Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi - Chương 135: Ngụy Quốc Công Có Việc Tìm Ta?
Chương trước- Chương 1: Đẫm máu
- Chương 2: Ai động đến quan tài của bổn công chúa
- Chương 3: Nghe nói quốc sư bị hộc máu?
- Chương 4: Công chúa hồi cung, mau mở cổng thành!
- Chương 5: Không phải nàng đã nói muốn gả cho ta sao?
- Chương 6: Cung điện đông thăng, mỹ nhân như ngọc
- Chương 7: Vì sao nhất định phải dùng đến máu của công chúa?
- Chương 8: Ai Đã Bắt Cóc Muội?:
- Chương 9: Ở Trong Quan Tài Rất Lâu!
- Chương 10: Phạm Phải Mệnh Cô Tinh? Không Vợ Không Con?
- Chương 11: Nghe Nói, Quốc Sư Bị Đoản Mệnh?
- Chương 12: Sao Đột Nhiên Lại Nhắc Đến Rừng U Minh?
- Chương 13: Không phải ta nói dối người, mà ta đang lừa gạt quỷ
- Chương 14: Ra Cửa Rẽ Trái, Đi Tốt Không Tiễn!
- Chương 15: Tại Sao Lại Bị Âm Sai Chọn?
- Chương 16: Kết Cục Ở Kiếp Trước?
- Chương 17: Ai Đó Đã Nghịch Thiên, Thay Đổi Số Phận Của Con?
- Chương 18: Con Đã Đồng Ý Làm Phán Quan?
- Chương 19: Đã Lâu Không Gặp, Hoàng Tỷ Tốt Của Muội!
- Chương 20: Đồ Không Có Não!
- Chương 21: Công Chúa Tha Mạng! Phạt Năm Mươi Trượng!
- Chương 22: Phụ Hoàng! Nhi Thần Xin lỗi!
- Chương 23: Nghĩ Về Quá Khứ, Hối Hận Chuyện Đã Qua
- Chương 24: Chuyện Thành Thân Và Sự Ghen Ghét Bùng Nổ
- Chương 25: Xin Người Đừng Rời Bỏ Nhi Thần
- Chương 26: Lệnh Phán Quan, Mở Cánh Cửa Âm Dương!
- Chương 27: Hoa Bỉ Ngạn, Biểu Tượng Của Sự Sống!
- Chương 28: Phạm Phải Bốn Tội! Không Biết Hối Cãi!
- Chương 29: Cụp Đuôi Làm Người!
- Chương 30: Hắn Tỉnh Rồi À?
- Chương 31: Đi Tới Phủ Của Quốc Sư
- Chương 32: Gặp Đúng Người? Xoay Chuyển Càn Khôn!
- Chương 33: Uyển Uyển! Uyển Uyển Của Huynh!
- Chương 34: Y Phỉ Ca Ca, Muội Tới Cưới Huynh!
- Chương 35: Có Phải Huynh Đã Yêu Muội Rất Nhiều?
- Chương 36: Huynh Sẽ Không Bao Giờ Thoát Khỏi Muội!
- Chương 37: Vậy Thì Huynh Không Cần Kìm Nén Nữa!
- Chương 38: Muội Không Còn Đường Lui Nữa Rồi...
- Chương 39: Mứt Trái Cây Của Huynh Đây
- Chương 40: Là Người Hay Là Quỷ, Ta Đều Sẽ Không Bỏ Qua!
- Chương 41: Thật Ra, Các Nàng Ta Đều Rất Can Đảm
- Chương 42: Ngươi Là Của Ta, Không Ai Có Thể Đoạt Đi!
- Chương 43: Người Tỉnh Mộng Tan, Sợ Hãi Tận Tâm Can
- Chương 44: Rạch Mặt Ngươi Ra Từng Mảnh!
- Chương 45: Những Câu Chuyện Ma Trong Cung
- Chương 46: Ta Có Thể Nhìn Thấy Ma
- Chương 47: Nhân Có Nhân Đạo, Quỷ Có Quỷ Đạo
- Chương 48: Quỷ Trừ Quỷ, Có Người Ngăn Cản, Cũng Giết!
- Chương 49: Xích, Mị, Võng, Lượng, Nhậm Chức Quan Mới
- Chương 50: Ai Là Người Được Giao Chức Sư Gia?
- Chương 51: Nếu Thích Công Chúa, Thì Người Lập Tức Hành Động Đi!
- Chương 52: Uyển Uyển, Muội Thật Nghịch Ngợm!
- Chương 53: Thì, Thì Ra Là Xương Cốt A
- Chương 54: Nguyên Bảo, Đừng Kiêu Ngạo Nữa!
- Chương 55: Bánh Bao Ham Ăn, Không Có Liêm Sỉ!
- Chương 56: Không Cần Phải Vả Mặt, Người Ta Đã Rất Tròn Rồi
- Chương 57: Chân Của Người Thơm Hơn Chân Của Vương Lão Nhị Bán
- Chương 58: Cầu Xin Người Hãy Cứu Nhị Cẩu Nhà Ta!
- Chương 59: Thần Tiên Cô Cô, Đại Từ Đại Bi
- Chương 60: Ngươi Là Một Tiểu Quỷ, Cần Thể Diện Để Làm Gì?
- Chương 61: Uyển Uyển, Nàng Nhớ Ta Sao?
- Chương 62: Khi Trở Về, Ta Muốn Cưới Muội
- Chương 63: Quốc Sư Đại Nhân, Trăm Nghe Không Bằng Mắt Thấy!
- Chương 64: Quốc Sư Coi Mạng Quỷ Như Cỏ Rác, Thật Đáng Yêu!
- Chương 65: Bách Hoa Yến Chuẩn Bị Như Thế Nào Rồi?
- Chương 66: Kim Tôn Ngọc Quý Chủ, Hắn Rốt Cuộc Là Ai Đây?
- Chương 67: Người Vẫn Còn Tâm Nguyện Chưa Hoàn Thành Sao?
- Chương 68: Hoàng Huynh Có Đang Bận Không?
- Chương 69: Muội Muốn Ban Thưởng Cho Ngụy Quốc Công Thứ Gì?
- Chương 70: Quách Bình, Muội Thay Đổi Rồi
- Chương 71: Quách bình, muội thay đổi rồi
- Chương 72: Cố Nguyệt Liễu, là Cố Nguyệt Liễu
- Chương 73: Một Ly Rượu Độc, Một Thi Hai Mệnh
- Chương 74: Điều Tẩu Muốn, Nhất Định Sẽ Có Được
- Chương 75: Hắn Chính Là Thuốc Giải Của Nàng
- Chương 76: Muội Học Hư Rồi, Huynh Có Còn Thích Hay Không?
- Chương 77: Chúng Ta Đem Đoạn Kí Ức Kia Quên Đi
- Chương 78: Sự Ấm Áp Của Ta Chỉ Dành Cho Muội
- Chương 79: Tối Nay, Muội Muốn Ngủ Cùng Huynh
- Chương 80: Uyển Uyển, Đừng Chọc Giận Ta
- Chương 81: Y Phỉ Ca Ca, Tối Qua Huynh Ngủ Có Ngon Không?
- Chương 82: Có Một Số Việc Muốn Tự Tay Làm, Có Một Số Người Muốn Tự Tay Giải Quyết!
- Chương 83: Muội Là Ngoại Lệ Duy Nhất Trong Cuộc Đời Của Ta
- Chương 84: Vậy Huynh Có Thích Muội Nghịch Ngợm Như Vậy Không?”
- Chương 85: Tư Thế Đi Đường Của Công Chúa Có Chút Quái Dị?
- Chương 86: Quỷ Bệnh? Đó Là Thứ Gì?
- Chương 87: Trong Nhà Có Quỷ Thật Sao?
- Chương 88: Quỷ Thì Cũng Có Luật Của Quỷ
- Chương 89: Công Chúa, Quá Lợi Hại!
- Chương 90: Thật Lãng Phí Lá Bùa Diệt Quỷ
- Chương 91: Người Đẹp Tâm Định Thiện, Người Là Nữ Quỷ Phán Quan Thiện Lương
- Chương 92: Này, Này, Việc Này Ta Sao Có Thể Từ Chối Được?
- Chương 93: Có Những Thứ Mất Đi Rồi, Mới Biết Trân Trọng
- Chương 94: Chúng Ta Không Phải Là Những Con Khỉ Trong Gánh Xiếc:
- Chương 95: Nghe Nói Cách Đây Không Lâu Quách Bình Công Chúa Bị Bắt Cóc
- Chương 96: Có Chuyện Gì Mà Náo Nhiệt Như Vậy, Kể Cho Ai Gia Nghe
- Chương 97: Hóa Ra Lại Là Người Một Nhà
- Chương 98: Đóa Sen Trắng Nhiễm Bùn Lầy
- Chương 99: Muốn Làm Thái Tử Trắc Phi, Đều Không Có Cửa!
- Chương 100: Hồ Ly Tinh Không Biết Xấu Hổ!
- Chương 101: Ta Sẽ Không Để Ngươi Gả Cho Gã Ta Đâu
- Chương 102: Nàng Ta Có Lòng Tự Trọng Cao Hay Là Quá Tự Phụ?
- Chương 103: Vũ Động Kinh Thành
- Chương 104: Các Ngươi Thất Thần Ra Ở Đấy Làm Gì, Còn Không Mau Đỡ Tiểu Thư Dậy!
- Chương 105: Có Người Rơi Xuống Nước!
- Chương 106: Bao Vây Bốn Phía Lại, Một Con Ruồi Cũng Không Bỏ Qua!
- Chương 107: Đương Nhiên Không Phải Nữ Nhân Rồi, Người Chính Là Thiếu Nữ Hoa Nhường Nguyệt Thẹn!
- Chương 108: Nữ Nhân Này Rõ Ràng Là Ác Quỷ Mà
- Chương 109: Đúng Vậy, Có Người Đã Đẩy Ta
- Chương 110: Tỷ Đừng Ngậm Máu Phun Người!
- Chương 111: Hoàng Tỷ, Tỷ Đang Làm Gì Vậy?
- Chương 112: Sau Này Đừng Bao Giờ Có Ý Định Giở Trò Với Ta!
- Chương 113: Người Ta Thích Tất Nhiên Sẽ Không Nhường Cho Muội
- Chương 114: Cảm Xúc Này Là Muốn Dâng Trào Đây Sao?
- Chương 115: Tại Sao Ngươi Lại Quay Về Nhà?
- Chương 116: Cái Ôm Bất Ngờ
- Chương 117: Vì Sao Người Luôn Đối Xử Lạnh Nhạt Với Thần?
- Chương 118: Cẩn Thận Lật Thuyền Trong Mương, Chết Quá Khó Coi
- Chương 119: Ban Hôn Cũng Không Phải Là Không Thể
- Chương 120: Tỷ Không Phải Tẩu Tẩu Của Muội!
- Chương 121: Tại Sao Muội Lại Phải Hy Sinh Vì Tỷ Như Vậy?
- Chương 122: Muội Rất Khó Chịu, Huynh Hôn Muội Đi, Được Không?
- Chương 123: Y Phỉ Ca Ca, Huynh Ghen Sao?
- Chương 124: Đây Là Muốn Đích Thân Trừng Phạt Hắn Là Sao?
- Chương 125: Y Phỉ Ca Ca, Muội Muốn Sinh Cho Huynh Một Hài Tử
- Chương 126: Hai Ngươi Làm Sao Vào Được Đây?
- Chương 127: Bây Giờ, Hoàng Gia Gia Đang Ở Đâu?
- Chương 128: Hắn Là Nam Nhân Có Thể Trợ Giúp Huyết Thống Của Dòng Tộc Thượng Quan
- Chương 129: Câm Miệng! Ở Đây Không Đến Lượt Ngươi Lên Tiếng!
- Chương 130: Muội Muốn Dạy Lại Quy Củ Gì?
- Chương 131: Bản Thân Mình Không Tuân Theo Phép Tắc, Còn Dám Xin Tha!
- Chương 132: Nếu Ta Có Làm, Ngươi Muốn Phạt Gì Cũng Được
- Chương 133: Trên Đời Này Làm Gì Có Quỷ! Ngươi Đừng Hòng Lừa Được Ta!
- Chương 135: Ngụy Quốc Công Có Việc Tìm Ta?
- Chương 136: Điều Đó Phụ Thuộc Ngươi Có Còn Sống Hay Không!
- Chương 137: Thần Tiên Tỷ Tỷ, Tặng Tỷ Hoa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi
Chương 135: Ngụy Quốc Công Có Việc Tìm Ta?
Khuôn mặt Tưởng quý phi trở nên trắng bệch, không còn một tia máu, bà ta theo bản năng lẩm bẩm nói, "Là nữ quỷ bị quỷ chết đuối? Bị chết đuối?
Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tại sao cô ta vẫn chưa chịu đầu thai chuyển thế?”
Thượng Quan Yến Uyển mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia oán hận, “Bởi vì nàng chết rất oan uổng, sao có thể rời đi dễ dàng như vậy?
Rõ ràng là thất hoàng huynh chơi đùa với nàng ta, nhưng sau khi bị ngươi nhìn thấy, vị hoàng huynh này của ta cũng không dây dưa dài dòng, lập tức sai người đem nàng ta trầm trong giếng, đúng là nhẫn tâm.
Tưởng quý phi, ta biết ngươi muốn bảo vệ nhi tử của mình, nhưng không phải ngươi là người hiểu rõ nhất thất hoàng tử là con người như nào sao?
Ham ăn biếng làm, xa hoa dâm dật, hiển nhiên những thị nữ bị hắn vấy bẩn không thể nào chỉ là hai người được.
Những năm gần đây ngươi hẳn là rất vất vả, mỗi ngày đều vì hắn dọn dẹp đống bừa bộn, nhưng ngươi thật sự cho rằng ngươi làm những việc hèn hạ này thì sẽ không ai biết sao?"
Nghe được lời của nàng, Tưởng quý phi trợn tròn mắt đầy kinh hãi, hai mắt bỗng trừng ra rồi trực tiếp ngất đi.
Thượng Quan Yên Uyển cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta rồi ghê tởm rút chân ra, sau đó nhìn về phía bóng đen ở bên cạnh, khẽ thở dài.
Giọng nàng đều đều, như thể không có cảm xúc.
"Mau đầu thai đi, tranh thủ hôm nay là lễ Thanh Minh, cửa địa ngục đã rộng mở.
Nếu ngươi trì hoãn thêm một ngày nữa, ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể đầu thai, chỉ có thể làm một cái cô hồn dã quỷ, vất vưởng trên dương gian.
Ta hiểu ngươi không cam lòng, cho dù ngươi mỗi ngày đều quấn lấy bà ta thì ngươi có thể quấn được bao lâu? Ngươi phải nhớ rằng con người chỉ có thể sống được vài chục năm, đến khi bà ta chết rồi thì ngươi sẽ đi đâu?
Đừng lo lắng, nữ nhân xấu xa này, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi cứ yên tâm rời đi. "
Một lúc sau, rèm cửa sổ khẽ lay động, giống như một cơn gió thổi vào, lại giống như một thứ gì đó bay ra ngoài
Thượng Quan Yên Uyển quay đầu nhìn lại, sau đó chậm rãi đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy hai người đang run rẩy quỳ trên mặt đất, mặt không biểu tình, hờ hững nói, "Tưởng quý phi tức giận đến ngất đi, mau mau mời thái y tới xem."
Nói xong, nàng quay đầu về phía Xuân U và Thu Khinh, bình tĩnh nói, "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Xuân U cùng Thu Khinh nhanh chóng che lấp biểu tình, cúi đầu vội vàng chạy theo.
Trong lúc này, Trần hoàng hậu mang theo tất cả phi tần trong hậu cung tiến về phía từ đường, tất cả các văn võ bá quan đều đã trong trang phục chỉnh tề đứng đợi bên ngoài.
Không lâu sau, Thượng Quan Yên Uyển đi tới.
Vừa dừng lại trước sảnh chính, nàng nhìn thấy một nam nhân đang dẫn dầu trước bá quan, hắn nổi bật giữa đám đông, giống như hạc giữa bầy gà, muốn che dấu cũng khó.
Vẫn là một bộ trường bào gấm trắng như tuyết, tay áo rộng, đầu mang trâm cài bằng ngọc, tóc bạc xõa sau lưng, giống như một vị trích tiên nơi phàm trần.
Mắt Thượng Quan Yên Uyển sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, tâm tình vốn đang chán nản trong nháy mắt được thay đổi, đôi mắt tràn đầy sự ngọt ngào, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút.
Vân Y Phỉ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người mình, hắn giả vờ vô tình quay đầu lại, vừa kịp bắt gặp ánh mắt của nàng.
Tuy rằng hai người bị ngăn cách bởi văn võ bá quan, nhưng ánh mắt của họ lại có thể tiếp xúc đến nhau. Lúc này, trong mắt hai người họ chỉ còn lại đối phương, giống như những người xung quanh họ bỗng dưng biến mất.
Vân Y Phỉ khi nhìn thấy khuôn mặt trong sáng của nàng, bỗng nhiên từ sâu trong lòng hắn chợt bừng ánh sáng trắng dịu nhẹ, hắn khẽ mỉm cười đáp lại ánh mắt tràn đầy yêu thương của nàng.
Thượng Quan Yên Uyển bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng chỉ cảm thấy nụ cười kia thật quyến rũ, nụ cười ấy giống như trăng rằm vậy, không chói lọi như mặt trời mà là sự dịu dàng tỏa ra xung quanh, khiến mọi người say mê.
Cảm thấy có người đang nhìn mình, hai người miễn cưỡng quay mặt đi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Khi Vân Y Phỉ quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tôn Khải Yến, khuôn mặt vốn hờ hững lạnh lùng thường ngày lập tức trở nên càng lạnh hơn, khiến cho người khác cảm thấy như ngâm mình trong trời đông giá rét.
Tôn Khải Yến đứng ở một bên nhìn thấy hết hành động của hai người, con mắt gã ta hơi nheo lại, tuy rằng rất nhỏ nhưng nó lại tỏa ra sự lạnh lẽo.
Nghi thức tế tổ bắt đầu.
Vân Y Phỉ dẫn hoàng đế, hoàng thất cùng toàn thể văn võ bá quan đi vào bên trong bằng cửa bên phải của điện, các tư tế mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.
Sau khi mọi người đã bái lạy bài vị, một vị tư tế cầm hương đi đến bàn thờ.
Vân Y Phỉ là người đầu tiên dâng hương, hoàng đế dẫn mọi người quỳ xuống trước bàn thờ, dâng hương ba lần.
Thắp hương xong, mặt Vân Y Phỉ không biểu cảm bước sang một bên, bắt đầu tiến hành tế tụng.
(Giữa mùa xuân, mưa sương ướt, nhớ tới ân sâu, không sợ hãi, muốn dùng của lễ, liền hưởng thụ.)
Thượng Quan Yên Uyển hơi cúi đầu, làm theo Trần hoàng hậu dâng hương quỳ lạy, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng, êm dịu mà sâu lắng.
Nàng dùng đầu ngón tay cào đất, thầm nghĩ, người đàn ông cô chọn quả thực là người đàn ông tốt nhất thế giới, cho dù có giọng nói gợi cảm như vậy.
Chấp sự rót rượu vào chén, quỳ gối dâng lên trên bàn dài.
Điển lễ được ngâm xướng, chủ lễ tế tụng, các quan nhập lụa cầm lụa, ngồi vào ghế, khen xong.
Sau khi tế tổ kết thúc, Thượng Quan Yên Uyển chỉ nhìn Vân Y Phỉ một cái, sau đó cùng Trần hoàng hậu rời đi.
Trên môi Vân Y Phỉ vẫn mang theo nụ cười nhẹ và ánh mắt dịu dàng nhìn theo hình bóng nàng rời đi.
“Quốc sư đại nhân.”
Đột nhiên một âm thanh phá vỡ sự im lặng, Vân Y Phỉ lập tức ngừng cười, quay đầu lại, lúc quay đầu lại thì đã là một khuôn mặt vô cảm.
"Ngụy quốc công có việc tìm ta?"
Ánh mắt Tôn Khải Yên tối sầm, có chút cảnh giác, ngập ngừng nói, "Nghe nói quốc sư đại nhân và Quách Bình công chúa gần đây thường xuyên gặp mặt, không biết lời đồn đãi có phải là sự thật hay không."
Khóe mắt và lông mày của Vân Y Phỉ nghiêm nghị, trên người mang theo khí tức lạnh lùng của núi Thương Sơn, giọng nói lạnh như băng, “Không liên quan đến ngươi.”
Một lời không mặn không nhạt, trực tiếp bị đánh lại.
Không khí đột nhiên có chút yên tĩnh, hai người đứng đó, nhìn nhau không nói nên lời.
Một người dục tú phồn hoa, khuynh quốc khuynh thành, người còn lại có vẻ mặt cô tịch, tuấn mỹ thanh quý.
dục tú phồn hoa: trời sinh rực rỡ, tuấn mỹ thanh quý: đẹp trai, quý phái
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hai người đều đã giết đến lưỡng bại câu thương.
Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tại sao cô ta vẫn chưa chịu đầu thai chuyển thế?”
Thượng Quan Yến Uyển mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia oán hận, “Bởi vì nàng chết rất oan uổng, sao có thể rời đi dễ dàng như vậy?
Rõ ràng là thất hoàng huynh chơi đùa với nàng ta, nhưng sau khi bị ngươi nhìn thấy, vị hoàng huynh này của ta cũng không dây dưa dài dòng, lập tức sai người đem nàng ta trầm trong giếng, đúng là nhẫn tâm.
Tưởng quý phi, ta biết ngươi muốn bảo vệ nhi tử của mình, nhưng không phải ngươi là người hiểu rõ nhất thất hoàng tử là con người như nào sao?
Ham ăn biếng làm, xa hoa dâm dật, hiển nhiên những thị nữ bị hắn vấy bẩn không thể nào chỉ là hai người được.
Những năm gần đây ngươi hẳn là rất vất vả, mỗi ngày đều vì hắn dọn dẹp đống bừa bộn, nhưng ngươi thật sự cho rằng ngươi làm những việc hèn hạ này thì sẽ không ai biết sao?"
Nghe được lời của nàng, Tưởng quý phi trợn tròn mắt đầy kinh hãi, hai mắt bỗng trừng ra rồi trực tiếp ngất đi.
Thượng Quan Yên Uyển cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta rồi ghê tởm rút chân ra, sau đó nhìn về phía bóng đen ở bên cạnh, khẽ thở dài.
Giọng nàng đều đều, như thể không có cảm xúc.
"Mau đầu thai đi, tranh thủ hôm nay là lễ Thanh Minh, cửa địa ngục đã rộng mở.
Nếu ngươi trì hoãn thêm một ngày nữa, ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể đầu thai, chỉ có thể làm một cái cô hồn dã quỷ, vất vưởng trên dương gian.
Ta hiểu ngươi không cam lòng, cho dù ngươi mỗi ngày đều quấn lấy bà ta thì ngươi có thể quấn được bao lâu? Ngươi phải nhớ rằng con người chỉ có thể sống được vài chục năm, đến khi bà ta chết rồi thì ngươi sẽ đi đâu?
Đừng lo lắng, nữ nhân xấu xa này, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi cứ yên tâm rời đi. "
Một lúc sau, rèm cửa sổ khẽ lay động, giống như một cơn gió thổi vào, lại giống như một thứ gì đó bay ra ngoài
Thượng Quan Yên Uyển quay đầu nhìn lại, sau đó chậm rãi đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy hai người đang run rẩy quỳ trên mặt đất, mặt không biểu tình, hờ hững nói, "Tưởng quý phi tức giận đến ngất đi, mau mau mời thái y tới xem."
Nói xong, nàng quay đầu về phía Xuân U và Thu Khinh, bình tĩnh nói, "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Xuân U cùng Thu Khinh nhanh chóng che lấp biểu tình, cúi đầu vội vàng chạy theo.
Trong lúc này, Trần hoàng hậu mang theo tất cả phi tần trong hậu cung tiến về phía từ đường, tất cả các văn võ bá quan đều đã trong trang phục chỉnh tề đứng đợi bên ngoài.
Không lâu sau, Thượng Quan Yên Uyển đi tới.
Vừa dừng lại trước sảnh chính, nàng nhìn thấy một nam nhân đang dẫn dầu trước bá quan, hắn nổi bật giữa đám đông, giống như hạc giữa bầy gà, muốn che dấu cũng khó.
Vẫn là một bộ trường bào gấm trắng như tuyết, tay áo rộng, đầu mang trâm cài bằng ngọc, tóc bạc xõa sau lưng, giống như một vị trích tiên nơi phàm trần.
Mắt Thượng Quan Yên Uyển sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, tâm tình vốn đang chán nản trong nháy mắt được thay đổi, đôi mắt tràn đầy sự ngọt ngào, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút.
Vân Y Phỉ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào người mình, hắn giả vờ vô tình quay đầu lại, vừa kịp bắt gặp ánh mắt của nàng.
Tuy rằng hai người bị ngăn cách bởi văn võ bá quan, nhưng ánh mắt của họ lại có thể tiếp xúc đến nhau. Lúc này, trong mắt hai người họ chỉ còn lại đối phương, giống như những người xung quanh họ bỗng dưng biến mất.
Vân Y Phỉ khi nhìn thấy khuôn mặt trong sáng của nàng, bỗng nhiên từ sâu trong lòng hắn chợt bừng ánh sáng trắng dịu nhẹ, hắn khẽ mỉm cười đáp lại ánh mắt tràn đầy yêu thương của nàng.
Thượng Quan Yên Uyển bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng chỉ cảm thấy nụ cười kia thật quyến rũ, nụ cười ấy giống như trăng rằm vậy, không chói lọi như mặt trời mà là sự dịu dàng tỏa ra xung quanh, khiến mọi người say mê.
Cảm thấy có người đang nhìn mình, hai người miễn cưỡng quay mặt đi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Khi Vân Y Phỉ quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tôn Khải Yến, khuôn mặt vốn hờ hững lạnh lùng thường ngày lập tức trở nên càng lạnh hơn, khiến cho người khác cảm thấy như ngâm mình trong trời đông giá rét.
Tôn Khải Yến đứng ở một bên nhìn thấy hết hành động của hai người, con mắt gã ta hơi nheo lại, tuy rằng rất nhỏ nhưng nó lại tỏa ra sự lạnh lẽo.
Nghi thức tế tổ bắt đầu.
Vân Y Phỉ dẫn hoàng đế, hoàng thất cùng toàn thể văn võ bá quan đi vào bên trong bằng cửa bên phải của điện, các tư tế mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.
Sau khi mọi người đã bái lạy bài vị, một vị tư tế cầm hương đi đến bàn thờ.
Vân Y Phỉ là người đầu tiên dâng hương, hoàng đế dẫn mọi người quỳ xuống trước bàn thờ, dâng hương ba lần.
Thắp hương xong, mặt Vân Y Phỉ không biểu cảm bước sang một bên, bắt đầu tiến hành tế tụng.
(Giữa mùa xuân, mưa sương ướt, nhớ tới ân sâu, không sợ hãi, muốn dùng của lễ, liền hưởng thụ.)
Thượng Quan Yên Uyển hơi cúi đầu, làm theo Trần hoàng hậu dâng hương quỳ lạy, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng, êm dịu mà sâu lắng.
Nàng dùng đầu ngón tay cào đất, thầm nghĩ, người đàn ông cô chọn quả thực là người đàn ông tốt nhất thế giới, cho dù có giọng nói gợi cảm như vậy.
Chấp sự rót rượu vào chén, quỳ gối dâng lên trên bàn dài.
Điển lễ được ngâm xướng, chủ lễ tế tụng, các quan nhập lụa cầm lụa, ngồi vào ghế, khen xong.
Sau khi tế tổ kết thúc, Thượng Quan Yên Uyển chỉ nhìn Vân Y Phỉ một cái, sau đó cùng Trần hoàng hậu rời đi.
Trên môi Vân Y Phỉ vẫn mang theo nụ cười nhẹ và ánh mắt dịu dàng nhìn theo hình bóng nàng rời đi.
“Quốc sư đại nhân.”
Đột nhiên một âm thanh phá vỡ sự im lặng, Vân Y Phỉ lập tức ngừng cười, quay đầu lại, lúc quay đầu lại thì đã là một khuôn mặt vô cảm.
"Ngụy quốc công có việc tìm ta?"
Ánh mắt Tôn Khải Yên tối sầm, có chút cảnh giác, ngập ngừng nói, "Nghe nói quốc sư đại nhân và Quách Bình công chúa gần đây thường xuyên gặp mặt, không biết lời đồn đãi có phải là sự thật hay không."
Khóe mắt và lông mày của Vân Y Phỉ nghiêm nghị, trên người mang theo khí tức lạnh lùng của núi Thương Sơn, giọng nói lạnh như băng, “Không liên quan đến ngươi.”
Một lời không mặn không nhạt, trực tiếp bị đánh lại.
Không khí đột nhiên có chút yên tĩnh, hai người đứng đó, nhìn nhau không nói nên lời.
Một người dục tú phồn hoa, khuynh quốc khuynh thành, người còn lại có vẻ mặt cô tịch, tuấn mỹ thanh quý.
dục tú phồn hoa: trời sinh rực rỡ, tuấn mỹ thanh quý: đẹp trai, quý phái
Nếu ánh mắt có thể giết người thì hai người đều đã giết đến lưỡng bại câu thương.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đẫm máu
- Chương 2: Ai động đến quan tài của bổn công chúa
- Chương 3: Nghe nói quốc sư bị hộc máu?
- Chương 4: Công chúa hồi cung, mau mở cổng thành!
- Chương 5: Không phải nàng đã nói muốn gả cho ta sao?
- Chương 6: Cung điện đông thăng, mỹ nhân như ngọc
- Chương 7: Vì sao nhất định phải dùng đến máu của công chúa?
- Chương 8: Ai Đã Bắt Cóc Muội?:
- Chương 9: Ở Trong Quan Tài Rất Lâu!
- Chương 10: Phạm Phải Mệnh Cô Tinh? Không Vợ Không Con?
- Chương 11: Nghe Nói, Quốc Sư Bị Đoản Mệnh?
- Chương 12: Sao Đột Nhiên Lại Nhắc Đến Rừng U Minh?
- Chương 13: Không phải ta nói dối người, mà ta đang lừa gạt quỷ
- Chương 14: Ra Cửa Rẽ Trái, Đi Tốt Không Tiễn!
- Chương 15: Tại Sao Lại Bị Âm Sai Chọn?
- Chương 16: Kết Cục Ở Kiếp Trước?
- Chương 17: Ai Đó Đã Nghịch Thiên, Thay Đổi Số Phận Của Con?
- Chương 18: Con Đã Đồng Ý Làm Phán Quan?
- Chương 19: Đã Lâu Không Gặp, Hoàng Tỷ Tốt Của Muội!
- Chương 20: Đồ Không Có Não!
- Chương 21: Công Chúa Tha Mạng! Phạt Năm Mươi Trượng!
- Chương 22: Phụ Hoàng! Nhi Thần Xin lỗi!
- Chương 23: Nghĩ Về Quá Khứ, Hối Hận Chuyện Đã Qua
- Chương 24: Chuyện Thành Thân Và Sự Ghen Ghét Bùng Nổ
- Chương 25: Xin Người Đừng Rời Bỏ Nhi Thần
- Chương 26: Lệnh Phán Quan, Mở Cánh Cửa Âm Dương!
- Chương 27: Hoa Bỉ Ngạn, Biểu Tượng Của Sự Sống!
- Chương 28: Phạm Phải Bốn Tội! Không Biết Hối Cãi!
- Chương 29: Cụp Đuôi Làm Người!
- Chương 30: Hắn Tỉnh Rồi À?
- Chương 31: Đi Tới Phủ Của Quốc Sư
- Chương 32: Gặp Đúng Người? Xoay Chuyển Càn Khôn!
- Chương 33: Uyển Uyển! Uyển Uyển Của Huynh!
- Chương 34: Y Phỉ Ca Ca, Muội Tới Cưới Huynh!
- Chương 35: Có Phải Huynh Đã Yêu Muội Rất Nhiều?
- Chương 36: Huynh Sẽ Không Bao Giờ Thoát Khỏi Muội!
- Chương 37: Vậy Thì Huynh Không Cần Kìm Nén Nữa!
- Chương 38: Muội Không Còn Đường Lui Nữa Rồi...
- Chương 39: Mứt Trái Cây Của Huynh Đây
- Chương 40: Là Người Hay Là Quỷ, Ta Đều Sẽ Không Bỏ Qua!
- Chương 41: Thật Ra, Các Nàng Ta Đều Rất Can Đảm
- Chương 42: Ngươi Là Của Ta, Không Ai Có Thể Đoạt Đi!
- Chương 43: Người Tỉnh Mộng Tan, Sợ Hãi Tận Tâm Can
- Chương 44: Rạch Mặt Ngươi Ra Từng Mảnh!
- Chương 45: Những Câu Chuyện Ma Trong Cung
- Chương 46: Ta Có Thể Nhìn Thấy Ma
- Chương 47: Nhân Có Nhân Đạo, Quỷ Có Quỷ Đạo
- Chương 48: Quỷ Trừ Quỷ, Có Người Ngăn Cản, Cũng Giết!
- Chương 49: Xích, Mị, Võng, Lượng, Nhậm Chức Quan Mới
- Chương 50: Ai Là Người Được Giao Chức Sư Gia?
- Chương 51: Nếu Thích Công Chúa, Thì Người Lập Tức Hành Động Đi!
- Chương 52: Uyển Uyển, Muội Thật Nghịch Ngợm!
- Chương 53: Thì, Thì Ra Là Xương Cốt A
- Chương 54: Nguyên Bảo, Đừng Kiêu Ngạo Nữa!
- Chương 55: Bánh Bao Ham Ăn, Không Có Liêm Sỉ!
- Chương 56: Không Cần Phải Vả Mặt, Người Ta Đã Rất Tròn Rồi
- Chương 57: Chân Của Người Thơm Hơn Chân Của Vương Lão Nhị Bán
- Chương 58: Cầu Xin Người Hãy Cứu Nhị Cẩu Nhà Ta!
- Chương 59: Thần Tiên Cô Cô, Đại Từ Đại Bi
- Chương 60: Ngươi Là Một Tiểu Quỷ, Cần Thể Diện Để Làm Gì?
- Chương 61: Uyển Uyển, Nàng Nhớ Ta Sao?
- Chương 62: Khi Trở Về, Ta Muốn Cưới Muội
- Chương 63: Quốc Sư Đại Nhân, Trăm Nghe Không Bằng Mắt Thấy!
- Chương 64: Quốc Sư Coi Mạng Quỷ Như Cỏ Rác, Thật Đáng Yêu!
- Chương 65: Bách Hoa Yến Chuẩn Bị Như Thế Nào Rồi?
- Chương 66: Kim Tôn Ngọc Quý Chủ, Hắn Rốt Cuộc Là Ai Đây?
- Chương 67: Người Vẫn Còn Tâm Nguyện Chưa Hoàn Thành Sao?
- Chương 68: Hoàng Huynh Có Đang Bận Không?
- Chương 69: Muội Muốn Ban Thưởng Cho Ngụy Quốc Công Thứ Gì?
- Chương 70: Quách Bình, Muội Thay Đổi Rồi
- Chương 71: Quách bình, muội thay đổi rồi
- Chương 72: Cố Nguyệt Liễu, là Cố Nguyệt Liễu
- Chương 73: Một Ly Rượu Độc, Một Thi Hai Mệnh
- Chương 74: Điều Tẩu Muốn, Nhất Định Sẽ Có Được
- Chương 75: Hắn Chính Là Thuốc Giải Của Nàng
- Chương 76: Muội Học Hư Rồi, Huynh Có Còn Thích Hay Không?
- Chương 77: Chúng Ta Đem Đoạn Kí Ức Kia Quên Đi
- Chương 78: Sự Ấm Áp Của Ta Chỉ Dành Cho Muội
- Chương 79: Tối Nay, Muội Muốn Ngủ Cùng Huynh
- Chương 80: Uyển Uyển, Đừng Chọc Giận Ta
- Chương 81: Y Phỉ Ca Ca, Tối Qua Huynh Ngủ Có Ngon Không?
- Chương 82: Có Một Số Việc Muốn Tự Tay Làm, Có Một Số Người Muốn Tự Tay Giải Quyết!
- Chương 83: Muội Là Ngoại Lệ Duy Nhất Trong Cuộc Đời Của Ta
- Chương 84: Vậy Huynh Có Thích Muội Nghịch Ngợm Như Vậy Không?”
- Chương 85: Tư Thế Đi Đường Của Công Chúa Có Chút Quái Dị?
- Chương 86: Quỷ Bệnh? Đó Là Thứ Gì?
- Chương 87: Trong Nhà Có Quỷ Thật Sao?
- Chương 88: Quỷ Thì Cũng Có Luật Của Quỷ
- Chương 89: Công Chúa, Quá Lợi Hại!
- Chương 90: Thật Lãng Phí Lá Bùa Diệt Quỷ
- Chương 91: Người Đẹp Tâm Định Thiện, Người Là Nữ Quỷ Phán Quan Thiện Lương
- Chương 92: Này, Này, Việc Này Ta Sao Có Thể Từ Chối Được?
- Chương 93: Có Những Thứ Mất Đi Rồi, Mới Biết Trân Trọng
- Chương 94: Chúng Ta Không Phải Là Những Con Khỉ Trong Gánh Xiếc:
- Chương 95: Nghe Nói Cách Đây Không Lâu Quách Bình Công Chúa Bị Bắt Cóc
- Chương 96: Có Chuyện Gì Mà Náo Nhiệt Như Vậy, Kể Cho Ai Gia Nghe
- Chương 97: Hóa Ra Lại Là Người Một Nhà
- Chương 98: Đóa Sen Trắng Nhiễm Bùn Lầy
- Chương 99: Muốn Làm Thái Tử Trắc Phi, Đều Không Có Cửa!
- Chương 100: Hồ Ly Tinh Không Biết Xấu Hổ!
- Chương 101: Ta Sẽ Không Để Ngươi Gả Cho Gã Ta Đâu
- Chương 102: Nàng Ta Có Lòng Tự Trọng Cao Hay Là Quá Tự Phụ?
- Chương 103: Vũ Động Kinh Thành
- Chương 104: Các Ngươi Thất Thần Ra Ở Đấy Làm Gì, Còn Không Mau Đỡ Tiểu Thư Dậy!
- Chương 105: Có Người Rơi Xuống Nước!
- Chương 106: Bao Vây Bốn Phía Lại, Một Con Ruồi Cũng Không Bỏ Qua!
- Chương 107: Đương Nhiên Không Phải Nữ Nhân Rồi, Người Chính Là Thiếu Nữ Hoa Nhường Nguyệt Thẹn!
- Chương 108: Nữ Nhân Này Rõ Ràng Là Ác Quỷ Mà
- Chương 109: Đúng Vậy, Có Người Đã Đẩy Ta
- Chương 110: Tỷ Đừng Ngậm Máu Phun Người!
- Chương 111: Hoàng Tỷ, Tỷ Đang Làm Gì Vậy?
- Chương 112: Sau Này Đừng Bao Giờ Có Ý Định Giở Trò Với Ta!
- Chương 113: Người Ta Thích Tất Nhiên Sẽ Không Nhường Cho Muội
- Chương 114: Cảm Xúc Này Là Muốn Dâng Trào Đây Sao?
- Chương 115: Tại Sao Ngươi Lại Quay Về Nhà?
- Chương 116: Cái Ôm Bất Ngờ
- Chương 117: Vì Sao Người Luôn Đối Xử Lạnh Nhạt Với Thần?
- Chương 118: Cẩn Thận Lật Thuyền Trong Mương, Chết Quá Khó Coi
- Chương 119: Ban Hôn Cũng Không Phải Là Không Thể
- Chương 120: Tỷ Không Phải Tẩu Tẩu Của Muội!
- Chương 121: Tại Sao Muội Lại Phải Hy Sinh Vì Tỷ Như Vậy?
- Chương 122: Muội Rất Khó Chịu, Huynh Hôn Muội Đi, Được Không?
- Chương 123: Y Phỉ Ca Ca, Huynh Ghen Sao?
- Chương 124: Đây Là Muốn Đích Thân Trừng Phạt Hắn Là Sao?
- Chương 125: Y Phỉ Ca Ca, Muội Muốn Sinh Cho Huynh Một Hài Tử
- Chương 126: Hai Ngươi Làm Sao Vào Được Đây?
- Chương 127: Bây Giờ, Hoàng Gia Gia Đang Ở Đâu?
- Chương 128: Hắn Là Nam Nhân Có Thể Trợ Giúp Huyết Thống Của Dòng Tộc Thượng Quan
- Chương 129: Câm Miệng! Ở Đây Không Đến Lượt Ngươi Lên Tiếng!
- Chương 130: Muội Muốn Dạy Lại Quy Củ Gì?
- Chương 131: Bản Thân Mình Không Tuân Theo Phép Tắc, Còn Dám Xin Tha!
- Chương 132: Nếu Ta Có Làm, Ngươi Muốn Phạt Gì Cũng Được
- Chương 133: Trên Đời Này Làm Gì Có Quỷ! Ngươi Đừng Hòng Lừa Được Ta!
- Chương 135: Ngụy Quốc Công Có Việc Tìm Ta?
- Chương 136: Điều Đó Phụ Thuộc Ngươi Có Còn Sống Hay Không!
- Chương 137: Thần Tiên Tỷ Tỷ, Tặng Tỷ Hoa
- bình luận