Dư Thanh thì thào nói nhỏ, sau đó mỉm cười quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cô, khóe mắt cong cong như vầng trăng trên bầu trời.
“Hả? Làm sao vậy?” Tống Đường nghiêng đầu tò mò nguyện vọng của cậu là gì.
“Vào trận đấu bóng rổ cuối tháng này, học tỷ hãy đến cổ vũ cho em.”
“Vậy thôi sao?”
Tống Đường sững sờ nhìn cậu, nên nói cậu thanh thuần hay nên nói cậu lấy lui làm tiến đây?
“Nếu không chị cảm thấy, nguyện vọng của em là gì?”
Cậu hơi rướn người về phía trước, đến gần cô với nụ cười xấu xa, mắt thấy cậu sắp chạm vào chóp mũi của cô.
“Vậy thì chốt cái này đi, không được thay đổi.”
Thấy cô ngượng ngùng quay mặt đi, màn đêm quá tối, vừa lúc che dấu khuôn mặt thẹn thùng trên má cô.
Dư Thanh cúi đầu, nụ cười trên khóe miệng tắt dần, cô quay lưng lại tình cờ không nhìn thấy được đôi mắt u ám và lạc lõng của cậu.
Cậu cũng sử dụng bộ óc quanh co của mình, muốn nhân cơ hội này biến cô trở thành bạn gái của cậu.
Nhưng nguyện vọng này, không nên dùng hình thức này để trở thành sự thật, sau khi Dư Thanh do dự, cậu đã đổi sang một điều ước khác.
Cuối cùng, cậu cũng không bày tỏ nguyện vọng trong lòng.
“Chúng ta trở về đi.”
“Được.”
Cuộc sống đại học cũng giống như GALGAME, lựa chọn ban đầu và những lựa chọn tiếp theo sẽ quyết định những kết thúc khác nhau.
Tích cực tham gia các hoạt động và các bài kiểm tra học kỳ, chăm chỉ học tập để đạt học bổng, trở thành muối cá.
Những người khác nhau đương nhiên sẽ trải qua cuộc sống đại học khác nhau.
Tống Đường chắc chắn đã chọn con đường khó khăn để đi.
Cô gia nhập đài phát thanh khi còn là sinh viên năm nhất, từ năm thứ nhất đến năm cuối cấp, cô luôn nằm trong top sinh viên có học bổng.
Vì vậy, cuộc sống đại học của cô đủ mọi sự tình, cô không biết mỗi ngày mình bận rộn cái gì, khi trở về ký túc xá, cô đã kiệt sức và chỉ muốn đi ngủ.
Về phần Dư Thanh, cậu lại chọn một con đường tương đối dễ dàng mà hầu hết mọi người sẽ chọn.
Tham gia vào một câu lạc bộ mà mình thích,thành tích luôn ở mức trung bình.
Thỉnh thoảng bôn ba vì các câu lạc bộ và các hoạt động của lớp, nhưng cũng có nhiều thời gian hơn để làm những gì mình muốn.
Sau khi cắm trại, Tống Đường bắt đầu chuẩn bị cho các hoạt động chuẩn bị cho việc tổ chức buổi tiệc chào đón tân sinh viên, Du Thanh thì đang chuẩn bị cho trận bóng rổ giao lưu giữa hai trường vào cuối tháng, đồng thời chuẩn bị tổng hợp các bài hát cho buổi tiệc chào mừng cùng quán quân và á quân top 10 ca sĩ.
Dù bận rộn, nhưng tối nào Dư Thanh cũng về phòng ngủ để báo cáo cho Tống Đường biết hôm nay cậu đã làm gì, gặp những chuyện thú vị gì.
Tống Đường cũng sẽ chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với cậu, mặc dù ở cùng một khuôn viên nhưng họ rất ít khi gặp nhau. Hình thức ở chung của hai người dần giống như bạn bè quen qua mạng.
Nhưng cũng nhờ những buổi giao lưu thoải mái trên mạng mà họ cũng hiểu nhau hơn.
“Dư Thanh.”
Tống Đường gặp cậu ở căng tin liền vỗ vai cậu.
Dư Thanh đang xếp hàng, quay đầu lại thì thấy trên tay cô đang cầm một hộp đồ ăn, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô dường như đã quen với việc đóng gói rồi đem về ăn.
“ Chị.” Dư Thanh đáp lại cô, “Cuối tuần này chơi bóng rổ.”
“Chị nhớ rồi.” Tống Đường không nhịn được cười, có phải cậu sợ cô quên không.
“Chị đã viết trong bản ghi nhớ, chị sẽ không quên.”
“Ừm.” Dư Thanh cười.
Số lần họ gặp nhau trong khuôn viên trường chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần chỉ chào nhau một cái rồi tách ra.
Bất ngờ gặp mặt, Dư Thanh đột nhiên không biết nên nói gì.
Rõ ràng, mỗi ngày đều có rất nhiều cuộc nói chuyện trên điện thoại.
“Chị về ký túc xá trước, em đi đi, đừng chen chúc.”
Trong khoảng thời gian ngắn đang nói chuyện với Tống Đường, bác gái trong nhà ăn đã có thể chuẩn bị món ăn với tốc độ chóng mặt trong quá trình huấn luyện ngày qua ngày, hàng người phía trước Dư Thanh cũng ngắn dần, cuối cùng là không còn ai ở trước cậu.
“Được rồi, hẹn gặp lại vào cuối tuần.”
Sân bóng rổ cuối tuần.
Chỗ ngồi ở hai bên sân bóng rổ đã kín chỗ, nhưng cô, một sinh viên năm ba, đã xem nhẹ sự nhiệt tình của các sinh viên năm nhất đối với những hoạt động này.
Xét cho cùng, đó cũng là nơi đầy hormone, vì vậy không có gì lạ khi có rất nhiều cô gái đến cổ vũ.
Nhưng nếu nhìn từ dưới lên, sẽ thấy không còn chỗ cho hàng ghế đầu.
Cô cúi đầu nghịch điện thoại, vừa định gửi tin nhắn cho Dư Thanh báo cô đã tới.
Tránh cho cô ngồi ở hàng ghế sau mà cậu không thấy cô lại nói cô không đến.
“ Tống Đường”
Nơi này quá nhiều người, cho nên gọi cô rất khó.
Tống Đường vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu đang mặc đồng phục quần đùi chạy tới, đồng phục bóng rổ của đội trường là màu trắng, khi mặc vào trông cậu thật trẻ trung.
“Chị đã tới rồi, em sẽ đưa chị đến chỗ ngồi.”
“Em dành chỗ cho chị?”
Dư Thanh nắm cổ tay cô, kéo cô đến vị trí của các thành viên trong đội của họ, nơi chỉ đặt ba lô và cốc nước của các cầu thủ.
Cậu tuỳ tiện ném chiếc ba lô vào vị trí của mình xuống đất, để cô ngồi trên ghế.
Tống Đường thậm chí không cần quay đầu lại cũng nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang tập trung vào bóng lưng của cô.
“Mau đi làm nóng người đi.”
Tống Đường thấy các cầu thủ ở đằng xa đang ép chân để làm nóng cơ thể, lo lắng khi thi đấu sẽ bị co cứng cơ, liền vội vàng thúc giục cậu qua đó.
“Chị vội vàng đuổi em đi như vậy?”
Thời gian quen nhau càng lâu, cô càng hiểu rằng cậu đã quen giả vờ đáng thương.
Bộ dạng nũng nịu như mấy chú cún con khiến người ta phải yêu thương, nhưng thật ra lại đang bắt chẹt họ.
“Đây là bạn gái của cậu à?”
Cầu thủ ngồi ở hàng ghế sau nghiêng người nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dạng của Tống Đường, cậu ấy cũng vô cùng kinh ngạc, cậu ấy vô cùng ghen tị vì Dư Thanh vừa vào trường lại tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.
“Vẫn chưa.”
Lời phủ nhận của Dư Thanh khiến các cầu thủ cùng đội bị sốc.
“Nhưng tôi đang không ngừng nỗ lực.”
Đôi mắt của Dư Thanh khi nói chuyện vẫn luôn hướng về cô.
Bầu không khí kỳ lạ này khiến cầu thủ dự bị hoang mang, âm thầm rút lui về vị trí của mình.
“Tống Đường, lát nữa chị nhất định phải cổ vũ em.”
Đôi mắt của Dư Thanh kiên định và trong sạch, từ trong ánh mắt của cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.
Cô đã đồng ý lời mời của cậu hết lần này đến lần khác, không chỉ để nâng cao tinh thần của cậu.
Cô ghé sát vào tai cậu, hơi thở nóng bỏng mà cô thở ra khi nói phà vào tai cậu, phà đến trái tim cậu cũng ngứa.
“Vậy thì em phải làm việc chăm chỉ gấp bội.”
Dư Thanh chạy chậm đến sân bóng mà các cầu thủ đang đứng, bọn họ ồn ào nhốn nháo, tạo thành một vòng tròn vây quanh cậu, cười đùa và mắng chửi cậu, khiến cậu trở thành tâm điểm.
Tống Đường không nhịn được cười, đoán chừng trung tâm chuyện phiếm của bọn họ là chính mình.
Không, tất cả đều mỉm cười và nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò.
“Cậu cũng là sinh viên năm nhất sao?”
Cầu thủ vào thay người đã tận dụng lợi thế để nói chuyện với cô.
“Cậu cảm thấy tôi giống sinh viên năm nhất sao?”
Tống Đường nổi lên hứng thú muốn đùa giỡn cùng với cậu ấy, khuôn mặt trông trẻ cậu ấy trông rất trẻ, nhìn như học sinh trung học mặc bộ đồng phục bóng đá.
“Cái này …” ánh mắt của nam sinh lộ ra vẻ xấu hổ.
Nếu nói giống, nếu là học tỷ, thì chẳng phải đang nói cô là không đủ chững chạc sao.
Nếu không phải như vậy, thì chẳng phải lại nói cô là già trước tuổi sao?
“Được rồi, không trêu em nữa. Chị học năm ba.”
“Hóa ra là học tỷ a.”
Trận đấu bắt đầu.
Ngày thường Tống Đường không quá hứng thú với bóng rổ, mỗi lần đi ngang qua sân sau giờ học vào buổi tối, cô chỉ liếc nhìn đám thiếu niên mồ hôi nhễ nhại trên sân.
“Hôm nay Dư Thanh liều mạng vậy a.”
Ánh mắt Tống Đường theo sát cậu, mồ hôi ướt đẫm áo, lúc nghỉ ngơi lấy cổ áo lau mồ hôi trên mặt, chiếc áo đồng phục có đường viền ngắn làm lộ ra cơ bụng gầy của anh.
Với cú đưa bóng vào rổ đầy chính xác, cậu đưa bóng đi khắp sân, mỗi bàn thắng của cậu ghi được đều khiến toàn trường phải reo hò.
Sau khi ghi bàn, cậu sẽ cùng đồng đội vỗ tay, thậm chí còn nhìn cô, khóe miệng nhếch lên tận ngang tai.
Đến giờ nghỉ giải lao, tỷ số là 52-48.
“Uống một chút nước đi.”
Dư Thanh chạy đến bên sân, thở hổn hển ghé trên lan can.
Cậu cầm lấy nước mà Tống Đường đưa cho, là nước khoáng ở nhiệt độ bình thường, uống nước lạnh sau khi tập thể dục không tốt cho dạ dày.
Cậu một hơi uống hết nửa chai, lúc ngẩng đầu uống nước, ánh mắt Tống Đường không khỏi rơi vào yết hầu đang lăn lên lăn xuống của cậu.
“Đừng uống vội như vậy.”
Tống Đường sợ cậu bị sặc nên lấy khăn đang quàng trên ba lô, giúp cậu lau mồ hôi.
“Nói chuyện phải giữ lời.”
“Nói chuyện phải giữ lời.”
Hiện giờ đội bóng của cậu đang tạm dẫn trước, đôi bên ngang tài ngang sức, nửa trận sau vẫn khó phân thắng bại.
Dư Thanh trở lại sân một lần nữa, ôm đầu gối để bảo vệ quả bóng.
Trong hiệp một, cậu chạy lòng vòng, nên hao tổn nhiều thể lực.
Dù là trận giao hữu giữa hai trường nhưng ai cũng hy vọng sẽ thắng trận.
Nửa trận sau bóng còn va chạm dữ dội hơn, Tống Đường cảm thấy khi thấy Du Thanh bị đối thủ đụng chạm suýt chút nữa là trẹo chân, cau mày thiếu chút nữa đứng dậy.
Thay vì xem trận đấu bóng rổ, Tống Đường càng lo lắng không biết vừa rồi Dư Thanh có bị thương không, tốc độ chạy của cậu rút ngắn lại, thỉnh thoảng cau mày hít thở sâu.
Tống Đường nắm tay lo lắm, dày vò chờ đợi trận đấu kết thúc.
“Em không sao chứ.”
Dư Thanh lắc đầu, ý bảo cô yên tâm.
“Thật sự không sao hả?” Tống Đường lùi lại một bước, nhìn về phía chân cậu, trọng tâm đều dồn vào chân trái, chân phải nhấc lên rất nặng nề.
“Nếu em nói dối chị, những gì chị vừa nói sẽ không giữ lời.”
“Đừng, đừng, chỉ vặn lại một chút là được rồi.”
Đội của Dư Thanh đã giành chiến thắng trong trận giao hữu, Dư Thanh cười hì hì nắm tay cô, kéo cô ấy về phía mình.
“Chị, chị phải giữ lời.”
Cậu luôn gọi cô là chị, thỉnh thoảng cậu mới dám gọi cô bằng tên.
Bây giờ thế nhưng lại chơi xấu kêu cô là chị
“Em quá vui.”
Tống Đường chỉ cái trán, ghét bỏ dùng khăn mặt lau cho cậu: “Đều là mồ hôi.”
“ Thật liều mạng nha?” Tống Đường vẫn rất lo lắng cho vết thương của cậu.
“ Còn không phải là vì lời hứa của chị sao, dụ hoặc lớn như vậy, em đương nhiên muốn liều mạng.”
Tống Đường mím môi, tự trách mình không nên ở ngay lúc này đưa ra yêu cầu như vậy.
“Em thắng rồi, chị có phải nên vui vẻ một chút, chẳng lẽ, chị muốn đổi ý?”
“Em đừng kêu là chị nữa”
Tống Đường không có em ruột, khi em họ gọi cô là chị, cô còn không ngại ngùng như bây giờ.
Mỗi lần cậu kêu tiếng chị đều kéo dài giọng. đến mức khiến cô xấu hổ.
“Vậy kêu cái gì, bạn gái?”
Những gì Tống Đường nói bên tai cậu trước trận đấu, khiến Dư Thanh như được tiêm máu gà.
“Nếu em thắng,chị hứa sẽ làm bạn gái của em.”
Nó không chỉ đơn giản là một câu nói, nó còn là một chất kích thích, là cây roi cho các cuộc đua ngựa, là một loại thuốc giảm đau.
Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng