Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung - Chương 4: Sao có thể không nhục nhã
Chương trước- Chương 1: Người cho quá nhiều rồi!
- Chương 2: Thật là kỳ quái
- Chương 3: Điện hạ thật hăng hái
- Chương 4: Sao có thể không nhục nhã
- Chương 5: Điện hạ nhẹ chút
- Chương 6: Ngươi ghê gớm, ngươi thanh cao
- Chương 7: Mang tên quái thai đó đi đi
- Chương 8: Điện hạ không thích sao?
- Chương 9: Yến chiêu
- Chương 10: Hoàng huynh, huynh thật keo kiệt
- Chương 11: NHỊ HOÀNG TỬ PHI
- Chương 12: TRỢ GIÚP NHỊ ĐIỆN HẠ CŨNG CÓ LỢI
- Chương 13: CHUYỆN CỦA NGƯƠI VÀ NHỊ HOÀNG TỬ
- Chương 14: Ta không thích ngươi thân cận với hắn
- Chương 15: KHÓ TRẢ LỜI
- Chương 16: BỔN VƯƠNG VÀ NHỊ HOÀNG TỬ PHI QUAN HỆ RẤT TỐT
- Chương 17: CÙNG LÀ NAM TỬ, SAO LẠI KHÁC BIỆT LỚN NHƯ VẬY
- Chương 18: Còn mong cầu gì
- Chương 19: Điện hạ định đền bù ta thế nào
- Chương 20: Nhị hoàng tử ngoài lạnh trong nóng
- Chương 21: Y NHẤT ĐỊNH LÀ THÍCH TA!
- Chương 22: KHÔNG BIẾT TIẾT CHẾ!
- Chương 23: TÂM TƯ ĐẾ VƯƠNG KHÓ DÒ
- Chương 24: ĐĂNG ĐỒ TỬ
- Chương 25: TA ĐI CHÉP SÁCH
- Chương 26: ĐIỆN HẠ CÓ NGHĨ ĐẾN CHUYỆN TRANH VỊ
- Chương 27: Yến dĩ tuần yếu ớt, đáng thương, bất lực
- Chương 28: CHẬM MÀ CHẮC
- Chương 29: Ghen tị đến mức muốn chiếm hữu
- Chương 30: Cũng bởi vì gương mặt này
- Chương 31: Kết tóc đồng tâm, lấy lược làm lễ
- Chương 32: Có thể xoa đầu ta lần nữa không
- Chương 33: Mạo phạm
- Chương 34: Ta sợ không bảo hộ được ngươi
- Chương 35: Ôm vào lòng an ủi
- Chương 36: Kỳ văn ngoắc ngón út của hắn
- Chương 37: Ôm chặt người vào lòng
- Chương 38: Không tiện gặp nữ tử
- Chương 39: Ta cũng lo lắng cho ngươi
- Chương 40: Để ta cõng cô về
- Chương 41: Ngươi đang làm nũng với ta sao?
- Chương 42: Làm nũng với ta, ta sẽ nghe lời ngươi
- Chương 43: Ngươi thơm quá
- Chương 44: Vì sao lại ghen tị với thượng thanh?
- Chương 45: Yến dĩ tuần, ta rất nhớ ngươi
- Chương 46: Bổn vương rất nóng lòng muốn cùng ngươi...
- Chương 47: Giữa huynh đệ, sẽ hôn nhau sao?
- Chương 48: Hắn đặc biệt quan tâm đến ngươi
- Chương 49: Chính văn 49: Hôn thật nhiều
- Chương 50: Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nam nam có thể
- Chương 51: Chỉ cần ngươi nói không, ta liền tin ngươi
- Chương 52: Ta muốn cùng sống cùng chết với nhị điện hạ
- Chương 53: Chó phải huấn luyện thế nào
- Chương 54: Ngươi gấp lắm sao
- Chương 55: Chỉ cần ngươi bình an
- Chương 56: Chỉnh y quan, gặp lương nhân
- Chương 57: Ta đã gần chạm tới mặt trăng
- Chương 58: Sao yến dĩ tuần thích cắn người đến thế!
- Chương 59: Phiên ngoại_may mắn gặp khanh thấy đào hoa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
Chương 4: Sao có thể không nhục nhã
Kỳ Văn ngơ ngẩn hồi lâu, y muốn nói gì đó để tình huống dịu xuống.
Ngày thường y tự xem mình là có kiến thức rộng rãi, đọc đủ loại sách thánh hiền, vậy mà ngay lúc này lại không biết làm thế nào để đối phó với sự việc trước mắt.
Cũng may trong lời nói của Yến Dĩ Tuần không hề có ý định muốn hành phòng. Mặc dù không hiểu tại sao Yến Dĩ Tuần chọn mình làm nam thê nhưng không muốn hành phòng, đối với Kỳ Văn mà nói thì vẫn là chuyện tốt. Nếu không, y cũng không biết mình phải trải qua đêm nay như thế nào.
"Điện hạ."
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Kỳ Văn mở miệng trước.
Dù sao thì, với một người vừa gặp một ngày đã làm đủ loại chuyện như vậy, y cảm thấy rất xấu hổ! Có lẽ Nhị hoàng tử da mặt mỏng nên mới không chủ động lên tiếng trước.
Y đành phá vỡ sự trầm mặc: "Tối nay chúng ta ngủ như thế nào?"
Kỳ Văn tự cảm thấy bản thân thật ân cần.
Nói xong Kỳ Văn nhìn lướt qua trên giường. Giường này không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nằm, nhưng hai nam nhân trưởng thành ngủ cùng nhau hình như có hơi chật chội?
Hừm...Nên nằm sát vào nhau chăng?
Có lẽ là do uống rượu say nên phản ứng của Yến Dĩ Tuần có chút chậm chạp, ánh mắt trầm mặc hồi lâu mới mơ hồ hỏi: "Gả cho ta ngươi có cảm thấy nhục nhã?"
Ánh nến ấm áp, nhàn nhạt chiếu lên góc mặt của Yến Dĩ Tuần, hàng mi dài rũ xuống phủ bóng trên mí mắt, xương hàm thon gầy hiện đường nét mịn màng.
Hắn không nhìn thẳng vào Kỳ Văn, trong lời nói có chút lãnh đạm và hờ hững.
Nhục nhã?
Là hài tử duy nhất của chính thê ở Kỳ hầu phủ, là công tử tiêu sái có tiếng ở Cảnh Thành, gương mặt lại đẹp đến mức có biết bao cô nương bị hút hồn. Rõ ràng là con đường làm quan tiền đồ như gấm, đáng lẽ tại thời điểm này nên vô tư tiêu sái, vậy mà lại bị một đạo thánh chỉ ép làm nam thê.
Làm sao có thể không nhục nhã.
Là nam nhân, sao có thể cam tâm phụ thuộc vào người khác.
Yến Dĩ Tuần khẽ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng dựa vào vách giường bên phải, hắn không hiểu vì sao mẫu thân trước khi chết lại muốn hắn cưới Kỳ Văn.
Không ngờ Kỳ Văn tâm tình rất tốt, lúc này không hề do dự mà ghé sát vào Yến Dĩ Tuần. Kỳ Văn thấp giọng gọi một tiếng: "Phu quân."
Y một bên vừa kêu, vừa lấy tay trái kéo nhẹ ống tay áo của Yến Dĩ Tuần giống như đang làm nũng, tay phải không an phận vẽ vẽ một vòng tròn nhỏ trên ngực Yến Dĩ Tuần. Y vậy mà không cảm thấy xấu hổ cho hành động của mình.
"Điện hạ, ngươi cảm thấy bộ dạng hiện tại của thần rất nhục nhã sao."
Kỳ Văn làm như vậy chủ yếu là muốn Yến Dĩ Tuần đừng nghĩ nhiều, an ủi hắn một chút: "Nên là không cần lo lắng chuyện này."
Không an ủi thì không sao, lời an ủi của Kỳ Văn không ngờ lại khiến Yến Dĩ Tuần không vui.
Yến Dĩ Tuần bị một tiếng phu quân kia dọa cho cứng đờ lưng, hắn không lường trước phản ứng bất ngờ này của Kỳ Văn, đáy lòng dâng lên nỗi thất vọng và tức giận.
Thân là thế gia công tử, sao Kỳ Văn một chút liêm sỉ cũng không có?
Không, không đúng, Kỳ Văn trước giờ không hề biết xấu hổ.
Yến Dĩ Tuần nhớ tới khi còn bé từng nhìn thấy Kỳ Văn, khi ấy còn nhỏ tuổi, Kỳ Văn rất thích làm nũng và ôm ôm người khác, chắc chắn không hề biết xấu hổ.
Hắn ghét nhất là bộ dạng làm nũng của y!
Không ngờ rằng Kỳ Văn lại phóng đãng như vậy, rốt cuộc hắn cưới phải loại người gì đây!
Yến Dĩ Tuần nhíu chặt mày, đầu ngón tay nâng cằm Kỳ Văn lên, ép buộc y nhìn mình: "Ngươi là người tùy tiện như vậy?"
"Ngươi không sợ đêm nay ta sẽ thật sự cùng ngươi hành phòng à."
Tự nhiên muốn an ủi người ta lại bị phản tác dụng, Kỳ Văn thật sự không hiểu gọi một tiếng phu quân tại sao lại làm Yến Dĩ Tuần tức giận, đành phải nói lời qua loa lấy lệ: "Có thể gả cho điện hạ là phúc phận của thần, còn chuyện hành phòng, ta nghĩ điện hạ hẳn là không có hứng thú với ta."
"Thật sự không sợ?"
Kỳ Văn không dám nhìn thẳng, trả lời: "Điện hạ sẽ không làm khó người khác."
"Làm, khó, người, khác." – Yến Dĩ Tuần gằn lại từng chữ: "Cùng ta hành phòng là làm khó người khác?"
Ngày thường y tự xem mình là có kiến thức rộng rãi, đọc đủ loại sách thánh hiền, vậy mà ngay lúc này lại không biết làm thế nào để đối phó với sự việc trước mắt.
Cũng may trong lời nói của Yến Dĩ Tuần không hề có ý định muốn hành phòng. Mặc dù không hiểu tại sao Yến Dĩ Tuần chọn mình làm nam thê nhưng không muốn hành phòng, đối với Kỳ Văn mà nói thì vẫn là chuyện tốt. Nếu không, y cũng không biết mình phải trải qua đêm nay như thế nào.
"Điện hạ."
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Kỳ Văn mở miệng trước.
Dù sao thì, với một người vừa gặp một ngày đã làm đủ loại chuyện như vậy, y cảm thấy rất xấu hổ! Có lẽ Nhị hoàng tử da mặt mỏng nên mới không chủ động lên tiếng trước.
Y đành phá vỡ sự trầm mặc: "Tối nay chúng ta ngủ như thế nào?"
Kỳ Văn tự cảm thấy bản thân thật ân cần.
Nói xong Kỳ Văn nhìn lướt qua trên giường. Giường này không lớn không nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nằm, nhưng hai nam nhân trưởng thành ngủ cùng nhau hình như có hơi chật chội?
Hừm...Nên nằm sát vào nhau chăng?
Có lẽ là do uống rượu say nên phản ứng của Yến Dĩ Tuần có chút chậm chạp, ánh mắt trầm mặc hồi lâu mới mơ hồ hỏi: "Gả cho ta ngươi có cảm thấy nhục nhã?"
Ánh nến ấm áp, nhàn nhạt chiếu lên góc mặt của Yến Dĩ Tuần, hàng mi dài rũ xuống phủ bóng trên mí mắt, xương hàm thon gầy hiện đường nét mịn màng.
Hắn không nhìn thẳng vào Kỳ Văn, trong lời nói có chút lãnh đạm và hờ hững.
Nhục nhã?
Là hài tử duy nhất của chính thê ở Kỳ hầu phủ, là công tử tiêu sái có tiếng ở Cảnh Thành, gương mặt lại đẹp đến mức có biết bao cô nương bị hút hồn. Rõ ràng là con đường làm quan tiền đồ như gấm, đáng lẽ tại thời điểm này nên vô tư tiêu sái, vậy mà lại bị một đạo thánh chỉ ép làm nam thê.
Làm sao có thể không nhục nhã.
Là nam nhân, sao có thể cam tâm phụ thuộc vào người khác.
Yến Dĩ Tuần khẽ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng dựa vào vách giường bên phải, hắn không hiểu vì sao mẫu thân trước khi chết lại muốn hắn cưới Kỳ Văn.
Không ngờ Kỳ Văn tâm tình rất tốt, lúc này không hề do dự mà ghé sát vào Yến Dĩ Tuần. Kỳ Văn thấp giọng gọi một tiếng: "Phu quân."
Y một bên vừa kêu, vừa lấy tay trái kéo nhẹ ống tay áo của Yến Dĩ Tuần giống như đang làm nũng, tay phải không an phận vẽ vẽ một vòng tròn nhỏ trên ngực Yến Dĩ Tuần. Y vậy mà không cảm thấy xấu hổ cho hành động của mình.
"Điện hạ, ngươi cảm thấy bộ dạng hiện tại của thần rất nhục nhã sao."
Kỳ Văn làm như vậy chủ yếu là muốn Yến Dĩ Tuần đừng nghĩ nhiều, an ủi hắn một chút: "Nên là không cần lo lắng chuyện này."
Không an ủi thì không sao, lời an ủi của Kỳ Văn không ngờ lại khiến Yến Dĩ Tuần không vui.
Yến Dĩ Tuần bị một tiếng phu quân kia dọa cho cứng đờ lưng, hắn không lường trước phản ứng bất ngờ này của Kỳ Văn, đáy lòng dâng lên nỗi thất vọng và tức giận.
Thân là thế gia công tử, sao Kỳ Văn một chút liêm sỉ cũng không có?
Không, không đúng, Kỳ Văn trước giờ không hề biết xấu hổ.
Yến Dĩ Tuần nhớ tới khi còn bé từng nhìn thấy Kỳ Văn, khi ấy còn nhỏ tuổi, Kỳ Văn rất thích làm nũng và ôm ôm người khác, chắc chắn không hề biết xấu hổ.
Hắn ghét nhất là bộ dạng làm nũng của y!
Không ngờ rằng Kỳ Văn lại phóng đãng như vậy, rốt cuộc hắn cưới phải loại người gì đây!
Yến Dĩ Tuần nhíu chặt mày, đầu ngón tay nâng cằm Kỳ Văn lên, ép buộc y nhìn mình: "Ngươi là người tùy tiện như vậy?"
"Ngươi không sợ đêm nay ta sẽ thật sự cùng ngươi hành phòng à."
Tự nhiên muốn an ủi người ta lại bị phản tác dụng, Kỳ Văn thật sự không hiểu gọi một tiếng phu quân tại sao lại làm Yến Dĩ Tuần tức giận, đành phải nói lời qua loa lấy lệ: "Có thể gả cho điện hạ là phúc phận của thần, còn chuyện hành phòng, ta nghĩ điện hạ hẳn là không có hứng thú với ta."
"Thật sự không sợ?"
Kỳ Văn không dám nhìn thẳng, trả lời: "Điện hạ sẽ không làm khó người khác."
"Làm, khó, người, khác." – Yến Dĩ Tuần gằn lại từng chữ: "Cùng ta hành phòng là làm khó người khác?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Người cho quá nhiều rồi!
- Chương 2: Thật là kỳ quái
- Chương 3: Điện hạ thật hăng hái
- Chương 4: Sao có thể không nhục nhã
- Chương 5: Điện hạ nhẹ chút
- Chương 6: Ngươi ghê gớm, ngươi thanh cao
- Chương 7: Mang tên quái thai đó đi đi
- Chương 8: Điện hạ không thích sao?
- Chương 9: Yến chiêu
- Chương 10: Hoàng huynh, huynh thật keo kiệt
- Chương 11: NHỊ HOÀNG TỬ PHI
- Chương 12: TRỢ GIÚP NHỊ ĐIỆN HẠ CŨNG CÓ LỢI
- Chương 13: CHUYỆN CỦA NGƯƠI VÀ NHỊ HOÀNG TỬ
- Chương 14: Ta không thích ngươi thân cận với hắn
- Chương 15: KHÓ TRẢ LỜI
- Chương 16: BỔN VƯƠNG VÀ NHỊ HOÀNG TỬ PHI QUAN HỆ RẤT TỐT
- Chương 17: CÙNG LÀ NAM TỬ, SAO LẠI KHÁC BIỆT LỚN NHƯ VẬY
- Chương 18: Còn mong cầu gì
- Chương 19: Điện hạ định đền bù ta thế nào
- Chương 20: Nhị hoàng tử ngoài lạnh trong nóng
- Chương 21: Y NHẤT ĐỊNH LÀ THÍCH TA!
- Chương 22: KHÔNG BIẾT TIẾT CHẾ!
- Chương 23: TÂM TƯ ĐẾ VƯƠNG KHÓ DÒ
- Chương 24: ĐĂNG ĐỒ TỬ
- Chương 25: TA ĐI CHÉP SÁCH
- Chương 26: ĐIỆN HẠ CÓ NGHĨ ĐẾN CHUYỆN TRANH VỊ
- Chương 27: Yến dĩ tuần yếu ớt, đáng thương, bất lực
- Chương 28: CHẬM MÀ CHẮC
- Chương 29: Ghen tị đến mức muốn chiếm hữu
- Chương 30: Cũng bởi vì gương mặt này
- Chương 31: Kết tóc đồng tâm, lấy lược làm lễ
- Chương 32: Có thể xoa đầu ta lần nữa không
- Chương 33: Mạo phạm
- Chương 34: Ta sợ không bảo hộ được ngươi
- Chương 35: Ôm vào lòng an ủi
- Chương 36: Kỳ văn ngoắc ngón út của hắn
- Chương 37: Ôm chặt người vào lòng
- Chương 38: Không tiện gặp nữ tử
- Chương 39: Ta cũng lo lắng cho ngươi
- Chương 40: Để ta cõng cô về
- Chương 41: Ngươi đang làm nũng với ta sao?
- Chương 42: Làm nũng với ta, ta sẽ nghe lời ngươi
- Chương 43: Ngươi thơm quá
- Chương 44: Vì sao lại ghen tị với thượng thanh?
- Chương 45: Yến dĩ tuần, ta rất nhớ ngươi
- Chương 46: Bổn vương rất nóng lòng muốn cùng ngươi...
- Chương 47: Giữa huynh đệ, sẽ hôn nhau sao?
- Chương 48: Hắn đặc biệt quan tâm đến ngươi
- Chương 49: Chính văn 49: Hôn thật nhiều
- Chương 50: Nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nam nam có thể
- Chương 51: Chỉ cần ngươi nói không, ta liền tin ngươi
- Chương 52: Ta muốn cùng sống cùng chết với nhị điện hạ
- Chương 53: Chó phải huấn luyện thế nào
- Chương 54: Ngươi gấp lắm sao
- Chương 55: Chỉ cần ngươi bình an
- Chương 56: Chỉnh y quan, gặp lương nhân
- Chương 57: Ta đã gần chạm tới mặt trăng
- Chương 58: Sao yến dĩ tuần thích cắn người đến thế!
- Chương 59: Phiên ngoại_may mắn gặp khanh thấy đào hoa
- bình luận