Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống - Chương 42: Mộc cẩm muốn khẩu phần lương thực.
Chương trước- Chương 1: Nàng Trọng Sinh
- Chương 2: Nhị bá mẫu độc ác
- Chương 3: Lòng người còn đáng sợ hơn cả ma
- Chương 4: Phản kích bắt đầu
- Chương 5: nhìn thấu bọn họ
- Chương 6: Nỗi lo của các đệ muội
- Chương 7: Nam nhân Bị Truy Sát
- Chương 8: Gặp Cố Nhân
- Chương 9: Lai Lịch Của Hắn
- Chương 10: Vật của kiếp trước đã trở lại
- Chương 11: Chuyện Cũ Không Thoát
- Chương 12: Ý Nghĩa Của Chiếc Vòng Tay Kia
- Chương 13: Mộc cẩm phát triển nghiệp lớn nuôi sống gia đình
- Chương 14: Trò Hay Mở Màn
- Chương 15: Xem Kịch Trước
- Chương 16: Quả dưa to
- Chương 17: hết quả dưa này đến quả dưa khác
- Chương 18: Nói chuyện tương lai cùng các đệ muội
- Chương 19: Ác giả cuối cùng cũng có ác báo
- Chương 20: Bắt đầu bán dược liệu
- Chương 21: Cái Giá Bất Ngờ
- Chương 22: Lần Đầu Kiếm Tiền
- Chương 23: Mua thịt lợn
- Chương 24: Huynh muội xấu xa
- Chương 25: Đại bá tới cửa nói chuyện ruộng đất
- Chương 26: Nàng Không Định Thỏa Hiệp
- Chương 27: Làm món kho
- Chương 28: Lên phố bán thức ăn (1)
- Chương 29: Lên phố bán thức ăn (2)
- Chương 30: Nàng tưởng tượng thành công
- Chương 31: Thuận Lợi Bất Ngờ
- Chương 32: Đưa nàng đi gặp người
- Chương 33: Giao dịch thuận lợi
- Chương 34: Thành Công Lớn
- Chương 35: Chờ Nàng Đã Lâu
- Chương 36: Lại kiếm tiền
- Chương 37: Vòng ngọc, không đổi trở về
- Chương 38: Làm ăn sẽ càng làm càng lớn
- Chương 39: Mua Bánh Bao
- Chương 40: Sợ đến phát khóc
- Chương 41: Lại Một Người Nữa
- Chương 42: Mộc cẩm muốn khẩu phần lương thực.
- Chương 43: Không trả lương thực trước hết trả ruộng đất
- Chương 44: Tặng quà, bị mua chuộc
- Chương 45: có trưởng bối giúp đỡ
- Chương 46: Bất ngờ Mộc Tứ thúc
- Chương 47: Đã hoàn thành
- Chương 48: Tứ thúc tới tìm
- Chương 49: Lại bắt đầu
- Chương 50: Hiện tại, ngươi nói như thế nào?
- Chương 51: Chủ tử tức giận a
- Chương 52: Xuất thân... quá kém một chút.
- Chương 53: Đi theo nàng
- Chương 54: Khanh bản giai nhân, cớ sao gạt người
- Chương 55: Làm ăn tìm tới cửa
- Chương 56: Bị báo ứng
- Chương 57: Cách lấy nước chống hạn
- Chương 58: Là hắn làm
- Chương 59: Đưa Thuốc Giải
- Chương 60: Bị khiển trách xấu tính
- Chương 61: Lại đi sau núi thử vận may
- Chương 62: Quả nhiên có thu hoạch
- Chương 63: Đào được bảo bối!
- Chương 64: Bị thương
- Chương 65: Sự thay đổi đáng kinh ngạc
- Chương 66: Vòng ngọc không gian
- Chương 67: Cần gấp
- Chương 68: May mắn như thế
- Chương 69: Đàm phán xong quán ăn
- Chương 70: Rất hài lòng
- Chương 71: Không cần lo lắng
- Chương 72: Phó thác cho Mộc cô nương
- Chương 73: Hắn tới phô diễn kỹ năng
- Chương 74: Hù dọa người ta
- Chương 75: Tìm kiếm sự giúp đỡ
- Chương 76: Thật là trùng hợp
- Chương 77: Kiếm tiền khó, tiêu tiền dễ
- Chương 78: Thiếu niên ăn mày
- Chương 79: Lại nấu mì
- Chương 80: Kế hoạch
- Chương 81: Muốn thu cho mình dùng
- Chương 82: Người nói vô ý
- Chương 83: Kiếm một khoản lớn
- Chương 84: Lại là cố nhân đến
- Chương 85: Bán hoàng tinh
- Chương 86: Thật sự là khoản tiền lớn
- Chương 87: Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp
- Chương 88: Trả tiền
- Chương 89: Trở về thôn làm việc
- Chương 90: Đều sắp xếp xong
- Chương 91: Có thêm nhân lực là tốt rồi
- Chương 92: Ngươi lại gạt ta
- Chương 93: Cảm giác bị ghét bỏ
- Chương 94: Khách lẻ tới cửa
- Chương 95: Mua lương thực giấu không gian
- Chương 96: Đi bố trang (tiệm vải)
- Chương 97: Mua vải
- Chương 98: Đồng cảm
- Chương 99: Dùng tiền nhiều, nhưng còn có thể kiếm lời nhỏ
- Chương 100: Xui xẻo
- Chương 101: Còn trị không được các ngươi?
- Chương 102: Thay hai muội tính toán
- Chương 103: Sẽ là đồ đệ tốt
- Chương 104: Lập kế hoạch trước
- Chương 105: Trưởng thôn đã bị thuyết phục
- Chương 106: Bất Ngờ
- Chương 107: Lại kiếm một khoản
- Chương 108: Một lần và mãi mãi (1)
- Chương 109: Một lần và mãi mãi(2)
- Chương 110: Một lần và mãi mãi(3)
- Chương 111: Một lần và mãi mãi(4)
- Chương 112: Một lần và mãi mãi(5)
- Chương 113: Cuối cùng cũng không tệ
- Chương 114: Định làm món kho kiểu mới
- Chương 115: Mua gà mua vịt
- Chương 116: Hỏi
- Chương 117: Gà kho vịt kho
- Chương 118: Giao dịch kinh doanh
- Chương 119: Được tiền thưởng
- Chương 120: Có việc cần bàn bạc
- Chương 121: Nhận được đáp lễ
- Chương 122: Có dự định mua nhà
- Chương 123: Khách mới đến mua món kho
- Chương 124: Lại có ý tưởng mới
- Chương 125: Con cua lớn như thế
- Chương 126: Thu rễ tranh trắng
- Chương 127: Thu hoạch lớn
- Chương 128: Cố ý nhục nhã
- Chương 129: Ý kiến hay hơn
- Chương 130: Giá cả tăng cao, tiếp tục trữ hàng
- Chương 131: tuấn mã chạy như bay đưa nàng về thôn
- Chương 132: Đi xem nhà
- Chương 133: người có duyên mua nhà có duyên
- Chương 134: lấy được khế đất
- Chương 135: Nói với ta
- Chương 136: Quả nhiên xử lý không tệ
- Chương 137: Quà cảm ơn
- Chương 138: Mượn tiền
- Chương 139: Hắn cũng ra tay?
- Chương 140: Chuẩn bị vào nhà mới
- Chương 141: Thật trùng hợp, là hàng xóm
- Chương 142: Vừa vặn, có chuyện muốn nói
- Chương 143
- Chương 144: chưa chắc không phải chuyện tốt
- Chương 145: Chuẩn bị dọn nhà
- Chương 146: Tân gia
- Chương 147: không quên báo đáp
- Chương 148: Mua cửa hàng
- Chương 149: Giúp hắn nghĩ ra chủ ý
- Chương 150: Thật là ý kiến hay
- Chương 151: Va chạm
- Chương 152: Gặp người thân
- Chương 153: Thức ăn ngon động lòng người
- Chương 154: Bị phát hiện
- Chương 155: Cái gọi là xuất thân thấp
- Chương 156: Món ăn mới móng cừu chua cay
- Chương 157: Truyền tin tức mới
- Chương 158: bất ngờ gặp lại
- Chương 159: Chú cháu hai người
- Chương 160: Đầu óc có bệnh
- Chương 161: Sẽ không buông tha
- Chương 162: Khủng hoảng lương thực
- Chương 163: Một ý tưởng
- Chương 164: Đuổi đi
- Chương 165: Tỷ muội tình thâm
- Chương 166: Lần nữa về thôn
- Chương 167: Khủng hoảng
- Chương 168: Tìm cách đối phó
- Chương 169: Vô liêm sỉ
- Chương 170
- Chương 171: Giúp đỡ sắp xếp
- Chương 172: Kiểm tra
- Chương 173: Tìm được
- Chương 174: Điều tra
- Chương 175: Món ăn mới
- Chương 176: Đậu kho khô và đậu phụ cay
- Chương 177: Người ghê tởm
- Chương 178: không muốn chịu đựng
- Chương 179: Người ghê tởm vào một nhà
- Chương 180: Hoà Ly Thuận Lợi
- Chương 181: Nhân tình đều là nợ hắn
- Chương 182: Giúp người giúp mình
- Chương 183: Mua thêm một cửa hàng
- Chương 184: Trong thôn mua lương thực
- Chương 185: Chưa từ bỏ ý định
- Chương 186: Mua lương thực phong ba(1)
- Chương 187: Mua lương thực phong ba(2)
- Chương 188: Hắn như thế nào tiến vào
- Chương 189: Mời nàng dùng bữa
- Chương 190: Cùng nàng kể chuyện xưa
- Chương 191: Cùng nàng trở về thôn
- Chương 192: Bái sư học nghệ
- Chương 193: Chung tay cứu trợ thiên tai
- Chương 194: Sợ doạ nàng
- Chương 195: Mở lại
- Chương 196: Mưa
- Chương 197: Chuẩn bị khai chương cửa hàng thêu
- Chương 198: Lại tốn một khoản tiền
- Chương 199: Cửa hàng thêu khai trương
- Chương 200: Khai trương đại cát
- Chương 201: Y phục may sẵn xinh đẹp
- Chương 202: khởi đầu
- Chương 203: Có người tới gây sự
- Chương 204: Tỷ muội Bá Đạo
- Chương 205: Tát mạnh vào mặt ba tỷ muội
- Chương 206: vừa ngu xuẩn vừa xấu xa
- Chương 207: Kiếm tiền cũng tỉnh táo
- Chương 208: chống lưng tới rồi
- Chương 209: địa đầu xà Lý gia
- Chương 210: Tìm trợ thủ
- Chương 211: Cũng có trợ thủ
- Chương 212: sức chiến đấu cường đại
- Chương 213: Móng phượng tỏi băm
- Chương 214: Quán ăn vặt khai trương
- Chương 215: chuẩn bị qua năm mới
- Chương 216: Quà mừng năm mới và tiền mừng tuổi
- Chương 217: vô ý thu mua lòng người
- Chương 218: không coi ai ra gì
- Chương 219: hơn ánh mắt
- Chương 220: Thắng
- Chương 221: sẽ không mua
- Chương 222: Đi ngân lâu trong huyện
- Chương 223: hạnh phúc nhỏ
- Chương 224: Bồi thường một ít tiếc nuối nhỏ
- Chương 225: Tâm vui mừng
- Chương 226: đúng là hắn đến
- Chương 227: tiểu thúc thúc
- Chương 228: Thì ra là thế
- Chương 229: đầu năm
- Chương 230: Mở quà
- Chương 231: nghĩ tới "Nguyên nhân"
- Chương 232: Hai chị em dâu đánh nhau .
- Chương 233: bài học
- Chương 234: Hỏi kinh nghiệm sống
- Chương 235: sớm phòng bị
- Chương 236: đã biết thân thế của nàng
- Chương 237: Kế hoạch chuyển đến huyện
- Chương 238: Bạc không tiêu
- Chương 239: Kính công công mang đến tin tức
- Chương 240: làm ăn thịnh vượng
- Chương 241: Nghênh Vạn Khách Và Hoa Gian Khách
- Chương 242: uy h.i.ế.p nàng?
- Chương 243: Bê bối
- Chương 244: còn dưỡng ngoại thất?
- Chương 245: cầu nàng
- Chương 246: Trả thù
- Chương 247: hứa hẹn món ăn mới
- Chương 248: Thêm một khoản tiền
- Chương 249: Cửa hàng ăn vặt xảy ra chuyện
- Chương 250: muốn báo quan
- Chương 251: Từ sư gia ra tay
- Chương 252: Mọi chuyện đều ổn
- Chương 253: Mua đất
- Chương 254: Mua đất(2)
- Chương 255: Mua đất(3)
- Chương 256: khế đỏ tới tay
- Chương 257: Cố nhân tìm kiếm giúp đỡ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
Chương 42: Mộc cẩm muốn khẩu phần lương thực.
Nói xong, Mộc Cẩm liền quay đầu dùng môi nói hai chữ với Mộc Tử Xuyên.
Mộc Tử Xuyên liền mang theo giỏ trúc, tay trái cầm túi giấy đựng bánh bao rời đi trước.
Mộc gia đại bá nương bên này muốn đi bẻ tay Mộc Cẩm, một bên cau mày nói:
"Đứa nhỏ này, đại bá nương không phải đã nói rồi sao?”
Mộc Cẩm nói: "Đại bá nương đã có dư tiền mua đậu hủ, nghĩ đến cũng có dư lương thực. Lương thực mùa thu năm ngoái, nhà đại bá còn chưa cho chúng ta, lương thực mùa xuân năm ngoái cũng chưa đủ."
“Năm nay đại hạn hán, giá lương thực cũng càng ngày càng đắt, đại bá đại bá nương cũng nên cho nhà chúng ta khẩu phần lương thực, bao nhiêu cũng cho một chút a?"
Giọng Mộc Cẩm không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm.
Các thôn dân vây xem xung quanh đều nghe thấy.
Liền đưa tới không ít nghị luận.
Có người thậm chí trực tiếp châm chọc lên tiếng.
"Trước kia nhìn Mộc gia đại phòng còn tốt a, không nghĩ tới nhà bọn họ cũng cùng Mộc gia nhị phòng giống nhau, thuê ruộng đất tam phòng cày cấy, vậy mà năm ngoái lương thực cũng không cho đủ mấy hài tử tam phòng a?"
"Hừ, Mộc gia nhị phòng không phải thứ tốt gì, chúng ta đại gia hỏa đều biết, nhưng người ta xấu cũng là xấu mọi người có thể thấy được.
Đại phòng Mộc gia này xấu a, xấu ở chỗ tối. Cẩm Ny Tử này nếu không nói, chúng ta ai biết?”
“Vậy mà mấy đại thẩm gần Mộc gia kia còn nói với ta hai vợ chồng Mộc gia đại phòng phúc hậu, chiếu cố năm cô nhi như thế nào?”
"Nhìn xem, cùng nhị phòng làm chuyện xấu giống nhau, lại được chính là thanh danh tốt,
Theo ta nói a, tiết Thanh Minh ngày đó, bọn họ sợ thành như vậy, không biết đại phòng đêm nay ngủ được không?"
Những âm thanh nghị luận châm chọc này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng Mộc đại bá nương lỗ tai rất linh, nghe được rõ ràng.
Vừa giận vừa giận, vung tay lên tát Mộc Cẩm cầm lấy tay nàng.
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt Mộc Cẩm này, lại phá hỏng thanh danh nhà họ!”
Lưu thị phủ nhận còn thiếu lương thực của tam phòng Mộc gia, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cùng tam phòng Mộc gia hoàn toàn trở mặt.
Nếu Lưu thị hôm nay không nghĩ nhiều liền làm ra quyết định này, Mộc Cẩm đoán Mộc gia đại bá cùng Lưu thị đã sớm thương lượng qua vấn đề này.
Vừa vặn lại đến năm hạn hán, đại phòng Mộc gia sớm muộn gì cũng phải dựa vào lương thực thiếu của tam phòng.
Đối với Mộc Cẩm mà nói, chuyện này cũng không có gì khó chịu.
Nếu là có thể lấy những lương thực kia đổi lấy một cơ hội dễ dàng vứt bỏ đại phòng Mộc gia, đối với tam phòng Mộc gia mà nói là đáng giá.
"Người đang làm, trời đang nhìn, đại bá nương ngươi nói dối không sợ trời đánh sao?"
"Ngươi miệng đỏ răng trắng này thiếu khẩu phần lương thực của năm cô nhi chúng ta, sẽ không sợ cha mẹ ta đêm tối từ trong mộ phần bò ra tìm các ngươi đòi công đạo sao?"
Mộc Cẩm trên mặt kích động, nội tâm rất bình tĩnh.
Nàng hỏi ngược lại hai câu này, khiến khuôn mặt vốn không gợn sóng của Lưu thị trong nháy mắt rạn nứt.
Làm bà ta sợ?
Trước kia, nà sợ.
Hôm nay thời tiết này, chỉ sợ không có lương thực, không sợ quỷ thần!
“Ép Cẩm Ny Tử đem lời này đều nói ra, vậy Lưu thị nói, ai còn tin a?
Là nha đầu c.h.ế.t tiệt này làm mùng một trước, vậy trách không được bà ta làm mười lăm.
Can đảm vừa sinh, Mộc gia đại bá nương
dứt khoát không thừa nhận còn thiếu Lương thực tam phòng Mộc gia.
"Cẩm Ny Tử, nói chuyện phải dựa vào lương tâm, nhà chúng ta cho tới bây giờ không thiếu lương thực cho năm hàu tử nhà các ngươi!"
“Nếu nhà chúng ta thật sự không cho các ngươi đủ lương thực? Ta ngược lại muốn hỏi một chút, năm người các ngươi là như thế nào sống tới bây giờ?”
Hỏi xong câu này, đại bá mẫu Mộc gia nhìn đám thôn dân vây xem.
Còn làm ra vẻ cầm một cái khăn trắng bệch lau mắt.
Giọng nói cũng vạn phần oan ức.
“Chư vị hương thân, các ngươi vừa rồi cũng đều nghe thấy Cẩm Ny Tử nói. Đúng, năm hạn hán này, lương thực càng ngày càng đắt đỏ!
Nhưng đại phòng chúng ta đã cho tam phòng lương thực rồi! Đại phòng chúng ta nhân khẩu cũng nhiều, cũng không có lương thực dư a!”
Lời này, chính là muốn nói Mộc Cẩm cố ý lừa gạt lương thực của đại phòng nhà họ.
Mộc Cẩm lạnh lùng nhếch môi.
Nếu nói Phùng thị là ngu xuẩn xấu xa, Mộc gia đại bá nương Lưu thị vậy thì vông cùng vô sỉ.
Có thôn phụ không cam lòng bênh vực kẻ yếu cho mấy hài tử tam phòng Mộc gia.
“Lưu thị vừa mới chính mình cũng nói, năm nay chính là năm đại hạn hán, nhân khẩu nhà nàng cũng nhiều, khẩu phần lương thực thiếu tam phòng Mộc gia khẳng định là sẽ không trả!"
"Các ngươi đừng nói chuyện ở đây nữa! Nghĩ thử xem, nếu không phải Cẩm Ni Tử moi lấy cơm ăn của nhà chúng ta, năm hài tử bọn, một lao động trưởng thành cũng không có, không sớm c.h.ế.t đói rồi sao?”
“Nhưng thật ra nhị phòng chúng ta từ trước đến nay không làm được hoa màu, thiếu lương thực của tam phòng, điều này chúng ta thừa nhận! "
Mộc gia đại bá mẫu mắng mấy phụ nhân nói chuyện giúp Mộc Cẩm gia, còn nhân tiện lấy Mộc gia nhị phòng ra chắn đao, quả nhiên là một hòn đá ném hai con chim tính toán tốt.
Nhưng mấy phụ nhân kia cũng không phải dễ chọc.
Mấy người nhìn nhau cười lạnh, mười phần châm chọc.
“Hái thuốc, làm nữ hồng, săn thú, năm hài tử trong nhà người ta, ngoại trừ nhỏ nhất Nguyệt Ny Tử, có ai không phải tự mình tìm cơm ăn a?"
“Nếu nói có lương tâm, thôn chúng ta cũng không phải người mù, cũng chỉ có tứ phòng của các ngươi tốt hơn... Mà có tình người nhất, đối tốt một chút với tam phòng!"
Khi vợ chồng tam phòng còn sống, người già cô đơn và trẻ mồ côi trong thôn có ai không nhận được ân huệ của họ?
Lưu thị không nghĩ tới bà ta cùng lắm chỉ là mắng mấy thôn phun dài lưỡi kia nói nhảm, lại chọc ra mấy người kia nhiều lời như vậy.
Vả lại, những đại lão gia vẫn xem náo nhiệt, không có mở miệng cũng có người lớn tiếng chỉ trích Mộc gia đại phòng.
Mèo không ăn cá
Trong lúc nhất thời sắc mặt như là mở phường nhuộm.
Trong lòng không khỏi hận Mộc Cẩm muốn chết, nếu không phải đây là ở bên ngoài, người lại nhiều, bà ta liền muốn cào nát mắt nha đầu c.h.ế.t tiệt!
Khó trách lúc Phùng thị còn sống luôn nói với bà ta nha đầu c.h.ế.t tiệt này không phải là người tốt, đừng nhìn nàng nhỏ, là một kẻ độc ác
Chỉ hận lúc ấy nàng không nghe lời Phùng thị, sơ suất!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, lão tam cùng Chu thị kia hai tử quỷ đều là người thành thật l, như thế nào lại sinh ra thứ tinh ưuasi như vậy đây?
Lưu thị trong lòng chuyển qua mười bảy mười tám lần, vẫn là tính toán sớm một chút thoát thân, trở về cùng đương gia thương lượng đi.
Vì thế, giậm chân, cả giận nói: "Các ngươi đều im miệng đi! Có lẽ Cẩm Ny Tử nhớ lầm! Có lẽ là đương gia của ta nhớ lầm, ta trở về hỏi đương gia của ta là được.”
Ngay cả đậu hũ cũng không mua, xoay người muốn về nhà.
Mộc Cẩm lại ngăn nàng lại,.
"Đại phòng nhị phòng và tứ phòng cho chúng ta lương thực, đều có sổ sách. Mỗi lần đưa lương thực đến nhà ta đều mời tộc trưởng hoặc trưởng lão khác đi cùng.”
“Đại phòng không cấp đủ lương thực cho tam phòng chúng ta, xin tộc trưởng lật sổ sách trong tộc đã rõ ràng”
Chuyện cuối cùng Mộc Cẩm quăng sổ sách ra.
Thôn dân vây xem đều nhao nhao gật đầu.
“Mộc Cẩm nói không sai, thiếu chút nữa đã quên chuyện này. “
“Việc này, đi mời tộc trưởng lật sổ sách liền chân tướng rõ ràng”
Mặt Lưu thị lúc này trắng bệch...... bà ta không ngờ Mộc Cẩm lại lấy sổ sách ra nói chuyện.
Chuyện sổ sách cũng là chuyện lo lắng nhất của đương gia.
Nếu là năm cày cấy tốt, vậy tất nhiên là không lo lắng, lương thực chậm rãi trả là được.
Nhưng đây là năm gặp tai họa, lương thực chính là mạng a!
Lưu thị vắt hết óc, tính toán dứt khoát khóc vì chuyện khó xử nhà mình thì có thôn dân hô lên.
“Tộc trưởng tới rồi, tộc trưởng tới rồi!”
Mộc Tử Xuyên liền mang theo giỏ trúc, tay trái cầm túi giấy đựng bánh bao rời đi trước.
Mộc gia đại bá nương bên này muốn đi bẻ tay Mộc Cẩm, một bên cau mày nói:
"Đứa nhỏ này, đại bá nương không phải đã nói rồi sao?”
Mộc Cẩm nói: "Đại bá nương đã có dư tiền mua đậu hủ, nghĩ đến cũng có dư lương thực. Lương thực mùa thu năm ngoái, nhà đại bá còn chưa cho chúng ta, lương thực mùa xuân năm ngoái cũng chưa đủ."
“Năm nay đại hạn hán, giá lương thực cũng càng ngày càng đắt, đại bá đại bá nương cũng nên cho nhà chúng ta khẩu phần lương thực, bao nhiêu cũng cho một chút a?"
Giọng Mộc Cẩm không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm.
Các thôn dân vây xem xung quanh đều nghe thấy.
Liền đưa tới không ít nghị luận.
Có người thậm chí trực tiếp châm chọc lên tiếng.
"Trước kia nhìn Mộc gia đại phòng còn tốt a, không nghĩ tới nhà bọn họ cũng cùng Mộc gia nhị phòng giống nhau, thuê ruộng đất tam phòng cày cấy, vậy mà năm ngoái lương thực cũng không cho đủ mấy hài tử tam phòng a?"
"Hừ, Mộc gia nhị phòng không phải thứ tốt gì, chúng ta đại gia hỏa đều biết, nhưng người ta xấu cũng là xấu mọi người có thể thấy được.
Đại phòng Mộc gia này xấu a, xấu ở chỗ tối. Cẩm Ny Tử này nếu không nói, chúng ta ai biết?”
“Vậy mà mấy đại thẩm gần Mộc gia kia còn nói với ta hai vợ chồng Mộc gia đại phòng phúc hậu, chiếu cố năm cô nhi như thế nào?”
"Nhìn xem, cùng nhị phòng làm chuyện xấu giống nhau, lại được chính là thanh danh tốt,
Theo ta nói a, tiết Thanh Minh ngày đó, bọn họ sợ thành như vậy, không biết đại phòng đêm nay ngủ được không?"
Những âm thanh nghị luận châm chọc này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng Mộc đại bá nương lỗ tai rất linh, nghe được rõ ràng.
Vừa giận vừa giận, vung tay lên tát Mộc Cẩm cầm lấy tay nàng.
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt Mộc Cẩm này, lại phá hỏng thanh danh nhà họ!”
Lưu thị phủ nhận còn thiếu lương thực của tam phòng Mộc gia, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cùng tam phòng Mộc gia hoàn toàn trở mặt.
Nếu Lưu thị hôm nay không nghĩ nhiều liền làm ra quyết định này, Mộc Cẩm đoán Mộc gia đại bá cùng Lưu thị đã sớm thương lượng qua vấn đề này.
Vừa vặn lại đến năm hạn hán, đại phòng Mộc gia sớm muộn gì cũng phải dựa vào lương thực thiếu của tam phòng.
Đối với Mộc Cẩm mà nói, chuyện này cũng không có gì khó chịu.
Nếu là có thể lấy những lương thực kia đổi lấy một cơ hội dễ dàng vứt bỏ đại phòng Mộc gia, đối với tam phòng Mộc gia mà nói là đáng giá.
"Người đang làm, trời đang nhìn, đại bá nương ngươi nói dối không sợ trời đánh sao?"
"Ngươi miệng đỏ răng trắng này thiếu khẩu phần lương thực của năm cô nhi chúng ta, sẽ không sợ cha mẹ ta đêm tối từ trong mộ phần bò ra tìm các ngươi đòi công đạo sao?"
Mộc Cẩm trên mặt kích động, nội tâm rất bình tĩnh.
Nàng hỏi ngược lại hai câu này, khiến khuôn mặt vốn không gợn sóng của Lưu thị trong nháy mắt rạn nứt.
Làm bà ta sợ?
Trước kia, nà sợ.
Hôm nay thời tiết này, chỉ sợ không có lương thực, không sợ quỷ thần!
“Ép Cẩm Ny Tử đem lời này đều nói ra, vậy Lưu thị nói, ai còn tin a?
Là nha đầu c.h.ế.t tiệt này làm mùng một trước, vậy trách không được bà ta làm mười lăm.
Can đảm vừa sinh, Mộc gia đại bá nương
dứt khoát không thừa nhận còn thiếu Lương thực tam phòng Mộc gia.
"Cẩm Ny Tử, nói chuyện phải dựa vào lương tâm, nhà chúng ta cho tới bây giờ không thiếu lương thực cho năm hàu tử nhà các ngươi!"
“Nếu nhà chúng ta thật sự không cho các ngươi đủ lương thực? Ta ngược lại muốn hỏi một chút, năm người các ngươi là như thế nào sống tới bây giờ?”
Hỏi xong câu này, đại bá mẫu Mộc gia nhìn đám thôn dân vây xem.
Còn làm ra vẻ cầm một cái khăn trắng bệch lau mắt.
Giọng nói cũng vạn phần oan ức.
“Chư vị hương thân, các ngươi vừa rồi cũng đều nghe thấy Cẩm Ny Tử nói. Đúng, năm hạn hán này, lương thực càng ngày càng đắt đỏ!
Nhưng đại phòng chúng ta đã cho tam phòng lương thực rồi! Đại phòng chúng ta nhân khẩu cũng nhiều, cũng không có lương thực dư a!”
Lời này, chính là muốn nói Mộc Cẩm cố ý lừa gạt lương thực của đại phòng nhà họ.
Mộc Cẩm lạnh lùng nhếch môi.
Nếu nói Phùng thị là ngu xuẩn xấu xa, Mộc gia đại bá nương Lưu thị vậy thì vông cùng vô sỉ.
Có thôn phụ không cam lòng bênh vực kẻ yếu cho mấy hài tử tam phòng Mộc gia.
“Lưu thị vừa mới chính mình cũng nói, năm nay chính là năm đại hạn hán, nhân khẩu nhà nàng cũng nhiều, khẩu phần lương thực thiếu tam phòng Mộc gia khẳng định là sẽ không trả!"
"Các ngươi đừng nói chuyện ở đây nữa! Nghĩ thử xem, nếu không phải Cẩm Ni Tử moi lấy cơm ăn của nhà chúng ta, năm hài tử bọn, một lao động trưởng thành cũng không có, không sớm c.h.ế.t đói rồi sao?”
“Nhưng thật ra nhị phòng chúng ta từ trước đến nay không làm được hoa màu, thiếu lương thực của tam phòng, điều này chúng ta thừa nhận! "
Mộc gia đại bá mẫu mắng mấy phụ nhân nói chuyện giúp Mộc Cẩm gia, còn nhân tiện lấy Mộc gia nhị phòng ra chắn đao, quả nhiên là một hòn đá ném hai con chim tính toán tốt.
Nhưng mấy phụ nhân kia cũng không phải dễ chọc.
Mấy người nhìn nhau cười lạnh, mười phần châm chọc.
“Hái thuốc, làm nữ hồng, săn thú, năm hài tử trong nhà người ta, ngoại trừ nhỏ nhất Nguyệt Ny Tử, có ai không phải tự mình tìm cơm ăn a?"
“Nếu nói có lương tâm, thôn chúng ta cũng không phải người mù, cũng chỉ có tứ phòng của các ngươi tốt hơn... Mà có tình người nhất, đối tốt một chút với tam phòng!"
Khi vợ chồng tam phòng còn sống, người già cô đơn và trẻ mồ côi trong thôn có ai không nhận được ân huệ của họ?
Lưu thị không nghĩ tới bà ta cùng lắm chỉ là mắng mấy thôn phun dài lưỡi kia nói nhảm, lại chọc ra mấy người kia nhiều lời như vậy.
Vả lại, những đại lão gia vẫn xem náo nhiệt, không có mở miệng cũng có người lớn tiếng chỉ trích Mộc gia đại phòng.
Mèo không ăn cá
Trong lúc nhất thời sắc mặt như là mở phường nhuộm.
Trong lòng không khỏi hận Mộc Cẩm muốn chết, nếu không phải đây là ở bên ngoài, người lại nhiều, bà ta liền muốn cào nát mắt nha đầu c.h.ế.t tiệt!
Khó trách lúc Phùng thị còn sống luôn nói với bà ta nha đầu c.h.ế.t tiệt này không phải là người tốt, đừng nhìn nàng nhỏ, là một kẻ độc ác
Chỉ hận lúc ấy nàng không nghe lời Phùng thị, sơ suất!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, lão tam cùng Chu thị kia hai tử quỷ đều là người thành thật l, như thế nào lại sinh ra thứ tinh ưuasi như vậy đây?
Lưu thị trong lòng chuyển qua mười bảy mười tám lần, vẫn là tính toán sớm một chút thoát thân, trở về cùng đương gia thương lượng đi.
Vì thế, giậm chân, cả giận nói: "Các ngươi đều im miệng đi! Có lẽ Cẩm Ny Tử nhớ lầm! Có lẽ là đương gia của ta nhớ lầm, ta trở về hỏi đương gia của ta là được.”
Ngay cả đậu hũ cũng không mua, xoay người muốn về nhà.
Mộc Cẩm lại ngăn nàng lại,.
"Đại phòng nhị phòng và tứ phòng cho chúng ta lương thực, đều có sổ sách. Mỗi lần đưa lương thực đến nhà ta đều mời tộc trưởng hoặc trưởng lão khác đi cùng.”
“Đại phòng không cấp đủ lương thực cho tam phòng chúng ta, xin tộc trưởng lật sổ sách trong tộc đã rõ ràng”
Chuyện cuối cùng Mộc Cẩm quăng sổ sách ra.
Thôn dân vây xem đều nhao nhao gật đầu.
“Mộc Cẩm nói không sai, thiếu chút nữa đã quên chuyện này. “
“Việc này, đi mời tộc trưởng lật sổ sách liền chân tướng rõ ràng”
Mặt Lưu thị lúc này trắng bệch...... bà ta không ngờ Mộc Cẩm lại lấy sổ sách ra nói chuyện.
Chuyện sổ sách cũng là chuyện lo lắng nhất của đương gia.
Nếu là năm cày cấy tốt, vậy tất nhiên là không lo lắng, lương thực chậm rãi trả là được.
Nhưng đây là năm gặp tai họa, lương thực chính là mạng a!
Lưu thị vắt hết óc, tính toán dứt khoát khóc vì chuyện khó xử nhà mình thì có thôn dân hô lên.
“Tộc trưởng tới rồi, tộc trưởng tới rồi!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nàng Trọng Sinh
- Chương 2: Nhị bá mẫu độc ác
- Chương 3: Lòng người còn đáng sợ hơn cả ma
- Chương 4: Phản kích bắt đầu
- Chương 5: nhìn thấu bọn họ
- Chương 6: Nỗi lo của các đệ muội
- Chương 7: Nam nhân Bị Truy Sát
- Chương 8: Gặp Cố Nhân
- Chương 9: Lai Lịch Của Hắn
- Chương 10: Vật của kiếp trước đã trở lại
- Chương 11: Chuyện Cũ Không Thoát
- Chương 12: Ý Nghĩa Của Chiếc Vòng Tay Kia
- Chương 13: Mộc cẩm phát triển nghiệp lớn nuôi sống gia đình
- Chương 14: Trò Hay Mở Màn
- Chương 15: Xem Kịch Trước
- Chương 16: Quả dưa to
- Chương 17: hết quả dưa này đến quả dưa khác
- Chương 18: Nói chuyện tương lai cùng các đệ muội
- Chương 19: Ác giả cuối cùng cũng có ác báo
- Chương 20: Bắt đầu bán dược liệu
- Chương 21: Cái Giá Bất Ngờ
- Chương 22: Lần Đầu Kiếm Tiền
- Chương 23: Mua thịt lợn
- Chương 24: Huynh muội xấu xa
- Chương 25: Đại bá tới cửa nói chuyện ruộng đất
- Chương 26: Nàng Không Định Thỏa Hiệp
- Chương 27: Làm món kho
- Chương 28: Lên phố bán thức ăn (1)
- Chương 29: Lên phố bán thức ăn (2)
- Chương 30: Nàng tưởng tượng thành công
- Chương 31: Thuận Lợi Bất Ngờ
- Chương 32: Đưa nàng đi gặp người
- Chương 33: Giao dịch thuận lợi
- Chương 34: Thành Công Lớn
- Chương 35: Chờ Nàng Đã Lâu
- Chương 36: Lại kiếm tiền
- Chương 37: Vòng ngọc, không đổi trở về
- Chương 38: Làm ăn sẽ càng làm càng lớn
- Chương 39: Mua Bánh Bao
- Chương 40: Sợ đến phát khóc
- Chương 41: Lại Một Người Nữa
- Chương 42: Mộc cẩm muốn khẩu phần lương thực.
- Chương 43: Không trả lương thực trước hết trả ruộng đất
- Chương 44: Tặng quà, bị mua chuộc
- Chương 45: có trưởng bối giúp đỡ
- Chương 46: Bất ngờ Mộc Tứ thúc
- Chương 47: Đã hoàn thành
- Chương 48: Tứ thúc tới tìm
- Chương 49: Lại bắt đầu
- Chương 50: Hiện tại, ngươi nói như thế nào?
- Chương 51: Chủ tử tức giận a
- Chương 52: Xuất thân... quá kém một chút.
- Chương 53: Đi theo nàng
- Chương 54: Khanh bản giai nhân, cớ sao gạt người
- Chương 55: Làm ăn tìm tới cửa
- Chương 56: Bị báo ứng
- Chương 57: Cách lấy nước chống hạn
- Chương 58: Là hắn làm
- Chương 59: Đưa Thuốc Giải
- Chương 60: Bị khiển trách xấu tính
- Chương 61: Lại đi sau núi thử vận may
- Chương 62: Quả nhiên có thu hoạch
- Chương 63: Đào được bảo bối!
- Chương 64: Bị thương
- Chương 65: Sự thay đổi đáng kinh ngạc
- Chương 66: Vòng ngọc không gian
- Chương 67: Cần gấp
- Chương 68: May mắn như thế
- Chương 69: Đàm phán xong quán ăn
- Chương 70: Rất hài lòng
- Chương 71: Không cần lo lắng
- Chương 72: Phó thác cho Mộc cô nương
- Chương 73: Hắn tới phô diễn kỹ năng
- Chương 74: Hù dọa người ta
- Chương 75: Tìm kiếm sự giúp đỡ
- Chương 76: Thật là trùng hợp
- Chương 77: Kiếm tiền khó, tiêu tiền dễ
- Chương 78: Thiếu niên ăn mày
- Chương 79: Lại nấu mì
- Chương 80: Kế hoạch
- Chương 81: Muốn thu cho mình dùng
- Chương 82: Người nói vô ý
- Chương 83: Kiếm một khoản lớn
- Chương 84: Lại là cố nhân đến
- Chương 85: Bán hoàng tinh
- Chương 86: Thật sự là khoản tiền lớn
- Chương 87: Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp
- Chương 88: Trả tiền
- Chương 89: Trở về thôn làm việc
- Chương 90: Đều sắp xếp xong
- Chương 91: Có thêm nhân lực là tốt rồi
- Chương 92: Ngươi lại gạt ta
- Chương 93: Cảm giác bị ghét bỏ
- Chương 94: Khách lẻ tới cửa
- Chương 95: Mua lương thực giấu không gian
- Chương 96: Đi bố trang (tiệm vải)
- Chương 97: Mua vải
- Chương 98: Đồng cảm
- Chương 99: Dùng tiền nhiều, nhưng còn có thể kiếm lời nhỏ
- Chương 100: Xui xẻo
- Chương 101: Còn trị không được các ngươi?
- Chương 102: Thay hai muội tính toán
- Chương 103: Sẽ là đồ đệ tốt
- Chương 104: Lập kế hoạch trước
- Chương 105: Trưởng thôn đã bị thuyết phục
- Chương 106: Bất Ngờ
- Chương 107: Lại kiếm một khoản
- Chương 108: Một lần và mãi mãi (1)
- Chương 109: Một lần và mãi mãi(2)
- Chương 110: Một lần và mãi mãi(3)
- Chương 111: Một lần và mãi mãi(4)
- Chương 112: Một lần và mãi mãi(5)
- Chương 113: Cuối cùng cũng không tệ
- Chương 114: Định làm món kho kiểu mới
- Chương 115: Mua gà mua vịt
- Chương 116: Hỏi
- Chương 117: Gà kho vịt kho
- Chương 118: Giao dịch kinh doanh
- Chương 119: Được tiền thưởng
- Chương 120: Có việc cần bàn bạc
- Chương 121: Nhận được đáp lễ
- Chương 122: Có dự định mua nhà
- Chương 123: Khách mới đến mua món kho
- Chương 124: Lại có ý tưởng mới
- Chương 125: Con cua lớn như thế
- Chương 126: Thu rễ tranh trắng
- Chương 127: Thu hoạch lớn
- Chương 128: Cố ý nhục nhã
- Chương 129: Ý kiến hay hơn
- Chương 130: Giá cả tăng cao, tiếp tục trữ hàng
- Chương 131: tuấn mã chạy như bay đưa nàng về thôn
- Chương 132: Đi xem nhà
- Chương 133: người có duyên mua nhà có duyên
- Chương 134: lấy được khế đất
- Chương 135: Nói với ta
- Chương 136: Quả nhiên xử lý không tệ
- Chương 137: Quà cảm ơn
- Chương 138: Mượn tiền
- Chương 139: Hắn cũng ra tay?
- Chương 140: Chuẩn bị vào nhà mới
- Chương 141: Thật trùng hợp, là hàng xóm
- Chương 142: Vừa vặn, có chuyện muốn nói
- Chương 143
- Chương 144: chưa chắc không phải chuyện tốt
- Chương 145: Chuẩn bị dọn nhà
- Chương 146: Tân gia
- Chương 147: không quên báo đáp
- Chương 148: Mua cửa hàng
- Chương 149: Giúp hắn nghĩ ra chủ ý
- Chương 150: Thật là ý kiến hay
- Chương 151: Va chạm
- Chương 152: Gặp người thân
- Chương 153: Thức ăn ngon động lòng người
- Chương 154: Bị phát hiện
- Chương 155: Cái gọi là xuất thân thấp
- Chương 156: Món ăn mới móng cừu chua cay
- Chương 157: Truyền tin tức mới
- Chương 158: bất ngờ gặp lại
- Chương 159: Chú cháu hai người
- Chương 160: Đầu óc có bệnh
- Chương 161: Sẽ không buông tha
- Chương 162: Khủng hoảng lương thực
- Chương 163: Một ý tưởng
- Chương 164: Đuổi đi
- Chương 165: Tỷ muội tình thâm
- Chương 166: Lần nữa về thôn
- Chương 167: Khủng hoảng
- Chương 168: Tìm cách đối phó
- Chương 169: Vô liêm sỉ
- Chương 170
- Chương 171: Giúp đỡ sắp xếp
- Chương 172: Kiểm tra
- Chương 173: Tìm được
- Chương 174: Điều tra
- Chương 175: Món ăn mới
- Chương 176: Đậu kho khô và đậu phụ cay
- Chương 177: Người ghê tởm
- Chương 178: không muốn chịu đựng
- Chương 179: Người ghê tởm vào một nhà
- Chương 180: Hoà Ly Thuận Lợi
- Chương 181: Nhân tình đều là nợ hắn
- Chương 182: Giúp người giúp mình
- Chương 183: Mua thêm một cửa hàng
- Chương 184: Trong thôn mua lương thực
- Chương 185: Chưa từ bỏ ý định
- Chương 186: Mua lương thực phong ba(1)
- Chương 187: Mua lương thực phong ba(2)
- Chương 188: Hắn như thế nào tiến vào
- Chương 189: Mời nàng dùng bữa
- Chương 190: Cùng nàng kể chuyện xưa
- Chương 191: Cùng nàng trở về thôn
- Chương 192: Bái sư học nghệ
- Chương 193: Chung tay cứu trợ thiên tai
- Chương 194: Sợ doạ nàng
- Chương 195: Mở lại
- Chương 196: Mưa
- Chương 197: Chuẩn bị khai chương cửa hàng thêu
- Chương 198: Lại tốn một khoản tiền
- Chương 199: Cửa hàng thêu khai trương
- Chương 200: Khai trương đại cát
- Chương 201: Y phục may sẵn xinh đẹp
- Chương 202: khởi đầu
- Chương 203: Có người tới gây sự
- Chương 204: Tỷ muội Bá Đạo
- Chương 205: Tát mạnh vào mặt ba tỷ muội
- Chương 206: vừa ngu xuẩn vừa xấu xa
- Chương 207: Kiếm tiền cũng tỉnh táo
- Chương 208: chống lưng tới rồi
- Chương 209: địa đầu xà Lý gia
- Chương 210: Tìm trợ thủ
- Chương 211: Cũng có trợ thủ
- Chương 212: sức chiến đấu cường đại
- Chương 213: Móng phượng tỏi băm
- Chương 214: Quán ăn vặt khai trương
- Chương 215: chuẩn bị qua năm mới
- Chương 216: Quà mừng năm mới và tiền mừng tuổi
- Chương 217: vô ý thu mua lòng người
- Chương 218: không coi ai ra gì
- Chương 219: hơn ánh mắt
- Chương 220: Thắng
- Chương 221: sẽ không mua
- Chương 222: Đi ngân lâu trong huyện
- Chương 223: hạnh phúc nhỏ
- Chương 224: Bồi thường một ít tiếc nuối nhỏ
- Chương 225: Tâm vui mừng
- Chương 226: đúng là hắn đến
- Chương 227: tiểu thúc thúc
- Chương 228: Thì ra là thế
- Chương 229: đầu năm
- Chương 230: Mở quà
- Chương 231: nghĩ tới "Nguyên nhân"
- Chương 232: Hai chị em dâu đánh nhau .
- Chương 233: bài học
- Chương 234: Hỏi kinh nghiệm sống
- Chương 235: sớm phòng bị
- Chương 236: đã biết thân thế của nàng
- Chương 237: Kế hoạch chuyển đến huyện
- Chương 238: Bạc không tiêu
- Chương 239: Kính công công mang đến tin tức
- Chương 240: làm ăn thịnh vượng
- Chương 241: Nghênh Vạn Khách Và Hoa Gian Khách
- Chương 242: uy h.i.ế.p nàng?
- Chương 243: Bê bối
- Chương 244: còn dưỡng ngoại thất?
- Chương 245: cầu nàng
- Chương 246: Trả thù
- Chương 247: hứa hẹn món ăn mới
- Chương 248: Thêm một khoản tiền
- Chương 249: Cửa hàng ăn vặt xảy ra chuyện
- Chương 250: muốn báo quan
- Chương 251: Từ sư gia ra tay
- Chương 252: Mọi chuyện đều ổn
- Chương 253: Mua đất
- Chương 254: Mua đất(2)
- Chương 255: Mua đất(3)
- Chương 256: khế đỏ tới tay
- Chương 257: Cố nhân tìm kiếm giúp đỡ
- bình luận