Phòng khách hiện tại bị dây cảnh giới màu vàng vây quanh, trên mặt đất còn có dấu vết cố định thi thể màu trắng, góc trên bên phải là ảnh chụp nạn nhân bị đánh sưng mắt.
Nhưng cho dù có đánh sưng, tôi vẫn có thể nhận ra hắn là ai.
Hắn là con trai của đối tác thương nghiệp của cha mẹ tôi, một tên ăn không ngồi rồi, một tên phú nhị đại chó chết đã đặt nửa chân vào con đường tù tội, Thạch Hào.
Tuy tôi và Thạch Hào quen biết nhau từ nhỏ, nhưng tôi không thích loại người này, đối với hắn vẫn luôn kính nhi viễn chi*, cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn.
*Kính nhi viễn chi: theo ngữ cảnh này mang nghĩa là một cách nói mỉa, tôn trọng nhưng không muốn gần gũi.
Hắn cố tình xem tôi như kẻ thù, cực kỳ chán ghét tôi, lại giống như miếng cao da chó, có chuyện gì cũng muốn đến châm chọc mỉa mai.
Tôi không nhớ tôi có từng đắc tội với hắn không nữa, hoặc là nói, đắc tội với hắn là tôi trong tưởng tượng của hắn.
Có lẽ là do luôn bị đem ra so sánh với tôi, bị tôi áp đảo tới nổi không dám ngẩng đầu, cho nên vô cùng chán ghét tôi.
Nhưng hắn nào biết, thật ra tôi một chút cũng không thèm để tâm đến.
Từ nhỏ tôi vẫn luôn như một công cụ, không được sống một cuộc sống chân thật, một cuộc sống có thể cảm nhận ám áp tình người. Tôi chưa từng cảm nhận được tình thân gia đình, nhưng lúc nào cũng nghe cha mẹ dùng mấy cái xưng hô bé yêu, bảo bối gọi mình.
Ưu tú, vậy thì phải khoe ra, vì thế liền biến thành bé yêu bảo bối trên đầu môi chót lưỡi, nhưng thực tế thì là công cụ để khoe khoang.
Sau này tôi dùng một trận come out đầy oanh liệt, hoàn toàn kết thúc mọi chuyện.
Tôi suýt bị đánh chết, nhưng lại đổi được một cuộc đời mới.
Mà gặp được Phỉ Nhược Thanh, là nét bút diễm lệ nhất trong cuộc đời mới này.
Màn ảnh trong TV lia đến gần, nhắm vào phạm vi dấu cố định thi thể, người dẫn chương trình đang chỉ vào màn hình giải thích, nói cảnh sát phá huỷ một ổ tội phạm, người chết trên ảnh từng nhiều lần tiếp xúc với kẻ phạm tội, hiện tại đang điều tra cái chết của hắn chết có liên quan đến tên tội phạm hay không.
Không liên quan. Trong lòng tôi đột nhiên thốt nên những lời này.
Phòng khách hiện tại đương nhiên không có thi thể, tôi nhìn vị trí thi thể ngã xuống, như biết sao hắn nằm chết ở đó.
Vô luận là nguyên nhân chết, hay là biểu tình, động tác vào thời điểm tử vong, thậm chí là sự giãy giụa hấp hối trước khi trái tim ngừng đập, tôi đều rõ ràng.
Tôi còn nhớ rõ ánh mắt của Thạch Hào khi đó, khủng hoảng như vậy, hối hận như vậy, thậm chí còn quỳ trên mặt đất xin tha.
Nhưng hắn càng như vậy, tôi càng thêm khoái chí.
"Cửu An? Cửu An?" Phỉ Nhược Thanh thấy tôi ngẩn người, thanh âm lo lắng, gọi tôi vài tiếng.
Tôi quay đầu nhìn anh, tính nói không sao cả thì phát hiện tay tôi lại đang phát run.
Tôi không biết mình đang khóc hay đang cười, nhưng chắc là trông khá dữ tợn.
Lòng bàn tay tôi hướng về phía trước, để Phỉ Nhược Thanh xem tay tôi: "Nhược Thanh, trên tay em toàn là máu, anh có thấy không? Thật nhiều máu, dơ mất rồi......"
"Em biết hắn chết như thế nào, hắn bị em treo lên, từng đao từng đao róc thịt xuống, đợi hắn đau đến muốn ngất xỉu mới đâm chết hắn." Tôi hoảng hốt, tôi cảm thấy ký ức tôi giết người là chính xác, nhưng tôi không biết sao mình muốn giết người, sao mình muốn giết Thạch Hào.
Chúng tôi đã không gặp nhau rất nhiều năm, cũng xem như người lạ rồi.
Phỉ Nhược Thanh bao lấy tay tôi, hôn lòng bàn tay tôi: "Là hắn đáng, Cửu An." Khi anh nói chuyện miệng dán lòng bàn tay tôi, có chút ngứa: "Em nhìn xem, rõ ràng là sạch sẽ mà."
Tôi thuận theo tầm mắt Phỉ Nhược Thanh nhìn qua, quả nhiên không thấy máu trên tay.
Nhưng tôi biết, nó thật sự từng tồn tại.
Người dẫn chương trình trong TV vẫn đang tiếp tục giải thích: "Cảnh sát địa phương phát hiện, người chết là nghi phạm trong vụ án xả súng trên phố trước kia, chúng tôi phát hiện vân tay của người chết trên cây súng lục trong phòng ngủ."
Người dẫn chương trình trích xuất tư liệu, trên màn ảnh xuất hiện ảnh chụp một khẩu súng lục, đang được gói trong túi vật chứng trong suốt.
Trong chớp nhoáng, dáng vẻ đám lưu manh từng cãi nhau với tôi trước kia bỗng trở nên thật rõ ràng, dẫn đầu trong số đó rõ ràng chính là Thạch Hào.
Mặt hắn đỏ bừng, trạng thái tinh thần rõ ràng không tỉnh táo, túi quần căng phồng, là hình dạng súng lục.
Thạch Hào nói chuyện mơ hồ, nhưng vô cùng chói tai: "Tao chửi mày là đồng tính luyến ái thì làm sao? Không phải hồi đó mày ngon nghẻ lắm à? Lúc nào cũng muốn đè đầu cưỡi cổ tao? Làm gì có trông như này được?"
Hắn bật cười, nét mặt hưng phấn: "Hiện tại còn không phải là bị Bạch gia đá ra khỏi cửa rồi à, trở thành sự sỉ nhục của Bạch gia!"
Tôi nghe thấy chính mình nói: "Chẳng sao cả, dù tao có là đồng tính luyến ái, thì cũng là đồng tính luyến ái có thể đạp mấy thằng rác rưởi như mày dưới chân."
Tôi phun một ngụm nước bọt: "Mà mày, chỉ có thể vĩnh viễn bò trong đống bùn lầy, đồ rác rưởi."
Giây tiếp theo Thạch Hào biến sắc, Phỉ Nhược Thanh kéo tôi ra sau lưng anh.
Hình ảnh đột nhiên dừng lại.
Trong cơn đau đầu kịch liệt, tôi hỏi Phỉ Nhược Thanh: "Anh rốt cuộc là chết như thế nào?"