Nhất Phẩm Phong Lưu - Chương 240: Đêm trên đảo
Chương trước- Chương 1: Con lừa ngốc đặc biệt
- Chương 2: Lái xe xe cứu thương
- Chương 3: Tai nạn xe cộ
- Chương 4: Cô gái có bím tóc đuôi ngựa
- Chương 5: Chuyện cũ
- Chương 6: Mạt Pháp Tả Đạo Lục
- Chương 7: Trinh thám
- Chương 8: Lái xe gây tai nạn và nhân chứng
- Chương 9: Chàng thanh niên, nên đổi công việc đi
- Chương 10: Biệt thự Công viên Sâm Lâm
- Chương 11: Gõ tâm linh
- Chương 12: Pháp lữ tài
- Chương 13: Cam Lam
- Chương 14: Tin tức
- Chương 15: Phỏng vấn
- Chương 16: Ký hợp đồng
- Chương 17: Vụ đầu tiên
- Chương 18: Nhóm người thanh niên
- Chương 19: Bùa âm dương tụ khí
- Chương 20: Tôi ném bọn trẻ đó ra giếng rồi
- Chương 21: Trinh thám đơn giản
- Chương 22: Mê giải mã bức tranh
- Chương 23: Tôi muốn đi cùng cậu
- Chương 24: Giờ gặp ma quỷ
- Chương 25: Nhà giàu có ân oán
- Chương 26: Chỉ lấy ba trăm
- Chương 27: Dọa sợ
- Chương 28: Biến cố tái diễn
- Chương 29: Đánh cược
- Chương 30: Tôi là Hoàng Hà
- Chương 31: Âm mưu và phản bội
- Chương 32: ba mươi vạn
- Chương 33: Điểm huyệt
- Chương 34: Cám ơn anh!
- Chương 35: Bắt đầu
- Chương 36: Công ty làm vườn Tam Diệp
- Chương 37: Người cha
- Chương 38: Xe cũ màu trắng
- Chương 39: Những vị khách từ Tam Giác Đen
- Chương 40: Đại khủng bố xé áo khoác tao nhã
- Chương 41: Đống hỗn độn
- Chương 42: Sâu độc
- Chương 43: Toàn bộ đều chết hết?
- Chương 44: Bảo vệ
- Chương 45: Thời kì đặc biệt, đối đãi đặc biệt
- Chương 46: Tình huống đột phát
- Chương 47: Nhân quả
- Chương 48: Trên đỉnh cao ốc
- Chương 49: 18 tầng
- Chương 50: Hành động bắt đầu
- Chương 51: Tâm tư của Đỗ Tiểu Âm
- Chương 52: Anh hùng cái thế
- Chương 53: Thời khắc cuối cùng
- Chương 54: Nhân quả giải quyết, hiểu rõ ý niệm trong đầu
- Chương 55: Tổ điều tra
- Chương 56: Ăn nôn ra
- Chương 57: Thế giới mới mỹ lệ
- Chương 58: Tên phản đồ mắt to, mày rậm
- Chương 59: hiệu ứng video mang đến
- Chương 60: Già rồi mà còn khôn ba năm dại 1 giờ
- Chương 61: Không cẩn thận thành Thần Côn
- Chương 62: Tự có dự tính
- Chương 63: Ngọc bội hình cán chương
- Chương 64: Lấy một để một
- Chương 65: Gột rửa bụi trần
- Chương 66: Quả nhiên thần kỳ
- Chương 67: Làm việc thế này là sở trường của ta
- Chương 68: Lốc xoáy
- Chương 69: Mạc Sầu
- Chương 70: Phạt ngươi ba ngày không được nói
- Chương 71: Ngưng kết tâm nhãn
- Chương 72: Mục tiêu cuối cùng
- Chương 73: Biển vàng dày đặc
- Chương 74: Mai Tam Đỉnh
- Chương 75: Tâm tư rung động
- Chương 76: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 77: Tranh trong tranh
- Chương 78: Ảo thuật
- Chương 79: Sao phải thiệt vậy?
- Chương 80: Người già thành tinh
- Chương 81: Cô
- Chương 82: Cắt tóc
- Chương 83: Có hứng thú xem mặt không
- Chương 84: Quái vật?
- Chương 85: Bệnh quái ác
- Chương 86: Bảy phần nắm chắc
- Chương 87: Con ma nghiện xem TV
- Chương 88: Lễ vật
- Chương 89: Gần mực thì đen
- Chương 90: Xin chào đại sư!
- Chương 91: Đại sư tái kiến
- Chương 92: Ông chủ mới và cô trợ lý
- Chương 93: Việc ngoài ý muốn
- Chương 94: Mộ phần công chúa
- Chương 95: Ngã dục phong cuồng
- Chương 96: Tin vui sơn cước
- Chương 97: Khuê nữ của Long Vương
- Chương 98: Xung đột ngoài ý muốn
- Chương 99: biến chuyển bất ngờ
- Chương 100: Chủ nhân thực sự
- Chương 101: Phe cánh
- Chương 102: quan tâm sẽ bị loạn và thờ ơ
- Chương 103: Thôn tây
- Chương 104: Bóng đêm thâm trầm
- Chương 105: Thiếu niên bị đóng đinh trên tường
- Chương 106: Chút kiêu ngạo hèn mọn
- Chương 107: Lời mời của Triệu Việt
- Chương 108: Ngựa chết mà làm như ngựa sống
- Chương 109: Tôi tặng nó cho anh sao?
- Chương 110: Ngọn nguồn
- Chương 111: Hậu quả của việc làm bậy
- Chương 112: Chú Mã
- Chương 113: Hoài nghi
- Chương 114: Tang lễ điên cuồng
- Chương 115: Người chứng kiến tang lễ
- Chương 116: Cô thân phó hiểm
- Chương 117: Mộng má lúm đồng tiền
- Chương 118: Quấn quanh cả đời
- Chương 119: Bữa tối
- Chương 120: Đồ háo sắc
- Chương 121: Cô gái không chân
- Chương 122: Phiến đá trong hồ nước
- Chương 123: Họ Vương mua hàng lậu
- Chương 124: Nửa công nửa tư
- Chương 125: Cấu kiện kim loại
- Chương 126: Nhân họa
- Chương 127: Tình cờ gặp gỡ
- Chương 128: Hợp tác
- Chương 129: Dấu vết rõ ràng
- Chương 130: Ít nhất hắn không biết đẻ con
- Chương 131: Công nhân siêng năng
- Chương 132: Đã lâu không gặp
- Chương 133: Bao vây trong màn đêm
- Chương 134: Sách đơn
- Chương 135: Chị chơi trò quyến rũ
- Chương 136: Đáp án
- Chương 137: Cô gái không lớn được
- Chương 138: 10 năm tụng kinh
- Chương 139: Mười lăm năm chờ đợi - Chết yểu!
- Chương 140: Quan mới nhậm chức phải lấy uy
- Chương 141: Hủy hợp đồng
- Chương 142: Chuyện này không theo hắn được
- Chương 143: Có hẹn trước không?
- Chương 144: Anh nhận nhầm người rồi
- Chương 145: Tôn Minh Viễn
- Chương 146: Bát Khổ
- Chương 147: Mạc Ngôn – người vơ vét tài sản
- Chương 148: thu hoạch ngoài tưởng tượng
- Chương 149: Cuộc gặp bất ngờ trong núi
- Chương 150: Gia thế
- Chương 151: Ngộ đạo - Khuyên dạy
- Chương 152: Ác nhân có ác nhân trị
- Chương 153: Vốn dĩ là một tiểu câm
- Chương 154: Vân La
- Chương 155: Truyền bí quyết
- Chương 156: Vĩnh viễn không quay đầu trở lại
- Chương 157: Là ai cởi quần áo của tôi?
- Chương 158: Trận thành
- Chương 159: Minh Viên
- Chương 160: Ngẫu nhiên gặp Cừu Vãn Tình
- Chương 161: Điều tra
- Chương 162: Triệu tập
- Chương 163: Tình hình dịch bệnh
- Chương 164: Giáo dục gia đình
- Chương 165: Đến nhà xin giúp đỡ
- Chương 166: Chuyển biến đột ngột
- Chương 167: Tiếng súng
- Chương 168: Trúng đạn
- Chương 169: Virus ẩn hình
- Chương 170: Tâm huyết dâng trào
- Chương 171: Chỉ biết nói, không biết làm
- Chương 172: Lẻn vào khu vực màu đỏ
- Chương 173: Không đánh không chịu hợp tác
- Chương 174: Lần đầu tiên suy giảm
- Chương 175: Anh hùng cứu mạng
- Chương 176: Tại sao lại có sự khác thường đó?
- Chương 177: Ngón tay có ma lực
- Chương 178: Người thầy thuốc cao tay
- Chương 179: Cảm tạ trời đất
- Chương 180: Ám sát
- Chương 181: Hồi hộp
- Chương 182: Đào thoát
- Chương 183: Bày tỏ thái độ
- Chương 184: Trị liệu
- Chương 185: Hậu quả
- Chương 186: Ngũ sắc
- Chương 187: Đại chân dài
- Chương 188: Quấy rầy
- Chương 189: Khiêu khích
- Chương 190: Thẻ kim cương
- Chương 191: Chất nước quỷ dị
- Chương 192: Làm gì có vấn đề
- Chương 193: Hóa ra là cao nhân
- Chương 194: Sự khó xử của Tô Cận
- Chương 195: Không cần phải giả thần giả quỷ
- Chương 196
- Chương 197: Đêm hôm khuya khoắt
- Chương 198: Thủ đoạn khó lường
- Chương 199: Tìm bảo bối
- Chương 200: hồn kiếm dị biến
- Chương 201: Rạng sáng
- Chương 202: Kiếp nạn của tu sĩ
- Chương 203: Tô Cận răng vẩu
- Chương 204: Châm ngòi ly gián
- Chương 205: Gặp lại Thi Sát
- Chương 206: Đàn mèo trên phố
- Chương 207: Thu làm hộ pháp
- Chương 208: Đồng ý hợp tác
- Chương 209: Vào tròng
- Chương 210: Muốn đến trường học
- Chương 211: Nhà của Tôn lão
- Chương 212: Lòng có đại yêu tứ có con người mới
- Chương 213: Ta biết ngươi chính là hung thủ
- Chương 214: Trả đũa
- Chương 215: Nghi thức gọi hồn
- Chương 216: Không thể như thế
- Chương 217: Sụp đổ
- Chương 218: Kết cục bất ngờ
- Chương 219: Không làm việc không lấy tiền
- Chương 220: Lên đường
- Chương 221: Hậu duệ Đạo Môn
- Chương 222: Anh thiếu tôi một lời giải thích
- Chương 223: Phong Tình
- Chương 224: Dạ đàm
- Chương 225: Xem triển lãm
- Chương 226: Tiểu ni cô và tay sai
- Chương 227: Một công đôi việc
- Chương 228: Đêm thần kì
- Chương 229: Trông chừng
- Chương 230: Cảnh giới chi phân
- Chương 231: Thế giới phía sau cánh cửa
- Chương 232: Vân La giết người
- Chương 233: Lăng mộ
- Chương 234: Mạc Sầu mất tích
- Chương 235: Xác chết không đầu
- Chương 236: Quy nhất giáo
- Chương 237: Không có manh mối
- Chương 238: Lại có hi vọng
- Chương 239: Tới đích
- Chương 240: Đêm trên đảo
- Chương 241: U hồn hiện ra
- Chương 242
- Chương 243: Đại Ma Vương
- Chương 244: Không phải người
- Chương 245: Tai bay vạ gió
- Chương 246: Sơn cốc
- Chương 247: Lão gia, ngài đã tới
- Chương 248: Chết đi sống lại
- Chương 249: Đỗ Khuyết là “người tốt”
- Chương 250: Oán niệm
- Chương 251: Truyền thuyết
- Chương 252: Dị biến trong động
- Chương 253: Ba lý do
- Chương 254: Thương lượng
- Chương 255: Nói về yêu ma
- Chương 256: Đích thân ra trận
- Chương 257: Lối vào
- Chương 258: Mã gia yến
- Chương 259: Lại thấy sâu độc
- Chương 260: Miêu Yêu
- Chương 261: Núi Hồ Lô dưới bóng đêm
- Chương 262: Sương mù nổi lên
- Chương 263: Mất dấu toàn bộ
- Chương 264: Sương mù, ảo giác
- Chương 265: Âm thanh ma quái trong núi
- Chương 266: Tự mình vạch trần
- Chương 267: Nhìn không thấy người nhà
- Chương 268: Tìm kiếm đáy đầm
- Chương 269: Đắc thủ
- Chương 270: Theo dõi
- Chương 271: Đánh người trong nội bộ
- Chương 272: Xin đi cùng chúng tôi một chuyến
- Chương 273: Tôi muốn hai cái chân của hắn
- Chương 274: Giáo sư biến thái
- Chương 275: Gặp nhau lần thứ 3
- Chương 276: Người quen cũ
- Chương 277: Quyết định của Hắc Miêu
- Chương 278: Không công bằng
- Chương 279: Ma niệm nhập thân
- Chương 280: Phong ấn
- Chương 281: Chuyện cũ ở Đạo cung
- Chương 282: Ôm đùi
- Chương 283: Lạt mềm buộc chặt
- Chương 284: Sơn Nguyệt Mộc Cận
- Chương 285: Hung án vườn trường
- Chương 286: Ván bài
- Chương 287: Điều tra bước
- Chương 288: Múa rìu qua mắt thợ
- Chương 289: Cảm giác yên tâm
- Chương 290: Liên minh hiệp khách
- Chương 291: Lần đánh giá thứ hai
- Chương 292: Tiếp cận đánh giá
- Chương 293: Làm theo kế hoạch
- Chương 294: Địa trận
- Chương 295: Du lịch đêm
- Chương 296: Thầy giáo Uông
- Chương 297: Người tung kẻ
- Chương 298: Manh mối
- Chương 299: Người có đức
- Chương 300: Thăm dò
- Chương 301: Tàn tháp
- Chương 302: Cơ duyên đến?
- Chương 303: Tôi không ngốc như vậy
- Chương 304: Lam tiên sinh
- Chương 305: Tên lâu la
- Chương 306: Trêu chọc không nổi người nào đó
- Chương 307: Kế hoạch câu cá
- Chương 308: Phía trong Tàn tháp
- Chương 309: Dò thám
- Chương 310: Bụi cây mũi tên
- Chương 311: Dây dị biến
- Chương 312: Trời sập thì đã có người gánh vác
- Chương 313: Hình ảnh ngoài tháp
- Chương 314: Mạc Ngôn giả
- Chương 315: Biến ảo
- Chương 316: Tội ác tày trời
- Chương 317: Mượn một giọt máu
- Chương 318: Nữ nhân của ngươi
- Chương 319: Nguồn gốc Lưỡng giới thạch
- Chương 320: Yêu khí ngút trời
- Chương 321: Trùng phùng
- Chương 322: Thực ra ta là người tốt
- Chương 323: Cổ Hòe
- Chương 324: Cổ Hòe (2)
- Chương 325: Trốn?
- Chương 326: Người đàn ông quỷ dị
- Chương 327: Ỷ lại
- Chương 328: Hắn là đồ ngốc
- Chương 329: Ta là Uy Chấn Thiên
- Chương 330: Nhận ngươi là chủ nhân
- Chương 331: Người ngốc nhiều dữ dội
- Chương 332: Hỗn loạn
- Chương 333: Hỗn loạn (2)
- Chương 334: Tương kế tựu kế
- Chương 335: Chó Nhật
- Chương 336: Sơn Nguyệt Đại Nhân thấp thỏm
- Chương 337: Một chút tạo hóa
- Chương 338: Kết án
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhất Phẩm Phong Lưu
Chương 240: Đêm trên đảo
Mạc Sầu không nén nổi hiếu kì liến thoắng hỏi Mạc Ngôn. Hỏi liền hơn mười phút mới dần dần dịu lại, mới xem như đã thỏa trí tò mò.
Cô bĩu môi bảo:
- Lúc trước giá mà chú cũng mang em đi thì tốt biết mấy. Thật không công bằng.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không phải chú không công bằng mà là vì em không có năng khiếu, cái này chẳng phải là anh đã nói với em rồi sao? Được rồi, Mạc Sầu, giờ em hãy nói cho anh biết mấy ngày qua em đã gặp những chuyện gì.
Nghe hỏi thế, Mạc Ngôn thoáng nét lo lắng trên khuôn mặt.
Mạc Ngôn xoa đầu em gái, nhẹ nhàng bảo:
- Yên tâm đi, đồ ngốc. Có anh ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt em đâu.
Mạc Sầu thần sắc lập tức phấn chấn trở lại, gật đầu nói:
- Em biết, anh sẽ bảo vệ em.
Yên lặng một chút, cô sực nhớ tới điều gì, vội thốt lên: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Phải rồi, anh, còn Minh Ngọc nữa! Chúng ta phải nghĩ cách đi cứu Minh Ngọc!
Mạc Ngôn nói:
- Thì em cũng phải nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, anh mới biết đường mà đi cứu cô ấy chứ, phải không?
Mạc Sầu gật đầu nhưng ngay lập tức lại uể oải, nói:
- Thật sự thì em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi trầm ngâm một lát, cô đã bắt đầu thuật lại mọi chuyện gặp phải trong mấy ngày qua.
Sau khi cô cùng Minh Ngọc rời Bắc Kinh. Điểm đến tuy là Uyển Lăng nhưng thực tế hai người đã sớm lên kế hoạch men theo đường bờ biển chơi một chuyến đã đời nên mới vào bến cảng. Hai người đã hẹn với nhị tiểu thư nhà họ Dương là Dương Tử Nhiễm gặp gỡ ở đó. Ba người sau khi gặp mặt lại chuẩn bị tiếp tục lên đường. Nhưng trước lúc xuất phát lại được bạn của Dương Tử Nhiễm mời ra biển du ngoạn.
Mạc Sầu cùng Minh Ngọc đều lớn lên ở đất liền, đều không thể cự tuyệt biển khơi hấp dẫn, vì thế đành lên du thuyền, theo Dương Tử Nhiễm ra khơi.
Hôm đó, nói tóm lại vẫn là cực kì vui, nhưng khi bọn họ chuẩn bị quay về điểm xuất phát thì đột nhiên lại bị mấy chiến thuyền khác vây quanh.
Sau đó, năm sáu người đàn ông đeo mặt nạ tay vác súng ống ngảy lên du thuyền bắt cóc mọi người.
Bọn cướp mày hình như không phải vì tiền bạc mà chỉ là buộc mọi người ném hết túi xách của mình xuống biển. Ngay cả ví tiền, đồ trang sức cũng không hề động.
Nghe đến đó, Mạc Ngôn nói:
- Những người này nói giọng gì vậy? Có đặc thù gì?
Mạc Sầu nói:
- Đều nói tiếng phổ thông, nhưng không lưu loát. Còn đặc thù thì…. Đúng rồi, cái mặt nạ chúng đeo rất kì quái, trắng bệch, ngoại trừ ấn đường có một con chích dựng thẳng ra thì không có bất kì trang sức gì. Miệng, mũi đều không có, rất kì dị.
Mạc Ngôn gật đầu, nói:
- Kể tiếp đi.
Mạc Sầu nói:
- Sau đó, bọn chúng dùng dây thừng buộc tụi em lên du thuyền. phải rồi, lúc đó mắt bọn em bị bịt kín nên không ai rõ chúng sẽ đem bọn em đến chỗ nào. Khi ấy, em cùng Minh Ngọc ở cùng một thuyền, cả hai đứa đều sợ hãi, Minh Ngọc tựa vào người em khóc sướt mướt.
- Chừng nửa giờ sau, bọn em bị đưa lên một chiếc thuyền lớn. Chắc là thuyền đánh cá vì vừa lên thuyền em đã ngửi thấy mùi cá thối hoắc.
- Cứ như vậy. Đại khái cứ cách khoảng vài giờ, bọn em lại bị giải đến một thuyền khác. Khi đó, em đã bị tách khỏi Minh Ngọc. Và em cũng phát hiện ra được một điều là bọn cướp lúc này đã được đổi, không phải là những tên ban đầu. Những tên ban đầu rất kiệm lời, hầu như không nói gì nhưng những tên sau thì lại cực kì tùy tiện.
- Em lơ mơ nghe thấy bọn chúng nói sau khi lên đảo sẽ tiến hành nghi lễ thờ thần, còn nói lần này đồ tế không tồi chút nào, nhất định thần sẽ vừa ý.
- Lúc ấy em rất sợ hãi… may mà có lẽ quanh đấy là biển, mà chúng lại là nữ hải tặc chiếm đa số cho nên bọn chúng cũng không trói chặt hai tay của bọn em. Khoảng một giờ sau, em nghe bọn chúng nói " tới nơi rồi!". sau đó, nghe thấy tiếng sóng vỗ, đoán là đã tới lục địa hoặc đảo.
- Em biết, vật phẩm tế thần mà bọn chúng nhắc tới chính là bọn em. Lúc đó em sợ gần chết, cũng chẳng biết can đảm từ đâu ra, cắn răng nhảy tòm một cái xuống biển, không cần biết mắt đang bị bịt vải đen. Lặn xuống đáy nước liền vội vàng vùng vẫy bơi lên.
- Bơi ra tầm khoảng 20 mét, em mới bỏ tấm vải bịt bắt ra, sau đó liền chứng kiến hàng loạt đạn xẹt qua người trên mặt nước biển.
- Anh, nói ra thật kì lạ. Nhất định là thời Phật phù hộ, nhiều đạn bắn ra tua tủa như vậy mà không một viên nào bắn trúng em.
Nghe đến đó, Mạc Ngôn không nhịn được cười, bảo:
- Đồ ngốc, đấy đâu phải ông trời phù hộ mà là bùa hộ mệnh anh đưa cho em phát huy tác dụng!
Mạc Sầu ngẩn ra, lập tức đưa tay sờ vào lá bùa hộ mệnh đeo trước ngực, kinh ngạc nói:
- Anh, anh nói chính thứ này đã giúp em tránh đạn?
Mạc Ngôn nhìn lá bùa hộ mệnh, giọng chắc nịch:
- Đúng vậy, năng lượng bên trong đã tiêu hao quá nửa. Tính ra, lúc ấy em đã bị ít nhất mười viên đạn bắn trúng!
Mạc Sầu mở to hai mắt, nói:
- Không thể nào? Thứ này đã giúp em chặn được nhiều đạn như vậy sao? Chuyện này cũng lại kì lạ!
Mạc Ngôn cười nói:
- Đây là bùa chú của Đạo gia, tất nhiên phải thần kì rồi.
Mạc Ngôn vừa rồi chỉ một ngón tay thì đã tách rời ra một vách núi. Có kết quả biểu diễn ngay trước mắt, Mạc Sầu lúc này tuy vẫn hoảng nhưng năng lực tiếp nhận thì đã mạnh hơn khá nhiều.
Cô chớp mắt, vội đưa tay ra giật lại bùa hộ mệnh, cẩn thận đeo vào người, hì hì cười bảo:
- Đây chính là bảo bối, em phải cất giấu cẩn thận…
Mạc Ngôn cười bảo:
- Không cần biết là bảo bối gì, đợi sau khi trở về, anh sẽ luyện cho em một cái còn tốt hơn thế.
Mạc sầu tròn mắt nhìn, bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Anh, anh hiện giờ có được tính là đã thành tiên?
Mạc Ngôn cười, xoa nhẹ vào đầu cô em bé bỏng, bảo:
- Hết cơn mê sảng nói năng nhảm nhí hả? Trên đời này khồng có thần, không có tiên, chỉ có người. Đại ca cũng chỉ là tu sĩ.
Dừng lại một chút, nói tiếp:
- Em kể tiếp đi, sau đó em lại gặp những thứ gì?
Mạc Sầu sầu não bảo:
- Sau đó cũng không có gì đáng nói, chỉ là liều mạng bỏ trốn thôi. Bơi ra ngoài cách mấy trăm thước không xa lắm, em nấp sau một khối đá ngầm, kín đáo bơi lên bờ. Sau đó chui vào trong rừng cây, liều mạng chạy. Cũng không biết là bao lâu, đến khi không còn chút sức lực nào mới dám dừng lại lấy hơi. Tóm lại, mấy ngày nay, em đều thục mạng chạy, chỉ đến khi không còn sức lực nữa mới dừng lại ngủ một giấc lấy sức. Cũng may trong rừng có quả nên không bị chết đói.
Mạc Ngôn nghe đến đó, hơi nhíu mày, hỏi:
- Nói như thế, em không hề biết gì về đám người bắt cóc em này. Với chuyện Minh Ngọc bị bắt cũng không rõ đúng không?
Mạc Sầu uể oải gật đầu, bóng nhiên lại nhớ ra cái gì, bảo:
- Phải rồi, chiều hôm qua em trông thấy ở vách núi bên kia có nhiều người đang đuổi theo một cái gì đó. Em đoán là cũng có người đang trốn thoát như em.
Mạc Ngôn gật đầu, không hỏi thêm nữa mà lấy củi bên người nhóm thêm lửa.
Mạc Sầu lại nhớ đến sự an nguy của Minh Ngọc, nói:
- Anh, Minh Ngọc hiện giờ còn không biết thế nào, chúng ta phải nghĩ cách đi cứu cô ấy.
Mạc Ngôn thản nhiên đáp:
- Chuyện đó tính sau.
Giọng điệu của hắn nghe ra có vẻ như không quan tâm lắm, thái độ "sống chết mặc bay". Nhưng sự thật là hắn không lãnh đạm, mà là lo cho Mạc Sầu một mình ở trong rừng.
Còn về đám hải tặc này, và chuyện Minh Ngọc, hắn vẫn để tâm trong lòng.
Lại nói tiếp, Mạc Sầu tuy không gặp tổn thương gì nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói lại có thể coi như không nhìn thấy gì sao? Trên thực tế, từ trước lúc lên đảo, hắn đã hạ định quyết tâm, bất luận sau này có tìm được Mạc Sầu hay không hắn đều sẽ tận tay thu dọn bọn hải tặc này.
Còn về Minh Ngọc, cho dù là nghĩ tới thể diện của Minh gia, hay là xét đến thể diện của phụ thân và Mạc Sầu, hắn đều sẽ dốc sức đi cứu viện.
Nhưng cũng chỉ là dốc gần hết sức thôi.
Ví như lúc này, Mạc Sầu vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, là lúc cần có người nhà che chở, hắn sao có thể tùy tiện rời đi.
- Anh, không được. Nếu chậm trễ phút nào thì Minh Ngọc sẽ gặp nguy hiểm phút đấy.
Mạc Sầu thấy Mạc Ngôn có vẻ hờ hững thì rất là sốt ruột.
Thực tế mà nói, nếu Mạc Ngôn không thể hiện ra năng lượng thần bí này thì Mạc Sầu cũng sẽ không ôm hy vọng. Càng không để Mạc Ngôn liều mạng đi cứu viện người ngoài Mạc gia.
Nhưng rất hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Mạc Ngôn, không những cho Mạc Sầu can đảm mà còn lưu lại cho cô một ít "di chứng".
Hiện giờ, trong mắt Mạc Sầu vị đại ca kia đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn giống như thánh sống, chỉ cần cầu xin, chẳng phải chuyện cứu cô bé Minh Ngọc kia sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Thấy Mạc Sầu sốt ruột, Mạc Ngôn khổ sở bảo:
- Nha đầu ngốc, không phải anh không muốn đi cứu Minh Ngọc mà là lo cô một mình ở chỗ này. Anh đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là đem em an toàn trở về nhà, còn những cái khác, anh không nghĩ tới.
Mạc Sầu trong lòng đột nhiên như có một luồng khí ấm chạy dọc cơ thể. Cô ôm chầm lấy cánh tay Mạc Ngôn, rúc vào vai anh nhẹ nhàng nói:
- Anh, em biết anh thương em nhất.
Mạc Ngôn cười nói:
- Biết là tốt rồi.
Mạc Sầu không phải là cô gái không biết điều. Cô biết là lúc này Mạc Ngôn đang lo lắng cho an nguy của mình mới không chịu rời đi nên thôi không nhắc chuyện cứu Minh Ngọc nữa.
Nhưng ngay lúc đó, trong tiếng mưa gió bỗng nhiên vẳng lại một tiếng kêu thảm thiết.
Mạc Sầu mặt mũi biến sắc, lập tức ngồi dậy, căng thẳng nhìn ra cửa động.
Mạc Ngôn nhíu mày, vỗ nhẹ vai Mạc Sầu nói:
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Mạc Sầu lắc đầu bảo:
- Anh, không phải em sợ mà em thấy âm thanh này rất quen thuộc, hình như là tiếng của Dương Tử Nhiễm.
Cô vừa dứt lời lại một tiếng thét thê lương mơ hồ rít lên trong mưa gió.
- Là Minh Ngọc!
Nghe thấy âm thanh này, Mạc Sầu lập tức bị kích động, nắm vội tay Mạc Ngôn, nói:
- Anh, là Minh Ngọc, là tiếng của Minh Ngọc, cô ấy ở bên ngoài.
Mạc Ngôn sở dĩ không muốn đi tìm kiếm Minh Ngọc là vì lo cho sự an nguy của Mạc Sầu, nhưng giờ cô bé Minh Ngọc này lại tự tìm đến tận cửa, sao hắn có thể không tiện tay cứu lấy cô bé này.
Hắn lập tức đứng dậy, bảo:
- Mạc Sầu, em ngồi đây cẩn thận, để anh đi ra ngoài xem.
Mạc Sầu gật đầu, bảo:
- Anh, anh cũng phải cẩn thận đấy.
Mạc Ngôn cười nói:
- Thứ gây hại cho đại ca em trên đời này còn chưa được sinh ra. Cứ yên tâm!
Dứt lời, hắn ra khỏi hang đá, vòng qua sau núi, hai chân dồn thêm lực, như Dạ Kiêu bước ra khỏi động.
Hắn xoay người tung mình trong không trung. Chân phải chạm nhẹ trên vách đá đựng đứng, có ý chực chờ gió mưa qua núi.
Trên đỉnh núi, trời đất tối đen. Chừng hơn trăm mét đã có vài ngọn đuốc le lói sáng.
Những ngọn đuốc này phát ra từ chỗ rừng cây bên dưới. Nghe vẳng lại có tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng quát mắng, cười cợt.
Mạc Ngôn lập tức ý thức ra con đường phía trước núi.
Rừng rậm vốn dĩ làm gì có đường. Mạc Ngôn không chút do dự vận chuyển chân khí tới dưới chân huyệt Dũng Tuyền, dồn lực bật nhảy, vút lên ngọn cây.
Một giây sau, hắn đã mỉm cười trên một nhánh cây cao vút, thoắt cái lại chuyển cành.
Cứ thế, hắn bay bay băng qua những ngọn cây. Chỉ một lúc sau đã đến phía trên mấy ngọn đuốc.
Đứng trên ngọn cây, hắn lẳng lặng quan sát phía dưới.
Trong rừng cây, năm sáu tên mặc quần áo đen, đeo mặt nạ trắng bệch, vây quanh một đôi nam nữ trói dưới gốc cây đại thụ.
Những người này đúng là kì dị như lời Mạc Sầu mô tả. Ngoại trừ ấn đường ở giữa có một đường chỉ thẳng dựng ở ngoài, các chỗ còn lại đều trơn nhẵn, thoáng nhìn thấy rất cổ quái.
Đôi nam nữ bị trói dưới gốc cổ thụ thật thảm hại. Cô gái đã muốn ngã xuống đất ngất đi, trên mặt đầy bùn đất, không thấy rõ mặt.
Thân hình cô nàng cũng thực nóng bỏng, vòng eo thon gọn, đôi gò bồng đào căng tròn. Hơn nữa y phục cô lúc này lại ướt đẫm, tuy rằng không tới mức trong suốt nhưng cũng làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ mắt người.
Trông thấy dáng vẻ nóng bỏng của cô gái, trong người Mạc Ngôn không khỏi nao nao, trong đầu lập tức hiện ra những lời trước kia Mạc Sầu mô tả Minh Ngọc.
"Tính tình chưa nói được nhưng hình dáng thì bá đạo. Anh gặp là biết ngay."
Quả thực là bá đạo… Mạc Ngôn cười, lắc lắc đầu. Giờ hắn mới hiểu lời nói đùa đầy hàm ý của Mạc Sầu trước kia.
Dưới gốc đại thụ, anh chàng thanh niên kia còn hôn mê hơn Minh Ngọc, tình cảnh càng thê thảm.
Một cánh tay anh ta đã gãy, dưới chân giày không biết đã đi đâu, để lộ hai vết máu loang lổ, bê bết bùn dưới chân.
Trên mặt hắn bầm tím những vết đánh đập, một mắt thậm chí đã không thể mở nổi.
- Xin các người, đừng giết tôi!
- Tôi sẽ trả cho các anh tiền chuộc, cha tôi là một trong mười hai vị tỉ phú của bến cảng này, có thể cho các ông rất nhiều tiền. Một trăm ngàn, năm trăm ngàn… Không, không, chỉ cần các ngươi thả ta, một triệu cũng không thành vấn đề!
Mấy đôi nam nữ trầm mặc kiệm lời, lẳng lặng nhìn như muốn lao vào điên cuồng đâm tên thanh niên.
Tong tay bọn họ không có súng mà là một cây gậy gỗ đầu tua tủa đinh sắt.
- Tên này đã gần lên thiên rồi, có thể đưa về tế thần rồi…
Đột nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ cất giọng khàn khàn nói.
Một người khác gật đầu nói:
- Ý chí tên này quả không tồi. mấy ngày nay, tên này mới là thu hoạch thứ ba. Tốt lắm, ý chí càng mạnh, chết rồi hồn càng khỏe. đợi đến lúc tế thần, mới có thể kích thích cái ác trong hắn…
Ngừng lại một chút, hắn nhìn vào Minh Ngọc đang hôn mê, nói:
- Cô bé này tính sao bây giờ?
Tên đeo mặt nạ mở miệng đầu tiên nói:
- Để ở đây đi. Nếu chết rồi thì mang cô ta đi còn nếu sống thì mai tiếp tục đuổi bắt.
Lúc này, chợt có người lên tiếng:
- Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy, giá mà có thể cùng cô ta ngủ một giấc.
Chưa kịp dứt lời, tên đeo mặt nạ đằng sau đã giáng vào đầu hắn một trưởng, bảo:
- Nhớ kĩ, thần linh chỉ ưa gái đồng trinh! Nếu còn có lần sau, đích thân ta sẽ đưa ngươi lên tế đàn.
Chiếc gậy gỗ trong tay tên đeo mặt nạ nện vào đối phương, mấy cây đinh sắt cào vào, một dòng máu từ dưới mặt nạ chảy ra.
Tên bị nện trúng người cũng không dám kêu, cắn răng chịu đựng, mắt đầy sợ hãi.
Tên đánh hừ một tiếng lạnh lùng, quay sang phía anh chàng thanh niên vẫn còn đang van nài, bảo:
- Còn hai người này, đánh chúng ngất xỉu rồi đưa về.
Vừa dứt lời, một người mặc bộ đồ đen xì lập tức tiến đến, một tay xách người trẻ tuổi dậy. Một tên khác cũng đi đến, kẹp lấy cánh tay còn lại của anh chàng thanh niên.
Mạc Ngôn đứng ở trên ngọn cây, lẳng lặng quan sát hoạt cảnh này.
Luận về tình trạng cơ thể mà nói, hôn mê bất tỉnh té xỉu trên đất như Minh Ngọc đã như đèn dầu hết bấc rồi. so với Mạc Sầu lúc mới được tìm ra, tình trạng còn không bằng. Nếu cứ để mặc nàng hôn mê ở chỗ mưa gió này thì nhiều nhất là hai giờ, thân nhiệt cô sẽ vì quá thấp mà mất đi sinh mệnh.
Nhưng chuyện này với Mạc Ngôn mà nói không phair vấn đề to tát gì. Chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, hơn nữa thân thể không gặp vết thương gì quá lớn thì hắn đều có thể vô tư "vận chuyển".
Còn người thanh niên cánh tay gãy rời kia, Mạc Ngôn hầu như không cần chú ý.
Hắn dồn toàn lực vào mấy tên đeo mặt nạ.
Thông qua cuộc thoại ngắn ngủi của mấy tên này, hắn hiểu được rằng bọn chúng bắt cóc con tin không phải vì mục đích kiếm tiền hay chính trị mà chỉ là để tế thần.
Ngoài ra, kiểu tế thần này không phải là loại huyết tế như trong tiểu thuyết vẫn thường mô tả mà là một loại hiến tế cực kì cổ quái. Đại khái các bước làm cơ bản như sau. Trước khi sử dụng đồ tế phải làm cho vật đem tế sợ hãi, oán niệm điên cuồng, kích thích các tín đồ đi đường gặp phải một bầu không khí không lành mạnh rồi tập trung cảm xúc lại, cuối cùng đem hiến tế.
Nói ngắn gọn, đây chính là một loại tế thần tà ác.
Theo Mạc Ngôn biết, bất luận là Đạo môn chính thống hay Đạo môn Tả Đạo Nhân, thủ pháp tế thần kiểu này đều không tồn tại. Thật sự là có chút thủ đoạn giống ma đói hay là linh hồn hiến tế với tà ma trong thế giới phía tây.
Mạc Ngôn có ý muốn làm rõ nhưng hắn biết, mấy tên đeo mặt nạ này chỉ là tiểu lâu la, dù có bắt sống chúng e rằng cũng không hỏi ra được gì. Những cái khác không nói, chỉ cần dựa vào mấy người này trong buổi tối mưa gió bão bùng man rợ truy bắt người thì chắc chắn bọn chúng chẳng phải nhân vật ghê gớm gì.
Những tên tiểu lâu la như vậy, một kiếm cho nó dứt điểm.
Mạc Ngôn vừa phân tích xong liền hành động. Kiếm phi ra, trong chốc lát, thủ cấp của mấy tên đeo mặt nạ đã lũ lượt rơi xuống.
Anh chàng thanh niên dưới gốc đại thụ bị máu của tên đeo mặt nạ đứng gần nhất phụt tung tóe.
Hắn phát hoảng, ngơ ngác nhìn một khối thi thể không đầu vẫn còn đứng sững, cười toáng lên một tiếng rồi im bặt. Hắn đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Giải quyết xong mấy tên đeo mặt nạ, Mạc Ngôn đang định nhảy xuống đất thì đột nhiên, một trận cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, cuộn đầy lá khô trên mặt đất.
Trong cơn gió, Mạc Ngôn mơ hồ linh cảm được có ánh nhìn khác lạ đang chực chờ đánh lại mình.
Trong lòng hắn kinh hãi, mắt theo bản năng mở to, sau đó định thần quan sát.
Trong rừng cây dày đặc âm khí, trên mặt đất mấy thi thể không đầu nằm sõng xoài, bỗng nhiên hiện ra bóng người. Những bóng người này vô hình, trên người âm khí nặng, giống như gợn nước rung động gần nhau.
Bọn chúng phiêu dạt trong âm khí, mê man, không có chút thần khí gì của người sống.
Cô bĩu môi bảo:
- Lúc trước giá mà chú cũng mang em đi thì tốt biết mấy. Thật không công bằng.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không phải chú không công bằng mà là vì em không có năng khiếu, cái này chẳng phải là anh đã nói với em rồi sao? Được rồi, Mạc Sầu, giờ em hãy nói cho anh biết mấy ngày qua em đã gặp những chuyện gì.
Nghe hỏi thế, Mạc Ngôn thoáng nét lo lắng trên khuôn mặt.
Mạc Ngôn xoa đầu em gái, nhẹ nhàng bảo:
- Yên tâm đi, đồ ngốc. Có anh ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt em đâu.
Mạc Sầu thần sắc lập tức phấn chấn trở lại, gật đầu nói:
- Em biết, anh sẽ bảo vệ em.
Yên lặng một chút, cô sực nhớ tới điều gì, vội thốt lên: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Phải rồi, anh, còn Minh Ngọc nữa! Chúng ta phải nghĩ cách đi cứu Minh Ngọc!
Mạc Ngôn nói:
- Thì em cũng phải nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, anh mới biết đường mà đi cứu cô ấy chứ, phải không?
Mạc Sầu gật đầu nhưng ngay lập tức lại uể oải, nói:
- Thật sự thì em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi trầm ngâm một lát, cô đã bắt đầu thuật lại mọi chuyện gặp phải trong mấy ngày qua.
Sau khi cô cùng Minh Ngọc rời Bắc Kinh. Điểm đến tuy là Uyển Lăng nhưng thực tế hai người đã sớm lên kế hoạch men theo đường bờ biển chơi một chuyến đã đời nên mới vào bến cảng. Hai người đã hẹn với nhị tiểu thư nhà họ Dương là Dương Tử Nhiễm gặp gỡ ở đó. Ba người sau khi gặp mặt lại chuẩn bị tiếp tục lên đường. Nhưng trước lúc xuất phát lại được bạn của Dương Tử Nhiễm mời ra biển du ngoạn.
Mạc Sầu cùng Minh Ngọc đều lớn lên ở đất liền, đều không thể cự tuyệt biển khơi hấp dẫn, vì thế đành lên du thuyền, theo Dương Tử Nhiễm ra khơi.
Hôm đó, nói tóm lại vẫn là cực kì vui, nhưng khi bọn họ chuẩn bị quay về điểm xuất phát thì đột nhiên lại bị mấy chiến thuyền khác vây quanh.
Sau đó, năm sáu người đàn ông đeo mặt nạ tay vác súng ống ngảy lên du thuyền bắt cóc mọi người.
Bọn cướp mày hình như không phải vì tiền bạc mà chỉ là buộc mọi người ném hết túi xách của mình xuống biển. Ngay cả ví tiền, đồ trang sức cũng không hề động.
Nghe đến đó, Mạc Ngôn nói:
- Những người này nói giọng gì vậy? Có đặc thù gì?
Mạc Sầu nói:
- Đều nói tiếng phổ thông, nhưng không lưu loát. Còn đặc thù thì…. Đúng rồi, cái mặt nạ chúng đeo rất kì quái, trắng bệch, ngoại trừ ấn đường có một con chích dựng thẳng ra thì không có bất kì trang sức gì. Miệng, mũi đều không có, rất kì dị.
Mạc Ngôn gật đầu, nói:
- Kể tiếp đi.
Mạc Sầu nói:
- Sau đó, bọn chúng dùng dây thừng buộc tụi em lên du thuyền. phải rồi, lúc đó mắt bọn em bị bịt kín nên không ai rõ chúng sẽ đem bọn em đến chỗ nào. Khi ấy, em cùng Minh Ngọc ở cùng một thuyền, cả hai đứa đều sợ hãi, Minh Ngọc tựa vào người em khóc sướt mướt.
- Chừng nửa giờ sau, bọn em bị đưa lên một chiếc thuyền lớn. Chắc là thuyền đánh cá vì vừa lên thuyền em đã ngửi thấy mùi cá thối hoắc.
- Cứ như vậy. Đại khái cứ cách khoảng vài giờ, bọn em lại bị giải đến một thuyền khác. Khi đó, em đã bị tách khỏi Minh Ngọc. Và em cũng phát hiện ra được một điều là bọn cướp lúc này đã được đổi, không phải là những tên ban đầu. Những tên ban đầu rất kiệm lời, hầu như không nói gì nhưng những tên sau thì lại cực kì tùy tiện.
- Em lơ mơ nghe thấy bọn chúng nói sau khi lên đảo sẽ tiến hành nghi lễ thờ thần, còn nói lần này đồ tế không tồi chút nào, nhất định thần sẽ vừa ý.
- Lúc ấy em rất sợ hãi… may mà có lẽ quanh đấy là biển, mà chúng lại là nữ hải tặc chiếm đa số cho nên bọn chúng cũng không trói chặt hai tay của bọn em. Khoảng một giờ sau, em nghe bọn chúng nói " tới nơi rồi!". sau đó, nghe thấy tiếng sóng vỗ, đoán là đã tới lục địa hoặc đảo.
- Em biết, vật phẩm tế thần mà bọn chúng nhắc tới chính là bọn em. Lúc đó em sợ gần chết, cũng chẳng biết can đảm từ đâu ra, cắn răng nhảy tòm một cái xuống biển, không cần biết mắt đang bị bịt vải đen. Lặn xuống đáy nước liền vội vàng vùng vẫy bơi lên.
- Bơi ra tầm khoảng 20 mét, em mới bỏ tấm vải bịt bắt ra, sau đó liền chứng kiến hàng loạt đạn xẹt qua người trên mặt nước biển.
- Anh, nói ra thật kì lạ. Nhất định là thời Phật phù hộ, nhiều đạn bắn ra tua tủa như vậy mà không một viên nào bắn trúng em.
Nghe đến đó, Mạc Ngôn không nhịn được cười, bảo:
- Đồ ngốc, đấy đâu phải ông trời phù hộ mà là bùa hộ mệnh anh đưa cho em phát huy tác dụng!
Mạc Sầu ngẩn ra, lập tức đưa tay sờ vào lá bùa hộ mệnh đeo trước ngực, kinh ngạc nói:
- Anh, anh nói chính thứ này đã giúp em tránh đạn?
Mạc Ngôn nhìn lá bùa hộ mệnh, giọng chắc nịch:
- Đúng vậy, năng lượng bên trong đã tiêu hao quá nửa. Tính ra, lúc ấy em đã bị ít nhất mười viên đạn bắn trúng!
Mạc Sầu mở to hai mắt, nói:
- Không thể nào? Thứ này đã giúp em chặn được nhiều đạn như vậy sao? Chuyện này cũng lại kì lạ!
Mạc Ngôn cười nói:
- Đây là bùa chú của Đạo gia, tất nhiên phải thần kì rồi.
Mạc Ngôn vừa rồi chỉ một ngón tay thì đã tách rời ra một vách núi. Có kết quả biểu diễn ngay trước mắt, Mạc Sầu lúc này tuy vẫn hoảng nhưng năng lực tiếp nhận thì đã mạnh hơn khá nhiều.
Cô chớp mắt, vội đưa tay ra giật lại bùa hộ mệnh, cẩn thận đeo vào người, hì hì cười bảo:
- Đây chính là bảo bối, em phải cất giấu cẩn thận…
Mạc Ngôn cười bảo:
- Không cần biết là bảo bối gì, đợi sau khi trở về, anh sẽ luyện cho em một cái còn tốt hơn thế.
Mạc sầu tròn mắt nhìn, bỗng nhiên tò mò hỏi:
- Anh, anh hiện giờ có được tính là đã thành tiên?
Mạc Ngôn cười, xoa nhẹ vào đầu cô em bé bỏng, bảo:
- Hết cơn mê sảng nói năng nhảm nhí hả? Trên đời này khồng có thần, không có tiên, chỉ có người. Đại ca cũng chỉ là tu sĩ.
Dừng lại một chút, nói tiếp:
- Em kể tiếp đi, sau đó em lại gặp những thứ gì?
Mạc Sầu sầu não bảo:
- Sau đó cũng không có gì đáng nói, chỉ là liều mạng bỏ trốn thôi. Bơi ra ngoài cách mấy trăm thước không xa lắm, em nấp sau một khối đá ngầm, kín đáo bơi lên bờ. Sau đó chui vào trong rừng cây, liều mạng chạy. Cũng không biết là bao lâu, đến khi không còn chút sức lực nào mới dám dừng lại lấy hơi. Tóm lại, mấy ngày nay, em đều thục mạng chạy, chỉ đến khi không còn sức lực nữa mới dừng lại ngủ một giấc lấy sức. Cũng may trong rừng có quả nên không bị chết đói.
Mạc Ngôn nghe đến đó, hơi nhíu mày, hỏi:
- Nói như thế, em không hề biết gì về đám người bắt cóc em này. Với chuyện Minh Ngọc bị bắt cũng không rõ đúng không?
Mạc Sầu uể oải gật đầu, bóng nhiên lại nhớ ra cái gì, bảo:
- Phải rồi, chiều hôm qua em trông thấy ở vách núi bên kia có nhiều người đang đuổi theo một cái gì đó. Em đoán là cũng có người đang trốn thoát như em.
Mạc Ngôn gật đầu, không hỏi thêm nữa mà lấy củi bên người nhóm thêm lửa.
Mạc Sầu lại nhớ đến sự an nguy của Minh Ngọc, nói:
- Anh, Minh Ngọc hiện giờ còn không biết thế nào, chúng ta phải nghĩ cách đi cứu cô ấy.
Mạc Ngôn thản nhiên đáp:
- Chuyện đó tính sau.
Giọng điệu của hắn nghe ra có vẻ như không quan tâm lắm, thái độ "sống chết mặc bay". Nhưng sự thật là hắn không lãnh đạm, mà là lo cho Mạc Sầu một mình ở trong rừng.
Còn về đám hải tặc này, và chuyện Minh Ngọc, hắn vẫn để tâm trong lòng.
Lại nói tiếp, Mạc Sầu tuy không gặp tổn thương gì nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói lại có thể coi như không nhìn thấy gì sao? Trên thực tế, từ trước lúc lên đảo, hắn đã hạ định quyết tâm, bất luận sau này có tìm được Mạc Sầu hay không hắn đều sẽ tận tay thu dọn bọn hải tặc này.
Còn về Minh Ngọc, cho dù là nghĩ tới thể diện của Minh gia, hay là xét đến thể diện của phụ thân và Mạc Sầu, hắn đều sẽ dốc sức đi cứu viện.
Nhưng cũng chỉ là dốc gần hết sức thôi.
Ví như lúc này, Mạc Sầu vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, là lúc cần có người nhà che chở, hắn sao có thể tùy tiện rời đi.
- Anh, không được. Nếu chậm trễ phút nào thì Minh Ngọc sẽ gặp nguy hiểm phút đấy.
Mạc Sầu thấy Mạc Ngôn có vẻ hờ hững thì rất là sốt ruột.
Thực tế mà nói, nếu Mạc Ngôn không thể hiện ra năng lượng thần bí này thì Mạc Sầu cũng sẽ không ôm hy vọng. Càng không để Mạc Ngôn liều mạng đi cứu viện người ngoài Mạc gia.
Nhưng rất hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Mạc Ngôn, không những cho Mạc Sầu can đảm mà còn lưu lại cho cô một ít "di chứng".
Hiện giờ, trong mắt Mạc Sầu vị đại ca kia đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn giống như thánh sống, chỉ cần cầu xin, chẳng phải chuyện cứu cô bé Minh Ngọc kia sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Thấy Mạc Sầu sốt ruột, Mạc Ngôn khổ sở bảo:
- Nha đầu ngốc, không phải anh không muốn đi cứu Minh Ngọc mà là lo cô một mình ở chỗ này. Anh đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là đem em an toàn trở về nhà, còn những cái khác, anh không nghĩ tới.
Mạc Sầu trong lòng đột nhiên như có một luồng khí ấm chạy dọc cơ thể. Cô ôm chầm lấy cánh tay Mạc Ngôn, rúc vào vai anh nhẹ nhàng nói:
- Anh, em biết anh thương em nhất.
Mạc Ngôn cười nói:
- Biết là tốt rồi.
Mạc Sầu không phải là cô gái không biết điều. Cô biết là lúc này Mạc Ngôn đang lo lắng cho an nguy của mình mới không chịu rời đi nên thôi không nhắc chuyện cứu Minh Ngọc nữa.
Nhưng ngay lúc đó, trong tiếng mưa gió bỗng nhiên vẳng lại một tiếng kêu thảm thiết.
Mạc Sầu mặt mũi biến sắc, lập tức ngồi dậy, căng thẳng nhìn ra cửa động.
Mạc Ngôn nhíu mày, vỗ nhẹ vai Mạc Sầu nói:
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Mạc Sầu lắc đầu bảo:
- Anh, không phải em sợ mà em thấy âm thanh này rất quen thuộc, hình như là tiếng của Dương Tử Nhiễm.
Cô vừa dứt lời lại một tiếng thét thê lương mơ hồ rít lên trong mưa gió.
- Là Minh Ngọc!
Nghe thấy âm thanh này, Mạc Sầu lập tức bị kích động, nắm vội tay Mạc Ngôn, nói:
- Anh, là Minh Ngọc, là tiếng của Minh Ngọc, cô ấy ở bên ngoài.
Mạc Ngôn sở dĩ không muốn đi tìm kiếm Minh Ngọc là vì lo cho sự an nguy của Mạc Sầu, nhưng giờ cô bé Minh Ngọc này lại tự tìm đến tận cửa, sao hắn có thể không tiện tay cứu lấy cô bé này.
Hắn lập tức đứng dậy, bảo:
- Mạc Sầu, em ngồi đây cẩn thận, để anh đi ra ngoài xem.
Mạc Sầu gật đầu, bảo:
- Anh, anh cũng phải cẩn thận đấy.
Mạc Ngôn cười nói:
- Thứ gây hại cho đại ca em trên đời này còn chưa được sinh ra. Cứ yên tâm!
Dứt lời, hắn ra khỏi hang đá, vòng qua sau núi, hai chân dồn thêm lực, như Dạ Kiêu bước ra khỏi động.
Hắn xoay người tung mình trong không trung. Chân phải chạm nhẹ trên vách đá đựng đứng, có ý chực chờ gió mưa qua núi.
Trên đỉnh núi, trời đất tối đen. Chừng hơn trăm mét đã có vài ngọn đuốc le lói sáng.
Những ngọn đuốc này phát ra từ chỗ rừng cây bên dưới. Nghe vẳng lại có tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng quát mắng, cười cợt.
Mạc Ngôn lập tức ý thức ra con đường phía trước núi.
Rừng rậm vốn dĩ làm gì có đường. Mạc Ngôn không chút do dự vận chuyển chân khí tới dưới chân huyệt Dũng Tuyền, dồn lực bật nhảy, vút lên ngọn cây.
Một giây sau, hắn đã mỉm cười trên một nhánh cây cao vút, thoắt cái lại chuyển cành.
Cứ thế, hắn bay bay băng qua những ngọn cây. Chỉ một lúc sau đã đến phía trên mấy ngọn đuốc.
Đứng trên ngọn cây, hắn lẳng lặng quan sát phía dưới.
Trong rừng cây, năm sáu tên mặc quần áo đen, đeo mặt nạ trắng bệch, vây quanh một đôi nam nữ trói dưới gốc cây đại thụ.
Những người này đúng là kì dị như lời Mạc Sầu mô tả. Ngoại trừ ấn đường ở giữa có một đường chỉ thẳng dựng ở ngoài, các chỗ còn lại đều trơn nhẵn, thoáng nhìn thấy rất cổ quái.
Đôi nam nữ bị trói dưới gốc cổ thụ thật thảm hại. Cô gái đã muốn ngã xuống đất ngất đi, trên mặt đầy bùn đất, không thấy rõ mặt.
Thân hình cô nàng cũng thực nóng bỏng, vòng eo thon gọn, đôi gò bồng đào căng tròn. Hơn nữa y phục cô lúc này lại ướt đẫm, tuy rằng không tới mức trong suốt nhưng cũng làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ mắt người.
Trông thấy dáng vẻ nóng bỏng của cô gái, trong người Mạc Ngôn không khỏi nao nao, trong đầu lập tức hiện ra những lời trước kia Mạc Sầu mô tả Minh Ngọc.
"Tính tình chưa nói được nhưng hình dáng thì bá đạo. Anh gặp là biết ngay."
Quả thực là bá đạo… Mạc Ngôn cười, lắc lắc đầu. Giờ hắn mới hiểu lời nói đùa đầy hàm ý của Mạc Sầu trước kia.
Dưới gốc đại thụ, anh chàng thanh niên kia còn hôn mê hơn Minh Ngọc, tình cảnh càng thê thảm.
Một cánh tay anh ta đã gãy, dưới chân giày không biết đã đi đâu, để lộ hai vết máu loang lổ, bê bết bùn dưới chân.
Trên mặt hắn bầm tím những vết đánh đập, một mắt thậm chí đã không thể mở nổi.
- Xin các người, đừng giết tôi!
- Tôi sẽ trả cho các anh tiền chuộc, cha tôi là một trong mười hai vị tỉ phú của bến cảng này, có thể cho các ông rất nhiều tiền. Một trăm ngàn, năm trăm ngàn… Không, không, chỉ cần các ngươi thả ta, một triệu cũng không thành vấn đề!
Mấy đôi nam nữ trầm mặc kiệm lời, lẳng lặng nhìn như muốn lao vào điên cuồng đâm tên thanh niên.
Tong tay bọn họ không có súng mà là một cây gậy gỗ đầu tua tủa đinh sắt.
- Tên này đã gần lên thiên rồi, có thể đưa về tế thần rồi…
Đột nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ cất giọng khàn khàn nói.
Một người khác gật đầu nói:
- Ý chí tên này quả không tồi. mấy ngày nay, tên này mới là thu hoạch thứ ba. Tốt lắm, ý chí càng mạnh, chết rồi hồn càng khỏe. đợi đến lúc tế thần, mới có thể kích thích cái ác trong hắn…
Ngừng lại một chút, hắn nhìn vào Minh Ngọc đang hôn mê, nói:
- Cô bé này tính sao bây giờ?
Tên đeo mặt nạ mở miệng đầu tiên nói:
- Để ở đây đi. Nếu chết rồi thì mang cô ta đi còn nếu sống thì mai tiếp tục đuổi bắt.
Lúc này, chợt có người lên tiếng:
- Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy, giá mà có thể cùng cô ta ngủ một giấc.
Chưa kịp dứt lời, tên đeo mặt nạ đằng sau đã giáng vào đầu hắn một trưởng, bảo:
- Nhớ kĩ, thần linh chỉ ưa gái đồng trinh! Nếu còn có lần sau, đích thân ta sẽ đưa ngươi lên tế đàn.
Chiếc gậy gỗ trong tay tên đeo mặt nạ nện vào đối phương, mấy cây đinh sắt cào vào, một dòng máu từ dưới mặt nạ chảy ra.
Tên bị nện trúng người cũng không dám kêu, cắn răng chịu đựng, mắt đầy sợ hãi.
Tên đánh hừ một tiếng lạnh lùng, quay sang phía anh chàng thanh niên vẫn còn đang van nài, bảo:
- Còn hai người này, đánh chúng ngất xỉu rồi đưa về.
Vừa dứt lời, một người mặc bộ đồ đen xì lập tức tiến đến, một tay xách người trẻ tuổi dậy. Một tên khác cũng đi đến, kẹp lấy cánh tay còn lại của anh chàng thanh niên.
Mạc Ngôn đứng ở trên ngọn cây, lẳng lặng quan sát hoạt cảnh này.
Luận về tình trạng cơ thể mà nói, hôn mê bất tỉnh té xỉu trên đất như Minh Ngọc đã như đèn dầu hết bấc rồi. so với Mạc Sầu lúc mới được tìm ra, tình trạng còn không bằng. Nếu cứ để mặc nàng hôn mê ở chỗ mưa gió này thì nhiều nhất là hai giờ, thân nhiệt cô sẽ vì quá thấp mà mất đi sinh mệnh.
Nhưng chuyện này với Mạc Ngôn mà nói không phair vấn đề to tát gì. Chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, hơn nữa thân thể không gặp vết thương gì quá lớn thì hắn đều có thể vô tư "vận chuyển".
Còn người thanh niên cánh tay gãy rời kia, Mạc Ngôn hầu như không cần chú ý.
Hắn dồn toàn lực vào mấy tên đeo mặt nạ.
Thông qua cuộc thoại ngắn ngủi của mấy tên này, hắn hiểu được rằng bọn chúng bắt cóc con tin không phải vì mục đích kiếm tiền hay chính trị mà chỉ là để tế thần.
Ngoài ra, kiểu tế thần này không phải là loại huyết tế như trong tiểu thuyết vẫn thường mô tả mà là một loại hiến tế cực kì cổ quái. Đại khái các bước làm cơ bản như sau. Trước khi sử dụng đồ tế phải làm cho vật đem tế sợ hãi, oán niệm điên cuồng, kích thích các tín đồ đi đường gặp phải một bầu không khí không lành mạnh rồi tập trung cảm xúc lại, cuối cùng đem hiến tế.
Nói ngắn gọn, đây chính là một loại tế thần tà ác.
Theo Mạc Ngôn biết, bất luận là Đạo môn chính thống hay Đạo môn Tả Đạo Nhân, thủ pháp tế thần kiểu này đều không tồn tại. Thật sự là có chút thủ đoạn giống ma đói hay là linh hồn hiến tế với tà ma trong thế giới phía tây.
Mạc Ngôn có ý muốn làm rõ nhưng hắn biết, mấy tên đeo mặt nạ này chỉ là tiểu lâu la, dù có bắt sống chúng e rằng cũng không hỏi ra được gì. Những cái khác không nói, chỉ cần dựa vào mấy người này trong buổi tối mưa gió bão bùng man rợ truy bắt người thì chắc chắn bọn chúng chẳng phải nhân vật ghê gớm gì.
Những tên tiểu lâu la như vậy, một kiếm cho nó dứt điểm.
Mạc Ngôn vừa phân tích xong liền hành động. Kiếm phi ra, trong chốc lát, thủ cấp của mấy tên đeo mặt nạ đã lũ lượt rơi xuống.
Anh chàng thanh niên dưới gốc đại thụ bị máu của tên đeo mặt nạ đứng gần nhất phụt tung tóe.
Hắn phát hoảng, ngơ ngác nhìn một khối thi thể không đầu vẫn còn đứng sững, cười toáng lên một tiếng rồi im bặt. Hắn đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Giải quyết xong mấy tên đeo mặt nạ, Mạc Ngôn đang định nhảy xuống đất thì đột nhiên, một trận cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, cuộn đầy lá khô trên mặt đất.
Trong cơn gió, Mạc Ngôn mơ hồ linh cảm được có ánh nhìn khác lạ đang chực chờ đánh lại mình.
Trong lòng hắn kinh hãi, mắt theo bản năng mở to, sau đó định thần quan sát.
Trong rừng cây dày đặc âm khí, trên mặt đất mấy thi thể không đầu nằm sõng xoài, bỗng nhiên hiện ra bóng người. Những bóng người này vô hình, trên người âm khí nặng, giống như gợn nước rung động gần nhau.
Bọn chúng phiêu dạt trong âm khí, mê man, không có chút thần khí gì của người sống.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Con lừa ngốc đặc biệt
- Chương 2: Lái xe xe cứu thương
- Chương 3: Tai nạn xe cộ
- Chương 4: Cô gái có bím tóc đuôi ngựa
- Chương 5: Chuyện cũ
- Chương 6: Mạt Pháp Tả Đạo Lục
- Chương 7: Trinh thám
- Chương 8: Lái xe gây tai nạn và nhân chứng
- Chương 9: Chàng thanh niên, nên đổi công việc đi
- Chương 10: Biệt thự Công viên Sâm Lâm
- Chương 11: Gõ tâm linh
- Chương 12: Pháp lữ tài
- Chương 13: Cam Lam
- Chương 14: Tin tức
- Chương 15: Phỏng vấn
- Chương 16: Ký hợp đồng
- Chương 17: Vụ đầu tiên
- Chương 18: Nhóm người thanh niên
- Chương 19: Bùa âm dương tụ khí
- Chương 20: Tôi ném bọn trẻ đó ra giếng rồi
- Chương 21: Trinh thám đơn giản
- Chương 22: Mê giải mã bức tranh
- Chương 23: Tôi muốn đi cùng cậu
- Chương 24: Giờ gặp ma quỷ
- Chương 25: Nhà giàu có ân oán
- Chương 26: Chỉ lấy ba trăm
- Chương 27: Dọa sợ
- Chương 28: Biến cố tái diễn
- Chương 29: Đánh cược
- Chương 30: Tôi là Hoàng Hà
- Chương 31: Âm mưu và phản bội
- Chương 32: ba mươi vạn
- Chương 33: Điểm huyệt
- Chương 34: Cám ơn anh!
- Chương 35: Bắt đầu
- Chương 36: Công ty làm vườn Tam Diệp
- Chương 37: Người cha
- Chương 38: Xe cũ màu trắng
- Chương 39: Những vị khách từ Tam Giác Đen
- Chương 40: Đại khủng bố xé áo khoác tao nhã
- Chương 41: Đống hỗn độn
- Chương 42: Sâu độc
- Chương 43: Toàn bộ đều chết hết?
- Chương 44: Bảo vệ
- Chương 45: Thời kì đặc biệt, đối đãi đặc biệt
- Chương 46: Tình huống đột phát
- Chương 47: Nhân quả
- Chương 48: Trên đỉnh cao ốc
- Chương 49: 18 tầng
- Chương 50: Hành động bắt đầu
- Chương 51: Tâm tư của Đỗ Tiểu Âm
- Chương 52: Anh hùng cái thế
- Chương 53: Thời khắc cuối cùng
- Chương 54: Nhân quả giải quyết, hiểu rõ ý niệm trong đầu
- Chương 55: Tổ điều tra
- Chương 56: Ăn nôn ra
- Chương 57: Thế giới mới mỹ lệ
- Chương 58: Tên phản đồ mắt to, mày rậm
- Chương 59: hiệu ứng video mang đến
- Chương 60: Già rồi mà còn khôn ba năm dại 1 giờ
- Chương 61: Không cẩn thận thành Thần Côn
- Chương 62: Tự có dự tính
- Chương 63: Ngọc bội hình cán chương
- Chương 64: Lấy một để một
- Chương 65: Gột rửa bụi trần
- Chương 66: Quả nhiên thần kỳ
- Chương 67: Làm việc thế này là sở trường của ta
- Chương 68: Lốc xoáy
- Chương 69: Mạc Sầu
- Chương 70: Phạt ngươi ba ngày không được nói
- Chương 71: Ngưng kết tâm nhãn
- Chương 72: Mục tiêu cuối cùng
- Chương 73: Biển vàng dày đặc
- Chương 74: Mai Tam Đỉnh
- Chương 75: Tâm tư rung động
- Chương 76: Ngẫu nhiên gặp
- Chương 77: Tranh trong tranh
- Chương 78: Ảo thuật
- Chương 79: Sao phải thiệt vậy?
- Chương 80: Người già thành tinh
- Chương 81: Cô
- Chương 82: Cắt tóc
- Chương 83: Có hứng thú xem mặt không
- Chương 84: Quái vật?
- Chương 85: Bệnh quái ác
- Chương 86: Bảy phần nắm chắc
- Chương 87: Con ma nghiện xem TV
- Chương 88: Lễ vật
- Chương 89: Gần mực thì đen
- Chương 90: Xin chào đại sư!
- Chương 91: Đại sư tái kiến
- Chương 92: Ông chủ mới và cô trợ lý
- Chương 93: Việc ngoài ý muốn
- Chương 94: Mộ phần công chúa
- Chương 95: Ngã dục phong cuồng
- Chương 96: Tin vui sơn cước
- Chương 97: Khuê nữ của Long Vương
- Chương 98: Xung đột ngoài ý muốn
- Chương 99: biến chuyển bất ngờ
- Chương 100: Chủ nhân thực sự
- Chương 101: Phe cánh
- Chương 102: quan tâm sẽ bị loạn và thờ ơ
- Chương 103: Thôn tây
- Chương 104: Bóng đêm thâm trầm
- Chương 105: Thiếu niên bị đóng đinh trên tường
- Chương 106: Chút kiêu ngạo hèn mọn
- Chương 107: Lời mời của Triệu Việt
- Chương 108: Ngựa chết mà làm như ngựa sống
- Chương 109: Tôi tặng nó cho anh sao?
- Chương 110: Ngọn nguồn
- Chương 111: Hậu quả của việc làm bậy
- Chương 112: Chú Mã
- Chương 113: Hoài nghi
- Chương 114: Tang lễ điên cuồng
- Chương 115: Người chứng kiến tang lễ
- Chương 116: Cô thân phó hiểm
- Chương 117: Mộng má lúm đồng tiền
- Chương 118: Quấn quanh cả đời
- Chương 119: Bữa tối
- Chương 120: Đồ háo sắc
- Chương 121: Cô gái không chân
- Chương 122: Phiến đá trong hồ nước
- Chương 123: Họ Vương mua hàng lậu
- Chương 124: Nửa công nửa tư
- Chương 125: Cấu kiện kim loại
- Chương 126: Nhân họa
- Chương 127: Tình cờ gặp gỡ
- Chương 128: Hợp tác
- Chương 129: Dấu vết rõ ràng
- Chương 130: Ít nhất hắn không biết đẻ con
- Chương 131: Công nhân siêng năng
- Chương 132: Đã lâu không gặp
- Chương 133: Bao vây trong màn đêm
- Chương 134: Sách đơn
- Chương 135: Chị chơi trò quyến rũ
- Chương 136: Đáp án
- Chương 137: Cô gái không lớn được
- Chương 138: 10 năm tụng kinh
- Chương 139: Mười lăm năm chờ đợi - Chết yểu!
- Chương 140: Quan mới nhậm chức phải lấy uy
- Chương 141: Hủy hợp đồng
- Chương 142: Chuyện này không theo hắn được
- Chương 143: Có hẹn trước không?
- Chương 144: Anh nhận nhầm người rồi
- Chương 145: Tôn Minh Viễn
- Chương 146: Bát Khổ
- Chương 147: Mạc Ngôn – người vơ vét tài sản
- Chương 148: thu hoạch ngoài tưởng tượng
- Chương 149: Cuộc gặp bất ngờ trong núi
- Chương 150: Gia thế
- Chương 151: Ngộ đạo - Khuyên dạy
- Chương 152: Ác nhân có ác nhân trị
- Chương 153: Vốn dĩ là một tiểu câm
- Chương 154: Vân La
- Chương 155: Truyền bí quyết
- Chương 156: Vĩnh viễn không quay đầu trở lại
- Chương 157: Là ai cởi quần áo của tôi?
- Chương 158: Trận thành
- Chương 159: Minh Viên
- Chương 160: Ngẫu nhiên gặp Cừu Vãn Tình
- Chương 161: Điều tra
- Chương 162: Triệu tập
- Chương 163: Tình hình dịch bệnh
- Chương 164: Giáo dục gia đình
- Chương 165: Đến nhà xin giúp đỡ
- Chương 166: Chuyển biến đột ngột
- Chương 167: Tiếng súng
- Chương 168: Trúng đạn
- Chương 169: Virus ẩn hình
- Chương 170: Tâm huyết dâng trào
- Chương 171: Chỉ biết nói, không biết làm
- Chương 172: Lẻn vào khu vực màu đỏ
- Chương 173: Không đánh không chịu hợp tác
- Chương 174: Lần đầu tiên suy giảm
- Chương 175: Anh hùng cứu mạng
- Chương 176: Tại sao lại có sự khác thường đó?
- Chương 177: Ngón tay có ma lực
- Chương 178: Người thầy thuốc cao tay
- Chương 179: Cảm tạ trời đất
- Chương 180: Ám sát
- Chương 181: Hồi hộp
- Chương 182: Đào thoát
- Chương 183: Bày tỏ thái độ
- Chương 184: Trị liệu
- Chương 185: Hậu quả
- Chương 186: Ngũ sắc
- Chương 187: Đại chân dài
- Chương 188: Quấy rầy
- Chương 189: Khiêu khích
- Chương 190: Thẻ kim cương
- Chương 191: Chất nước quỷ dị
- Chương 192: Làm gì có vấn đề
- Chương 193: Hóa ra là cao nhân
- Chương 194: Sự khó xử của Tô Cận
- Chương 195: Không cần phải giả thần giả quỷ
- Chương 196
- Chương 197: Đêm hôm khuya khoắt
- Chương 198: Thủ đoạn khó lường
- Chương 199: Tìm bảo bối
- Chương 200: hồn kiếm dị biến
- Chương 201: Rạng sáng
- Chương 202: Kiếp nạn của tu sĩ
- Chương 203: Tô Cận răng vẩu
- Chương 204: Châm ngòi ly gián
- Chương 205: Gặp lại Thi Sát
- Chương 206: Đàn mèo trên phố
- Chương 207: Thu làm hộ pháp
- Chương 208: Đồng ý hợp tác
- Chương 209: Vào tròng
- Chương 210: Muốn đến trường học
- Chương 211: Nhà của Tôn lão
- Chương 212: Lòng có đại yêu tứ có con người mới
- Chương 213: Ta biết ngươi chính là hung thủ
- Chương 214: Trả đũa
- Chương 215: Nghi thức gọi hồn
- Chương 216: Không thể như thế
- Chương 217: Sụp đổ
- Chương 218: Kết cục bất ngờ
- Chương 219: Không làm việc không lấy tiền
- Chương 220: Lên đường
- Chương 221: Hậu duệ Đạo Môn
- Chương 222: Anh thiếu tôi một lời giải thích
- Chương 223: Phong Tình
- Chương 224: Dạ đàm
- Chương 225: Xem triển lãm
- Chương 226: Tiểu ni cô và tay sai
- Chương 227: Một công đôi việc
- Chương 228: Đêm thần kì
- Chương 229: Trông chừng
- Chương 230: Cảnh giới chi phân
- Chương 231: Thế giới phía sau cánh cửa
- Chương 232: Vân La giết người
- Chương 233: Lăng mộ
- Chương 234: Mạc Sầu mất tích
- Chương 235: Xác chết không đầu
- Chương 236: Quy nhất giáo
- Chương 237: Không có manh mối
- Chương 238: Lại có hi vọng
- Chương 239: Tới đích
- Chương 240: Đêm trên đảo
- Chương 241: U hồn hiện ra
- Chương 242
- Chương 243: Đại Ma Vương
- Chương 244: Không phải người
- Chương 245: Tai bay vạ gió
- Chương 246: Sơn cốc
- Chương 247: Lão gia, ngài đã tới
- Chương 248: Chết đi sống lại
- Chương 249: Đỗ Khuyết là “người tốt”
- Chương 250: Oán niệm
- Chương 251: Truyền thuyết
- Chương 252: Dị biến trong động
- Chương 253: Ba lý do
- Chương 254: Thương lượng
- Chương 255: Nói về yêu ma
- Chương 256: Đích thân ra trận
- Chương 257: Lối vào
- Chương 258: Mã gia yến
- Chương 259: Lại thấy sâu độc
- Chương 260: Miêu Yêu
- Chương 261: Núi Hồ Lô dưới bóng đêm
- Chương 262: Sương mù nổi lên
- Chương 263: Mất dấu toàn bộ
- Chương 264: Sương mù, ảo giác
- Chương 265: Âm thanh ma quái trong núi
- Chương 266: Tự mình vạch trần
- Chương 267: Nhìn không thấy người nhà
- Chương 268: Tìm kiếm đáy đầm
- Chương 269: Đắc thủ
- Chương 270: Theo dõi
- Chương 271: Đánh người trong nội bộ
- Chương 272: Xin đi cùng chúng tôi một chuyến
- Chương 273: Tôi muốn hai cái chân của hắn
- Chương 274: Giáo sư biến thái
- Chương 275: Gặp nhau lần thứ 3
- Chương 276: Người quen cũ
- Chương 277: Quyết định của Hắc Miêu
- Chương 278: Không công bằng
- Chương 279: Ma niệm nhập thân
- Chương 280: Phong ấn
- Chương 281: Chuyện cũ ở Đạo cung
- Chương 282: Ôm đùi
- Chương 283: Lạt mềm buộc chặt
- Chương 284: Sơn Nguyệt Mộc Cận
- Chương 285: Hung án vườn trường
- Chương 286: Ván bài
- Chương 287: Điều tra bước
- Chương 288: Múa rìu qua mắt thợ
- Chương 289: Cảm giác yên tâm
- Chương 290: Liên minh hiệp khách
- Chương 291: Lần đánh giá thứ hai
- Chương 292: Tiếp cận đánh giá
- Chương 293: Làm theo kế hoạch
- Chương 294: Địa trận
- Chương 295: Du lịch đêm
- Chương 296: Thầy giáo Uông
- Chương 297: Người tung kẻ
- Chương 298: Manh mối
- Chương 299: Người có đức
- Chương 300: Thăm dò
- Chương 301: Tàn tháp
- Chương 302: Cơ duyên đến?
- Chương 303: Tôi không ngốc như vậy
- Chương 304: Lam tiên sinh
- Chương 305: Tên lâu la
- Chương 306: Trêu chọc không nổi người nào đó
- Chương 307: Kế hoạch câu cá
- Chương 308: Phía trong Tàn tháp
- Chương 309: Dò thám
- Chương 310: Bụi cây mũi tên
- Chương 311: Dây dị biến
- Chương 312: Trời sập thì đã có người gánh vác
- Chương 313: Hình ảnh ngoài tháp
- Chương 314: Mạc Ngôn giả
- Chương 315: Biến ảo
- Chương 316: Tội ác tày trời
- Chương 317: Mượn một giọt máu
- Chương 318: Nữ nhân của ngươi
- Chương 319: Nguồn gốc Lưỡng giới thạch
- Chương 320: Yêu khí ngút trời
- Chương 321: Trùng phùng
- Chương 322: Thực ra ta là người tốt
- Chương 323: Cổ Hòe
- Chương 324: Cổ Hòe (2)
- Chương 325: Trốn?
- Chương 326: Người đàn ông quỷ dị
- Chương 327: Ỷ lại
- Chương 328: Hắn là đồ ngốc
- Chương 329: Ta là Uy Chấn Thiên
- Chương 330: Nhận ngươi là chủ nhân
- Chương 331: Người ngốc nhiều dữ dội
- Chương 332: Hỗn loạn
- Chương 333: Hỗn loạn (2)
- Chương 334: Tương kế tựu kế
- Chương 335: Chó Nhật
- Chương 336: Sơn Nguyệt Đại Nhân thấp thỏm
- Chương 337: Một chút tạo hóa
- Chương 338: Kết án
- bình luận