Đồ vật của cậu không nhiều lắm, nhiều năm qua vẫn luôn thuê nhà sống một mình, công tác sau lại căn bản là 24 giờ đều vây quanh người tổng tài bá đạo lại hay bắt bẻ đảo quanh, cơ hồ không có thời gian của chính mình. Cho nên chính mình phòng ở quả thực quạnh quẽ đến giống thuê chung cư ngắn hạng giống nhau, chân chính phải rời khỏi thời điểm thu thu nhặt nhặt, cuối cùng cũng chỉ đóng gói một cái nho nhỏ rương hành lý.
Không nghĩ tới chân chính bái phỏng chủ trạch ngày ấy, thế nhưng là phu nhân tự mình đến cổng lớn tới đón tiếp cậu.
Trước cánh cổng sắt cao chạm trổ hoa văn đen, quản gia già đầu tóc chải vuốt đến chỉnh tề, gương mặt đoan túc không nhìn ra biểu cảm nào cung kính hướng cậu cúi người chào một cái.
Không khí thoạt nhìn quá phận câu nệ nghiêm nghị, Bạch Miễn càng thêm khẩn trương mà nắm chặt rương hành lý trên tay.
Nhưng mà ngay sau đó liền có hầu gái mang theo tươi cười ôn hoà tiếp nhận hành lý trong tay cậu, duỗi tay ý bảo cậu đi theo chính mình, dẫn cậu xuyên qua đình viện ẩm ướt.
Trận mưa rào vừa kết thúc, Bạch Miễn chóp mũi quanh quẩn hương thơm cỏ xanh cùng bùn đất tươi mát, cậu trước sau hơi hơi cúi đầu không dám nhìn loạn, nhưng là khóe mắt dư quang vô tình thoáng nhìn trong mưa hoa viên một góc cũng đã có thể ra hứng thú tao nhã của chủ nhân sân trước.
Bước lên những bậc thềm thấp ẩm ướt được lát bằng tầng đá xanh, cánh cửa đã hào phóng về phía cậu rộng mở. Bạch Miễn còn không có kịp ngẩng đầu, một cái âm thanh mang theo ý cười quen thuộc liền ở bên tai cậu vang lên: "Buổi sáng tốt lành."
Bạch Miễn chân mềm nhũn, suýt nữa trực quỳ xuống với đối phương, lại bị một ánh tay mảnh khảnh lại hữu lực vững vàng mà ôm lấy eo cậu.
“…… Còn đang mang thai đi, như thế nào có thể không cẩn thận như vậy.”
Bên tai mềm nhẹ tiếng nói so với trách cứ thế nhưng càng như là oán trách, Bạch Miễn dùng sức nhắm mắt, rốt cuộc tuyệt vọng mà xác nhận chính mình giờ này khắc này đều không phải là đang ở trong mộng.
"Cảm, cảm ơn ngài……"
Trong vòng vài ngày, cậu đã liên tục ở trước mặt tổng tài phu nhân giống nhau ăn vạ ngã trên mặt đất, nhiều năm nổ lực duy trì hình tượng ổn trọng tan tành chỉ sau một đêm, Bạch Miễn hận không thể trước mặt xuất hiện một cái hố làm chính mình nhảy xuống, từ đây rời xa nhân gian đầy xấu hổ này.
Mấy ngày trong vòng liên tục ở tổng tài phu phu trước mặt ăn vạ giống nhau đất bằng quăng ngã, nỗ lực duy trì nhiều năm ổn trọng hình tượng một tịch rách nát, Bạch Miến hận không thể trước mắt lập tức xuất hiện một cái thâm mương làm chính mình lọt vào đi, từ đây rời xa này quá mức xấu hổ nhân thế gian.
…… Ai làm cậu tự giác với lòng có thẹn, đích xác vừa thấy đến đối phương liền chột dạ chân mềm.
Sau khi xác nhận cậu có thể đứng vững, cánh tay kia liền thủ lễ mà thu về, nhưng mà sườn mặt thanh tú trắng nõn Bạch Miễn giờ phút này vẫn cứ như lửa đốt, hơi hơi rũ đầu không biết nói cái gì.
Cậu biết chính mình bộ dáng này thực không lễ phép, nhưng mà trước đó diễn luyện quá đối thoại lại tại đây một khắc đều bị vứt trên chín tầng mây, đại não cậu trống rỗng, chỉ theo bản năng mà ứng hòa đối phương vừa rồi thăm hỏi lúng ta lúng túng nói: "Buổi sáng tốt lành……"
Phu nhân tựa hồ là mỉm cười một chút, theo sau đem một cái thân ảnh nho nhỏ dắt tới bên người cậu: "Kêu chú đi."
Nho nhỏ Beta nam hài ngửa đầu,chớp chớp đôi mắt như quả nho đen nhánh mượt mà, tràn ngập tò mò mà nhìn nam nhân trước mặt đang cúi đầu cùng chính mình.
"…… Chú."
Bạch Miễn hô hấp cứng lại.
Cậu nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu một mảnh thuần nhiên ánh mắt, gian nan mà lộ ra một cái mỉm cười tới: "…… Chào con."