Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần - Chương 5: Oanh động sân nhỏ
Chương trước- Chương 1: Ngốc tử
- Chương 2: Quá kiêu ngạo
- Chương 3: Hoàng thượng tứ hôn
- Chương 4: Tìm nàng giải trừ hôn ước
- Chương 5: Oanh động sân nhỏ
- Chương 6: Hỏa thiêu Thất vương phủ
- Chương 7: Có qua có lại mới toại lòng nhau
- Chương 8: Buổi đấu giá chưa từng có (1)
- Chương 9: Buổi đấu giá chưa từng có (2)
- Chương 10: Buổi đấu giá chưa từng có (3)
- Chương 11: Vị thái tử ôn nhuận (1)
- Chương 12: Vị thái tử ôn nhuận (2)
- Chương 13: Gả cho ta được không?
- Chương 14: Ta có thể bảo vệ nàng cả đời!
- Chương 15: Kẻ phụ bạc
- Chương 16: Lấy thân báo đáp là được rồi!
- Chương 17: Thiếu chút nữa là trầm luân!
- Chương 18: Từ hôn
- Chương 19: Muốn đấu với nàng?
- Chương 20: Tính toán sau lưng
- Chương 21: Kế hoạch mua hung
- Chương 22: Ngươi là xa phu sao?
- Chương 23: Mỗi người một nửa
- Chương 24: Cáo trạng
- Chương 25: Xem ngươi đã chết hay chưa?
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28: Trò đùa của hắn
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43: Rời đi (4)
- Chương 44: Rời đi (5)
- Chương 45: Rời đi (6)
- Chương 46: Rời đi (7)
- Chương 47: Chẩn bệnh
- Chương 48: Nửa thành hoả thiêu
- Chương 49: Con trai, con là đứa nhỏ xinh đẹp bẩm sinh!
- Chương 50: Khắc tinh?
- Chương 51: Đại thúc, thúc cũng sợ rắn?
- Chương 52: Hàn Chỉ xuất hiện
- Chương 53: Thật sự cực phẩm như vậy!
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58: Vân Liệt Diễm trọng thương
- Chương 59: Phu xướng phụ tùy (1)
- Chương 60: Phu xướng phụ tùy (2)
- Chương 61
- Chương 62: Lựa chọn
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Đồng thành
- Chương 81: Mười năm trước (1)
- Chương 82: Mười năm trước (2)
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Tiểu công chúa yếu ớt
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93: Mạn châu sa hoa
- Chương 94: Ban ơn
- Chương 95: Khế ước bình đẳng
- Chương 96: Giấc mộng kỳ lạ
- Chương 97: Kẻ thù
- Chương 98: Thất Tinh trận (1)
- Chương 99
- Chương 100: Lựa chọn sinh tử
- Chương 101: Đột phá Thần cấp
- Chương 102: Hàn Chỉ tự bạo
- Chương 103: Tiến vào Thất Tinh trận
- Chương 104: Thất Tinh trận (2)
- Chương 105: Sa mạc hỏa diễm
- Chương 106: Lửa Địa Ngục lại xuất hiện
- Chương 107: Tiến vào đại lục Thần Chi
- Chương 108: Thành hoả quý
- Chương 109: Tử mộ
- Chương 110: Bụi hoa Huyết Ngọc
- Chương 111: Nhẫn trữ vật
- Chương 112: Bị bắt đi
- Chương 113: Vân Liệt Diễm tỉnh lại
- Chương 114: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117: Thoát khỏi Hỏa thành
- Chương 118: Vân Thiểm Thiểm trở lại – Lần đầu gặp Ngục Tu
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Cơn giận của Hàn Chỉ
- Chương 122
- Chương 123: Kim trầm khê
- Chương 124: Ngọc bội
- Chương 125: Bị bao vây
- Chương 126: Trận chiến đầu tiên
- Chương 127: Đi vào cấm địa
- Chương 128: Cơ quan
- Chương 129: Kim Nguyên đến tay
- Chương 130: Trì Uyên
- Chương 131: Mẫu thân?
- Chương 132: Mất tích
- Chương 133: Thủy lao
- Chương 134: Kết thúc (1)
- Chương 135: Kết thúc (2)
- Chương 136: Kết thúc (3)
- Chương 137: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (1)
- Chương 138: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (2)
- Chương 139: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (3)
- Chương 140: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (4)
- Chương 141: Phiên ngoại về Đóa Đóa: Trốn nhà ra đi
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 5: Oanh động sân nhỏ
“Tiểu thư, nô tì gọi là Mộc Miên, không phải Mộc Mộc…” Mộc Miên mở miệng sửa sai cho tiểu thư.
“Còn nói nhảm nữa, sau này ta sẽ gọi ngươi là Đầu Gỗ” Vân Liệt Diễm trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy không thú vị.
Trước kia nàng không phải làm nhiệm vụ thì cũng là huấn luyện tân binh, chưatừng cảm thấy nhàm chán bao giờ. Làm cái gì thiên kim đại tiểu thư tốingày thu lú trong khuê phòng, còn có một cái thanh danh ngốc tử cực kỳkhông tốt.
Đây quả thật là trần trụi vũ nhục một đời Hỏa Thần của nàng!
“Vân Liệt Diễm, ngươi muốn chết!” Lúc này, Hiên Viên Minh bị đạp văng rangoài, một thân hàn khí giống như Tu La từ địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế này!
Vân Liệt Diễm, được! Tốtlắm! Hiên Viên Minh nghiến răng kèn kẹt. Cho dù nàng là cái gì thiên kim Tướng phủ, quản cái gì tứ hôn phụ hoàng ban, hôm nay, hắn nhất định sẽkhiến ngốc tử này chết không có chỗ chôn!
Sắc vàng quanh thânlưu chuyển, cây cối hoa cỏ chung quanh đều bị nhổ tận gốc theo xoay tròn trên không trung hình thành một lốc xoáy màu vàng. Hai tay Hiên ViênMinh ném mạnh vòng xoáy kia về phía khuê phòng của Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm, ngươi nhất định phải chết!
“Tiểu thư, không ổn!” Cảm giác vòng xoáy sắc vàng bay đến, Mộc Miên cơ hồ làtheo bản năng kéo Vân Liệt Diễm bay ra ngoài, cả căn phòng đều bị đánhthành những mảnh nhỏ.
Mộc Miên thở hổn hển kéo Vân Liệt Diễm, lúc nãy nàng một thân che chở cho Vân Liệt Diễm cho nên cả người đều đầy bụi đất.
“Hiên Viên Minh chết tiệt, hắn không muốn sống mà, ngay cả phòng của lãonương cũng dám phá!” Đôi mắt hoa đào giờ phút này là một mảnh lửa cháydày đặc, tựa hồ tùy thời đều có thể bộc phát ra ngọn lửa hủy thiên diệtđịa.
“Tiểu thư, tiểu thư, đừng xúc động, người cần bình tĩnh,bình tĩnh! Hiện tại nếu đối đầu với Thất vương gia, nhất định sẽ cóhại!” Mộc Miên cứng rắn kéo vân Liệt Diễm về phía sau hậu viện, may mắncả khu vực đều đầy khói bụi, Hiên Viên Minh sẽ không phát hiện ra bọnhọ.
“Tiểu thư, người hãy nghe ta nói, võ công của Thất vương gia đứng nhất nhì Thịnh Quốc. Cả chốn giang hồ này chưa nói, chỉ nói đếnkinh thành thôi thì chỉ có Tứ vương gia là đối thủ của hắn. Thế nhưngmấy năm trước Tứ vương gia xảy ra chuyện, chưa từng lộ mặt trước ngườikhác, cho nên, Thất vương gia chọc không được, ít nhất không thể chọctrực diện” Mộc Miên tận tình khuyên bảo, cũng không biết Vân Liệt Diễmcó lọt tai hay không, nàng ta chỉ một mực nắm chặt hai tay tiểu thư, chỉ sợ nàng xúc động liều mạng với Thất vương gia.
Nàng nhận ra,tiểu thư từ lúc chết đi sống lại, tính tình thay đổi không ít. Nàng mộtchút cũng không nghi ngờ, đừng nói Thất vương gia, cho dù là hoàngthượng, tiểu thư cũng tuyệt đối sẽ không nể mặt mũi.
Rõ ràng tiểu thư nhà nàng lại như thay đổi thành một người khác.
Bất quá, cũng không sợ tiểu thư bị khi dễ nữa. Thế nhưng cũng khiến người khác đau đầu!
“Võ công của hắn rất cao?” Vân Liệt Diễm cuối cùng cũng thu lại tức giận trong mắt, ôn hoà nhã nhặn mở miệng.
“Đúng vậy, tiểu thư, cho nên người ngàn vạn lần đừng đi ra đánh tay đôi vớihắn, rất bất lợi!” Mộc Miên thấy Vân Liệt Diễm nghe nàng nói, nhanhchóng mở miệng đánh mất ý nghĩ liều mạng với người ta trong đầu tiểuthư, nếu không hậu quả thật nghiêm trọng.
Vân Liệt Diễm nhếch bờ môi hồng lên, xem tình hình vừa rồi, Hiên Viên Minh sử dụng có lẽ là võ công cổ đại, điểm này nàng thật sự hiểu biết không nhiều lắm. Hậu quảHiên Viên Minh vận công vừa rồi quả thật cũng làm nàng có chút kinhngạc. Nàng vốn cho là chỉ có dị năng mới có thể phát ra uy lực cường đại như thế, không nghĩ tới, võ công cổ đại cũng có thể cường hãn tương tự. Cho nên, nếu bỏ qua dị năng của nàng, cứng đối cứng với Hiên Viên Minh, nàng thật không phải là đối thủ của hắn.
“Mộc Mộc, ngươi đánhthắng được hắn không?” Vân Liệt Diễm bình tĩnh lại, tính tình nàng tuyrằng hơi nóng nhưng không hề lỗ mãng, những chuyện có hại cho chínhmình, nàng tuyệt đối không làm.
“Tiểu thư, ta nhiều nhất chỉ cóthể đỡ được hai mươi chiêu của Thất vương gia” Mộc Miên nhíu mày nghĩmột lát, mặc dù nàng chưa từng động thủ với Thất vương gia nhưng nhìntheo tình hình vừa rồi, phỏng chừng cũng gắng gượng được nhiêu đó đi.
“Được rồi, đêm nay chúng ta đi Thất vương phủ” Vân Liệt Diễm híp lại đôi mắt yêu nghiệt.
“Dạ!” Mộc Miên nhịn không được mà run lên, cảm thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ quên như vậy.
Thất vương gia sau khi nhận được thánh chỉ của hoàng thượng liền đến phá hủy khuê phòng của tiểu thư phủ Thừa Tướng, thật ra đây nói cho dễ nghe.Nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của Thất vương gia thì đây chính là chưa giếtchết tiểu thư sẽ không chịu buông tay. Mặc dù tiểu thư không chết, nhưng cũng chẳng khác gì bạt tai lên mặt tiểu thư trước mọi người, chỉ sợkhông tới một canh giờ, cả kinh thành đều sẽ biết, Thất vương gia khôngmuốn cưới tiểu thư.
Mộc Miên nghĩ, thật ra cũng khó trách tiểu thư tức giận, nàng thích Thất vương gia như vậy mà Thất vương gia lại hơi quá đáng.
Nghĩ tới đó, Mộc Miên cảm thấy, cho dù tiểu thư có phế Thất vương gia, đócũng là quá cũng đúng thôi, tiểu thư đã hi sinh quá nhiều rồi!
Bên này, Hiên Viên Minh mới vừa oanh oanh liệt liệt phá khuê phòng của VânLiệt Diễm, vốn trong lòng cũng có chút áy náy nho nhỏ. Nói như thế nàothì một người vừa còn bình thường vậy mà bây giờ đã chết rồi, cũng đángtiếc. Nhưng ai biết trong phòng vốn dĩ chẳng có ai, Hiên Viên Minh nhậnra các nàng thừa dịp hắn không chú ý đã chạy mất. Hiên Viên Minh mới vừa bắt đầu sinh ra áy náy, ngay lập tức nổi giận. Vân Liệt Diễm, ngươi rất giỏi! Ngươi lại dám chạy à?
Lúc này, bên ngoài viện Vân Liệt Diễm tụ tập hạ nhân Tướng phủ, đều khó hiểu nhìn một đống hoang tàn.
“Mộng Vũ gặp qua Thất vương gia, mới vừa nghe thấy âm thanh thật lớn, là đãxảy ra chuyện gì vậy?” Một đạo thanh âm dịu dàng nương theo sau một nữtử áo trắng, bước đi tao nhã hướng tới Hiên Viên Minh, giơ tay nhấc chân ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, giống như đóa hoa sen sau cơn mưa, thanhnhã mà cao quý.
Hiên Viên Minh không khỏi ngẩn người, nữ tử xinh đẹp như thế khiến hắn nhịn không được mà trái tim có chút nhộn nhạo.
“Ngươi là…” Mày kiếm Hiên Viên Minh khẽ nhếch, khóe môi không tự giác nhếch lên.
“Vân Mộng Vũ, Vân Thừa tướng là đại bá của tiểu nữ” Đôi môi đỏ mọng của VânMộng Vũ khép mở, dưới cái nhìn soi mói của Hiên Viên Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhịn không được ửng đỏ.
Hiên Viên Minh nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, không khỏi nhớ tới Vân Liệt Diễm thô lỗ lại không cógiáo dưỡng vừa rồi, cùng là tỷ muội nhưng làm sao lại khác biệt lớn nhưvậy? Một cái người dịu dàng như tiên tử, một kẻ lại như cứt chó trên mặt đất.
Sau ngọn giả sơn Vân Liệt Diễm rút rút khóe miệng “VânMộng Vũ, trong mộng đều mây mưa thất thường, cô gái này đích thực cườnghãn!”
Mộc Miên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu không phảicòn đang nắm tay Vân Liệt Diễm, lúc này đã có thể ngã xuống đất. Tiểuthư nhà nàng có lối suy nghĩ thật sự rất… rất cái kia… Tiểu thư khôngphải là ghen tị chứ? Bộ dáng Thất vương gia nhìn Nhị tiểu thư đầy ẩn ýđưa tình, chậc chậc, nổi hết da gà lên rồi!
“Vương gia, khôngbiết đã xảy ra chuyện gì? Tiểu muội không ở trong phòng sao? Có xảy rachuyện gì không?” Vân Mộng Vũ thần sắc lo lắng, một đôi mắt làm rungđộng lòng người nhìn về phía Hiên Viên Minh, còn mang theo vài phần lệquang.
Nữ nhân kia nếu xảy ra sự cố thì tốt rồi, Hiên Viên Minhphỉ báng một câu tong lòng, nhưng trước mặt mỹ nhân, lại là một mỹ nhânchọc người yêu thương, hắn đương nhiên sẽ không nói nói như vậy, chỉ ônnhu an ủi: “Ngươi không cần lo lắng, nàng ta không có việc gì, bên trong không có ai”
“Như vậy thì tốt rồi, dù sao tiểu muội cũng sắp gảcho Vương gia, , lần này Vương gia, hẳn là tới thăm muội muội!” Vân Mộng Vũ ôn nhu mở miệng, trong mắt lại hiện lên một tia ảm đạm.
“Đương nhiên không phải, bổn vương là tới tìm Thừa tướng đại nhân!” Hiên ViênMinh nhanh chóng mở miệng phản bác, dường như sợ Vân Mộng Vũ sẽ hiểu lầm hắn.
“Đại bá chưa hồi phủ, Vương gia có muốn chờ đại bá trở vềkhông?” Vân Mộng Vũ nghe thấy lời phản bác của Hiên Viên Minh, ngược lại hơi cúi thấp đầu, phảng phất có bộ dạng thẹn thùng.
“Cũng tốt,vậy làm phiền Vũ nhi dẫn đường” Khóe môi Hiên Viên Minh gợi lên một độcong u tối, Vân Mộng Vũ vội vàng xoay người, lộ ra gương mặt xinh đẹpđang ửng đỏ.
Đợi cho mọi người tản đi hết, Mộc Miên bên này cũng đang nằm úp sấp trên ngọn giả sơn “Tiểu thư, người nói mắt của Thấtvương gia có phải bị mù thật hay không? Nhị tiểu thư lớn lên còn khôngcó đẹp bằng một phần mười người. Người nói Vương gia tuổi còn trẻ…”
Mộc Miên nhịn không được lắc đầu, thật đáng thương.
“Ngưa tầm ngưu, mã tầm mã, người cũng phân bầy. Hắn không phải là mù, mà làthiếu não” Vân Liệt Diễm xoa nhẹ da gà trên người mình, cổ nhân cũng cóthể ghê tởm như vậy sao? Thật sự là một đôi trẻ thượng hạng!
Mộc Miên ngơ ngác nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tiểu thư quả nhiên làghen tị, nếu không làm sao có thể mắng Thất vương gia thiếu não đây?
Ban đêm, bên ngoài Thất vương phủ.
“Tiểu thư, đống pháo này để dùng làm gì vậy?” Mộc Miên ôm một bó pháo, thậtsự không nghĩ ra tiểu thư muốn nàng mua cái này để làm cái gì.
“Đem pháo ném tới cổng vương phủ” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Mộc Miên mộtcái, một bộ biểu tình trẻ con khó dạy. Ở với cô cả ngày mà ngay cả mộtchút chiêu này cũng không biết để làm gì, xem ra vẫn còn cần tăng cườnghuấn luyện.
Mộc Miên bị biểu tình của Vân Liệt Diễm đả kích một chút, nhanh chóng đem đống pháo ném tới cổng Thất vương phủ.
Sau đó, chỉ nghe thanh âm “bành bạch”, Mộc Miên nhìn lại, đống pháo kia không biết khi nào thì đã bị đốt.
“Tiểu thư…” Mộc Miên nuốt nước miếng, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vân Liệt Diễm “Tiếp theo…”
“Còn nói nhảm nữa, sau này ta sẽ gọi ngươi là Đầu Gỗ” Vân Liệt Diễm trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy không thú vị.
Trước kia nàng không phải làm nhiệm vụ thì cũng là huấn luyện tân binh, chưatừng cảm thấy nhàm chán bao giờ. Làm cái gì thiên kim đại tiểu thư tốingày thu lú trong khuê phòng, còn có một cái thanh danh ngốc tử cực kỳkhông tốt.
Đây quả thật là trần trụi vũ nhục một đời Hỏa Thần của nàng!
“Vân Liệt Diễm, ngươi muốn chết!” Lúc này, Hiên Viên Minh bị đạp văng rangoài, một thân hàn khí giống như Tu La từ địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế này!
Vân Liệt Diễm, được! Tốtlắm! Hiên Viên Minh nghiến răng kèn kẹt. Cho dù nàng là cái gì thiên kim Tướng phủ, quản cái gì tứ hôn phụ hoàng ban, hôm nay, hắn nhất định sẽkhiến ngốc tử này chết không có chỗ chôn!
Sắc vàng quanh thânlưu chuyển, cây cối hoa cỏ chung quanh đều bị nhổ tận gốc theo xoay tròn trên không trung hình thành một lốc xoáy màu vàng. Hai tay Hiên ViênMinh ném mạnh vòng xoáy kia về phía khuê phòng của Vân Liệt Diễm.
Vân Liệt Diễm, ngươi nhất định phải chết!
“Tiểu thư, không ổn!” Cảm giác vòng xoáy sắc vàng bay đến, Mộc Miên cơ hồ làtheo bản năng kéo Vân Liệt Diễm bay ra ngoài, cả căn phòng đều bị đánhthành những mảnh nhỏ.
Mộc Miên thở hổn hển kéo Vân Liệt Diễm, lúc nãy nàng một thân che chở cho Vân Liệt Diễm cho nên cả người đều đầy bụi đất.
“Hiên Viên Minh chết tiệt, hắn không muốn sống mà, ngay cả phòng của lãonương cũng dám phá!” Đôi mắt hoa đào giờ phút này là một mảnh lửa cháydày đặc, tựa hồ tùy thời đều có thể bộc phát ra ngọn lửa hủy thiên diệtđịa.
“Tiểu thư, tiểu thư, đừng xúc động, người cần bình tĩnh,bình tĩnh! Hiện tại nếu đối đầu với Thất vương gia, nhất định sẽ cóhại!” Mộc Miên cứng rắn kéo vân Liệt Diễm về phía sau hậu viện, may mắncả khu vực đều đầy khói bụi, Hiên Viên Minh sẽ không phát hiện ra bọnhọ.
“Tiểu thư, người hãy nghe ta nói, võ công của Thất vương gia đứng nhất nhì Thịnh Quốc. Cả chốn giang hồ này chưa nói, chỉ nói đếnkinh thành thôi thì chỉ có Tứ vương gia là đối thủ của hắn. Thế nhưngmấy năm trước Tứ vương gia xảy ra chuyện, chưa từng lộ mặt trước ngườikhác, cho nên, Thất vương gia chọc không được, ít nhất không thể chọctrực diện” Mộc Miên tận tình khuyên bảo, cũng không biết Vân Liệt Diễmcó lọt tai hay không, nàng ta chỉ một mực nắm chặt hai tay tiểu thư, chỉ sợ nàng xúc động liều mạng với Thất vương gia.
Nàng nhận ra,tiểu thư từ lúc chết đi sống lại, tính tình thay đổi không ít. Nàng mộtchút cũng không nghi ngờ, đừng nói Thất vương gia, cho dù là hoàngthượng, tiểu thư cũng tuyệt đối sẽ không nể mặt mũi.
Rõ ràng tiểu thư nhà nàng lại như thay đổi thành một người khác.
Bất quá, cũng không sợ tiểu thư bị khi dễ nữa. Thế nhưng cũng khiến người khác đau đầu!
“Võ công của hắn rất cao?” Vân Liệt Diễm cuối cùng cũng thu lại tức giận trong mắt, ôn hoà nhã nhặn mở miệng.
“Đúng vậy, tiểu thư, cho nên người ngàn vạn lần đừng đi ra đánh tay đôi vớihắn, rất bất lợi!” Mộc Miên thấy Vân Liệt Diễm nghe nàng nói, nhanhchóng mở miệng đánh mất ý nghĩ liều mạng với người ta trong đầu tiểuthư, nếu không hậu quả thật nghiêm trọng.
Vân Liệt Diễm nhếch bờ môi hồng lên, xem tình hình vừa rồi, Hiên Viên Minh sử dụng có lẽ là võ công cổ đại, điểm này nàng thật sự hiểu biết không nhiều lắm. Hậu quảHiên Viên Minh vận công vừa rồi quả thật cũng làm nàng có chút kinhngạc. Nàng vốn cho là chỉ có dị năng mới có thể phát ra uy lực cường đại như thế, không nghĩ tới, võ công cổ đại cũng có thể cường hãn tương tự. Cho nên, nếu bỏ qua dị năng của nàng, cứng đối cứng với Hiên Viên Minh, nàng thật không phải là đối thủ của hắn.
“Mộc Mộc, ngươi đánhthắng được hắn không?” Vân Liệt Diễm bình tĩnh lại, tính tình nàng tuyrằng hơi nóng nhưng không hề lỗ mãng, những chuyện có hại cho chínhmình, nàng tuyệt đối không làm.
“Tiểu thư, ta nhiều nhất chỉ cóthể đỡ được hai mươi chiêu của Thất vương gia” Mộc Miên nhíu mày nghĩmột lát, mặc dù nàng chưa từng động thủ với Thất vương gia nhưng nhìntheo tình hình vừa rồi, phỏng chừng cũng gắng gượng được nhiêu đó đi.
“Được rồi, đêm nay chúng ta đi Thất vương phủ” Vân Liệt Diễm híp lại đôi mắt yêu nghiệt.
“Dạ!” Mộc Miên nhịn không được mà run lên, cảm thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ quên như vậy.
Thất vương gia sau khi nhận được thánh chỉ của hoàng thượng liền đến phá hủy khuê phòng của tiểu thư phủ Thừa Tướng, thật ra đây nói cho dễ nghe.Nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của Thất vương gia thì đây chính là chưa giếtchết tiểu thư sẽ không chịu buông tay. Mặc dù tiểu thư không chết, nhưng cũng chẳng khác gì bạt tai lên mặt tiểu thư trước mọi người, chỉ sợkhông tới một canh giờ, cả kinh thành đều sẽ biết, Thất vương gia khôngmuốn cưới tiểu thư.
Mộc Miên nghĩ, thật ra cũng khó trách tiểu thư tức giận, nàng thích Thất vương gia như vậy mà Thất vương gia lại hơi quá đáng.
Nghĩ tới đó, Mộc Miên cảm thấy, cho dù tiểu thư có phế Thất vương gia, đócũng là quá cũng đúng thôi, tiểu thư đã hi sinh quá nhiều rồi!
Bên này, Hiên Viên Minh mới vừa oanh oanh liệt liệt phá khuê phòng của VânLiệt Diễm, vốn trong lòng cũng có chút áy náy nho nhỏ. Nói như thế nàothì một người vừa còn bình thường vậy mà bây giờ đã chết rồi, cũng đángtiếc. Nhưng ai biết trong phòng vốn dĩ chẳng có ai, Hiên Viên Minh nhậnra các nàng thừa dịp hắn không chú ý đã chạy mất. Hiên Viên Minh mới vừa bắt đầu sinh ra áy náy, ngay lập tức nổi giận. Vân Liệt Diễm, ngươi rất giỏi! Ngươi lại dám chạy à?
Lúc này, bên ngoài viện Vân Liệt Diễm tụ tập hạ nhân Tướng phủ, đều khó hiểu nhìn một đống hoang tàn.
“Mộng Vũ gặp qua Thất vương gia, mới vừa nghe thấy âm thanh thật lớn, là đãxảy ra chuyện gì vậy?” Một đạo thanh âm dịu dàng nương theo sau một nữtử áo trắng, bước đi tao nhã hướng tới Hiên Viên Minh, giơ tay nhấc chân ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, giống như đóa hoa sen sau cơn mưa, thanhnhã mà cao quý.
Hiên Viên Minh không khỏi ngẩn người, nữ tử xinh đẹp như thế khiến hắn nhịn không được mà trái tim có chút nhộn nhạo.
“Ngươi là…” Mày kiếm Hiên Viên Minh khẽ nhếch, khóe môi không tự giác nhếch lên.
“Vân Mộng Vũ, Vân Thừa tướng là đại bá của tiểu nữ” Đôi môi đỏ mọng của VânMộng Vũ khép mở, dưới cái nhìn soi mói của Hiên Viên Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhịn không được ửng đỏ.
Hiên Viên Minh nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, không khỏi nhớ tới Vân Liệt Diễm thô lỗ lại không cógiáo dưỡng vừa rồi, cùng là tỷ muội nhưng làm sao lại khác biệt lớn nhưvậy? Một cái người dịu dàng như tiên tử, một kẻ lại như cứt chó trên mặt đất.
Sau ngọn giả sơn Vân Liệt Diễm rút rút khóe miệng “VânMộng Vũ, trong mộng đều mây mưa thất thường, cô gái này đích thực cườnghãn!”
Mộc Miên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu không phảicòn đang nắm tay Vân Liệt Diễm, lúc này đã có thể ngã xuống đất. Tiểuthư nhà nàng có lối suy nghĩ thật sự rất… rất cái kia… Tiểu thư khôngphải là ghen tị chứ? Bộ dáng Thất vương gia nhìn Nhị tiểu thư đầy ẩn ýđưa tình, chậc chậc, nổi hết da gà lên rồi!
“Vương gia, khôngbiết đã xảy ra chuyện gì? Tiểu muội không ở trong phòng sao? Có xảy rachuyện gì không?” Vân Mộng Vũ thần sắc lo lắng, một đôi mắt làm rungđộng lòng người nhìn về phía Hiên Viên Minh, còn mang theo vài phần lệquang.
Nữ nhân kia nếu xảy ra sự cố thì tốt rồi, Hiên Viên Minhphỉ báng một câu tong lòng, nhưng trước mặt mỹ nhân, lại là một mỹ nhânchọc người yêu thương, hắn đương nhiên sẽ không nói nói như vậy, chỉ ônnhu an ủi: “Ngươi không cần lo lắng, nàng ta không có việc gì, bên trong không có ai”
“Như vậy thì tốt rồi, dù sao tiểu muội cũng sắp gảcho Vương gia, , lần này Vương gia, hẳn là tới thăm muội muội!” Vân Mộng Vũ ôn nhu mở miệng, trong mắt lại hiện lên một tia ảm đạm.
“Đương nhiên không phải, bổn vương là tới tìm Thừa tướng đại nhân!” Hiên ViênMinh nhanh chóng mở miệng phản bác, dường như sợ Vân Mộng Vũ sẽ hiểu lầm hắn.
“Đại bá chưa hồi phủ, Vương gia có muốn chờ đại bá trở vềkhông?” Vân Mộng Vũ nghe thấy lời phản bác của Hiên Viên Minh, ngược lại hơi cúi thấp đầu, phảng phất có bộ dạng thẹn thùng.
“Cũng tốt,vậy làm phiền Vũ nhi dẫn đường” Khóe môi Hiên Viên Minh gợi lên một độcong u tối, Vân Mộng Vũ vội vàng xoay người, lộ ra gương mặt xinh đẹpđang ửng đỏ.
Đợi cho mọi người tản đi hết, Mộc Miên bên này cũng đang nằm úp sấp trên ngọn giả sơn “Tiểu thư, người nói mắt của Thấtvương gia có phải bị mù thật hay không? Nhị tiểu thư lớn lên còn khôngcó đẹp bằng một phần mười người. Người nói Vương gia tuổi còn trẻ…”
Mộc Miên nhịn không được lắc đầu, thật đáng thương.
“Ngưa tầm ngưu, mã tầm mã, người cũng phân bầy. Hắn không phải là mù, mà làthiếu não” Vân Liệt Diễm xoa nhẹ da gà trên người mình, cổ nhân cũng cóthể ghê tởm như vậy sao? Thật sự là một đôi trẻ thượng hạng!
Mộc Miên ngơ ngác nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, tiểu thư quả nhiên làghen tị, nếu không làm sao có thể mắng Thất vương gia thiếu não đây?
Ban đêm, bên ngoài Thất vương phủ.
“Tiểu thư, đống pháo này để dùng làm gì vậy?” Mộc Miên ôm một bó pháo, thậtsự không nghĩ ra tiểu thư muốn nàng mua cái này để làm cái gì.
“Đem pháo ném tới cổng vương phủ” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Mộc Miên mộtcái, một bộ biểu tình trẻ con khó dạy. Ở với cô cả ngày mà ngay cả mộtchút chiêu này cũng không biết để làm gì, xem ra vẫn còn cần tăng cườnghuấn luyện.
Mộc Miên bị biểu tình của Vân Liệt Diễm đả kích một chút, nhanh chóng đem đống pháo ném tới cổng Thất vương phủ.
Sau đó, chỉ nghe thanh âm “bành bạch”, Mộc Miên nhìn lại, đống pháo kia không biết khi nào thì đã bị đốt.
“Tiểu thư…” Mộc Miên nuốt nước miếng, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vân Liệt Diễm “Tiếp theo…”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ngốc tử
- Chương 2: Quá kiêu ngạo
- Chương 3: Hoàng thượng tứ hôn
- Chương 4: Tìm nàng giải trừ hôn ước
- Chương 5: Oanh động sân nhỏ
- Chương 6: Hỏa thiêu Thất vương phủ
- Chương 7: Có qua có lại mới toại lòng nhau
- Chương 8: Buổi đấu giá chưa từng có (1)
- Chương 9: Buổi đấu giá chưa từng có (2)
- Chương 10: Buổi đấu giá chưa từng có (3)
- Chương 11: Vị thái tử ôn nhuận (1)
- Chương 12: Vị thái tử ôn nhuận (2)
- Chương 13: Gả cho ta được không?
- Chương 14: Ta có thể bảo vệ nàng cả đời!
- Chương 15: Kẻ phụ bạc
- Chương 16: Lấy thân báo đáp là được rồi!
- Chương 17: Thiếu chút nữa là trầm luân!
- Chương 18: Từ hôn
- Chương 19: Muốn đấu với nàng?
- Chương 20: Tính toán sau lưng
- Chương 21: Kế hoạch mua hung
- Chương 22: Ngươi là xa phu sao?
- Chương 23: Mỗi người một nửa
- Chương 24: Cáo trạng
- Chương 25: Xem ngươi đã chết hay chưa?
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28: Trò đùa của hắn
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43: Rời đi (4)
- Chương 44: Rời đi (5)
- Chương 45: Rời đi (6)
- Chương 46: Rời đi (7)
- Chương 47: Chẩn bệnh
- Chương 48: Nửa thành hoả thiêu
- Chương 49: Con trai, con là đứa nhỏ xinh đẹp bẩm sinh!
- Chương 50: Khắc tinh?
- Chương 51: Đại thúc, thúc cũng sợ rắn?
- Chương 52: Hàn Chỉ xuất hiện
- Chương 53: Thật sự cực phẩm như vậy!
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58: Vân Liệt Diễm trọng thương
- Chương 59: Phu xướng phụ tùy (1)
- Chương 60: Phu xướng phụ tùy (2)
- Chương 61
- Chương 62: Lựa chọn
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Đồng thành
- Chương 81: Mười năm trước (1)
- Chương 82: Mười năm trước (2)
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88: Tiểu công chúa yếu ớt
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93: Mạn châu sa hoa
- Chương 94: Ban ơn
- Chương 95: Khế ước bình đẳng
- Chương 96: Giấc mộng kỳ lạ
- Chương 97: Kẻ thù
- Chương 98: Thất Tinh trận (1)
- Chương 99
- Chương 100: Lựa chọn sinh tử
- Chương 101: Đột phá Thần cấp
- Chương 102: Hàn Chỉ tự bạo
- Chương 103: Tiến vào Thất Tinh trận
- Chương 104: Thất Tinh trận (2)
- Chương 105: Sa mạc hỏa diễm
- Chương 106: Lửa Địa Ngục lại xuất hiện
- Chương 107: Tiến vào đại lục Thần Chi
- Chương 108: Thành hoả quý
- Chương 109: Tử mộ
- Chương 110: Bụi hoa Huyết Ngọc
- Chương 111: Nhẫn trữ vật
- Chương 112: Bị bắt đi
- Chương 113: Vân Liệt Diễm tỉnh lại
- Chương 114: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117: Thoát khỏi Hỏa thành
- Chương 118: Vân Thiểm Thiểm trở lại – Lần đầu gặp Ngục Tu
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Cơn giận của Hàn Chỉ
- Chương 122
- Chương 123: Kim trầm khê
- Chương 124: Ngọc bội
- Chương 125: Bị bao vây
- Chương 126: Trận chiến đầu tiên
- Chương 127: Đi vào cấm địa
- Chương 128: Cơ quan
- Chương 129: Kim Nguyên đến tay
- Chương 130: Trì Uyên
- Chương 131: Mẫu thân?
- Chương 132: Mất tích
- Chương 133: Thủy lao
- Chương 134: Kết thúc (1)
- Chương 135: Kết thúc (2)
- Chương 136: Kết thúc (3)
- Chương 137: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (1)
- Chương 138: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (2)
- Chương 139: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (3)
- Chương 140: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (4)
- Chương 141: Phiên ngoại về Đóa Đóa: Trốn nhà ra đi
- bình luận