Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ - Chương 108: Chiết Tùng Niên (1)
Chương trước- Chương 1: Cái gọi là cha và con gái
- Chương 2: Cái gọi là ly biệt
- Chương 3: Đã đến kinh đô
- Chương 4: Một nhà biểu di mẫu
- Chương 5: Phó Lý
- Chương 6: Phó Lý người ấy sự ấy
- Chương 7: Chẳng qua là nàng ấy đá gãy chân con thôi!
- Chương 8: Lá gan càng lúc càng lớn, vết thương càng ngày càng nặng
- Chương 9: Đồ Trang sức trong Vân Vương phủ nhiều,...
- Chương 10: Tiếng xương gãy hoà lẫn với tiếng kêu thảm thiết trong gió rét
- Chương 11: Thịnh Trường Dực hành một cái lễ vãn bối với Ngũ phu nhân
- Chương 12: Bắt đầu vòng va chạm thứ nhất (1)
- Chương 13: Bắt đầu vòng va chạm thứ nhất (2)
- Chương 14: "Là... Là Lão phu nhân....
- Chương 15: Thì nên làm ta chết đi, để cho Hạc Lâm sống lại
- Chương 16: Trường đình phụ tuyết, thiên hôn địa bạch
- Chương 17: Cha con đã bắt đầu tham rồi?
- Chương 18: Bắt đầu đợt va chạm thứ hai
- Chương 19: Ta cũng không phải là anh hùng nữa
- Chương 20: Ý người là, Yến tướng quân... Còn sống?"
- Chương 21: Du Chuẩn, nàng quá tốt đẹp, máu của ngươi lại bẩn,...
- Chương 22: 1: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (1)
- Chương 23: 2: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (1)
- Chương 24: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (2)
- Chương 25: Cô nương, nhưng ta... Ta không cam lòng
- Chương 26: Một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng
- Chương 27: 1 : Nói đến đường đường chính chính như vậy, còn không phải là...
- Chương 28: 2: Nói đến đường đường chính chính như vậy,...
- Chương 29: A huynh ta khóc cực kỳ chân thành tha thiết, cứ như cha chết
- Chương 30: Thiếp nghi Minh Kỳ coi trọng Lam Lam
- Chương 31: Ngươi đi tìm Tam cô nương, mời nàng tới đây lén đưa ta đi...
- Chương 32: Tổ mẫu, con sẽ sống lâu trăm tuổi
- Chương 33: Sáu cái sáu... Biểu huynh, đã đánh cược thì phải chịu thua
- Chương 34: Hết quyển 1
- Chương 35: "Ta nhổ vào! Ngươi trợn mắt cái gì mà trợn mắt
- Chương 36: Phó Lý: "Yến tướng quân trông có vẻ giống người tốt
- Chương 37: Là cung của Tiên đế, trẫm cũng từng dùng
- Chương 38: Nên bắn ra mũi tên đầu tiên của nàng ở kinh đô rồi
- Chương 39: Đông thú chi tranh (1)
- Chương 40: Đông thú chi tranh (2)
- Chương 41: Đông thú chi tranh (3)
- Chương 42: Bắt đầu đợt va chạm thứ ba (1)
- Chương 43: Bắt đầu đợt va chạm thứ ba (2)
- Chương 44: Cái khăn này, trông cực kỳ quen
- Chương 45: Hắn cũng... Hắn cũng không muốn bỏ cuộc
- Chương 46: Biểu muội... Đây là đã rải ra ngoài mấy cái khăn?
- Chương 47: Ngại quá, quên mất ngài rồi... Ngài lại không có khăn tay
- Chương 48: Biểu huynh tính ra quẻ đại hung,...
- Chương 49: "Biểu muội, muội hẳn là không thích ta nhỉ?"
- Chương 50: "Con vừa ý cái kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu kia phải không?"
- Chương 51: Thịnh Trường Dực vẻ mặt nhàn nhạt, đi tới phía trước một bước, đứng ở trước mặt nàng.
- Chương 52: Muội hiểu lầm rồi, Vân Vương thế tử là người tốt
- Chương 53: Tổ mẫu muốn cầu hôn nàng cho ta
- Chương 54: Người ta Chiết cô nương còn cho bọn hắn ném qua khăn tay
- Chương 55: Tiểu nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, đã có tình lang
- Chương 56: Vậy, vậy thần nữ cũng tặng cho Thế tử gia một phần quà...
- Chương 57: Nếu là cầu thân... Nàng còn chưa kịp báo cho Ngũ phu nhân biết đâu
- Chương 58: Ta muốn cầu thân biểu cô nương trong phủ...
- Chương 59: Làm mai cũng không phải nhà khác, chính là tiểu tử nhà ta
- Chương 60: Các ngươi có biết, Tần Quỹ đã bị phán chém đầu
- Chương 61: Chậm một chút, đừng để bị ngã
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Hắn thu tay lại, khẽ cười...
- Chương 66: Muội nghi Thịnh Trường Dực ngài ấy cũng thích muội,...
- Chương 67: Hoà ly (1), sinh thần (1)
- Chương 68: Hoà ly (2) sinh thần (hết)
- Chương 69: Hòa ly (3)【Quá trình người nhà họ Liễu tìm đường chết】
- Chương 70: Hoà ly (4)
- Chương 71: Hoà ly (Xong)
- Chương 72: Chuyện mà số phận quyết định, quả thật không dễ sửa
- Chương 73: "Tiểu Sơn Phong, ta sắp chết rồi...
- Chương 74: "Đây là thoại bản ta tự mình viết, tặng cho cô nương."
- Chương 75: Buổi tối còn thật sự có kẻ trộm nhân cơ hội làm loạn,...
- Chương 76: Một đời vua một đời thần,...
- Chương 77: Nữ Quan
- Chương 78: Thế này rất không ổn. Nàng ở trước mặt hắn quá "thấu."
- Chương 79: Vừa nói xong, đã thấy tách một tiếng,...
- Chương 80: [Quá độ] Nàng nghĩ,...
- Chương 81: Hừ, cẩu nam nhân
- Chương 82: Chiết Tịch Lam đã tính đi phủ Trưởng công chúa làm nữ trưởng sử...
- Chương 83: Ông ấy bị người ta tố cáo tội tham ô, chứng cứ vô cùng xác thực,...
- Chương 84: Ai có thể báo thù cho ông, ông sẽ trung thành với người đó
- Chương 85: Bá Thương, ngày đó đệ sinh ra, ta thật sự rất vui
- Chương 86: Đi gọi tiểu nhi và nữ nhi của Chiết Tùng Niên tiến cung
- Chương 87: Một lần cuối cùng
- Chương 88: Tiểu nha đầu của hắn đã thật sự trưởng thành rồi
- Chương 89: Bắt đầu từ lúc con chọn gia tộc...
- Chương 90: Bỏ lỡ rồi thì là bỏ lỡ rồi
- Chương 91: Điều duy nhất nàng lo lắng là...
- Chương 92: Trên người ta đã mọc nấm cả rồi,...
- Chương 93: Tất cả đồ ăn trưa đều là món xào
- Chương 94: Vui là tay Lam Lam vừa mềm mại...
- Chương 95: Trước mặt có người như có như không ngăn cản,...
- Chương 96: Đây mới là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ mà.
- Chương 97: Thương gân động cốt, lại cần trăm ngày
- Chương 97: Thương gân động cốt, lại cần trăm ngày
- Chương 98: Trong hoàng cung này ta xếp thứ tư
- Chương 99: Hắn xuất hiện quá đúng lúc
- Chương 100: Hoàn chính văn
- Chương 101: Ngoại truyện về nam nữ chính (1)
- Chương 102 : Ngoại truyện về nam nữ chính (2)
- Chương 103: Ngoại truyện về nam nữ chính (3)
- Chương 104: Tùy Du Chuẩn và Yến Hạc Lâm
- Chương 105: Yến Hạc Lâm và Tùy Du Chuẩn (2)
- Chương 106: Tùy Du Chuẩn và Yến Hạc Lâm (3)
- Chương 107: Yến Hạc Lâm và Tùy Du Chuẩn (4)
- Chương 108: Chiết Tùng Niên (1)
- Chương 109: Chiết Tùng Niên (2)
- Chương 110: Chiết Tùng Niên (3)
- Chương 111: Cuộc đời Tống Đào Yêu
- Chương 111-2: Cuộc đời Tống Đào Yêu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
Chương 108: Chiết Tùng Niên (1)
Nhà Chiết Tùng Niên không tính là nghèo... Chuyện này là đương nhiên, nếu không thì sao có thể có bạc đi học được? Nhưng quả thật cũng không được tính là giàu có, ngoài trừ giao quà nhập học, quanh năm không ăn nổi một chút thịt nào.
Mà hắn đi học cũng không phải cha hắn có kiến giải lớn bao nhiêu, ví dụ như muốn hắn tạo dựng thái bình, ví dụ như để cho hắn vì dân chờ lệnh.
Cha hắn thuần túy là thấy hắn gầy cứ như con gà con, muốn cho hắn một con đường sống.
Ông ấy thường âu sầu nói: "Mã tặc đến thì con làm sao mà chạy thắng được. Ôn dịch đến thì con là người đầu tiên chết, hạn hán đến thì con là người gầy thành người khô trước tiên."
Vân Châu tôn sùng võ không sùng văn, thân thể của hắn gầy yếu không nên thân như thế, chỉ có thể đưa đi học.
"Nếu không thì đưa con đi làm cái gì? Rèn sắt? Ngay cả cái búa con cũng không nhấc lên nổi."
May mà cha hắn đã từng có ơn một bữa cơm với tiên sinh dạy học... Mấy năm trước vào thời điểm hạn hán, tiên sinh ăn xin đến nhà hắn, cha hắn đã cho một ngụm vỏ cây trân quý.
Nghe nói tiên sinh vốn chỉ là đói, những chỗ khác không sao cả. Về sau ăn xong một ngụm vỏ cây kia của cha hắn thì đã hỏng luôn cuống họng.
Nhưng cha hắn vẫn muốn tiên sinh nhận cái ơn này.
"Nói là vỏ cây của ta cắt cổ họng nhưng cổ họng không bị cắt thì ông ấy cũng chẳng thể sống nổi đâu."
Tiên sinh cũng đồng ý với cái lí này, khàn giọng dạy học, còn nhận Chiết Tùng Niên làm đệ tử.
Sau đó thì rất mừng rỡ, đây là một bảo bối nha!
Sao có thể có người đọc sách thông minh như vậy chứ? Tiên sinh vừa hâm mộ vừa ghen tị, sau đó đắc ý nói: "Có lẽ nhiều năm sau, ta cũng có thể dạy ra một Trạng nguyên lang."
Tiên sinh họ Từ, theo như ông ấy nói thì ông chạy nạn đến đây. Nhưng nhiều hơn thì không nói. Ví dụ như có tức phụ hay không... Cái này là cái mà cha của Chiết Tùng Niên quan tâm nhất.
Ông còn muốn làm mai cho Từ tiên sinh một người vợ để giữ ông ấy lại. Nếu có thể sinh con nữa thì càng tốt. Có tức phụ có con cái có giường ấm thì không tin ông ấy còn có thể chạy.
Nhưng Từ tiên sinh phẩy phẩy quạt: "Không cần, không cần, không thể."
Ba từ không, nói lui cha Chiết, sau đó nói với Chiết Tùng Niên: "Nếu tức phụ đã không thể giữ ông ấy lại, chỉ có thể là con dùng tình thầy trò đi làm cho ông ấy không thay đổi... Nếu không thì ông ấy mới dạy được nửa đã chạy mất, lại không phải người bản địa, ta đi đâu tìm tiếp cho con một tiên sinh không thu tiền học phí hời như vậy?"
Chiết Tùng Niên cười lên.
"Đây là cha nói đấy nhé."
Thế là bắt đầu đi qua nấu cơm cho Từ tiên sinh. Từ tiên sinh không biết tự nấu cơm. Ông ấy luôn lên phố ăn nhưng ông lại không có bao nhiêu bạc, chỉ có thể ký nợ.
Trên trấn ít người đi học, Từ tiên sinh biết chữ, còn biết tính sổ sách, thế là mỗi lần trả nợ sẽ viết thư nhà cho người ta, tính sổ bù cho người ta.
Ngày ngày ký nợ như vậy, ông ấy cũng hiểu không phải là cách. Nhưng quả thật ông không biết nấu cơm. Thế là sau khi đã có Chiết Tùng Niên thì ông không cần phải đi ký nợ nữa... Bởi vậy có thể thấy được thu được học trò này vẫn là đáng giá.
Từ tiên sinh bèn để tâm với học trò này. Ông hỏi: "Vì sao con muốn đi học?"
Chiết Tùng Niên vừa nấu cơm vừa đốt củi, nghe vậy lau lau mồ hôi trên đầu: "Con muốn sau khi đi học rồi sẽ tìm một chút biện pháp từ trong sách, có thể làm cho cuộc sống Vân Châu chúng ta được thái bình yên ổn."
"Có thể không có mã tặc, không có hạn hán, không có ôn dịch, không có chết chóc... Tất cả mọi người đều được thái bình yên ổn."
Vẻ mặt hắn khao khát lại rất bình tĩnh. Đây không phải giả bộ. Từ tiên sinh cũng hiểu tính tình của hắn, biết hắn thật sự nuôi chí hướng trong lòng.
Từ tiên sinh lại lâm vào khó khăn. Hơn nữa trong lòng còn nói thầm: Tuổi còn nhỏ, lông còn không có mọc đủ đâu, sao lại có chí hướng lớn như thế chứ?
Đến cả cơm Từ tiên sinh cũng không ăn nổi nữa. Một lòng một dạ nhắc nhở hắn: "Con đi học vì làm quan, vì bạc, vì nữ nhân, vì nô bộc... Đều được, nhưng con tuyệt đối đừng vì thiên hạ, vì dân chúng, vì quân chủ, vì đất nước trong mơ trong lòng con."
Điều này sao có thể làm được chứ? Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi, nói đến nói đi, đơn giản chỉ là một từ lợi.
Người trong thiên hạ đều là như thế, một mình ngươi cứ nhất quyết phải làm bông sen gần bùn mà chẳng nhiễm bùn, vậy ngươi trắng thế nào?
Ông thở ngắn than dài: "Nếu thật sự như thế thì ta cũng không thể giúp nổi con đâu."
Chiết Tùng Niên lại không hề hiểu chút nào: "Tiên sinh, là con đã làm sai cái gì rồi sao ạ?"
Từ tiên sinh lắc lắc đầu: "Con không làm sai, nhưng chính bởi vì con không làm sai, cho nên nếu như con kiên trì như thế, quãng đời còn lại về sau mới đau khổ."
Chiết Tùng Niên vẫn còn nhỏ, đâu thể hiểu được điều này. Một đôi mắt chân thành tha thiết nhìn ông: "Tiên sinh, vậy con phải làm sao bây giờ?"
Từ tiên sinh lại ôi chao ôi chao ôm bụng kêu: "Đau đau đau..."
Ông cũng chẳng có cách gì cả đâu.
Dứt khoát không nói nữa.
Tất cả mọi người đều có số phận của riêng mình, cứ làm như thế đi. Dù sao thì ông cũng chỉ là một người dạy học, lại không phải cha hắn.
Nhưng cha hắn lại qua đời ngay sau đó. Cả người Chiết Tùng Niên đều trở nên suy sụp.
Nhưng lại có lòng can đảm vô tận: "Nếu tương lai con làm quan thì nhất định sẽ về Vân Châu. Con nhất định phải làm cho dân chúng Vân Châu sống lâu hơn."
Đừng giống nương hắn, đừng giống cha hắn, đừng giống tất cả những người đã chết, đều là tuổi xuân mất sớm.
Từ tiên sinh luôn miệng kêu khổ. Chẳng qua là đã ăn một chút vỏ cây của Chiết gia hắn thôi, vậy mà lại phải nuôi trẻ.
Từ tiên sinh vì nuôi trẻ, không thể không nhận thêm mấy đứa bé để giảng dạy thi thư.
Trong đó có Tống gia.
Người của Tống gia mở cửa hàng trên trấn, từng nam nhân trong nhà đều rất lợi hại, cho nên trong nhà có tiền. Đây là thứ yếu, quan trong nhất là còn có một cô bé trông cực kỳ xinh đẹp.
... Đương nhiên Từ tiên sinh không phải kẻ dung tục, tất cả mọi người đều có ánh mắt thưởng thức cái đẹp, ví dụ như ông, ở Vân Châu nhiều năm như thế, còn chưa từng trông thấy được cô bé lanh lợi lợi hại như vậy.
Chỉ tiếc nàng không đọc sách. Nàng cũng không thích đọc sách, chỉ thích nghịch roi, cưỡi ngựa.
Từ tiên sinh nói thầm: "Tiểu nha đầu này tên gì nhỉ?"
"Tống Đào Yêu."
Tiểu đệ tử hướng nội bỗng chốc đỏ mặt nói: "Tiên sinh, nàng ấy tên Tống Đào Yêu."
Mà hắn đi học cũng không phải cha hắn có kiến giải lớn bao nhiêu, ví dụ như muốn hắn tạo dựng thái bình, ví dụ như để cho hắn vì dân chờ lệnh.
Cha hắn thuần túy là thấy hắn gầy cứ như con gà con, muốn cho hắn một con đường sống.
Ông ấy thường âu sầu nói: "Mã tặc đến thì con làm sao mà chạy thắng được. Ôn dịch đến thì con là người đầu tiên chết, hạn hán đến thì con là người gầy thành người khô trước tiên."
Vân Châu tôn sùng võ không sùng văn, thân thể của hắn gầy yếu không nên thân như thế, chỉ có thể đưa đi học.
"Nếu không thì đưa con đi làm cái gì? Rèn sắt? Ngay cả cái búa con cũng không nhấc lên nổi."
May mà cha hắn đã từng có ơn một bữa cơm với tiên sinh dạy học... Mấy năm trước vào thời điểm hạn hán, tiên sinh ăn xin đến nhà hắn, cha hắn đã cho một ngụm vỏ cây trân quý.
Nghe nói tiên sinh vốn chỉ là đói, những chỗ khác không sao cả. Về sau ăn xong một ngụm vỏ cây kia của cha hắn thì đã hỏng luôn cuống họng.
Nhưng cha hắn vẫn muốn tiên sinh nhận cái ơn này.
"Nói là vỏ cây của ta cắt cổ họng nhưng cổ họng không bị cắt thì ông ấy cũng chẳng thể sống nổi đâu."
Tiên sinh cũng đồng ý với cái lí này, khàn giọng dạy học, còn nhận Chiết Tùng Niên làm đệ tử.
Sau đó thì rất mừng rỡ, đây là một bảo bối nha!
Sao có thể có người đọc sách thông minh như vậy chứ? Tiên sinh vừa hâm mộ vừa ghen tị, sau đó đắc ý nói: "Có lẽ nhiều năm sau, ta cũng có thể dạy ra một Trạng nguyên lang."
Tiên sinh họ Từ, theo như ông ấy nói thì ông chạy nạn đến đây. Nhưng nhiều hơn thì không nói. Ví dụ như có tức phụ hay không... Cái này là cái mà cha của Chiết Tùng Niên quan tâm nhất.
Ông còn muốn làm mai cho Từ tiên sinh một người vợ để giữ ông ấy lại. Nếu có thể sinh con nữa thì càng tốt. Có tức phụ có con cái có giường ấm thì không tin ông ấy còn có thể chạy.
Nhưng Từ tiên sinh phẩy phẩy quạt: "Không cần, không cần, không thể."
Ba từ không, nói lui cha Chiết, sau đó nói với Chiết Tùng Niên: "Nếu tức phụ đã không thể giữ ông ấy lại, chỉ có thể là con dùng tình thầy trò đi làm cho ông ấy không thay đổi... Nếu không thì ông ấy mới dạy được nửa đã chạy mất, lại không phải người bản địa, ta đi đâu tìm tiếp cho con một tiên sinh không thu tiền học phí hời như vậy?"
Chiết Tùng Niên cười lên.
"Đây là cha nói đấy nhé."
Thế là bắt đầu đi qua nấu cơm cho Từ tiên sinh. Từ tiên sinh không biết tự nấu cơm. Ông ấy luôn lên phố ăn nhưng ông lại không có bao nhiêu bạc, chỉ có thể ký nợ.
Trên trấn ít người đi học, Từ tiên sinh biết chữ, còn biết tính sổ sách, thế là mỗi lần trả nợ sẽ viết thư nhà cho người ta, tính sổ bù cho người ta.
Ngày ngày ký nợ như vậy, ông ấy cũng hiểu không phải là cách. Nhưng quả thật ông không biết nấu cơm. Thế là sau khi đã có Chiết Tùng Niên thì ông không cần phải đi ký nợ nữa... Bởi vậy có thể thấy được thu được học trò này vẫn là đáng giá.
Từ tiên sinh bèn để tâm với học trò này. Ông hỏi: "Vì sao con muốn đi học?"
Chiết Tùng Niên vừa nấu cơm vừa đốt củi, nghe vậy lau lau mồ hôi trên đầu: "Con muốn sau khi đi học rồi sẽ tìm một chút biện pháp từ trong sách, có thể làm cho cuộc sống Vân Châu chúng ta được thái bình yên ổn."
"Có thể không có mã tặc, không có hạn hán, không có ôn dịch, không có chết chóc... Tất cả mọi người đều được thái bình yên ổn."
Vẻ mặt hắn khao khát lại rất bình tĩnh. Đây không phải giả bộ. Từ tiên sinh cũng hiểu tính tình của hắn, biết hắn thật sự nuôi chí hướng trong lòng.
Từ tiên sinh lại lâm vào khó khăn. Hơn nữa trong lòng còn nói thầm: Tuổi còn nhỏ, lông còn không có mọc đủ đâu, sao lại có chí hướng lớn như thế chứ?
Đến cả cơm Từ tiên sinh cũng không ăn nổi nữa. Một lòng một dạ nhắc nhở hắn: "Con đi học vì làm quan, vì bạc, vì nữ nhân, vì nô bộc... Đều được, nhưng con tuyệt đối đừng vì thiên hạ, vì dân chúng, vì quân chủ, vì đất nước trong mơ trong lòng con."
Điều này sao có thể làm được chứ? Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi, nói đến nói đi, đơn giản chỉ là một từ lợi.
Người trong thiên hạ đều là như thế, một mình ngươi cứ nhất quyết phải làm bông sen gần bùn mà chẳng nhiễm bùn, vậy ngươi trắng thế nào?
Ông thở ngắn than dài: "Nếu thật sự như thế thì ta cũng không thể giúp nổi con đâu."
Chiết Tùng Niên lại không hề hiểu chút nào: "Tiên sinh, là con đã làm sai cái gì rồi sao ạ?"
Từ tiên sinh lắc lắc đầu: "Con không làm sai, nhưng chính bởi vì con không làm sai, cho nên nếu như con kiên trì như thế, quãng đời còn lại về sau mới đau khổ."
Chiết Tùng Niên vẫn còn nhỏ, đâu thể hiểu được điều này. Một đôi mắt chân thành tha thiết nhìn ông: "Tiên sinh, vậy con phải làm sao bây giờ?"
Từ tiên sinh lại ôi chao ôi chao ôm bụng kêu: "Đau đau đau..."
Ông cũng chẳng có cách gì cả đâu.
Dứt khoát không nói nữa.
Tất cả mọi người đều có số phận của riêng mình, cứ làm như thế đi. Dù sao thì ông cũng chỉ là một người dạy học, lại không phải cha hắn.
Nhưng cha hắn lại qua đời ngay sau đó. Cả người Chiết Tùng Niên đều trở nên suy sụp.
Nhưng lại có lòng can đảm vô tận: "Nếu tương lai con làm quan thì nhất định sẽ về Vân Châu. Con nhất định phải làm cho dân chúng Vân Châu sống lâu hơn."
Đừng giống nương hắn, đừng giống cha hắn, đừng giống tất cả những người đã chết, đều là tuổi xuân mất sớm.
Từ tiên sinh luôn miệng kêu khổ. Chẳng qua là đã ăn một chút vỏ cây của Chiết gia hắn thôi, vậy mà lại phải nuôi trẻ.
Từ tiên sinh vì nuôi trẻ, không thể không nhận thêm mấy đứa bé để giảng dạy thi thư.
Trong đó có Tống gia.
Người của Tống gia mở cửa hàng trên trấn, từng nam nhân trong nhà đều rất lợi hại, cho nên trong nhà có tiền. Đây là thứ yếu, quan trong nhất là còn có một cô bé trông cực kỳ xinh đẹp.
... Đương nhiên Từ tiên sinh không phải kẻ dung tục, tất cả mọi người đều có ánh mắt thưởng thức cái đẹp, ví dụ như ông, ở Vân Châu nhiều năm như thế, còn chưa từng trông thấy được cô bé lanh lợi lợi hại như vậy.
Chỉ tiếc nàng không đọc sách. Nàng cũng không thích đọc sách, chỉ thích nghịch roi, cưỡi ngựa.
Từ tiên sinh nói thầm: "Tiểu nha đầu này tên gì nhỉ?"
"Tống Đào Yêu."
Tiểu đệ tử hướng nội bỗng chốc đỏ mặt nói: "Tiên sinh, nàng ấy tên Tống Đào Yêu."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cái gọi là cha và con gái
- Chương 2: Cái gọi là ly biệt
- Chương 3: Đã đến kinh đô
- Chương 4: Một nhà biểu di mẫu
- Chương 5: Phó Lý
- Chương 6: Phó Lý người ấy sự ấy
- Chương 7: Chẳng qua là nàng ấy đá gãy chân con thôi!
- Chương 8: Lá gan càng lúc càng lớn, vết thương càng ngày càng nặng
- Chương 9: Đồ Trang sức trong Vân Vương phủ nhiều,...
- Chương 10: Tiếng xương gãy hoà lẫn với tiếng kêu thảm thiết trong gió rét
- Chương 11: Thịnh Trường Dực hành một cái lễ vãn bối với Ngũ phu nhân
- Chương 12: Bắt đầu vòng va chạm thứ nhất (1)
- Chương 13: Bắt đầu vòng va chạm thứ nhất (2)
- Chương 14: "Là... Là Lão phu nhân....
- Chương 15: Thì nên làm ta chết đi, để cho Hạc Lâm sống lại
- Chương 16: Trường đình phụ tuyết, thiên hôn địa bạch
- Chương 17: Cha con đã bắt đầu tham rồi?
- Chương 18: Bắt đầu đợt va chạm thứ hai
- Chương 19: Ta cũng không phải là anh hùng nữa
- Chương 20: Ý người là, Yến tướng quân... Còn sống?"
- Chương 21: Du Chuẩn, nàng quá tốt đẹp, máu của ngươi lại bẩn,...
- Chương 22: 1: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (1)
- Chương 23: 2: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (1)
- Chương 24: Tùy Du Chuẩn, Thịnh Trường Dực, Yến Hạc Lâm (2)
- Chương 25: Cô nương, nhưng ta... Ta không cam lòng
- Chương 26: Một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng
- Chương 27: 1 : Nói đến đường đường chính chính như vậy, còn không phải là...
- Chương 28: 2: Nói đến đường đường chính chính như vậy,...
- Chương 29: A huynh ta khóc cực kỳ chân thành tha thiết, cứ như cha chết
- Chương 30: Thiếp nghi Minh Kỳ coi trọng Lam Lam
- Chương 31: Ngươi đi tìm Tam cô nương, mời nàng tới đây lén đưa ta đi...
- Chương 32: Tổ mẫu, con sẽ sống lâu trăm tuổi
- Chương 33: Sáu cái sáu... Biểu huynh, đã đánh cược thì phải chịu thua
- Chương 34: Hết quyển 1
- Chương 35: "Ta nhổ vào! Ngươi trợn mắt cái gì mà trợn mắt
- Chương 36: Phó Lý: "Yến tướng quân trông có vẻ giống người tốt
- Chương 37: Là cung của Tiên đế, trẫm cũng từng dùng
- Chương 38: Nên bắn ra mũi tên đầu tiên của nàng ở kinh đô rồi
- Chương 39: Đông thú chi tranh (1)
- Chương 40: Đông thú chi tranh (2)
- Chương 41: Đông thú chi tranh (3)
- Chương 42: Bắt đầu đợt va chạm thứ ba (1)
- Chương 43: Bắt đầu đợt va chạm thứ ba (2)
- Chương 44: Cái khăn này, trông cực kỳ quen
- Chương 45: Hắn cũng... Hắn cũng không muốn bỏ cuộc
- Chương 46: Biểu muội... Đây là đã rải ra ngoài mấy cái khăn?
- Chương 47: Ngại quá, quên mất ngài rồi... Ngài lại không có khăn tay
- Chương 48: Biểu huynh tính ra quẻ đại hung,...
- Chương 49: "Biểu muội, muội hẳn là không thích ta nhỉ?"
- Chương 50: "Con vừa ý cái kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu kia phải không?"
- Chương 51: Thịnh Trường Dực vẻ mặt nhàn nhạt, đi tới phía trước một bước, đứng ở trước mặt nàng.
- Chương 52: Muội hiểu lầm rồi, Vân Vương thế tử là người tốt
- Chương 53: Tổ mẫu muốn cầu hôn nàng cho ta
- Chương 54: Người ta Chiết cô nương còn cho bọn hắn ném qua khăn tay
- Chương 55: Tiểu nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, đã có tình lang
- Chương 56: Vậy, vậy thần nữ cũng tặng cho Thế tử gia một phần quà...
- Chương 57: Nếu là cầu thân... Nàng còn chưa kịp báo cho Ngũ phu nhân biết đâu
- Chương 58: Ta muốn cầu thân biểu cô nương trong phủ...
- Chương 59: Làm mai cũng không phải nhà khác, chính là tiểu tử nhà ta
- Chương 60: Các ngươi có biết, Tần Quỹ đã bị phán chém đầu
- Chương 61: Chậm một chút, đừng để bị ngã
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Hắn thu tay lại, khẽ cười...
- Chương 66: Muội nghi Thịnh Trường Dực ngài ấy cũng thích muội,...
- Chương 67: Hoà ly (1), sinh thần (1)
- Chương 68: Hoà ly (2) sinh thần (hết)
- Chương 69: Hòa ly (3)【Quá trình người nhà họ Liễu tìm đường chết】
- Chương 70: Hoà ly (4)
- Chương 71: Hoà ly (Xong)
- Chương 72: Chuyện mà số phận quyết định, quả thật không dễ sửa
- Chương 73: "Tiểu Sơn Phong, ta sắp chết rồi...
- Chương 74: "Đây là thoại bản ta tự mình viết, tặng cho cô nương."
- Chương 75: Buổi tối còn thật sự có kẻ trộm nhân cơ hội làm loạn,...
- Chương 76: Một đời vua một đời thần,...
- Chương 77: Nữ Quan
- Chương 78: Thế này rất không ổn. Nàng ở trước mặt hắn quá "thấu."
- Chương 79: Vừa nói xong, đã thấy tách một tiếng,...
- Chương 80: [Quá độ] Nàng nghĩ,...
- Chương 81: Hừ, cẩu nam nhân
- Chương 82: Chiết Tịch Lam đã tính đi phủ Trưởng công chúa làm nữ trưởng sử...
- Chương 83: Ông ấy bị người ta tố cáo tội tham ô, chứng cứ vô cùng xác thực,...
- Chương 84: Ai có thể báo thù cho ông, ông sẽ trung thành với người đó
- Chương 85: Bá Thương, ngày đó đệ sinh ra, ta thật sự rất vui
- Chương 86: Đi gọi tiểu nhi và nữ nhi của Chiết Tùng Niên tiến cung
- Chương 87: Một lần cuối cùng
- Chương 88: Tiểu nha đầu của hắn đã thật sự trưởng thành rồi
- Chương 89: Bắt đầu từ lúc con chọn gia tộc...
- Chương 90: Bỏ lỡ rồi thì là bỏ lỡ rồi
- Chương 91: Điều duy nhất nàng lo lắng là...
- Chương 92: Trên người ta đã mọc nấm cả rồi,...
- Chương 93: Tất cả đồ ăn trưa đều là món xào
- Chương 94: Vui là tay Lam Lam vừa mềm mại...
- Chương 95: Trước mặt có người như có như không ngăn cản,...
- Chương 96: Đây mới là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ mà.
- Chương 97: Thương gân động cốt, lại cần trăm ngày
- Chương 97: Thương gân động cốt, lại cần trăm ngày
- Chương 98: Trong hoàng cung này ta xếp thứ tư
- Chương 99: Hắn xuất hiện quá đúng lúc
- Chương 100: Hoàn chính văn
- Chương 101: Ngoại truyện về nam nữ chính (1)
- Chương 102 : Ngoại truyện về nam nữ chính (2)
- Chương 103: Ngoại truyện về nam nữ chính (3)
- Chương 104: Tùy Du Chuẩn và Yến Hạc Lâm
- Chương 105: Yến Hạc Lâm và Tùy Du Chuẩn (2)
- Chương 106: Tùy Du Chuẩn và Yến Hạc Lâm (3)
- Chương 107: Yến Hạc Lâm và Tùy Du Chuẩn (4)
- Chương 108: Chiết Tùng Niên (1)
- Chương 109: Chiết Tùng Niên (2)
- Chương 110: Chiết Tùng Niên (3)
- Chương 111: Cuộc đời Tống Đào Yêu
- Chương 111-2: Cuộc đời Tống Đào Yêu
- bình luận