Tháng Mười Hai Có Nắng - Chương 4: Kelvin Hassan

Tháng Mười Hai Có Nắng Chương 4: Kelvin Hassan
"Tôi biết là anh thích cậu ấy mà. Cứ đến cạnh và hẹn cậu ấy đi chơi một cách tự nhiên nhất có thể là được."

Kelvin Hassan đứng tựa lưng lên bức tường gạch, bên cạnh là một cô gái tóc vàng đang hút thuốc lá. Cô nàng này chán nản nói với Kelvin.

"Anh cứ như vầy thì còn lâu cậu trai kia mới để ý đến anh."

"Thì tôi có muốn vậy đâu, nhưng Emery.. xa cách quá, tôi không biết em ấy có ghét tôi không nữa."

Nàng tóc vàng an ủi, bảo thôi hôm nay thử tới lân la hỏi han người ta xem thế nào. Anh cũng chỉ biết gật đầu tiếp thu, bởi vì trong lĩnh vực tình trường anh thật sự hơi ngốc.

"Ê kìa, ẻm tới kìa." Anh giật mình, ngẩng đầu lên.

Emery vẫn như mọi ngày. Cậu khoác chiếc áo khoác màu vàng, chiếc khăn len nâu quấn quanh cổ, để đầu trần bước đi dưới tuyết. Gương mặt cậu như cũ chỉ duy trì đúng một biểu cảm, cho dù vô tình va phải đứa bé qua đường thì cũng chẳng thay đổi gì. Trông có lẽ là người điềm tĩnh và lạnh lùng, kiêu ngạo.

Được cái huých tay của cô gái động viên, cảnh sát tuần tra Kelvin liền hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tiến tới hỏi thăm. Anh để ý thấy khóa túi áo khoác của Emery bị hở, chiếc ví bên trong rớt ra ngoài, nhưng có vẻ như cậu không biết điều đó. Bệnh nghề nghiệp nổi lên, anh liền quên hết những gì mình định làm, lập tức trở thành một cảnh sát mẫu mực 'nhặt được của rơi trả người đút túi'.

"Ừm.. Emery?" Hơi hồi hộp tí chút, xin đừng để ý.

Cậu quay đầu lại, ngước đôi mắt màu tím nhạt nhìn anh. Diện mạo của cậu không thể nói là xuất chúng, tuy nhiên khí chất và sự kiệm lời phần nào khiến cậu trông lạnh lùng và xa cách. Còn đối với anh, nó lại mang đến cảm giác gần gũi lạ thường.

"Vừa nãy cậu làm rơi ví."

Emery đưa tay nhận lại chiếc ví của mình. Nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt, Kelvin lúc này mới chú ý tới chiếc ví. Nó nhỏ và màu sắc không quá nổi bật, cầm lên rất nhẹ, cứ như chủ nhân chiếc ví chỉ coi nói là vật làm cảnh cầm đi cho đầy tay.

Chiếc xe bus mà thường ngày cậu hay bắt để đi làm đang đến gần. Anh không biết lúc nào đã nắm lấy tay cậu, chẳng muốn buông ra. Tay của cậu, rất lạnh. Phải chăng trái tim của cậu cũng lạnh như vậy?

"Cậu nên quan tâm tới sức khỏe của mình hơn."

Kelvin muốn nói điều gì đó thật ý nghĩa, để Emery không quên đi anh, nhưng rốt cuộc chỉ có thể dặn dò một câu. Gì mà nhớ nhung chứ, nếu như cậu quên mất chăm sóc bản thân thì càng nguy hiểm hơn. Nghĩ rồi anh buông lỏng tay, để cậu lên chuyến xe của mình. Trước khi cách cửa tự động của xe đóng lại, cậu mỉm cười với anh cho lời chào tạm biệt.

Không phải một nụ cười chứa chan sự vui vẻ hay đầy sự khách sáo. Một nụ cười buồn.

Chiếc xe bus chạy đi mất hút, anh vẫn đứng thất thần tại chỗ.

Cô nàng tóc vàng rón rén đi tới đằng sau, nhỏ giọng hỏi.

"Sao? Bị từ chối hả?"

"Không phải thế. Nhưng mà.."

Nhưng mà lại cảm thấy, mình đã bỏ lỡ đi cơ hội quan trọng nhất để giữ em ấy lại.

Thời điểm Kelvin biết Emery, là 2 năm trước - cái ngày mà anh vừa nhận công tác ở khu phố này. Lúc đó anh còn đang cảm thấy phiền phức với cái 'truyền thống' kì lạ ở đây: Nếu có người mới tới thì những cảnh sát tuần tra như anh sẽ có nhiệm vụ đưa người đó đi thăm quan và giới thiệu nơi ở mới. Vì nghe vẻ bề ngoài chẳng khác gì trai bao, nên anh thường quanh co trốn tránh công việc bất đắc dĩ này. Ngoại trừ cái ngày cậu tới.

Lúc đó vì không còn ai ở đồn rảnh tay, anh đành bất đắc dĩ tới đón người mới - Emery. Thật ra anh cũng chẳng có mấy ấn tượng mạnh gì với cậu, nhưng cặp mắt đượm buồn kia lại khiến anh chú ý hơn cả. Chúng hiện ra những do dự và sự không an toàn khó phát hiện, gần như chống lại sự lạnh lẽo phát ra từ chủ nhân của chúng. Còn đôi môi nhợt nhạt kia khi nào cũng mím lại và ít khi mở ra, cứ như đang che giấu bí mật gì đó khủng khiếp lắm. Từng cử động, từng lời nói đều rất thận trọng và khách sáo, khiến anh khó chịu và hận không thể nắm lấy trái tim của cậu và tìm mối cảm xúc mà cậu đang giấu trong đó.

Không phải Kelvin đang tỏ ra xoi mói hay gì, mà sự thực là tất cả mọi thứ về Emery đều có vẻ thận trọng một cách đáng thương. Tất cả tò mò hay hứng thú của cậu với sự việc xung quanh hiếm khi lộ ra. Dù vậy, chuyến tour du lịch 2 người này vẫn không có chút gì là nhàm chán cả. Sự rụt rè từ cậu càng làm anh muốn khơi gợi chút chút thay đổi. Nếu thấy khóe miệng cậu hơi cong lên muốn cười, anh lại có cảm giác sung sướng đến lạ.

Thế là, anh bắt đầu mong đợi những nụ cười tươi rói như anh mặt trời từ cậu.

Thế là anh bắt đầu từng ngày đều để ý đến cậu nhiều hơn một chút, đều cố gắng nói chuyện với cậu nhiều hơn vài câu.

Thế là, anh thích cậu lúc nào chẳng hay.

Cô bạn tóc vàng bảo anh rằng cậu ta trông lạnh lùng xa cách, chắc khó cưa đổ, nhưng anh không nghĩ vậy. Mẹ anh luôn nói chẳng có ai là lạnh lùng cả, chỉ là họ biết cách giấu cảm xúc vào trong thôi. Anh biết, ẩn sau trái tim phủ đầy băng giá ấy, là những cảm xúc hỗn độn cần được giải thoát, những cảm xúc mà có lẽ, bản thân anh sẽ là người an ủi chúng.

Đêm ngày 31. Kelvin tiếp tục đón năm mới xa nhà (vì - theo như cha mẹ anh nói - anh đã lớn rồi và phải tự lập). Đồng nghiệp hầu hết đều về nhà hoặc xin nghỉ đi chơi với bạn gái, nên anh đành bất đắc dĩ đi tuần tra khu phố thêm vài vòng. Pháo hoa không còn bắn nữa, để lại trong khoảng không sự tĩnh lặng ghê người. Thời tiết đã bớt lạnh hơn hai hôm trước. Dù vậy, ánh đèn pin của anh vẫn rất yếu ớt trước cơn mưa tuyết dịu dàng.

Nhà trọ nơi Emery ở hiện ra trước mắt. Kelvin thở dài, nhìn khung cửa sổ đen thui ở tầng 3 nơi cậu ở. Đã nhiều lần anh đứng ở đây như thằng biến thái nhìn bóng lưng liêu xiêu của cậu biến mất sau cánh cửa nhà trọ. Lần cậu mở cửa sổ ngắm trời đất, hay cái lần cậu mỉm cười khi tặng chiếc khăn cho bé người tuyết đều được khắc dấu sâu trong lòng anh.

Anh nhìn nơi từng có bé người tuyết. Nó vốn được đắp ở chân nhà trọ, nhưng giờ đã nát bét. Chiếc khăn choàng bị vùi sâu dưới tuyết, bên cạnh là một thân ảnh có màu nắng..

Chiếc đèn pin rơi khỏi tay Kelvin.

"Emery!"

Anh vội vàng chạy lại, đỡ lấy Emery đang nằm vùi trên tuyết. Trán cậu chảy máu từng dòng, rớt xuống tay anh.

"Emery! Không được, mau dậy đi! Emery!"

Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi như lúc này. Anh vội vàng ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cậu chạy về đồn.

Ngoài trời, tuyết vẫn rơi đều đều, bao trùm lên chiếc khăn lẻ loi nằm cùng bé người tuyết.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận