Beta - er: KL + AT
Công việc tạo âm thanh vẫn còn xa lạ với rất nhiều người, vì nó gắn liền với trí tưởng tượng của con người.
Ví dụ như khi Ninh Manh ở trường chọn học tạo âm thanh, giáo viên đã từng hỏi họ bốn vấn đề:
Làm thế nào để tạo tạo ra âm thanh dẫm trên tuyết?
Mưa rơi trên cửa sổ?
Cắt sashimi?
Các em cho rằng tố chất để làm tốt công việc tạo âm thanh này là gì?
Nếu không phải cô từng có nghiên cứu, cô cũng sẽ không nghĩ đến, đạp lên hạt thóc cũng có thể tạo ra âm thanh dẫm tuyết. Mà tiếng mưa rơi chính là được tạo ra từ một cái ống nước, và tiếng cắt sashimi càng thú vị hơn. Các đạo cụ mà những người tạo âm thanh sử dụng có thể khác nhau, nhưng không có người nào ngốc tới mức dùng cá thật để cắt.
Rất nhiều âm thanh, đều tồn tại trong trí tưởng tượng của con người.
Vì vậy, cô trả lời: "Là trí tưởng tượng. Tự mình tưởng tượng ra, thỏa mãn trí tưởng tượng của khán giả về âm thanh."
Tạo âm thanh không phải là kỹ năng cần thiết của kỹ sư âm thanh, nhưng hiểu được việc tạo âm thanh là một lợi thế rất tốt.
Giờ phút này, ở trong phòng hội nghị nhỏ, trên màn hình chiếu một đoạn phim.
Một phòng ngủ sạch sẽ, ngăn nắp.
Những tia nắng ban mai sáng sớm chiếu vào, một đôi vợ chồng trẻ nằm ở trên giường bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh lại.
Một con mèo cam mập mạp ngồi xổm trên tủ quần áo đối diện với giường bọn họ, chờ thời cơ liền nhảy xuống. Con mèo lao thẳng xuống giường ngủ, giáng thẳng xuống mặt người vợ, làm cô ấy dính phải một ít lông mèo.
Người chồng nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra, thấy vợ cùng mèo vật lộn, anh không kiêng dè mà cười thành tiếng. Vợ muốn đá anh một cái, anh nghiêng người qua, hoàn mỹ tránh được một trận công kích từ vợ.
Trải qua một đêm mệt mỏi, hai người cùng nhau đi rửa mặt, người chồng nhìn vào gương cạo râu, người vợ đi ngang qua hôn lên mặt chồng mình một cái, nói: "Chà, sạch rồi."
Người chồng cười đi vào phòng bếp nấu nước, nước sôi "Ùng ục, ùng ục" bắt đầu sủi bọt, ấm nước phát ra tiếng còi rõ ràng thông báo nước đã sôi.
......
Đoạn phim dừng ở chỗ này.
Nếu có người khác ở đây, họ nhất định sẽ nhìn nhóm của Ninh Manh bằng một ánh mắt kỳ quái. Bởi vì các video ngắn mà họ xem, hầu hết là không có âm thanh hoặc chất lượng âm thanh không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng đối với bọn họ, đây là chuyện thường ngày. Việc chế tác âm thanh ở hậu kỳ, chính là người họa sĩ bán tranh thành phẩm, bọn họ muốn phủ thêm màu riêng của mình lên đó. Những gì họ làm bây giờ, chính là phát huy sức tưởng tượng của mình, đem âm thanh cùng hình ảnh hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo.
Đường Việt Xuyên, Ninh Manh, đạo diễn đang ngồi vây quanh ở phòng hội nghị nhỏ cạnh phòng thảo luận kịch bản gốc, nữ biên kịch một tay đỡ mắt kính, một tay viết viết, vẽ vẽ, khoanh tròn những điểm trọng tâm của kịch bản.
"Nếu chúng ta cắt bộ phim phóng sự này thành một bộ phim ngắn tầm 20 phút thì cảnh này sẽ rất quan trọng. Trong ba phút đầu tiên, phải quay được cảnh người, để khán giả cảm thấy thích thú khi xem phim chứ không phải đang xem một bộ phim giáo dục nhàm chán."
Đường Việt Xuyên gật đầu: "Không có quảng bá thì cũng vô nghĩa. Nhưng những ý kiến thật lòng đâu? Có hay không có?"
Chà... Anh thoạt nhìn không phải kiểu thần tượng bỏ tiền ra chơi, không một ai chú ý cũng không sao.
Nữ biên kịch có chút xấu hổ mà đẩy mắt kính, nửa ngày không nói được gì.
Nghỉ ngơi năm phút, lúc Ninh Manh đi rửa tay ở nhà vệ sinh liền nghe thấy tiếng nữ biên kịch đang phàn nàn nàn với người khác. Cô ta than vãn làm việc cùng Đường Việt Xuyên rất áp lực, thậm chí Đường Việt Xuyên còn chẳng mời được một ly trà sữa, cà phê,... gì gì đó cho cấp dưới của mình khi tăng ca.
Cô ta lại nói sau khi Đường Việt Xuyên về nước, vẫn luôn sống thu mình, không có phát triển như tưởng tượng. Hiện tại anh lại muốn làm phim phóng sự, cô ta không tin rằng bộ phim này sẽ đạt được thành công, không phải là điều hay ho gì khi phim moi móc tiền từ fan hâm mộ.
Cô ta nói: "Thật đúng là kì lạ, cả ekip làm phim thậm chí còn không có tài năng gì nhiều, tìm một cô gái vừa mới tốt nghiệp để tạo âm thanh, cũng không biết có thể làm được gì." Tiếng xả nước truyền tới, "Có phải người thành công như anh ta ai cũng có loại suy nghĩ này hay không, ỷ mình thành công được một lần thì cả trăm lần sao vẫn sẽ như thế? Nếu bị bệnh thì nên uống thuốc đi, nếu không nghĩ đến tiền......"
Cô ta vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra khỏi toilet, không ngờ là nhìn thấy Ninh Manh, hơi sửng sốt một chút, sau đó cúp điện thoại, rửa tay, vặn eo chuẩn bị đi ra ngoài.
Ninh Manh nhìn chằm chằm cô ta, nắm chặt khăn giấy lau tay.
Tâm lý của một fan như Ninh Manh tức giận như một con cá nóc, bành trướng lên — cô có thể mắng tôi thì được, nhưng tại sao cô lại dám đụng chạm tới thần tượng của tôi?
Loại người như biên kịch Trần là kiểu như ý thì nịnh hót còn không được thì đạp đổ.
Ninh Manh cảm thấy Đường Việt Xuyên làm việc cùng cô ta thật không đáng giá.
Thực tế, người ở đỉnh cao như Đường Việt Xuyên không cần phải tranh đấu làm gì, có thể nghỉ hưu sớm, cầm tiền mà đi ăn chơi hưởng thụ. Nhưng Đường Việt Xuyên từ đầu tới cuối giống như một thanh kiếm sắc bén, khi mở vỏ kiếm ra thì tỏa ra ánh sáng đến chói mắt.
Sắc bén, ngay thẳng, không chịu thả lỏng.
Ninh Manh là người không dễ nổi nóng, thậm chí rất ít khi cô nổi giận với người khác. Tuy nhiên hôm nay cô thật sự tức giận, buột miệng thốt ra: "Chờ đã!"
Biên kịch Trần bộ dáng kiêu ngạo, nhìn cô: "Cô có gì chỉ giáo sao?"
"Những lời cô vừa nói có ý tứ gì?"
Biên kịch Trần khinh thường, cười lạnh?: "Ý tứ trên mặt chữ. Không phải là nói cô thì cô tức giận gì chứ?"
"Nếu cô cảm thấy Đường Việt Xuyên phát triển không đúng hướng, cô có thể nói trực tiếp với anh ấy, vậy tại sao cô lại phải nói sau lưng anh ấy.''
Trần biên kịch cười lạnh: "Tại sao tôi phải tôn sùng anh ta? Hiện thực không có thứ gì gọi là ý nghĩ cao thượng đâu, chỉ có lợi ích mới tồn tại mà thôi."
"Trong cái giới này thì tiền tài là cái hấp dẫn nhất, tất cả mọi người đều chạy theo nó, sợ bị tụt lại phía sau. Làm phối âm thì không được xem trọng nhiều, tại sao vậy? Nhưng Đường Việt Xuyên chuyên chú làm việc này, anh nguyện ý bỏ tiền, làm cho người xem thấy được sự vất vả phía sau hậu trường, cô dựa vào cái gì mà nói anh ấy sai rồi? Tiền lương của cô cũng không phải do anh ấy bỏ ra sao?"
"Ấu trĩ."
Biên kịch Trần vội vàng bước ra ngoài.
Ninh Manh bình tĩnh tâm trạng trong chốc lát đi về phía phòng họp.
Sau khi hai người rời đi, bóng của Đường Việt Xuyên mới từ trong góc tối đi ra.
Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, không có bật lửa, chỉ là đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, ít nhiều anh đã nghe được.
Đôi mắt Đường Việt Xuyên nheo lại, nhìn theo hướng Ninh Manh rời đi, không biết đang suy nghĩ gì. Nếu Ninh Manh nhìn thấy, cô sẽ rất ngạc kinh ngạc, bởi vì người không lạnh không nhạt như Đường Việt Xuyên lại nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng.
Trở lại phòng họp, Ninh Manh đưa ra ý tưởng của riêng mình nhưng lại bị biên kịch Trần cắt ngang.
Ninh Manh nói: "Tôi cảm thấy nên thêm cảnh chụp ảnh nhiều hơn......"
"Cô đã xem qua phim phóng sự chưa? Cô hiểu rõ hay tôi hiểu rõ hơn?"
Có thể bởi vì chuyện ban nãy khiến biên kịch Trần không thoải mái, cô ta không che giấu đi sự khinh thường đối với Ninh Manh, cô ta cảm thấy chột dạ nên tràn ngập sự công kích đối với cô.
"Nếu không tôi đem công việc này nhường cho cô, cô có thể làm gì cô muốn."
Ninh Manh nhìn cô ta một cái, nhịn không được muốn nhét bút đang cầm trong tay vào miệng cô ta, đứng lên nói: "Biên kịch Trần, cô có ý kiến gì với tôi thì có thể nói thẳng."
Không phải lúc nào chúng ta cũng yếu đuối.
Cô không quen tức giận với người khác ở nơi đông người, gượng làm bộ dáng không sợ trời không sợ đất, nhưng bàn tay nắm thành quyền đặt ở sau lưng đã run nhẹ.
Biên kịch Trần trợn mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Không có ý kiến gì với cô cả."
Đạo diễn Lục vốn là người hiền lành, thấy mùi thuốc súng nồng đậm liền đứng ra khuyên nhủ: "Mọi người bình tĩnh một chút..."
Người bình tĩnh nhất ở đây vẫn là Đường Việt Xuyên, toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi anh thậm chí không thèm cau mày.
Biên kịch Trần ỷ mình là người đã có kinh nghiệm liền phô trương, cô ta liếc qua thời gian trên điện thoại, nói: "Tôi không có nhiều thời gian lắm, tôi phải đi trước đây, nếu không lần sau chúng ta lại mở họp, chỉ là ai có tư cách tham dự thì mong hai thầy xem xét lại."
Ninh Manh ngây người, còn có hành động này? Cô ta còn chưa đến nỗi chỉ thẳng vào mặt cô bắt cô rời khỏi đây. Cô ta khiến cơn giận trong người Ninh Manh đang kìm nén lên tới đỉnh điểm, thực sự quá ức chế đi.
Biên kịch Trần lập tức bỏ đi...... Ninh Manh có chút lo lắng mà nhíu mày, liếc nhìn Đường Việt Xuyên một cái, cô không muốn trút thêm phiền toái cho Đường Việt Xuyên đành đê rình chịu ấm ức vậy.
"Cô có gì muốn nói không?" Đường Việt Xuyên hỏi Ninh Manh.
"Tôi..." Ninh Manh nhìn quanh bốn phía, tạm dừng một giây, "Tôi không có gì muốn nói, tôi chấp nhận mọi sự sắp xếp."
Biên kịch Trần cười chế nhạo.
Tuy nhiên, điều mọi người không ngờ tới chính là khi Đường Việt Xuyên cất tiếng: "Được, nếu biên kịch Trần không có thời gian vậy thì đi đi."
Đường Việt Xuyên không nhèm nhấc mi, tiếp tục bổ sung: "Về sau cũng không cần tới nữa."
Lần này làm cho biên kịch Trần choáng váng.
Cô ta nhìn Đường Việt Xuyên, một lúc lâu sau, miệng giương lên như muốn nói, mất một lúc mới cất tiếng: "Tôi, tôi không có ý đó."
Đường Việt Xuyên thản nhiên thả bút trong tay xuống bàn, tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, hai chân bắt chéo, không kiên nhẫn mà vẫy tay, viên ruby khảm trên khuy măng sét phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh nắng.
"Cô còn chưa đi? Còn nữa, sau này các dự án có tên tôi thì không hoan nghênh cô."
Cuối cùng, biên kịch Trần đỏ mặt giận dữ, mắt đỏ hoe bỏ chạy.
Ninh Manh kinh ngạc, đứng dựa vào mép bàn, cúi đầu xuống. Cơn giận của Đường Việt Xuyên còn chưa tiêu tan hết, nhiệt độ phòng họp giảm mạnh. Ninh Manh dường như có thể nhìn thấy hình ảnh một tảng băng rơi xuống, cô không muốn bị đâm trúng, nỗ lực thu mình lại.
Kết quả, cô bị Đường Việt Xuyên gọi tên: "Ninh Manh, cô đứng xa như vậy làm gì?"
Ninh Manh bị giật mình một cái: "Tuy rằng hôm nay là lần thứ hai tôi gặp thầy Đường, nhưng tôi rất ấn tượng vì cách hành sự mạnh mẽ, quyết đoán của anh, tôi cảm thấy tôi nên học tập từ anh nhiều hơn nữa, quý trọng từng giây từng phút được làm việc cùng anh..."
Cô cảm thấy cô không thể tâng bốc nổi nữa.
Đường Việt Xuyên gõ vào bàn: "Nói trọng điểm!"
Ninh Manh bị anh dọa, không chút nghĩ ngợi nói ra: "Chúng ta gặp nhau hai lần, hai lần đều chứng kiến thầy Đường đuổi người, tôi có thể hỏi một câu hay không, chúng ta làm như vậy sẽ không thiếu người chứ?"
Ở bên kia, đạo diễn muốn hát cho Ninh Manh nghe, đầu tiên là hát bài《Tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo là bài《Dũng khí, cuối cùng, là bài《Lạnh lẽo 》.
Cô có biết kỷ lục cao nhất của Đường Việt Xuyên là gì không?
Chỉ mới đuổi có một người trong một ngày mà thôi, danh xưng Ma Vương kia không phải là nói giỡn, làm việc trong studio của Đường Việt Xuyên nửa năm trở lên đều là nhân tài được mọi người theo dõi sát sao, còn trao bọn họ danh hiệu cao quý - người sống sót.
"Cô ta không đi, thì người đi là cô à?" Khóe miệng Đường Việt Xuyên vô hình cong lên một chút.
Ninh Manh trợn tròn hai mắt, điên cuồng lắc đầu, cô tới đây làm việc cũng không muốn bị đuổi đi.
"Nếu cô không muốn trở thành người tiếp theo, cô cần tiếp tục nỗ lực." Đường Việt Xuyên nghiêm nghị nói.
Đột nhiên, Ninh Manh suy nghĩ điều gì đó, ngồi xổm bên cạnh Đường Việt Xuyên, khẽ hỏi một câu: " Thầy Đường, cho tôi hỏi một câu được không?"
Đường Việt Xuyên nhìn "đứa bé" đấy hiếu kì trước mặt, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng nhạt: "Nói."
"Anh vừa mới đuổi người đi, không phải chỉ có một nguyên nhân là bởi vì tôi sao?". Ánh mắt Ninh Manh trông mong nhìn anh.
Đường Việt Xuyên sửng sốt một chút, không ngờ Ninh Manh sẽ hỏi thẳng ra như vậy, anh cùng Ninh Manh nhìn nhau hai giây. Đôi mắt đen nhánh và trong veo của Đường Việt Xuyên phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Manh, sau đó anh vươn ngón tay ra chọc nhẹ vào gò má mềm như bông của Ninh Manh, nhẹ nhàng dùng sức, xoay đầu cô về phía cửa sổ kính sát đất.
Phòng làm việc của Đường Việt Xuyên nằm ở tầng cao nhất của *CBD, cao 88 tầng, bên ngoài bầu trời quang đãng.
*CBD (central business district): trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.
Anh hỏi: "Bây giờ là buổi nào?"
"Là ban ngày." Ninh Manh trả lời.
Đường Việt Xuyên cười một cái: "Cho nên tôi đề nghị tối cô hãy nằm mơ."
"Lạch cạch......" Trái tim Ninh Manh rớt trên mặt đất, vỡ tan.
Nhưng khi cô nhìn thấy Đường Việt Xuyên đột nhiên mỉm cười như gió xuân, cô chỉ muốn lấy tay che ngực. Lúc Đường Việt Xuyên cười rộ lên, một cái lúm đồng tiền hiện lên trên má phải của anh.
Đúng là yêu nghiệt, vì cái gì mà cười với cô như vậy chứ, cô thật sự chịu không nổi.
Có người nghiện nuôi mèo, có người nghiện hút thuốc, nhưng đạo diễn lần đầu tiên nhìn thấy có người trêu chọc một cô gái nhỏ cũng sinh ra nghiện.
Đạo diễn yên lặng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thế giới này, chính là như vậy.
Cuối cùng, Đường Việt Xuyên sửa sang lại quần áo cho thẳng, người đại diện đi vào tìm anh, động tác chờ đợi.
Dáng người cao lớn của anh đứng trước cửa kính trong suốt, phía sau là ánh mặt trời lặn ở trung tâm thành phố.
Anh quay sang nói với Ninh Manh: "Tôi thấy hôm nay cô cũng có hiểu biết, chắc cũng có nhiều điều muốn nói. Như vậy đi, tôi giao việc báo cáo cho cô từ năm trăm đến một ngàn chữ, tôi không muốn bắt ép cô, được không?".
Đột nhiên Ninh Manh rất muốn hỏi hai câu hỏi:
1. "Khi Boss lớn nói rằng không bắt buộc tôi làm, muốn sự tự nguyện nhưng nó dịch ra lại là: Nếu cô không làm thì cô sẽ chết?"
2. "Có khoảnh khắc nào bạn cảm thấy bạn hâm mộ nhầm thần tượng không?"