Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 202: Cha con
Chương trước- Chương 1: Cuộc hôn nhân của nàng
- Chương 2: Trượng phu của nàng
- Chương 3: Người phụ nữ của anh
- Chương 4: Châu báu
- Chương 5: Chờ đợi hụt hẫng
- Chương 6: Vợ chồng xa lạ
- Chương 7: Chính là An An
- Chương 8: Yêu tỉ mỉ, sâu sắc
- Chương 9: Sự tàn nhẫn của anh
- Chương 10: Người đàn ông chán ghét đeo cà vạt
- Chương 11: Báo chí
- Chương 12: Đám đàn bà tám chuyện
- Chương 13: Giản Tiểu Phương
- Chương 14: Chia tay
- Chương 15: Lời khuyên của Giản Tiểu Phương
- Chương 16: Chờ đợi
- Chương 17: Thích thứ nàng làm
- Chương 18: Nàng sợ đánh mất
- Chương 19: Người đàn ông xa lạ
- Chương 20: Người đàn ông vô tình
- Chương 21: Bạn thân
- Chương 22: Thương lượng
- Chương 23: Yêu và hận
- Chương 24: Quá khứ
- Chương 25: Câu chuyện cũ
- Chương 26: Câu lạc bộ đêm
- Chương 27: Say rượu
- Chương 28: Về nhà
- Chương 29: An ủi
- Chương 30: Chăm sóc
- Chương 31: Rốt cuộc cũng không thể tìm lại được nữa
- Chương 32: Là nàng
- Chương 33: Trở về quá khứ
- Chương 34: Chán ghét
- Chương 35: Người đàn ông vô tình
- Chương 36: Trốn anh
- Chương 37: Những gì anh yêu cầu
- Chương 38: Cướp đoạt
- Chương 39: Nàng cự tuyệt
- Chương 40: Một người phụ nữ khác
- Chương 41: Lại một lần
- Chương 42: Chỉ là giao dịch
- Chương 43: Ôn nhu
- Chương 44: Ôn nhu
- Chương 45: Bữa sáng bị hủy
- Chương 46: Người đàn ông giận dữ
- Chương 47: Anh đói bụng
- Chương 48: Yêu thêm một chút
- Chương 49: Quyết tâm của Thượng Quan Thuyên
- Chương 50: Không biến thành kẻ ngốc
- Chương 51
- Chương 52: Bị nhốt trong thang máy
- Chương 53: Lo Lắng
- Chương 54: Cuộc tìm kiếm lúc nửa đêm
- Chương 55: Được cứu
- Chương 56: Nàng nói nàng là người hầu
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Nàng không nên yêu
- Chương 60: Bị bệnh
- Chương 61: Tham công tiếc việc
- Chương 62: Tâm tư của Lăng Huyên
- Chương 63: về nhà sớm
- Chương 64: hạnh phúc mơ hồ
- Chương 65: Chỉ cách nhau một bức tường
- Chương 66: Vẫn là cái tên ấy
- Chương 67: Trả giá
- Chương 68: Ôm nhau ngủ
- Chương 69: Thay đổi
- Chương 70: Anh không thích
- Chương 71: Kẻ thứ ba
- Chương 72: Tuyết đầu đông
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79: Hoa
- Chương 80: Cố Nghê Y trở về
- Chương 81: Tai nạn bất ngờ
- Chương 82
- Chương 83: yêu?
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Cô muốn bắt gian
- Chương 90: Mục Nham kỳ quái
- Chương 91: Cô ta đã trở về
- Chương 92: Cùng lo lắng
- Chương 93
- Chương 94: Cuộc gọi của Giản Tiểu Phương
- Chương 95: Chắc chắn sẽ tổn thương
- Chương 96: An bài
- Chương 97: Ảo giác
- Chương 98: Không có người yêu anh
- Chương 99: Cảm giác nguy hiểm
- Chương 100: Một người phụ nữ khác
- Chương 101: Tổn thương
- Chương 102: Tình yêu của cô, hắn không cần
- Chương 103: Người phụ nữ hắn yêu
- Chương 104: Cảm xúc phiền toái
- Chương 105: Toan tính kín đáo
- Chương 106: Anh không tin cô
- Chương 107: Chưa từng có tin tưởng
- Chương 108: Cô cũng không phải là gì hết
- Chương 109: Khuyên nhủ vô ích
- Chương 110: Hai người phụ nữ, một loại tâm tư
- Chương 111: Sẽ không ly hôn
- Chương 112: Hợp tác bắt đầu
- Chương 113
- Chương 114: Giản Vũ Phong thổ lộ
- Chương 115: Cự tuyệt
- Chương 116: Có bảo bảo
- Chương 117: Rời khỏi cậu ta đi
- Chương 118: Ai mới là kẻ thứ ba?
- Chương 119: Hắn sắp làm cha rồi!
- Chương 120: Hai sự lựa chọn
- Chương 121: Anh muốn ly hôn!
- Chương 122: Ký tên
- Chương 123: Rời đi
- Chương 124: Lòng cô đau đớn, hôn lễ của anh
- Chương 125
- Chương 126: Đứa nhỏ của ai?
- Chương 127: Bất an
- Chương 128: Thẻ tín dụng
- Chương 129: Tiền cũng không mua được tình yêu của cô ấy
- Chương 130: Lời khuyên của Thượng Quan Thuyên
- Chương 131: Chiếc giường trẻ con giá trên trời
- Chương 132: Nỗi đau lớn nhất cuộc đời
- Chương 133: Điều cấm kỵ của hắn
- Chương 134
- Chương 135: Bị Ti Hạo phát hiện
- Chương 136: Quyết định của Ti Hạo
- Chương 137: Thỏa hiệp
- Chương 138
- Chương 139: Con của ai?
- Chương 140: Hoảng sợ
- Chương 141: Hoảng sợ – P2
- Chương 142
- Chương 143: Mất đi
- Chương 144: Rời đi
- Chương 145: Người rời đi
- Chương 146: Sinh tử
- Chương 147: Cứu người
- Chương 148: Nhiệt độ cơ thể
- Chương 149: Giãy dụa
- Chương 150: Có được
- Chương 151: Anh ta được làm cha rồi
- Chương 152: Là cậu ta nợ cô ấy
- Chương 153: Con gái của hắn
- Chương 154: Khó sinh
- Chương 155: Kết hôn
- Chương 156: Con của anh?
- Chương 157: Cục cưng
- Chương 158: Tới của hỏi tội
- Chương 159: Anh sẽ không cưới!!!
- Chương 160: Chuyển biến đột phá
- Chương 161: Mất mặt
- Chương 162: Thiên sứ của anh
- Chương 163: Tiểu An đẹp trai vô địch
- Chương 164: Hoàng tử
- Chương 165: Đột biến gien
- Chương 166: Ngẫu nhiên tái ngộ
- Chương 167: Tất cả chỉ là quá khứ
- Chương 168: Người đàn ông đứng nơi cao nhất
- Chương 169: Tổng tài đại nhân tới
- Chương 170: Rước lấy phiền toái
- Chương 171: Chiếc áo này thật thơm
- Chương 172: Ký kết thành công
- Chương 173: Không thể sánh được
- Chương 174: Mèo và chuột phiên bản thực tế
- Chương 175: Người đàn ông bị đau dạ dày
- Chương 176: Sự thật quá xa vời
- Chương 177: Cơm trưa của cô
- Chương 178: Không phải của tôi, tôi không cần
- Chương 179: Tiểu An đáng thương
- Chương 180: Màu sắc ấm áp
- Chương 181: Ngã bệnh
- Chương 182: Không ai giúp đỡ
- Chương 183: Động tâm
- Chương 184: Không phải con ruột
- Chương 185: Động tâm sau khi buông tay
- Chương 186: Tin tức của cô
- Chương 187: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 188: Đánh vào mặt hắn
- Chương 189: Tiểu Uyển của Ti gia
- Chương 190: Có khách
- Chương 191: Tiểu An suy dinh dưỡng?!!
- Chương 192: Bà ngoại
- Chương 193: Có phải đã quá muộn rồi hay không
- Chương 194: Chỉ muốn được bên em
- Chương 195: Mâu thuẫn trong lòng
- Chương 196: Bí mật bị phát hiện
- Chương 197: Phản bội
- Chương 198: Hắn muốn đứa nhỏ
- Chương 199: Nó là của tôi
- Chương 200: Cục cưng bị cướp
- Chương 201: Hiểu lầm nghiêm trọng
- Chương 202: Cha con
- Chương 203: Người bên bờ biển
- Chương 204: Kinh hỉ
- Chương 205: Xin lỗi rất nhiều
- Chương 206: Lại một lần nữa
- Chương 207: Tính khí lúc rời giường của Diệp Tiểu An thực đáng sợ
- Chương 208: Quá khứ của cô
- Chương 209: Cục cưng phải giảm béo
- Chương 210: Bí mật không thể nói
- Chương 211: Chân tướng đáng sợ
- Chương 212: Thân thế của An An
- Chương 213: Mẹ của cô
- Chương 214: Lần đầu gặp ông ngoại
- Chương 215: Thấy nhỏ quên lớn
- Chương 216: Yêu là cần phải dũng cảm
- Chương 217: Bắt cóc
- Chương 218: Hắn điên rồi
- Chương 219: Diệp Tiểu An tuyệt thực
- Chương 220: Tiểu An làm mọi người lo lắng
- Chương 221: Không để cô đi
- Chương 222: Nhảy lầu
- Chương 223: Đoàn viên
- Chương 224: Hết thảy những chờ mong của cô
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 202: Cha con
Trầm mặc của cô bị xem là ngầm thừa nhận.
Vợ trước, đứa nhỏ, thì ra bọn họ còn có thân phận như vậy, Lance cuối cùng cũng buông lỏng ra cánh tay đang đặt trên vai Diệp An An ra, con ngươi màu tím như lạnh nhạt đi vài phần. Anh quay mặt đi nơi khác, gió thỉnh thoảng lại thổi bay những sợi tóc trên trán anh, rồi rơi ngay trước mắt, mái tóc đen có chút rối bời.
Mục phu nhân ngay lúc này từ bên trong xe bước ra, trong lòng vẫn ôm khư khư đứa trẻ, Diệp An An vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy lên phía trước nhưng lại bị tên luật sư kia chặn lại.
“Diệp tiểu thư, hiện tại quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này là do quan toà định đoạt, cho nên, với tài lực của Mục gia, tôi nghĩ đứa bé ở lại Mục gia sẽ được chăm sóc nuôi dưỡng tốt hơn đấy”.
Giọng điệu của hắn ta vô cùng máy móc, còn Mục phu nhân ở bên chính là đắc ý nhìn bọn họ.
“Đó là con tôi”, Diệp An An nhìn đứa nhỏ trong lòng Mục phu nhân, trong mắt hiện lên những tia thống khổ.
Mục Nham vừa nghe như vậy, hai mắt nhắm chặt, lúc này, hắn cũng không muốn đi phản đối cái gì, nếu đứa nhỏ là thứ duy nhất có thể trói buộc cô, vậy thì hắn không ngại làm loại chuyện đê tiện này.
Hắn mở mắt ra, con ngươi đen khi nhìn thấy bọn họ mang theo một chút tàn khốc, “Nó cũng là con tôi”.
Lance quay đầu lại, chợt thấy thân thể Diệp An An không ngừng run rẩy, cho dù đã biết tất cả thì thế nào, cô là vợ trước của Mục Nham thì đã sao, anh vẫn không buông tay cô được. (y)
Anh đưa mắt ra hiệu với lái xe bên cạnh, lái xe hiểu ý, làm một hành động mà những người kia không ngờ tới, một phen đoạt đi rồi đứa nhỏ trong lòng Mục phu nhân, giao cho Lance.
“Nếu em muốn, tôi sẽ giúp em đạt được, còn nếu như em không muốn, thì tôi vẫn sẽ giúp em”, anh cúi đầu nói, thân mình nhỏ nhắn đang nằm trong lòng mình mềm mại đến không thể tưởng tượng được, đứa nhỏ tựa đầu vào vai anh mà ngủ, dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Bàn tay nho nhỏ còn bắt lấy tây trang của anh. Trong lòng anh đột nhiên có một loại cảm giác nói không nên lời, đứa nhỏ này, khiến anh cảm giác được một loại thỏa mãn vô cùng mà anh chưa bao giờ có được.
Diệp An An nghe được thanh âm của anh, thả lỏng hai nắm tay đang nắm chặt, quay đầu lại liền nhìn thấy đứa nhỏ đã nằm trong lòng anh, đó cũng là con của anh, con của họ.
Lúc này, bờ vai của anh thực rộng lớn như thế, gắt gao che chở cho thân thể nho nhỏ, mà đứa nhỏ cũng thực an tâm nằm ngủ trong lòng anh, trong cô dâng lên một loại cảm giác không tên kì lạ. Chỉ là một màn đơn giản như vậy, lại làm cho cô xúc động muốn rơi lệ.
“Tiểu An”, môi cô mấp máy, nói ra vài tiếng lại giống như đang thở dài không tiếng động.
“Cháu của tôi…”, trong tay Mục phu nhân trống không, hét lên một tiếng, nghiễm nhiên đã không còn chút phong thái của bậc quý phu nhân, bà ta đi lên phía trước, muốn đoạt lại đứa nhỏ trong tay Lance. Lace chỉ hơi lại lại đằng sau một chút, cẩn thận che chở cho đứa nhỏ trong lòng mình.
“Corrine tiên sinh, mời anh đem con trả lại cho tôi”, Mục Nham nhìn thấy đứa con bị cướp đi, cả người thẳng tắp, bước đến gần hai người. Mái tóc đen hỗn độn, con ngươi đen từ trước đến nay vốn luôn phẳng lặng lúc này như đang cuồn cuộn dâng trào.
Hai người đàn ông lại một lần nữa đối đầu với nhau, khí thế của họ ngang nhau, không ai nhượng bộ ai, chỉ có thằng bé Diệp Tiểu An kia là vẫn còn đang say giấc, căn bản là không biết bên ngoài vì nó mà sắp xảy ra giao tranh dữ dội.
Một trận tiếng bước chân đến gần, “các người đang làm cái gì vậy?”, Mục phu nhân quay đầu lại, hai mắt sáng lên.
“Vị cảnh sát này, bọn họ cướp cháu của tôi”, Mục phu nhân trực tiếp chỉ vào Lance, người đàn ông có ánh mắt màu tím, hắn đang ôm cháu của bà khiến bà hận không thể đi qua đoạt lại bảo bối nhà mình, nhưng khi bà nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn ta thì chỉ biết miễn cưỡng đứng lại, ánh mắt hắn làm bà không thích, cũng là bởi vì rất đáng sợ cho nên bà đành đứng lại tại chỗ nhìn hắn ôm đứa nhỏ thôi.
Con trai của bà cũng là một nhân vật không dễ chọc vào, bà cũng đã từng chứng kiến, thế nhưng người này so với Mục Nham, còn muốn sắc bén hơn vài phần, nhất là cặp mắt màu tím kia, đôi lúc bất chợt giống như có thể nhìn thấy một tia đỏ ngầu, làm cho người ta có loại cảm giác rợn tóc gáy.
Cảnh sát Trần nhìn mấy người này, có chút sửng sốt, ông ta thật không ngờ lại có thể gặp được bọn họ ở đây, Mục lão phu nhân với cả Mục tổng tài của tập đoàn Mục thị, còn có vị tổng tài của tập đoàn nước ngoài — Lance Corrine. Bọn họ đều là những người nổi tiếng, trên TV cũng như báo chí thường xuyên xuất hiện hình ảnh của họ, có điều là, sao họ lại ở cùng một chỗ thế này? Còn có đứa nhỏ đang nằm trong ngực của Lance Corrine, Mục phu nhân nói đó là cháu của bà ta, nhưng mà ông ta nhớ là bà ta chỉ có một đứa cháu gái thôi mà, như vậy đứa nhỏ này là từ đâu mà ra???
Cảnh sát Trần hơi hơi nhíu mày một chút, cái này, đúng là thực phiền toái, bầu không khí quái dị giữa bọn họ lúc này ông không phải không nhận ra, mấy người ở đây, ai ông cũng không thể đắc tội được.
“Cảnh sát Trần, chính là hắn, hắn đã cướp mất cháu của tôi”, Mục phu nhân nói một câu, mà tên luật sư đứng bên cạnh bà ta cũng gật đầu một cái.
“Đúng vậy, ngài cảnh sát, đứa nhỏ kia quả thật là cháu của Mục phu nhân đây, nó chính là con của Mục tổng tài và vợ trước của anh ta sinh ra, Mục phu nhân đã giành được quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này”.
Cảnh sát Trần có chút đau đầu nhìn nhóm người này, hồi lâu mà vẫn chưa nói câu nào. Ông ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi đến trước mặt Lance, “Corrine tiên sinh, mời ngài đem đứa nhỏ trả lại cho Mục phu nhân, tôi không phải là cố ý thiên vị ai, chính là, đứa nhỏ này quả thật là nên đưa về Mục gia, nếu các người muốn giành lại quyền nuôi dưỡng thì mời các người gặp nhau trên toà án”.
Mặc kệ kết quả là như thế nào, bây giờ, quan trọng là đứa nhỏ này, thực sự nên đứa về Mục gia, dù sao nó cũng là con cháu nhà họ, tất nhiên sẽ không giao cho người khác.
Diệp An An quay đầu lại nhìn con trai mình, song trong ánh mắt loé lên tia kiên định chưa từng có, cô sẽ không đem đứa nhỏ của mình giao cho Mục gia, Diệp An An cô cùng Diệp Tiểu An, không có một chút dính dáng nào tới Mục gia bọn họ.
“Corrine tiên sinh, mời anh hợp tác”, cảnh sát Trần lại trầm giọng nói tiếp.
Lance nhìn đứa nhỏ trong tay mình, lại ôm chặt thêm một chút, còn Diệp An An chỉ nhìn đứa nhỏ anh đang ôm, không nói thêm điều gì. Đứa nhỏ này, người phụ nữ này, anh biết, họ cần anh che chở.
Mà Mục Nham thì lại đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, trong con ngươi đen xẹt qua một tia lạnh lẽo tàn khốc.
Con hắn, vợ hắn, hắn sẽ không đưa cho người nào.
Hơi thở lạnh lùng, lúc này ngoại trừ im lặng thì không còn thứ gì khác.
Đúng lúc này, Diệp Tiểu An vươn hai cái tay nhỏ bé của mình dụi dụi hai mắt, khẽ ngáp một cái, hàng mi vừa dày vừa dài khẽ rung, chậm rãi mở mắt, chính xác mà nói, nó là bị người ta đánh thức dậy. *ông tướng này rốt cục cũng chịu dậy =]]
Thằng bé đang chuẩn bị cất tiếng khóc lớn thì trong nháy mắt, khi vừa mở mắt lại nhìn thấy một đôi con ngươi màu tím của Lance giống với mình, bàn tay nhỏ quơ quơ, bò lên trên mặt Lance.
Tiếng cười khanh khách thích thú truyền ra, hai cái chân béo mập thỉnh thoảng lại quẫy đạp, tay vươn ra như muốn bắt lấy màu tím trong mắt Lance.
Diệp An An nhắm chặt mắt mình, Tiểu An của cô tỉnh rồi, bí mật mà cô vẫn luôn che giấu rốt cuộc cũng không giữ được nữa. Diện mạo giống nhau như vậy, ai nhìn vào rồi cũng không thể phủ nhận, hai người chắc chắn có quan hệ huyết thống, thậm chí cũng không cần phải đi xét nghiệm ADN.
Vợ trước, đứa nhỏ, thì ra bọn họ còn có thân phận như vậy, Lance cuối cùng cũng buông lỏng ra cánh tay đang đặt trên vai Diệp An An ra, con ngươi màu tím như lạnh nhạt đi vài phần. Anh quay mặt đi nơi khác, gió thỉnh thoảng lại thổi bay những sợi tóc trên trán anh, rồi rơi ngay trước mắt, mái tóc đen có chút rối bời.
Mục phu nhân ngay lúc này từ bên trong xe bước ra, trong lòng vẫn ôm khư khư đứa trẻ, Diệp An An vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy lên phía trước nhưng lại bị tên luật sư kia chặn lại.
“Diệp tiểu thư, hiện tại quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này là do quan toà định đoạt, cho nên, với tài lực của Mục gia, tôi nghĩ đứa bé ở lại Mục gia sẽ được chăm sóc nuôi dưỡng tốt hơn đấy”.
Giọng điệu của hắn ta vô cùng máy móc, còn Mục phu nhân ở bên chính là đắc ý nhìn bọn họ.
“Đó là con tôi”, Diệp An An nhìn đứa nhỏ trong lòng Mục phu nhân, trong mắt hiện lên những tia thống khổ.
Mục Nham vừa nghe như vậy, hai mắt nhắm chặt, lúc này, hắn cũng không muốn đi phản đối cái gì, nếu đứa nhỏ là thứ duy nhất có thể trói buộc cô, vậy thì hắn không ngại làm loại chuyện đê tiện này.
Hắn mở mắt ra, con ngươi đen khi nhìn thấy bọn họ mang theo một chút tàn khốc, “Nó cũng là con tôi”.
Lance quay đầu lại, chợt thấy thân thể Diệp An An không ngừng run rẩy, cho dù đã biết tất cả thì thế nào, cô là vợ trước của Mục Nham thì đã sao, anh vẫn không buông tay cô được. (y)
Anh đưa mắt ra hiệu với lái xe bên cạnh, lái xe hiểu ý, làm một hành động mà những người kia không ngờ tới, một phen đoạt đi rồi đứa nhỏ trong lòng Mục phu nhân, giao cho Lance.
“Nếu em muốn, tôi sẽ giúp em đạt được, còn nếu như em không muốn, thì tôi vẫn sẽ giúp em”, anh cúi đầu nói, thân mình nhỏ nhắn đang nằm trong lòng mình mềm mại đến không thể tưởng tượng được, đứa nhỏ tựa đầu vào vai anh mà ngủ, dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Bàn tay nho nhỏ còn bắt lấy tây trang của anh. Trong lòng anh đột nhiên có một loại cảm giác nói không nên lời, đứa nhỏ này, khiến anh cảm giác được một loại thỏa mãn vô cùng mà anh chưa bao giờ có được.
Diệp An An nghe được thanh âm của anh, thả lỏng hai nắm tay đang nắm chặt, quay đầu lại liền nhìn thấy đứa nhỏ đã nằm trong lòng anh, đó cũng là con của anh, con của họ.
Lúc này, bờ vai của anh thực rộng lớn như thế, gắt gao che chở cho thân thể nho nhỏ, mà đứa nhỏ cũng thực an tâm nằm ngủ trong lòng anh, trong cô dâng lên một loại cảm giác không tên kì lạ. Chỉ là một màn đơn giản như vậy, lại làm cho cô xúc động muốn rơi lệ.
“Tiểu An”, môi cô mấp máy, nói ra vài tiếng lại giống như đang thở dài không tiếng động.
“Cháu của tôi…”, trong tay Mục phu nhân trống không, hét lên một tiếng, nghiễm nhiên đã không còn chút phong thái của bậc quý phu nhân, bà ta đi lên phía trước, muốn đoạt lại đứa nhỏ trong tay Lance. Lace chỉ hơi lại lại đằng sau một chút, cẩn thận che chở cho đứa nhỏ trong lòng mình.
“Corrine tiên sinh, mời anh đem con trả lại cho tôi”, Mục Nham nhìn thấy đứa con bị cướp đi, cả người thẳng tắp, bước đến gần hai người. Mái tóc đen hỗn độn, con ngươi đen từ trước đến nay vốn luôn phẳng lặng lúc này như đang cuồn cuộn dâng trào.
Hai người đàn ông lại một lần nữa đối đầu với nhau, khí thế của họ ngang nhau, không ai nhượng bộ ai, chỉ có thằng bé Diệp Tiểu An kia là vẫn còn đang say giấc, căn bản là không biết bên ngoài vì nó mà sắp xảy ra giao tranh dữ dội.
Một trận tiếng bước chân đến gần, “các người đang làm cái gì vậy?”, Mục phu nhân quay đầu lại, hai mắt sáng lên.
“Vị cảnh sát này, bọn họ cướp cháu của tôi”, Mục phu nhân trực tiếp chỉ vào Lance, người đàn ông có ánh mắt màu tím, hắn đang ôm cháu của bà khiến bà hận không thể đi qua đoạt lại bảo bối nhà mình, nhưng khi bà nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn ta thì chỉ biết miễn cưỡng đứng lại, ánh mắt hắn làm bà không thích, cũng là bởi vì rất đáng sợ cho nên bà đành đứng lại tại chỗ nhìn hắn ôm đứa nhỏ thôi.
Con trai của bà cũng là một nhân vật không dễ chọc vào, bà cũng đã từng chứng kiến, thế nhưng người này so với Mục Nham, còn muốn sắc bén hơn vài phần, nhất là cặp mắt màu tím kia, đôi lúc bất chợt giống như có thể nhìn thấy một tia đỏ ngầu, làm cho người ta có loại cảm giác rợn tóc gáy.
Cảnh sát Trần nhìn mấy người này, có chút sửng sốt, ông ta thật không ngờ lại có thể gặp được bọn họ ở đây, Mục lão phu nhân với cả Mục tổng tài của tập đoàn Mục thị, còn có vị tổng tài của tập đoàn nước ngoài — Lance Corrine. Bọn họ đều là những người nổi tiếng, trên TV cũng như báo chí thường xuyên xuất hiện hình ảnh của họ, có điều là, sao họ lại ở cùng một chỗ thế này? Còn có đứa nhỏ đang nằm trong ngực của Lance Corrine, Mục phu nhân nói đó là cháu của bà ta, nhưng mà ông ta nhớ là bà ta chỉ có một đứa cháu gái thôi mà, như vậy đứa nhỏ này là từ đâu mà ra???
Cảnh sát Trần hơi hơi nhíu mày một chút, cái này, đúng là thực phiền toái, bầu không khí quái dị giữa bọn họ lúc này ông không phải không nhận ra, mấy người ở đây, ai ông cũng không thể đắc tội được.
“Cảnh sát Trần, chính là hắn, hắn đã cướp mất cháu của tôi”, Mục phu nhân nói một câu, mà tên luật sư đứng bên cạnh bà ta cũng gật đầu một cái.
“Đúng vậy, ngài cảnh sát, đứa nhỏ kia quả thật là cháu của Mục phu nhân đây, nó chính là con của Mục tổng tài và vợ trước của anh ta sinh ra, Mục phu nhân đã giành được quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này”.
Cảnh sát Trần có chút đau đầu nhìn nhóm người này, hồi lâu mà vẫn chưa nói câu nào. Ông ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đi đến trước mặt Lance, “Corrine tiên sinh, mời ngài đem đứa nhỏ trả lại cho Mục phu nhân, tôi không phải là cố ý thiên vị ai, chính là, đứa nhỏ này quả thật là nên đưa về Mục gia, nếu các người muốn giành lại quyền nuôi dưỡng thì mời các người gặp nhau trên toà án”.
Mặc kệ kết quả là như thế nào, bây giờ, quan trọng là đứa nhỏ này, thực sự nên đứa về Mục gia, dù sao nó cũng là con cháu nhà họ, tất nhiên sẽ không giao cho người khác.
Diệp An An quay đầu lại nhìn con trai mình, song trong ánh mắt loé lên tia kiên định chưa từng có, cô sẽ không đem đứa nhỏ của mình giao cho Mục gia, Diệp An An cô cùng Diệp Tiểu An, không có một chút dính dáng nào tới Mục gia bọn họ.
“Corrine tiên sinh, mời anh hợp tác”, cảnh sát Trần lại trầm giọng nói tiếp.
Lance nhìn đứa nhỏ trong tay mình, lại ôm chặt thêm một chút, còn Diệp An An chỉ nhìn đứa nhỏ anh đang ôm, không nói thêm điều gì. Đứa nhỏ này, người phụ nữ này, anh biết, họ cần anh che chở.
Mà Mục Nham thì lại đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, trong con ngươi đen xẹt qua một tia lạnh lẽo tàn khốc.
Con hắn, vợ hắn, hắn sẽ không đưa cho người nào.
Hơi thở lạnh lùng, lúc này ngoại trừ im lặng thì không còn thứ gì khác.
Đúng lúc này, Diệp Tiểu An vươn hai cái tay nhỏ bé của mình dụi dụi hai mắt, khẽ ngáp một cái, hàng mi vừa dày vừa dài khẽ rung, chậm rãi mở mắt, chính xác mà nói, nó là bị người ta đánh thức dậy. *ông tướng này rốt cục cũng chịu dậy =]]
Thằng bé đang chuẩn bị cất tiếng khóc lớn thì trong nháy mắt, khi vừa mở mắt lại nhìn thấy một đôi con ngươi màu tím của Lance giống với mình, bàn tay nhỏ quơ quơ, bò lên trên mặt Lance.
Tiếng cười khanh khách thích thú truyền ra, hai cái chân béo mập thỉnh thoảng lại quẫy đạp, tay vươn ra như muốn bắt lấy màu tím trong mắt Lance.
Diệp An An nhắm chặt mắt mình, Tiểu An của cô tỉnh rồi, bí mật mà cô vẫn luôn che giấu rốt cuộc cũng không giữ được nữa. Diện mạo giống nhau như vậy, ai nhìn vào rồi cũng không thể phủ nhận, hai người chắc chắn có quan hệ huyết thống, thậm chí cũng không cần phải đi xét nghiệm ADN.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Cuộc hôn nhân của nàng
- Chương 2: Trượng phu của nàng
- Chương 3: Người phụ nữ của anh
- Chương 4: Châu báu
- Chương 5: Chờ đợi hụt hẫng
- Chương 6: Vợ chồng xa lạ
- Chương 7: Chính là An An
- Chương 8: Yêu tỉ mỉ, sâu sắc
- Chương 9: Sự tàn nhẫn của anh
- Chương 10: Người đàn ông chán ghét đeo cà vạt
- Chương 11: Báo chí
- Chương 12: Đám đàn bà tám chuyện
- Chương 13: Giản Tiểu Phương
- Chương 14: Chia tay
- Chương 15: Lời khuyên của Giản Tiểu Phương
- Chương 16: Chờ đợi
- Chương 17: Thích thứ nàng làm
- Chương 18: Nàng sợ đánh mất
- Chương 19: Người đàn ông xa lạ
- Chương 20: Người đàn ông vô tình
- Chương 21: Bạn thân
- Chương 22: Thương lượng
- Chương 23: Yêu và hận
- Chương 24: Quá khứ
- Chương 25: Câu chuyện cũ
- Chương 26: Câu lạc bộ đêm
- Chương 27: Say rượu
- Chương 28: Về nhà
- Chương 29: An ủi
- Chương 30: Chăm sóc
- Chương 31: Rốt cuộc cũng không thể tìm lại được nữa
- Chương 32: Là nàng
- Chương 33: Trở về quá khứ
- Chương 34: Chán ghét
- Chương 35: Người đàn ông vô tình
- Chương 36: Trốn anh
- Chương 37: Những gì anh yêu cầu
- Chương 38: Cướp đoạt
- Chương 39: Nàng cự tuyệt
- Chương 40: Một người phụ nữ khác
- Chương 41: Lại một lần
- Chương 42: Chỉ là giao dịch
- Chương 43: Ôn nhu
- Chương 44: Ôn nhu
- Chương 45: Bữa sáng bị hủy
- Chương 46: Người đàn ông giận dữ
- Chương 47: Anh đói bụng
- Chương 48: Yêu thêm một chút
- Chương 49: Quyết tâm của Thượng Quan Thuyên
- Chương 50: Không biến thành kẻ ngốc
- Chương 51
- Chương 52: Bị nhốt trong thang máy
- Chương 53: Lo Lắng
- Chương 54: Cuộc tìm kiếm lúc nửa đêm
- Chương 55: Được cứu
- Chương 56: Nàng nói nàng là người hầu
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Nàng không nên yêu
- Chương 60: Bị bệnh
- Chương 61: Tham công tiếc việc
- Chương 62: Tâm tư của Lăng Huyên
- Chương 63: về nhà sớm
- Chương 64: hạnh phúc mơ hồ
- Chương 65: Chỉ cách nhau một bức tường
- Chương 66: Vẫn là cái tên ấy
- Chương 67: Trả giá
- Chương 68: Ôm nhau ngủ
- Chương 69: Thay đổi
- Chương 70: Anh không thích
- Chương 71: Kẻ thứ ba
- Chương 72: Tuyết đầu đông
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79: Hoa
- Chương 80: Cố Nghê Y trở về
- Chương 81: Tai nạn bất ngờ
- Chương 82
- Chương 83: yêu?
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Cô muốn bắt gian
- Chương 90: Mục Nham kỳ quái
- Chương 91: Cô ta đã trở về
- Chương 92: Cùng lo lắng
- Chương 93
- Chương 94: Cuộc gọi của Giản Tiểu Phương
- Chương 95: Chắc chắn sẽ tổn thương
- Chương 96: An bài
- Chương 97: Ảo giác
- Chương 98: Không có người yêu anh
- Chương 99: Cảm giác nguy hiểm
- Chương 100: Một người phụ nữ khác
- Chương 101: Tổn thương
- Chương 102: Tình yêu của cô, hắn không cần
- Chương 103: Người phụ nữ hắn yêu
- Chương 104: Cảm xúc phiền toái
- Chương 105: Toan tính kín đáo
- Chương 106: Anh không tin cô
- Chương 107: Chưa từng có tin tưởng
- Chương 108: Cô cũng không phải là gì hết
- Chương 109: Khuyên nhủ vô ích
- Chương 110: Hai người phụ nữ, một loại tâm tư
- Chương 111: Sẽ không ly hôn
- Chương 112: Hợp tác bắt đầu
- Chương 113
- Chương 114: Giản Vũ Phong thổ lộ
- Chương 115: Cự tuyệt
- Chương 116: Có bảo bảo
- Chương 117: Rời khỏi cậu ta đi
- Chương 118: Ai mới là kẻ thứ ba?
- Chương 119: Hắn sắp làm cha rồi!
- Chương 120: Hai sự lựa chọn
- Chương 121: Anh muốn ly hôn!
- Chương 122: Ký tên
- Chương 123: Rời đi
- Chương 124: Lòng cô đau đớn, hôn lễ của anh
- Chương 125
- Chương 126: Đứa nhỏ của ai?
- Chương 127: Bất an
- Chương 128: Thẻ tín dụng
- Chương 129: Tiền cũng không mua được tình yêu của cô ấy
- Chương 130: Lời khuyên của Thượng Quan Thuyên
- Chương 131: Chiếc giường trẻ con giá trên trời
- Chương 132: Nỗi đau lớn nhất cuộc đời
- Chương 133: Điều cấm kỵ của hắn
- Chương 134
- Chương 135: Bị Ti Hạo phát hiện
- Chương 136: Quyết định của Ti Hạo
- Chương 137: Thỏa hiệp
- Chương 138
- Chương 139: Con của ai?
- Chương 140: Hoảng sợ
- Chương 141: Hoảng sợ – P2
- Chương 142
- Chương 143: Mất đi
- Chương 144: Rời đi
- Chương 145: Người rời đi
- Chương 146: Sinh tử
- Chương 147: Cứu người
- Chương 148: Nhiệt độ cơ thể
- Chương 149: Giãy dụa
- Chương 150: Có được
- Chương 151: Anh ta được làm cha rồi
- Chương 152: Là cậu ta nợ cô ấy
- Chương 153: Con gái của hắn
- Chương 154: Khó sinh
- Chương 155: Kết hôn
- Chương 156: Con của anh?
- Chương 157: Cục cưng
- Chương 158: Tới của hỏi tội
- Chương 159: Anh sẽ không cưới!!!
- Chương 160: Chuyển biến đột phá
- Chương 161: Mất mặt
- Chương 162: Thiên sứ của anh
- Chương 163: Tiểu An đẹp trai vô địch
- Chương 164: Hoàng tử
- Chương 165: Đột biến gien
- Chương 166: Ngẫu nhiên tái ngộ
- Chương 167: Tất cả chỉ là quá khứ
- Chương 168: Người đàn ông đứng nơi cao nhất
- Chương 169: Tổng tài đại nhân tới
- Chương 170: Rước lấy phiền toái
- Chương 171: Chiếc áo này thật thơm
- Chương 172: Ký kết thành công
- Chương 173: Không thể sánh được
- Chương 174: Mèo và chuột phiên bản thực tế
- Chương 175: Người đàn ông bị đau dạ dày
- Chương 176: Sự thật quá xa vời
- Chương 177: Cơm trưa của cô
- Chương 178: Không phải của tôi, tôi không cần
- Chương 179: Tiểu An đáng thương
- Chương 180: Màu sắc ấm áp
- Chương 181: Ngã bệnh
- Chương 182: Không ai giúp đỡ
- Chương 183: Động tâm
- Chương 184: Không phải con ruột
- Chương 185: Động tâm sau khi buông tay
- Chương 186: Tin tức của cô
- Chương 187: Vị khách ngoài ý muốn
- Chương 188: Đánh vào mặt hắn
- Chương 189: Tiểu Uyển của Ti gia
- Chương 190: Có khách
- Chương 191: Tiểu An suy dinh dưỡng?!!
- Chương 192: Bà ngoại
- Chương 193: Có phải đã quá muộn rồi hay không
- Chương 194: Chỉ muốn được bên em
- Chương 195: Mâu thuẫn trong lòng
- Chương 196: Bí mật bị phát hiện
- Chương 197: Phản bội
- Chương 198: Hắn muốn đứa nhỏ
- Chương 199: Nó là của tôi
- Chương 200: Cục cưng bị cướp
- Chương 201: Hiểu lầm nghiêm trọng
- Chương 202: Cha con
- Chương 203: Người bên bờ biển
- Chương 204: Kinh hỉ
- Chương 205: Xin lỗi rất nhiều
- Chương 206: Lại một lần nữa
- Chương 207: Tính khí lúc rời giường của Diệp Tiểu An thực đáng sợ
- Chương 208: Quá khứ của cô
- Chương 209: Cục cưng phải giảm béo
- Chương 210: Bí mật không thể nói
- Chương 211: Chân tướng đáng sợ
- Chương 212: Thân thế của An An
- Chương 213: Mẹ của cô
- Chương 214: Lần đầu gặp ông ngoại
- Chương 215: Thấy nhỏ quên lớn
- Chương 216: Yêu là cần phải dũng cảm
- Chương 217: Bắt cóc
- Chương 218: Hắn điên rồi
- Chương 219: Diệp Tiểu An tuyệt thực
- Chương 220: Tiểu An làm mọi người lo lắng
- Chương 221: Không để cô đi
- Chương 222: Nhảy lầu
- Chương 223: Đoàn viên
- Chương 224: Hết thảy những chờ mong của cô