Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại - Chương 52: Kiếp trước (5)
Chương trước- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2: Hòn ngọc quý
- Chương 3: Đòi mạng
- Chương 4: Di tình
- Chương 5: Sai chỗ
- Chương 6: Thiên cơ
- Chương 7: Ngắm hoa
- Chương 8: Hoa sen
- Chương 9: Ám vệ
- Chương 10: Kỳ linh
- Chương 11: Ăn mày
- Chương 12: Chế hương
- Chương 13: Tóc đen
- Chương 14: Ức hiếp
- Chương 15: Dục niệm
- Chương 16: Vị hôn phu
- Chương 17: Phóng hỏa
- Chương 18: Trâm ngọc
- Chương 19: Lừa người
- Chương 20: Ham mê nữ sắc
- Chương 21: Rắn rết
- Chương 22: Quay về
- Chương 23: Uyên ương
- Chương 24: Đền mạng
- Chương 25: Cầu tình
- Chương 26: Vui mừng
- Chương 27: Thanh Loan
- Chương 28: Khoét tim
- Chương 29: Trêu chọc
- Chương 30: Trả lại
- Chương 31: Làm bạn với quân
- Chương 32: Làm bạn với cọp
- Chương 33: Niên thiếu
- Chương 34: Tâm bệnh
- Chương 35: Dẫn Tai
- Chương 36: Thiện ác
- Chương 37: Khinh thường phụ bạc
- Chương 38: Đàn sai
- Chương 39: Vui mừng
- Chương 40: Kết tóc
- Chương 41: Cầm ngọc
- Chương 42: Tuyết trên cành cây
- Chương 43: Cảnh trong giấc mơ (1)
- Chương 44: Cảnh trong mơ (H)
- Chương 45: Nữ thần
- Chương 46: Roi đỏ
- Chương 47: Ngôi mộ cổ
- Chương 48: Kiếp trước
- Chương 49: Kiếp trước (2)
- Chương 50: Kiếp trước (3)
- Chương 51: Kiếp Trước (4)
- Chương 52: Kiếp trước (5)
- Chương 53: Kiếp trước (6)
- Chương 54: Kiếp trước (7)
- Chương 55: Kiếp trước (8)
- Chương 56: Kiếp trước (9)
- Chương 57: Kiếp trước (10)
- Chương 58: Kiếp trước (11)
- Chương 59: Kiếp trước (12)
- Chương 60: Kiếp trước (13)
- Chương 61: Kiếp trước (14)
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Kiếp trước (17)
- Chương 65: Kết thúc kiếp trước (1)
- Chương 66: Kết thúc kiếp trước (2)
- Chương 67: Đối mặt với cái chết
- Chương 68: Rụt rè
- Chương 69: Thân thế
- Chương 70: Mị dược
- Chương 71: Nũng nịu (H)
- Chương 72: Vỗ về an ủi
- Chương 73: Kim ốc tàng kiều
- Chương 74: Hồng nhan họa thủy
- Chương 75: Giàu có
- Chương 76: Hạnh phúc
- Chương 77: Cấm túc
- Chương 78: Ý đồ Khác
- Chương 79: Bệnh nặng
- Chương 80: Vô tâm
- Chương 81: Hung thủ
- Chương 82: Báo thù
- Chương 83: Vong tình
- Chương 84: Vu cổ
- Chương 85: Phản phệ
- Chương 86: Nhận lỗi
- Chương 87: Tranh cãi
- Chương 88: Sống bàn tay
- Chương 89: Số phận
- Chương 90: Mười kiếp
- Chương 91: Viên mãn
- Chương 92: Đại kết cục
- Chương 93: Ngoại truyện 1
- Chương 94: Phiên ngoại 2
- Chương 95: Phiên ngoại 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại
Chương 52: Kiếp trước (5)
Đêm trước ngày đại hôn, Quan Linh nằm ở giữa giường hoa lê, mở to hai mắt đếm những cánh hoa mộc lan thêu trên màn lụa thượng hạng. Nàng biết hiện tại bản thân nên sớm nhắm mắt và ngủ thật yên giấc, nếu không ngày mai quầng mắt nàng sẽ thâm đen, Thẩm Giới nhìn thấy chắc chắn sẽ lại cười nhạo nàng.
Nàng lăn qua lộn lại, trằn trọc mãi nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại còn đánh thức bốn nha hoàn gác đêm cho nàng. Trước đây vì tính tình nàng kỳ quái, nên chỉ có Lục Châu đến từ Tây Cương được hầu hạ bên cạnh nàng. Sau khi nàng trở thành đại tiểu thư phủ Thừa tướng thì những người hầu hạ nàng tăng lên không ít.
Đại nha hoàn của Ninh Gia, Hồng Phỉ sau khi nghe thấy tiếng động vội vàng ngồi dậy từ giường gỗ, thắp đèn cầm quạt, một bên sai người bưng tới một chén chè hạt sen nấm tuyết giúp an thần, một bên cẩn thận phục vụ Quan Linh uống.
Quan Linh uống được nửa chén thì nằm xuống một lần nữa, đang cố gắng đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên nghe được có người thấp giọng gõ cửa: "Tiểu thư, người ngủ chưa, lão phu nhân muốn gọi tiểu thư qua bên đó."
Nàng vội vàng đứng dậy, mặc quần áo, đi theo bên cạnh nha hoàn của Ninh lão phu nhân đến Phật tịnh xá ở phủ Thừa tướng, nơi Ninh lão phu nhân lễ phật tụng kinh hàng ngày.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên lặng, trong tịnh xá ánh nến sáng rực. Ninh lão phu nhân chắp tay quỳ trước tượng Quan m với vẻ mặt thành kính, khi nhìn thấy Quan Linh đi tới, bà bảo nàng quỳ trên đệm và cầu phúc chung với mình.
Quan Linh quỳ xuống dập đầu, Ninh lão phu nhân từ từ đứng dậy, chăm chú nhìn bóng lưng của đứa cháu gái sắp được gả vào Vương phủ, trong lòng vô cùng u sầu, nhớ lại thời gian đã trải qua.
Ninh lão phu nhân nhớ tới cảnh Ninh Chân thành thân vào mười mấy năm trước, bà không nhịn được rơi nước mắt, trong lòng đau xót. Khi đó, con gái bà còn rất trẻ và đẹp, mặt tựa phù dung. Vì đồng ý với mong muốn của con gái, lão phu nhân mặc kệ sự phản đối của mọi người trong Ninh phủ, chính mình làm chủ gả Ninh Chân cho nam tử mà nàng ấy thích.
Bà hy vọng bọn họ cùng nhau già đi, bạc đầu giai lão, lại chưa từng nghĩ đến Hoàng đế sẽ giáng chức Quan gia, vài năm sau thì nghe tin Ninh Chân bệnh chết ở biên cương.
Tim lão phu nhân như bị dao cắt, vô cùng đau đớn nắm lấy tay Quan Ninh dạy bảo: "Bản thân là người đứng đầu gia tộc, ta gả hài tử của mình vào hoàng thất, không thể không hy vọng ngươi phụng dưỡng tổ tông, mang đến vinh quang cho gia tộc..."
Quan Linh gật đầu: "Linh nhi hiểu."
"Gia nhi." Ninh lão phu nhân nghiêm túc sửa lại: "Linh nhi muội muội của con bây giờ đang bàn tính hôn sự với Lục tướng quân."
Nét mặt Quan Linh cứng đờ, nhưng rất nhanh dịu lại, trên môi nở nụ cười: "Như vậy thật tốt, nàng ấy cuối cùng cũng có thể gả cho nam tử mà mình thích."
Ninh lão phu nhân thở dài: " Lục tiểu tướng quân hình như không có ý đó..."
Dần dần, bà cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng bị kéo xa, ánh mắt nhìn về phía người trước mặt: "Tổ mẫu không phải có ý định bắt ngươi lợi dụng quyền lực của Vương gia để vực dạy gia tộc, đây cũng không phải tâm nguyện ấp ủ từ lâu của tổ mẫu."
Quan Linh ngẩng đầu, có chút tò mò nhìn Ninh lão phu nhân hỏi: "Tổ mẫu muốn Linh Nhi làm điều gì?"
"Sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi." Lão phu nhân cũng không nghiêm khắc sửa lại lời nói của nàng, mà là run rẩy vươn ngón tay vuốt ve gương mặt rất giống với Ninh Chân, ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc nói: "Tương lai làm Hoàng đế, đến lúc đó tất nhiên sẽ có tam cung lục viện, thê thiếp thành đàn. Tổ mẫu không hy vọng ngươi được thiên hạ kính trọng chỉ mong ngươi đừng tự ái và chán nản. Cả đời nữ tử đều bị trói buộc bởi quá nhiều thứ, không thể chỉ sống vì tình yêu của phu quân, ngươi hiểu chứ?"
Quan Linh thật ra cũng không để ý lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Nhớ tới Phó phu nhân, trong lòng tràn ngập tức giận, cố ý chảy nước mắt nói: "Linh Nhi cho rằng ban đêm ngài gọi Linh nhi tới đây là giống như cữu cữu dặn dò ta ở Vương phủ cẩn thận một chút, bảo ta không thể để lộ thân phận thật, gây họa ngập đầu cho gia tộc. Nếu như có người phát hiện, để không làm liên lụy đến ngoại tổ thì Linh Nhi chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội...."
"Đừng nghe cữu cữu của ngươi nói bậy, nếu như hoàng thượng muốn diệt trừ Ninh gia, thì cho dù tất cả mọi người đều trung thành và tận tâm, Hoàng thượng vẫn có thể vu oan giá họa cho chúng ta, lúc đó thì làm sao có thể tránh được? Còn nếu Hoàng thượng muốn giữ lại Ninh gia thì dù ngươi có phạm vào tội khi quân hay tội ác tày trời thì Hoàng thượng cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Nếu thiên tử để cho con hắn cưới nữ nhi của gia tộc ta, chứng tỏ hắn còn cần sự kiềm chế chế lẫn nhau giữa các gia tộc, nâng đỡ một bên để dùng chính sự nâng đỡ đó để đả kích một bên khác. Ví dụ như mấy năm gần đây Tiết gia rất được coi trọng, còn có nhà ngoại của Tâm Vương Phi..."
Hai vị trưởng lão của Ninh gia hiểu rõ hơn ai hết, thứ mà tất cả các thế gia vọng tộc gặp phải đều là sự tàn khốc của một vị Hoàng đế bạo ngược. Vì vậy, khi hôn sự của Quan Linh được ban xuống thì Ninh gia đã xác định, Ninh thừa tướng lập tức dâng tấu xin Hoàng thượng cáo lão về quê, mặt ngoài là về quê dưỡng bệnh nhưng thực tế là về sống nơi rừng núi để tránh tai họa.
"Nhưng Hoàng thượng không làm gì đối với gia tộc nhưng cũng không có nghĩa sẽ không làm gì ngươi, ngươi vẫn phải thật cẩn thận, ngày mai sau khi thành thân, gia gia ngươi sẽ xử lý mọi việc còn lại, những người biết chuyện này đều phải cảm ơn ngươi." Ninh lão phu nhân nắm lấy tay Quan Linh, ánh mắt từ bi mà thương xót nhìn về phía tượng phật Quan m phía sau: "Nếu như thật sự có một ngày nào đó xảy ra chuyện không may, gia tộc bị liên lụy, ta không thể bảo vệ ngươi trước mặt Hoàng thượng, chỉ mong...tiểu vương gia sẽ bảo vệ ngươi."
Nàng lăn qua lộn lại, trằn trọc mãi nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại còn đánh thức bốn nha hoàn gác đêm cho nàng. Trước đây vì tính tình nàng kỳ quái, nên chỉ có Lục Châu đến từ Tây Cương được hầu hạ bên cạnh nàng. Sau khi nàng trở thành đại tiểu thư phủ Thừa tướng thì những người hầu hạ nàng tăng lên không ít.
Đại nha hoàn của Ninh Gia, Hồng Phỉ sau khi nghe thấy tiếng động vội vàng ngồi dậy từ giường gỗ, thắp đèn cầm quạt, một bên sai người bưng tới một chén chè hạt sen nấm tuyết giúp an thần, một bên cẩn thận phục vụ Quan Linh uống.
Quan Linh uống được nửa chén thì nằm xuống một lần nữa, đang cố gắng đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên nghe được có người thấp giọng gõ cửa: "Tiểu thư, người ngủ chưa, lão phu nhân muốn gọi tiểu thư qua bên đó."
Nàng vội vàng đứng dậy, mặc quần áo, đi theo bên cạnh nha hoàn của Ninh lão phu nhân đến Phật tịnh xá ở phủ Thừa tướng, nơi Ninh lão phu nhân lễ phật tụng kinh hàng ngày.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên lặng, trong tịnh xá ánh nến sáng rực. Ninh lão phu nhân chắp tay quỳ trước tượng Quan m với vẻ mặt thành kính, khi nhìn thấy Quan Linh đi tới, bà bảo nàng quỳ trên đệm và cầu phúc chung với mình.
Quan Linh quỳ xuống dập đầu, Ninh lão phu nhân từ từ đứng dậy, chăm chú nhìn bóng lưng của đứa cháu gái sắp được gả vào Vương phủ, trong lòng vô cùng u sầu, nhớ lại thời gian đã trải qua.
Ninh lão phu nhân nhớ tới cảnh Ninh Chân thành thân vào mười mấy năm trước, bà không nhịn được rơi nước mắt, trong lòng đau xót. Khi đó, con gái bà còn rất trẻ và đẹp, mặt tựa phù dung. Vì đồng ý với mong muốn của con gái, lão phu nhân mặc kệ sự phản đối của mọi người trong Ninh phủ, chính mình làm chủ gả Ninh Chân cho nam tử mà nàng ấy thích.
Bà hy vọng bọn họ cùng nhau già đi, bạc đầu giai lão, lại chưa từng nghĩ đến Hoàng đế sẽ giáng chức Quan gia, vài năm sau thì nghe tin Ninh Chân bệnh chết ở biên cương.
Tim lão phu nhân như bị dao cắt, vô cùng đau đớn nắm lấy tay Quan Ninh dạy bảo: "Bản thân là người đứng đầu gia tộc, ta gả hài tử của mình vào hoàng thất, không thể không hy vọng ngươi phụng dưỡng tổ tông, mang đến vinh quang cho gia tộc..."
Quan Linh gật đầu: "Linh nhi hiểu."
"Gia nhi." Ninh lão phu nhân nghiêm túc sửa lại: "Linh nhi muội muội của con bây giờ đang bàn tính hôn sự với Lục tướng quân."
Nét mặt Quan Linh cứng đờ, nhưng rất nhanh dịu lại, trên môi nở nụ cười: "Như vậy thật tốt, nàng ấy cuối cùng cũng có thể gả cho nam tử mà mình thích."
Ninh lão phu nhân thở dài: " Lục tiểu tướng quân hình như không có ý đó..."
Dần dần, bà cảm thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng bị kéo xa, ánh mắt nhìn về phía người trước mặt: "Tổ mẫu không phải có ý định bắt ngươi lợi dụng quyền lực của Vương gia để vực dạy gia tộc, đây cũng không phải tâm nguyện ấp ủ từ lâu của tổ mẫu."
Quan Linh ngẩng đầu, có chút tò mò nhìn Ninh lão phu nhân hỏi: "Tổ mẫu muốn Linh Nhi làm điều gì?"
"Sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi." Lão phu nhân cũng không nghiêm khắc sửa lại lời nói của nàng, mà là run rẩy vươn ngón tay vuốt ve gương mặt rất giống với Ninh Chân, ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc nói: "Tương lai làm Hoàng đế, đến lúc đó tất nhiên sẽ có tam cung lục viện, thê thiếp thành đàn. Tổ mẫu không hy vọng ngươi được thiên hạ kính trọng chỉ mong ngươi đừng tự ái và chán nản. Cả đời nữ tử đều bị trói buộc bởi quá nhiều thứ, không thể chỉ sống vì tình yêu của phu quân, ngươi hiểu chứ?"
Quan Linh thật ra cũng không để ý lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Nhớ tới Phó phu nhân, trong lòng tràn ngập tức giận, cố ý chảy nước mắt nói: "Linh Nhi cho rằng ban đêm ngài gọi Linh nhi tới đây là giống như cữu cữu dặn dò ta ở Vương phủ cẩn thận một chút, bảo ta không thể để lộ thân phận thật, gây họa ngập đầu cho gia tộc. Nếu như có người phát hiện, để không làm liên lụy đến ngoại tổ thì Linh Nhi chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội...."
"Đừng nghe cữu cữu của ngươi nói bậy, nếu như hoàng thượng muốn diệt trừ Ninh gia, thì cho dù tất cả mọi người đều trung thành và tận tâm, Hoàng thượng vẫn có thể vu oan giá họa cho chúng ta, lúc đó thì làm sao có thể tránh được? Còn nếu Hoàng thượng muốn giữ lại Ninh gia thì dù ngươi có phạm vào tội khi quân hay tội ác tày trời thì Hoàng thượng cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Nếu thiên tử để cho con hắn cưới nữ nhi của gia tộc ta, chứng tỏ hắn còn cần sự kiềm chế chế lẫn nhau giữa các gia tộc, nâng đỡ một bên để dùng chính sự nâng đỡ đó để đả kích một bên khác. Ví dụ như mấy năm gần đây Tiết gia rất được coi trọng, còn có nhà ngoại của Tâm Vương Phi..."
Hai vị trưởng lão của Ninh gia hiểu rõ hơn ai hết, thứ mà tất cả các thế gia vọng tộc gặp phải đều là sự tàn khốc của một vị Hoàng đế bạo ngược. Vì vậy, khi hôn sự của Quan Linh được ban xuống thì Ninh gia đã xác định, Ninh thừa tướng lập tức dâng tấu xin Hoàng thượng cáo lão về quê, mặt ngoài là về quê dưỡng bệnh nhưng thực tế là về sống nơi rừng núi để tránh tai họa.
"Nhưng Hoàng thượng không làm gì đối với gia tộc nhưng cũng không có nghĩa sẽ không làm gì ngươi, ngươi vẫn phải thật cẩn thận, ngày mai sau khi thành thân, gia gia ngươi sẽ xử lý mọi việc còn lại, những người biết chuyện này đều phải cảm ơn ngươi." Ninh lão phu nhân nắm lấy tay Quan Linh, ánh mắt từ bi mà thương xót nhìn về phía tượng phật Quan m phía sau: "Nếu như thật sự có một ngày nào đó xảy ra chuyện không may, gia tộc bị liên lụy, ta không thể bảo vệ ngươi trước mặt Hoàng thượng, chỉ mong...tiểu vương gia sẽ bảo vệ ngươi."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Mở đầu
- Chương 2: Hòn ngọc quý
- Chương 3: Đòi mạng
- Chương 4: Di tình
- Chương 5: Sai chỗ
- Chương 6: Thiên cơ
- Chương 7: Ngắm hoa
- Chương 8: Hoa sen
- Chương 9: Ám vệ
- Chương 10: Kỳ linh
- Chương 11: Ăn mày
- Chương 12: Chế hương
- Chương 13: Tóc đen
- Chương 14: Ức hiếp
- Chương 15: Dục niệm
- Chương 16: Vị hôn phu
- Chương 17: Phóng hỏa
- Chương 18: Trâm ngọc
- Chương 19: Lừa người
- Chương 20: Ham mê nữ sắc
- Chương 21: Rắn rết
- Chương 22: Quay về
- Chương 23: Uyên ương
- Chương 24: Đền mạng
- Chương 25: Cầu tình
- Chương 26: Vui mừng
- Chương 27: Thanh Loan
- Chương 28: Khoét tim
- Chương 29: Trêu chọc
- Chương 30: Trả lại
- Chương 31: Làm bạn với quân
- Chương 32: Làm bạn với cọp
- Chương 33: Niên thiếu
- Chương 34: Tâm bệnh
- Chương 35: Dẫn Tai
- Chương 36: Thiện ác
- Chương 37: Khinh thường phụ bạc
- Chương 38: Đàn sai
- Chương 39: Vui mừng
- Chương 40: Kết tóc
- Chương 41: Cầm ngọc
- Chương 42: Tuyết trên cành cây
- Chương 43: Cảnh trong giấc mơ (1)
- Chương 44: Cảnh trong mơ (H)
- Chương 45: Nữ thần
- Chương 46: Roi đỏ
- Chương 47: Ngôi mộ cổ
- Chương 48: Kiếp trước
- Chương 49: Kiếp trước (2)
- Chương 50: Kiếp trước (3)
- Chương 51: Kiếp Trước (4)
- Chương 52: Kiếp trước (5)
- Chương 53: Kiếp trước (6)
- Chương 54: Kiếp trước (7)
- Chương 55: Kiếp trước (8)
- Chương 56: Kiếp trước (9)
- Chương 57: Kiếp trước (10)
- Chương 58: Kiếp trước (11)
- Chương 59: Kiếp trước (12)
- Chương 60: Kiếp trước (13)
- Chương 61: Kiếp trước (14)
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Kiếp trước (17)
- Chương 65: Kết thúc kiếp trước (1)
- Chương 66: Kết thúc kiếp trước (2)
- Chương 67: Đối mặt với cái chết
- Chương 68: Rụt rè
- Chương 69: Thân thế
- Chương 70: Mị dược
- Chương 71: Nũng nịu (H)
- Chương 72: Vỗ về an ủi
- Chương 73: Kim ốc tàng kiều
- Chương 74: Hồng nhan họa thủy
- Chương 75: Giàu có
- Chương 76: Hạnh phúc
- Chương 77: Cấm túc
- Chương 78: Ý đồ Khác
- Chương 79: Bệnh nặng
- Chương 80: Vô tâm
- Chương 81: Hung thủ
- Chương 82: Báo thù
- Chương 83: Vong tình
- Chương 84: Vu cổ
- Chương 85: Phản phệ
- Chương 86: Nhận lỗi
- Chương 87: Tranh cãi
- Chương 88: Sống bàn tay
- Chương 89: Số phận
- Chương 90: Mười kiếp
- Chương 91: Viên mãn
- Chương 92: Đại kết cục
- Chương 93: Ngoại truyện 1
- Chương 94: Phiên ngoại 2
- Chương 95: Phiên ngoại 3
- bình luận