em lại tới đây?"
Hứa Nặc cúi đầu, không dám nhìn cô ấy, chỉ nhỏ tiếng gọi, "Chị Úy..."
Lúc này Trì Úy mới tỉnh táo, vội nghiêng người, "Cái đó..." Cũng không biết phải tổ chức ngôn ngữ thế nào, khi Hứa Nặc lướt qua người, Trì Úy ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người Hứa Nặc, có lẽ Hứa Nặc không dùng nước hoa, mà có liên quan tới nghề nghiệp của cô, giống như mùi hương tinh dầu nào đó, rất sạch sẽ, rất nhạt, giống như con người của Hứa Nặc. Hứa Nặc vào phòng, rất lúng túng, chân tay không biết làm sao, không biết nên đứng ở chỗ nào, thật ra, rất khó khăn khi bảo cô tới tìm Trì Úy, sau khi ra phỏi phòng chị Cố, chị Cố tinh tế nói số phòng của Trì Úy cho cô, còn nói lúc này có lẽ Trì Úy đang ở trong phòng, nhưng Hứa Nặc cũng không dám đi gõ cửa, cô cảm thấy, đầu óc mình có chút đờ đẫn, chỉ là khi nghe chị Mộc nói Trì Úy cũng ở Trùng Khánh, câu nói ấy như bùa mê quấn lấy cô, chị Mộc rất quyết đoán, cũng không quan tâm tới sự do dự của cô, liền chạy thẳng tới Trùng Khánh, lúc trên xe, bản thân còn nghĩ, phải nói gì khi gặp Trì Úy. Nói tại sao mấy ngày nay chị giống như biến mất? Nói tại sao chị tới Trùng Khánh lại không nói với em? Hứa Nặc lắc đầu.
Hứa Nặc ra khỏi phòng Cố Minh, đi qua đi lại ngoài cửa phòng Trì Úy một lúc, liền tới nhà vệ sinh, cô đứng trong đó rất lâu, trong lòng rất hoảng hốt, cũng rất căng thẳng, qua một lúc lâu mới đi gõ cửa, Hứa Nặc hít thở sâu mấy lần, cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhất định là không khí của khách sạn này lưu thông không quá tốt.
Hứa Nặc vào phòng, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy chiếc áo khoác bản thân tặng Trì Úy được đặt trong vali đang mở, Trì Úy cũng nhìn thấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, ở giữa cách thảm trải sàn đơn điệu thống nhất của khách sạn, trên bàn là chiếc tivi mãi mãi không bật, trong phòng vẫn mở điều hòa, Trì Úy tiến lên trước hai bước, đóng vali lại, cô ấy có chút hoảng hốt giải thích, "Có lúc nhóm phó tổng Cố sẽ lên núi đi dạo, trên núi tương đối lạnh, cho nên, tôi mang theo nó..." Vụng về biết bao, nói xong Trì Úy cũng thấy ảo não, ai đi dạo lại mặc loại trang phục này, càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt của hai người cùng rời khỏi chiếc áo khoác kia.
"Em ngồi đi." Cuối cùng, Trì Úy có chút khó khăn mở miệng, cô ấy chỉ lên sô-pha đơn bên cửa sổ, bản thân ngồi bên mép giường, "Hôm nay em mới tới à?"
"Vâng." Hứa Nặc gật đầu, "Em đi cùng chị Mộc, chị ấy nói chị ấy có chuyện cần tìm cô Quan, liền kéo em đi cùng..." Đây là một câu nói dài hiếm thấy mà Hứa Nặc nói ra trong một hơi, cô sợ Trì Úy hỏi cô tới Trùng Khánh làm gì. Hứa Nặc không biết nói dối, cũng không tiện thừa nhận, thế là, có một câu mở đầu, liền có thể tiếp tục, "Chị Mộc nói một mình chị ấy lái xe rất nhàm chán, hỏi em có muốn cùng tới Trùng Khánh chơi không, bọn em vừa ra khỏi phòng chị Cố, chị ăn cơm tối chưa? Trùng Khánh chơi vui không ạ?" Hứa Nặc nói năng lộn xộn, thỉnh thoảng, quay đầu ra cửa sổ ngắm nghía, Trì Úy yên lặng lắng nghe, hai chân đan lấy nhau, hai tay cũng đan lấy nhau, nhìn Hứa Nặc một lúc lâu, cô ấy nhỏ tiếng gọi, "Hứa Nặc..."
Hứa Nặc đang chìm đắm trong những câu nói lộn xộn của bản thân, vẫn chưa có ý muốn dừng lại, Trì Úy không thể không gọi thêm một tiếng, "Hứa Nặc..."
Lúc này Hứa Nặc mới dừng lại, ánh mắt có chút tản mạn nhìn Trì Úy.
"Hứa Nặc, em nói cho tôi đi, có phải vì nhớ tôi nên mới cố ý chạy tới Trùng Khánh thăm tôi không? Em nhớ tôi rồi đúng không?" Đột nhiên Trì Úy nồng nàn như thế, hai tay Hứa Nặc nắm chặt lấy một góc sô-pha, vẫn hỏi ra rồi, lòng bàn tay cô rịn ra mồ hôi.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có những tiếng ù ù phát ra từ điều hòa, còn có dòng xe nườm nượp ngoài cửa sổ cùng những tiếng còi xe lướt qua nhanh chóng.
Trì Úy cần đáp án, lúc này đây, cô ấy đang từng bước từng bước lún sâu, nội tâm hoàn toàn không trong phạm vi khống chế của bản thân, bắt đầu từ khi nào đây? Ngay bản thân Trì Úy cũng không rõ, cô ấy chỉ biết có một thời gian bản thân đã từ bỏ, chỉ là ngọn lửa ấy không được dập tắt hoàn toàn, một câu nói, một ánh mắt của người phụ nữ trước mắt, ngọn lửa đã tắt ấy lại cháy lên.
Hứa Nặc mím chặt môi, rất lâu, lâu tới mức Trì Úy đã muốn từ bỏ, Hứa Nặc mới lên tiếng, "Chị Úy, em từng... lên giường với phụ nữ."
Khuỷu tay Trì Úy đặt trên đầu gối, trượt xuống, khóe miệng cô ấy co rút, đưa tay che đi, "Không phải em... không phải em nói với tôi em sẽ không... thích phụ nữ sao?"
"Chị còn nhớ lúc chúng ta vừa quen nhau không? Chị Úy?"
Đương nhiên Trì Úy nhớ, lúc mới quen nhau cũng là khi cô ấy vui vẻ nhất, buổi tối sau khi tan làm, liền bảo Hứa Nặc ở cạnh hai ba tiếng đồng hồ, nói chuyện với bản thân, lúc trêu đùa Hứa Nặc cũng rất vui vẻ, khi hai tay của Hứa Nặc chuyển động trên cơ thể mình, cô ấy rất dễ nảy sinh ý đồ xấu xa, thật ra Trì Úy cũng không nhớ quá rõ những chuyện này, cô ấy không giống Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu là chuyên gia yêu thầm, những người như thế sẽ nhớ rõ màu sắc trang phục của người trong lòng mỗi ngày, thậm chí còn nhớ hình dạng của vòng cổ hay khuyên tai mà lần đầu tiên gặp người trong lòng, sẽ nhớ mỗi câu nói mà người mình thích nói với mình, Trì Úy không phải người như thế, cô ấy từng có rất nhiều bạn gái, nhưng ngay tới sinh nhật của một số người cũng không nhớ rõ, vì căn bản không yêu đương tới sinh nhật người ta đã chia tay, nhưng Trì Úy nhớ Hứa Nặc, cô ấy nhớ Hứa Nặc từng nói, "Người có tiền, cũng có khách nữ tới yêu cầu bọn em phục vụ, cũng có khách nữ yêu cầu em như thế."
Lúc đó, Trì Úy chỉ nhớ bản thân tiếp tục gạn hỏi Hứa Nặc có phản cảm với đồng tính luyến ái hay không, mà hoàn toàn quên mất thật sự có khách nữ đã yêu cầu Hứa Nặc như thế hay không, Hứa Nặc lại đồng ý?
Trì Úy cảm thấy huyệt thái dương căng chặt, cảm giác hiện tại nếu lấy ngón tay búng vào, nó sẽ nổ tung, ban nãy Hứa nặc nói cái gì? Em ấy từng lên giường với phụ nữ?
Hứa Nặc tiếp tục nói, đây từng là bí mật mà bản thân nghĩ rằng sẽ giữ chặt trong lòng, không cho ai biết, tình cảm chỉ có bản thân mới công nhận, Hứa Nặc nghĩ rằng sẽ mãi chôn chặt, đợi tới khi cô chết đi, cũng chôn vùi theo cơ thể, "Mỗi ngày đều chờ đợi chị ta tới, cũng không có tinh thần phục vụ khách hàng khác, ngay cả bản thân em, cũng cho rằng đã yêu chị ta, nhưng không ngờ, chỉ là đồ chơi của người có tiền mà thôi."
Da đầu trên đỉnh đầu của Trì Úy tê dại, cũng coi như đã hiểu, thì ra trước đây đã gặp phải một người phụ nữ vô cùng cặn bã.
"Cho nên em không tin phụ nữ với phụ nữ có tình yêu chân thật sao? Nghiêm túc ở bên nhau?" Trì Úy hỏi.
Hứa Nặc có chút mệt, ngẩng đầu lên, đúng thế, sao cô dám tin chứ.
Trì Úy đứng dậy đi tới cạnh Hứa Nặc, cô ấy có chút ngạc nhiên, che miệng lại, lại không biết nên nói gì, chỉ là lúc này rất muốn hút thuốc mà thôi, Trì Úy chầm chậm ngồi xổm xuống, ngồi trước mặt Hứa Nặc, "Vậy hiện tại em còn thích người phụ nữ lúc trước không?"
Hứa Nặc không chút do dự lắc đầu.
"Vậy em có thích tôi không?" Trì Úy chầm chậm nâng mặt cô lên, "Em cũng có chút thích tôi? Đúng không? Nếu không, em sẽ không tặng quà cho tôi, cũng sẽ không cố ý chạy tới Trùng Khánh thăm tôi. Từ lúc chúng ta quen nhau, em cũng nói, em không ghét tôi."
Vành mắt Hứa nặc ươn ướt, yết hầu có chút nghẹn ngào ngẩng đầu nói, "Trước giờ em chưa từng ghét chị."
Lời đó của Quan Dĩ Đồng vừa khẽ vừa mềm, Mộc Dao ôm lấy eo cô ấy từ sau lưng, khẽ khàng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn sang, cảnh đêm hôm nay thật đẹp, những cơn gió mát thổi qua bàn chân. Cơ thể Cố Minh ngả ra sau, trong khoảnh khắc ấy, có cảm giác như cách biệt với thế giới, nhìn cặp đôi dính lấy nhau như chốn không người ở phía đối diện, một người là bạn tốt của bản thân, đã từng, nhân duyên dị tính tốt tới dọa người, mà hôm nay lại bảo vệ một con ma men, tính tình khó chịu, không có chí cầu tiến, làm màu làm mè. Cố Minh vắt chéo chân, ban nãy đã có chiếc bánh hăm-bơ-gơ để lót dạ, hiện tại cũng không quá đói, đưa một tay chống cằm, che đi nửa khuôn mặt, đã không muốn nhìn hai người Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng nữa.
Ngược lại Trì Úy và Hứa Nặc, quy củ ngồi cạnh nhau, không dính sát, rất yên tĩnh, Tiểu Nặc rất ngoan, còn hỏi có phải cô ấy mệt hay không, Cố Minh lắc đầu.
Trì Úy cũng ở bên ân cần hỏi, có ăn cái này không, có ăn cái kia không, giống như dập khuôn hỏi này hỏi nọ, mới có thể che giấu vui vẻ cùng hưng phấn trong nội tâm đã không cách nào khống chế được.
Vốn dĩ hôm nay Trì Úy cũng không có chuyện gì làm, chiều thứ sáu, chỉ có phó tổng Cố và tổng giám đốc Quan đi họp, cô ấy cũng không thân quen với các đồng nghiệp ở chi nhánh, làm xong việc của mình, liền ra ngoài đi dạo, mua chút quần áo, khi toát mồ hồi, liền về khách sạn tắm rửa thay quần áo, sau đó chuẩn bị gọi đồ ăn cho hai người phụ nữ phòng bên, lúc này mới nhắt tin Wechat hỏi phó tổng Cố, "Tối nay chị muốn ăn gì ạ?"
Phó tổng Cố chỉ trả lời một câu, "Tối nay ăn muộn chút, tôi còn chút việc chưa xử lí xong."
Trì Úy cứ ngồi chờ trong phòng, nhàm chán đi tới bên cửa sổ, nghịch điện thoại, lướt trang cá nhân một chút, cũng không có gì thú vị, lướt qua tài khoản của Hứa Nặc, cô ấy nhấp vào, đọc xin nhắn đã gửi lúc trước rồi ngẩn người, đúng lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, trong lòng nghĩ có lẽ là phó tổng Cố, cũng không nghĩ nhiều, khoảnh khắc mở cửa, liền ngây người tại chỗ, tay đặt trên tay nắm cửa, cứng ngắc, đôi chân cũng không di chuyển nửa phân, thường ngày nói chuyện như pháo rang nhưng nay lại không thể mở miệng nói ra nửa chữ. Quá đột ngột, Trì Úy muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi. Nhìn người phụ nữ với đôi tay đan chặt lấy nhau ngay trước mặt, Trì Úy ngẩn người giây lát, sau đó mới bật cười nói, "Em... sao em lại tới đây?"
Hứa Nặc cúi đầu, không dám nhìn cô ấy, chỉ nhỏ tiếng gọi, "Chị Úy..."
Lúc này Trì Úy mới tỉnh táo, vội nghiêng người, "Cái đó..." Cũng không biết phải tổ chức ngôn ngữ thế nào, khi Hứa Nặc lướt qua người, Trì Úy ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người Hứa Nặc, có lẽ Hứa Nặc không dùng nước hoa, mà có liên quan tới nghề nghiệp của cô, giống như mùi hương tinh dầu nào đó, rất sạch sẽ, rất nhạt, giống như con người của Hứa Nặc. Hứa Nặc vào phòng, rất lúng túng, chân tay không biết làm sao, không biết nên đứng ở chỗ nào, thật ra, rất khó khăn khi bảo cô tới tìm Trì Úy, sau khi ra phỏi phòng chị Cố, chị Cố tinh tế nói số phòng của Trì Úy cho cô, còn nói lúc này có lẽ Trì Úy đang ở trong phòng, nhưng Hứa Nặc cũng không dám đi gõ cửa, cô cảm thấy, đầu óc mình có chút đờ đẫn, chỉ là khi nghe chị Mộc nói Trì Úy cũng ở Trùng Khánh, câu nói ấy như bùa mê quấn lấy cô, chị Mộc rất quyết đoán, cũng không quan tâm tới sự do dự của cô, liền chạy thẳng tới Trùng Khánh, lúc trên xe, bản thân còn nghĩ, phải nói gì khi gặp Trì Úy. Nói tại sao mấy ngày nay chị giống như biến mất? Nói tại sao chị tới Trùng Khánh lại không nói với em? Hứa Nặc lắc đầu.
Hứa Nặc ra khỏi phòng Cố Minh, đi qua đi lại ngoài cửa phòng Trì Úy một lúc, liền tới nhà vệ sinh, cô đứng trong đó rất lâu, trong lòng rất hoảng hốt, cũng rất căng thẳng, qua một lúc lâu mới đi gõ cửa, Hứa Nặc hít thở sâu mấy lần, cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, nhất định là không khí của khách sạn này lưu thông không quá tốt.
Hứa Nặc vào phòng, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy chiếc áo khoác bản thân tặng Trì Úy được đặt trong vali đang mở, Trì Úy cũng nhìn thấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, ở giữa cách thảm trải sàn đơn điệu thống nhất của khách sạn, trên bàn là chiếc tivi mãi mãi không bật, trong phòng vẫn mở điều hòa, Trì Úy tiến lên trước hai bước, đóng vali lại, cô ấy có chút hoảng hốt giải thích, "Có lúc nhóm phó tổng Cố sẽ lên núi đi dạo, trên núi tương đối lạnh, cho nên, tôi mang theo nó..." Vụng về biết bao, nói xong Trì Úy cũng thấy ảo não, ai đi dạo lại mặc loại trang phục này, càng giải thích càng giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt của hai người cùng rời khỏi chiếc áo khoác kia.
"Em ngồi đi." Cuối cùng, Trì Úy có chút khó khăn mở miệng, cô ấy chỉ lên sô-pha đơn bên cửa sổ, bản thân ngồi bên mép giường, "Hôm nay em mới tới à?"
"Vâng." Hứa Nặc gật đầu, "Em đi cùng chị Mộc, chị ấy nói chị ấy có chuyện cần tìm cô Quan, liền kéo em đi cùng..." Đây là một câu nói dài hiếm thấy mà Hứa Nặc nói ra trong một hơi, cô sợ Trì Úy hỏi cô tới Trùng Khánh làm gì. Hứa Nặc không biết nói dối, cũng không tiện thừa nhận, thế là, có một câu mở đầu, liền có thể tiếp tục, "Chị Mộc nói một mình chị ấy lái xe rất nhàm chán, hỏi em có muốn cùng tới Trùng Khánh chơi không, bọn em vừa ra khỏi phòng chị Cố, chị ăn cơm tối chưa? Trùng Khánh chơi vui không ạ?" Hứa Nặc nói năng lộn xộn, thỉnh thoảng, quay đầu ra cửa sổ ngắm nghía, Trì Úy yên lặng lắng nghe, hai chân đan lấy nhau, hai tay cũng đan lấy nhau, nhìn Hứa Nặc một lúc lâu, cô ấy nhỏ tiếng gọi, "Hứa Nặc..."
Hứa Nặc đang chìm đắm trong những câu nói lộn xộn của bản thân, vẫn chưa có ý muốn dừng lại, Trì Úy không thể không gọi thêm một tiếng, "Hứa Nặc..."
Lúc này Hứa Nặc mới dừng lại, ánh mắt có chút tản mạn nhìn Trì Úy.
"Hứa Nặc, em nói cho tôi đi, có phải vì nhớ tôi nên mới cố ý chạy tới Trùng Khánh thăm tôi không? Em nhớ tôi rồi đúng không?" Đột nhiên Trì Úy nồng nàn như thế, hai tay Hứa Nặc nắm chặt lấy một góc sô-pha, vẫn hỏi ra rồi, lòng bàn tay cô rịn ra mồ hôi.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có những tiếng ù ù phát ra từ điều hòa, còn có dòng xe nườm nượp ngoài cửa sổ cùng những tiếng còi xe lướt qua nhanh chóng.
Trì Úy cần đáp án, lúc này đây, cô ấy đang từng bước từng bước lún sâu, nội tâm hoàn toàn không trong phạm vi khống chế của bản thân, bắt đầu từ khi nào đây? Ngay bản thân Trì Úy cũng không rõ, cô ấy chỉ biết có một thời gian bản thân đã từ bỏ, chỉ là ngọn lửa ấy không được dập tắt hoàn toàn, một câu nói, một ánh mắt của người phụ nữ trước mắt, ngọn lửa đã tắt ấy lại cháy lên.
Hứa Nặc mím chặt môi, rất lâu, lâu tới mức Trì Úy đã muốn từ bỏ, Hứa Nặc mới lên tiếng, "Chị Úy, em từng... lên giường với phụ nữ."
Khuỷu tay Trì Úy đặt trên đầu gối, trượt xuống, khóe miệng cô ấy co rút, đưa tay che đi, "Không phải em... không phải em nói với tôi em sẽ không... thích phụ nữ sao?"
"Chị còn nhớ lúc chúng ta vừa quen nhau không? Chị Úy?"
Đương nhiên Trì Úy nhớ, lúc mới quen nhau cũng là khi cô ấy vui vẻ nhất, buổi tối sau khi tan làm, liền bảo Hứa Nặc ở cạnh hai ba tiếng đồng hồ, nói chuyện với bản thân, lúc trêu đùa Hứa Nặc cũng rất vui vẻ, khi hai tay của Hứa Nặc chuyển động trên cơ thể mình, cô ấy rất dễ nảy sinh ý đồ xấu xa, thật ra Trì Úy cũng không nhớ quá rõ những chuyện này, cô ấy không giống Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu là chuyên gia yêu thầm, những người như thế sẽ nhớ rõ màu sắc trang phục của người trong lòng mỗi ngày, thậm chí còn nhớ hình dạng của vòng cổ hay khuyên tai mà lần đầu tiên gặp người trong lòng, sẽ nhớ mỗi câu nói mà người mình thích nói với mình, Trì Úy không phải người như thế, cô ấy từng có rất nhiều bạn gái, nhưng ngay tới sinh nhật của một số người cũng không nhớ rõ, vì căn bản không yêu đương tới sinh nhật người ta đã chia tay, nhưng Trì Úy nhớ Hứa Nặc, cô ấy nhớ Hứa Nặc từng nói, "Người có tiền, cũng có khách nữ tới yêu cầu bọn em phục vụ, cũng có khách nữ yêu cầu em như thế."
Lúc đó, Trì Úy chỉ nhớ bản thân tiếp tục gạn hỏi Hứa Nặc có phản cảm với đồng tính luyến ái hay không, mà hoàn toàn quên mất thật sự có khách nữ đã yêu cầu Hứa Nặc như thế hay không, Hứa Nặc lại đồng ý?
Trì Úy cảm thấy huyệt thái dương căng chặt, cảm giác hiện tại nếu lấy ngón tay búng vào, nó sẽ nổ tung, ban nãy Hứa nặc nói cái gì? Em ấy từng lên giường với phụ nữ?
Hứa Nặc tiếp tục nói, đây từng là bí mật mà bản thân nghĩ rằng sẽ giữ chặt trong lòng, không cho ai biết, tình cảm chỉ có bản thân mới công nhận, Hứa Nặc nghĩ rằng sẽ mãi chôn chặt, đợi tới khi cô chết đi, cũng chôn vùi theo cơ thể, "Mỗi ngày đều chờ đợi chị ta tới, cũng không có tinh thần phục vụ khách hàng khác, ngay cả bản thân em, cũng cho rằng đã yêu chị ta, nhưng không ngờ, chỉ là đồ chơi của người có tiền mà thôi."
Da đầu trên đỉnh đầu của Trì Úy tê dại, cũng coi như đã hiểu, thì ra trước đây đã gặp phải một người phụ nữ vô cùng cặn bã.
"Cho nên em không tin phụ nữ với phụ nữ có tình yêu chân thật sao? Nghiêm túc ở bên nhau?" Trì Úy hỏi.
Hứa Nặc có chút mệt, ngẩng đầu lên, đúng thế, sao cô dám tin chứ.
Trì Úy đứng dậy đi tới cạnh Hứa Nặc, cô ấy có chút ngạc nhiên, che miệng lại, lại không biết nên nói gì, chỉ là lúc này rất muốn hút thuốc mà thôi, Trì Úy chầm chậm ngồi xổm xuống, ngồi trước mặt Hứa Nặc, "Vậy hiện tại em còn thích người phụ nữ lúc trước không?"
Hứa Nặc không chút do dự lắc đầu.
"Vậy em có thích tôi không?" Trì Úy chầm chậm nâng mặt cô lên, "Em cũng có chút thích tôi? Đúng không? Nếu không, em sẽ không tặng quà cho tôi, cũng sẽ không cố ý chạy tới Trùng Khánh thăm tôi. Từ lúc chúng ta quen nhau, em cũng nói, em không ghét tôi."
Vành mắt Hứa nặc ươn ướt, yết hầu có chút nghẹn ngào ngẩng đầu nói, "Trước giờ em chưa từng ghét chị."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- bình luận